Sau Khi Trở Thành Lốp Xe Dự Phòng, Cả Nam Chính Và Nam Phản Diện Đều Thích Ta

Chương 119:

Trước Sau
Tả Hòa trong lòng vừa vội vừa không biết phải làm sao, cậu ta vô cùng thành khẩn, nói: “Tôi đã nói tên thật của mình, đây là đại biểu tôi đã lấy hết tất cả vốn liếng ra. Hứa tiên sinh, tôi thật sự không có ác ý, lần này đến cũng là vì muốn cầu tình cho một người, nhưng có camera ở đây không tiện nói chuyện, cho nên tôi muốn xin số điện thoại của anh, trừ lần đấy ra, tôi thật sự không có mưu đồ gì cả.”

Hứa Thừa Hạo: “Cậu đã đứng trước camera, sớm muộn cũng bị phát hiện, còn có cái gì mà không tiện nói?”

Tả Hòa bị nghẹn.

Hứa Thừa Hạo: “Còn có hai phút nữa là Cảnh Nhất Thành tới, tôi không lừa cậu.”

Tả Hòa bất đắc dĩ, đành hạ giọng: “Tôi tới đây lần này là đại diện cho cá nhân, muốn cầu tình cho đội trưởng. Về chuyện lần trước bắt ép đưa Cảnh tiên sinh đi, bọn tôi vô cùng xin lỗi, dù có trừng phạt, bọn tôi sẽ chấp nhận. Tôi chỉ hy vọng Cảnh tiên sinh đừng tức giận quá mức, giận cá chém thớt.”

HứaThừa Hạo không đổi vẻ mặt: “Mấy chuyện này, cậu hẳn nên nói với anh ấy, tôi không hiểu chuyện của các cậu, cũng không quản được anh ấy.”

Tả Hòa: “Hứa tiên sinh đừng nói đùa, từ lúc sở nghiên cứu đóng cửa, ai cũng biết anh là quan trọng nhất.”

Hứa Thừa Hạo: “……”

Tả Hòa nhìn đồng hồ, phát hiện thời gian không còn nhiều, cậu ta lập tức cúi người thật sâu cảm ơn rồi nhanh chóng lủi mất: “Hứa tiên sinh, xin nhờ anh.”

Hứa Thừa Hạo: “……”

Xin nhờ cũng vô dụng, anh vẫn còn đang tức đấy! Nếu không phải do đám người này bắt Cảnh Nhất Thành đi, nhiệm vụ Ớt nhỏ của anh sao lại thất bại được chứ, nếu nhiệm vụ không thất bại, anh sẽ không phải căng thẳng như bây giờ!

Mấy người giờ mới biết đau khổ, anh lúc trước còn thương tâm một thời gian dài đây……

Hứa Thừa Hạo mất hứng, cũng không định làm người tốt, quăng luôn chuyện này ra sau đầu, lựa chọn không thấy không nghe không quan tâm, ai thích làm gì thì làm.

Đúng như Tả Hòa lo lắng, Cảnh Nhất Thành còn chưa về nhà, đã là người đầu tiên biết được chuyện cậu ta ghé qua, gương mặt vốn lạnh lùng lập tức âm trầm, hắn tức giận mắng: “Mấy người là phế vật à? Hơn mười con mắt mở trừng trừng kiểu gì lại để thằng đó trà trộn vào được?”

Vệ sĩ không dám hé răng.

Cảnh Nhất Thành thấy bọn họ như vậy thì lại càng tức giận, hắn sập cửa xe, đi thẳng vào trong tòa chung cư, lúc đến trước cửa nhà mới cố gắng nuốt cơn giận xuống, chờ đến lúc cảm xúc ổn định lại mới mở cửa bước vào trong: “Hạo Hạo, anh đã về.”

“Anh về rồi à!” Người ngồi trên sô pha bật dậy, đôi mắt tràn đầy mong đợi: “Ớt đâu?”

Cảnh Nhất Thành đưa túi qua. Hứa Thừa Hạo kiểm tra cẩn thận, xác định đúng là có 72 trái ớt mới đổ vào chung với đống ớt của mình, rồi xếp ngay ngắn vào hộp giữ tươi.

Lần thu hoạch này xác nhận có 263 trái, nhiệm vụ lần sau chỉ cần 164 trái là hoàn thành, vẫn có hy vọng!

Hứa Thừa Hạo hài lòng khóa két sắt lại, nhưng anh lại bị một câu nói của Cảnh Nhất Thành làm đổ mồ hôi lạnh.

Cảnh Nhất Thành hỏi: “Hạo Hạo, ớt của em để bao lâu mới có người tới lấy?”

Hứa Thừa Hạo: “……… Đương nhiên là khi nào hoàn thành nhiệm vụ sẽ có người tới lấy.”

Cảnh Nhất Thành khẽ nhíu mày: “Anh hình như chưa bao giờ thấy có người đến thu ớt.”

Hứa Thừa Hạo: “Đó là vì, là vì trước kia chúng ta không ở cùng nhau.”

Cảnh Nhất Thành: “Ừ nhỉ. Nhưng mà giờ chúng ta ở chung với nhau rồi, nếu có người đến lấy ớt thì nhớ gọi anh một tiếng.”

“Ừ.” Hứa Thừa Hạo lau mồ hôi lạnh, anh cảm thấy mình cần phải bàn bạc với hệ thống một chút, số lượng ớt càng lúc càng tăng, anh phải giải quyết chuyện số ớt đó biến mất thế nào. Nhưng mà…… “Sao anh đột nhiên lại hứng thú với chuyện này vậy?”

Cảnh Nhất Thành nói: “Anh đang nghiên cứu máy móc nông nghiệp, muốn xem một chút có thể hợp tác hữu nghị với sở nghiên cứu khác hay không.”



Hứa Thừa Hạo: “…… Ra thế.”

Không có lời nào để nói, cũng không có gì để phản đối, Hứa Thừa Hạo đành lái sang chuyện khác: “Thu hoạch xong rồi, chúng ta quay lại công ty đi.”

Cảnh Nhất Thành đồng ý, yên lặng đi theo sau Hứa Thừa Hạo, thật ra trong lòng hắn vẫn còn canh cánh chuyện Tả Hòa, hắn đang đợi đối phương chủ động nói. Nhưng cả hôm nay, Hứa Thừa Hạo vẫn không nói gì, trong lúc làm việc, anh cảm nhận được ánh mắt của hắn nhưng chỉ cảm thấy hắn có gì đó là lạ.

Hai người cứ vờn nhau cả nửa ngày, ngay cả Lý Niệm cũng nhìn ra bọn họ có gì đó không giống bình thường, anh ta còn lo hai người cãi nhau nên trộm hỏi Hứa Thừa Hạo cơ sự thế nào.

Hứa Thừa Hạo cảm thấy chắc là đối phương vẫn đang nghĩ đến chuyện sở nghiên cứu, anh đuổi Lý Niệm đi rồi lập tức bàn bạc với hệ thống chuyện phái người đến thu ớt — dù sao số lượng ớt hiện giờ đã nhiều lên, sau này còn 100.000, 200.000 trái, tự nhiên biến mất sẽ dọa người, chắc chắn phải có biện pháp giải quyết.

[Đinh – Hệ thống 2333 xin phục vụ ngài, hiện tại đang chờ hồi đáp của yêu cầu gửi lên, xin ngài kiên nhẫn đợi.]

Hứa Thừa Hạo mệt tâm: nhanh nhanh lên, cứ cảm giác mày không đáng tin cậy lắm.

[Đinh – Hệ thống 2333 phục vụ tận tâm, mạnh mẽ chính xác, rất đáng tin cậy.]

Hứa Thừa Hạo: không phải trước đây chính mày nói là nhân vật trong truyện sẽ không phát hiện bug thực vật sao?

[Đinh – Đúng vậy, về bug thực vật, tất cả đều có thể dùng lý do thành quả nghiên cứu hoặc thiên nhiên diệu kỳ để giải thích. Nhưng thật đáng tiếc chính là, thu hoạch ớt thuộc về nhiệm vụ của ký chủ, không thuộc về bug thực vật.]

Hứa Thừa Hạo: ……

Vẫn cái cảm giác không đáng tin cậy này. Hy vọng đến lúc đó có thể giấu được.

Nghĩ như thế, Hứa Thừa Hạo vừa ngẩng đầu, phát hiện Cảnh Nhất Thành còn đang nhìn mình, anh lại căng thẳng, cứ cảm thấy đối phương đang quan sát mình, chờ đợi thời cơ. Không lẽ đã thật sự phát hiện nhân chứng, vật chứng gì rồi sao?

Chắc là không phát hiện được gì đâu…… Hứa Thừa Hạo yên lặng cúi đầu làm việc, do chột dạ nên anh không dám nhìn thẳng mắt đối phương, không được, anh phải bình tĩnh nhịn xuống, giả bộ như không có chuyện gì xảy ra hết!

Đúng, bây giờ đang là so kiên nhẫn, anh không thể thua!

Bên này, Hứa Thừa Hạo đang tự cổ vũ mình, bên kia, Cảnh Nhất Thành lại càng lúc càng phiền muộn, hắn bắt đầu suy nghĩ lung tung tại sao đối phương vẫn chưa nói chuyện Tả Hòa với hắn, là đang tức giận, sợ hãi hay là không vui? Giữa bọn họ, chỉ vì một kẻ bên ngoài mà xuất hiện khoảng cách và bí mật, chẳng phải đây là dấu hiệu tình cảm tan vỡ sao?

Càng nghĩ càng sợ hãi, càng nghĩ càng thấy sai, đợi đến tối, lúc hai người còn chưa kịp chúc nhau ngủ ngon, Cảnh Nhất Thành rốt cuộc nhịn không được nữa, anh bắt lấy cổ tay Hứa Thừa Hạo, kéo người ra ngoài khi anh sắp đóng cửa phòng.

Hứa Thừa Hạo giật mình, anh còn chưa kịp phản ứng đã bị đè chặt lên tường: “Cảnh Nhất Thành, anh làm gì!”

Cảnh Nhất Thành nhìn vào mắt anh, nghiêm túc nói: “Hạo Hạo, có phải em bây giờ đang không tin anh sao?”

Hứa Thừa Hạo ngây người: “Anh nói gì vậy?”

Cảnh Nhất Thành: “Hôm nay, Tả Hòa tới, sao em không nói cho anh biết?”

Hứa Thừa Hạo: “Hả?”

Cảnh Nhất Thành: “Không lẽ em đang giận? Anh nhớ anh có từng nói nếu có chuyện gì, em có thể nói thẳng cho anh biết, đừng giữ ở trong lòng rồi cuối cùng lại thành áp lực, em đừng sợ anh, nhé?”

Hứa Thừa Hạo giờ đã ngây ngẩn cả người, cả ngày hôm nay anh toàn nghĩ đến chuyện trái ớt, cứ mải băn khoăn mình đã làm gì để bị đối phương phát hiện, ai dè vòng vèo tới lui, rốt cuộc chuyện đối phương để ý là Tả Hòa?

Hứa Thừa Hạo: “Đợi chút, anh để cho em từ từ.”

Cảnh Nhất Thành nhíu mày: “Sao vậy? Có chỗ nào khó chịu à?”



“Không, em chỉ là……” Hứa Thừa Hạo định nói lại thôi, một lúc lâu sau mới đột nhiên vòng tay qua cổ Cảnh Nhất Thành, tựa đầu vào vai hắn: “Chỉ là bị anh làm hết hồn, em còn tưởng anh sắp đánh em.”

Cảnh Nhất Thành giữ thái độ cứng rắn chưa đầy một phút, nháy mắt đã bị dáng vẻ ỷ lại này làm tan thành nước, hắn lại mềm lòng, bế anh lên, ôm người vào lòng, trấn an: “Do anh quá lo lắng, đừng sợ đừng sợ.”

Hứa Thừa Hạo tựa đầu vào vai hắn, cắn một miếng rồi mới giải thích: “Em không nói chuyện Tả Hòa là do em cảm thấy không có gì quan trọng, dù sao em cũng không hiểu mấy chuyện luẩn quẩn trong giới của anh, tùy tiện yêu cầu gì với anh, không chừng có khi còn xúc phạm anh. So với người ngoài, anh là quan trọng nhất với em, cho nên em mới giả bộ không biết, không nhắc đến chuyện đó.”

Cảnh Nhất Thành: “Thật không?”

Hứa Thừa Hạo cảm thấy kỳ lạ: “Không thì có lí do gì nữa?”

Cảnh Nhất Thành hoa nở trong lòng, hắn ôm Hứa Thừa Hạo, hôn vài cái để biểu đạt vui sướng. Trước đó, hắn tưởng Hứa Thừa Hạo sợ thủ đoạn của hắn tàn nhẫn, tưởng Hứa Thừa Hạo sẽ tức giận vì hắn quay trở lại bộ dáng độc ác trước kia, tưởng Hứa Thừa Hạo tức giận vì cuộc sống riêng bị quấy rầy…… Nhưng không ngờ, đối phương không đề cập là do không muốn tổn thương hắn, muốn bảo vệ hắn!

Cảnh Nhất Thành bất ngờ nhận được lời tâm tình, hắn quả thật vui muốn chết, hận không thể ôm Hứa Thừa Hạo quay mấy vòng tại chỗ, hôn thêm vài cái.

Hứa Thừa Hạo bị hôn đến dính nước bọt trên mặt, anh ghét bỏ đẩy đầu hắn ra: “Đừng hôn nữa! Nhìn anh vui như vậy, chắc là lúc em không nói gì, anh lại suy nghĩ lung tung rồi phải không?”

Cảnh Nhất Thành muốn tiếp tục hôn: “Ừ.”

Hứa Thừa Hạo nói tiếp, không để cho hắn hôn: “Anh nói em nghe thử, anh nghĩ linh tinh gì?”

Cảnh Nhất Thành đổi chiến thuật, bắt đầu hôn một đường từ khóe mắt xuống má rồi qua vành tai, vừa hôn vừa nói: “Cũng không có gì, chỉ nghĩ liệu em có xa cách anh vì chuyện này không, em xa cách anh rồi có khi nào sẽ bỏ anh không……”

Hứa Thừa Hạo thấy đối phương sắp hôn xuống môi, anh quay mặt tránh: “Anh cứ cả ngày nhắc em đừng nghĩ linh tinh, có gì thì nói thẳng, xong chính anh lại đi nghĩ linh tinh?”

Cảnh Nhất Thành xin tha thứ: “Lần sau, anh nhất định sẽ không nghĩ linh tinh.”

Hứa Thừa Hạo còn lâu mới tin.

Có lẽ do tính cách cá nhân cùng kinh nghiệm tự thân trải qua, Cảnh Nhất Thành vô cùng thiếu cảm giác an toàn, có đôi khi chỉ nghĩ lung tung đã tự dọa mình sợ…… Hơn nữa, hắn không dừng được việc nghĩ lung tung, sau đó sẽ cảm thấy hoàn cảnh của mình xấu, dù bây giờ đang sống tốt nhưng sau này có gì để đảm bảo mọi việc vẫn suôn sẻ không, thật là làm người ta không biết nên khóc hay cười, hay nên đau lòng cho hắn.

Hứa Thừa Hạo thở dài, nhận thấy ánh mắt trông mong của đối phương, anh chủ động ôm đầu hắn, hôn lên trán: “Về sau đừng nghĩ lung tung, biết chưa?”

“Ừ.”

Thanh âm của Cảnh Nhất Thành khàn đến giật mình, hắn ôm chặt người trong ngực, nụ hôn cũng bắt đầu sâu hơn, giống như hận không thể hòa làm một với người trong lòng.

Bọn họ đã bốn ngày không ngủ chung……

Cảnh Nhất Thành đã muốn đến chịu không nổi, hắn hôn xuống cổ anh, để lại một đống dấu hôn mới. Hứa Thừa Hạo lâu rồi không gần gũi nên rất mẫn cảm, anh giật mình rồi choàng tỉnh từ cảm giác tê dại.

Hình như có gì đó sai sai! Hứa Thừa Hạo nhanh chóng đẩy Cảnh Nhất Thành ra, giãy dụa thoát khỏi vòng tay hắn: “Không được!”

Cảnh Nhất Thành tủi thân: “Hạo Hạo……”

Hứa Thừa Hạo: “Không được, thời gian phạt một tuần của anh còn chưa hết, anh không được đụng vào em!”

Cảnh Nhất Thành: “Nhưng mà Hạo Hạo, anh……”

Hứa Thừa Hạo cướp lời: “Lúc trước đã nói rồi, đụng vào em là em dọn về nhà ba mẹ.”

Cảnh Nhất Thành: “!!!”

Hắn lập tức buông tay, thả anh xuống đất, rồi bình tĩnh nhìn cậu nhỏ nhà hắn đang nhổm dậy: “Hạo Hạo, ngủ ngon.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau