Sau Khi Trở Thành Bánh Xe Dự Phòng, Cả Nam Chính Lẫn Nam Phản Diện Đều Theo Dõi Ta
Chương 48
Cảnh Nhất Thành hoàn toàn quên mất mình cũng từng làm như vậy, chửi đối phương cũng chửi luôn cả mình, hắn tức giận, trong lòng mắng xối xả Nguyễn Thần Hiên, hận không thể hẹn người đi ra bắn một phát!
==================
Do chuyện hồi sáng, Hứa Thừa Hạo và Cảnh Nhất Thành cùng tới trễ, làm lỡ không ít việc. Sau khi đến công ty, cả hai cũng không có thời gian nghĩ linh tinh, vừa ngồi xuống liền bắt đầu bận rộn.
Hứa Thừa Hạo đã ba tiếng không nghỉ ngơi, vất vả lắm anh mới nhịn được chút thời gian uống miếng trà, lại thấy Lý Niệm lén lén lút lút xáp tới gần, cậu hóng chuyện nói: “Sao hôm nay ông đi trễ thế?”
Hứa Thừa Hạo lười giải thích, nói qua loa: “Kẹt xe.”
Mặt Lý Niệm đầy vẻ ông-đừng-có-nói-dối: “Ông không lái xe, lấy đâu ra kẹt xe?”
Hứa Thừa Hạo thuận miệng phản bác: “Không lái xe nhưng vẫn ngồi xe tới, kẹt xe là chuyện bình thường!”
Lý Niệm dí theo phía sau: “Xe của ai?”.
||||| Truyện đề cử: Hạnh Phúc Nào Cho Em |||||
“…” Hứa Thừa Hạo dừng động tác uống trà lại, chậm rãi liếc cậu một cái.
Lý Niệm cảnh giác lui về phía sau, quả nhiên giây kế tiếp, một cái bìa cứng màu xanh da trời bay trực diện tới, suýt nữa đáp thẳng vào mặt cậu. Lý Niệm luống cuống bắt lấy bìa, vung vẩy tay kêu trời: “Đau đau đau… Hứa tổng giận cái gì vậy, tôi chỉ hỏi một chút ông ngồi xe ai thôi.”
Hứa Thừa Hạo cười lạnh nói: “Đấy mà là hỏi một chút à? Nhìn mặt ông là thấy đang hóng hớt!”
Lý Niệm cười hì hì hai tiếng: “Ông như thế chỉ làm tôi thêm tò mò chuyện gì xảy ra… Nhất định là có chuyện, nếu không sao ông căng dữ vậy.”
Hứa Thừa Hạo lườm cậu một cái: “Biến đi.”
Lý Niệm lại bày giấy tờ ra đầy bàn, tiếp tục hóng: “Tôi biết chắc là xe Cảnh Nhất Thành. Kể nghe chút coi, tôi thật sự tò mò tại sao hai người cùng đi làm mà lại trễ cùng nhau nữa.”
Hứa Thừa Hạo còn lâu mới nói, anh chỉ qua loa: “Thuận đường thì cùng đi, kẹt xe thì cùng tới trễ, còn muốn thế nào nữa.”
Lý Niệm ghét bỏ: “Lấy cớ vụng lắm, tôi chỉ có thể cho ông ba điểm, không thể cho nhiều hơn.”
Hứa Thừa Hạo nâng bìa cứng lên uy hiếp: “Lo mà làm việc đi!”
Lý Niệm thấy không hỏi được gì, mặt liền đầy u oán: “Con trai lớn rồi, bắt đầu biết nói dối để yêu đương…” Cậu vừa nói vừa chợt khom người tránh thoát bìa cứng tập kích, nhanh chóng lẩn ra bên ngoài.
Hứa Thừa Hạo ở phía sau gọi: “Nhặt lên cho tôi!”
“Đây đây.” Lý Niệm cực kỳ khúm núm quay trở lại dọn dẹp bìa hồ sơ, cậu làm động tác chào rồi ỉu xìu rời đi.
Hứa Thừa Hạo vừa tức vừa buồn cười, anh bất đắc dĩ lắc đầu, cầm giấy tờ tiếp tục làm việc, chuẩn bị chờ đến nghỉ trưa lại tìm cậu tính sổ.
So với náo nhiệt tưng bừng như chảo mỡ bắn tung tóe ở khu làm việc của Hứa Thừa Hạo, bên cảnh Nhất Thành lại yên tĩnh hơn hẳn, tất cả đều là tiếng đánh máy lạch cạch và lật giấy rào rào.
Cảnh Nhất Thành do cổ họng nên một lời cũng không nói, phần lớn thời gian đều dựa vào ánh mắt và ra hiệu bằng tay để chỉ huy, nếu không được nữa thì sẽ nhắn tin cho trợ lý.
Trợ lý theo hắn đã nhiều năm nên rất ăn ý, xử lý công việc không chút chậm trễ, đang làm việc còn có thể nhín chút thời gian ngâm cho sếp một ly trà hạt ươi to để làm mát họng.
Dù sao trợ lý cũng thấy rõ, sếp mình không chỉ không nghe khuyên nhủ mà sẽ còn tiếp tục đam mê ăn cay, cho nên cậu nói nhiều cũng phiền người nghe, không bằng chuẩn bị thêm mấy thứ bảo vệ cổ họng.
— làm một trợ lý ưu tú, cậu quyết định từ bây giờ sẽ luôn mang theo thuốc ngậm bên người! Đúng thế!
Trợ lý vừa thầm chắc chắn sau này sẽ luôn mang theo đồ ở trong lòng, điện thoại di động liền đổ chuông, tiếng chuông được cài đặc biệt nên trợ lý nháy mắt liền biết ngay là sếp gọi, chắc chắn lại có công việc gì.
Cậu lấy điện thoại ra nhìn, quả nhiên.
Cảnh Nhất Thành: “Đi điều tra một chút hướng đi của Nguyễn Thần Hiên trong ba tháng gần đây, nhất là liên quan đến Hứa Thừa Hạo, điều tra toàn bộ!”
Trợ lý ngẩn người, liếc nhìn hướng Cảnh Nhất Thành, cậu im lặng gật đầu tỏ ý đã rõ, sau đấy đứng dậy không một tiếng động rời khỏi công ty.
Hành động ba tháng gần nhất của Nguyễn Thần Hiên vô cùng rõ ràng, vừa bắt đầu y còn bận bịu nội chiến gia tộc, cho đến lúc lên kế hoạch chặn dự án Giang gia, y mới có liên hệ với Hứa Thừa Hạo, mà còn là trạng thái kẻ địch. Tất cả mọi chuyện liên quan đến dự án, do Cảnh Nhất Thành cũng tham gia nên hắn đã biết.
Nhưng mà! Nhưng mà Cảnh Nhất Thành không ngờ Nguyễn Thần Hiên lại rảnh như vậy, luôn cho người theo dõi Hứa Thừa Hạo, tất cả trong di động và máy tính đều là video quay sinh hoạt thường ngày của Hứa Thừa Hạo, giống hệt tên biến thái, số lần gửi video cũng rất ổn định, hầu như mỗi ngày đều có video mới!
Cảnh Nhất Thành lúc nhận được báo cáo liền nổ tung, cảm giác này vô cùng khó chịu! Giống như ta cảm thấy ta là người đầu tiên phát hiện kho báu, mỗi ngày đều ngồi bên cạnh trông chừng, chờ đợi người ấy tự nguyện mở cửa cho ta đi vào, nhưng đột nhiên ta phát hiện còn có kẻ đang âm thầm chà chà tay theo dõi kho báu, muốn chia một phần!
Nguyễn Thần Hiên là bị điên hay bị ngu thế! Mỗi ngày đều theo dõi rồi quay video xem, thú vị lắm sao?!
Cảnh Nhất Thành hoàn toàn quên mất mình cũng từng làm như vậy, chửi đối phương cũng chửi luôn cả mình, hắn tức giận, trong lòng mắng xối xả Nguyễn Thần Hiên, hận không thể hẹn người đi ra bắn một phát!
Càng về sau càng tệ hơn, trong mắt Cảnh Nhất Thành, mỗi lần Nguyễn Thần Hiên hẹn gặp Hứa Thừa Hạo đều là có mục đích!
Cái gì mà vì An Nhu Vũ nên dọn đến lầu dưới, có mà vì muốn nhất cự ly, nhì tốc độ thì có!
Hắn cũng không tin nếu An Nhu Vũ biết Hứa Thừa Hạo thích đàn ông, Nguyễn Thần Hiên lại không biết!
Tên đó chắc chắn biết!
Cảnh Nhất Thành nhìn Nguyễn Thần Hiên bằng con mắt kỳ thị, luôn cảm thấy tên đấy có âm mưu quấy rối, hắn hận không thể dùng kính lúp để soi thật kỹ mỗi một hành động của y, sau đấy sẽ dán cái nhãn tâm tư bất chính thật to lên mặt đối phương.
Quá đáng ghét, thật quá đáng ghét!
Đây là lần đầu tiên Cảnh Nhất Thành căm ghét một người như vậy. Hẳn cảm thấy Nguyễn Thần Hiên sinh ra là để khắc mình. Lần nào đối phương cũng trùng hợp đứng ở phe đối lập với mình, luôn phá hỏng chuyện mình muốn hoàn thành, hơn nữa còn nhiều lần cướp món đồ thuộc về hắn!
Nếu tên đấy không tồn tại trên thế giới này thì tốt biết mấy…
Đôi mắt đen của Cảnh Nhất Thành lại đen hơn, các loại suy nghĩ chuyển động nhanh chóng ở trong đầu, cuối cùng mọi thứ dừng lại ở người tên Trương Vân.
Không được, Nguyễn Thần Hiên vẫn còn một lá bùa hộ mệnh.
Quả nhiên là một tên đáng ghét!
Cảnh Nhất Thành nghiến răng, đập bàn một cái rầm, tiếng động lớn đột nhiên nổ vang trong phòng làm việc, làm Hứa Thừa Hạo giật nảy mình, anh mờ mịt ngẩng đầu lên: “Anh làm gì thế!”
Cảnh Nhất Thành hít sâu một hơi, kiểm soát lửa giận, kiềm chế nói: “Xin lỗi.”
Mặc dù cùng ngồi trong một phòng làm việc, nhưng khoảng cách giữa hai khu cũng không xem là gần, Hứa Thừa Hạo ngồi xa xa nhìn hắn mấy lần nhưng không thấy có gì kì lạ, đành đề nghị: “Nếu trạng thái không tốt thì anh đi nghỉ đi, đừng cố sức quá.”
Cảnh Nhất Thành ừ một tiếng coi như đáp lại, hắn nhìn người thanh niên ngồi ở sau bàn đang tiếp tục làm việc, một lúc lâu cũng chưa dời tầm mắt đi.
Những lời Lý Niệm và trợ lý nói bắt đầu ùn lên trong đầu, cơn giận do biết Nguyễn Thần Hiên vẫn đang theo dõi Hứa Thừa Hạo cứ quanh quẩn trong lòng, cơn đau rát trong họng nhắc nhở hắn sự thật trái ớt đã thay thế cục kẹo…
Thực ra thì có rất nhiều sự thật đã bày ra trước mắt, chẳng qua nó ở đằng sau một lớp giấy mỏng che mắt ta mà thôi. Đến khi có người chọc thủng lớp giấy đó, ta mới có thể bừng tỉnh, phát hiện hóa ra đây mới là suy nghĩ thật của mình.
Cảnh Nhất Thành vuốt hộp thuốc nhuận họng trong tay, hắn đưa mắt nhìn vịt vàng nhỏ, nhìn chăm chú con mắt tròn vo đen láy của nó đến xuất thần.
Có lẽ hắn còn chưa hiểu sâu, nhưng hắn biết rõ suy nghĩ của mình bây giờ — hắn không muốn Hứa Thừa Hạo bị cướp đi!
Cho nên, khi Nguyễn Thần Hiên vẫn còn tấm bùa hộ mệnh không thể đụng vào, Hứa Thừa Hạo chính là cái cớ ra tay duy nhất của hắn.
Suy tư, Cảnh Nhất Thành kéo điện thoại di động trước mặt tới, gửi tin nhắn cho trợ lý vẫn chưa trở lại: “Giúp tôi làm một chuyện.”
Trợ lý: “…Vâng.”
…
Bận rộn cả ngày, vất vả chịu đựng đến lúc tan việc, Hứa Thừa Hạo vừa dọn đồ đạc vừa quan sát Cảnh Nhất Thành ở xa xa. Cũng không biết có phải là anh bị ảo giác, từ lúc buổi sáng bắt đầu, Cảnh Nhất Thành liền có gì đó sai sai, mỗi lần Hứa Thừa Hạo ngẩng đầu đều có thể thấy hắn lúc thì tức giận, lúc thì ngồi im, lúc lại lộ ra vẻ mặt tàn bạo, nói không phải trúng gió thì thật xin lỗi hắn.
Không lẽ là vì chuyện hai trái ớt sáng nay? Hứa Thừa Hạo liếc nhìn vịt vàng nhỏ, cảm thấy ớt nhà mình thật là đặc biệt quyến rũ, làm cho cả nam phản diện cũng phải cúi đầu.
Nhưng mà khen con thì cứ khen, Hứa Thừa Hạo đi đến khu vực làm việc của Cảnh Nhất Thành, anh gõ bàn, nhắc nhở: “Tan việc rồi, có gì thì để mai làm nốt, tôi thấy tinh thần anh không tốt lắm, về nhà sớm mà nghỉ ngơi.”
Cảnh Nhất Thành ngẩng lên nhìn anh, giọng khàn khàn nói: “Tôi không sao, cậu không đi xe thì để tôi đưa cậu về nhé?”
Hứa Thừa Hạo chỉ chỉ người đang đợi bên ngoài, nói: “Không cần, Lý Niệm đưa tôi về.”
Cảnh Nhất Thành dừng lại hai giây, bình thản nói: “Được, vậy cậu về trước đi.”
“Được rồi, mai gặp lại.” Hứa Thừa Hạo cũng không nói thêm gì, vẫy tay rồi xoay người, ôm chậu vịt vàng rời đi.
Cảnh Nhất Thành ngồi tại chỗ, nhìn chăm chú bóng lưng người vừa rời phòng làm việc, cùng Lý Niệm đi xa dần, một hồi lâu sau, hắn mới dùng giọng khàn khàn nói: “Ngày mai gặp.”
——
Lý Niệm đưa Hứa Thừa Hạo về nhà, rồi ngồi ỳ tại đấy ăn chực thêm bữa tối, lại mặt dày cuốn đi nửa tủ rượu ngon của Hứa Thừa Hạo.
Hứa Thừa Hạo còn phải xách rượu xuống dưới lầu cho cậu, anh cảm thấy tính tình mình càng lúc càng tốt, đến như vậy mà còn không nổi giận thì đích thị là chân ái!
Lý Niệm thả nụ hôn gió, rồi phóng xe chạy mất trước khi anh kịp mất kiên nhẫn.
Hứa Thừa Hạo im lặng nhìn Lý Niệm vọt đi như ăn cướp, đang muốn quay đi thì thấy một chiếc xe tiến vào ngay sau xe Lý Niệm đi ra, đèn xe chiếu hơi nhức mắt nhưng cũng không nhức mắt bằng thấy Nguyễn Thần Hiên ngồi sau tay lái.
Hứa Thừa Hạo đơ mặt, thu hồi tầm mắt, rồi đi thẳng vào thang máy về nhà, miễn phải đi chậm lại gặp tên não có vấn đề rồi bị tức chết.
Cũng may Nguyễn Thần Hiên còn phải đỗ xe, kéo thêm được rất nhiều thời gian. Hứa Thừa Hạo về nhà thuận lợi, khóa cửa, rửa mặt đi ngủ, vứt tất cả mọi chuyện ra khỏi đầu.
Một đêm mộng đẹp.
Ngày thứ hai, cây ớt sinh trưởng khỏe mạnh, Hứa Thừa Hạo ăn sáng xong, tưới nước cho vịt vàng nhỏ và chậu bông lớn, anh hy vọng lần này có thể thu hoạch thành công, tiến một bước dài trong tiến độ kế hoạch.
Làm xong tất cả mọi thứ, Hứa Thừa Hạo thu dọn đồ đạc, bước ra cửa đi làm như thường ngày, hiếm có là lần này anh không phải gọi thang máy, mà thang máy đã tự dừng ở lầu nhà anh.
Hứa Thừa Hạo hơi ngẩn người, còn tưởng rằng có khách tới chơi, anh chờ một chút thì thang máy đinh một tiếng, mở cửa để lộ ra một người đàn ông vô cùng quen mặt, đối phương thân hình cao lớn, mặc âu phục đi giày da, nói chuyện với giọng khàn khàn: “Chào buổi sáng.”
Hứa Thừa Hạo ngớ người: “Cảnh Nhất Thành? Sao anh ở đây?”
Cảnh Nhất Thành thong dong nói: “Mới dọn tới ngày hôm qua, nhờ cậu quan tâm!”
Hứa Thừa Hạo: “???”
==================
Do chuyện hồi sáng, Hứa Thừa Hạo và Cảnh Nhất Thành cùng tới trễ, làm lỡ không ít việc. Sau khi đến công ty, cả hai cũng không có thời gian nghĩ linh tinh, vừa ngồi xuống liền bắt đầu bận rộn.
Hứa Thừa Hạo đã ba tiếng không nghỉ ngơi, vất vả lắm anh mới nhịn được chút thời gian uống miếng trà, lại thấy Lý Niệm lén lén lút lút xáp tới gần, cậu hóng chuyện nói: “Sao hôm nay ông đi trễ thế?”
Hứa Thừa Hạo lười giải thích, nói qua loa: “Kẹt xe.”
Mặt Lý Niệm đầy vẻ ông-đừng-có-nói-dối: “Ông không lái xe, lấy đâu ra kẹt xe?”
Hứa Thừa Hạo thuận miệng phản bác: “Không lái xe nhưng vẫn ngồi xe tới, kẹt xe là chuyện bình thường!”
Lý Niệm dí theo phía sau: “Xe của ai?”.
||||| Truyện đề cử: Hạnh Phúc Nào Cho Em |||||
“…” Hứa Thừa Hạo dừng động tác uống trà lại, chậm rãi liếc cậu một cái.
Lý Niệm cảnh giác lui về phía sau, quả nhiên giây kế tiếp, một cái bìa cứng màu xanh da trời bay trực diện tới, suýt nữa đáp thẳng vào mặt cậu. Lý Niệm luống cuống bắt lấy bìa, vung vẩy tay kêu trời: “Đau đau đau… Hứa tổng giận cái gì vậy, tôi chỉ hỏi một chút ông ngồi xe ai thôi.”
Hứa Thừa Hạo cười lạnh nói: “Đấy mà là hỏi một chút à? Nhìn mặt ông là thấy đang hóng hớt!”
Lý Niệm cười hì hì hai tiếng: “Ông như thế chỉ làm tôi thêm tò mò chuyện gì xảy ra… Nhất định là có chuyện, nếu không sao ông căng dữ vậy.”
Hứa Thừa Hạo lườm cậu một cái: “Biến đi.”
Lý Niệm lại bày giấy tờ ra đầy bàn, tiếp tục hóng: “Tôi biết chắc là xe Cảnh Nhất Thành. Kể nghe chút coi, tôi thật sự tò mò tại sao hai người cùng đi làm mà lại trễ cùng nhau nữa.”
Hứa Thừa Hạo còn lâu mới nói, anh chỉ qua loa: “Thuận đường thì cùng đi, kẹt xe thì cùng tới trễ, còn muốn thế nào nữa.”
Lý Niệm ghét bỏ: “Lấy cớ vụng lắm, tôi chỉ có thể cho ông ba điểm, không thể cho nhiều hơn.”
Hứa Thừa Hạo nâng bìa cứng lên uy hiếp: “Lo mà làm việc đi!”
Lý Niệm thấy không hỏi được gì, mặt liền đầy u oán: “Con trai lớn rồi, bắt đầu biết nói dối để yêu đương…” Cậu vừa nói vừa chợt khom người tránh thoát bìa cứng tập kích, nhanh chóng lẩn ra bên ngoài.
Hứa Thừa Hạo ở phía sau gọi: “Nhặt lên cho tôi!”
“Đây đây.” Lý Niệm cực kỳ khúm núm quay trở lại dọn dẹp bìa hồ sơ, cậu làm động tác chào rồi ỉu xìu rời đi.
Hứa Thừa Hạo vừa tức vừa buồn cười, anh bất đắc dĩ lắc đầu, cầm giấy tờ tiếp tục làm việc, chuẩn bị chờ đến nghỉ trưa lại tìm cậu tính sổ.
So với náo nhiệt tưng bừng như chảo mỡ bắn tung tóe ở khu làm việc của Hứa Thừa Hạo, bên cảnh Nhất Thành lại yên tĩnh hơn hẳn, tất cả đều là tiếng đánh máy lạch cạch và lật giấy rào rào.
Cảnh Nhất Thành do cổ họng nên một lời cũng không nói, phần lớn thời gian đều dựa vào ánh mắt và ra hiệu bằng tay để chỉ huy, nếu không được nữa thì sẽ nhắn tin cho trợ lý.
Trợ lý theo hắn đã nhiều năm nên rất ăn ý, xử lý công việc không chút chậm trễ, đang làm việc còn có thể nhín chút thời gian ngâm cho sếp một ly trà hạt ươi to để làm mát họng.
Dù sao trợ lý cũng thấy rõ, sếp mình không chỉ không nghe khuyên nhủ mà sẽ còn tiếp tục đam mê ăn cay, cho nên cậu nói nhiều cũng phiền người nghe, không bằng chuẩn bị thêm mấy thứ bảo vệ cổ họng.
— làm một trợ lý ưu tú, cậu quyết định từ bây giờ sẽ luôn mang theo thuốc ngậm bên người! Đúng thế!
Trợ lý vừa thầm chắc chắn sau này sẽ luôn mang theo đồ ở trong lòng, điện thoại di động liền đổ chuông, tiếng chuông được cài đặc biệt nên trợ lý nháy mắt liền biết ngay là sếp gọi, chắc chắn lại có công việc gì.
Cậu lấy điện thoại ra nhìn, quả nhiên.
Cảnh Nhất Thành: “Đi điều tra một chút hướng đi của Nguyễn Thần Hiên trong ba tháng gần đây, nhất là liên quan đến Hứa Thừa Hạo, điều tra toàn bộ!”
Trợ lý ngẩn người, liếc nhìn hướng Cảnh Nhất Thành, cậu im lặng gật đầu tỏ ý đã rõ, sau đấy đứng dậy không một tiếng động rời khỏi công ty.
Hành động ba tháng gần nhất của Nguyễn Thần Hiên vô cùng rõ ràng, vừa bắt đầu y còn bận bịu nội chiến gia tộc, cho đến lúc lên kế hoạch chặn dự án Giang gia, y mới có liên hệ với Hứa Thừa Hạo, mà còn là trạng thái kẻ địch. Tất cả mọi chuyện liên quan đến dự án, do Cảnh Nhất Thành cũng tham gia nên hắn đã biết.
Nhưng mà! Nhưng mà Cảnh Nhất Thành không ngờ Nguyễn Thần Hiên lại rảnh như vậy, luôn cho người theo dõi Hứa Thừa Hạo, tất cả trong di động và máy tính đều là video quay sinh hoạt thường ngày của Hứa Thừa Hạo, giống hệt tên biến thái, số lần gửi video cũng rất ổn định, hầu như mỗi ngày đều có video mới!
Cảnh Nhất Thành lúc nhận được báo cáo liền nổ tung, cảm giác này vô cùng khó chịu! Giống như ta cảm thấy ta là người đầu tiên phát hiện kho báu, mỗi ngày đều ngồi bên cạnh trông chừng, chờ đợi người ấy tự nguyện mở cửa cho ta đi vào, nhưng đột nhiên ta phát hiện còn có kẻ đang âm thầm chà chà tay theo dõi kho báu, muốn chia một phần!
Nguyễn Thần Hiên là bị điên hay bị ngu thế! Mỗi ngày đều theo dõi rồi quay video xem, thú vị lắm sao?!
Cảnh Nhất Thành hoàn toàn quên mất mình cũng từng làm như vậy, chửi đối phương cũng chửi luôn cả mình, hắn tức giận, trong lòng mắng xối xả Nguyễn Thần Hiên, hận không thể hẹn người đi ra bắn một phát!
Càng về sau càng tệ hơn, trong mắt Cảnh Nhất Thành, mỗi lần Nguyễn Thần Hiên hẹn gặp Hứa Thừa Hạo đều là có mục đích!
Cái gì mà vì An Nhu Vũ nên dọn đến lầu dưới, có mà vì muốn nhất cự ly, nhì tốc độ thì có!
Hắn cũng không tin nếu An Nhu Vũ biết Hứa Thừa Hạo thích đàn ông, Nguyễn Thần Hiên lại không biết!
Tên đó chắc chắn biết!
Cảnh Nhất Thành nhìn Nguyễn Thần Hiên bằng con mắt kỳ thị, luôn cảm thấy tên đấy có âm mưu quấy rối, hắn hận không thể dùng kính lúp để soi thật kỹ mỗi một hành động của y, sau đấy sẽ dán cái nhãn tâm tư bất chính thật to lên mặt đối phương.
Quá đáng ghét, thật quá đáng ghét!
Đây là lần đầu tiên Cảnh Nhất Thành căm ghét một người như vậy. Hẳn cảm thấy Nguyễn Thần Hiên sinh ra là để khắc mình. Lần nào đối phương cũng trùng hợp đứng ở phe đối lập với mình, luôn phá hỏng chuyện mình muốn hoàn thành, hơn nữa còn nhiều lần cướp món đồ thuộc về hắn!
Nếu tên đấy không tồn tại trên thế giới này thì tốt biết mấy…
Đôi mắt đen của Cảnh Nhất Thành lại đen hơn, các loại suy nghĩ chuyển động nhanh chóng ở trong đầu, cuối cùng mọi thứ dừng lại ở người tên Trương Vân.
Không được, Nguyễn Thần Hiên vẫn còn một lá bùa hộ mệnh.
Quả nhiên là một tên đáng ghét!
Cảnh Nhất Thành nghiến răng, đập bàn một cái rầm, tiếng động lớn đột nhiên nổ vang trong phòng làm việc, làm Hứa Thừa Hạo giật nảy mình, anh mờ mịt ngẩng đầu lên: “Anh làm gì thế!”
Cảnh Nhất Thành hít sâu một hơi, kiểm soát lửa giận, kiềm chế nói: “Xin lỗi.”
Mặc dù cùng ngồi trong một phòng làm việc, nhưng khoảng cách giữa hai khu cũng không xem là gần, Hứa Thừa Hạo ngồi xa xa nhìn hắn mấy lần nhưng không thấy có gì kì lạ, đành đề nghị: “Nếu trạng thái không tốt thì anh đi nghỉ đi, đừng cố sức quá.”
Cảnh Nhất Thành ừ một tiếng coi như đáp lại, hắn nhìn người thanh niên ngồi ở sau bàn đang tiếp tục làm việc, một lúc lâu cũng chưa dời tầm mắt đi.
Những lời Lý Niệm và trợ lý nói bắt đầu ùn lên trong đầu, cơn giận do biết Nguyễn Thần Hiên vẫn đang theo dõi Hứa Thừa Hạo cứ quanh quẩn trong lòng, cơn đau rát trong họng nhắc nhở hắn sự thật trái ớt đã thay thế cục kẹo…
Thực ra thì có rất nhiều sự thật đã bày ra trước mắt, chẳng qua nó ở đằng sau một lớp giấy mỏng che mắt ta mà thôi. Đến khi có người chọc thủng lớp giấy đó, ta mới có thể bừng tỉnh, phát hiện hóa ra đây mới là suy nghĩ thật của mình.
Cảnh Nhất Thành vuốt hộp thuốc nhuận họng trong tay, hắn đưa mắt nhìn vịt vàng nhỏ, nhìn chăm chú con mắt tròn vo đen láy của nó đến xuất thần.
Có lẽ hắn còn chưa hiểu sâu, nhưng hắn biết rõ suy nghĩ của mình bây giờ — hắn không muốn Hứa Thừa Hạo bị cướp đi!
Cho nên, khi Nguyễn Thần Hiên vẫn còn tấm bùa hộ mệnh không thể đụng vào, Hứa Thừa Hạo chính là cái cớ ra tay duy nhất của hắn.
Suy tư, Cảnh Nhất Thành kéo điện thoại di động trước mặt tới, gửi tin nhắn cho trợ lý vẫn chưa trở lại: “Giúp tôi làm một chuyện.”
Trợ lý: “…Vâng.”
…
Bận rộn cả ngày, vất vả chịu đựng đến lúc tan việc, Hứa Thừa Hạo vừa dọn đồ đạc vừa quan sát Cảnh Nhất Thành ở xa xa. Cũng không biết có phải là anh bị ảo giác, từ lúc buổi sáng bắt đầu, Cảnh Nhất Thành liền có gì đó sai sai, mỗi lần Hứa Thừa Hạo ngẩng đầu đều có thể thấy hắn lúc thì tức giận, lúc thì ngồi im, lúc lại lộ ra vẻ mặt tàn bạo, nói không phải trúng gió thì thật xin lỗi hắn.
Không lẽ là vì chuyện hai trái ớt sáng nay? Hứa Thừa Hạo liếc nhìn vịt vàng nhỏ, cảm thấy ớt nhà mình thật là đặc biệt quyến rũ, làm cho cả nam phản diện cũng phải cúi đầu.
Nhưng mà khen con thì cứ khen, Hứa Thừa Hạo đi đến khu vực làm việc của Cảnh Nhất Thành, anh gõ bàn, nhắc nhở: “Tan việc rồi, có gì thì để mai làm nốt, tôi thấy tinh thần anh không tốt lắm, về nhà sớm mà nghỉ ngơi.”
Cảnh Nhất Thành ngẩng lên nhìn anh, giọng khàn khàn nói: “Tôi không sao, cậu không đi xe thì để tôi đưa cậu về nhé?”
Hứa Thừa Hạo chỉ chỉ người đang đợi bên ngoài, nói: “Không cần, Lý Niệm đưa tôi về.”
Cảnh Nhất Thành dừng lại hai giây, bình thản nói: “Được, vậy cậu về trước đi.”
“Được rồi, mai gặp lại.” Hứa Thừa Hạo cũng không nói thêm gì, vẫy tay rồi xoay người, ôm chậu vịt vàng rời đi.
Cảnh Nhất Thành ngồi tại chỗ, nhìn chăm chú bóng lưng người vừa rời phòng làm việc, cùng Lý Niệm đi xa dần, một hồi lâu sau, hắn mới dùng giọng khàn khàn nói: “Ngày mai gặp.”
——
Lý Niệm đưa Hứa Thừa Hạo về nhà, rồi ngồi ỳ tại đấy ăn chực thêm bữa tối, lại mặt dày cuốn đi nửa tủ rượu ngon của Hứa Thừa Hạo.
Hứa Thừa Hạo còn phải xách rượu xuống dưới lầu cho cậu, anh cảm thấy tính tình mình càng lúc càng tốt, đến như vậy mà còn không nổi giận thì đích thị là chân ái!
Lý Niệm thả nụ hôn gió, rồi phóng xe chạy mất trước khi anh kịp mất kiên nhẫn.
Hứa Thừa Hạo im lặng nhìn Lý Niệm vọt đi như ăn cướp, đang muốn quay đi thì thấy một chiếc xe tiến vào ngay sau xe Lý Niệm đi ra, đèn xe chiếu hơi nhức mắt nhưng cũng không nhức mắt bằng thấy Nguyễn Thần Hiên ngồi sau tay lái.
Hứa Thừa Hạo đơ mặt, thu hồi tầm mắt, rồi đi thẳng vào thang máy về nhà, miễn phải đi chậm lại gặp tên não có vấn đề rồi bị tức chết.
Cũng may Nguyễn Thần Hiên còn phải đỗ xe, kéo thêm được rất nhiều thời gian. Hứa Thừa Hạo về nhà thuận lợi, khóa cửa, rửa mặt đi ngủ, vứt tất cả mọi chuyện ra khỏi đầu.
Một đêm mộng đẹp.
Ngày thứ hai, cây ớt sinh trưởng khỏe mạnh, Hứa Thừa Hạo ăn sáng xong, tưới nước cho vịt vàng nhỏ và chậu bông lớn, anh hy vọng lần này có thể thu hoạch thành công, tiến một bước dài trong tiến độ kế hoạch.
Làm xong tất cả mọi thứ, Hứa Thừa Hạo thu dọn đồ đạc, bước ra cửa đi làm như thường ngày, hiếm có là lần này anh không phải gọi thang máy, mà thang máy đã tự dừng ở lầu nhà anh.
Hứa Thừa Hạo hơi ngẩn người, còn tưởng rằng có khách tới chơi, anh chờ một chút thì thang máy đinh một tiếng, mở cửa để lộ ra một người đàn ông vô cùng quen mặt, đối phương thân hình cao lớn, mặc âu phục đi giày da, nói chuyện với giọng khàn khàn: “Chào buổi sáng.”
Hứa Thừa Hạo ngớ người: “Cảnh Nhất Thành? Sao anh ở đây?”
Cảnh Nhất Thành thong dong nói: “Mới dọn tới ngày hôm qua, nhờ cậu quan tâm!”
Hứa Thừa Hạo: “???”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất