Sau Khi Trở Thành Lốp Xe Dự Phòng, Cả Nam Chính Và Nam Phản Diện Đều Thích Ta
Chương 122:
Những câu nói châm chọc đã chuẩn bị sẵn của Nguyễn Thần Hiên liền nghẹn ở cổ, y đứng lặng một lúc lâu vẫn không nói nên lời.
Tại sao Cảnh Nhất Thành đáng ghét như vậy!
Chỉ là tên tiểu nhân đắc chí! Đúng là không biết xấu hổ!!
Nguyễn Thần Hiên tức nổ trong lòng, nếu không phải trước mắt có bao nhiêu người, y nhất định sẽ cho tất cả vệ sĩ cùng nhào lên đánh chết hắn – y không tin đã vào địa bàn của y mà tên đó còn chạy được!
Tuy nghĩ trong lòng như thế, Nguyễn Thần Hiên vẫn nâng ly rượu, mỉm cười nói: “Vậy thì đúng là chúc mừng Cảnh tổng, hy vọng Cảnh tổng sau này cũng có thể tự tin phát biểu những lời như thế.”
Cảnh Nhất Thành thoải mái bảo: “Hạo Hạo yêu tôi, dĩ nhiên là tôi có tự tin rồi…… À, tôi quên là Nguyễn tổng không được trải qua loại cảm giác này, thật là xin lỗi.”
Đây tuyệt đối là đòn chí mạng, Nguyễn Thần Hiên bị kích thích đến không thể giữ được sắc mặt nữa, y giật tím mặt, nhìn chằm chằm Cảnh Nhất Thành.
Y thật sự là hiếm khi nào căm ghét một người như vậy, thật giống như đối phương từ nhỏ đã là kẻ thù không đội trời chung với y, đối phương làm cái gì, nói cái gì, đều bị y căm ghét đến cực điểm. Nhất là đối phương còn đang khiêu khích y! Giống như ruồi bọ rớt vào chén cơm, ta vô tình cắn phải, ghê tởm đến cùng cực!
Nguyễn Thần Hiên siết chặt nắm tay, giống như không chịu đựng được nữa.
Cảnh Nhất Thành thì lại như không nhìn thấy, không chỉ có sắc mặt lạnh lùng, ánh mắt còn rất khinh miệt, không để ai vào trong mắt, hành động khinh người làm vô cùng nhuần nhuyễn.
Đang chiến tranh hết sức căng thẳng, đột nhiên có tiếng xe lăn truyền tới.
Hứa Thừa Hào đứng im lặng giữa hai người bất ngờ lén huých Cảnh Nhất Thành nhắc nhở, anh chủ động chào hỏi: “Ông Nguyễn đã lâu không gặp, chúc mừng ông tứ đại đồng đường.”
Cảnh Nhất Thành vẫn giữ bộ mặt than, gật đầu chào với Nguyễn lão gia.
Nguyễn lão gia do có việc vui nên tinh thần thoải mái, được người đẩy xe lăn lại đây còn cười cười: “Được được được, đêm nay nhất định phải hết mình.”
Hứa Thừa Hạo: “Dĩ nhiên rồi.”
Hai người đứng giữa hai núi băng hàn huyên một lúc lâu, cuối cùng, Hứa Thừa Hạo đưa Cảnh Nhất Thành đi trước, ra chỗ ba mẹ Hứa gia.
Đợi cho người đi khuất, Nguyễn lão gia tuy trên mặt vẫn cười, nhưng giọng nói lại lãnh đạm: “Cháu nhìn cái mặt cháu xem!”
Nguyễn Thần Hiên im lặng cúi đầu.
Nguyễn lão gia: “Hôm nay là ngày vui, cái mặt chảy như thế còn ra thể thống gì, trước kia dạy cháu cái gì đã quên hết rồi hả?”
Nguyễn Thần Hiên: “Dạ, không có.”
Nguyễn lão gia: “Vậy thì tự giải quyết gọn gàng cho ông, đừng để ông mất mặt.”
Nói xong, Nguyễn lão gia phất tay, được người đẩy đi, tiếp tục vui vẻ nói chuyện với những người khác, hoàn toàn không có bộ dáng vừa răn dạy con cháu.
Nguyễn Thần Hiên nhấp một ngụm rượu đỏ trên tay, y quay đầu nhìn về phía Hứa Thừa Hạo, phát hiện hai người đang gặp ba mẹ, quả bom chôn sâu trong đầu lập tức nổ tung — Cảnh Nhất Thành: “Tiệc đầy tháng của con cậu, chính là lúc tôi ra mắt gia đình.”
Cảnh Nhất Thành bây giờ đang căng thẳng muốn chết, nào có thời gian rảnh đi để ý Nguyễn Thần Hiên, hắn cực kỳ khiêm tốn, gọi: “Cháu chào hai bác.”
Đang ở bên ngoài, ba mẹ Hứa gia cũng không thể nói gì, đành gật đầu khách khí cười đáp lễ.
Hứa Thừa Hạo trêu đùa cho dịu không khí gượng gạo: “Mẹ, mẹ không đeo trang sức con mua à, xem ra là con mua chưa đủ đắt tiền rồi.”
Mẹ Hứa bèn cười: “Đây là của ba con mua cho mẹ, ổng còn không cho mẹ đeo cái của con mua đó.”
Ba Hứa lập tức nhìn sang chỗ khác, nghiêm túc ho hai tiếng.
Hứa Thừa Hạo ái chà một tiếng, vội vã nói: “Thế xem như con chưa nói gì, bai bai.”
Mẹ Hứa bị chọc cười, không khí cũng dần thoải mái hơn. Quần chúng vẫn đang theo dõi sát sao Cảnh Nhất Thành và Hứa Thừa Hạo, chờ mong bọn họ đánh nhau, bèn lập tức phát hiện…… Cảnh Nhất Thành này sao không đi tìm Nguyễn Thần Hiên, còn chạy ra đây gặp người nhà họ Hứa làm gì?
Hứa Thừa Hạo chào hỏi người thân trong nhà cậu ta là chuyện bình thường, còn chú đứng đấy nói chuyện lâu như vậy vẫn không đi, không thấy quá phận hả? Chú không để ý đến ba ruột của chủ bữa tiệc này sao?
Còn nữa, Cảnh Nhất Thành sao đứng trước mặt người Hứa gia lại ngoan như vậy? Trông hắn không giống ngoan kiểu nghe lời đáng yêu, mà là ngoan kiểu mãnh thú cất móng vuốt đi, mặc dù nhìn thì vẫn thấy mặt than lạnh lùng, nhưng cái kiêu ngạo ương ngạnh thì lại không có.
Đây là tình huống quái quỷ gì vậy!
Bữa tiệc vừa mới bắt đầu, quan hệ khó hiểu này đã làm quần chúng vây xem như lạc vào sương mù không biết nên nhìn đi đâu, bọn họ hận không thể mọc thêm mấy con mắt để quét bốn phương tám hướng, theo dõi thật chặt ba người đó.
Cũng may nhân vật chính của tiệc đầy tháng đã lên sân khấu, tiểu thiếu gia nhà họ Nguyễn mới vừa đủ tháng được bà vú bế ra gặp khách khứa. Hứa Thừa Hạo đứng nhìn phía sau đám đông, phát hiện đứa bé này quá gầy yếu, đôi mắt đen nhánh mở to không sợ người lạ. Cũng thật sự là nhìn không ra có chỗ nào giống nam chính.
Nguyễn lão gia rất yêu thích đứa bé, đặt tên cho nó là Nguyễn Thiên Tứ (trời ban tặng), ông còn tự tay viết câu đối “Tri túc thường lạc” (*), chữ “túc” được thay bằng hai dấu bàn chân của đứa bé, lưu lại làm kỷ niệm.
(*) Tri túc thường lạc: Tâm biết đủ là hạnh phúc, tức là biết sống giản dị, chỉ cần đủ đầy, không cần xa hoa quý giá.
Mọi người hoặc thật lòng hoặc giả bộ, đều khen đứa bé có bộ dáng tuấn tú, rất giống ba nó. Ngay lúc bữa tiệc đang hoan hỉ hòa thuận vui vẻ, có tiếng nôn mửa đột nhiên vang lên, phá hủy tâm trạng của mọi người.
An Nhược Đồng ngồi thẳng người dậy, thấy tất cả mọi người đang nhìn mình, sắc mặt ả lập tức trắng bệch, ả vừa lau khóe môi vừa nói: “Thật có lỗi, lúc nãy vừa ăn một chút đồ dầu mỡ, trong người hơi khó chịu.”
Người hầu bên cạnh tự giác quét dọn, mọi người tuy không vui nhưng cũng không tiện nói năng gì, đang chuẩn bị quay đi thì có một tiếng hét kinh hãi đột nhiên vang lên, sự chú ý của mọi người lại quay trở về An Nhược Đồng.
Mẹ An nói: “Đồng Đồng, không lẽ con có thai rồi?”
Chính An Nhược Đồng cũng ngẩn ra, Hàn Hạo Phong ngược lại lại phản ứng nhanh nhất, vội vàng tiến lên: “Sao lại thế này? Em còn khó chịu không?” Gã nói xong, còn âm thầm bóp chặt tay An Nhược Đồng.
An Nhược Đồng cũng không ngu, được nhắc nhở bèn lập tức hiểu ngay, cho dù không còn khó chịu nhưng ả cũng ráng nôn khan vài tiếng, mắt rưng rưng, ngã vào lòng Hàn Hạo Phong: “Em khó chịu quá……”
Nguyễn lão gia hiếm khi nhìn thẳng bọn họ, ông lên tiếng chủ trì đại cục: “Nếu khó chịu thì lên lầu nghỉ ngơi đi, lão Lâm, ông tìm bác sĩ để khám cho con bé đi.”
Người vẫn đứng phía sau Nguyễn lão gia lập tức tiến lên, nói: “Mời An tiểu thư đi theo tôi.”
Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, An Nhược Đồng vừa khỏe mạnh liền biến thành Lâm Đại Ngọc*, được Hàn Hạo Phong và mẹ mình dìu lên lầu, thấp thỏm lo lắng đợi bác sĩ gia đình đến kiểm tra thân thể.
*Lâm Đại Ngọc: nhân vật hư cấu, một trong ba nhân vật chính trong tiểu thuyết Hồng Lâu Mộng của tác giả Tào Tuyết Cần. Lâm Đại Ngọc là cô gái yếu ớt lắm bệnh, luôn đượm buồn và thích khóc. Đã có thời, người ta thường nói “em Lâm liễu yếu đào tơ” để ám chỉ một cô gái ốm yếu – trích Wiki
Yến hội dưới lầu tiếp tục. Tuy màn kịch này của An Nhược Đồng và Hàn Hạo Phong chẳng ra làm sao, nhưng lại làm cả bữa tiệc rối tung lên. Cho dù mọi người còn nghi ngờ tính thật giả của chuyện có thai, nhưng sự chú ý vẫn đổ dồn lên người cặp đôi đấy, dù cả hai không lung lay được địa vị của Nguyễn Thần Hiên, nhưng bọn họ cũng đã thành công quấy bữa tiệc thành nồi bát nháo.
Vẻ mặt Nguyễn Thần Hiên hờ hững, không nhìn ra cảm xúc gì, trường hợp như thế này, không tới phiên y đứng ra làm chủ, rốt cuộc vẫn là Nguyễn lão gia ra mặt đánh vỡ gượng gạo, ông hàn huyên với vài vị trưởng bối, bữa tiệc mới một lần nữa khôi phục không khí rộn ràng.
Hứa Thừa Hạo thu tầm mắt, nói với Cảnh Nhất Thành: “Nguyễn Thần Hiên thảm quá.”
Cảnh Nhất Thành lập tức để bụng: “Không được tiếc cho thằng đó!”
Hứa Thừa Hạo: “Em không tiếc, chỉ là cảm thán anh ta thân ở trong khó khăn, bên người lại không có ai đáng để dựa vào.”
Cảnh Nhất Thành nói: “Nếu anh không cướp được em, bộ dáng hiện tại của tên đó có thể là anh trong tương lai đấy.”
Hứa Thừa Hạo ngẩng đầu nhìn hắn, Cảnh Nhất Thành cũng cúi đầu nhìn anh, ánh mắt thật sự không nói dối.
Hứa Thừa Hạo nở nụ cười, cố gắng kìm lòng không hôn hắn: “Biết em quan trọng như thế thì nên bảo vệ em cho tốt.”
Cảnh Nhất Thành cúi đầu, ừ một tiếng, bàn tay lại đặt trên vai anh, hơi dùng sức bóp.
Ba mẹ Hứa gia đứng đối diện: “……”
Cái tay cái tay cái tay! Gặp mặt ba mẹ mà không biết giữ lễ nghĩa sao?! Ba mẹ còn chưa đồng ý mà hai đứa đã dám ve vãn nhau ngay trước mặt người lớn à?!
Không khí bữa tiệc thật vất vả mới trở về lại như cũ, đang lúc bà vú chuẩn bị ôm em bé lên lầu về phòng, từ trong một góc, đột nhiên có người mặc đồng phục người hầu nhào ra, vươn tay cướp đứa bé.
Bữa tiệc lập tức hỗn loạn, Nguyễn Thần Hiên đứng sau lưng Nguyễn lao gia là người đứng gần cầu thang nhất, y xông lên bắt lấy tay người hầu, chắn trước mặt bà vú, thấy thế, bà vú vội vàng ôm chặt đứa bé, rời xa khỏi chiến trường, còn Nguyễn Thần Hiên rốt cuộc cũng thấy rõ người hầu là ai.
“Ôi trời — là An Nhu Vũ!”
Một tiếng hét lập tức làm bữa tiệc càng hỗn loạn hơn, quần chúng vốn đang hóng biến hít một hơi khí lạnh, bọn họ vừa quan sát bạn trai cũ của An Nhu Vũ, quan sát hôn phu và người theo đuổi An Nhu Vũ, vừa thì thầm bàn tán, hận không thể đứng gào lên ngay tại chỗ.
Chiến sự mà bọn họ đang hóng đã tới rồi!!!
Nguyễn Thần Hiên sau khi nhìn rõ là An Nhu Vũ, tay nắm lấy cô bắt đầu thả lỏng, An Nhu Vũ chớp lấy cơ hội, hất tay Nguyễn Thần Hiên ra, rồi lại xông lên cầu thang, nhào về phía bà vú, gào lên: “Trả đứa bé lại cho tôi!”
Bà vú sợ tới mức xoay người bỏ chạy, bà làm sao lại đưa đứa trẻ cho một người phụ nữ có cảm xúc không ổn định được chứ.
Nguyễn Thần Hiên cũng hoàn hồn, tiến lên bắt lấy An Nhu Vũ, kéo mạnh người xuống lầu. An Nhu Vũ nhìn thấy đứa bé gần trong gang tấc, cô thật muốn điên rồi, cô nhìn những người muốn ngăn cản cô không khác gì kẻ thù, cô phẫn nộ, quay người tát Nguyễn Thần Hiên.
Trong nháy mắt, đau đớn quét qua mặt, Nguyễn Thần Hiên cảm nhận được lực cào của móng tay vào da thịt, y phản xạ, xô mạnh An Nhu Vũ ra khỏi người, quần chúng đang vây xem lập tức tản ra, sau đấy chẳng hiểu thế nào, An Nhu Vũ lại té ngay trước mặt Hứa Thừa Hạo.
— Ây, cái vầng sáng lốp xe dự phòng chết tiệt này.
Cả sảnh im phăng phắc, tất cả mọi người nhìn chằm chằm An Nhu Vũ và Hứa Thừa Hạo, cùng đợi phản ứng của hai người. Dù cho không còn thương yêu, đến cùng thì nhìn người có hôn ước với mình hơn hai mươi năm biến thành như vậy, chắc chắn phải có phản ứng gì đó chứ.
An Nhu Vũ không phụ sự mong đợi của mọi người, cô sau khi phát hiện trước mặt là Hứa Thừa Hạo, vẻ mặt dữ tợn lập tức biến mất, thay bằng vẻ yếu đuối đáng yêu, cô rưng rưng nước mắt, gọi: “Hạo ca ca!”
Mặt Hứa Thừa Hạo lạnh tanh, lười phản ứng.
“Hạo ca ca, anh mau giúp em, xin anh…… xin anh lấy đứa bé về cho em, đấy là con em, là con của em!” An Nhu Vũ vừa bò vừa khóc, muốn xáp lại ôm chân Hứa Thừa Hạo, hy vọng anh giúp cô.
Dưới mái tóc bù xù, cô thấy người trước mặt ngồi xuống, trong lòng liền mừng thầm, ý nghĩ “biết ngay là Hạo ca ca sẽ không bỏ mặc cô” còn chưa nghĩ xong, một con dao găm nhỏ màu bạc cắm phập xuống mặt đất giữa kẽ tay cô.
An Nhu Vũ cứng đờ, cô không thể tin được ngẩng đầu nhìn, Hứa Thừa Hạo vừa nhìn thấy không biết từ lúc nào đã biến thành Cảnh Nhất Thành, hắn đang nắm con dao, đôi mắt đen kịt khủng bố nhìn chằm chằm vào cô, giọng nói lạnh lùng: “Dám gọi một lần nữa xem!”
Tại sao Cảnh Nhất Thành đáng ghét như vậy!
Chỉ là tên tiểu nhân đắc chí! Đúng là không biết xấu hổ!!
Nguyễn Thần Hiên tức nổ trong lòng, nếu không phải trước mắt có bao nhiêu người, y nhất định sẽ cho tất cả vệ sĩ cùng nhào lên đánh chết hắn – y không tin đã vào địa bàn của y mà tên đó còn chạy được!
Tuy nghĩ trong lòng như thế, Nguyễn Thần Hiên vẫn nâng ly rượu, mỉm cười nói: “Vậy thì đúng là chúc mừng Cảnh tổng, hy vọng Cảnh tổng sau này cũng có thể tự tin phát biểu những lời như thế.”
Cảnh Nhất Thành thoải mái bảo: “Hạo Hạo yêu tôi, dĩ nhiên là tôi có tự tin rồi…… À, tôi quên là Nguyễn tổng không được trải qua loại cảm giác này, thật là xin lỗi.”
Đây tuyệt đối là đòn chí mạng, Nguyễn Thần Hiên bị kích thích đến không thể giữ được sắc mặt nữa, y giật tím mặt, nhìn chằm chằm Cảnh Nhất Thành.
Y thật sự là hiếm khi nào căm ghét một người như vậy, thật giống như đối phương từ nhỏ đã là kẻ thù không đội trời chung với y, đối phương làm cái gì, nói cái gì, đều bị y căm ghét đến cực điểm. Nhất là đối phương còn đang khiêu khích y! Giống như ruồi bọ rớt vào chén cơm, ta vô tình cắn phải, ghê tởm đến cùng cực!
Nguyễn Thần Hiên siết chặt nắm tay, giống như không chịu đựng được nữa.
Cảnh Nhất Thành thì lại như không nhìn thấy, không chỉ có sắc mặt lạnh lùng, ánh mắt còn rất khinh miệt, không để ai vào trong mắt, hành động khinh người làm vô cùng nhuần nhuyễn.
Đang chiến tranh hết sức căng thẳng, đột nhiên có tiếng xe lăn truyền tới.
Hứa Thừa Hào đứng im lặng giữa hai người bất ngờ lén huých Cảnh Nhất Thành nhắc nhở, anh chủ động chào hỏi: “Ông Nguyễn đã lâu không gặp, chúc mừng ông tứ đại đồng đường.”
Cảnh Nhất Thành vẫn giữ bộ mặt than, gật đầu chào với Nguyễn lão gia.
Nguyễn lão gia do có việc vui nên tinh thần thoải mái, được người đẩy xe lăn lại đây còn cười cười: “Được được được, đêm nay nhất định phải hết mình.”
Hứa Thừa Hạo: “Dĩ nhiên rồi.”
Hai người đứng giữa hai núi băng hàn huyên một lúc lâu, cuối cùng, Hứa Thừa Hạo đưa Cảnh Nhất Thành đi trước, ra chỗ ba mẹ Hứa gia.
Đợi cho người đi khuất, Nguyễn lão gia tuy trên mặt vẫn cười, nhưng giọng nói lại lãnh đạm: “Cháu nhìn cái mặt cháu xem!”
Nguyễn Thần Hiên im lặng cúi đầu.
Nguyễn lão gia: “Hôm nay là ngày vui, cái mặt chảy như thế còn ra thể thống gì, trước kia dạy cháu cái gì đã quên hết rồi hả?”
Nguyễn Thần Hiên: “Dạ, không có.”
Nguyễn lão gia: “Vậy thì tự giải quyết gọn gàng cho ông, đừng để ông mất mặt.”
Nói xong, Nguyễn lão gia phất tay, được người đẩy đi, tiếp tục vui vẻ nói chuyện với những người khác, hoàn toàn không có bộ dáng vừa răn dạy con cháu.
Nguyễn Thần Hiên nhấp một ngụm rượu đỏ trên tay, y quay đầu nhìn về phía Hứa Thừa Hạo, phát hiện hai người đang gặp ba mẹ, quả bom chôn sâu trong đầu lập tức nổ tung — Cảnh Nhất Thành: “Tiệc đầy tháng của con cậu, chính là lúc tôi ra mắt gia đình.”
Cảnh Nhất Thành bây giờ đang căng thẳng muốn chết, nào có thời gian rảnh đi để ý Nguyễn Thần Hiên, hắn cực kỳ khiêm tốn, gọi: “Cháu chào hai bác.”
Đang ở bên ngoài, ba mẹ Hứa gia cũng không thể nói gì, đành gật đầu khách khí cười đáp lễ.
Hứa Thừa Hạo trêu đùa cho dịu không khí gượng gạo: “Mẹ, mẹ không đeo trang sức con mua à, xem ra là con mua chưa đủ đắt tiền rồi.”
Mẹ Hứa bèn cười: “Đây là của ba con mua cho mẹ, ổng còn không cho mẹ đeo cái của con mua đó.”
Ba Hứa lập tức nhìn sang chỗ khác, nghiêm túc ho hai tiếng.
Hứa Thừa Hạo ái chà một tiếng, vội vã nói: “Thế xem như con chưa nói gì, bai bai.”
Mẹ Hứa bị chọc cười, không khí cũng dần thoải mái hơn. Quần chúng vẫn đang theo dõi sát sao Cảnh Nhất Thành và Hứa Thừa Hạo, chờ mong bọn họ đánh nhau, bèn lập tức phát hiện…… Cảnh Nhất Thành này sao không đi tìm Nguyễn Thần Hiên, còn chạy ra đây gặp người nhà họ Hứa làm gì?
Hứa Thừa Hạo chào hỏi người thân trong nhà cậu ta là chuyện bình thường, còn chú đứng đấy nói chuyện lâu như vậy vẫn không đi, không thấy quá phận hả? Chú không để ý đến ba ruột của chủ bữa tiệc này sao?
Còn nữa, Cảnh Nhất Thành sao đứng trước mặt người Hứa gia lại ngoan như vậy? Trông hắn không giống ngoan kiểu nghe lời đáng yêu, mà là ngoan kiểu mãnh thú cất móng vuốt đi, mặc dù nhìn thì vẫn thấy mặt than lạnh lùng, nhưng cái kiêu ngạo ương ngạnh thì lại không có.
Đây là tình huống quái quỷ gì vậy!
Bữa tiệc vừa mới bắt đầu, quan hệ khó hiểu này đã làm quần chúng vây xem như lạc vào sương mù không biết nên nhìn đi đâu, bọn họ hận không thể mọc thêm mấy con mắt để quét bốn phương tám hướng, theo dõi thật chặt ba người đó.
Cũng may nhân vật chính của tiệc đầy tháng đã lên sân khấu, tiểu thiếu gia nhà họ Nguyễn mới vừa đủ tháng được bà vú bế ra gặp khách khứa. Hứa Thừa Hạo đứng nhìn phía sau đám đông, phát hiện đứa bé này quá gầy yếu, đôi mắt đen nhánh mở to không sợ người lạ. Cũng thật sự là nhìn không ra có chỗ nào giống nam chính.
Nguyễn lão gia rất yêu thích đứa bé, đặt tên cho nó là Nguyễn Thiên Tứ (trời ban tặng), ông còn tự tay viết câu đối “Tri túc thường lạc” (*), chữ “túc” được thay bằng hai dấu bàn chân của đứa bé, lưu lại làm kỷ niệm.
(*) Tri túc thường lạc: Tâm biết đủ là hạnh phúc, tức là biết sống giản dị, chỉ cần đủ đầy, không cần xa hoa quý giá.
Mọi người hoặc thật lòng hoặc giả bộ, đều khen đứa bé có bộ dáng tuấn tú, rất giống ba nó. Ngay lúc bữa tiệc đang hoan hỉ hòa thuận vui vẻ, có tiếng nôn mửa đột nhiên vang lên, phá hủy tâm trạng của mọi người.
An Nhược Đồng ngồi thẳng người dậy, thấy tất cả mọi người đang nhìn mình, sắc mặt ả lập tức trắng bệch, ả vừa lau khóe môi vừa nói: “Thật có lỗi, lúc nãy vừa ăn một chút đồ dầu mỡ, trong người hơi khó chịu.”
Người hầu bên cạnh tự giác quét dọn, mọi người tuy không vui nhưng cũng không tiện nói năng gì, đang chuẩn bị quay đi thì có một tiếng hét kinh hãi đột nhiên vang lên, sự chú ý của mọi người lại quay trở về An Nhược Đồng.
Mẹ An nói: “Đồng Đồng, không lẽ con có thai rồi?”
Chính An Nhược Đồng cũng ngẩn ra, Hàn Hạo Phong ngược lại lại phản ứng nhanh nhất, vội vàng tiến lên: “Sao lại thế này? Em còn khó chịu không?” Gã nói xong, còn âm thầm bóp chặt tay An Nhược Đồng.
An Nhược Đồng cũng không ngu, được nhắc nhở bèn lập tức hiểu ngay, cho dù không còn khó chịu nhưng ả cũng ráng nôn khan vài tiếng, mắt rưng rưng, ngã vào lòng Hàn Hạo Phong: “Em khó chịu quá……”
Nguyễn lão gia hiếm khi nhìn thẳng bọn họ, ông lên tiếng chủ trì đại cục: “Nếu khó chịu thì lên lầu nghỉ ngơi đi, lão Lâm, ông tìm bác sĩ để khám cho con bé đi.”
Người vẫn đứng phía sau Nguyễn lão gia lập tức tiến lên, nói: “Mời An tiểu thư đi theo tôi.”
Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, An Nhược Đồng vừa khỏe mạnh liền biến thành Lâm Đại Ngọc*, được Hàn Hạo Phong và mẹ mình dìu lên lầu, thấp thỏm lo lắng đợi bác sĩ gia đình đến kiểm tra thân thể.
*Lâm Đại Ngọc: nhân vật hư cấu, một trong ba nhân vật chính trong tiểu thuyết Hồng Lâu Mộng của tác giả Tào Tuyết Cần. Lâm Đại Ngọc là cô gái yếu ớt lắm bệnh, luôn đượm buồn và thích khóc. Đã có thời, người ta thường nói “em Lâm liễu yếu đào tơ” để ám chỉ một cô gái ốm yếu – trích Wiki
Yến hội dưới lầu tiếp tục. Tuy màn kịch này của An Nhược Đồng và Hàn Hạo Phong chẳng ra làm sao, nhưng lại làm cả bữa tiệc rối tung lên. Cho dù mọi người còn nghi ngờ tính thật giả của chuyện có thai, nhưng sự chú ý vẫn đổ dồn lên người cặp đôi đấy, dù cả hai không lung lay được địa vị của Nguyễn Thần Hiên, nhưng bọn họ cũng đã thành công quấy bữa tiệc thành nồi bát nháo.
Vẻ mặt Nguyễn Thần Hiên hờ hững, không nhìn ra cảm xúc gì, trường hợp như thế này, không tới phiên y đứng ra làm chủ, rốt cuộc vẫn là Nguyễn lão gia ra mặt đánh vỡ gượng gạo, ông hàn huyên với vài vị trưởng bối, bữa tiệc mới một lần nữa khôi phục không khí rộn ràng.
Hứa Thừa Hạo thu tầm mắt, nói với Cảnh Nhất Thành: “Nguyễn Thần Hiên thảm quá.”
Cảnh Nhất Thành lập tức để bụng: “Không được tiếc cho thằng đó!”
Hứa Thừa Hạo: “Em không tiếc, chỉ là cảm thán anh ta thân ở trong khó khăn, bên người lại không có ai đáng để dựa vào.”
Cảnh Nhất Thành nói: “Nếu anh không cướp được em, bộ dáng hiện tại của tên đó có thể là anh trong tương lai đấy.”
Hứa Thừa Hạo ngẩng đầu nhìn hắn, Cảnh Nhất Thành cũng cúi đầu nhìn anh, ánh mắt thật sự không nói dối.
Hứa Thừa Hạo nở nụ cười, cố gắng kìm lòng không hôn hắn: “Biết em quan trọng như thế thì nên bảo vệ em cho tốt.”
Cảnh Nhất Thành cúi đầu, ừ một tiếng, bàn tay lại đặt trên vai anh, hơi dùng sức bóp.
Ba mẹ Hứa gia đứng đối diện: “……”
Cái tay cái tay cái tay! Gặp mặt ba mẹ mà không biết giữ lễ nghĩa sao?! Ba mẹ còn chưa đồng ý mà hai đứa đã dám ve vãn nhau ngay trước mặt người lớn à?!
Không khí bữa tiệc thật vất vả mới trở về lại như cũ, đang lúc bà vú chuẩn bị ôm em bé lên lầu về phòng, từ trong một góc, đột nhiên có người mặc đồng phục người hầu nhào ra, vươn tay cướp đứa bé.
Bữa tiệc lập tức hỗn loạn, Nguyễn Thần Hiên đứng sau lưng Nguyễn lao gia là người đứng gần cầu thang nhất, y xông lên bắt lấy tay người hầu, chắn trước mặt bà vú, thấy thế, bà vú vội vàng ôm chặt đứa bé, rời xa khỏi chiến trường, còn Nguyễn Thần Hiên rốt cuộc cũng thấy rõ người hầu là ai.
“Ôi trời — là An Nhu Vũ!”
Một tiếng hét lập tức làm bữa tiệc càng hỗn loạn hơn, quần chúng vốn đang hóng biến hít một hơi khí lạnh, bọn họ vừa quan sát bạn trai cũ của An Nhu Vũ, quan sát hôn phu và người theo đuổi An Nhu Vũ, vừa thì thầm bàn tán, hận không thể đứng gào lên ngay tại chỗ.
Chiến sự mà bọn họ đang hóng đã tới rồi!!!
Nguyễn Thần Hiên sau khi nhìn rõ là An Nhu Vũ, tay nắm lấy cô bắt đầu thả lỏng, An Nhu Vũ chớp lấy cơ hội, hất tay Nguyễn Thần Hiên ra, rồi lại xông lên cầu thang, nhào về phía bà vú, gào lên: “Trả đứa bé lại cho tôi!”
Bà vú sợ tới mức xoay người bỏ chạy, bà làm sao lại đưa đứa trẻ cho một người phụ nữ có cảm xúc không ổn định được chứ.
Nguyễn Thần Hiên cũng hoàn hồn, tiến lên bắt lấy An Nhu Vũ, kéo mạnh người xuống lầu. An Nhu Vũ nhìn thấy đứa bé gần trong gang tấc, cô thật muốn điên rồi, cô nhìn những người muốn ngăn cản cô không khác gì kẻ thù, cô phẫn nộ, quay người tát Nguyễn Thần Hiên.
Trong nháy mắt, đau đớn quét qua mặt, Nguyễn Thần Hiên cảm nhận được lực cào của móng tay vào da thịt, y phản xạ, xô mạnh An Nhu Vũ ra khỏi người, quần chúng đang vây xem lập tức tản ra, sau đấy chẳng hiểu thế nào, An Nhu Vũ lại té ngay trước mặt Hứa Thừa Hạo.
— Ây, cái vầng sáng lốp xe dự phòng chết tiệt này.
Cả sảnh im phăng phắc, tất cả mọi người nhìn chằm chằm An Nhu Vũ và Hứa Thừa Hạo, cùng đợi phản ứng của hai người. Dù cho không còn thương yêu, đến cùng thì nhìn người có hôn ước với mình hơn hai mươi năm biến thành như vậy, chắc chắn phải có phản ứng gì đó chứ.
An Nhu Vũ không phụ sự mong đợi của mọi người, cô sau khi phát hiện trước mặt là Hứa Thừa Hạo, vẻ mặt dữ tợn lập tức biến mất, thay bằng vẻ yếu đuối đáng yêu, cô rưng rưng nước mắt, gọi: “Hạo ca ca!”
Mặt Hứa Thừa Hạo lạnh tanh, lười phản ứng.
“Hạo ca ca, anh mau giúp em, xin anh…… xin anh lấy đứa bé về cho em, đấy là con em, là con của em!” An Nhu Vũ vừa bò vừa khóc, muốn xáp lại ôm chân Hứa Thừa Hạo, hy vọng anh giúp cô.
Dưới mái tóc bù xù, cô thấy người trước mặt ngồi xuống, trong lòng liền mừng thầm, ý nghĩ “biết ngay là Hạo ca ca sẽ không bỏ mặc cô” còn chưa nghĩ xong, một con dao găm nhỏ màu bạc cắm phập xuống mặt đất giữa kẽ tay cô.
An Nhu Vũ cứng đờ, cô không thể tin được ngẩng đầu nhìn, Hứa Thừa Hạo vừa nhìn thấy không biết từ lúc nào đã biến thành Cảnh Nhất Thành, hắn đang nắm con dao, đôi mắt đen kịt khủng bố nhìn chằm chằm vào cô, giọng nói lạnh lùng: “Dám gọi một lần nữa xem!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất