Sau Khi Trở Thành Bánh Xe Dự Phòng, Cả Nam Chính Lẫn Nam Phản Diện Đều Theo Dõi Ta

Chương 86

Trước Sau
Cảnh Nhất Thành cắn dâu, hắn cũng bứt một trái đút cho Hứa Thừa Hạo. Hai người ăn những trái dâu tây mát lạnh vừa chua vừa ngọt, nhìn nhau cười, không khí dường như bắt đầu tỏa ra mùi ngọt ngào.

===================================

Hứa Thừa Hạo thật ra còn xấu hổ hơn cả hai người kia, anh đỏ mặt đẩy Cảnh Nhất Thành ra, nhắc nhở: “Bớt động tay động chân với em!”

Cảnh Nhất Thành còn tưởng mình làm sai, thắc mắc hỏi: “Không đúng sao? Không phải nói là xác định quan hệ rồi thì có thể thân mật hơn à?”

Hứa Thừa Hạo thở dài: “Ai xác định quan hệ với anh, em cũng chưa đáp ứng anh!”

Cảnh Nhất Thành: “Cho nên anh đang thể hiện mình, cố gắng để em đồng ý.”

Hứa Thừa Hạo: “Anh rõ ràng là đang giở trò chọc ghẹo thì có!”

Cảnh Nhất Thành: “Giở trò chọc ghẹo không chỉ hôn má đâu, mà còn……”

Hứa Thừa Hạo xù lông: “Anh bớt nói đi!”

Cảnh Nhất Thành dừng lại, đưa tay nhéo vành tai đỏ chót của anh: “Ừ, không nói nữa.”

“Khụ khụ khụ khụ.” Lý Niệm thật sự nhìn không nổi nữa, cậu cố ý ho vài tiếng rồi đứng dậy, nói: “Thật xin lỗi, tôi đột nhiên nhớ ra trong công ty còn rất nhiều chuyện cần làm gấp, nên về trước, tạm biệt.”

Hứa Thừa Hạo vốn đang xấu hổ, lập tức bị dời sự chú ý, anh quay qua nói: “Nếu công ty có việc gì thì cứ liên hệ tôi, thời gian này sẽ phiền ông vất vả chạy đi chạy về.”

Lý Niệm nói: “Biết tôi vất vả thì ông ráng mà dưỡng thân thể cho tốt, chờ ông về thì nhớ cho tôi nghỉ đông.”

Hứa Thừa Hạo: “Ông nghĩ đẹp đấy, không có nghỉ đông được đâu.”

Lý Niệm: “……”

Lý Niệm nhìn Cảnh Nhất Thành, tự nhủ mình đừng so đo với bệnh nhân! Sau đó cậu xoay người rời đi, đi ra với ý tứ ân đoạn nghĩa tuyệt.

Hứa Thừa Hạo nhìn cậu rời đi, thở dài một tiếng: “Chân tàn thật là bất tiện.”

“Không tàn.” Cảnh Nhất Thành an ủi: “Bác sĩ nói chỉ cần chăm sóc kỹ thì sẽ tốt lên, đừng lo lắng.”

Hứa Thừa Hạo nghĩ thầm, bác sĩ nói thì có ích gì, vầng sáng bánh xe dự phòng phía trên đầu anh không đồng ý kia kìa!

Nghĩ lại đã thấy nhức cả đầu.

Hứa Thừa Hạo đỡ trán thở dài, theo thói quen muốn ôm chậu bông vịt vàng nhỏ để tự an ủi chính mình, lúc này anh mới nhớ ra vịt vàng nhỏ không ở bên cạnh: “Đúng rồi, vịt vàng nhỏ của em đâu? Hai ngày rồi em chưa thấy nó! Không lẽ nó vỡ rồi?”

“Không vỡ, vẫn còn đây.” Cảnh Nhất Thành nói xong, nhìn sang trợ lý.

Trợ lý lập tức hiểu, cậu rời khỏi phòng bệnh một lúc, khi trở về, hai tay cầm thêm hai món – đúng là chậu vịt vàng chu mỏ mà Hứa Thừa Hạo vẫn nhớ thương và túi đựng ớt.

Trong chậu vịt vàng vẫn còn hạt giống Hứa Thừa Hạo gieo lần trước, ngày mai sẽ mọc cây con. Ớt trong túi cũng vẫn còn đầy đủ, không thiếu một trái.

Hứa Thừa Hạo đặt hai thứ ở bên cạnh, cảm giác an toàn lập tức tăng mạnh: “May mà hai thứ này không bị gì!”

Cảnh Nhất Thành nói tiếp: “May mà em cũng không sao.”

Hứa Thừa Hạo nghe vậy, trong lòng ấm áp, anh bứt một trái dâu đút cho hắn: “Đều qua rồi.”

Cảnh Nhất Thành cắn dâu, hắn cũng bứt một trái đút cho Hứa Thừa Hạo. Hai người ăn những trái dâu tây mát lạnh vừa chua vừa ngọt, nhìn nhau cười, không khí dường như bắt đầu tỏa ra mùi ngọt ngào.

Trợ lý đứng trong góc mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, trong lòng im lặng cảm khái trình độ nói lời âu yếm của sếp mình tăng cao! Quả nhiên không uổng phí lớp học yêu đương cấp tốc!



Trong lúc Hứa Thừa Hạo và Cảnh Nhất Thành đang chìm đắm trong thời gian dưỡng thương ngọt như mật, Nguyễn gia bên kia lại loạn như cào cào.

Sáng hôm nay, Nguyễn Thần Hiên bắt đầu làm kiểm tra, chuẩn đoán chính xác được đưa ra là mất trí nhớ cục bộ tạm thời, thời gian khôi phục không biết chắc chắn. Nói cách khác, trí nhớ trong vòng một năm gần đây của y đã thành số không, y không nhớ rõ bản thân đã làm gì, cũng không biết một năm nay đã có chuyện gì xảy ra, lại càng không biết tình cảnh trước mắt đang như thế nào.

Cho nên – y không tin bất kỳ ai.

Nguyễn Thần Hiên tựa vào đầu giường, mặt không chút thay đổi đối phó với với hết lớp người này tới lớp người khác, bọn họ đến xem náo nhiệt hoặc không có hảo ý hoặc đến đục nước béo cò, trong lòng y không gợn một lớp sóng.

Y nghe được vô số phiên bản chuyện từ miệng kể của vô số người, điều duy nhất có thể xác định chính là: 1, y cãi nhau ầm ỹ với người nhà; 2, trong nhà có thêm một thằng con riêng; 3, hình như vì một nguyên nhân nào đó mà quan hệ giữa y và Hứa Thừa Hạo bên tập đoàn Hứa thị vô cùng tệ.

Hai điều trước đều đã được xác minh, nhưng với điều thứ ba, Nguyễn Thần Hiên vẫn giữ nghi vấn, không tin tưởng lắm – bởi vì y phát hiện, dù là trong di động hay trong máy tính của mình, đều có lượng lớn video và ảnh chụp của Hứa Thừa Hạo, hơn nữa…… nhìn số lượng, hình như được lưu khá thường xuyên.

Y đang theo dõi Hứa Thừa Hạo? Y tại sao lại theo dõi Hứa Thừa Hạo, mỗi ngày còn xem video của cậu ta? Bọn họ vì việc này nên quan hệ mới tệ như vậy sao? Hứa Thừa Hạo phát hiện y theo dõi?

Mối nghi ngờ này cứ làm y phiền nhiễu trong lòng, càng không giải được lại càng làm Nguyễn Thần Hiên tò mò, y muốn biết giữa y và Hứa Thừa Hạo rốt cuộc phát sinh chuyện gì.

Y rất muốn gặp mặt nói chuyện, nhưng đáng tiếc y hiện giờ đang điều trị, xuất viện xong còn phải lên công ty bình ổn cục diện, đề phòng thằng con riêng kia nhân cơ hội thượng vị.

Hay là…… Thử gọi điện thoại xem.

Nguyễn Thần Hiên đợi đến lúc không còn ai, y lấy di động của mình ra, yên lặng bấm số.

Tu— Tu—

Do căng thẳng, mỗi giây chờ đợi như bị kéo dài ra vô tận, mãi đến lúc tiếng tu thứ ba phát ra, đầu bên kia đột nhiên bắt máy, âm thanh ôn hòa du dương chỉ thuộc về thanh niên trẻ tuổi chợt nổ vang bên tai: “Nguyễn Thần Hiên?”

Nguyễn Thần Hiên không hiểu sao lại thấy phức tạp trong lòng: “Xin chào…… Hứa tổng.”

Hứa Thừa Hạo: “Tôi không ngờ anh bị tai nạn giao thông xong, vẫn có lòng gọi điện thoại cho tôi, tới xác nhận lời đồn quan hệ giữa hai chúng ta rất kém sao?”

Nguyễn Thần Hiên có chút thất vọng: “Xem ra quan hệ của chúng ta thật sự không tốt.”

Hứa Thừa Hạo: “Không chỉ là không tốt, chúng ta là cả đời không gặp mặt nhau.”

Nguyễn Thần Hiên siết chặt nắm tay, sau một lúc mới nói: “Chuyện tôi bị tai nạn giao thông, mất trí nhớ cục bộ, chắc Hứa tổng đã biết, cho nên tôi coi như là Nguyễn Thần Hiên của một năm trước, tôi ở đây xin nhận lỗi cho Nguyễn Thần Hiên của một năm sau, thật áy náy khi một năm nay, tôi đã làm Hứa tổng thấy không thoải mái, thậm chí là căm ghét, thật xin lỗi.”

Bên kia, Hứa Thừa Hạo nghe điện thoại, một lúc lâu sau cũng không nói gì. Anh yên lặng cảm khái trong lòng: hóa ra một năm trước khi chưa gặp nữ chính, Nguyễn Thần Hiên lễ độ và lý trí như vậy. Hèn gì khi câu chuyện mới bắt đầu, nguyên chủ còn khen ngợi nam chính, tán thưởng lẫn nhau.

Đối phương khách khí như vậy, Hứa Thừa Hạo cũng cố gắng bình thản, nói: “Nếu anh cho mình là Nguyễn Thần Hiên của một năm trước, vậy anh cũng không cần phải nhận lỗi cho mình một năm sau. Huống chi anh làm sao lại biết mình đã làm sai chuyện gì?”

Nguyễn Thần Hiên nhìn video trong máy tính trước mặt, chột dạ nói: “Có cảm giác hẳn là bản thân đã làm sai……”

Hứa Thừa Hạo ừ một tiếng: “Cảm giác của bản thân rất đúng, hy vọng anh sau này cũng có thể tiếp tục nhận rõ chính mình.”

Nguyễn Thần Hiên ho nhẹ một tiếng, tiếp tục nói: “Vậy…… Hứa tổng có để bụng chuyện trở thành bạn với Nguyễn Thần Hiên một năm trước không?”

Hứa Thừa Hạo: “……”

Nguyễn Thần Hiên: “Thật xin lỗi, trí nhớ của tôi dừng ở một năm trước, lúc đó tôi vô cùng tán thưởng Hứa tổng, hy vọng có thể thành bạn bè với Hứa tổng.”

Hứa Thừa Hạo bắt đầu hoài nghi mục đích của y: “Không lẽ anh sợ đứa con riêng kia nhân cơ hội thượng vị, nên mới đến mượn sức tôi à?”

Nguyễn Thần Hiên bất đắc dĩ, nói: “Xem ra tôi đã làm rất nhiều chuyện quá phận, nên mới để Hứa tổng có ấn tượng thế này.”

Hứa Thừa Hạo: “Cảm giác anh bị tai nạn xong, nhận thức của anh càng lúc càng tốt.”

Nguyễn Thần Hiên: “……”

Nguyễn Thần Hiên thở dài, nói: “Vậy tôi đành xử lý việc nhà xong lại liên hệ với Hứa tổng, lần này gọi là để chứng minh sự thanh bạch của mình. Hy vọng sau khi tôi giải quyết xong việc nhà, Hứa tổng có thể cho một cái hẹn, cho Nguyễn Thần Hiên một năm trước một cơ hội.”



Hứa Thừa Hạo không trả lời, cúp máy luôn.

Sau khi cúp điện thoại, Nguyễn Thần Hiên ngồi ngẩn ra, nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, y cố gắng hồi tưởng cuộc trò chuyện của hai người, phân tích tình huống – có thể nhìn thấy, quan hệ giữa cả hai thật sự cứng ngắc, hơn nữa rất có khả năng là lỗi do mình……

Chẳng lẽ ngoại trừ theo dõi Hứa Thừa Hạo, y còn làm chuyện gì quá phận với cậu ta sao?

Nguyễn Thần Hiên di chuột, nhìn thanh niên trong video đổi từ áo len mùa thu sang áo bông mùa đông, cuối cùng mọi thứ dừng lại ở hai tháng trước…… Trong này, rốt cuộc đã phát sinh cái gì? Rốt cuộc vì nguyên nhân gì mới biến thành thế này?

——————–

Cảnh Nhất Thành đẩy cửa tiến vào, thấy Hứa Thừa Hạo ngồi ngẩn người trên giường, nhìn qua thấy tâm trạng không tốt lắm, hắn lập tức quan tâm: “Không phải đã nói ngủ trưa ba tiếng sao? Thế nào lại dậy sớm như vậy?”

Hứa Thừa Hạo thờ dài: “Em bị điện thoại đánh thức.”

Cảnh Nhất Thành: “Lý Niệm?”

Hứa Thừa Hạo lắc đầu: “Là Nguyễn Thần Hiên.”

Cảnh Nhất Thành nháy mắt biến sắc mặt, trong lòng vừa cảnh giác vừa không vui, hắn nhíu mày nói: “Tại sao tên đó vừa tai nạn xong đã gọi điện thoại cho em? Nói gì vậy?”

Hứa Thừa Hạo trấn an: “Đừng kích động, anh ta mất trí nhớ rồi nên cũng chẳng nói được gì…… Em cảm thấy anh ta gọi điện tới là muốn thử xem quan hệ giữa hai người bọn em đang trong tình trạng nào.”

Cảnh Nhất Thành nhất định không tin đối phương không có mục đích, hắn hoài nghi, nói: “Nếu thật sự muốn biết, tìm thám tử tư điều tra hoặc tìm người bên cạnh hỏi một chút là được rồi, anh thấy thằng đó nương cơ hội này cố ý tiếp cận em.”

Hứa Thừa Hạo: “Tình cảnh hiện tại của anh ta là ba mẹ không thương, còn có đứa con riêng lúc nào cũng ngáng đường, nên không tin người khác, chỉ dựa vào chính mình cũng là chuyện bình thường mà.”

Cảnh Nhất Thành hung dữ nắn mặt anh: “Em không được bênh thằng đó!”

Hứa Thừa Hạo ai da một tiếng, Cảnh Nhất Thành lập tức buông tay, giọng nói vẫn mất hứng như trước: “Không lẽ em bị thằng đó mê hoặc rồi? Nói mau, hai người nói cái gì trong điện thoại? Anh cũng muốn biết!”

Hứa Thừa Hạo nắn mặt hắn: “Em chỉ nói chuyện bình thường mà thôi, không có bị mê hoặc gì hết!”

Cảnh Nhất Thành ngồi xuống giường, chủ động cúi thấp xuống cho anh nắn mặt, nhưng lông mày vẫn nhăn như trước: “Anh không tin, em cũng không chịu nói cho anh biết hai người hàn huyên cái gì.”

Hứa Thừa Hạo: “Em đã nói rồi mà, chỉ là tới xem thử quan hệ giữa bọn em.”

Cảnh Nhất Thành: “Không được, anh phải nghe nội dung nói chuyện của hai người, lặp lại từng câu từng chữ cho anh.”

Hứa Thừa Hạo cố ý trêu hắn: “Nói nhiều lắm, lặp lại mệt quá.”

Cảnh Nhất Thành nổ: “Hai người còn nói nhiều lắm???”

Hứa Thừa Hạo: “Phụt ha ha ha.”

Cảnh Nhất Thành uất ức muốn chết: “Em còn cười anh, quả nhiên em bị mê hoặc, em thay lòng đổi dạ!”

Hứa Thừa Hạo vươn cả hai tay nắn mặt hắn, cười nói: “Em không có bị mê hoặc, nếu em bị mê hoặc thì đã không ở đây.”

Cảnh Nhất Thành theo bản năng nói: “Em đi không được mới ở trong này, nếu không, giờ anh đã không nhìn thấy em.”

Hứa Thừa Hạo: “Ai bảo em đi không được? Em thật mà muốn đi, chỉ cần xe lăn là đủ rồi.”

Cảnh Nhất Thành: “Đi không được, bên ngoài đều là người của anh, anh thấy em chạy không được nên mới thổ lộ đấy.”

Hứa Thừa Hạo nghe vậy, cười vài tiếng theo phản xạ, cười xong mới đột nhiên cảm thấy có gì sai sai: “Anh vừa mới nói cái gì?”

Cảnh Nhất Thành: “……”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau