Sau Khi Trở Thành Bánh Xe Dự Phòng, Cả Nam Chính Lẫn Nam Phản Diện Đều Theo Dõi Ta
Chương 93
Nguyễn Thần Hiên: “Có phải tôi trước kia thích cậu không?”
======================
Tin nhắn được gửi đến chỗ nào đó, không qua bao lâu, lý lịch của hộ lý nữ được gửi lại – “Tiễn Vũ Vũ, vệ sĩ tư nhân chuyên nghiệp, hiện đang trong trạng thái được thuê, người thuê xác định sơ bộ là Nguyễn Thần Hiên; thân phận chăm sóc và điều trị được định trước cùng Lý Niệm không còn phù hợp nữa, xin chú ý bảo vệ bệnh nhân khỏi phát sinh ngoài ý muốn.”
Hộ lý nam: “Đã nhận!”
Tin nhắn vừa gửi đi, đồng thời có một tiếng chuông cũng vang lên, hộ lý nữ ngồi ở cửa quang minh chính đại lấy điện thoại ra xem tin nhắn, cô nhìn thấy chỗ trống trong hồ sơ tư liệu được gửi đến, ánh mắt hơi âm trầm.
— “Hồ sơ thân phận được mã hóa cao cấp, không thể điều tra, chúc mừng, cô đụng phải thứ cứng rồi.”
Hộ lý nữ: “……”
Cô ngẩng đầu nhìn hướng hộ lý nam, mỉm cười đối diện nhau vài giây rồi thu ánh mắt, ánh mắt vừa cụp xuống thì biến thành lạnh như băng — có một số người cho dù ngụy trang thành công, nhưng mùi máu lơ lửng quanh người cùng động tác tay chân sẽ bán đứng kẻ đó.
Đây cũng là nguyên nhân bọn họ ngay lần đầu đã phát hiện ra đối phương dị thường.
Xem ra đụng phải thứ cứng thật rồi……
Không khí thăm dò nhau trong phòng khách dần dần biến đổi, tựa như cây cung được lắp tên, kéo căng dây, tùy thời đều có thể bắn xuyên đối phương, tràn ngập cảm giác căng thẳng và nguy hiểm.
Ngay lúc hai người sắp động thủ, trong phòng bệnh đột nhiên truyền ra tiếng nhạc vui vẻ: “Cạp ~ cạp ~ cạp cạp cạp ~ bé là vịt vàng nhỏ đáng yêu ~~~”
Hai vị hộ lý suýt nữa với tay ra sau thắt lưng: “???”
Trong phòng bệnh.
So với không khí quyết liệt bên ngoài, chỉ có Hứa Thừa Hạo một mình một phòng, quả thật là yên tĩnh như mặt nước phẳng lặng, không còn tiếng cười nói vui vẻ ngày xưa cùng cảm giác náo nhiệt ấm áp, căn phòng bệnh rốt cuộc lộ ra vẻ vắng lặng hiu quạnh vốn có của nó.
Vì thế, Hứa Thừa Hạo lần đầu tiên chủ động mở bài hát con vịt vàng, hơn nữa còn chỉnh âm thanh TV lên mức cao nhất, để tiếng cạp cạp cạp ma quái lấp đầy phòng bệnh. Tuy hiệu quả không được bao nhiêu, nhưng ít ra vẫn náo nhiệt.
Nhưng ngồi một mình lại suy nghĩ lung tung……
Hứa Thừa Hạo thậm chí cảm thấy chính mình nếu không tìm việc gì đó làm, anh sẽ nổ tung ngay tại chỗ! Anh nằm trên giường nửa tiếng đồng hồ, một hồi lại lo lắng an nguy của Cảnh Nhất Thành, một hồi lại tức giận hắn cầm toàn bộ hạt giống ớt đi, một hồi lại sợ hắn sẽ không trở về, một hồi lại bắt đầu nghĩ nếu nhiệm vụ trồng ớt thất bại thì làm sao bây giờ……
Hứa Thừa Hạo cuối cùng chịu không nổi, ngồi dậy gọi điện thoại cho Lý Niệm: “Có việc gì không? Chia cho tôi một ít để làm đi.”
Lý Niệm bận tối mặt, nghe được lời như chọc chó này, thật sự là ngứa răng: “Ông nghĩ tôi không muốn đưa cho ông sao? Nếu không nhìn ông đang là bệnh nhân, tôi đi WC còn phải đọc mail à!”
Hứa Thừa Hạo: “Nhưng mà tôi hiện tại đang nhàn thật, đã thế còn suy nghĩ lung tung…… còn không bằng ông cho tôi bận một tí.”
Lý Niệm kẹp di động bằng vai, rảnh tay sửa lại văn kiện: “Ông lại nghĩ linh tinh vớ vẩn gì thế, không phải nói là sẽ chờ sao, không chờ thì coi như anh ta đã chết?”
Hứa Thừa Hạo lặng lẽ siết chăn: “Tôi vẫn nghĩ chờ mà…… Nhưng lúc chờ thì lại nghĩ lung tung thôi.”
Lý Niệm cạn lời: “Rồi, tôi sẽ gửi mail cho ông, nhưng ông tự giác đừng làm bản thân quá mệt mỏi.”
Hứa Thừa Hạo: “Được.”
Thương lượng xong với Lý Niệm, mail bay ầm ầm tới như tiên nữ rải hoa (*), làm Hứa Thừa Hạo nháy mắt đã quên cái gì là nhi nữ tình trường (**), toàn bộ tinh lực đầu quân cho sự nghiệp trọng đại, giấu tất cả cảm xúc, dùng công việc để tự tê dại bản thân.
(*) nhiều như tuyết rơi
(**) “Nhi nữ tình trường, anh hùng khí đoản”: lời chê những người đàn ông mê sắc mà nhụt ý chí
Vài ngày sau, trừ một ngày nghỉ ngơi do đổi thạch cao, Hứa Thừa Hạo căn bản đều bận rộn, nghiễm nhiên xem phòng bệnh thành phòng làm việc mới của mình.
Hộ lý nam nhìn bệnh nhân trong ảnh chụp càng ngày càng mệt mỏi, ngón tay nhấn gửi tin nhắn lần nào cũng run, cứ cảm thấy vị đại ma vương nào đó mà thấy được, cậu sẽ xong đời.
Còn hộ lý nữ…… cô báo thẳng tình hình cho ông chủ thuê mình, ngày hôm sau, Nguyễn Thần Hiên ôm quà và hoa ngóc đầu trở lại: “Hứa tổng, chào buổi sáng.”
Hứa Thừa Hạo ngẩng đầu từ máy tính lên, sắc mặt lập tức trở nên khó chịu: “Xem ra Nguyễn tổng rất nhàn.”
Nguyễn Thần Hiên đặt quà bên đầu giường, mỉm cười nói: “Cũng không tệ lắm, chỉ là có chút phiền chán vì tranh chấp trong nhà, cho nên muốn ra ngoài yên tĩnh một chút.”
Hứa Thừa Hạo đóng máy tính lại, bắt đầu thu dọn văn kiện: “Tôi cũng rất muốn được yên tĩnh, phiền Nguyễn tổng tôn trọng.”
Nguyễn Thần Hiên hỏi ngược lại: “Hứa tổng tại sao luôn cực kỳ bài xích tôi? Là tôi lúc trước làm chuyện gì quá phận sao? Thật xin lỗi, tôi hiện tại không nhớ rõ, nhưng chỉ cần Hứa tổng cho tôi một cơ hội, tôi sẵn sàng bồi thường tất cả.”
Hứa Thừa Hạo nói: “Quan hệ gữa chúng ta đã có tiếng là kém, anh nói tôi tại sao bài xích anh? Vậy nói chuyện quá phận anh đã làm sau này đi, tôi không muốn tha thứ cũng sẽ không cho anh cơ hội bồi thường, anh cách tôi càng xa càng tốt.”
Nguyễn Thần Hiên: “Tôi chỉ là không muốn nhìn chúng ta như người lạ nên mới nghĩ cách bồi thường, ít ra thì trong trí nhớ của tôi, cảm quan của tôi với cậu vẫn rất tốt, suy nghĩ thương nghiệp và phong cách làm việc của cậu là nổi bật nhất trong lớp trẻ cùng lứa tôi từng gặp, tôi đã từng rất nhiều lần nghĩ muốn thành bạn bè với cậu.”
Hứa Thừa Hạo: “Đó là anh của một năm trước cảm thấy, bây giờ cảnh còn người mất, anh tốt nhất nên nhìn rõ sự thật, nếu không, cứ sống trong quá khứ sẽ trở thành bất lợi kéo chân anh xuống đấy.”
Ánh mắt Nguyễn Thần Hiên hơi sáng lên: “Cậu đang nhắc nhở tôi sao?”
Hứa Thừa Hạo trở mặt: “Ai nhắc nhở anh!”
“Rồi rồi rồi, là tôi nói sai.” Nguyễn Thần Hiên vội vàng sửa miệng, nhưng ánh mắt nhìn Hứa Thừa Hạo lại tràn ngập ý cười. Đây là người đầu tiên nói thẳng mặt y sau khi y mất trí nhớ, cứ xem như là một loại quan tâm khác đi……
Nguyễn Thần Hiên ấm áp trong lòng, đồng thời cũng càng không hiểu chính mình rõ ràng thưởng thức cậu ta như vậy, đối phương cũng sẵn lòng nhắc một chút đến mình, tại sao hai người bọn họ cuối cùng lại mâu thuẫn thành như vậy.
Nghĩ đến video trong máy tính và di động, Nguyễn Thần Hiên thử nói: “Hứa tổng bài xích tôi thế, có phải vì tôi từng thương tổn cậu trước đây?”
Hứa Thừa Hạo lãnh đạm liếc y một cái, không nói chuyện.
Nguyễn Thần Hiên xem phản ứng này thành ngầm thừa nhận, tiếp tục nói: “Tôi phát hiện trong máy tính của tôi có rất nhiều video của cậu……”
Ngón tay Hứa Thừa Hạo dừng lại: “Anh muốn nói cái gì?”
Nguyễn Thần Hiên: “Có phải tôi trước kia thích cậu không?”
“Không.” Hứa Thừa Hạo phủ nhận cực nhanh: “Quan hệ của hai ta kém đi vẫn là do anh đào tường nhà tôi, cướp vị hôn thê hơn mười năm trời của tôi, về phần anh thích tôi hay gì đó, này không phải là mất trí nhớ mà là bệnh hoang tưởng!”
Nguyễn Thần Hiên nhíu mày: “Tôi cũng không biết hôn thê của cậu, hơn nữa, mọi người quanh tôi không nhắc đến chuyện này.”
Hứa Thừa Hạo: “Đó là do anh cãi nhau ầm ỹ với người trong nhà vì An Nhu Vũ, người nhà anh không thích cô ấy, dĩ nhiên sẽ không chủ động nhắc tới.”
Nguyễn Thần Hiên chưa bỏ mục đích: “Nhưng cả bạn bè tôi cũng không nhắc tới.”
Hứa Thừa Hạo: “Vậy xem bạn mà anh kết là loại bạn nào.”
“Hơn nữa, An Nhu Vũ mới đi chưa được mấy tháng, việc trước kia của hai người ồn ào đến độ còn lên cả báo mạng, anh hoàn toàn có thể tự mình tìm.”
Nguyễn Thần Hiên: “Báo mạng toàn nói lố, không tin được.”
Hứa Thừa Hạo trào phúng: “Nói lố thế nào, lúc trước anh ra sao thì giờ vẫn thế.”
Nguyễn Thần Hiên đột nhiên cười: “Cậu sốt sắng cãi lại như vậy, ngược lại càng làm tôi xác định chúng ta lúc đó chắc chắn có chuyện gì.”
Hứa Thừa Hạo: “……”
Dây kiên nhẫn của Hứa Thừa Hạo đứt phựt, anh cầm gối vịt vàng nhỏ ném mạnh qua: “Vớ vẩn, anh cmn đào tường nhà tôi mấy lần rồi!”
Nguyễn Thần Hiên lần đầu tiên nhận được đãi ngộ kiểu này, người bị ném cho ngẩn ra, y ngạc nhiên một lúc lâu mới yên lặng nhặt gối vịt vàng lên, đặt lại ở cuối giường: “Thật xin lỗi, nhưng tôi thật sự không nhớ rõ.”
Hứa Thừa Hạo nhìn bộ dáng nhún nhường của đối phương, cơn bực mình lập tức tan, anh bất đắc dĩ nói: “Không nhớ thì thôi, nhưng tại sao cứ phải níu kéo quá khứ, không buông tay? Có khi chờ anh khôi phục trí nhớ, anh sẽ hối hận đấy?”
Nguyễn Thần Hiên còn thật sự nói: “Tôi không phải níu kéo, không buông được quá khứ, tôi chỉ muốn biết giữa chúng ta lúc đó đã xảy ra chuyện gì.”
Nguyễn Thần Hiên nói: “Kỳ thật, từ lúc tỉnh dậy đến giờ, trừ cậu ra, tôi không hỏi bất cứ ai về chuyện quá khứ, cũng không nhớ được một năm trước là như thế nào, tôi đối với cậu như thế, chỉ là muốn biết mình làm sai cái gì, tại sao chúng ta lại biến thành thế này, việc này thật sự cứ quấy nhiễu tôi, làm tôi không thể bỏ xuống những chuyện mà mình không rõ ràng được.”
Hứa Thừa Hạo: “Vậy anh làm gì cứ phải để ý chuyện của tôi?”
Nguyễn Thần Hiên bị hỏi thì giật mình, tự suy nghĩ một lúc lâu sau, mới nói không chắc chắn: “Tôi cũng không biết, nhưng tôi cứ bất giác để ý cậu, cứ thói quen quan sát cậu, chú ý cậu…… Này có lẽ là thói quen trước khi tôi mất trí nhớ, cho nên làm sự chú ý của tôi với cậu cũng bắt đầu tăng nhiều lên, và cả tò mò sao cậu lại bài xích tôi như thế.”
Ánh mắt Nguyễn Thần Hiên toát ra sự chân thành: “Tôi thật sự rất muốn biết.”
Hứa Thừa Hạo nhìn chăm chú vẻ mặt chân thành tha thiết của đối phương, nhất thời không biết nên dùng thái độ gì để đối xử với người này.
Muốn mắng y, nhưng y là Nguyễn Thần Hiên mất trí nhớ, căn bản không biết việc này, hơn nữa y đối đãi với anh còn vô cùng thành khẩn, thật sự khiêm tốt, có lễ phép, muốn mắng cũng không thể mặt dày mắng được; nhưng để làm bạn bè thì cũng không được, mặt mũi vẫn phải có chứ, hơn nữa đối phương chỉ là mất trí nhớ tạm thời, không biết lúc nào khôi phục, rồi ngộ nhỡ đến lúc đó thì có bao nhiêu xấu hổ?
Hứa Thừa Hạo suy nghĩ một lát, bàn bạc: “Vậy tôi nói cho anh biết, anh sau này tự giác một chút, đừng tìm tôi nữa được không?”
Nguyễn Thần Hiên suy tư, không chắc chắn lắm: “Nếu tôi thật sự quá phận như cậu nói, chắc chắn sẽ không xuất hiện trước mặt cậu nữa.”
Vậy thì tốt. Hứa Thừa Hạo kể cho Nguyễn Thần Hiên chuyện đã xảy ra theo cốt truyện gốc, thêm chút mắm muối thay đổi vào lời kể, thế là dễ dàng miêu tả ra một tên cực khốn nạn không chỉ cướp hôn thê của người ta, còn cướp cả hợp đồng lẫn đối tác……
Nguyễn Thần Hiên quả nhiên nhíu mày, sắc mặt nghiêm túc, nói: “Thật xin lỗi.” Rồi đứng dậy rời đi.
Hứa Thừa Hạo lập tức có cảm giác như vừa đi nặng xong, hoan hô một tiếng rồi nằm lại xuống giường – Nguyễn Thần Hiên một năm trước khá lý trí, chân thành, tin rằng y đã biết mấy việc hư hỏng này xong, hẳn là sẽ không lại xuất hiện trước mặt anh nữa!
Nhưng mà, sự thật chứng minh, lý do Nguyễn Thần Hiên đi ngày đó không phải là áy náy, mà có khi là mắc tiểu!
Bởi vì ba ngày sau, đối phương lại ngóc đầu trở lại, hơn nữa còn tặng thêm một cái hợp đồng: “Về việc Giang gia, tôi thật sự xin lỗi, cho nên chỉ có thể bồi thường cậu hợp đồng này, phần hợp đồng này dù là phân chia quyền lợi hay vốn đầu tư đều không kém dự án Giang gia là bao, chỉ có vấn đề thời gian.”
“Về phần tôi đào tường, làm hại cậu mất vị hôn thê……” Nguyễn Thần Hiên nói xong, cười với Hứa Thừa Hạo.
Hứa Thừa Hạo như meme anh da đen chấm hỏi: “???”
Nguyễn Thần Hiên tiếp tục mỉm cười: “Hứa tổng có thể nhìn xem, người đưa hợp đồng thế nào?”
======================
Tin nhắn được gửi đến chỗ nào đó, không qua bao lâu, lý lịch của hộ lý nữ được gửi lại – “Tiễn Vũ Vũ, vệ sĩ tư nhân chuyên nghiệp, hiện đang trong trạng thái được thuê, người thuê xác định sơ bộ là Nguyễn Thần Hiên; thân phận chăm sóc và điều trị được định trước cùng Lý Niệm không còn phù hợp nữa, xin chú ý bảo vệ bệnh nhân khỏi phát sinh ngoài ý muốn.”
Hộ lý nam: “Đã nhận!”
Tin nhắn vừa gửi đi, đồng thời có một tiếng chuông cũng vang lên, hộ lý nữ ngồi ở cửa quang minh chính đại lấy điện thoại ra xem tin nhắn, cô nhìn thấy chỗ trống trong hồ sơ tư liệu được gửi đến, ánh mắt hơi âm trầm.
— “Hồ sơ thân phận được mã hóa cao cấp, không thể điều tra, chúc mừng, cô đụng phải thứ cứng rồi.”
Hộ lý nữ: “……”
Cô ngẩng đầu nhìn hướng hộ lý nam, mỉm cười đối diện nhau vài giây rồi thu ánh mắt, ánh mắt vừa cụp xuống thì biến thành lạnh như băng — có một số người cho dù ngụy trang thành công, nhưng mùi máu lơ lửng quanh người cùng động tác tay chân sẽ bán đứng kẻ đó.
Đây cũng là nguyên nhân bọn họ ngay lần đầu đã phát hiện ra đối phương dị thường.
Xem ra đụng phải thứ cứng thật rồi……
Không khí thăm dò nhau trong phòng khách dần dần biến đổi, tựa như cây cung được lắp tên, kéo căng dây, tùy thời đều có thể bắn xuyên đối phương, tràn ngập cảm giác căng thẳng và nguy hiểm.
Ngay lúc hai người sắp động thủ, trong phòng bệnh đột nhiên truyền ra tiếng nhạc vui vẻ: “Cạp ~ cạp ~ cạp cạp cạp ~ bé là vịt vàng nhỏ đáng yêu ~~~”
Hai vị hộ lý suýt nữa với tay ra sau thắt lưng: “???”
Trong phòng bệnh.
So với không khí quyết liệt bên ngoài, chỉ có Hứa Thừa Hạo một mình một phòng, quả thật là yên tĩnh như mặt nước phẳng lặng, không còn tiếng cười nói vui vẻ ngày xưa cùng cảm giác náo nhiệt ấm áp, căn phòng bệnh rốt cuộc lộ ra vẻ vắng lặng hiu quạnh vốn có của nó.
Vì thế, Hứa Thừa Hạo lần đầu tiên chủ động mở bài hát con vịt vàng, hơn nữa còn chỉnh âm thanh TV lên mức cao nhất, để tiếng cạp cạp cạp ma quái lấp đầy phòng bệnh. Tuy hiệu quả không được bao nhiêu, nhưng ít ra vẫn náo nhiệt.
Nhưng ngồi một mình lại suy nghĩ lung tung……
Hứa Thừa Hạo thậm chí cảm thấy chính mình nếu không tìm việc gì đó làm, anh sẽ nổ tung ngay tại chỗ! Anh nằm trên giường nửa tiếng đồng hồ, một hồi lại lo lắng an nguy của Cảnh Nhất Thành, một hồi lại tức giận hắn cầm toàn bộ hạt giống ớt đi, một hồi lại sợ hắn sẽ không trở về, một hồi lại bắt đầu nghĩ nếu nhiệm vụ trồng ớt thất bại thì làm sao bây giờ……
Hứa Thừa Hạo cuối cùng chịu không nổi, ngồi dậy gọi điện thoại cho Lý Niệm: “Có việc gì không? Chia cho tôi một ít để làm đi.”
Lý Niệm bận tối mặt, nghe được lời như chọc chó này, thật sự là ngứa răng: “Ông nghĩ tôi không muốn đưa cho ông sao? Nếu không nhìn ông đang là bệnh nhân, tôi đi WC còn phải đọc mail à!”
Hứa Thừa Hạo: “Nhưng mà tôi hiện tại đang nhàn thật, đã thế còn suy nghĩ lung tung…… còn không bằng ông cho tôi bận một tí.”
Lý Niệm kẹp di động bằng vai, rảnh tay sửa lại văn kiện: “Ông lại nghĩ linh tinh vớ vẩn gì thế, không phải nói là sẽ chờ sao, không chờ thì coi như anh ta đã chết?”
Hứa Thừa Hạo lặng lẽ siết chăn: “Tôi vẫn nghĩ chờ mà…… Nhưng lúc chờ thì lại nghĩ lung tung thôi.”
Lý Niệm cạn lời: “Rồi, tôi sẽ gửi mail cho ông, nhưng ông tự giác đừng làm bản thân quá mệt mỏi.”
Hứa Thừa Hạo: “Được.”
Thương lượng xong với Lý Niệm, mail bay ầm ầm tới như tiên nữ rải hoa (*), làm Hứa Thừa Hạo nháy mắt đã quên cái gì là nhi nữ tình trường (**), toàn bộ tinh lực đầu quân cho sự nghiệp trọng đại, giấu tất cả cảm xúc, dùng công việc để tự tê dại bản thân.
(*) nhiều như tuyết rơi
(**) “Nhi nữ tình trường, anh hùng khí đoản”: lời chê những người đàn ông mê sắc mà nhụt ý chí
Vài ngày sau, trừ một ngày nghỉ ngơi do đổi thạch cao, Hứa Thừa Hạo căn bản đều bận rộn, nghiễm nhiên xem phòng bệnh thành phòng làm việc mới của mình.
Hộ lý nam nhìn bệnh nhân trong ảnh chụp càng ngày càng mệt mỏi, ngón tay nhấn gửi tin nhắn lần nào cũng run, cứ cảm thấy vị đại ma vương nào đó mà thấy được, cậu sẽ xong đời.
Còn hộ lý nữ…… cô báo thẳng tình hình cho ông chủ thuê mình, ngày hôm sau, Nguyễn Thần Hiên ôm quà và hoa ngóc đầu trở lại: “Hứa tổng, chào buổi sáng.”
Hứa Thừa Hạo ngẩng đầu từ máy tính lên, sắc mặt lập tức trở nên khó chịu: “Xem ra Nguyễn tổng rất nhàn.”
Nguyễn Thần Hiên đặt quà bên đầu giường, mỉm cười nói: “Cũng không tệ lắm, chỉ là có chút phiền chán vì tranh chấp trong nhà, cho nên muốn ra ngoài yên tĩnh một chút.”
Hứa Thừa Hạo đóng máy tính lại, bắt đầu thu dọn văn kiện: “Tôi cũng rất muốn được yên tĩnh, phiền Nguyễn tổng tôn trọng.”
Nguyễn Thần Hiên hỏi ngược lại: “Hứa tổng tại sao luôn cực kỳ bài xích tôi? Là tôi lúc trước làm chuyện gì quá phận sao? Thật xin lỗi, tôi hiện tại không nhớ rõ, nhưng chỉ cần Hứa tổng cho tôi một cơ hội, tôi sẵn sàng bồi thường tất cả.”
Hứa Thừa Hạo nói: “Quan hệ gữa chúng ta đã có tiếng là kém, anh nói tôi tại sao bài xích anh? Vậy nói chuyện quá phận anh đã làm sau này đi, tôi không muốn tha thứ cũng sẽ không cho anh cơ hội bồi thường, anh cách tôi càng xa càng tốt.”
Nguyễn Thần Hiên: “Tôi chỉ là không muốn nhìn chúng ta như người lạ nên mới nghĩ cách bồi thường, ít ra thì trong trí nhớ của tôi, cảm quan của tôi với cậu vẫn rất tốt, suy nghĩ thương nghiệp và phong cách làm việc của cậu là nổi bật nhất trong lớp trẻ cùng lứa tôi từng gặp, tôi đã từng rất nhiều lần nghĩ muốn thành bạn bè với cậu.”
Hứa Thừa Hạo: “Đó là anh của một năm trước cảm thấy, bây giờ cảnh còn người mất, anh tốt nhất nên nhìn rõ sự thật, nếu không, cứ sống trong quá khứ sẽ trở thành bất lợi kéo chân anh xuống đấy.”
Ánh mắt Nguyễn Thần Hiên hơi sáng lên: “Cậu đang nhắc nhở tôi sao?”
Hứa Thừa Hạo trở mặt: “Ai nhắc nhở anh!”
“Rồi rồi rồi, là tôi nói sai.” Nguyễn Thần Hiên vội vàng sửa miệng, nhưng ánh mắt nhìn Hứa Thừa Hạo lại tràn ngập ý cười. Đây là người đầu tiên nói thẳng mặt y sau khi y mất trí nhớ, cứ xem như là một loại quan tâm khác đi……
Nguyễn Thần Hiên ấm áp trong lòng, đồng thời cũng càng không hiểu chính mình rõ ràng thưởng thức cậu ta như vậy, đối phương cũng sẵn lòng nhắc một chút đến mình, tại sao hai người bọn họ cuối cùng lại mâu thuẫn thành như vậy.
Nghĩ đến video trong máy tính và di động, Nguyễn Thần Hiên thử nói: “Hứa tổng bài xích tôi thế, có phải vì tôi từng thương tổn cậu trước đây?”
Hứa Thừa Hạo lãnh đạm liếc y một cái, không nói chuyện.
Nguyễn Thần Hiên xem phản ứng này thành ngầm thừa nhận, tiếp tục nói: “Tôi phát hiện trong máy tính của tôi có rất nhiều video của cậu……”
Ngón tay Hứa Thừa Hạo dừng lại: “Anh muốn nói cái gì?”
Nguyễn Thần Hiên: “Có phải tôi trước kia thích cậu không?”
“Không.” Hứa Thừa Hạo phủ nhận cực nhanh: “Quan hệ của hai ta kém đi vẫn là do anh đào tường nhà tôi, cướp vị hôn thê hơn mười năm trời của tôi, về phần anh thích tôi hay gì đó, này không phải là mất trí nhớ mà là bệnh hoang tưởng!”
Nguyễn Thần Hiên nhíu mày: “Tôi cũng không biết hôn thê của cậu, hơn nữa, mọi người quanh tôi không nhắc đến chuyện này.”
Hứa Thừa Hạo: “Đó là do anh cãi nhau ầm ỹ với người trong nhà vì An Nhu Vũ, người nhà anh không thích cô ấy, dĩ nhiên sẽ không chủ động nhắc tới.”
Nguyễn Thần Hiên chưa bỏ mục đích: “Nhưng cả bạn bè tôi cũng không nhắc tới.”
Hứa Thừa Hạo: “Vậy xem bạn mà anh kết là loại bạn nào.”
“Hơn nữa, An Nhu Vũ mới đi chưa được mấy tháng, việc trước kia của hai người ồn ào đến độ còn lên cả báo mạng, anh hoàn toàn có thể tự mình tìm.”
Nguyễn Thần Hiên: “Báo mạng toàn nói lố, không tin được.”
Hứa Thừa Hạo trào phúng: “Nói lố thế nào, lúc trước anh ra sao thì giờ vẫn thế.”
Nguyễn Thần Hiên đột nhiên cười: “Cậu sốt sắng cãi lại như vậy, ngược lại càng làm tôi xác định chúng ta lúc đó chắc chắn có chuyện gì.”
Hứa Thừa Hạo: “……”
Dây kiên nhẫn của Hứa Thừa Hạo đứt phựt, anh cầm gối vịt vàng nhỏ ném mạnh qua: “Vớ vẩn, anh cmn đào tường nhà tôi mấy lần rồi!”
Nguyễn Thần Hiên lần đầu tiên nhận được đãi ngộ kiểu này, người bị ném cho ngẩn ra, y ngạc nhiên một lúc lâu mới yên lặng nhặt gối vịt vàng lên, đặt lại ở cuối giường: “Thật xin lỗi, nhưng tôi thật sự không nhớ rõ.”
Hứa Thừa Hạo nhìn bộ dáng nhún nhường của đối phương, cơn bực mình lập tức tan, anh bất đắc dĩ nói: “Không nhớ thì thôi, nhưng tại sao cứ phải níu kéo quá khứ, không buông tay? Có khi chờ anh khôi phục trí nhớ, anh sẽ hối hận đấy?”
Nguyễn Thần Hiên còn thật sự nói: “Tôi không phải níu kéo, không buông được quá khứ, tôi chỉ muốn biết giữa chúng ta lúc đó đã xảy ra chuyện gì.”
Nguyễn Thần Hiên nói: “Kỳ thật, từ lúc tỉnh dậy đến giờ, trừ cậu ra, tôi không hỏi bất cứ ai về chuyện quá khứ, cũng không nhớ được một năm trước là như thế nào, tôi đối với cậu như thế, chỉ là muốn biết mình làm sai cái gì, tại sao chúng ta lại biến thành thế này, việc này thật sự cứ quấy nhiễu tôi, làm tôi không thể bỏ xuống những chuyện mà mình không rõ ràng được.”
Hứa Thừa Hạo: “Vậy anh làm gì cứ phải để ý chuyện của tôi?”
Nguyễn Thần Hiên bị hỏi thì giật mình, tự suy nghĩ một lúc lâu sau, mới nói không chắc chắn: “Tôi cũng không biết, nhưng tôi cứ bất giác để ý cậu, cứ thói quen quan sát cậu, chú ý cậu…… Này có lẽ là thói quen trước khi tôi mất trí nhớ, cho nên làm sự chú ý của tôi với cậu cũng bắt đầu tăng nhiều lên, và cả tò mò sao cậu lại bài xích tôi như thế.”
Ánh mắt Nguyễn Thần Hiên toát ra sự chân thành: “Tôi thật sự rất muốn biết.”
Hứa Thừa Hạo nhìn chăm chú vẻ mặt chân thành tha thiết của đối phương, nhất thời không biết nên dùng thái độ gì để đối xử với người này.
Muốn mắng y, nhưng y là Nguyễn Thần Hiên mất trí nhớ, căn bản không biết việc này, hơn nữa y đối đãi với anh còn vô cùng thành khẩn, thật sự khiêm tốt, có lễ phép, muốn mắng cũng không thể mặt dày mắng được; nhưng để làm bạn bè thì cũng không được, mặt mũi vẫn phải có chứ, hơn nữa đối phương chỉ là mất trí nhớ tạm thời, không biết lúc nào khôi phục, rồi ngộ nhỡ đến lúc đó thì có bao nhiêu xấu hổ?
Hứa Thừa Hạo suy nghĩ một lát, bàn bạc: “Vậy tôi nói cho anh biết, anh sau này tự giác một chút, đừng tìm tôi nữa được không?”
Nguyễn Thần Hiên suy tư, không chắc chắn lắm: “Nếu tôi thật sự quá phận như cậu nói, chắc chắn sẽ không xuất hiện trước mặt cậu nữa.”
Vậy thì tốt. Hứa Thừa Hạo kể cho Nguyễn Thần Hiên chuyện đã xảy ra theo cốt truyện gốc, thêm chút mắm muối thay đổi vào lời kể, thế là dễ dàng miêu tả ra một tên cực khốn nạn không chỉ cướp hôn thê của người ta, còn cướp cả hợp đồng lẫn đối tác……
Nguyễn Thần Hiên quả nhiên nhíu mày, sắc mặt nghiêm túc, nói: “Thật xin lỗi.” Rồi đứng dậy rời đi.
Hứa Thừa Hạo lập tức có cảm giác như vừa đi nặng xong, hoan hô một tiếng rồi nằm lại xuống giường – Nguyễn Thần Hiên một năm trước khá lý trí, chân thành, tin rằng y đã biết mấy việc hư hỏng này xong, hẳn là sẽ không lại xuất hiện trước mặt anh nữa!
Nhưng mà, sự thật chứng minh, lý do Nguyễn Thần Hiên đi ngày đó không phải là áy náy, mà có khi là mắc tiểu!
Bởi vì ba ngày sau, đối phương lại ngóc đầu trở lại, hơn nữa còn tặng thêm một cái hợp đồng: “Về việc Giang gia, tôi thật sự xin lỗi, cho nên chỉ có thể bồi thường cậu hợp đồng này, phần hợp đồng này dù là phân chia quyền lợi hay vốn đầu tư đều không kém dự án Giang gia là bao, chỉ có vấn đề thời gian.”
“Về phần tôi đào tường, làm hại cậu mất vị hôn thê……” Nguyễn Thần Hiên nói xong, cười với Hứa Thừa Hạo.
Hứa Thừa Hạo như meme anh da đen chấm hỏi: “???”
Nguyễn Thần Hiên tiếp tục mỉm cười: “Hứa tổng có thể nhìn xem, người đưa hợp đồng thế nào?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất