Chương 36: Thần hồn bị kẹt.
Tương Trọng Kính chỉ ghé qua cấm địa ở Khứ Ý Tông một lần, nhớ mang máng xung quanh chỉ toàn là cây cối.
Sáu mươi năm trôi qua, cái cây năm nào còn còi cọc trơ lá bây giơ đã cao lớn vai u thịt bắp cành lá xum xuê, Tương Trọng Kính ngửa đầu nhìn tán cây che khuất bầu trời, một lần nữa cảm nhận rõ thời gian trôi qua.
Khúc Hành đi phía trước dẫn đường, càng đến gần núi gã càng sợ hãi, cả người đều run lập cập.
Cố Tòng Nhứ quấn quanh cổ tay Tương Trọng Kính đột nhiên biến thành người đứng bên cạnh hắn, nhíu mày nhìn phía trước.
Tương Trọng Kính cười nói: “Hết giận?”
“Ta không giận.” Cố Tòng Nhứ trừng hắn, chỉ tay ra đằng trước nói: “Chỗ đó, có khí tức làm ta thấy rất quen thuộc.”
Tương Trọng Kính hỏi: “Long cốt?”
Cố Tòng Nhứ lắc đầu: “Không giống.”
Y như có điều suy nghĩ, rõ ràng trong lòng đã có phán đoán nhưng chỉ là không quá chắc chắn.
Tương Trọng Kính cũng không hỏi thêm, dù sao đi mấy bước nữa là tới nơi, vào trong cấm địa rồi mọi chuyện tự nhiên sẽ rõ ràng.
Trời đã tối, Tương Trọng Kính đẩy ra nhánh cây rậm rạp chắn ngang trước mặt, hai đốm u hỏa bay lượn xung quanh thắp sáng lối đi.
Khúc Hành vừa thấy cửa hang liền hít sâu một hơi đè xuống cơn sợ hãi trong lòng, nghiêng đầu lạnh lùng nói với Tương Trọng Kính: “Nếu ngươi không muốn chết, tốt nhất đừng đi vào.”
Tương Trọng Kính cười híp mắt: “Bây giờ Khúc tông chủ hận không thể băm ta thành trăm mảnh, nếu đi vào liền chết, ngài chỉ mong một cước đá ta vào đó, làm sao lại tốt bụng nhắc nhở ta thế?”
Khúc Hành mím chặt môi, không phản bác những lời này.
Tương Trọng Kính gật nhẹ một cái, Cố Tòng Nhứ nhíu mày cởi bỏ phong ấn trên người Khúc Hành, sau đó hai người sóng vai nhau đi tới cửa động.
Khúc Hành đứng tại chỗ, nhìn bọn họ đi vào với đôi mắt lạnh lẽo.
Tương Trọng Kính và Cố Tòng Nhứ đi đến cửa hang, càng đi tới gần trái tim của Cố Tòng Nhứ càng đập nhanh, phảng phất như huyết mạch linh thú trong y bị chấn áp, nhưng Cố Tòng Nhứ biết rất rõ Tam giới rộng lớn như vậy, tính luôn cả Vân Trung Châu thì sẽ không có linh thú nào có thể chấn áp được y.
Cố Tòng Nhứ đè lại trái tim đập mạnh, bên trong hang động truyền đến cảm giác suýt làm cho linh lực trong cơ thể y chảy ngược lại.
Cảm giác khó chịu của thân thể làm Cố Tòng Nhứ nhanh chóng kiểm tra tình huống của Tương Trọng Kính, dù sao y là chân long, nhưng Tương Trọng Kính xem như là một nửa người phàm vì Nguyên anh của hắn đang bị trói buộc.
Chỉ là khi Cố Tòng Nhứ nhìn Tương Trọng Kính thì phát hiện hắn không tỏ ra khó chịu chút nào, trái lại bình tĩnh thong dong còn rảnh tay cưng chiều xoa xoa hai đốm u hỏa trên vai.
Tương Trọng Kính thấy Cố Tòng Nhứ đang nhìn mình, nhướng mày nói: “Sao thế?”
Cố Tòng Nhứ cụp mắt nói: “Không có gì.”
Từ khi Cố Tòng Nhứ ở trong Thức hải của Tương Trọng Kính thấy được mảnh kí ức đột ngột xuất hiện đó, y vẫn luôn muốn tìm ra chứng cứ trên người Tương Trọng Kính để chứng tỏ hắn không phải là chuyển thế của chủ nhân.
Nhưng tìm tới tìm lui, Cố Tòng Nhứ ngược lại hoảng sợ phát hiện ra khá nhiều chứng cớ chứng minh Tương Trọng Kính là chuyển thế của chủ nhân.
Tâm tình của Cố Tòng Nhứ rối ren như tơ vò, vẻ mặt như giẻ lau nhúng nước.
Nếu Tương Trọng Kính thật sự là chủ nhân chuyển thế…
Đột nhiên Cố Tòng Nhứ không dám nghĩ tiếp nữa.
Hai người mới nói vài ba câu thì đã đến trước cửa hang.
Cố Tòng Nhứ hoàn toàn không ngăn được cơn khó chịu trong người, đầu óc xây xẩm theo bản năng tựa vào người Tương Trọng Kính.
Tương Trọng Kính đỡ lấy y, kinh ngạc nói: “Sao thế?”
Cố Tòng Nhứ không nói gì.
Tương Trọng Kính cực kỳ thông minh, nhớ lại vẻ khác thường của Khúc Hành hồi nãy rồi nhìn vẻ mặt tái nhợt của Cố Tòng Nhứ, lập tức biết trong hang chắc chắn có thứ gì đó, hắn sờ đầu Cố Tòng Nhứ, nói: “Ngươi vào trong tay áo của ta tránh một lát?”
Cố Tòng Nhứ né tay của hắn, trên mặt lộ rõ vẻ khó chịu nhưng vẫn mạnh miệng: “Ta không cần.”
Tương Trọng Kính không biết phải làm sao, đành phải để y tựa nửa người lên lưng mình.
Trong hang động tối đen, u hỏa tựa như du long xông vào bên trong, thắp sáng xung quanh.
Trên mặt đất chằng chịt trận pháp giống như ở trong tháp Linh Lung, có vài chỗ là dùng máu để bổ sung, chắc là trận pháp có thể điều khiển linh thú mà Khúc Nguy Huyền đã nói.
Cố Tòng Nhứ không hiểu sao thấy lạnh buốt, thúc giục: “Nhanh đi tìm long cốt đi.”
Trong mắt Tương Trọng Kính thì nơi này chỉ là một hang động bình thường hơi lạnh lẽo một chút mà thôi, không ngờ đường đường là một chân mà lại bị lạnh đến vậy, bỗng nhiên trong đầu hắn hiện lên một chi tiết mà lúc trước bị hắn coi là chuyện cười chưa bao giờ tìm hiểu kỹ.
Tương Trọng Kính suy nghĩ tung bay trong đầu nhưng trên mặt không lộ vẻ gì.
Hắn đỡ Cố Tòng Nhứ dựa vào vách hang bên cạnh rồi một mình đi tới chính giữa trận pháp.
Chỉ là khi Tương Trọng Kính đạp chân lên trận pháp, bốn bề trận pháp đang tối đen đột nhiên phát ra từng luồng sáng đỏ, hắt lên vách hang tạo thành nhiều hình thù kì dị khiến người ta thấy sợ hãi, giống như đang chứng kiến một buổi hiến tế bí mật nào đó.
Tương Trọng Kính thầm hết hồn trong lòng, bỗng nhiên nghe Cố Tòng Nhứ nói: “Long cốt!”
Tương Trọng Kính ngẩng đầu nhìn vào trung tâm trận pháp, đúng như dự đoán nhìn thấy một đoạn long cốt trong suốt lấp lánh.
Tương Trọng Kính khẽ nhíu mày.
Đoạn long cốt này không giống với long cốt ở Đại điển ngự thú.
Long cốt được đặt trên cột đá cao bằng nửa người, toàn thân tản ra ánh sáng trắng tinh khiết, khi huyết quang của trận pháp trên mặt đất chiếu hắt vào thì mơ hồ có thể thấy bên trong đoạn long cốt dài bằng cánh tay người kia có nhốt thứ gì đó.
Tương Trọng Kính nhíu mày, ra lệnh cho u hỏa bay qua đó thắp sáng toàn bộ đoạn long cốt kia lên.
Sau khi hoàn toàn thấy rõ, Tương Trọng Kính tỏ ra vô cùng kinh hãi.
—Bên trong đoạn long cốt đó đang nhốt Thần hồn của một người.
Ngay tại lúc này, Tương Trọng Kính còn chưa kịp đoán Thần hồn kia là của ai, Cố Tòng Nhứ tựa như phát điên hóa thành cự long, gầm thét điên cuồng lao về phía long cốt.
Toàn bộ uy áp tản ra từ trong trận pháp đều bắt nguồn từ Thần hồn kia, ngay cả long cốt bao bọc xung quanh nó cũng không có tác dụng, giống như chỉ đơn giản là linh khí nhốt Thần hồn đó lại.
Tương Trọng Kính suýt chút nữa bị đuôi của Cố Tòng Nhứ hất bay ra ngoài, hắn nhanh chóng điều khiển u hỏa đỡ mình đáp xuống chỗ an toàn.
Cố Tòng Nhứ giận dữ như chưa từng có trước đây, thụ đồng phát ra ánh sáng đỏ tươi, dữ tợn đánh về phía Thần hồn bên trong long cốt.
Thường ngày Cố Tòng Nhứ hồi nào tới giờ chỉ là dọa suông, dù đối mặt với Khúc Nguy Huyền đã khiến thi thể chủ nhân của y tan thành tro bụi thì cùng lắm chỉ là cắn tay hoặc gầm ghè đe dọa, xem như tính tình ôn hòa hơn hẳn trong đám linh thú.
Cố Tòng Nhứ giống như là một đứa trẻ được nuông chiều từ nhỏ đến lớn, không rành sự đời, đôi khi ngây thơ đến quá mức, người ngoài nói gì y liền tin ngay, lúc trước Tương Trọng Kính còn nghi ngờ tại sao y bị người đời gọi là ác long.
Mãi đến hôm nay, Tương Trọng Kính mới biết là tại sao.
Cố Tòng Nhứ… Là một con rồng sắp nhập ma.
Tương Trọng Kính ngạc nhiên nhìn Cố Tòng Nhứ vì uy áp tỏa ra từ Thần hồn chấp áp mà cố gắng bay lảo đảo đến tấn công vào trung tâm trận pháp, trên người ác long tỏa ra sát ý và lệ khí quá nặng, Tương Trọng Kính không có linh lực hộ thân, thậm chí còn sinh ra ảo giác chỉ cần phát ra một tiếng động nhỏ thôi cũng sẽ bị Cố Tòng Nhứ đang mất thần trí cắn đứt cổ họng.
Cố Tòng Nhứ dùng hết sức lực muốn tấn công vào đoạn long cốt kia, nhưng chỉ mới tiến tới vài bước thì lại cảm thấy như vĩnh viễn không thể đến được, thân thể xụi lơ bất lực nhưng vẫn còn cố vùng vẫy muốn tiến tới.
Tương Trọng Kính nhìn thụ đồng đỏ tươi của Cố Tòng Nhứ chậm rãi chảy xuống hai hàng huyết lệ, trong lòng khẽ đau nhói.
Trong lúc đó, Thần hồn đang liên tục tản ra linh lực uy áp đột nhiên chợt vụt tắt, giống như đã nhận ra Cố Tòng Nhứ nên dần dần rút lại địch ý, ánh sáng đỏ trên trận pháp cũng tối dần.
Tương Trọng Kính chỉ nhìn thấy một bóng đen dài như mũi tên rời cung vọt nhanh tới, nghiêng đầu sang thì thấy Cố Tòng Nhứ đã khôi phục lại thần trí giờ đã đang ở trên cột đá, cả người thu nhỏ lại quấn từng vòng xung quanh đoạn long cốt, bao vây nó vào chính giữa.
Cố Tòng Nhứ quấn cơ thể lại mấy vòng rồi ủy khuất ngậm lấy chóp đuôi, giống như làm vậy là có thể bảo vệ được Thần hồn của chủ nhân.
Thụ đồng lại chậm rãi chảy xuống hai hàng huyết lệ.
Tương Trọng Kính đi tới thử thăm dò hỏi: “Canh Ba?”
Con ngươi của Cố Tòng Nhứ chợt co rút lại, ma đồng lạnh lẽo nhìn về phía hắn.
Tương Trọng Kính thấy y không có ý định tổn thương mình, đi tới nhấc tay lên, hơi do dự một chút rồi nhẹ nhàng đặt lên đầu rồng nhỏ.
Cố Tòng Nhứ nhẹ nhàng cử động, gần như là ngoan ngoãn dụi đầu vào lòng bàn tay hắn.
Tương Trọng Kính thấy vậy liền lặng lẽ thở phào một hơi.
U hỏa cháy sáng bên cạnh, giống như lấy lòng bay đến vờn quanh long cốt, trông như đang khoa tay múa chân vì vui mừng.
Cố Tòng Nhứ suýt rơi vào tâm ma nhanh chóng tỉnh táo lại, y leo xuống khỏi cột đá và hóa thành hình người, chống gối từ từ ngồi xuống đất trong dáng vẻ thất hồn lạc phách, nước mắt trên mặt vẫn chưa khô, trong tay ôm chặt đoạn long cốt.
Tương Trọng Kính hơi khom người nhìn y.
Cố Tòng Nhứ nhìn chằm chằm hắn một hồi lâu, lẩm bẩm nói: “Ta có làm ngươi bị thương không?”
Tương Trọng Kính nói vẻ sâu xa: “Có bị thương, eo của ta bị đuôi của ngươi quẹt trúng, ngươi muốn ta cởi áo ra cho xem không?”
Cố Tòng Nhứ: “…”
Mới nãy ác long vẫn còn rơi lệ nhìn Tương Trọng Kính, bây giờ đột nhiên bật cười.
Tương Trọng Kính cũng cười theo.
Cố Tòng Nhứ nhấc tay lau khô nước mắt, y nâng long cốt trong tay lên, không đầu không đuôi nói: “Năm đó Khúc Nguy Huyền dùng long cốt mở Định Hồn Quan ra không phải là long cốt trong tay ta.”
Tương Trọng Kính thấy y không khóc nữa, mới bình tĩnh lại rồi hỏi: “Sao ngươi biết?”
“Trong đoạn long cốt này có một phần Thần hồn của chủ nhân ta, không phải là thứ mà một phế vật nhỏ bé có thể cầm được.” Cố Tòng Nhứ giơ ngón tay thon dài vuốt ve đoạn long cốt, nửa khuôn mặt của y chìm trong bóng tối, nói tiếp: “Mà ngươi, cho dù có mảnh kí ức kia thì cũng chưa chắc là chuyển thế của chủ nhân ta.”
Tương Trọng Kính không biết mảnh kí ức trong miệng y nói là gì, nhướng mày nói: “Kí ức nào cơ?”
Cố Tòng Nhứ không trả lời, chỉ nói: “Chỉ có người đầy đủ Thần hồn mới có thế tiến vào luân hồi, bây giờ một phần Thần hồn của hắn lại bị kẹt ở đây…”
Thụ đồng của Cố Tòng Nhứ lại chảy xuống hai hàng lệ, y vừa khóc vừa cười nói: “Là ta cưỡng ép đưa Thần hồn của hắn đến Cửu Châu, nhưng quên mất có kẻ núp trong bóng tối mưu tính hắn, để hắn gắng gượng biến thành cô hồn dã quỷ không đầy đủ hồn phách.”
Tương Trọng Kính không thể nào là chuyển thế của chủ nhân y, bởi vì chủ nhân y đã không thể chuyển thế được nữa.
Tương Trọng Kính do dự một chút, thử đoán ý của Cố Tòng Nhứ: “Ngươi nói là những phần Thần hồn mà ngươi đưa đến đây đều đã biến thành cô hồn dã quỷ?”
Cố Tòng Nhứ gật đầu.
Trong long cốt ở Đại điển ngự thú không có gì cả, nói rõ phần Thần hồn đó hiện đang lưu lạc ở Cửu Châu.
Những Thần hồn khác ở Cửu Châu nếu rải rác thất lạc thì sẽ từ từ dẫn dắt lẫn nhau, rồi sẽ có một ngày dung hợp trọn vẹn và đi vào luân hồi chuyển thế đầu thai.
Mà bây giờ, một phần Thần hồn bị kẹt trong hang động tả tơi này, sao có thể vào luân hồi?
Cố Tòng Nhứ càng nghĩ càng tuyệt vọng, cũng càng hận bản thân mình thêm.
Y siết chặt long cốt trong tay, vẻ mặt hung ác, lạnh lùng nói: “Ta muốn giết sạch người của Tam môn!”
Lúc trước Khúc Nguy Huyền phá hư thân thể của chủ nhân y, Cố Tòng Nhứ còn nghĩ dù thân thể bị hư hại thì chủ nhân vẫn có thể vào luân hồi, cho nên y không cảm thấy quá đáng tiếc.
Nhưng hôm nay, một tia hy vọng cuối cùng đã bị Thần hồn trong đoạn long cốt này dập tắt.
Ánh mắt luôn tỏa sáng tràn ngập tinh thần của Cố Tòng Nhứ giờ đây lại như mảnh tro tàn tối tăm.
Tương Trọng Kính thấy y như vậy cũng cảm thấy khổ sở trong lòng, hắn giơ tay muốn vỗ nhẹ vào mu bàn tay của Cố Tòng Nhứ để an ủi, trong lúc vô tình đầu ngón tay của hắn đụng vào long cốt, long cốt đã mất ánh sáng đột nhiên bừng sáng lên.
Tương Trọng Kính hết hồn, vội vàng rút tay về.
Cố Tòng Nhứ kinh ngạc nhìn.
Trong phút chốc, Thần hồn trong long cốt như được cái gì đó dẫn dắt, một đường lao nhanh ra khỏi long cốt rồi hóa thành một tia sáng chui vào mi tâm của Tương Trọng Kính.
Tương Trọng Kính khẽ loạng choạng, bị tia sáng này đâm vào trán ngã ngửa ra sau.
Sáu mươi năm trôi qua, cái cây năm nào còn còi cọc trơ lá bây giơ đã cao lớn vai u thịt bắp cành lá xum xuê, Tương Trọng Kính ngửa đầu nhìn tán cây che khuất bầu trời, một lần nữa cảm nhận rõ thời gian trôi qua.
Khúc Hành đi phía trước dẫn đường, càng đến gần núi gã càng sợ hãi, cả người đều run lập cập.
Cố Tòng Nhứ quấn quanh cổ tay Tương Trọng Kính đột nhiên biến thành người đứng bên cạnh hắn, nhíu mày nhìn phía trước.
Tương Trọng Kính cười nói: “Hết giận?”
“Ta không giận.” Cố Tòng Nhứ trừng hắn, chỉ tay ra đằng trước nói: “Chỗ đó, có khí tức làm ta thấy rất quen thuộc.”
Tương Trọng Kính hỏi: “Long cốt?”
Cố Tòng Nhứ lắc đầu: “Không giống.”
Y như có điều suy nghĩ, rõ ràng trong lòng đã có phán đoán nhưng chỉ là không quá chắc chắn.
Tương Trọng Kính cũng không hỏi thêm, dù sao đi mấy bước nữa là tới nơi, vào trong cấm địa rồi mọi chuyện tự nhiên sẽ rõ ràng.
Trời đã tối, Tương Trọng Kính đẩy ra nhánh cây rậm rạp chắn ngang trước mặt, hai đốm u hỏa bay lượn xung quanh thắp sáng lối đi.
Khúc Hành vừa thấy cửa hang liền hít sâu một hơi đè xuống cơn sợ hãi trong lòng, nghiêng đầu lạnh lùng nói với Tương Trọng Kính: “Nếu ngươi không muốn chết, tốt nhất đừng đi vào.”
Tương Trọng Kính cười híp mắt: “Bây giờ Khúc tông chủ hận không thể băm ta thành trăm mảnh, nếu đi vào liền chết, ngài chỉ mong một cước đá ta vào đó, làm sao lại tốt bụng nhắc nhở ta thế?”
Khúc Hành mím chặt môi, không phản bác những lời này.
Tương Trọng Kính gật nhẹ một cái, Cố Tòng Nhứ nhíu mày cởi bỏ phong ấn trên người Khúc Hành, sau đó hai người sóng vai nhau đi tới cửa động.
Khúc Hành đứng tại chỗ, nhìn bọn họ đi vào với đôi mắt lạnh lẽo.
Tương Trọng Kính và Cố Tòng Nhứ đi đến cửa hang, càng đi tới gần trái tim của Cố Tòng Nhứ càng đập nhanh, phảng phất như huyết mạch linh thú trong y bị chấn áp, nhưng Cố Tòng Nhứ biết rất rõ Tam giới rộng lớn như vậy, tính luôn cả Vân Trung Châu thì sẽ không có linh thú nào có thể chấn áp được y.
Cố Tòng Nhứ đè lại trái tim đập mạnh, bên trong hang động truyền đến cảm giác suýt làm cho linh lực trong cơ thể y chảy ngược lại.
Cảm giác khó chịu của thân thể làm Cố Tòng Nhứ nhanh chóng kiểm tra tình huống của Tương Trọng Kính, dù sao y là chân long, nhưng Tương Trọng Kính xem như là một nửa người phàm vì Nguyên anh của hắn đang bị trói buộc.
Chỉ là khi Cố Tòng Nhứ nhìn Tương Trọng Kính thì phát hiện hắn không tỏ ra khó chịu chút nào, trái lại bình tĩnh thong dong còn rảnh tay cưng chiều xoa xoa hai đốm u hỏa trên vai.
Tương Trọng Kính thấy Cố Tòng Nhứ đang nhìn mình, nhướng mày nói: “Sao thế?”
Cố Tòng Nhứ cụp mắt nói: “Không có gì.”
Từ khi Cố Tòng Nhứ ở trong Thức hải của Tương Trọng Kính thấy được mảnh kí ức đột ngột xuất hiện đó, y vẫn luôn muốn tìm ra chứng cứ trên người Tương Trọng Kính để chứng tỏ hắn không phải là chuyển thế của chủ nhân.
Nhưng tìm tới tìm lui, Cố Tòng Nhứ ngược lại hoảng sợ phát hiện ra khá nhiều chứng cớ chứng minh Tương Trọng Kính là chuyển thế của chủ nhân.
Tâm tình của Cố Tòng Nhứ rối ren như tơ vò, vẻ mặt như giẻ lau nhúng nước.
Nếu Tương Trọng Kính thật sự là chủ nhân chuyển thế…
Đột nhiên Cố Tòng Nhứ không dám nghĩ tiếp nữa.
Hai người mới nói vài ba câu thì đã đến trước cửa hang.
Cố Tòng Nhứ hoàn toàn không ngăn được cơn khó chịu trong người, đầu óc xây xẩm theo bản năng tựa vào người Tương Trọng Kính.
Tương Trọng Kính đỡ lấy y, kinh ngạc nói: “Sao thế?”
Cố Tòng Nhứ không nói gì.
Tương Trọng Kính cực kỳ thông minh, nhớ lại vẻ khác thường của Khúc Hành hồi nãy rồi nhìn vẻ mặt tái nhợt của Cố Tòng Nhứ, lập tức biết trong hang chắc chắn có thứ gì đó, hắn sờ đầu Cố Tòng Nhứ, nói: “Ngươi vào trong tay áo của ta tránh một lát?”
Cố Tòng Nhứ né tay của hắn, trên mặt lộ rõ vẻ khó chịu nhưng vẫn mạnh miệng: “Ta không cần.”
Tương Trọng Kính không biết phải làm sao, đành phải để y tựa nửa người lên lưng mình.
Trong hang động tối đen, u hỏa tựa như du long xông vào bên trong, thắp sáng xung quanh.
Trên mặt đất chằng chịt trận pháp giống như ở trong tháp Linh Lung, có vài chỗ là dùng máu để bổ sung, chắc là trận pháp có thể điều khiển linh thú mà Khúc Nguy Huyền đã nói.
Cố Tòng Nhứ không hiểu sao thấy lạnh buốt, thúc giục: “Nhanh đi tìm long cốt đi.”
Trong mắt Tương Trọng Kính thì nơi này chỉ là một hang động bình thường hơi lạnh lẽo một chút mà thôi, không ngờ đường đường là một chân mà lại bị lạnh đến vậy, bỗng nhiên trong đầu hắn hiện lên một chi tiết mà lúc trước bị hắn coi là chuyện cười chưa bao giờ tìm hiểu kỹ.
Tương Trọng Kính suy nghĩ tung bay trong đầu nhưng trên mặt không lộ vẻ gì.
Hắn đỡ Cố Tòng Nhứ dựa vào vách hang bên cạnh rồi một mình đi tới chính giữa trận pháp.
Chỉ là khi Tương Trọng Kính đạp chân lên trận pháp, bốn bề trận pháp đang tối đen đột nhiên phát ra từng luồng sáng đỏ, hắt lên vách hang tạo thành nhiều hình thù kì dị khiến người ta thấy sợ hãi, giống như đang chứng kiến một buổi hiến tế bí mật nào đó.
Tương Trọng Kính thầm hết hồn trong lòng, bỗng nhiên nghe Cố Tòng Nhứ nói: “Long cốt!”
Tương Trọng Kính ngẩng đầu nhìn vào trung tâm trận pháp, đúng như dự đoán nhìn thấy một đoạn long cốt trong suốt lấp lánh.
Tương Trọng Kính khẽ nhíu mày.
Đoạn long cốt này không giống với long cốt ở Đại điển ngự thú.
Long cốt được đặt trên cột đá cao bằng nửa người, toàn thân tản ra ánh sáng trắng tinh khiết, khi huyết quang của trận pháp trên mặt đất chiếu hắt vào thì mơ hồ có thể thấy bên trong đoạn long cốt dài bằng cánh tay người kia có nhốt thứ gì đó.
Tương Trọng Kính nhíu mày, ra lệnh cho u hỏa bay qua đó thắp sáng toàn bộ đoạn long cốt kia lên.
Sau khi hoàn toàn thấy rõ, Tương Trọng Kính tỏ ra vô cùng kinh hãi.
—Bên trong đoạn long cốt đó đang nhốt Thần hồn của một người.
Ngay tại lúc này, Tương Trọng Kính còn chưa kịp đoán Thần hồn kia là của ai, Cố Tòng Nhứ tựa như phát điên hóa thành cự long, gầm thét điên cuồng lao về phía long cốt.
Toàn bộ uy áp tản ra từ trong trận pháp đều bắt nguồn từ Thần hồn kia, ngay cả long cốt bao bọc xung quanh nó cũng không có tác dụng, giống như chỉ đơn giản là linh khí nhốt Thần hồn đó lại.
Tương Trọng Kính suýt chút nữa bị đuôi của Cố Tòng Nhứ hất bay ra ngoài, hắn nhanh chóng điều khiển u hỏa đỡ mình đáp xuống chỗ an toàn.
Cố Tòng Nhứ giận dữ như chưa từng có trước đây, thụ đồng phát ra ánh sáng đỏ tươi, dữ tợn đánh về phía Thần hồn bên trong long cốt.
Thường ngày Cố Tòng Nhứ hồi nào tới giờ chỉ là dọa suông, dù đối mặt với Khúc Nguy Huyền đã khiến thi thể chủ nhân của y tan thành tro bụi thì cùng lắm chỉ là cắn tay hoặc gầm ghè đe dọa, xem như tính tình ôn hòa hơn hẳn trong đám linh thú.
Cố Tòng Nhứ giống như là một đứa trẻ được nuông chiều từ nhỏ đến lớn, không rành sự đời, đôi khi ngây thơ đến quá mức, người ngoài nói gì y liền tin ngay, lúc trước Tương Trọng Kính còn nghi ngờ tại sao y bị người đời gọi là ác long.
Mãi đến hôm nay, Tương Trọng Kính mới biết là tại sao.
Cố Tòng Nhứ… Là một con rồng sắp nhập ma.
Tương Trọng Kính ngạc nhiên nhìn Cố Tòng Nhứ vì uy áp tỏa ra từ Thần hồn chấp áp mà cố gắng bay lảo đảo đến tấn công vào trung tâm trận pháp, trên người ác long tỏa ra sát ý và lệ khí quá nặng, Tương Trọng Kính không có linh lực hộ thân, thậm chí còn sinh ra ảo giác chỉ cần phát ra một tiếng động nhỏ thôi cũng sẽ bị Cố Tòng Nhứ đang mất thần trí cắn đứt cổ họng.
Cố Tòng Nhứ dùng hết sức lực muốn tấn công vào đoạn long cốt kia, nhưng chỉ mới tiến tới vài bước thì lại cảm thấy như vĩnh viễn không thể đến được, thân thể xụi lơ bất lực nhưng vẫn còn cố vùng vẫy muốn tiến tới.
Tương Trọng Kính nhìn thụ đồng đỏ tươi của Cố Tòng Nhứ chậm rãi chảy xuống hai hàng huyết lệ, trong lòng khẽ đau nhói.
Trong lúc đó, Thần hồn đang liên tục tản ra linh lực uy áp đột nhiên chợt vụt tắt, giống như đã nhận ra Cố Tòng Nhứ nên dần dần rút lại địch ý, ánh sáng đỏ trên trận pháp cũng tối dần.
Tương Trọng Kính chỉ nhìn thấy một bóng đen dài như mũi tên rời cung vọt nhanh tới, nghiêng đầu sang thì thấy Cố Tòng Nhứ đã khôi phục lại thần trí giờ đã đang ở trên cột đá, cả người thu nhỏ lại quấn từng vòng xung quanh đoạn long cốt, bao vây nó vào chính giữa.
Cố Tòng Nhứ quấn cơ thể lại mấy vòng rồi ủy khuất ngậm lấy chóp đuôi, giống như làm vậy là có thể bảo vệ được Thần hồn của chủ nhân.
Thụ đồng lại chậm rãi chảy xuống hai hàng huyết lệ.
Tương Trọng Kính đi tới thử thăm dò hỏi: “Canh Ba?”
Con ngươi của Cố Tòng Nhứ chợt co rút lại, ma đồng lạnh lẽo nhìn về phía hắn.
Tương Trọng Kính thấy y không có ý định tổn thương mình, đi tới nhấc tay lên, hơi do dự một chút rồi nhẹ nhàng đặt lên đầu rồng nhỏ.
Cố Tòng Nhứ nhẹ nhàng cử động, gần như là ngoan ngoãn dụi đầu vào lòng bàn tay hắn.
Tương Trọng Kính thấy vậy liền lặng lẽ thở phào một hơi.
U hỏa cháy sáng bên cạnh, giống như lấy lòng bay đến vờn quanh long cốt, trông như đang khoa tay múa chân vì vui mừng.
Cố Tòng Nhứ suýt rơi vào tâm ma nhanh chóng tỉnh táo lại, y leo xuống khỏi cột đá và hóa thành hình người, chống gối từ từ ngồi xuống đất trong dáng vẻ thất hồn lạc phách, nước mắt trên mặt vẫn chưa khô, trong tay ôm chặt đoạn long cốt.
Tương Trọng Kính hơi khom người nhìn y.
Cố Tòng Nhứ nhìn chằm chằm hắn một hồi lâu, lẩm bẩm nói: “Ta có làm ngươi bị thương không?”
Tương Trọng Kính nói vẻ sâu xa: “Có bị thương, eo của ta bị đuôi của ngươi quẹt trúng, ngươi muốn ta cởi áo ra cho xem không?”
Cố Tòng Nhứ: “…”
Mới nãy ác long vẫn còn rơi lệ nhìn Tương Trọng Kính, bây giờ đột nhiên bật cười.
Tương Trọng Kính cũng cười theo.
Cố Tòng Nhứ nhấc tay lau khô nước mắt, y nâng long cốt trong tay lên, không đầu không đuôi nói: “Năm đó Khúc Nguy Huyền dùng long cốt mở Định Hồn Quan ra không phải là long cốt trong tay ta.”
Tương Trọng Kính thấy y không khóc nữa, mới bình tĩnh lại rồi hỏi: “Sao ngươi biết?”
“Trong đoạn long cốt này có một phần Thần hồn của chủ nhân ta, không phải là thứ mà một phế vật nhỏ bé có thể cầm được.” Cố Tòng Nhứ giơ ngón tay thon dài vuốt ve đoạn long cốt, nửa khuôn mặt của y chìm trong bóng tối, nói tiếp: “Mà ngươi, cho dù có mảnh kí ức kia thì cũng chưa chắc là chuyển thế của chủ nhân ta.”
Tương Trọng Kính không biết mảnh kí ức trong miệng y nói là gì, nhướng mày nói: “Kí ức nào cơ?”
Cố Tòng Nhứ không trả lời, chỉ nói: “Chỉ có người đầy đủ Thần hồn mới có thế tiến vào luân hồi, bây giờ một phần Thần hồn của hắn lại bị kẹt ở đây…”
Thụ đồng của Cố Tòng Nhứ lại chảy xuống hai hàng lệ, y vừa khóc vừa cười nói: “Là ta cưỡng ép đưa Thần hồn của hắn đến Cửu Châu, nhưng quên mất có kẻ núp trong bóng tối mưu tính hắn, để hắn gắng gượng biến thành cô hồn dã quỷ không đầy đủ hồn phách.”
Tương Trọng Kính không thể nào là chuyển thế của chủ nhân y, bởi vì chủ nhân y đã không thể chuyển thế được nữa.
Tương Trọng Kính do dự một chút, thử đoán ý của Cố Tòng Nhứ: “Ngươi nói là những phần Thần hồn mà ngươi đưa đến đây đều đã biến thành cô hồn dã quỷ?”
Cố Tòng Nhứ gật đầu.
Trong long cốt ở Đại điển ngự thú không có gì cả, nói rõ phần Thần hồn đó hiện đang lưu lạc ở Cửu Châu.
Những Thần hồn khác ở Cửu Châu nếu rải rác thất lạc thì sẽ từ từ dẫn dắt lẫn nhau, rồi sẽ có một ngày dung hợp trọn vẹn và đi vào luân hồi chuyển thế đầu thai.
Mà bây giờ, một phần Thần hồn bị kẹt trong hang động tả tơi này, sao có thể vào luân hồi?
Cố Tòng Nhứ càng nghĩ càng tuyệt vọng, cũng càng hận bản thân mình thêm.
Y siết chặt long cốt trong tay, vẻ mặt hung ác, lạnh lùng nói: “Ta muốn giết sạch người của Tam môn!”
Lúc trước Khúc Nguy Huyền phá hư thân thể của chủ nhân y, Cố Tòng Nhứ còn nghĩ dù thân thể bị hư hại thì chủ nhân vẫn có thể vào luân hồi, cho nên y không cảm thấy quá đáng tiếc.
Nhưng hôm nay, một tia hy vọng cuối cùng đã bị Thần hồn trong đoạn long cốt này dập tắt.
Ánh mắt luôn tỏa sáng tràn ngập tinh thần của Cố Tòng Nhứ giờ đây lại như mảnh tro tàn tối tăm.
Tương Trọng Kính thấy y như vậy cũng cảm thấy khổ sở trong lòng, hắn giơ tay muốn vỗ nhẹ vào mu bàn tay của Cố Tòng Nhứ để an ủi, trong lúc vô tình đầu ngón tay của hắn đụng vào long cốt, long cốt đã mất ánh sáng đột nhiên bừng sáng lên.
Tương Trọng Kính hết hồn, vội vàng rút tay về.
Cố Tòng Nhứ kinh ngạc nhìn.
Trong phút chốc, Thần hồn trong long cốt như được cái gì đó dẫn dắt, một đường lao nhanh ra khỏi long cốt rồi hóa thành một tia sáng chui vào mi tâm của Tương Trọng Kính.
Tương Trọng Kính khẽ loạng choạng, bị tia sáng này đâm vào trán ngã ngửa ra sau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất