Sau Khi Trở Thành Bánh Xe Dự Phòng, Cả Nam Chính Lẫn Nam Phản Diện Đều Theo Dõi Ta
Chương 115
Nghĩ lại mới thấy cải trắng nhà mình tươi tốt thế mà bị ủn mất, tiếc không chịu được.
===========================
Hứa Thừa Hạo bỏ lại một ánh mắt “anh cố lên”, rồi xoay người ra ban công, làm công tác tư tưởng cho mẹ Hứa.
Hứa Thừa Hạo vừa đi, tâm trạng mới thả lỏng của Cảnh Nhất Thành lại căng như dây đàn, tuy hắn đang đứng trong căn phòng khách quen thuộc nhưng lại cảm thấy quá gượng gạo, ngồi cũng không được mà đi lại cũng không xong, càng nghĩ ngợi càng thấy chỉ có thể tiếp tục đứng cứng còng một chỗ, nội tâm hắn vô cùng hy vọng Hứa Thừa Hạo mau trở lại.
Nhưng Hứa Thừa Hạo chưa kịp trở lại, ba Hứa đã đứng trước mặt hắn.
Cảnh Nhất Thành mặt đơ nói: “Cháu chào bác.”
Ba Hứa đánh giá hắn với khuôn mặt không lộ cảm xúc gì, ông chỉ giữ nụ cười làm ăn: “Chào cậu.”
Cảnh Nhất Thành: “……”
Ba Hứa: “……”
Nội tâm Cảnh Nhất Thành: trường hợp này hắn nên nói gì cho phải?
Nội tâm ba Hứa: muốn yêu đương với con của ông mà còn dám kiêu ngạo như vậy!
Sau đó, hai người tiếp tục: “……”
Không khí càng lúc càng gượng gạo. Cũng may là Hứa Thừa Hạo nhanh chóng chú ý tới tình huống bên này, anh dẫn mẹ Hứa sang: “Ba, ba tới rồi.”
Ba Hứa nói: “Chuyện lớn như vậy mà ba không tới sao được?”
Hứa Thừa Hạo cười cười, đứng bên cạnh Cảnh Nhất Thành hỏi: “Anh chào hỏi ba em chưa?”
Cảnh Nhất Thành có Hứa Thừa Hạo bên cạnh thì an tâm hơn, một lần nữa nói: “Chào bác Hứa, cháu là Cảnh Nhất Thành.”
Ba Hứa gật đầu: “Chào cậu, có nghe nói qua.”
Tin đồn về Cảnh Nhất Thành chẳng có cái nào là tốt, hắn nghe vậy cũng chỉ có thể cười lễ phép.
Hứa Thừa Hạo thuận thế tiếp tục câu chuyện: “Nếu ba nghe qua rồi thì con không giới thiệu nữa. Vốn đang định hai ngày nữa sẽ đưa anh ấy về nhà, không ngờ lại bị mẹ phát hiện trước, bây giờ chúng ta tạm ăn một bữa cơm, đợi thêm hai ngày rồi anh ấy sẽ chính thức qua thăm nhà.”
Cảnh Nhất Thành phối hợp gật đầu, cho dù đang căng thẳng nhưng trên mặt đều là “nghe Hạo Hạo hết”.
Ba mẹ Hứa nhìn hai người, ánh mắt giống như giáo viên chủ nhiệm nhìn học sinh giỏi toàn trường bị học sinh cá biệt dụ dỗ đi lêu lổng, dù ông bà rất xót nhưng cũng uyển chuyển nói: “Ừ, cứ ăn cơm trước, mấy cái khác không cần vội.”
Hứa Thừa Hạo đang đói, nghe vậy thì cũng không có ý kiến, anh đưa mọi người vào phòng ăn, bắt đầu bữa tối mong chờ từ lâu.
Bữa tối có một chai rượu vang trắng, ba vị doanh nhân từng trải qua vô số tiệc rượu ngồi uống cùng nhau, mới uống chưa được mười lăm phút đã gần hết một chai to.
Cảnh Nhất Thành lúc đầu còn căng thẳng, nhưng nhìn thấy Hứa Thừa Hạo bụng rỗng uống rượu thì lại phân tâm, hắn liên tục nhỏ giọng nhắc nhở anh ăn đồ ăn — do đang ở trước mặt người lớn nên không thể gắp đồ ăn quá thân mật, nếu không, chắc Cảnh Nhất Thành còn muốn nâng cằm, đút đồ ăn cho anh.
Tới cuối bữa, Cảnh Nhất Thành lại bắt đầu lo lắng Hứa Thừa Hạo uống rượu sẽ khó chịu, nên hắn lén lút kéo tay áo Hứa Thừa Hạo bên dưới bàn, không cho anh nâng tay uống rượu, còn mình thì cùng ba Hứa khui thêm một chai.
Mẹ Hứa đứng ngoài cuộc cả bữa tối, bà trộm đánh giá cách hai người sinh hoạt với nhau, nhất là theo thời gian trôi, lúc cả hai đều có chút men say trong người, một ít thói quen nhỏ khi ở chung bắt đầu lộ ra.
Ví dụ như Cảnh Nhất Thành sẽ có vài lần cúi đầu, muốn ghé sát vào Hứa Thừa Hạo, nhưng ghé vào một nửa thì lại cố gắng nhịn xuống, mãi đến lúc Hứa Thừa Hạo tự mình huých đầu vào người hắn thì hắn mới thỏa mãn, ngồi thẳng người dậy; lại ví dụ như Cảnh Nhất Thành biết hết những món Hứa Thừa Hạo thích, có đôi lúc thừa dịp hai ông bà không chú ý, hắn sẽ lén gắp đồ ăn cho Hứa Thừa Hạo.
Mẹ Hứa không muốn thừa nhận cũng không được, Cảnh Nhất Thành đang ngồi trước mặt bà khác hẳn so với những gì được nghe nói trước kia. Thật giống như một con mãnh thú ăn thịt người bị thuần phục thành một con mèo to xác dính người, sự tương phản thật sự quá lớn.
Nhưng mà… ai biết được khi nào thì con mãnh thú ngoan ngoãn sẽ lại nổi thú tính, làm người bị thương, ở bên cạnh hắn thì khả năng nguy hiểm cao gấp trăm lần người thường, mẹ Hứa sẽ không vì một bữa cơm mà đã tin đối phương ngay, trong lòng bà một nửa là lo lắng, một nửa là chưa quyết định được.
Nếu có thể, mẹ Hứa càng hy vọng con mình tìm được một người có tính cách tương tự anh, bởi vì như thế mới có thể hiểu được nhau, chăm sóc cho nhau, cuộc sống mỗi ngày có thể bình thản một chút nhưng cũng đủ ấm áp lâu dài. Chứ bà không muốn loại người như Cảnh Nhất Thành, nhân cách kém, tính tình kém, xử sự kém, ngay cả khả năng giao tiếp cũng không có, phải nhờ con mình ra hòa giải!
Nghĩ lại mới thấy cải trắng nhà mình tươi tốt thế mà bị ủn mất, tiếc không chịu được.
Mẹ Hứa khó chịu trong lòng, nên nói với ba Hứa: “Ông đừng có uống với mấy đứa nhỏ nữa, người ta còn phải về nhà đấy, uống say rồi làm sao mà về?”
Cảnh Nhất Thành vừa đưa rượu lên miệng thì bị sặc, hắn ho hắng hai tiếng rồi yên lặng nhìn Hứa Thừa Hạo.
Hứa Thừa Hạo nhịn cười, ai mà ngờ do có ba mẹ ở đây, ngay cả phòng cho khách mà Cảnh Nhất Thành còn không được ở lại, phải chạy về nhà mình, mà ngặt cái là Cảnh Nhất Thành không thể nói gì, chỉ biết cúi đầu chấp nhận.
Thảm hại hơn chính là tối đến, ba mẹ Hứa do say rượu nên ngủ luôn lại nhà, Cảnh Nhất Thành cho dù muốn lén trở về cũng không được, hắn đành tủi thân rời khỏi nhà Hứa Thừa Hạo, trở lại căn nhà bỏ hoang đã lâu của mình, cô đơn lạnh lẽo.
Hắn nằm trên chiếc giường trống trải, định gọi điện cho Hứa Thừa Hạo, giả bộ đáng thương để lừa lại quyền được vào phòng ngủ của anh ngày mai. Nhưng điện thoại của Hứa Thừa Hạo không ai nghe, ngay cả cơ hội giả đáng thương hắn cũng không có.
Cảnh Nhất Thành bắt đầu tấn công bằng tin nhắn: “Hạo Hạo, anh nhớ em.”
“Hạo Hạo, lúc trước em bảo cho anh ngủ phòng khách, giờ cả phòng khách anh cũng không được vào.”
“Hạo Hạo, sao em lại lờ anh?”
Sau khi oanh tạc bằng tin nhắn, mọi thứ yên lặng như đá chìm đáy biển, Cảnh Nhất Thành nhớ lại thái độ của ba mẹ Hứa, trong lòng có chút không yên nên hắn ngồi dậy, nhìn cửa sổ, quyết định xuống dưới lầu điều tra tình hình một chút.
Dưới lầu.
Tiễn Cảnh Nhất Thành đi xong, Hứa Thừa Hạo giúp mẹ Hứa đỡ ba mình vào phòng cho khách, cho dù anh uống ít rượu nhưng người cũng bắt đầu thấy mệt mỏi, anh nói: “Mẹ, mẹ cũng nghỉ ngơi sớm đi, con về phòng trước.”
Mẹ Hứa: “Đợi một chút, mẹ có chuyện muốn nói với con.”
Hứa Thừa Hạo định đi thì dừng lại, anh nói trước: “Nếu mẹ muốn khuyên con chuyện Cảnh Nhất Thành thì không cần nói.”
Mẹ Hứa còn chưa mở miệng đã bị chặn lại, bà không vui: “Tại sao lại không cần nói? Con chắc chắn là con lựa chọn đúng chưa?”
Hứa Thừa Hạo: “Dù đúng hay sai, chuyện quan trọng nhất đấy là lựa chọn của con.”
Mẹ Hứa nói: “Nhưng đứng ở lập trường của người đi trước, ba mẹ vẫn hy vọng truyền cho con ít kinh nghiệm, để con đỡ phải đi đường vòng.”
Hứa Thừa Hạo: “Nhưng không phải tất cả mọi chuyện đều có thể giải quyết bằng cùng một kinh nghiệm, hơn nữa cứ dựa vào kinh nghiệm của người khác thì sẽ không đi xa được.”
Mẹ Hứa: “Vậy là con chắc chắn?”
Hứa Thừa Hạo: “Ít nhất thì hiện tại là chắc chắn.”
Mẹ Hứa: “Không đụng ngõ cụt không quay đầu?”
Hứa Thừa Hạo: “Đụng thì tính sau.”
Mẹ Hứa: “……”
Hôm nay nói chuyện không nổi nữa, mẹ Hứa quay mặt: “Rồi rồi, con đi đi, ba mẹ muốn nghỉ ngơi.”
Hứa Thừa Hạo đóng cửa dùm hai người: “Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Rời khỏi phòng cho khách, Hứa Thừa Hạo trở lại phòng ngủ của mình, vừa đóng cửa thì có một cơn gió mát phả vào mặt, anh lúc này mới nhớ ra mình không bật điều hòa nên lập tức cảnh giác, hỏi: “Cảnh Nhất Thành?”
“Anh đây.” Cảnh Nhất Thành đi từ phòng vệ sinh ra: “Vừa nãy thấy cửa đột nhiên mở, anh sợ bị phát hiện nên đi trốn, không làm em sợ chứ?”
Hứa Thừa Hạo khóa cửa, cảm thấy cạn lời: “Trèo cửa sổ vào?”
Cảnh Nhất Thành gật đầu dứt khoát: “Đúng.”
Hứa Thừa Hạo: “Hồi chiều không phải đã bảo anh là buổi tối không được vào phòng cho khách, cũng không được trèo cửa sổ sao?”
Cảnh Nhất Thành ôm người: “Nhưng mà em cũng nói là cho anh ngủ phòng khách, anh bây giờ ngay cả phòng khách cũng không có.”
Hứa Thừa Hạo: “…… Này không liên quan đến em, anh muốn ý kiến thì đi qua gặp ba mẹ em. Không đúng, anh nên tự hỏi một chút bản thân đã làm chuyện gì, tại sao ba mẹ em lại không thích anh như vậy.”
Cảnh Nhất Thành nghĩ đến những chuyện não tàn từng làm trước kia bèn trầm mặc, hắn đành ôm người trong lòng chặt hơn.
Hứa Thừa Hạo nhíu mày: “Em còn chưa tắm, đừng để mùi rượu dính vào người anh.”
Cảnh Nhất Thành: “Không sao, anh tắm cùng em một lần nữa cũng được.”
Hứa Thừa Hạo cười như không cười: “Nhà em không cách âm như văn phòng của anh đâu, anh xác định muốn tắm cùng em ngay dưới mí mắt ba mẹ em à?”
Cảnh Nhất Thành nhỏ giọng: “Anh thấy không sao, còn em thì có thể chịu đựng, đừng kêu lớn là được.”
Hứa Thừa Hạo: “……”
“Biến!”
“Anh không biến!” Cảnh Nhất Thành nhịn cả đêm, khó lắm mới có thể thân mật ôm một cái, hôn một cái, làm gì có chuyện tự đi về được.
“Anh có biến hay không?” Hứa Thừa Hạo thẹn quá thành giận, nhéo lỗ tai hắn, hận không thể nhéo đứt lỗ tai ấy luôn.
Cảnh Nhất Thành nhịn không được đưa tay thọc lét anh, rồi thừa dịp Hứa Thừa Hạo tránh né vì sợ nhột, hắn đè anh lên ván cửa rồi bắt đầu bắt nạt anh. Hứa Thừa Hạo không dám cười quá to, nín đến mức run hết cả người.
Sau đó, ánh mắt Cảnh Nhất Thành thay đổi, tay đang thọc lét cũng biến thành sỗ sàng, tay đang vuốt bên ngoài thì lần vào trong áo, chân cũng chen vào giữa hai chân Hứa Thừa Hạo, rồi bế cả người lên.
Hứa Thừa Hạo không ngờ hắn dám làm bậy, anh thuận chân quặp vào eo hắn, rồi nhào lên cắn một miếng trên má Cảnh Nhất Thành.
“Ai!” Cảnh Nhất Thành hít hà vì đau, vừa lần mò lui về phía giường vừa thì thầm: “Hạo Hạo, em muốn cắn đứt một miếng thịt trên má anh à.”
Hứa Thừa Hạo không nhả ra, tiếp tục cắn má hắn, chân thì quơ quơ ý bảo Cảnh Nhất Thành buông anh ra thì anh sẽ nhả.
Cảnh Nhất Thành ôm người ngã luôn xuống giường, rồi lật mình đè lên người anh: “Không nhả là anh thọc lét tiếp đấy.”
Hứa Thừa Hạo lập tức nhả: “Anh là con nít hả? Già đầu như vậy còn chơi trò thọc lét ấu trĩ.”
Cảnh Nhất Thành sờ bên má đang đau âm ỉ, bất đắc dĩ nói: “Anh cũng chưa thấy ai lớn như vậy còn cắn người khác.”
Hứa Thừa Hạo đấm một cú vào bụng hắn, anh đắc ý nhìn Cảnh Nhất Thành lộ ra vẻ mặt ăn đau: “Vậy cho anh ăn cú đấm tình yêu nhé?”
Cảnh Nhất Thành nói: “Có qua mà không có lại thì thất lễ quá, anh sẽ cho em một tràng cổ vũ tình yêu.”
Hứa Thừa Hạo xém nữa tức đến buồn cười, anh nhấc chân đạp hắn: “Cút!”
Cảnh Nhất Thành thuận tay nắm cổ chân anh, ép chân Hứa Thừa Hạo ôm eo hắn, lúc hắn cúi người xuống, chỗ nào đó lập tức cọ vào nhau, kích thích làm Hứa Thừa Hạo rùng mình, giọng nói cũng yếu đi phân nửa.
Cảnh Nhất Thành nở nụ cười hài lòng, hắn vừa mới cúi đầu hôn Hứa Thừa Hạo, cởi được hai nút áo thì có tiếng gõ cửa phòng ngủ vang lên.
Giọng mẹ Hứa từ ngoài vọng vào, bà hỏi: “Thừa Hạo, con ngủ chưa?”
Cảnh Nhất Thành: “……”
Hứa Thừa Hạo: “……”
=== Lời tác giả ===
Hai người: kích thích.jpg
===========================
Hứa Thừa Hạo bỏ lại một ánh mắt “anh cố lên”, rồi xoay người ra ban công, làm công tác tư tưởng cho mẹ Hứa.
Hứa Thừa Hạo vừa đi, tâm trạng mới thả lỏng của Cảnh Nhất Thành lại căng như dây đàn, tuy hắn đang đứng trong căn phòng khách quen thuộc nhưng lại cảm thấy quá gượng gạo, ngồi cũng không được mà đi lại cũng không xong, càng nghĩ ngợi càng thấy chỉ có thể tiếp tục đứng cứng còng một chỗ, nội tâm hắn vô cùng hy vọng Hứa Thừa Hạo mau trở lại.
Nhưng Hứa Thừa Hạo chưa kịp trở lại, ba Hứa đã đứng trước mặt hắn.
Cảnh Nhất Thành mặt đơ nói: “Cháu chào bác.”
Ba Hứa đánh giá hắn với khuôn mặt không lộ cảm xúc gì, ông chỉ giữ nụ cười làm ăn: “Chào cậu.”
Cảnh Nhất Thành: “……”
Ba Hứa: “……”
Nội tâm Cảnh Nhất Thành: trường hợp này hắn nên nói gì cho phải?
Nội tâm ba Hứa: muốn yêu đương với con của ông mà còn dám kiêu ngạo như vậy!
Sau đó, hai người tiếp tục: “……”
Không khí càng lúc càng gượng gạo. Cũng may là Hứa Thừa Hạo nhanh chóng chú ý tới tình huống bên này, anh dẫn mẹ Hứa sang: “Ba, ba tới rồi.”
Ba Hứa nói: “Chuyện lớn như vậy mà ba không tới sao được?”
Hứa Thừa Hạo cười cười, đứng bên cạnh Cảnh Nhất Thành hỏi: “Anh chào hỏi ba em chưa?”
Cảnh Nhất Thành có Hứa Thừa Hạo bên cạnh thì an tâm hơn, một lần nữa nói: “Chào bác Hứa, cháu là Cảnh Nhất Thành.”
Ba Hứa gật đầu: “Chào cậu, có nghe nói qua.”
Tin đồn về Cảnh Nhất Thành chẳng có cái nào là tốt, hắn nghe vậy cũng chỉ có thể cười lễ phép.
Hứa Thừa Hạo thuận thế tiếp tục câu chuyện: “Nếu ba nghe qua rồi thì con không giới thiệu nữa. Vốn đang định hai ngày nữa sẽ đưa anh ấy về nhà, không ngờ lại bị mẹ phát hiện trước, bây giờ chúng ta tạm ăn một bữa cơm, đợi thêm hai ngày rồi anh ấy sẽ chính thức qua thăm nhà.”
Cảnh Nhất Thành phối hợp gật đầu, cho dù đang căng thẳng nhưng trên mặt đều là “nghe Hạo Hạo hết”.
Ba mẹ Hứa nhìn hai người, ánh mắt giống như giáo viên chủ nhiệm nhìn học sinh giỏi toàn trường bị học sinh cá biệt dụ dỗ đi lêu lổng, dù ông bà rất xót nhưng cũng uyển chuyển nói: “Ừ, cứ ăn cơm trước, mấy cái khác không cần vội.”
Hứa Thừa Hạo đang đói, nghe vậy thì cũng không có ý kiến, anh đưa mọi người vào phòng ăn, bắt đầu bữa tối mong chờ từ lâu.
Bữa tối có một chai rượu vang trắng, ba vị doanh nhân từng trải qua vô số tiệc rượu ngồi uống cùng nhau, mới uống chưa được mười lăm phút đã gần hết một chai to.
Cảnh Nhất Thành lúc đầu còn căng thẳng, nhưng nhìn thấy Hứa Thừa Hạo bụng rỗng uống rượu thì lại phân tâm, hắn liên tục nhỏ giọng nhắc nhở anh ăn đồ ăn — do đang ở trước mặt người lớn nên không thể gắp đồ ăn quá thân mật, nếu không, chắc Cảnh Nhất Thành còn muốn nâng cằm, đút đồ ăn cho anh.
Tới cuối bữa, Cảnh Nhất Thành lại bắt đầu lo lắng Hứa Thừa Hạo uống rượu sẽ khó chịu, nên hắn lén lút kéo tay áo Hứa Thừa Hạo bên dưới bàn, không cho anh nâng tay uống rượu, còn mình thì cùng ba Hứa khui thêm một chai.
Mẹ Hứa đứng ngoài cuộc cả bữa tối, bà trộm đánh giá cách hai người sinh hoạt với nhau, nhất là theo thời gian trôi, lúc cả hai đều có chút men say trong người, một ít thói quen nhỏ khi ở chung bắt đầu lộ ra.
Ví dụ như Cảnh Nhất Thành sẽ có vài lần cúi đầu, muốn ghé sát vào Hứa Thừa Hạo, nhưng ghé vào một nửa thì lại cố gắng nhịn xuống, mãi đến lúc Hứa Thừa Hạo tự mình huých đầu vào người hắn thì hắn mới thỏa mãn, ngồi thẳng người dậy; lại ví dụ như Cảnh Nhất Thành biết hết những món Hứa Thừa Hạo thích, có đôi lúc thừa dịp hai ông bà không chú ý, hắn sẽ lén gắp đồ ăn cho Hứa Thừa Hạo.
Mẹ Hứa không muốn thừa nhận cũng không được, Cảnh Nhất Thành đang ngồi trước mặt bà khác hẳn so với những gì được nghe nói trước kia. Thật giống như một con mãnh thú ăn thịt người bị thuần phục thành một con mèo to xác dính người, sự tương phản thật sự quá lớn.
Nhưng mà… ai biết được khi nào thì con mãnh thú ngoan ngoãn sẽ lại nổi thú tính, làm người bị thương, ở bên cạnh hắn thì khả năng nguy hiểm cao gấp trăm lần người thường, mẹ Hứa sẽ không vì một bữa cơm mà đã tin đối phương ngay, trong lòng bà một nửa là lo lắng, một nửa là chưa quyết định được.
Nếu có thể, mẹ Hứa càng hy vọng con mình tìm được một người có tính cách tương tự anh, bởi vì như thế mới có thể hiểu được nhau, chăm sóc cho nhau, cuộc sống mỗi ngày có thể bình thản một chút nhưng cũng đủ ấm áp lâu dài. Chứ bà không muốn loại người như Cảnh Nhất Thành, nhân cách kém, tính tình kém, xử sự kém, ngay cả khả năng giao tiếp cũng không có, phải nhờ con mình ra hòa giải!
Nghĩ lại mới thấy cải trắng nhà mình tươi tốt thế mà bị ủn mất, tiếc không chịu được.
Mẹ Hứa khó chịu trong lòng, nên nói với ba Hứa: “Ông đừng có uống với mấy đứa nhỏ nữa, người ta còn phải về nhà đấy, uống say rồi làm sao mà về?”
Cảnh Nhất Thành vừa đưa rượu lên miệng thì bị sặc, hắn ho hắng hai tiếng rồi yên lặng nhìn Hứa Thừa Hạo.
Hứa Thừa Hạo nhịn cười, ai mà ngờ do có ba mẹ ở đây, ngay cả phòng cho khách mà Cảnh Nhất Thành còn không được ở lại, phải chạy về nhà mình, mà ngặt cái là Cảnh Nhất Thành không thể nói gì, chỉ biết cúi đầu chấp nhận.
Thảm hại hơn chính là tối đến, ba mẹ Hứa do say rượu nên ngủ luôn lại nhà, Cảnh Nhất Thành cho dù muốn lén trở về cũng không được, hắn đành tủi thân rời khỏi nhà Hứa Thừa Hạo, trở lại căn nhà bỏ hoang đã lâu của mình, cô đơn lạnh lẽo.
Hắn nằm trên chiếc giường trống trải, định gọi điện cho Hứa Thừa Hạo, giả bộ đáng thương để lừa lại quyền được vào phòng ngủ của anh ngày mai. Nhưng điện thoại của Hứa Thừa Hạo không ai nghe, ngay cả cơ hội giả đáng thương hắn cũng không có.
Cảnh Nhất Thành bắt đầu tấn công bằng tin nhắn: “Hạo Hạo, anh nhớ em.”
“Hạo Hạo, lúc trước em bảo cho anh ngủ phòng khách, giờ cả phòng khách anh cũng không được vào.”
“Hạo Hạo, sao em lại lờ anh?”
Sau khi oanh tạc bằng tin nhắn, mọi thứ yên lặng như đá chìm đáy biển, Cảnh Nhất Thành nhớ lại thái độ của ba mẹ Hứa, trong lòng có chút không yên nên hắn ngồi dậy, nhìn cửa sổ, quyết định xuống dưới lầu điều tra tình hình một chút.
Dưới lầu.
Tiễn Cảnh Nhất Thành đi xong, Hứa Thừa Hạo giúp mẹ Hứa đỡ ba mình vào phòng cho khách, cho dù anh uống ít rượu nhưng người cũng bắt đầu thấy mệt mỏi, anh nói: “Mẹ, mẹ cũng nghỉ ngơi sớm đi, con về phòng trước.”
Mẹ Hứa: “Đợi một chút, mẹ có chuyện muốn nói với con.”
Hứa Thừa Hạo định đi thì dừng lại, anh nói trước: “Nếu mẹ muốn khuyên con chuyện Cảnh Nhất Thành thì không cần nói.”
Mẹ Hứa còn chưa mở miệng đã bị chặn lại, bà không vui: “Tại sao lại không cần nói? Con chắc chắn là con lựa chọn đúng chưa?”
Hứa Thừa Hạo: “Dù đúng hay sai, chuyện quan trọng nhất đấy là lựa chọn của con.”
Mẹ Hứa nói: “Nhưng đứng ở lập trường của người đi trước, ba mẹ vẫn hy vọng truyền cho con ít kinh nghiệm, để con đỡ phải đi đường vòng.”
Hứa Thừa Hạo: “Nhưng không phải tất cả mọi chuyện đều có thể giải quyết bằng cùng một kinh nghiệm, hơn nữa cứ dựa vào kinh nghiệm của người khác thì sẽ không đi xa được.”
Mẹ Hứa: “Vậy là con chắc chắn?”
Hứa Thừa Hạo: “Ít nhất thì hiện tại là chắc chắn.”
Mẹ Hứa: “Không đụng ngõ cụt không quay đầu?”
Hứa Thừa Hạo: “Đụng thì tính sau.”
Mẹ Hứa: “……”
Hôm nay nói chuyện không nổi nữa, mẹ Hứa quay mặt: “Rồi rồi, con đi đi, ba mẹ muốn nghỉ ngơi.”
Hứa Thừa Hạo đóng cửa dùm hai người: “Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Rời khỏi phòng cho khách, Hứa Thừa Hạo trở lại phòng ngủ của mình, vừa đóng cửa thì có một cơn gió mát phả vào mặt, anh lúc này mới nhớ ra mình không bật điều hòa nên lập tức cảnh giác, hỏi: “Cảnh Nhất Thành?”
“Anh đây.” Cảnh Nhất Thành đi từ phòng vệ sinh ra: “Vừa nãy thấy cửa đột nhiên mở, anh sợ bị phát hiện nên đi trốn, không làm em sợ chứ?”
Hứa Thừa Hạo khóa cửa, cảm thấy cạn lời: “Trèo cửa sổ vào?”
Cảnh Nhất Thành gật đầu dứt khoát: “Đúng.”
Hứa Thừa Hạo: “Hồi chiều không phải đã bảo anh là buổi tối không được vào phòng cho khách, cũng không được trèo cửa sổ sao?”
Cảnh Nhất Thành ôm người: “Nhưng mà em cũng nói là cho anh ngủ phòng khách, anh bây giờ ngay cả phòng khách cũng không có.”
Hứa Thừa Hạo: “…… Này không liên quan đến em, anh muốn ý kiến thì đi qua gặp ba mẹ em. Không đúng, anh nên tự hỏi một chút bản thân đã làm chuyện gì, tại sao ba mẹ em lại không thích anh như vậy.”
Cảnh Nhất Thành nghĩ đến những chuyện não tàn từng làm trước kia bèn trầm mặc, hắn đành ôm người trong lòng chặt hơn.
Hứa Thừa Hạo nhíu mày: “Em còn chưa tắm, đừng để mùi rượu dính vào người anh.”
Cảnh Nhất Thành: “Không sao, anh tắm cùng em một lần nữa cũng được.”
Hứa Thừa Hạo cười như không cười: “Nhà em không cách âm như văn phòng của anh đâu, anh xác định muốn tắm cùng em ngay dưới mí mắt ba mẹ em à?”
Cảnh Nhất Thành nhỏ giọng: “Anh thấy không sao, còn em thì có thể chịu đựng, đừng kêu lớn là được.”
Hứa Thừa Hạo: “……”
“Biến!”
“Anh không biến!” Cảnh Nhất Thành nhịn cả đêm, khó lắm mới có thể thân mật ôm một cái, hôn một cái, làm gì có chuyện tự đi về được.
“Anh có biến hay không?” Hứa Thừa Hạo thẹn quá thành giận, nhéo lỗ tai hắn, hận không thể nhéo đứt lỗ tai ấy luôn.
Cảnh Nhất Thành nhịn không được đưa tay thọc lét anh, rồi thừa dịp Hứa Thừa Hạo tránh né vì sợ nhột, hắn đè anh lên ván cửa rồi bắt đầu bắt nạt anh. Hứa Thừa Hạo không dám cười quá to, nín đến mức run hết cả người.
Sau đó, ánh mắt Cảnh Nhất Thành thay đổi, tay đang thọc lét cũng biến thành sỗ sàng, tay đang vuốt bên ngoài thì lần vào trong áo, chân cũng chen vào giữa hai chân Hứa Thừa Hạo, rồi bế cả người lên.
Hứa Thừa Hạo không ngờ hắn dám làm bậy, anh thuận chân quặp vào eo hắn, rồi nhào lên cắn một miếng trên má Cảnh Nhất Thành.
“Ai!” Cảnh Nhất Thành hít hà vì đau, vừa lần mò lui về phía giường vừa thì thầm: “Hạo Hạo, em muốn cắn đứt một miếng thịt trên má anh à.”
Hứa Thừa Hạo không nhả ra, tiếp tục cắn má hắn, chân thì quơ quơ ý bảo Cảnh Nhất Thành buông anh ra thì anh sẽ nhả.
Cảnh Nhất Thành ôm người ngã luôn xuống giường, rồi lật mình đè lên người anh: “Không nhả là anh thọc lét tiếp đấy.”
Hứa Thừa Hạo lập tức nhả: “Anh là con nít hả? Già đầu như vậy còn chơi trò thọc lét ấu trĩ.”
Cảnh Nhất Thành sờ bên má đang đau âm ỉ, bất đắc dĩ nói: “Anh cũng chưa thấy ai lớn như vậy còn cắn người khác.”
Hứa Thừa Hạo đấm một cú vào bụng hắn, anh đắc ý nhìn Cảnh Nhất Thành lộ ra vẻ mặt ăn đau: “Vậy cho anh ăn cú đấm tình yêu nhé?”
Cảnh Nhất Thành nói: “Có qua mà không có lại thì thất lễ quá, anh sẽ cho em một tràng cổ vũ tình yêu.”
Hứa Thừa Hạo xém nữa tức đến buồn cười, anh nhấc chân đạp hắn: “Cút!”
Cảnh Nhất Thành thuận tay nắm cổ chân anh, ép chân Hứa Thừa Hạo ôm eo hắn, lúc hắn cúi người xuống, chỗ nào đó lập tức cọ vào nhau, kích thích làm Hứa Thừa Hạo rùng mình, giọng nói cũng yếu đi phân nửa.
Cảnh Nhất Thành nở nụ cười hài lòng, hắn vừa mới cúi đầu hôn Hứa Thừa Hạo, cởi được hai nút áo thì có tiếng gõ cửa phòng ngủ vang lên.
Giọng mẹ Hứa từ ngoài vọng vào, bà hỏi: “Thừa Hạo, con ngủ chưa?”
Cảnh Nhất Thành: “……”
Hứa Thừa Hạo: “……”
=== Lời tác giả ===
Hai người: kích thích.jpg
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất