Sau Khi Trở Thành Bánh Xe Dự Phòng, Cả Nam Chính Lẫn Nam Phản Diện Đều Theo Dõi Ta
Chương 148
Cộng thêm số ớt ở nông trại, cộng thêm số ớt ở sở nghiên cứu và khu đất mới mua thêm, cộng thêm số ớt thu hoạch lần trước, đợi đến cuối cùng, tay Hứa Thừa Hạo đột nhiên ngừng lại, ngón tay vẫn để ở trên phím " = " mà mãi chưa dám ấn.
Càng tới gần kết quả lại càng không dám nhìn, Hứa Thừa Hạo cắn chặt răng, đang chuẩn bị tâm lý cho chính bản thân, thì đột nhiên, một bàn tay xuất hiện trước mắt anh, nhanh chóng thay anh ấn phím ---
"Tổng cộng là 41.320.000 trái ớt." Giọng nói từ phía sau át đi tiếng máy tính, Hứa Thừa Hạo ngẩng đầu, anh bất ngờ sa vào đôi mắt màu xám bạc, trông người đó như đang cười nhưng cũng lại như không có cảm xúc, giọng nói của người đó bình tĩnh: "Chúc mừng ngài thành công hoàn thành nhiệm vụ."
Hứa Thừa Hạo mờ mịt nhìn người đó vài giây, rồi mới phản ứng lại, anh kích động bật dậy: "Tao hoàn thành rồi! Mày phải thực hiện hứa hẹn!"
"Đương nhiên." Hệ thống vươn tay, trong lòng bàn tay nó là một khối vuông nhỏ màu đen, nó đưa khối vuông cho Hứa Thừa Hạo, mỉm cười nói: "Đây là thứ ngài muốn."
Hứa Thừa Hạo nhận lấy, anh lật qua lật lại nó vài lần nhưng vẫn không biết làm thế nào để sử dụng: "Cái này ---" Đang nói nửa chừng, Hứa Thừa Hạo mờ mịt nhìn xung quanh mình đã không còn một bóng người.
Nhìn xong, anh bắt đầu thấy lo, Hứa Thừa Hạo phát hiện Cảnh Nhất Thành vẫn còn ngồi dưới đất, tay hắn đang duy trì tư thế thu tay lại sau khi nhấn nút máy tính, còn chiếc máy tính lẽ ra đang ở trên tay anh thì lại đang lơ lửng trong không khí, anh hít một hơi khí lạnh, từ từ lui về sau vài bước.
Này...... Sao lại thế này?
Thời gian ngừng lại hay chỉ có mỗi anh khác loại?
Hệ, hệ thống đâu?
Hứa Thừa Hạo nắm chặt khối vuông màu đen, anh cẩn thận nhìn cảnh vật xung quanh, nhưng anh lại không phát hiện có một ký hiệu hình tam giác xuất hiện nơi anh đặt ngón cái...... Một ký hiệu giống như nút tua ngược bị anh ấn phải.
Thời gian bắt đầu rút lui, anh như đang đi trên một hành lang hồi tưởng, nhìn thấy vách tường lung linh ánh sáng dần dần hiện ra những ký ức thuộc về anh và Cảnh Nhất Thành...... Từ lúc bọn họ gặp nhau đến lúc giương cung bạt kiếm, rồi sau đó đến hòa bình hợp tác, từ quan hệ tốt lên đến xác định tình cảm, anh từng vì đối phương mà bị thương, cùng từng phải chia lìa khỏi hắn, nhưng cuối cùng, cả hai vẫn hòa hợp như thể chưa từng chia xa, ân ái cùng một chỗ, thậm chí đã gặp mặt ba mẹ, chuẩn bị đám cưới.
Rõ ràng hẳn là hình ảnh tình yêu ấm áp, nhưng bởi vì thời gian tua ngược, từ đôi tình nhân ân ái mặn nồng biến thành đôi người xa lạ, Hứa Thừa Hạo hơi nhíu mày, đợi cho xung quanh trở lại bóng tối, anh mới mím môi, dò hỏi: "Hệ thống, mày đang ở đây, phải không?"
Bất ngờ chính là, hệ thống lần này không lên tiếng ở trong đầu anh, mà lại xuất hiện đằng sau anh, nó bình thản nói: "Có đây."
Hứa Thừa Hạo nắm chặt khối lập phương, ánh mắt cảnh giác: "Mày rốt cuộc có ý gì? Không lẽ ý mày nói thay đổi kết cục chính là tua ngược tất cả mọi thứ về ban đầu sao?"
Hệ thống vẫn bình thản: "Không thể sao?"
Hứa Thừa Hạo không khách khí: "Mày đang đùa tao à."
Hệ thống không nhanh không chậm liếc anh một cái: "Cũng không ngốc lắm."
Hứa Thừa Hạo: "......"
"Tao cũng không rảnh để đùa giỡn! Thứ mày cho tao rốt cuộc dùng thế nào, mày bây giờ muốn làm cái gì, nhanh nói rõ ra đi!" Hứa Thừa Hạo hét: "Nếu không thì đưa tao trở về, đừng tốn thời gian ở đây!"
Hệ thống đặt ngón trỏ lên môi: "Suỵt, an tâm, đừng nóng. Chúng ta nói một chút về chuyện lúc ban đầu đi."
"Chuyện gì?"
"Về chuyện lần đầu tiên ngài lựa chọn." Hệ thống nói: "Lúc đầu, trước mặt ngài có ba lựa chọn: tim đau, hoa cúc đau và mặt đau, ngài đã chọn tuyến cuối cùng để về nhà, ngài còn nhớ không?"
"Còn nhớ, nhưng giờ tao đổi ý, muốn ở lại."
"Trước đừng vội." Hệ thống đưa tay ra hiệu cho anh dừng lại, nó giải thích: "Ngài bây giờ còn chưa biết sau khi lựa chọn sẽ xảy ra cái gì, chờ tôi nói xong, ngài sẽ có thêm một cơ hội lựa chọn mới, nhớ kỹ, đây là một lần cuối cùng."
Hứa Thừa Hạo khẽ nhíu mày, ánh mắt vẫn đề phòng: "Mày nói đi."
"Lựa chọn thứ nhất, ngài có thể rời khỏi thế giới sách, trở về cuộc sống vừa chân thật vừa đơn giản của riêng ngài, làm người tham gia câu chuyện lần này, chúng tôi sẽ bồi thường cho ngài 200 triệu tiền mặt, có thể xem như là phần thưởng sau khi trải nghiệm xuyên sách. Nhưng đồng thời, ngài sẽ quên đi phần lớn sự tình trong thế giới sách, kể cả tình yêu chân thành của ngài."
"Lựa chọn thứ hai, ngài có thể chọn ở lại, nhưng sau khi xác định lựa chọn thì sẽ vĩnh viễn không thể rời khỏi thế giới sách, sẽ sống như nhân vật trong sách, cũng có sinh lão bệnh tử, không thể sửa đổi lựa chọn được nữa. Đồng thời, hệ thống số 2333 sẽ giải trừ kết nối với ngài, những phần thưởng đã được thưởng lúc trước sẽ bị thu hồi lại, ngài không thể lại biết trước tương lai sẽ có ngón tay vàng nào."
Hứa Thừa Hạo cảnh giác hỏi: "Kết cục của Cảnh Nhất Thành có được sửa không?"
Hệ thống: "Nhìn lựa chọn của ngài. Nếu ngài lựa chọn ở lại, khi hệ thống bắt đầu ngắt kết nối, kết cục của cả ngài và Cảnh Nhất Thành sẽ thay đổi; nếu ngài lựa chọn rời đi, kết cục của anh ta sẽ giống như trong sách."
Hứa Thừa Hạo nhíu mày: "Cho nên mày nói quay ngược thời gian chính là quay ngược đến lúc ban đầu, để cho tao lựa chọn một lần nữa sao?"
Hệ thống: "Không khác lắm, cho nên lựa chọn của ngài là?"
Hứa Thừa Hạo không chớp mắt: "Tao lựa chọn ở lại!"
Hệ thống: "Ngài xác định chứ?"
"Xác định!"
Hệ thống đột nhiên nở nụ cười: "Chúc mừng ngài, đạt được nguyện vọng."
Đây là ý gì? Hứa Thừa Hạo còn muốn hỏi lại, nhưng hệ thống đã lui vào vùng màu đen, biến mất không thấy đâu. Cùng lúc đó, khu vực bị bóng tối bao phủ đột nhiên bị ánh sáng phá vỡ, theo khe hở càng lúc càng lớn, Hứa Thừa Hạo lúc này mới thấy rõ đây là một cánh cửa, có người đẩy cửa bước vào!
Đối phương hình như bị thương, trong bóng đêm có thể nghe được tiếng hít thở nhẹ của người đó, sau đó là một tiếng cạch, đèn đột nhiên sáng lên...... Hứa Thừa Hạo phản xạ lui về sau vài bước, anh vừa híp mắt để thích ứng với ánh sáng đèn vừa nhanh chóng suy nghĩ làm thế nào để giải thích tại sao mình lại xuất hiện trong nhà người ta, anh nhìn lướt qua thân ảnh người kia dưới ánh đèn, anh đột nhiên giật mình, trừng to mắt ---
Người thanh niên vừa bước vào cửa mặc bộ vest, vẻ mặt trầm ổn, dáng đi bình tĩnh, nhưng trên đầu lại có một vết thương lớn, bám xung quanh là máu đã khô.
Hứa Thừa Hạo khiếp sợ che miệng lại, anh nhìn người kia ngồi xuống sô-pha, mặt không biểu cảm chờ đợi, rồi anh nhìn thấy người đó đột nhiên nhíu mày...... Hứa Thừa Hạo chắc chắn người đó đang nói chuyện với hệ thống, rồi trong ba lựa chọn, dứt khoát chọn ngay lựa chọn cuối!
Đúng vậy, đây là hình ảnh anh xuyên đến cuốn sách này ngày đầu tiên!
Anh đã lựa chọn rồi, tại sao hệ thống còn muốn anh xem lại hình ảnh này? Chẳng lẽ lúc ban đầu, mình cần chọn tuyến hoa cúc đau mới được tính là chấm dứt hoàn toàn sao? Vậy anh bây giờ nên làm cái gì?
Hứa Thừa Hạo mờ mịt siết chặt khối lập phương trong tay, nhưng anh lại bất lực, không biết nên phải làm gì.
Người thanh niên trước mặt vẫn như cũ, nhanh chóng quyết định xong, đứng dậy vào phòng ngủ nghỉ ngơi. Hứa Thừa Hạo nhíu mày, đi theo cậu ta như một vong hồn, anh nhìn cậu ta đi ngủ, đi làm, nhìn thấy cậu ta từ chối An Nhu Vũ, nhìn thấy cậu ta và nam phản diện đối chọi nhau, nhìn thấy cậu ta...... Từ từ!
Hứa Thừa Hạo nhìn người thanh niên đang chậm rãi ăn cơm trước mặt mình, anh hơi nhíu mày --- không có cây ớt!
Đúng, đối phương làm mọi việc không khác lắm so với trí nhớ của anh, nhưng lại rốt cuộc không đi trồng ớt.
Đây không phải trí nhớ của mình?
Nghi ngờ càng bành trướng trong lòng Hứa Thừa Hạo. Anh tiếp tục đi theo người thanh niên, nhìn quan hệ giữa cậu ta và nam chính càng lúc càng kém, nhìn thấy cậu ta và nam phản diện càng lúc càng gần, nhìn bọn họ giúp đỡ, giữ gìn nhau qua ba năm, đến lúc nữ chính trở về, mọi thứ đột nhiên rối tung.
Sau khi vô tình nhìn thấy nam phản diện giúp đỡ nữ chính, người thanh niên liền nhận định nam phản diện vẫn là nam phản diện trước kia, nghĩ rằng hắn sẽ lại thành kẻ thù của cậu, thương tổn đến cậu, nên cậu trước tiên xa lánh nam phản diện, muốn cắt đứt lui tới với hắn. Nam phản diện làm sao lại đồng ý, trong lúc giằng co, hắn phát hiện tình cảm của mình với người thanh niên, hắn dường như phát điên, muốn vãn hồi tất cả.
Sau đó là một trăm ngàn chữ truyện ngược có nội dung em nghe anh giải thích em không nghe em không nghe, Hứa Thừa Hạo trợn mắt há mồm nhìn một loạt sự việc xảy ra, có ngốc cũng không thể phủ nhận đây là trí nhớ của anh...... Này này này rốt cuộc sao lại thế này???
Kết cục của truyện ngược chính là nam phản diện nổi điên, bắt người thanh niên đi, nhưng gặp phải chống cự, cuối cùng cả hai rơi khỏi khoang trực thăng, sau đó tất cả đột nhiên dừng lại.
Hứa Thừa Hạo vẫn còn đang ngẩn ra không hiểu chuyện gì, anh đột nhiên bị một sức hút kéo đi, đến lúc mở mắt, anh phát hiện mình đang rơi xuống, mà rơi cùng anh, chính là Cảnh Nhất Thành với khuôn mặt điên cuồng vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
Cảnh Nhất Thành gạt bỏ cứu viện của thủ hạ, hai mắt hắn đỏ bừng nhìn anh, tiếng gào thét khản cổ lẫn trong gió to: "Rốt cuộc tại sao em không tin anh!"
"Hứa Thừa Hạo, em là cục đá à?"
"Em thật sự không cảm nhận được tình cảm của anh, anh chết mới chứng minh được sao?"
"Hứa Thừa Hạo...... Em thật sự chưa bao giờ yêu anh sao?"
Trong mắt trào lên chua xót từ lúc nào, Hứa Thừa Hạo muốn trả lời nhưng vừa mở miệng thì gió ập vào mồm, anh càng sốt ruột lại càng nói không được, anh chỉ biết nắm lấy cổ tay hắn, khóc không thành tiếng.
Anh thật sự yêu...... Anh thật sự yêu hắn......
Đáng tiếc Cảnh Nhất Thành không nghe thấy, hắn nắm được dây thừng thủ hạ đưa cho, rồi lập tức cột dây quanh người Hứa Thừa Hạo, còn bản thân hắn lại đột nhiên dang hai tay, trong tốc độ rơi xuống chết người, hắn hét gằn từng tiếng: "Anh chứng minh cho em xem!"
Hứa Thừa Hạo trừng mắt: "Không!!!"
Ầm ---
Cho dù biết rõ đây không chân thật, nhưng nhìn thấy Cảnh Nhất Thành ngã trên mặt đất, mất đi sinh mệnh, nước mắt của Hứa Thừa Hạo vẫn không kiềm được mà tuôn ra, anh nghe thấy bản thân như điên rồi, gào thét gọi hệ thống, để nó cứu Cảnh Nhất Thành, cho anh một cơ hội lựa chọn nữa.
Hệ thống nói: [Đinh --- kí chủ, đến lúc quay ngược thời gian thì ngài có muốn đánh cược không?]
[Đinh --- nội dung đánh cược là tôi sẽ đóng trí nhớ của ngài lại, cho ngài trở về thời điểm mới xuyên sách, để nghiệm chứng thêm một lần rằng ngài vẫn yêu anh ta nếu có quay trở lại một lần nữa.]
[Đinh --- kết quả nghiệm chứng sẽ có hai hướng, hướng thứ nhất, ngài thành công yêu anh ta, kết thành một đôi, thay đổi kết cục; hướng thứ hai, ngài thất bại, sẽ trở thành một hệ thốngvô tình vô dục như tôi...... Đương nhiên là làm hệ thống cũng không phải công việc gì tốt, trở thành hệ thống, ngài không còn là ngài nữa, cũng không còn là Hứa Thừa Hạo, ngài không còn thuộc về bất kỳ một thế giới nào, trở thành một con quái vật bị thời gian vất bỏ, ngài...... hãy cân nhắc cho rõ.]
Hứa Thừa Hạo nghe thấy chính mình nói: Cược! Chỉ cần anh ấy sống lại thì cược!
[Đinh --- ghi nhận thành công, chính thức bắt đầu đặt cược.]
Càng tới gần kết quả lại càng không dám nhìn, Hứa Thừa Hạo cắn chặt răng, đang chuẩn bị tâm lý cho chính bản thân, thì đột nhiên, một bàn tay xuất hiện trước mắt anh, nhanh chóng thay anh ấn phím ---
"Tổng cộng là 41.320.000 trái ớt." Giọng nói từ phía sau át đi tiếng máy tính, Hứa Thừa Hạo ngẩng đầu, anh bất ngờ sa vào đôi mắt màu xám bạc, trông người đó như đang cười nhưng cũng lại như không có cảm xúc, giọng nói của người đó bình tĩnh: "Chúc mừng ngài thành công hoàn thành nhiệm vụ."
Hứa Thừa Hạo mờ mịt nhìn người đó vài giây, rồi mới phản ứng lại, anh kích động bật dậy: "Tao hoàn thành rồi! Mày phải thực hiện hứa hẹn!"
"Đương nhiên." Hệ thống vươn tay, trong lòng bàn tay nó là một khối vuông nhỏ màu đen, nó đưa khối vuông cho Hứa Thừa Hạo, mỉm cười nói: "Đây là thứ ngài muốn."
Hứa Thừa Hạo nhận lấy, anh lật qua lật lại nó vài lần nhưng vẫn không biết làm thế nào để sử dụng: "Cái này ---" Đang nói nửa chừng, Hứa Thừa Hạo mờ mịt nhìn xung quanh mình đã không còn một bóng người.
Nhìn xong, anh bắt đầu thấy lo, Hứa Thừa Hạo phát hiện Cảnh Nhất Thành vẫn còn ngồi dưới đất, tay hắn đang duy trì tư thế thu tay lại sau khi nhấn nút máy tính, còn chiếc máy tính lẽ ra đang ở trên tay anh thì lại đang lơ lửng trong không khí, anh hít một hơi khí lạnh, từ từ lui về sau vài bước.
Này...... Sao lại thế này?
Thời gian ngừng lại hay chỉ có mỗi anh khác loại?
Hệ, hệ thống đâu?
Hứa Thừa Hạo nắm chặt khối vuông màu đen, anh cẩn thận nhìn cảnh vật xung quanh, nhưng anh lại không phát hiện có một ký hiệu hình tam giác xuất hiện nơi anh đặt ngón cái...... Một ký hiệu giống như nút tua ngược bị anh ấn phải.
Thời gian bắt đầu rút lui, anh như đang đi trên một hành lang hồi tưởng, nhìn thấy vách tường lung linh ánh sáng dần dần hiện ra những ký ức thuộc về anh và Cảnh Nhất Thành...... Từ lúc bọn họ gặp nhau đến lúc giương cung bạt kiếm, rồi sau đó đến hòa bình hợp tác, từ quan hệ tốt lên đến xác định tình cảm, anh từng vì đối phương mà bị thương, cùng từng phải chia lìa khỏi hắn, nhưng cuối cùng, cả hai vẫn hòa hợp như thể chưa từng chia xa, ân ái cùng một chỗ, thậm chí đã gặp mặt ba mẹ, chuẩn bị đám cưới.
Rõ ràng hẳn là hình ảnh tình yêu ấm áp, nhưng bởi vì thời gian tua ngược, từ đôi tình nhân ân ái mặn nồng biến thành đôi người xa lạ, Hứa Thừa Hạo hơi nhíu mày, đợi cho xung quanh trở lại bóng tối, anh mới mím môi, dò hỏi: "Hệ thống, mày đang ở đây, phải không?"
Bất ngờ chính là, hệ thống lần này không lên tiếng ở trong đầu anh, mà lại xuất hiện đằng sau anh, nó bình thản nói: "Có đây."
Hứa Thừa Hạo nắm chặt khối lập phương, ánh mắt cảnh giác: "Mày rốt cuộc có ý gì? Không lẽ ý mày nói thay đổi kết cục chính là tua ngược tất cả mọi thứ về ban đầu sao?"
Hệ thống vẫn bình thản: "Không thể sao?"
Hứa Thừa Hạo không khách khí: "Mày đang đùa tao à."
Hệ thống không nhanh không chậm liếc anh một cái: "Cũng không ngốc lắm."
Hứa Thừa Hạo: "......"
"Tao cũng không rảnh để đùa giỡn! Thứ mày cho tao rốt cuộc dùng thế nào, mày bây giờ muốn làm cái gì, nhanh nói rõ ra đi!" Hứa Thừa Hạo hét: "Nếu không thì đưa tao trở về, đừng tốn thời gian ở đây!"
Hệ thống đặt ngón trỏ lên môi: "Suỵt, an tâm, đừng nóng. Chúng ta nói một chút về chuyện lúc ban đầu đi."
"Chuyện gì?"
"Về chuyện lần đầu tiên ngài lựa chọn." Hệ thống nói: "Lúc đầu, trước mặt ngài có ba lựa chọn: tim đau, hoa cúc đau và mặt đau, ngài đã chọn tuyến cuối cùng để về nhà, ngài còn nhớ không?"
"Còn nhớ, nhưng giờ tao đổi ý, muốn ở lại."
"Trước đừng vội." Hệ thống đưa tay ra hiệu cho anh dừng lại, nó giải thích: "Ngài bây giờ còn chưa biết sau khi lựa chọn sẽ xảy ra cái gì, chờ tôi nói xong, ngài sẽ có thêm một cơ hội lựa chọn mới, nhớ kỹ, đây là một lần cuối cùng."
Hứa Thừa Hạo khẽ nhíu mày, ánh mắt vẫn đề phòng: "Mày nói đi."
"Lựa chọn thứ nhất, ngài có thể rời khỏi thế giới sách, trở về cuộc sống vừa chân thật vừa đơn giản của riêng ngài, làm người tham gia câu chuyện lần này, chúng tôi sẽ bồi thường cho ngài 200 triệu tiền mặt, có thể xem như là phần thưởng sau khi trải nghiệm xuyên sách. Nhưng đồng thời, ngài sẽ quên đi phần lớn sự tình trong thế giới sách, kể cả tình yêu chân thành của ngài."
"Lựa chọn thứ hai, ngài có thể chọn ở lại, nhưng sau khi xác định lựa chọn thì sẽ vĩnh viễn không thể rời khỏi thế giới sách, sẽ sống như nhân vật trong sách, cũng có sinh lão bệnh tử, không thể sửa đổi lựa chọn được nữa. Đồng thời, hệ thống số 2333 sẽ giải trừ kết nối với ngài, những phần thưởng đã được thưởng lúc trước sẽ bị thu hồi lại, ngài không thể lại biết trước tương lai sẽ có ngón tay vàng nào."
Hứa Thừa Hạo cảnh giác hỏi: "Kết cục của Cảnh Nhất Thành có được sửa không?"
Hệ thống: "Nhìn lựa chọn của ngài. Nếu ngài lựa chọn ở lại, khi hệ thống bắt đầu ngắt kết nối, kết cục của cả ngài và Cảnh Nhất Thành sẽ thay đổi; nếu ngài lựa chọn rời đi, kết cục của anh ta sẽ giống như trong sách."
Hứa Thừa Hạo nhíu mày: "Cho nên mày nói quay ngược thời gian chính là quay ngược đến lúc ban đầu, để cho tao lựa chọn một lần nữa sao?"
Hệ thống: "Không khác lắm, cho nên lựa chọn của ngài là?"
Hứa Thừa Hạo không chớp mắt: "Tao lựa chọn ở lại!"
Hệ thống: "Ngài xác định chứ?"
"Xác định!"
Hệ thống đột nhiên nở nụ cười: "Chúc mừng ngài, đạt được nguyện vọng."
Đây là ý gì? Hứa Thừa Hạo còn muốn hỏi lại, nhưng hệ thống đã lui vào vùng màu đen, biến mất không thấy đâu. Cùng lúc đó, khu vực bị bóng tối bao phủ đột nhiên bị ánh sáng phá vỡ, theo khe hở càng lúc càng lớn, Hứa Thừa Hạo lúc này mới thấy rõ đây là một cánh cửa, có người đẩy cửa bước vào!
Đối phương hình như bị thương, trong bóng đêm có thể nghe được tiếng hít thở nhẹ của người đó, sau đó là một tiếng cạch, đèn đột nhiên sáng lên...... Hứa Thừa Hạo phản xạ lui về sau vài bước, anh vừa híp mắt để thích ứng với ánh sáng đèn vừa nhanh chóng suy nghĩ làm thế nào để giải thích tại sao mình lại xuất hiện trong nhà người ta, anh nhìn lướt qua thân ảnh người kia dưới ánh đèn, anh đột nhiên giật mình, trừng to mắt ---
Người thanh niên vừa bước vào cửa mặc bộ vest, vẻ mặt trầm ổn, dáng đi bình tĩnh, nhưng trên đầu lại có một vết thương lớn, bám xung quanh là máu đã khô.
Hứa Thừa Hạo khiếp sợ che miệng lại, anh nhìn người kia ngồi xuống sô-pha, mặt không biểu cảm chờ đợi, rồi anh nhìn thấy người đó đột nhiên nhíu mày...... Hứa Thừa Hạo chắc chắn người đó đang nói chuyện với hệ thống, rồi trong ba lựa chọn, dứt khoát chọn ngay lựa chọn cuối!
Đúng vậy, đây là hình ảnh anh xuyên đến cuốn sách này ngày đầu tiên!
Anh đã lựa chọn rồi, tại sao hệ thống còn muốn anh xem lại hình ảnh này? Chẳng lẽ lúc ban đầu, mình cần chọn tuyến hoa cúc đau mới được tính là chấm dứt hoàn toàn sao? Vậy anh bây giờ nên làm cái gì?
Hứa Thừa Hạo mờ mịt siết chặt khối lập phương trong tay, nhưng anh lại bất lực, không biết nên phải làm gì.
Người thanh niên trước mặt vẫn như cũ, nhanh chóng quyết định xong, đứng dậy vào phòng ngủ nghỉ ngơi. Hứa Thừa Hạo nhíu mày, đi theo cậu ta như một vong hồn, anh nhìn cậu ta đi ngủ, đi làm, nhìn thấy cậu ta từ chối An Nhu Vũ, nhìn thấy cậu ta và nam phản diện đối chọi nhau, nhìn thấy cậu ta...... Từ từ!
Hứa Thừa Hạo nhìn người thanh niên đang chậm rãi ăn cơm trước mặt mình, anh hơi nhíu mày --- không có cây ớt!
Đúng, đối phương làm mọi việc không khác lắm so với trí nhớ của anh, nhưng lại rốt cuộc không đi trồng ớt.
Đây không phải trí nhớ của mình?
Nghi ngờ càng bành trướng trong lòng Hứa Thừa Hạo. Anh tiếp tục đi theo người thanh niên, nhìn quan hệ giữa cậu ta và nam chính càng lúc càng kém, nhìn thấy cậu ta và nam phản diện càng lúc càng gần, nhìn bọn họ giúp đỡ, giữ gìn nhau qua ba năm, đến lúc nữ chính trở về, mọi thứ đột nhiên rối tung.
Sau khi vô tình nhìn thấy nam phản diện giúp đỡ nữ chính, người thanh niên liền nhận định nam phản diện vẫn là nam phản diện trước kia, nghĩ rằng hắn sẽ lại thành kẻ thù của cậu, thương tổn đến cậu, nên cậu trước tiên xa lánh nam phản diện, muốn cắt đứt lui tới với hắn. Nam phản diện làm sao lại đồng ý, trong lúc giằng co, hắn phát hiện tình cảm của mình với người thanh niên, hắn dường như phát điên, muốn vãn hồi tất cả.
Sau đó là một trăm ngàn chữ truyện ngược có nội dung em nghe anh giải thích em không nghe em không nghe, Hứa Thừa Hạo trợn mắt há mồm nhìn một loạt sự việc xảy ra, có ngốc cũng không thể phủ nhận đây là trí nhớ của anh...... Này này này rốt cuộc sao lại thế này???
Kết cục của truyện ngược chính là nam phản diện nổi điên, bắt người thanh niên đi, nhưng gặp phải chống cự, cuối cùng cả hai rơi khỏi khoang trực thăng, sau đó tất cả đột nhiên dừng lại.
Hứa Thừa Hạo vẫn còn đang ngẩn ra không hiểu chuyện gì, anh đột nhiên bị một sức hút kéo đi, đến lúc mở mắt, anh phát hiện mình đang rơi xuống, mà rơi cùng anh, chính là Cảnh Nhất Thành với khuôn mặt điên cuồng vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
Cảnh Nhất Thành gạt bỏ cứu viện của thủ hạ, hai mắt hắn đỏ bừng nhìn anh, tiếng gào thét khản cổ lẫn trong gió to: "Rốt cuộc tại sao em không tin anh!"
"Hứa Thừa Hạo, em là cục đá à?"
"Em thật sự không cảm nhận được tình cảm của anh, anh chết mới chứng minh được sao?"
"Hứa Thừa Hạo...... Em thật sự chưa bao giờ yêu anh sao?"
Trong mắt trào lên chua xót từ lúc nào, Hứa Thừa Hạo muốn trả lời nhưng vừa mở miệng thì gió ập vào mồm, anh càng sốt ruột lại càng nói không được, anh chỉ biết nắm lấy cổ tay hắn, khóc không thành tiếng.
Anh thật sự yêu...... Anh thật sự yêu hắn......
Đáng tiếc Cảnh Nhất Thành không nghe thấy, hắn nắm được dây thừng thủ hạ đưa cho, rồi lập tức cột dây quanh người Hứa Thừa Hạo, còn bản thân hắn lại đột nhiên dang hai tay, trong tốc độ rơi xuống chết người, hắn hét gằn từng tiếng: "Anh chứng minh cho em xem!"
Hứa Thừa Hạo trừng mắt: "Không!!!"
Ầm ---
Cho dù biết rõ đây không chân thật, nhưng nhìn thấy Cảnh Nhất Thành ngã trên mặt đất, mất đi sinh mệnh, nước mắt của Hứa Thừa Hạo vẫn không kiềm được mà tuôn ra, anh nghe thấy bản thân như điên rồi, gào thét gọi hệ thống, để nó cứu Cảnh Nhất Thành, cho anh một cơ hội lựa chọn nữa.
Hệ thống nói: [Đinh --- kí chủ, đến lúc quay ngược thời gian thì ngài có muốn đánh cược không?]
[Đinh --- nội dung đánh cược là tôi sẽ đóng trí nhớ của ngài lại, cho ngài trở về thời điểm mới xuyên sách, để nghiệm chứng thêm một lần rằng ngài vẫn yêu anh ta nếu có quay trở lại một lần nữa.]
[Đinh --- kết quả nghiệm chứng sẽ có hai hướng, hướng thứ nhất, ngài thành công yêu anh ta, kết thành một đôi, thay đổi kết cục; hướng thứ hai, ngài thất bại, sẽ trở thành một hệ thốngvô tình vô dục như tôi...... Đương nhiên là làm hệ thống cũng không phải công việc gì tốt, trở thành hệ thống, ngài không còn là ngài nữa, cũng không còn là Hứa Thừa Hạo, ngài không còn thuộc về bất kỳ một thế giới nào, trở thành một con quái vật bị thời gian vất bỏ, ngài...... hãy cân nhắc cho rõ.]
Hứa Thừa Hạo nghe thấy chính mình nói: Cược! Chỉ cần anh ấy sống lại thì cược!
[Đinh --- ghi nhận thành công, chính thức bắt đầu đặt cược.]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất