Chương 52: Lửa độc nhập ma.
Túc Tàm Thanh và Khúc Nguy Huyền quen biết nhau từ nhỏ, tình yêu chớm nở thuở niên thiếu, sau đó nước chảy thành sông ước định trăm năm, chưa bao giờ gặp trắc trở nào— Nếu không có chuyện sáu mươi năm trước của Tương Trọng Kính, Túc Tàm Thanh vốn định sau khi ra khỏi bí cảnh tam độc sẽ trở về kết đạo lữ với Khúc Nguy Huyền.
Không ai biết tại sao một thiên chi kiêu tử như Túc Tàm Thanh lại một lòng si tâm với Khúc Nguy Huyền, thậm chí ngay cả bản thân Túc Tàm Thanh cũng không biết tại sao lại đắm chìm sâu như vậy.
Bởi vì năm đó Tương Trọng Kính ‘chết’, Khúc Nguy Huyền cực kì oán hận gã, hận đến mức bất chấp tất cả hủy bỏ hôn ước.
Một người dễ bị lừa gạt và an phận thủ thường như thế lần đầu tiên trong đời lại cố chấp đến như vậy, tất cả cũng chỉ vì người bạn tốt nhất của mình bị giết hại.
Bây giờ, khi Túc Tàm Thanh bất giác nhận ra ‘quái vật’ mà mình giết chết chính là Khúc Hành, trái tim của gã như bị đóng băng, lạnh đến mức cả người run rẩy.
Bởi vì Túc Tàm Thanh biết mình và Khúc Nguy Huyền không còn khả năng nữa.
Gã lặng lẽ đứng trước nghĩa trang như pho tượng, gió xuân ấm áp thổi vào mặt nhưng gã chỉ cảm thấy lạnh lẽo.
Khoảng nửa tiếng sau, Khúc Nguy Huyền chậm rãi ra khỏi nghĩa trang, cái hộp tro cốt trong tay đã không còn, đôi tay mềm mại trắng nõn tựa như sứ trắng được chăm sóc trong nhung lụa từ nhỏ đến lớn lúc này toàn là vết trầy xước lẫn bùn đất đã khô.
Hắn cố gắng dùng đôi tay này để mai táng cho Khúc Hành.
Khúc Nguy Huyền không biết lấy đâu ra một thanh kiếm, năm ngón tay trầy xước chảy đầy máu nắm chuôi kiếm rồi nhẹ nhàng rút ra, hắn chỉa mũi kiếm về phía Túc Tàm Thanh, nhẹ giọng nói: “Túc thủ tôn, rút kiếm.”
Sắc mặt của Túc Tàm Thanh cực kỳ khó coi, gần như là cầu xin nhìn hắn, lần đầu tiên Thủ tôn Tam giới phải ăn nói khép nép với một người: “Nguy Huyền, đừng làm vậy.”
Thường ngày Khúc Nguy Huyền là một người điềm đạm không nóng không lạnh, cho dù làm bất cứ chuyện gì cũng cân nhắc rất lâu, không hề tỏ ra nóng nảy hấp tấp, chẳng qua là lần này, Túc Tàm Thanh chỉ mới nói một câu mà đã khiến hắn không thể nhịn được, trực tiếp cầm kiếm xông tới.
Đáy mắt của Túc Tàm Thanh lóe lên sự đau đớn, khi mũi kiếm của Khúc Nguy Huyền đến ngay trước mắt cũng không né tránh, gã giơ tay cầm lấy lưỡi kiếm sắc bén của hắn.
Máu phun ra ngoài, Túc Tàm Thanh cảm thấy từ lòng bàn tay truyền đến cơn đau dữ dội, tiếp theo là cơn đau chẳng khác gì vết bỏng nặng bị lửa đốt.
Khúc Nguy Huyền nhìn gã không hề chớp mắt một cái, cho dù thấy Túc Tàm Thanh dùng tay không chặn lại mũi kiếm thì trong lòng hắn vẫn không có tí gợn sóng nào, trái lại còn học theo cách giết Khúc Hành của gã, nhấc tay mạnh mẽ xoay tròn thân kiếm.
Đòn tấn công này suýt chặt rớt năm ngón tay của Túc Tàm Thanh.
Túc Tàm Thanh không nhíu mày dù chỉ một chút, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn Khúc Nguy Huyền.
Khúc Nguy Huyền nói: “Rút kiếm.”
Túc Tàm Thanh nhỏ giọng nói: “Ngươi biết ta sẽ không rút kiếm với ngươi…”
Khúc Khuy Huyền bất ngờ đi tới một bước, mũi kiếm thẳng tắp đâm vào ngực Túc Tàm Thanh.
Thân áo trắng không nhiễm bụi trần trong phút chốc bị nhuộm đỏ tươi.
“Ồ.” Khúc Nguy Huyền hờ hững nói: “Vậy thì ngươi chết đi.”
Vừa dứt lời liền hơi dùng chút lực đẩy mũi kiếm vào trong thêm nửa tấc.
Vạn vật như chìm vào yên tĩnh làm nổi bật âm thanh lưỡi kiếm đâm vào da thịt, Túc Tàm Thanh hoang mang muốn nâng tay lên nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng kia thì cái tay liền đông cứng giữa không trung.
Túc Tàm Thanh ngơ ngác nhìn hắn, nói: “Cả đời này của ta luôn đưa ra sự lựa chọn chính xác, mà thật giống như… Những lựa chọn đó lại khiến ta lần lượt mất đi tất cả.”
Nếu gã lựa chọn để bản thân liên tiếp mất đi bạn thân, tình yêu, như vậy những lựa chọn đó có thật sự chính xác?
Cả đời Túc Tàm Thanh luôn tuân theo quy củ, cho dù làm bất cứ chuyện gì cũng đều làm theo đại nghĩa công chính trong lòng mình.
Đây là lần đầu tiên gã đưa ra nghi ngờ với cuộc đời.
Trong phút chốc, những rối ren trong lòng gã phảng phất biến thành một đoàn sương đen len lỏi vào trong Thức hải, sau đó ùn ùn kéo đến che phủ bàn đá trắng ngần trong tỳ vết tưởng như không thể đổ ngã kia.
Đạo tâm đã động.
Màn sương đen dày đặc quanh quẩn trong Thức hải của gã hồi lâu, cuối cùng dưới sự thúc giục của luồng sức mạnh vô hình chậm rãi hóa thành hình người mặc áo đen, người kia có dáng vẻ giống y hệt Túc Tàm Thanh, chẳng qua vẻ mặt của nó trông vô cùng tà ác.
Túc Tàm Thanh bất giác ngẩn ra.
Đó là tâm ma của gã.
Tâm ma đứng trong Thức hải dang rộng hai tay ra cất tiếng cười to, mắt đảo quanh bốn phía như thể xem đây là lãnh địa của mình.
Túc Tàm Thanh lờ mờ nhận ra chuyện này không đúng, gã nhấc tay cầm lấy thanh kiếm của Khúc Nguy Huyền đang găm vào ngực mình rút ra, sau đó hoảng hốt lui về sau mấy bước.
Khúc Nguy Huyền lạnh lùng vẩy mũi kiếm một cái rồi tiếp tục đâm tới.
Túc Tàm Thanh đang muốn nói chuyện nhưng lại sợ hãi phát hiện tay của mình giống như bị mất kiểm soát, từ từ nắm lấy chuôi kiếm treo bên hông, làm bộ như muốn rút kiếm ra.
Túc Tàm Thanh nhìn Khúc Nguy Huyền càng lúc càng tới gần, rốt cuộc trên mặt gã hiện ra vẻ kinh hoàng.
Gã không để ý những chuyện khác, trực tiếp đưa Thần thức vào trong Thức hải, dùng tốc độ cực nhanh hung hăng bóp cổ tâm ma rồi ấn mạnh nó xuống đất.
Tâm ma không kịp đề phòng suýt chút nữa bị đập nát, đến khi nhận ra kẻ tấn công mình là Túc Tàm Thanh thì nhếch môi cười khẽ, quỷ khí nồng nặc: “Túc thủ tôn, hắn đã cho ngươi rút kiếm thì hà cớ gì ngươi lại khoanh tay chịu chết? Chẳng lẽ đường đường là Thủ tôn Tam giới mà không thể đánh lại một kẻ ngu xuẩn tay trói gà không chặt?”
Hai mắt Túc Tàm Thanh đỏ thẫm, hung dữ nói: “Cút ngay!”
“Vậy thì không được.” Tâm ma tỏ vẻ không quan tâm: “Ta đây cũng không muốn đứng im chờ lụi chết, ngươi không làm được thì hãy để ta làm thay ngươi.”
Túc Tàm Thanh lạnh lùng quát: “Ngươi dám?!”
Tâm ma nói: “Tại sao ta không dám? Ta chính là tâm ma của ngươi, phải làm những chuyện mà ngươi không dám làm.”
Túc Tàm Thanh lạnh lùng nhìn nó, tay càng thêm dùng lực làm tâm ma mới vừa hóa thành người lại tan thành sương đen dày đặc rồi biến mất.
Chỉ là Túc Tàm Thanh chưa kịp thở phào thì sau lưng truyền đến giọng nói lười biếng của tâm ma.
“Địa mạch của Cửu Châu từng bị lửa độc làm tổn hại, mặc dù lửa đã tắt nhưng những tu sĩ sau này trong khi hấp thụ linh lực để tu luyện thì không tránh khỏi hấp thụ luôn cả tam độc còn sót lại trong địa mạch vào kinh mạch trong cơ thể.” Tâm ma bình thản nói: “Tam độc gồm có tham sân si, Thủ tôn, ngươi biết mình bị nhập ma là vì cái nào không?”
Túc Tàm Thanh đột nhiên quay đầu lại, hai tròng mắt đỏ ngầu nhìn xoáy vào tâm ma.
Tâm ma vốn không đợi gã trả lời, tự hỏi tự đáp: “Là tham lam đó Thủ tôn à.”
Túc Tàm Thanh ngẩn ra.
Tham lam?
Gã nhập ma là vì tham lam?
“Bình thường có vô số lựa chọn, nhưng ngươi luôn lựa chọn cái tốt nhất.” Tâm ma đi vòng quanh gã vài vòng, cười nói: “Nhưng khi ngươi lựa chọn con đường mà bản thân tự cho là chính xác nhất, mà kết quả lại không khiến ngươi hài lòng, ngươi sẽ không tự chủ được mà suy nghĩ lựa chọn đó rốt cuộc có chính xác tuyệt đối hay không, dần dà về sau ngay cả bản thân ngươi cũng lún sâu vào đó không thoát ra được. Túc Tàm Thanh, vạn vật có mất có được, ngươi đây không phải là ăn năn hối hận, mà chính là tham lam.”
Sau khi gã vì chính đạo mà phong ấn Tương Trọng Kính, sau khi gã bất chấp giết chết Khúc Hành dưới sự chỉ dẫn của Tố Nhất, Túc Tàm Thanh vẫn kiên định bản thân không sai lầm, chẳng qua là sự lựa chọn của gã không mang tới kết quả như ý muốn mà thôi.
Nhưng khi ánh mắt như tro tàn của Khúc Nguy Huyền nhìn thẳng vào gã, đạo tâm kiên định mười mấy năm của Túc Tàm Thanh đột nhiên bắt đầu dao động.
Thậm chí gã còn nghi ngờ cái gọi là chính nghĩa kia, khiến gã làm ra lựa chọn rốt cuộc có thể bù đắp lại những gì mà bản thân đánh mất không.
Nhưng rõ ràng chính gã đã không màng bất cứ gì mà khăng khăng đưa ra lựa chọn theo ý mình.
Túc Tàm Thanh triệt để ngây dại.
Ở nơi gã không biết, tâm ma lộ ra nụ cười còn rét lạnh hơn ác quỷ, nó lặng lẽ không tiếng động từng chút một xâm chiến toàn bộ Thức hải, khí độc của tam độc len lỏi khắp ngõ hẻm ngóc ngách.
Đến khi Tương Trọng Kính và Cố Tòng Nhứ chạy tới nơi, Túc Tàm Thanh đã cầm linh kiếm đứng trước cổng nghĩa trang của Tông môn, cả người trên dưới toàn là hơi thở âm u của ma, màn sương đen dày đặc quấn quanh người gã, phảng phất biến gã thành ác quỷ đòi mạng.
Còn Khúc Nguy Huyền thì toàn thân dính đầy máu nằm xỉu ở một bên.
Tương Trọng Kính mới nhìn là hai mắt liền đỏ lên, hắn chực chờ muốn xông tới sống mái với Túc Tàm Thanh thì bị Cố Tòng Nhứ cản lại.
“Ngươi đi lo cho tên ngu xuẩn kia trước đi.” Cố Tòng Nhứ nhìn Túc Tàm Thanh đang hờ hững đứng đó, lạnh lùng nói: “Giao hắn cho ta, chắc chắn sẽ không để hắn chạy thoát.”
Tương Trọng Kính trừng lớn hai mắt nhìn Túc Tàm Thanh, móng tay cũng găm vào lòng bàn tay, nhưng hắn biết nếu Túc Tàm Thanh thật sự nhập ma mà trong khi bản thân hắn chưa khôi phục lại linh lực thì tám mươi phần trăm không phải là đối thủ của gã, cuối cùng hắn đành nhìn Cố Tòng Nhứ rồi nhanh chóng chạy đến chỗ Khúc Nguy Huyền.
Cả người Khúc Nguy Huyền toàn là máu tươi, Tương Trọng Kính run rẩy đỡ hắn ngồi dậy, sau khi tỉ mỉ kiểm tra một hồi thì phát hiện máu trên người không phải của hắn, trái lại giống như vì bị ôm mà dính phải.
Tương Trọng Kính thở phào nhẹ nhõm, hai chân suýt chút nữa nhũn ra vì sợ.
Khúc Nguy Huyền yên tĩnh nằm ngủ tựa như đang mơ thấy giấc mộng đẹp, đôi lông mày luôn nhíu chặt vì cơn đau do lửa độc hành hạ giờ đây đã thong thả giãn ra.
Tương Trọng Kính cảm thấy không đúng, khi hắn dùng u hỏa dò xét thì mới phát hiện ra điều kì lạ— Lửa độc trong cơ thể Khúc Nguy Huyền không biết đã biến mất không tăm hơi từ lúc nào.
Tương Trọng Kính kinh ngạc nhìn Túc Tàm Thanh đang đấu với Cố Tòng Nhứ cách đó không xa,
Là gã làm?
Vì cả người bị ma khí bao bọc nên Túc Tàm Thanh hoàn toàn khác với bộ dáng đoan chính tao nhã thường ngày, ngay cả chiêu thức tấn công cũng không giống một Kiếm tu khổ luyện nhiều năm mà trái lại trông giống một đứa trẻ hung hãn đánh đấm loạn xạ theo bản năng, thật sự khá giống với lối đánh như dã thú của Cố Tòng Nhứ.
Cố Tòng Nhứ quyết tâm rửa nhục, dốc hết sức chế trụ Túc Tàm Thanh không cho gã chạy thoát, chẳng qua các đòn tấn công của Túc Tàm Thanh quá kì lạ, có lúc giống như đứa trẻ quơ quào lung tung, có khi lại là chiêu thức quy củ của Kiếm tu, hoàn toàn không thể dự đoán được hậu chiêu, tựa như trong cơ thể trước mắt này đang có hai hồn phách đang đấu đá nhau để tranh quyền kiểm soát.
Tương Trọng Kính ôm Khúc Nguy Huyền ở một bên quan sát, dần dần thông suốt một điều, hắn nói: “Tòng Nhứ, đừng giết hắn, giữ lại hữu dụng.”
Cố Tòng Nhứ bận bịu ra chiêu tấn công, quay đầu tức giận nói: “Đúng là rất hữu dụng với ta, giữ hắn lại làm bữa khuya!”
Tương Trọng Kính đá lông nheo với y, thuần thục nói: “Muốn ăn khuya thì cứ đến tìm ta, còn Túc Tàm Thanh phải giữ lại.”
Cố Tòng Nhứ: “…”
Mấy ngày qua Cố Tòng Nhứ chưa nghe lời lẽ bỡn cợt của Tương Trọng Kính, lần này suýt bị hắn chọc cho bối rối, cuối cùng miễn cưỡng lấy lại tinh thần phóng ra uy áp của chân long lẫn ma khí về phía Túc Tàm Thanh không rõ thần chí.
Hai đầu gối của Túc Tàm Thanh mềm oặt, đùng một tiếng bị uy áp cưỡng chế đè quỳ gối xuống đất, tựa hồ mất đi ý thức.
Lúc này Cố Tòng Nhứ đáp xuống đất, hừ lạnh: “Nhìn đi, đã bắt được.”
Tương Trọng Kính đỡ Khúc Nguy Huyền dựa lưng vào tảng đá bên cạnh, đang định tới chỗ Túc Tàm Thanh để kiểm tra tình huống, ai ngờ Túc Tàm Thanh nhìn như ngất xỉu bất thình lình đứng phắt dậy, không chút do dự bay vụt lên trời, trông có vẻ là muốn chạy trốn.
Cố Tòng Nhứ ‘chậc’ một tiếng, thầm mắng ‘ngu xuẩn’ vì không ngờ lại có kẻ ngu ngốc đến mức nghĩ mình sẽ chạy thoát khỏi nanh vuốt của rồng.
Y đang định bay tới tóm Túc Tàm Thanh về thì nhìn thấy một ngọn lửa hình phượng hoàng từ không trung bay xuống đụng thẳng vào Túc Tàm Thanh, khiến gã lảo đảo ngã rầm xuống đất.
Lần này là xỉu thật.
Vân Nghiễn Lý và tiểu phượng hoàng thong thả cầm đèn lồng từ cách đó không xa bay xuống, lười biếng nói: “Hơn nửa đêm rồi mà sao ở đây lại náo nhiệt thế, cho ta góp vui với.”
Tương Trọng Kính xoay người nhìn hắn, thuận miệng nói: “Ngươi đã đi đâu vậy?”
Vân Nghiễn Lý nghe thấy giọng nói quen thuộc, đang định mở miệng trả lời thì tầm mắt đột nhiên rơi vào khuôn mặt phơi phới không có khăn che của Tương Trọng Kính, cả người lập tức cứng ngắc như cột nhà.
Tương Trọng Kính không nghe thấy câu trả lời, nghi ngờ nhìn hắn: “Sao thế?”
Con ngươi của Vân Nghiễn Lý co lại thành chấm nhỏ, hắn run rẩy nhấc tay chỉ Tương Trọng Kính, lắp bắp: “Ngươi… Mặt… Mặt của ngươi?”
Tiểu phượng hoàng hét lên một tiếng, bị dọa đến mức nấc cụt hộc ra một đốm lửa lớn.
Tương Trọng Kính thấy Vân Nghiễn Lý giống như gặp quỷ, đột nhiên nhận ra trên mặt mình không có gì che đậy.
Tương Trọng Kính: “…”
Ây da lộ rồi.
Không ai biết tại sao một thiên chi kiêu tử như Túc Tàm Thanh lại một lòng si tâm với Khúc Nguy Huyền, thậm chí ngay cả bản thân Túc Tàm Thanh cũng không biết tại sao lại đắm chìm sâu như vậy.
Bởi vì năm đó Tương Trọng Kính ‘chết’, Khúc Nguy Huyền cực kì oán hận gã, hận đến mức bất chấp tất cả hủy bỏ hôn ước.
Một người dễ bị lừa gạt và an phận thủ thường như thế lần đầu tiên trong đời lại cố chấp đến như vậy, tất cả cũng chỉ vì người bạn tốt nhất của mình bị giết hại.
Bây giờ, khi Túc Tàm Thanh bất giác nhận ra ‘quái vật’ mà mình giết chết chính là Khúc Hành, trái tim của gã như bị đóng băng, lạnh đến mức cả người run rẩy.
Bởi vì Túc Tàm Thanh biết mình và Khúc Nguy Huyền không còn khả năng nữa.
Gã lặng lẽ đứng trước nghĩa trang như pho tượng, gió xuân ấm áp thổi vào mặt nhưng gã chỉ cảm thấy lạnh lẽo.
Khoảng nửa tiếng sau, Khúc Nguy Huyền chậm rãi ra khỏi nghĩa trang, cái hộp tro cốt trong tay đã không còn, đôi tay mềm mại trắng nõn tựa như sứ trắng được chăm sóc trong nhung lụa từ nhỏ đến lớn lúc này toàn là vết trầy xước lẫn bùn đất đã khô.
Hắn cố gắng dùng đôi tay này để mai táng cho Khúc Hành.
Khúc Nguy Huyền không biết lấy đâu ra một thanh kiếm, năm ngón tay trầy xước chảy đầy máu nắm chuôi kiếm rồi nhẹ nhàng rút ra, hắn chỉa mũi kiếm về phía Túc Tàm Thanh, nhẹ giọng nói: “Túc thủ tôn, rút kiếm.”
Sắc mặt của Túc Tàm Thanh cực kỳ khó coi, gần như là cầu xin nhìn hắn, lần đầu tiên Thủ tôn Tam giới phải ăn nói khép nép với một người: “Nguy Huyền, đừng làm vậy.”
Thường ngày Khúc Nguy Huyền là một người điềm đạm không nóng không lạnh, cho dù làm bất cứ chuyện gì cũng cân nhắc rất lâu, không hề tỏ ra nóng nảy hấp tấp, chẳng qua là lần này, Túc Tàm Thanh chỉ mới nói một câu mà đã khiến hắn không thể nhịn được, trực tiếp cầm kiếm xông tới.
Đáy mắt của Túc Tàm Thanh lóe lên sự đau đớn, khi mũi kiếm của Khúc Nguy Huyền đến ngay trước mắt cũng không né tránh, gã giơ tay cầm lấy lưỡi kiếm sắc bén của hắn.
Máu phun ra ngoài, Túc Tàm Thanh cảm thấy từ lòng bàn tay truyền đến cơn đau dữ dội, tiếp theo là cơn đau chẳng khác gì vết bỏng nặng bị lửa đốt.
Khúc Nguy Huyền nhìn gã không hề chớp mắt một cái, cho dù thấy Túc Tàm Thanh dùng tay không chặn lại mũi kiếm thì trong lòng hắn vẫn không có tí gợn sóng nào, trái lại còn học theo cách giết Khúc Hành của gã, nhấc tay mạnh mẽ xoay tròn thân kiếm.
Đòn tấn công này suýt chặt rớt năm ngón tay của Túc Tàm Thanh.
Túc Tàm Thanh không nhíu mày dù chỉ một chút, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn Khúc Nguy Huyền.
Khúc Nguy Huyền nói: “Rút kiếm.”
Túc Tàm Thanh nhỏ giọng nói: “Ngươi biết ta sẽ không rút kiếm với ngươi…”
Khúc Khuy Huyền bất ngờ đi tới một bước, mũi kiếm thẳng tắp đâm vào ngực Túc Tàm Thanh.
Thân áo trắng không nhiễm bụi trần trong phút chốc bị nhuộm đỏ tươi.
“Ồ.” Khúc Nguy Huyền hờ hững nói: “Vậy thì ngươi chết đi.”
Vừa dứt lời liền hơi dùng chút lực đẩy mũi kiếm vào trong thêm nửa tấc.
Vạn vật như chìm vào yên tĩnh làm nổi bật âm thanh lưỡi kiếm đâm vào da thịt, Túc Tàm Thanh hoang mang muốn nâng tay lên nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng kia thì cái tay liền đông cứng giữa không trung.
Túc Tàm Thanh ngơ ngác nhìn hắn, nói: “Cả đời này của ta luôn đưa ra sự lựa chọn chính xác, mà thật giống như… Những lựa chọn đó lại khiến ta lần lượt mất đi tất cả.”
Nếu gã lựa chọn để bản thân liên tiếp mất đi bạn thân, tình yêu, như vậy những lựa chọn đó có thật sự chính xác?
Cả đời Túc Tàm Thanh luôn tuân theo quy củ, cho dù làm bất cứ chuyện gì cũng đều làm theo đại nghĩa công chính trong lòng mình.
Đây là lần đầu tiên gã đưa ra nghi ngờ với cuộc đời.
Trong phút chốc, những rối ren trong lòng gã phảng phất biến thành một đoàn sương đen len lỏi vào trong Thức hải, sau đó ùn ùn kéo đến che phủ bàn đá trắng ngần trong tỳ vết tưởng như không thể đổ ngã kia.
Đạo tâm đã động.
Màn sương đen dày đặc quanh quẩn trong Thức hải của gã hồi lâu, cuối cùng dưới sự thúc giục của luồng sức mạnh vô hình chậm rãi hóa thành hình người mặc áo đen, người kia có dáng vẻ giống y hệt Túc Tàm Thanh, chẳng qua vẻ mặt của nó trông vô cùng tà ác.
Túc Tàm Thanh bất giác ngẩn ra.
Đó là tâm ma của gã.
Tâm ma đứng trong Thức hải dang rộng hai tay ra cất tiếng cười to, mắt đảo quanh bốn phía như thể xem đây là lãnh địa của mình.
Túc Tàm Thanh lờ mờ nhận ra chuyện này không đúng, gã nhấc tay cầm lấy thanh kiếm của Khúc Nguy Huyền đang găm vào ngực mình rút ra, sau đó hoảng hốt lui về sau mấy bước.
Khúc Nguy Huyền lạnh lùng vẩy mũi kiếm một cái rồi tiếp tục đâm tới.
Túc Tàm Thanh đang muốn nói chuyện nhưng lại sợ hãi phát hiện tay của mình giống như bị mất kiểm soát, từ từ nắm lấy chuôi kiếm treo bên hông, làm bộ như muốn rút kiếm ra.
Túc Tàm Thanh nhìn Khúc Nguy Huyền càng lúc càng tới gần, rốt cuộc trên mặt gã hiện ra vẻ kinh hoàng.
Gã không để ý những chuyện khác, trực tiếp đưa Thần thức vào trong Thức hải, dùng tốc độ cực nhanh hung hăng bóp cổ tâm ma rồi ấn mạnh nó xuống đất.
Tâm ma không kịp đề phòng suýt chút nữa bị đập nát, đến khi nhận ra kẻ tấn công mình là Túc Tàm Thanh thì nhếch môi cười khẽ, quỷ khí nồng nặc: “Túc thủ tôn, hắn đã cho ngươi rút kiếm thì hà cớ gì ngươi lại khoanh tay chịu chết? Chẳng lẽ đường đường là Thủ tôn Tam giới mà không thể đánh lại một kẻ ngu xuẩn tay trói gà không chặt?”
Hai mắt Túc Tàm Thanh đỏ thẫm, hung dữ nói: “Cút ngay!”
“Vậy thì không được.” Tâm ma tỏ vẻ không quan tâm: “Ta đây cũng không muốn đứng im chờ lụi chết, ngươi không làm được thì hãy để ta làm thay ngươi.”
Túc Tàm Thanh lạnh lùng quát: “Ngươi dám?!”
Tâm ma nói: “Tại sao ta không dám? Ta chính là tâm ma của ngươi, phải làm những chuyện mà ngươi không dám làm.”
Túc Tàm Thanh lạnh lùng nhìn nó, tay càng thêm dùng lực làm tâm ma mới vừa hóa thành người lại tan thành sương đen dày đặc rồi biến mất.
Chỉ là Túc Tàm Thanh chưa kịp thở phào thì sau lưng truyền đến giọng nói lười biếng của tâm ma.
“Địa mạch của Cửu Châu từng bị lửa độc làm tổn hại, mặc dù lửa đã tắt nhưng những tu sĩ sau này trong khi hấp thụ linh lực để tu luyện thì không tránh khỏi hấp thụ luôn cả tam độc còn sót lại trong địa mạch vào kinh mạch trong cơ thể.” Tâm ma bình thản nói: “Tam độc gồm có tham sân si, Thủ tôn, ngươi biết mình bị nhập ma là vì cái nào không?”
Túc Tàm Thanh đột nhiên quay đầu lại, hai tròng mắt đỏ ngầu nhìn xoáy vào tâm ma.
Tâm ma vốn không đợi gã trả lời, tự hỏi tự đáp: “Là tham lam đó Thủ tôn à.”
Túc Tàm Thanh ngẩn ra.
Tham lam?
Gã nhập ma là vì tham lam?
“Bình thường có vô số lựa chọn, nhưng ngươi luôn lựa chọn cái tốt nhất.” Tâm ma đi vòng quanh gã vài vòng, cười nói: “Nhưng khi ngươi lựa chọn con đường mà bản thân tự cho là chính xác nhất, mà kết quả lại không khiến ngươi hài lòng, ngươi sẽ không tự chủ được mà suy nghĩ lựa chọn đó rốt cuộc có chính xác tuyệt đối hay không, dần dà về sau ngay cả bản thân ngươi cũng lún sâu vào đó không thoát ra được. Túc Tàm Thanh, vạn vật có mất có được, ngươi đây không phải là ăn năn hối hận, mà chính là tham lam.”
Sau khi gã vì chính đạo mà phong ấn Tương Trọng Kính, sau khi gã bất chấp giết chết Khúc Hành dưới sự chỉ dẫn của Tố Nhất, Túc Tàm Thanh vẫn kiên định bản thân không sai lầm, chẳng qua là sự lựa chọn của gã không mang tới kết quả như ý muốn mà thôi.
Nhưng khi ánh mắt như tro tàn của Khúc Nguy Huyền nhìn thẳng vào gã, đạo tâm kiên định mười mấy năm của Túc Tàm Thanh đột nhiên bắt đầu dao động.
Thậm chí gã còn nghi ngờ cái gọi là chính nghĩa kia, khiến gã làm ra lựa chọn rốt cuộc có thể bù đắp lại những gì mà bản thân đánh mất không.
Nhưng rõ ràng chính gã đã không màng bất cứ gì mà khăng khăng đưa ra lựa chọn theo ý mình.
Túc Tàm Thanh triệt để ngây dại.
Ở nơi gã không biết, tâm ma lộ ra nụ cười còn rét lạnh hơn ác quỷ, nó lặng lẽ không tiếng động từng chút một xâm chiến toàn bộ Thức hải, khí độc của tam độc len lỏi khắp ngõ hẻm ngóc ngách.
Đến khi Tương Trọng Kính và Cố Tòng Nhứ chạy tới nơi, Túc Tàm Thanh đã cầm linh kiếm đứng trước cổng nghĩa trang của Tông môn, cả người trên dưới toàn là hơi thở âm u của ma, màn sương đen dày đặc quấn quanh người gã, phảng phất biến gã thành ác quỷ đòi mạng.
Còn Khúc Nguy Huyền thì toàn thân dính đầy máu nằm xỉu ở một bên.
Tương Trọng Kính mới nhìn là hai mắt liền đỏ lên, hắn chực chờ muốn xông tới sống mái với Túc Tàm Thanh thì bị Cố Tòng Nhứ cản lại.
“Ngươi đi lo cho tên ngu xuẩn kia trước đi.” Cố Tòng Nhứ nhìn Túc Tàm Thanh đang hờ hững đứng đó, lạnh lùng nói: “Giao hắn cho ta, chắc chắn sẽ không để hắn chạy thoát.”
Tương Trọng Kính trừng lớn hai mắt nhìn Túc Tàm Thanh, móng tay cũng găm vào lòng bàn tay, nhưng hắn biết nếu Túc Tàm Thanh thật sự nhập ma mà trong khi bản thân hắn chưa khôi phục lại linh lực thì tám mươi phần trăm không phải là đối thủ của gã, cuối cùng hắn đành nhìn Cố Tòng Nhứ rồi nhanh chóng chạy đến chỗ Khúc Nguy Huyền.
Cả người Khúc Nguy Huyền toàn là máu tươi, Tương Trọng Kính run rẩy đỡ hắn ngồi dậy, sau khi tỉ mỉ kiểm tra một hồi thì phát hiện máu trên người không phải của hắn, trái lại giống như vì bị ôm mà dính phải.
Tương Trọng Kính thở phào nhẹ nhõm, hai chân suýt chút nữa nhũn ra vì sợ.
Khúc Nguy Huyền yên tĩnh nằm ngủ tựa như đang mơ thấy giấc mộng đẹp, đôi lông mày luôn nhíu chặt vì cơn đau do lửa độc hành hạ giờ đây đã thong thả giãn ra.
Tương Trọng Kính cảm thấy không đúng, khi hắn dùng u hỏa dò xét thì mới phát hiện ra điều kì lạ— Lửa độc trong cơ thể Khúc Nguy Huyền không biết đã biến mất không tăm hơi từ lúc nào.
Tương Trọng Kính kinh ngạc nhìn Túc Tàm Thanh đang đấu với Cố Tòng Nhứ cách đó không xa,
Là gã làm?
Vì cả người bị ma khí bao bọc nên Túc Tàm Thanh hoàn toàn khác với bộ dáng đoan chính tao nhã thường ngày, ngay cả chiêu thức tấn công cũng không giống một Kiếm tu khổ luyện nhiều năm mà trái lại trông giống một đứa trẻ hung hãn đánh đấm loạn xạ theo bản năng, thật sự khá giống với lối đánh như dã thú của Cố Tòng Nhứ.
Cố Tòng Nhứ quyết tâm rửa nhục, dốc hết sức chế trụ Túc Tàm Thanh không cho gã chạy thoát, chẳng qua các đòn tấn công của Túc Tàm Thanh quá kì lạ, có lúc giống như đứa trẻ quơ quào lung tung, có khi lại là chiêu thức quy củ của Kiếm tu, hoàn toàn không thể dự đoán được hậu chiêu, tựa như trong cơ thể trước mắt này đang có hai hồn phách đang đấu đá nhau để tranh quyền kiểm soát.
Tương Trọng Kính ôm Khúc Nguy Huyền ở một bên quan sát, dần dần thông suốt một điều, hắn nói: “Tòng Nhứ, đừng giết hắn, giữ lại hữu dụng.”
Cố Tòng Nhứ bận bịu ra chiêu tấn công, quay đầu tức giận nói: “Đúng là rất hữu dụng với ta, giữ hắn lại làm bữa khuya!”
Tương Trọng Kính đá lông nheo với y, thuần thục nói: “Muốn ăn khuya thì cứ đến tìm ta, còn Túc Tàm Thanh phải giữ lại.”
Cố Tòng Nhứ: “…”
Mấy ngày qua Cố Tòng Nhứ chưa nghe lời lẽ bỡn cợt của Tương Trọng Kính, lần này suýt bị hắn chọc cho bối rối, cuối cùng miễn cưỡng lấy lại tinh thần phóng ra uy áp của chân long lẫn ma khí về phía Túc Tàm Thanh không rõ thần chí.
Hai đầu gối của Túc Tàm Thanh mềm oặt, đùng một tiếng bị uy áp cưỡng chế đè quỳ gối xuống đất, tựa hồ mất đi ý thức.
Lúc này Cố Tòng Nhứ đáp xuống đất, hừ lạnh: “Nhìn đi, đã bắt được.”
Tương Trọng Kính đỡ Khúc Nguy Huyền dựa lưng vào tảng đá bên cạnh, đang định tới chỗ Túc Tàm Thanh để kiểm tra tình huống, ai ngờ Túc Tàm Thanh nhìn như ngất xỉu bất thình lình đứng phắt dậy, không chút do dự bay vụt lên trời, trông có vẻ là muốn chạy trốn.
Cố Tòng Nhứ ‘chậc’ một tiếng, thầm mắng ‘ngu xuẩn’ vì không ngờ lại có kẻ ngu ngốc đến mức nghĩ mình sẽ chạy thoát khỏi nanh vuốt của rồng.
Y đang định bay tới tóm Túc Tàm Thanh về thì nhìn thấy một ngọn lửa hình phượng hoàng từ không trung bay xuống đụng thẳng vào Túc Tàm Thanh, khiến gã lảo đảo ngã rầm xuống đất.
Lần này là xỉu thật.
Vân Nghiễn Lý và tiểu phượng hoàng thong thả cầm đèn lồng từ cách đó không xa bay xuống, lười biếng nói: “Hơn nửa đêm rồi mà sao ở đây lại náo nhiệt thế, cho ta góp vui với.”
Tương Trọng Kính xoay người nhìn hắn, thuận miệng nói: “Ngươi đã đi đâu vậy?”
Vân Nghiễn Lý nghe thấy giọng nói quen thuộc, đang định mở miệng trả lời thì tầm mắt đột nhiên rơi vào khuôn mặt phơi phới không có khăn che của Tương Trọng Kính, cả người lập tức cứng ngắc như cột nhà.
Tương Trọng Kính không nghe thấy câu trả lời, nghi ngờ nhìn hắn: “Sao thế?”
Con ngươi của Vân Nghiễn Lý co lại thành chấm nhỏ, hắn run rẩy nhấc tay chỉ Tương Trọng Kính, lắp bắp: “Ngươi… Mặt… Mặt của ngươi?”
Tiểu phượng hoàng hét lên một tiếng, bị dọa đến mức nấc cụt hộc ra một đốm lửa lớn.
Tương Trọng Kính thấy Vân Nghiễn Lý giống như gặp quỷ, đột nhiên nhận ra trên mặt mình không có gì che đậy.
Tương Trọng Kính: “…”
Ây da lộ rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất