Sau Khi Trở Thành Lốp Xe Dự Phòng, Cả Nam Chính Và Nam Phản Diện Đều Thích Ta
Chương 121:
Không chỉ có thế, ngày hôm sau, Hứa Thừa Hạo còn gặp được Tả Hòa, đối phương vô cùng hưng phấn, nói: “Cám ơn Hứa tổng đã giúp đỡ, bọn tôi sau này nhất định sống đàng hoàng.”
Hứa Thừa Hạo: “???”
Anh vẫn không hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Tả Hòa thấy vậy thì ngạc nhiên, nói: “Anh không biết sao? Cảnh tiên sinh vì anh mà miễn trừ xử phạt đội trưởng, cho nên tôi đặc biệt đến đây cảm ơn anh.”
“Tôi?” Vẻ mặt Hứa Thừa Hạo mờ mịt: “Tôi làm cái gì?”
Tả Hòa suy nghĩ: “Anh cắn Cảnh tiên sinh một miếng.”
Hứa Thừa Hạo: “……”
Này rốt cuộc có cái gì liên quan!!!
Hứa Thừa Hạo triệt để cạn lời, cũng không muốn dính đến chuyện này nữa. Anh đưa luôn điện thoại cho Cảnh Nhất Thành, nếu có ai dám nhắn tin quấy rầy Hứa Thừa Hạo, Cảnh Nhất Thành sẽ lần lượt gọi điện lại hỏi thăm, còn nếu gọi điện tới làm phiền, cứ để cho Cảnh Nhất Thành trả lời điện thoại luôn.
Cứ như vậy, trước lời lẽ uy hiếp của Đại ma vương phát ra từ điện thoại, chưa đầy một ngày, di động của Hứa Thừa Hạo nhanh chóng yên tĩnh, không còn ai dám gọi đến hay nhắn tin làm phiền anh. Hứa Thừa Hạo rốt cuộc có thời gian chuẩn bị, chờ đợt thu hoạch ớt cuối cùng.
Đây là cơ hội thu hoạch cuối cùng của nhiệm vụ Ớt nhỏ 4.0. Sản lượng ở vườn ớt tuy không đạt chỉ tiêu đề ra, nhưng lần nào cũng thu được hơn 180 trái, lần thu hoạch cuối cùng chắc chắn vẫn có thể hái được hơn 164 trái, tuyệt đối có thể hoàn thành nhiệm vụ.
Nhưng lo lắng nhỡ có tai nạn ngoài ý muốn, Hứa Thừa Hạo vẫn để Cảnh Nhất Thành trồng thêm một ít dự phòng ở sở nghiên cứu, ngộ nhỡ vườn ớt không thể cho anh số ớt tối thiểu cần, anh vẫn còn cơ hội bổ cứu.
Có hai cái bảo hiểm trong tay, anh lại càng vững bụng. Đợi đến ngày thu hoạch, hai người chia nhau chạy tới vườn ớt và sở nghiên cứu, rồi chờ từ sớm để kiểm kê số ớt. Kết quả dĩ nhiên là khả quan, số lượng thu hoạch đợt này hiếm khi đạt mốc 200 trái, cộng thêm cả chậu vịt vàng nhỏ là tổng cộng 204 trái, thỏa mãn yêu cầu nhiệm vụ.
Hứa Thừa Hạo thở phào trong lòng, anh nghĩ đến cái gì đó bèn nhanh chóng lái xe về nhà, lôi tất cả ớt trong két sắt ra, rồi ầm ĩ gọi hệ thống: ra đây ra đây, thừa dịp Cảnh Nhất Thành không có mặt, mày tới thu ớt nhanh đi!!
[Đinh – Chức năng thu hoạch Ớt nhỏ login.]
[Đinh – Kiểm tra thành công, nhiệm vụ Ớt nhỏ hoàn thành vượt mức, số ớt ngài hiện đang có là 1.111/50.000.000, xin ký chủ tiếp tục cố gắng.]
[Đinh – Phần thưởng nhiệm vụ Ớt nhỏ login, vì ngài đã hoàn thành nhiệm vụ trong thời gian quy định, đạt được một “cánh tay có sức lực mạnh mẽ”.]
[Đinh – Nhiệm vụ Ớt nhỏ 4.0 hoàn thành, bắt đầu tự động thăng cấp, tiến vào thời gian làm lạnh, thời gian 4 tuần.]
Tin tức quen thuộc nổ tung trong đầu, Hứa Thừa Hạo đọc lần lượt từng tin, rồi khóa két sắt lại như cũ, sau đó nhắn tin hỏi thăm Cảnh Nhất Thành.
Cảnh Nhất Thành trả lời: “Thu hoạch ít hơn so với lần trước, được 58 trái hoàn chỉnh.”
Hứa Thừa Hạo nói: “Không sao, em đã xong nhiệm vụ rồi.”
Cảnh Nhất Thành: “Giỏi quá.”
Hứa Thừa Hạo mỹ mãn cầm di động: “Em còn được một tháng nghỉ ngơi (*^▽^*)”
Cảnh Nhất Thành bên kia im lặng, rồi đột nhiên gọi hẳn điện thoại qua: “Hạo Hạo, em có thể cho anh biết là sở nghiên cứu nào không?”
Hồn vía Hứa Thừa Hạo lập tức bị dọa bay lên trời, anh lắp bắp: “Sao, sao anh đột nhiên hỏi cái này?”
Cảnh Nhất Thành: “Anh muốn xem sở nghiên cứu nào mà trâu bò như vậy, đã làm không công rồi thì thôi, lại còn phải nghe theo lời bọn họ mới được nghỉ phép nữa.”
Hứa Thừa Hạo: “……”
Là hệ thống! Chính là cái hệ thống này hại người!!
Hứa Thừa Hạo mắng chửi hệ thống trong lòng, nhưng bên ngoài còn phải vỗ về Cảnh Nhất Thành: “Em đã ký hiệp ước giữ bí mật, không thể nói ra…… Hơn nữa em cũng không làm không công cho bọn họ, thu hoạch cũng kha khá thứ này nọ, em là người làm ăn, chắc chắn không mua bán lỗ vốn, anh yên tâm đi.”
Cảnh Nhất Thành im lặng một lát, nghiêm túc nói: “Sau này không được ký hợp tác lung tung, nhất là cái loại này.”
Hứa Thừa Hạo: “Vâng.”
Cảnh Nhất Thành đạt được câu trả lời, lại nhẹ giọng, dịu dàng bảo: “Anh lái xe về nhà ngay bây giờ đây.”
Hứa Thừa Hạo: “Ừm.”
Cảnh Nhất Thành thật sự rất lo lắng cái sở nghiên cứu kia, cứ cảm thấy đối phương đang bóc lột Hứa Thừa Hạo, cúp điện thoại xong, hắn bắt đầu liên hệ trợ lý đi điều tra xem là sở nghiên cứu nào. Kết quả là không điều tra được gì, ngay cả trợ lý cũng không tìm thấy bất cứ manh mối nào, giống như hạt giống và trái ớt của Hứa Thừa Hạo tự nhiên xuất hiện rồi tự nhiên biến mất.
Cảnh Nhất Thành nhíu chặt mày, sau khi về nhà, hắn bắt đầu giả bộ hỏi bâng quơ: “Hạo Hạo, ớt của em đâu?”
Hứa Thừa Hạo nói: “Không khéo, lúc anh không ở đây thì người ta đã đến lấy ớt, mang đi rồi.”
Cảnh Nhất Thành đứng ngay trước mặt Hứa Thừa Hạo, gọi điện cho thủ hạ trông coi ở dưới lầu, nghe được báo cáo là trừ những người sống trong chung cư, không nhìn thấy người ngoài ra vào, hơn nữa camera gắn ngoài hành lang căn hộ của Hứa Thừa Hạo cũng không thấy xuất hiện bất cứ ai.
Mặt Cảnh Nhất Thành đã muốn đen lại, hắn lần đầu tiên gọi tên anh với giọng nghiêm túc răn dạy: “Hứa Thừa Hạo!”
Vẻ mặt Hứa Thừa Hạo uất ức: “Anh làm gì lại dữ với em.”
Cảnh Nhất Thành xém nữa bỏ cuộc, hắn cau mày, nói: “Anh không dữ với em thì em cũng không biết chính mình đang làm gì đâu!”
Hứa Thừa Hạo yên lặng vùi mặt vào ngực hắn: “Em chỉ có một bí mật này, đợi em chuẩn bị xong, em sẽ nói với anh, được không?”
Cảnh Nhất Thành tự nhủ mình không thể mềm lòng, nhưng hắn thật sự chịu không nổi người yêu làm nũng, cuối cùng hắn ôm chặt anh, dọa dẫm: “Em tốt nhất là đừng tự thương tổn mình, bằng không thì đừng trách anh không cho em một không gian độc lập.”
Hứa Thừa Hạo: “Em biết em biết.”
Cảnh Nhất Thành vẫn ôm người, cọ cằm lên đầu anh: “Sau này có việc gì lớn phải thương lượng với anh trước.”
Hứa Thừa Hạo: “Vâng.”
Cảnh Nhất Thành miễn cưỡng vừa lòng, nhưng thâm tâm lại trống rỗng, không có cảm giác an toàn…… Có lẽ là trực giác, hắn cứ cảm thấy sở nghiên cứu bí mật này và trái ớt, đối với hắn mà nói, không phải cái gì tốt……
Nhưng Hứa Thừa Hạo đã không muốn nói, Cảnh Nhất Thành lại không nỡ ép buộc anh, hắn đành bất đắc dĩ thờ dài, đợi đến lúc tự anh nói cho hắn nghe, hy vọng là tin tốt.
Còn Hứa Thừa Hạo thì tâm tình anh đang rất vui. Anh không chỉ hoàn thành nhiệm vụ Ớt nhỏ 4.0, đạt được thời gian nghỉ ngơi 1 tháng, còn thành công trấn an Cảnh Nhất Thành, giải quyết được phiền toái phía sau.
Quá tốt rồi.
Hứa Thừa Hạo trải qua ngày tháng thoải mái thì thấy thời gian trôi nhanh. Mà ở bên kia, Nguyễn Thần Hiên đang giãy dụa trong khổ ải, cảm thấy một ngày như ba năm, hận không thể xuyên nhanh đến ba năm sau.
Một tháng này, y bôn ba giữa công ty, nhà và bệnh viện. Y phải quản lý công ty, không để cơ hội cho thằng con riêng xen vào, rồi lại phải cân bằng quan hệ giữa Nguyễn lão gia và An Nhu Vũ.
Chuyện đầu tiên thì cũng dễ xử, dù sao y cũng đã trải qua bao nhiêu chuyện ở trên thương trường, vài ba con thiêu thân ngu dốt với Nguyễn Thần Hiên mà nói cũng chỉ là chuyện nhỏ, không cần tốn nhiều sức cũng có thể giải quyết xong, y cũng chẳng để thằng con riêng kia vào mắt. Nhưng chuyện giữa hai người Nguyễn lão gia và An Nhu Vũ thì hỏng bét.
Tâm thần của An Nhu Vũ vẫn bất ổn như trước, có đôi khi ngồi cười một mình rồi tự nhiên bật khóc, khi ở bệnh viện, thậm chí còn xảy ra chuyện cướp con của người khác, Nguyễn Thần Hiên đành đưa cô đến một trung tâm an dưỡng để nghỉ ngơi điều trị. Còn Nguyễn lão gia, bản thân ông đã không thích An Nhu Vũ, thấy bộ dáng điên khùng của cô thì càng cho rằng cô sẽ làm hại đứa bé, ông kiên quyết không cho cô bước chân vào nhà, cũng không cho cô gặp con. Không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là kích thích lớn nhất đối với An Nhu Vũ, làm bệnh tình của cô nặng thêm.
Hai người này tạo thành một cái vòng luẩn quẩn, kết quả là Nguyễn Thần Hiên bị kẹp ở giữa. Y rơi vào thế khó xử, chìm sâu trong cái vòng luẩn quẩn đó, cho nên đến cuối cùng, y bị mất phương hướng, ngay cả bản thân cũng không biết mình lúc trước muốn làm gì, cũng không biết mình phải làm thế nào để cắt đứt cái vòng luẩn quẩn đó.
Thời gian cứ trôi đi như vậy, tiệc đầy tháng lặng lẽ tới.
Nguyễn lão gia khó được việc vui, dĩ nhiên là rất coi trọng bữa tiệc, có một vài thứ ông muốn phải tự mình xem qua, lúc lên danh sách khách mời thì long trọng mời một nửa số người trong giới, trong đó có Hứa gia.
Nguyễn Thần Hiên nhìn thấy tên Hứa Thừa Hạo, nội tâm y đầy phức tạp, cho tới bây giờ, y không nghĩ rằng cả hai sẽ gặp lại nhau trong hoàn cảnh này…… Ít nhất là lúc y theo đuổi Hứa Thừa Hạo, y thật sự không nghĩ rằng sẽ có một ngày hai người gặp nhau như vậy.
Nhưng dù thế, Nguyễn Thần Hiên vẫn muốn biểu hiện ra mặt tốt nhất của mình ở trước mặt Hứa Thừa Hạo. Y tỉ mỉ chọn quần áo, luôn luôn kiểm tra dáng vẻ của mình, đợi đến lúc bữa tiệc bắt đầu thì chuẩn bị trạng thái tốt nhất, chờ Hứa gia đến.
Ba mẹ Hứa gia hiếm khi rời núi, tới cũng không sớm không muộn, vừa vào cửa thì đi chào hỏi người quen. Hứa Thừa Hạo dù đi cùng ba mẹ Hứa gia, nhưng còn có thêm Cảnh Nhất Thành là bạn nam đi cùng.
Trong bữa tiệc xuất hiện những tiếng ngạc nhiên không nhỏ, ai cũng không ngờ Hứa Thừa Hạo và Cảnh Nhất Thành lại cùng nhau đến. Nhất là cử chỉ trao đổi của cả hai đều vô cùng thân mật, thoạt nhìn như quan hệ không tệ, làm cho Nguyễn Thần Hiên đứng trong bữa tiệc có vẻ thân cô thế cô, nhìn thế nào cũng như hai người kia đã liên thủ với nhau.
Ở đây có rất nhiều các vị trưởng bối, hẳn là không thể nào……
Mọi người khe khẽ thảo luận, ánh mắt đều dõi theo ba người, chờ mong có biến xuất hiện.
Nghe nói đứa bé này là An Nhu Vũ sinh, tuy rằng lúc trước có rất nhiều lời đồn về việc cả ba người đều buông tay An Nhu Vũ, nhưng Nguyễn Thần Hiên có con, vậy chắc chắn là y đã vượt qua hai người kia, vả mặt mũi bọn họ…… Cho nên là xé mặt nhau đê!!
Quần chúng chà tay soàn soạt, hận không thể xem cả ba đánh nhau mới thấy đã nghiền.
Nhưng tâm tình Cảnh Nhất Thành rất tốt, hắn sẽ không chủ động quậy bữa tiệc, để mọi người vẫn luôn chú ý đến Nguyễn Thần Hiên. Hắn rất thích chủ đề bữa tiệc, rất thích Nguyễn Thần Hiên chỉ có thể giương mắt nhìn hắn và Hạo Hạo đi cùng nhau, thích Nguyễn Thần Hiên có dính dáng đến An Nhu Vũ nhưng làm thế nào cũng không cắt đứt được.
Như vậy…… hắn có thể độc chiếm Hạo Hạo!
Tưởng tượng như vậy, Cảnh Nhất Thành quả thật sướng tê trong lòng, làm sao lại tức giận được chứ.
Nguyễn Thần Hiên nhìn thấy ánh mắt khiêu khích của Cảnh Nhất Thành, y tức đến nghiến răng mà phải chú ý hình tượng trước mặt mọi người, không thể thất thố, y giữ vẻ mặt bình thản, nâng ly rượu nhìn cả hai đến gần.
Hứa Thừa Hạo mỉm cười lễ phép: “Chúc mừng Nguyễn tổng.”
Ánh mắt Nguyễn Thần Hiên dịu lại, vừa định tiếp lời thì Cảnh Nhất Thành cắt ngang trước, hắn châm chọc: “Chúc mừng Nguyễn tổng lên chức bố, sau này cậu cần phải chăm sóc tốt đứa bé, đừng tùy ý làm gì để mất mặt đứa nhỏ.”
Ly rượu đỏ trong tay Nguyễn Thần Hiên suýt nữa bị bóp nát, ánh mắt y nhìn Cảnh Nhất Thành muốn phun lửa: “Tôi còn chưa cám ơn lời chúc mừng của Cảnh tổng ở bệnh viện nữa, hôm nào nhất định sẽ đáp lễ lại cho cậu!”
Cảnh Nhất Thành nâng tay khoát lên vai Hứa Thừa Hạo, mỉm cười tỏ vẻ: “Này thật không cần, tôi có Hạo Hạo là đủ rồi.”
Hứa Thừa Hạo: “???”
Anh vẫn không hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Tả Hòa thấy vậy thì ngạc nhiên, nói: “Anh không biết sao? Cảnh tiên sinh vì anh mà miễn trừ xử phạt đội trưởng, cho nên tôi đặc biệt đến đây cảm ơn anh.”
“Tôi?” Vẻ mặt Hứa Thừa Hạo mờ mịt: “Tôi làm cái gì?”
Tả Hòa suy nghĩ: “Anh cắn Cảnh tiên sinh một miếng.”
Hứa Thừa Hạo: “……”
Này rốt cuộc có cái gì liên quan!!!
Hứa Thừa Hạo triệt để cạn lời, cũng không muốn dính đến chuyện này nữa. Anh đưa luôn điện thoại cho Cảnh Nhất Thành, nếu có ai dám nhắn tin quấy rầy Hứa Thừa Hạo, Cảnh Nhất Thành sẽ lần lượt gọi điện lại hỏi thăm, còn nếu gọi điện tới làm phiền, cứ để cho Cảnh Nhất Thành trả lời điện thoại luôn.
Cứ như vậy, trước lời lẽ uy hiếp của Đại ma vương phát ra từ điện thoại, chưa đầy một ngày, di động của Hứa Thừa Hạo nhanh chóng yên tĩnh, không còn ai dám gọi đến hay nhắn tin làm phiền anh. Hứa Thừa Hạo rốt cuộc có thời gian chuẩn bị, chờ đợt thu hoạch ớt cuối cùng.
Đây là cơ hội thu hoạch cuối cùng của nhiệm vụ Ớt nhỏ 4.0. Sản lượng ở vườn ớt tuy không đạt chỉ tiêu đề ra, nhưng lần nào cũng thu được hơn 180 trái, lần thu hoạch cuối cùng chắc chắn vẫn có thể hái được hơn 164 trái, tuyệt đối có thể hoàn thành nhiệm vụ.
Nhưng lo lắng nhỡ có tai nạn ngoài ý muốn, Hứa Thừa Hạo vẫn để Cảnh Nhất Thành trồng thêm một ít dự phòng ở sở nghiên cứu, ngộ nhỡ vườn ớt không thể cho anh số ớt tối thiểu cần, anh vẫn còn cơ hội bổ cứu.
Có hai cái bảo hiểm trong tay, anh lại càng vững bụng. Đợi đến ngày thu hoạch, hai người chia nhau chạy tới vườn ớt và sở nghiên cứu, rồi chờ từ sớm để kiểm kê số ớt. Kết quả dĩ nhiên là khả quan, số lượng thu hoạch đợt này hiếm khi đạt mốc 200 trái, cộng thêm cả chậu vịt vàng nhỏ là tổng cộng 204 trái, thỏa mãn yêu cầu nhiệm vụ.
Hứa Thừa Hạo thở phào trong lòng, anh nghĩ đến cái gì đó bèn nhanh chóng lái xe về nhà, lôi tất cả ớt trong két sắt ra, rồi ầm ĩ gọi hệ thống: ra đây ra đây, thừa dịp Cảnh Nhất Thành không có mặt, mày tới thu ớt nhanh đi!!
[Đinh – Chức năng thu hoạch Ớt nhỏ login.]
[Đinh – Kiểm tra thành công, nhiệm vụ Ớt nhỏ hoàn thành vượt mức, số ớt ngài hiện đang có là 1.111/50.000.000, xin ký chủ tiếp tục cố gắng.]
[Đinh – Phần thưởng nhiệm vụ Ớt nhỏ login, vì ngài đã hoàn thành nhiệm vụ trong thời gian quy định, đạt được một “cánh tay có sức lực mạnh mẽ”.]
[Đinh – Nhiệm vụ Ớt nhỏ 4.0 hoàn thành, bắt đầu tự động thăng cấp, tiến vào thời gian làm lạnh, thời gian 4 tuần.]
Tin tức quen thuộc nổ tung trong đầu, Hứa Thừa Hạo đọc lần lượt từng tin, rồi khóa két sắt lại như cũ, sau đó nhắn tin hỏi thăm Cảnh Nhất Thành.
Cảnh Nhất Thành trả lời: “Thu hoạch ít hơn so với lần trước, được 58 trái hoàn chỉnh.”
Hứa Thừa Hạo nói: “Không sao, em đã xong nhiệm vụ rồi.”
Cảnh Nhất Thành: “Giỏi quá.”
Hứa Thừa Hạo mỹ mãn cầm di động: “Em còn được một tháng nghỉ ngơi (*^▽^*)”
Cảnh Nhất Thành bên kia im lặng, rồi đột nhiên gọi hẳn điện thoại qua: “Hạo Hạo, em có thể cho anh biết là sở nghiên cứu nào không?”
Hồn vía Hứa Thừa Hạo lập tức bị dọa bay lên trời, anh lắp bắp: “Sao, sao anh đột nhiên hỏi cái này?”
Cảnh Nhất Thành: “Anh muốn xem sở nghiên cứu nào mà trâu bò như vậy, đã làm không công rồi thì thôi, lại còn phải nghe theo lời bọn họ mới được nghỉ phép nữa.”
Hứa Thừa Hạo: “……”
Là hệ thống! Chính là cái hệ thống này hại người!!
Hứa Thừa Hạo mắng chửi hệ thống trong lòng, nhưng bên ngoài còn phải vỗ về Cảnh Nhất Thành: “Em đã ký hiệp ước giữ bí mật, không thể nói ra…… Hơn nữa em cũng không làm không công cho bọn họ, thu hoạch cũng kha khá thứ này nọ, em là người làm ăn, chắc chắn không mua bán lỗ vốn, anh yên tâm đi.”
Cảnh Nhất Thành im lặng một lát, nghiêm túc nói: “Sau này không được ký hợp tác lung tung, nhất là cái loại này.”
Hứa Thừa Hạo: “Vâng.”
Cảnh Nhất Thành đạt được câu trả lời, lại nhẹ giọng, dịu dàng bảo: “Anh lái xe về nhà ngay bây giờ đây.”
Hứa Thừa Hạo: “Ừm.”
Cảnh Nhất Thành thật sự rất lo lắng cái sở nghiên cứu kia, cứ cảm thấy đối phương đang bóc lột Hứa Thừa Hạo, cúp điện thoại xong, hắn bắt đầu liên hệ trợ lý đi điều tra xem là sở nghiên cứu nào. Kết quả là không điều tra được gì, ngay cả trợ lý cũng không tìm thấy bất cứ manh mối nào, giống như hạt giống và trái ớt của Hứa Thừa Hạo tự nhiên xuất hiện rồi tự nhiên biến mất.
Cảnh Nhất Thành nhíu chặt mày, sau khi về nhà, hắn bắt đầu giả bộ hỏi bâng quơ: “Hạo Hạo, ớt của em đâu?”
Hứa Thừa Hạo nói: “Không khéo, lúc anh không ở đây thì người ta đã đến lấy ớt, mang đi rồi.”
Cảnh Nhất Thành đứng ngay trước mặt Hứa Thừa Hạo, gọi điện cho thủ hạ trông coi ở dưới lầu, nghe được báo cáo là trừ những người sống trong chung cư, không nhìn thấy người ngoài ra vào, hơn nữa camera gắn ngoài hành lang căn hộ của Hứa Thừa Hạo cũng không thấy xuất hiện bất cứ ai.
Mặt Cảnh Nhất Thành đã muốn đen lại, hắn lần đầu tiên gọi tên anh với giọng nghiêm túc răn dạy: “Hứa Thừa Hạo!”
Vẻ mặt Hứa Thừa Hạo uất ức: “Anh làm gì lại dữ với em.”
Cảnh Nhất Thành xém nữa bỏ cuộc, hắn cau mày, nói: “Anh không dữ với em thì em cũng không biết chính mình đang làm gì đâu!”
Hứa Thừa Hạo yên lặng vùi mặt vào ngực hắn: “Em chỉ có một bí mật này, đợi em chuẩn bị xong, em sẽ nói với anh, được không?”
Cảnh Nhất Thành tự nhủ mình không thể mềm lòng, nhưng hắn thật sự chịu không nổi người yêu làm nũng, cuối cùng hắn ôm chặt anh, dọa dẫm: “Em tốt nhất là đừng tự thương tổn mình, bằng không thì đừng trách anh không cho em một không gian độc lập.”
Hứa Thừa Hạo: “Em biết em biết.”
Cảnh Nhất Thành vẫn ôm người, cọ cằm lên đầu anh: “Sau này có việc gì lớn phải thương lượng với anh trước.”
Hứa Thừa Hạo: “Vâng.”
Cảnh Nhất Thành miễn cưỡng vừa lòng, nhưng thâm tâm lại trống rỗng, không có cảm giác an toàn…… Có lẽ là trực giác, hắn cứ cảm thấy sở nghiên cứu bí mật này và trái ớt, đối với hắn mà nói, không phải cái gì tốt……
Nhưng Hứa Thừa Hạo đã không muốn nói, Cảnh Nhất Thành lại không nỡ ép buộc anh, hắn đành bất đắc dĩ thờ dài, đợi đến lúc tự anh nói cho hắn nghe, hy vọng là tin tốt.
Còn Hứa Thừa Hạo thì tâm tình anh đang rất vui. Anh không chỉ hoàn thành nhiệm vụ Ớt nhỏ 4.0, đạt được thời gian nghỉ ngơi 1 tháng, còn thành công trấn an Cảnh Nhất Thành, giải quyết được phiền toái phía sau.
Quá tốt rồi.
Hứa Thừa Hạo trải qua ngày tháng thoải mái thì thấy thời gian trôi nhanh. Mà ở bên kia, Nguyễn Thần Hiên đang giãy dụa trong khổ ải, cảm thấy một ngày như ba năm, hận không thể xuyên nhanh đến ba năm sau.
Một tháng này, y bôn ba giữa công ty, nhà và bệnh viện. Y phải quản lý công ty, không để cơ hội cho thằng con riêng xen vào, rồi lại phải cân bằng quan hệ giữa Nguyễn lão gia và An Nhu Vũ.
Chuyện đầu tiên thì cũng dễ xử, dù sao y cũng đã trải qua bao nhiêu chuyện ở trên thương trường, vài ba con thiêu thân ngu dốt với Nguyễn Thần Hiên mà nói cũng chỉ là chuyện nhỏ, không cần tốn nhiều sức cũng có thể giải quyết xong, y cũng chẳng để thằng con riêng kia vào mắt. Nhưng chuyện giữa hai người Nguyễn lão gia và An Nhu Vũ thì hỏng bét.
Tâm thần của An Nhu Vũ vẫn bất ổn như trước, có đôi khi ngồi cười một mình rồi tự nhiên bật khóc, khi ở bệnh viện, thậm chí còn xảy ra chuyện cướp con của người khác, Nguyễn Thần Hiên đành đưa cô đến một trung tâm an dưỡng để nghỉ ngơi điều trị. Còn Nguyễn lão gia, bản thân ông đã không thích An Nhu Vũ, thấy bộ dáng điên khùng của cô thì càng cho rằng cô sẽ làm hại đứa bé, ông kiên quyết không cho cô bước chân vào nhà, cũng không cho cô gặp con. Không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là kích thích lớn nhất đối với An Nhu Vũ, làm bệnh tình của cô nặng thêm.
Hai người này tạo thành một cái vòng luẩn quẩn, kết quả là Nguyễn Thần Hiên bị kẹp ở giữa. Y rơi vào thế khó xử, chìm sâu trong cái vòng luẩn quẩn đó, cho nên đến cuối cùng, y bị mất phương hướng, ngay cả bản thân cũng không biết mình lúc trước muốn làm gì, cũng không biết mình phải làm thế nào để cắt đứt cái vòng luẩn quẩn đó.
Thời gian cứ trôi đi như vậy, tiệc đầy tháng lặng lẽ tới.
Nguyễn lão gia khó được việc vui, dĩ nhiên là rất coi trọng bữa tiệc, có một vài thứ ông muốn phải tự mình xem qua, lúc lên danh sách khách mời thì long trọng mời một nửa số người trong giới, trong đó có Hứa gia.
Nguyễn Thần Hiên nhìn thấy tên Hứa Thừa Hạo, nội tâm y đầy phức tạp, cho tới bây giờ, y không nghĩ rằng cả hai sẽ gặp lại nhau trong hoàn cảnh này…… Ít nhất là lúc y theo đuổi Hứa Thừa Hạo, y thật sự không nghĩ rằng sẽ có một ngày hai người gặp nhau như vậy.
Nhưng dù thế, Nguyễn Thần Hiên vẫn muốn biểu hiện ra mặt tốt nhất của mình ở trước mặt Hứa Thừa Hạo. Y tỉ mỉ chọn quần áo, luôn luôn kiểm tra dáng vẻ của mình, đợi đến lúc bữa tiệc bắt đầu thì chuẩn bị trạng thái tốt nhất, chờ Hứa gia đến.
Ba mẹ Hứa gia hiếm khi rời núi, tới cũng không sớm không muộn, vừa vào cửa thì đi chào hỏi người quen. Hứa Thừa Hạo dù đi cùng ba mẹ Hứa gia, nhưng còn có thêm Cảnh Nhất Thành là bạn nam đi cùng.
Trong bữa tiệc xuất hiện những tiếng ngạc nhiên không nhỏ, ai cũng không ngờ Hứa Thừa Hạo và Cảnh Nhất Thành lại cùng nhau đến. Nhất là cử chỉ trao đổi của cả hai đều vô cùng thân mật, thoạt nhìn như quan hệ không tệ, làm cho Nguyễn Thần Hiên đứng trong bữa tiệc có vẻ thân cô thế cô, nhìn thế nào cũng như hai người kia đã liên thủ với nhau.
Ở đây có rất nhiều các vị trưởng bối, hẳn là không thể nào……
Mọi người khe khẽ thảo luận, ánh mắt đều dõi theo ba người, chờ mong có biến xuất hiện.
Nghe nói đứa bé này là An Nhu Vũ sinh, tuy rằng lúc trước có rất nhiều lời đồn về việc cả ba người đều buông tay An Nhu Vũ, nhưng Nguyễn Thần Hiên có con, vậy chắc chắn là y đã vượt qua hai người kia, vả mặt mũi bọn họ…… Cho nên là xé mặt nhau đê!!
Quần chúng chà tay soàn soạt, hận không thể xem cả ba đánh nhau mới thấy đã nghiền.
Nhưng tâm tình Cảnh Nhất Thành rất tốt, hắn sẽ không chủ động quậy bữa tiệc, để mọi người vẫn luôn chú ý đến Nguyễn Thần Hiên. Hắn rất thích chủ đề bữa tiệc, rất thích Nguyễn Thần Hiên chỉ có thể giương mắt nhìn hắn và Hạo Hạo đi cùng nhau, thích Nguyễn Thần Hiên có dính dáng đến An Nhu Vũ nhưng làm thế nào cũng không cắt đứt được.
Như vậy…… hắn có thể độc chiếm Hạo Hạo!
Tưởng tượng như vậy, Cảnh Nhất Thành quả thật sướng tê trong lòng, làm sao lại tức giận được chứ.
Nguyễn Thần Hiên nhìn thấy ánh mắt khiêu khích của Cảnh Nhất Thành, y tức đến nghiến răng mà phải chú ý hình tượng trước mặt mọi người, không thể thất thố, y giữ vẻ mặt bình thản, nâng ly rượu nhìn cả hai đến gần.
Hứa Thừa Hạo mỉm cười lễ phép: “Chúc mừng Nguyễn tổng.”
Ánh mắt Nguyễn Thần Hiên dịu lại, vừa định tiếp lời thì Cảnh Nhất Thành cắt ngang trước, hắn châm chọc: “Chúc mừng Nguyễn tổng lên chức bố, sau này cậu cần phải chăm sóc tốt đứa bé, đừng tùy ý làm gì để mất mặt đứa nhỏ.”
Ly rượu đỏ trong tay Nguyễn Thần Hiên suýt nữa bị bóp nát, ánh mắt y nhìn Cảnh Nhất Thành muốn phun lửa: “Tôi còn chưa cám ơn lời chúc mừng của Cảnh tổng ở bệnh viện nữa, hôm nào nhất định sẽ đáp lễ lại cho cậu!”
Cảnh Nhất Thành nâng tay khoát lên vai Hứa Thừa Hạo, mỉm cười tỏ vẻ: “Này thật không cần, tôi có Hạo Hạo là đủ rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất