Sau Khi Trở Thành Bánh Xe Dự Phòng, Cả Nam Chính Lẫn Nam Phản Diện Đều Theo Dõi Ta
Chương 135
Cảnh Nhất Thành nghiêm túc nói: "Dù sao cũng không cần nhiều tiền, khi nào mở tiệm, có ớt thì bán, không ớt thì nghỉ, chờ sau khi em kết thúc thực nghiệm, có thể sang lại tiệm cho người khác, tiện lắm."
Hứa Thừa Hạo thế mà còn cảm thấy có lý...... Dù sao nhiệm vụ Ớt nhỏ mới đi được một nửa, số ớt dị dạng thu được sau này chắc chắn càng lúc càng nhiều, mở một tiệm ăn vừa có thể kiếm tiền vừa có thể tiêu bớt số ớt, quả thực là vẹn toàn đôi đường!
Hứa Thừa Hạo càng nghĩ càng cảm thấy khả thi, anh đập bàn, nói: "Được, nghe theo anh."
Cảnh Nhất Thành: "Vậy cứ để anh lo."
"Vâng."
Hứa Thừa Hạo vui vẻ gật đầu, sau đó mới bất giác phát hiện tất cả vấn đề đều được Cảnh Nhất Thành ôm lấy, còn mình thì trở thành người nhàn rỗi. Được chiều chuộng quả nhiên là thích thật, càng chiều càng thích ~~
Hứa Thừa Hạo cao hứng đưa cho Cảnh Nhất Thành một trái ớt, mỉm cười nói: "Phần thưởng cho anh."
Cảnh Nhất Thành bất đắc dĩ ăn ớt, giây tiếp theo, hắn nhanh như chớp đỡ gáy Hứa Thừa Hạo, hôn anh. Vị cay nháy mắt bùng nổ trên môi, theo đầu lưỡi dây dưa cùng đòi lấy, vị cay không ngừng lan tràn, khiến cả khoang miệng đều tràn ngập vị cay gắt.
Hứa Thừa Hạo nhíu mày, không ngờ trái ớt lại có vị cay khủng b0 như vậy...... Cảnh Nhất Thành trước kia rốt cuộc là ăn kiểu gì thế.
Cảnh Nhất Thành tựa hồ nhận ra suy nghĩ của anh, hắn tách khỏi môi anh, bình tĩnh nói: "Hồi trước thì không biết tại sao, nhưng bây giờ thì chắc do sắc đẹp trước mắt, ăn cái gì cũng thấy ngọt."
"Anh còn nói thế được." Hứa Thừa Hạo đẩy người ra, tự rót ly nước cho mình uống. Ừm, cay quá đi mất.
Cảnh Nhất Thành không quậy nữa, hắn vào bếp rửa một đĩa dâu cho Hứa Thừa Hạo giải cay. Ăn đến trái thứ ba thì trợ lý vạn năng đến nhà, gõ cửa báo muốn đưa thứ gì đó.
- -- Là một người máy phân loại thông minh, nó cao bằng một nửa người thành niên, sau khi quét túi ớt trước mặt, con mắt người máy lấp lóe ánh sáng đỏ, đỉnh đầu nó đột nhiên mở nắp, lộ ra một cái khoang; người máy nhấc túi, trút toàn bộ ớt vào trong khoang, sau đó con mắt chuyển qua đèn màu xanh, tỏ vẻ đang vận hành.
Trợ lý lập tức đặt hai cái túi bên dưới hai tay người máy, chưa đến năm phút sau, hai tay người máy mở nắp ra, những trái ớt đỏ tươi rớt ra từ hai cánh tay, rơi không sót trái nào vào túi.
Ớt dị dạng và ớt hoàn chỉnh được phân loại hoàn hảo, Hứa Thừa Hạo kiểm tra cẩn thận, không thấy có sai sót.
"Công việc hoàn thành, bên trái 3076, bên phải 4330, đã báo cáo xong."
Giọng nói máy móc vang lên, Hứa Thừa Hạo cảm thấy thật thân thiết, ánh mắt anh nhìn người máy càng thêm nóng bỏng.
Đáng tiếc là người máy hoàn thành nhiệm vụ xong thì ngừng hoạt động, đèn trên mắt không chỉ chuyển lại màu đỏ mà còn trở về trạng thái nghỉ ngơi, vô cùng cao cao lạnh lùng. Trợ lý cẩn thận trùm lớp bảo vệ cho nó, rồi vừa đỡ nó ra khỏi cửa vừa nói: "Sếp, hàng này em mượn nên còn phải trả về, nếu sếp muốn thì tự đi mượn đi, em đang gấp nên đi trước!"
Cảnh Nhất Thành gật đầu tỏ vẻ đã biết, trợ lý và người máy đến cũng vội vàng mà đi cũng gấp không kém, chờ người đi rồi, hắn mới quay đầu nhìn Hứa Thừa Hạo đang ngồi sờ nắn hai túi ớt: "Thích không?"
Hứa Thừa Hạo gật đầu, cảm thấy người máy này ngầu bá cháy.
Cảnh Nhất Thành trầm ngâm: "Đợi ngày mai anh đi xem."
Hứa Thừa Hạo cảm thấy mình giống một thằng nhóc bị chiều đến hư đốn, anh chột dạ ho một tiếng: "Nếu khó xử quá thì thôi vậy."
Cảnh Nhất Thành: "Không đâu."
Hứa Thừa Hạo không kìm được nụ cười, người máy à! Tuy chức năng của nó chỉ giới hạn trong phân loại đồ vật khác nhau, nhưng mà có được một con người máy như vậy vẫn là chuyện ngầu bá cháy bọ chét! So với mua bất kỳ đồ điện tử nào còn ngầu gấp mười lần!
Ai mà không có mộng thiếu niên, Hứa Thừa Hạo ở thế giới cũ cũng từng mê mẩn các loại đồ điện tử, mặc dù anh bận rộn công việc nhưng vẫn nhín ra thời gian để đi xem những buổi triển lãm công nghệ, anh là người cực kỳ yêu thích mấy cái này đó!
Không ngờ hiện giờ lại có thể thưc hiện được giấc mộng ~~~
Hứa Thừa Hạo tâm tình nhộn nhạo thu dọn đống ớt lại, ngay cả chuyện lần thu hoạch này không đạt được hạn mức đề ra cũng không thể lung lay tâm trạng tốt của anh.
Cảnh Nhất Thành thấy anh thích như vậy, tự nhiên cũng để tâm chuyện này, hắn đi một vòng sở nghiên cứu để kiếm thứ trao đổi, sau đấy thành công mang về hai con người máy. Hứa Thừa Hạo vui muốn chết, anh đặt tụi nó trong nhà kho ở nông trại, chuẩn bị sau này sẽ tập trung tất cả ớt về đây, bên trái là ớt hoàn chỉnh, bên phải là ớt dị dạng, quả thật là hoàn hảo ~~
Giải quyết được chuyện phân loại ớt và chỗ chứa xong, Cảnh Nhất Thành còn đặc biệt đi chọn một tiệm ăn, trang trí lại theo phong cách vịt vàng nhỏ, có bao nhiêu loại đồ trang trí hình vịt vàng đều được quơ hết về đặt trong tiệm, làm tiệm ăn quả thật xứng với cái tên tiệm đồ cay Tứ Xuyên Vịt Vàng Nhỏ.
Cách làm việc của Cảnh Nhất Thành thật sự là vừa nhanh nhẹn vừa chuẩn xác, lúc Hứa Thừa Hạo thu hoạch ớt lần thứ hai thì tất cả mọi sự đã làm xong xuôi, Hứa Thừa Hạo trở thành vị khách đầu tiên của Tiệm đồ cay Tứ Xuyên Vịt Vàng Nhỏ.
Hứa Thừa Hạo lúc đó đang ngồi đợi người máy phân loại ớt, anh nghe vậy còn tưởng mình nghe lầm, khiếp sợ nói: "Anh vừa mới nói cái gì?"
Cảnh Nhất Thành: "Anh nói tiệm đồ cay Tứ Xuyên Vịt Vàng Nhỏ khai trương rồi, anh mời em đi ăn."
Hứa Thừa Hạo đần mặt: "Anh làm việc cũng nhanh quá đi, rồi anh quăng vào đấy bao nhiêu tiền thế?"
Cảnh Nhất Thành không nhiều lời, thản nhiên nói: "Thấy vui là được rồi."
Hứa Thừa Hạo thở dài, như là đang khó xử: "Thành ca, anh gần đây chiều em quá làm em sắp hư rồi."
Cảnh Nhất Thành: "Có thể chiều hư thì tốt, lúc đó em không rời khỏi anh được."
"Công việc hoàn thành, bên trái 3911, bên phải 4623, báo cáo xong."
Nửa câu sau đang nói lại bị tiếng máy móc đè lên. Hứa Thừa Hạo bị tiếng người máy lấy đi sự chú ý, khi nghe nó thông báo số lượng trái ớt, anh ngây người nhận ra: vờ lờ? Hơn ba nghìn chín trăm???
Hạn mức mỗi lần thu hoạch để hoàn thành nhiệm vụ 5.0 là 3334 trái ớt, lần trước chỉ được 3076 trái, Hứa Thừa Hạo vốn còn lo lắng lần thu hoạch thứ hai có bị hụt tiêu chuẩn như lần đầu không, ai ngờ mấy cây ớt này lại cho anh một kinh hỉ thật to, đột nhiên bùng nổ, suýt lên bốn ngàn trái!
Nói cách khác, lần thu hoạch thứ hai không chỉ hoàn thành tiêu chuẩn đề ra, mà còn bù cả phần thiếu của lần đầu tiên, lần gieo trồng thứ ba sẽ chỉ cần 3013 trái là có thể hoàn thành nhiệm vụ!!
So với lần thu hoạch đầu thì 3013 trái vẫn còn dễ chán...... Nhưng Hứa Thừa Hạo vì đảm bảo, vẫn xây thêm hai khu gieo trồng nữa, để đề phòng cây ớt giở chứng ngay thời khắc mấu chốt.
Dù sao hạt giống là miễn phí, trồng nhiều thu hoạch nhiều vẫn tốt hơn bị nghẹn do chỉ thiếu vài trái, nếu sau này mà gặp phải tình huống như thế, anh mới là khóc không ra nước mắt!
Có đôi khi, kỳ ngộ của một người lại kỳ diệu như vậy, Hứa Thừa Hạo không biết hành đồng hiện tại của mình sẽ ảnh hưởng tương lai thế nào, nhưng mà sau này, mỗi lần nhớ lại, anh đều có thể chảy mồ hôi lạnh, thầm may mắn là anh của hiện tại lại làm như thế.
- - may mắn là anh vì lo lắng có sự cố ngoài ý muốn nên đã mở thêm hai khu vực gieo trồng.
Hứa Thừa Hạo thế mà còn cảm thấy có lý...... Dù sao nhiệm vụ Ớt nhỏ mới đi được một nửa, số ớt dị dạng thu được sau này chắc chắn càng lúc càng nhiều, mở một tiệm ăn vừa có thể kiếm tiền vừa có thể tiêu bớt số ớt, quả thực là vẹn toàn đôi đường!
Hứa Thừa Hạo càng nghĩ càng cảm thấy khả thi, anh đập bàn, nói: "Được, nghe theo anh."
Cảnh Nhất Thành: "Vậy cứ để anh lo."
"Vâng."
Hứa Thừa Hạo vui vẻ gật đầu, sau đó mới bất giác phát hiện tất cả vấn đề đều được Cảnh Nhất Thành ôm lấy, còn mình thì trở thành người nhàn rỗi. Được chiều chuộng quả nhiên là thích thật, càng chiều càng thích ~~
Hứa Thừa Hạo cao hứng đưa cho Cảnh Nhất Thành một trái ớt, mỉm cười nói: "Phần thưởng cho anh."
Cảnh Nhất Thành bất đắc dĩ ăn ớt, giây tiếp theo, hắn nhanh như chớp đỡ gáy Hứa Thừa Hạo, hôn anh. Vị cay nháy mắt bùng nổ trên môi, theo đầu lưỡi dây dưa cùng đòi lấy, vị cay không ngừng lan tràn, khiến cả khoang miệng đều tràn ngập vị cay gắt.
Hứa Thừa Hạo nhíu mày, không ngờ trái ớt lại có vị cay khủng b0 như vậy...... Cảnh Nhất Thành trước kia rốt cuộc là ăn kiểu gì thế.
Cảnh Nhất Thành tựa hồ nhận ra suy nghĩ của anh, hắn tách khỏi môi anh, bình tĩnh nói: "Hồi trước thì không biết tại sao, nhưng bây giờ thì chắc do sắc đẹp trước mắt, ăn cái gì cũng thấy ngọt."
"Anh còn nói thế được." Hứa Thừa Hạo đẩy người ra, tự rót ly nước cho mình uống. Ừm, cay quá đi mất.
Cảnh Nhất Thành không quậy nữa, hắn vào bếp rửa một đĩa dâu cho Hứa Thừa Hạo giải cay. Ăn đến trái thứ ba thì trợ lý vạn năng đến nhà, gõ cửa báo muốn đưa thứ gì đó.
- -- Là một người máy phân loại thông minh, nó cao bằng một nửa người thành niên, sau khi quét túi ớt trước mặt, con mắt người máy lấp lóe ánh sáng đỏ, đỉnh đầu nó đột nhiên mở nắp, lộ ra một cái khoang; người máy nhấc túi, trút toàn bộ ớt vào trong khoang, sau đó con mắt chuyển qua đèn màu xanh, tỏ vẻ đang vận hành.
Trợ lý lập tức đặt hai cái túi bên dưới hai tay người máy, chưa đến năm phút sau, hai tay người máy mở nắp ra, những trái ớt đỏ tươi rớt ra từ hai cánh tay, rơi không sót trái nào vào túi.
Ớt dị dạng và ớt hoàn chỉnh được phân loại hoàn hảo, Hứa Thừa Hạo kiểm tra cẩn thận, không thấy có sai sót.
"Công việc hoàn thành, bên trái 3076, bên phải 4330, đã báo cáo xong."
Giọng nói máy móc vang lên, Hứa Thừa Hạo cảm thấy thật thân thiết, ánh mắt anh nhìn người máy càng thêm nóng bỏng.
Đáng tiếc là người máy hoàn thành nhiệm vụ xong thì ngừng hoạt động, đèn trên mắt không chỉ chuyển lại màu đỏ mà còn trở về trạng thái nghỉ ngơi, vô cùng cao cao lạnh lùng. Trợ lý cẩn thận trùm lớp bảo vệ cho nó, rồi vừa đỡ nó ra khỏi cửa vừa nói: "Sếp, hàng này em mượn nên còn phải trả về, nếu sếp muốn thì tự đi mượn đi, em đang gấp nên đi trước!"
Cảnh Nhất Thành gật đầu tỏ vẻ đã biết, trợ lý và người máy đến cũng vội vàng mà đi cũng gấp không kém, chờ người đi rồi, hắn mới quay đầu nhìn Hứa Thừa Hạo đang ngồi sờ nắn hai túi ớt: "Thích không?"
Hứa Thừa Hạo gật đầu, cảm thấy người máy này ngầu bá cháy.
Cảnh Nhất Thành trầm ngâm: "Đợi ngày mai anh đi xem."
Hứa Thừa Hạo cảm thấy mình giống một thằng nhóc bị chiều đến hư đốn, anh chột dạ ho một tiếng: "Nếu khó xử quá thì thôi vậy."
Cảnh Nhất Thành: "Không đâu."
Hứa Thừa Hạo không kìm được nụ cười, người máy à! Tuy chức năng của nó chỉ giới hạn trong phân loại đồ vật khác nhau, nhưng mà có được một con người máy như vậy vẫn là chuyện ngầu bá cháy bọ chét! So với mua bất kỳ đồ điện tử nào còn ngầu gấp mười lần!
Ai mà không có mộng thiếu niên, Hứa Thừa Hạo ở thế giới cũ cũng từng mê mẩn các loại đồ điện tử, mặc dù anh bận rộn công việc nhưng vẫn nhín ra thời gian để đi xem những buổi triển lãm công nghệ, anh là người cực kỳ yêu thích mấy cái này đó!
Không ngờ hiện giờ lại có thể thưc hiện được giấc mộng ~~~
Hứa Thừa Hạo tâm tình nhộn nhạo thu dọn đống ớt lại, ngay cả chuyện lần thu hoạch này không đạt được hạn mức đề ra cũng không thể lung lay tâm trạng tốt của anh.
Cảnh Nhất Thành thấy anh thích như vậy, tự nhiên cũng để tâm chuyện này, hắn đi một vòng sở nghiên cứu để kiếm thứ trao đổi, sau đấy thành công mang về hai con người máy. Hứa Thừa Hạo vui muốn chết, anh đặt tụi nó trong nhà kho ở nông trại, chuẩn bị sau này sẽ tập trung tất cả ớt về đây, bên trái là ớt hoàn chỉnh, bên phải là ớt dị dạng, quả thật là hoàn hảo ~~
Giải quyết được chuyện phân loại ớt và chỗ chứa xong, Cảnh Nhất Thành còn đặc biệt đi chọn một tiệm ăn, trang trí lại theo phong cách vịt vàng nhỏ, có bao nhiêu loại đồ trang trí hình vịt vàng đều được quơ hết về đặt trong tiệm, làm tiệm ăn quả thật xứng với cái tên tiệm đồ cay Tứ Xuyên Vịt Vàng Nhỏ.
Cách làm việc của Cảnh Nhất Thành thật sự là vừa nhanh nhẹn vừa chuẩn xác, lúc Hứa Thừa Hạo thu hoạch ớt lần thứ hai thì tất cả mọi sự đã làm xong xuôi, Hứa Thừa Hạo trở thành vị khách đầu tiên của Tiệm đồ cay Tứ Xuyên Vịt Vàng Nhỏ.
Hứa Thừa Hạo lúc đó đang ngồi đợi người máy phân loại ớt, anh nghe vậy còn tưởng mình nghe lầm, khiếp sợ nói: "Anh vừa mới nói cái gì?"
Cảnh Nhất Thành: "Anh nói tiệm đồ cay Tứ Xuyên Vịt Vàng Nhỏ khai trương rồi, anh mời em đi ăn."
Hứa Thừa Hạo đần mặt: "Anh làm việc cũng nhanh quá đi, rồi anh quăng vào đấy bao nhiêu tiền thế?"
Cảnh Nhất Thành không nhiều lời, thản nhiên nói: "Thấy vui là được rồi."
Hứa Thừa Hạo thở dài, như là đang khó xử: "Thành ca, anh gần đây chiều em quá làm em sắp hư rồi."
Cảnh Nhất Thành: "Có thể chiều hư thì tốt, lúc đó em không rời khỏi anh được."
"Công việc hoàn thành, bên trái 3911, bên phải 4623, báo cáo xong."
Nửa câu sau đang nói lại bị tiếng máy móc đè lên. Hứa Thừa Hạo bị tiếng người máy lấy đi sự chú ý, khi nghe nó thông báo số lượng trái ớt, anh ngây người nhận ra: vờ lờ? Hơn ba nghìn chín trăm???
Hạn mức mỗi lần thu hoạch để hoàn thành nhiệm vụ 5.0 là 3334 trái ớt, lần trước chỉ được 3076 trái, Hứa Thừa Hạo vốn còn lo lắng lần thu hoạch thứ hai có bị hụt tiêu chuẩn như lần đầu không, ai ngờ mấy cây ớt này lại cho anh một kinh hỉ thật to, đột nhiên bùng nổ, suýt lên bốn ngàn trái!
Nói cách khác, lần thu hoạch thứ hai không chỉ hoàn thành tiêu chuẩn đề ra, mà còn bù cả phần thiếu của lần đầu tiên, lần gieo trồng thứ ba sẽ chỉ cần 3013 trái là có thể hoàn thành nhiệm vụ!!
So với lần thu hoạch đầu thì 3013 trái vẫn còn dễ chán...... Nhưng Hứa Thừa Hạo vì đảm bảo, vẫn xây thêm hai khu gieo trồng nữa, để đề phòng cây ớt giở chứng ngay thời khắc mấu chốt.
Dù sao hạt giống là miễn phí, trồng nhiều thu hoạch nhiều vẫn tốt hơn bị nghẹn do chỉ thiếu vài trái, nếu sau này mà gặp phải tình huống như thế, anh mới là khóc không ra nước mắt!
Có đôi khi, kỳ ngộ của một người lại kỳ diệu như vậy, Hứa Thừa Hạo không biết hành đồng hiện tại của mình sẽ ảnh hưởng tương lai thế nào, nhưng mà sau này, mỗi lần nhớ lại, anh đều có thể chảy mồ hôi lạnh, thầm may mắn là anh của hiện tại lại làm như thế.
- - may mắn là anh vì lo lắng có sự cố ngoài ý muốn nên đã mở thêm hai khu vực gieo trồng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất