Sau Khi Trở Thành Lốp Xe Dự Phòng, Cả Nam Chính Và Nam Phản Diện Đều Thích Ta
Chương 23:
Đám người còn đang cãi nhau liền sững sờ, nhất thời không ai tìm được lý do gì để phản đối.
Giang Thường Minh tiếp tục bình ổn cục diện: “Tôi biết các vị dù chọn bên nào cũng đều là cân nhắc cho tập đoàn Giang gia, mọi người cùng có chung điểm xuất phát, không cần lục đục nội bộ đến mức đỏ mặt tía tai như thế, có đúng không?”
“Cái chúng ta cần thật sự cân nhắc chính là làm thế nào để tối đa hóa lợi nhuận cho tập đoàn Giang gia, chứ không phải là cân nhắc ai đến trước ai đến sau, hay nhắc đến thất bại!”
Phòng họp im lặng như tờ, cho dù trong lòng đang nghĩ gì, ai ai cũng im lặng gật đầu đồng ý, tiếp tục lắng nghe.
Giang Thường Minh suy tư hai giây, dặn dò: “Hai nhà kia nếu muốn hợp tác, nhất định sẽ xung phong biểu đạt thành ý của mình, không được bỏ qua bên nào hết, xem thử ai ra điều kiện tốt nhất thì chọn bên đó, ghi lại, nắm chặt thời cơ, không được quá cứng nhắc, nhớ chưa?”
Mọi người vừa ghi chép vừa trả lời: “Đã nhớ!”
Giang Thường Minh hài lòng, nhếch môi: “Tôi tin tưởng các vị sẽ không để tôi thất vọng.”
“Giang tổng yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ làm đúng theo lời ngài dặn, cố gắng hoàn thành nhiệm vụ.”
“Đúng vậy, Giang tổng thật là lợi hại, quá bội phục.”
“Hổ thẹn không bằng, hổ thẹn không bằng.”
Cuộc họp kết thúc trong những lời tâng bốc không biết là thật lòng hay giả dối. Giang Thường Minh trở lại phòng làm việc của mình, việc đầu tiên làm là gọi điện cho Giang lão gia, kể mọi chuyện và quyết định của mình.
Giang lão gia trầm ngâm một hồi lâu mới ung dung nói: “Lựa chọn của cháu là đúng, hơn nữa cháu dẫu sao cũng là chủ nhân của tập đoàn Giang thị, phải tự mình làm chủ, không cần báo cáo với ông.”
Giang Thường Minh nói: “Hứa gia đã hợp tác với chúng ta nhiều năm, chẳng qua cháu lo lắng ông sẽ bị khó xử.”
Giang lão gia cười cười, tựa hồ đang rất vui mừng vì cháu mình hiếu thuận. Nhưng ông vẫn dạy bảo: “Ai cũng biết thương trường như chiến trường, quan trọng nhất vẫn là năng lực của bản thân, chỉ cần cháu có năng lực, làm gì cũng không ai dám nói, biết chưa?”
Giang Thường Minh: “Biết ạ.”
Giang lão gia khích lệ: “Cứ yên tâm mà làm.”
"Vâng.”
Được ông nội cổ vũ, Giang Thường Minh tự tin hơn thấy rõ, vừa cúp điện thoại, y liền bắt đầu nghiên cứu cục diện hiện nay, cũng gọi hai trợ lý phụ trách liên lạc với Hứa Thừa Hạo và Nguyễn Thần Hiên vào họp.
Giang Thường Minh nói: “Nhìn trước mắt, do thời gian bàn việc hợp tác với Hứa gia dài hơn, nên bọn họ chắc chắc đã chuẩn bị nhiều thứ và không muốn bỏ qua cơ hội lần này, nhưng ai biết có khi họ sẽ rút lui ở phút cuối, cậu lúc liên lạc với tập đoàn Hứa thị nhớ lựa lời, kéo dài hai ngày rồi tiết lộ cho bên đấy chút thông tin Nguyễn Thần Hiên có lợi hơn bọn họ, xem thử bên đấy phản ứng thế nào.”
“Còn Nguyễn Thần Hiên… so với Hứa Thừa Hạo thì hắn nắm trong tay quyền tiến công và cho cảm giác áp bách hơn nhiều, dã tâm của hắn quá lớn, không chỉ muốn triệt hạ tập đoàn Hứa thị, có khi hắn còn muốn nhiều hơn, cho nên hắn nhất định rất coi trọng lần hợp tác này, đặc biệt phải nắm được cơ hội lần này.”
“Ý của tôi là đối tượng chúng ta nhắm đến chủ yếu vẫn là Nguyễn Thần Hiên, bởi vì đi với hắn, chúng ta mới lấy được nhiều lợi ích nhất. Nhưng bây giờ, các cậu không được để lộ ra ngoài, trước tiên phải ổn định tình hình, nhất là ổn định bên tập đoàn Hứa thị, cố gắng dành thời gian để ép giá, biết chưa?”
Hai vị trợ lý gật đầu, “Đã biết!”
Giang Thường Minh hài lòng gật đầu: “Đi đi, chú ý không được để lộ bí mật, nếu nắm chắc được cơ hội thì cứ xem tình hình mà làm.”
Trợ lý thề son sắt: “Vâng, Giang tổng yên tâm.”
Sau khi lập ra sách lược, tập đoàn Giang thị cuối cùng cũng bắt đầu bận rộn – bận rộn đấu trí để ép giá với Nguyễn Thần Hiên, cũng bận rộn diễn kịch nhử mồi, kéo dài thời gian với tập đoàn Hứa thị.
Lúc Lý Niệm nhận được điện thoại của trợ lý bên Giang thị, cậu liền bắt đầu trưng ra nụ cười Mona Lisa: “Tôi là Lý Niệm, xin hỏi có chuyện gì không?”
Trợ lý tập đoàn Giang thị lễ phép nói: “Xin chào Lý tiên sinh, tôi là trợ lý bên tập đoàn Giang thị, lần này liên lạc với bên anh là muốn hỏi một chút chuyện hợp tác.”
Lý Niệm giả bộ kinh ngạc: “Sao lại gấp như vậy? Ai dà, chúng tôi vẫn chưa làm giấy tờ cho dự án, thật sự xin lỗi, dạo này bận quá.”
Trợ lý cười nói: “Không sao không sao, thật ra tôi chỉ gọi qua để theo dõi tiến độ thôi, Giang tổng bên tôi rất xem trọng lần hợp tác này.”
Lý Niệm: “À à à, thế thì tốt quá, Hứa tổng bên tôi cũng chuẩn bị rất nhiều vì dự án, xem ra mọi người ai cũng rất coi trọng nó, hy vọng chúng ta hợp tác thành công.”
Trợ lý: “Nhất định sẽ thành công.”
Hai vị trợ lý trình diễn một vở kịch bằng kỹ thuật diễn xuất cá nhân qua điện thoại xong, cúp điện thoại xuống đều liền trầm mặt, Lý Niệm còn khuyến mãi thêm một cái đảo mắt, khinh chẳng thèm nói.
Hứa Thừa Hạo cầm ly nước, đứng tựa ở cửa xem toàn bộ vở kịch, anh bình luận: “Xuất sắc.”
Lý Niệm đứng dậy, làm tư thế chắp tay kinh điển của bức tranh Mona Lisa, lạnh lùng cao ngạo nói: “Nếu thi diễn xuất thì Mona Lisa này của tôi còn chưa có sợ ai đâu! Mặt đối mặt cũng diễn được!”
Hứa Thừa Hạo xém nữa cười phun nước: “Tôi tin tôi tin.”
Đùa nhau một chốc, Lý Niệm lại khôi phục vai trò trợ lý giám đốc: “Xem ra lúc trước đã đoán đúng, bọn họ đích xác muốn thiên vị tập đoàn Nguyễn thị, dùng dằng với chúng ta ngày hôm nay là muốn thêm áp lực cho NguyễnThần Hiên mà thôi.”
Hứa Thừa Hạo chậm rãi uống nước: “Ừ.”
Lý Niệm liếc anh: “Nhìn thấy tập đoàn Giang thị thất tín, sau đó còn lợi dụng mình, cậu không tức giận à? Không nghĩ gì à?”
Hứa Thừa Hạo bình thản nói: “Bọn họ kéo thời gian cũng chính là có lợi cho việc tiến hành dự án của chúng ta, ta cứ xuôi theo là tốt rồi. Còn những thứ khác… Đây chỉ là một ván cờ trên thương trường thôi, chiến thắng mới là quan trọng nhất, không nên hành động theo cảm tính.”
Lý Niệm suy nghĩ thấy cũng đúng, liền nói: “Em nói đúng, kết quả mới là quan trọng nhất, chỉ cần chúng ta là người thắng cuộc, mưu kế của bọn họ cũng vứt thùng rác hết. Nghĩ tới mấy bộ mặt biến sắc của bọn họ lúc kết thúc là anh thấy vui rồi.”
Hứa Thừa Hạo cười: “Anh biết nên gọi bọn họ là gì không?”
Lý Niệm: “Giấu đầu hở đuôi?”
Hứa Thừa Hạo: “Là bộ đồ mới của hoàng đế.”
Hai người nhìn nhau rồi phì cười, Hứa Thừa Hạo đẩy cửa rời đi, trở lại phòng làm việc của mình. Nhiệt độ trong phòng ấm áp hơn một chút so với bên ngoài, ánh mặt trời rực rỡ chiếu bên ngoài cửa sổ rộng mở, vịt vàng nhỏ được đặt dưới đất phơi nắng trông càng vàng óng ánh, giống như vật phát sáng tí hon.
Hứa Thừa Hạo bước qua kiểm tra một lần, chắc chắn số hoa vừa nở tối hôm qua không thiếu một bông, anh mới yên tâm ngồi lại bàn tiếp tục làm việc.
Tối nay là thời điểm tù trưởng Châu phi vùng lên, chậu bông lớn ở nhà đã dựa theo kế hoạch của anh, ôm trọn lấy 90% khả năng thất bại – không kết trái thành công cũng không có ớt dị dạng.
Còn vịt vàng nhỏ dạo gần đây liên tục báo tin thắng lợi, kết hết trái này tới trái khác, nếu không phải do tên nam phản diện bệnh thần kinh thì anh đã sớm hoàn thành nhiệm vụ thu hoạch ớt.
… Anh không muốn nhớ tới chuyện lúc trước nữa, dù sao hôm nay anh nhất quyết sẽ không gặp ai, nhất là Cảnh Nhất Thành, anh sẽ về nhà ngay sau khi tan việc, thế giới có Cảnh Nhất Thành là thế giới nguy hiểm đối với anh!! Cảnh Nhất Thành chính là phần tử nguy hiểm số một mà anh phải cảnh giác!!
Quá tam ba bận, nếu đối phương lại cướp ăn ớt của anh lần nữa, có khi anh sẽ không thể khống chế được tay mình, để vịt vàng nhỏ tiếp tục hun cái đầu mười lăm tỷ của hắn!!
Làm thế nào bây giờ, tự nhiên căng thẳng quá.
Giang Thường Minh tiếp tục bình ổn cục diện: “Tôi biết các vị dù chọn bên nào cũng đều là cân nhắc cho tập đoàn Giang gia, mọi người cùng có chung điểm xuất phát, không cần lục đục nội bộ đến mức đỏ mặt tía tai như thế, có đúng không?”
“Cái chúng ta cần thật sự cân nhắc chính là làm thế nào để tối đa hóa lợi nhuận cho tập đoàn Giang gia, chứ không phải là cân nhắc ai đến trước ai đến sau, hay nhắc đến thất bại!”
Phòng họp im lặng như tờ, cho dù trong lòng đang nghĩ gì, ai ai cũng im lặng gật đầu đồng ý, tiếp tục lắng nghe.
Giang Thường Minh suy tư hai giây, dặn dò: “Hai nhà kia nếu muốn hợp tác, nhất định sẽ xung phong biểu đạt thành ý của mình, không được bỏ qua bên nào hết, xem thử ai ra điều kiện tốt nhất thì chọn bên đó, ghi lại, nắm chặt thời cơ, không được quá cứng nhắc, nhớ chưa?”
Mọi người vừa ghi chép vừa trả lời: “Đã nhớ!”
Giang Thường Minh hài lòng, nhếch môi: “Tôi tin tưởng các vị sẽ không để tôi thất vọng.”
“Giang tổng yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ làm đúng theo lời ngài dặn, cố gắng hoàn thành nhiệm vụ.”
“Đúng vậy, Giang tổng thật là lợi hại, quá bội phục.”
“Hổ thẹn không bằng, hổ thẹn không bằng.”
Cuộc họp kết thúc trong những lời tâng bốc không biết là thật lòng hay giả dối. Giang Thường Minh trở lại phòng làm việc của mình, việc đầu tiên làm là gọi điện cho Giang lão gia, kể mọi chuyện và quyết định của mình.
Giang lão gia trầm ngâm một hồi lâu mới ung dung nói: “Lựa chọn của cháu là đúng, hơn nữa cháu dẫu sao cũng là chủ nhân của tập đoàn Giang thị, phải tự mình làm chủ, không cần báo cáo với ông.”
Giang Thường Minh nói: “Hứa gia đã hợp tác với chúng ta nhiều năm, chẳng qua cháu lo lắng ông sẽ bị khó xử.”
Giang lão gia cười cười, tựa hồ đang rất vui mừng vì cháu mình hiếu thuận. Nhưng ông vẫn dạy bảo: “Ai cũng biết thương trường như chiến trường, quan trọng nhất vẫn là năng lực của bản thân, chỉ cần cháu có năng lực, làm gì cũng không ai dám nói, biết chưa?”
Giang Thường Minh: “Biết ạ.”
Giang lão gia khích lệ: “Cứ yên tâm mà làm.”
"Vâng.”
Được ông nội cổ vũ, Giang Thường Minh tự tin hơn thấy rõ, vừa cúp điện thoại, y liền bắt đầu nghiên cứu cục diện hiện nay, cũng gọi hai trợ lý phụ trách liên lạc với Hứa Thừa Hạo và Nguyễn Thần Hiên vào họp.
Giang Thường Minh nói: “Nhìn trước mắt, do thời gian bàn việc hợp tác với Hứa gia dài hơn, nên bọn họ chắc chắc đã chuẩn bị nhiều thứ và không muốn bỏ qua cơ hội lần này, nhưng ai biết có khi họ sẽ rút lui ở phút cuối, cậu lúc liên lạc với tập đoàn Hứa thị nhớ lựa lời, kéo dài hai ngày rồi tiết lộ cho bên đấy chút thông tin Nguyễn Thần Hiên có lợi hơn bọn họ, xem thử bên đấy phản ứng thế nào.”
“Còn Nguyễn Thần Hiên… so với Hứa Thừa Hạo thì hắn nắm trong tay quyền tiến công và cho cảm giác áp bách hơn nhiều, dã tâm của hắn quá lớn, không chỉ muốn triệt hạ tập đoàn Hứa thị, có khi hắn còn muốn nhiều hơn, cho nên hắn nhất định rất coi trọng lần hợp tác này, đặc biệt phải nắm được cơ hội lần này.”
“Ý của tôi là đối tượng chúng ta nhắm đến chủ yếu vẫn là Nguyễn Thần Hiên, bởi vì đi với hắn, chúng ta mới lấy được nhiều lợi ích nhất. Nhưng bây giờ, các cậu không được để lộ ra ngoài, trước tiên phải ổn định tình hình, nhất là ổn định bên tập đoàn Hứa thị, cố gắng dành thời gian để ép giá, biết chưa?”
Hai vị trợ lý gật đầu, “Đã biết!”
Giang Thường Minh hài lòng gật đầu: “Đi đi, chú ý không được để lộ bí mật, nếu nắm chắc được cơ hội thì cứ xem tình hình mà làm.”
Trợ lý thề son sắt: “Vâng, Giang tổng yên tâm.”
Sau khi lập ra sách lược, tập đoàn Giang thị cuối cùng cũng bắt đầu bận rộn – bận rộn đấu trí để ép giá với Nguyễn Thần Hiên, cũng bận rộn diễn kịch nhử mồi, kéo dài thời gian với tập đoàn Hứa thị.
Lúc Lý Niệm nhận được điện thoại của trợ lý bên Giang thị, cậu liền bắt đầu trưng ra nụ cười Mona Lisa: “Tôi là Lý Niệm, xin hỏi có chuyện gì không?”
Trợ lý tập đoàn Giang thị lễ phép nói: “Xin chào Lý tiên sinh, tôi là trợ lý bên tập đoàn Giang thị, lần này liên lạc với bên anh là muốn hỏi một chút chuyện hợp tác.”
Lý Niệm giả bộ kinh ngạc: “Sao lại gấp như vậy? Ai dà, chúng tôi vẫn chưa làm giấy tờ cho dự án, thật sự xin lỗi, dạo này bận quá.”
Trợ lý cười nói: “Không sao không sao, thật ra tôi chỉ gọi qua để theo dõi tiến độ thôi, Giang tổng bên tôi rất xem trọng lần hợp tác này.”
Lý Niệm: “À à à, thế thì tốt quá, Hứa tổng bên tôi cũng chuẩn bị rất nhiều vì dự án, xem ra mọi người ai cũng rất coi trọng nó, hy vọng chúng ta hợp tác thành công.”
Trợ lý: “Nhất định sẽ thành công.”
Hai vị trợ lý trình diễn một vở kịch bằng kỹ thuật diễn xuất cá nhân qua điện thoại xong, cúp điện thoại xuống đều liền trầm mặt, Lý Niệm còn khuyến mãi thêm một cái đảo mắt, khinh chẳng thèm nói.
Hứa Thừa Hạo cầm ly nước, đứng tựa ở cửa xem toàn bộ vở kịch, anh bình luận: “Xuất sắc.”
Lý Niệm đứng dậy, làm tư thế chắp tay kinh điển của bức tranh Mona Lisa, lạnh lùng cao ngạo nói: “Nếu thi diễn xuất thì Mona Lisa này của tôi còn chưa có sợ ai đâu! Mặt đối mặt cũng diễn được!”
Hứa Thừa Hạo xém nữa cười phun nước: “Tôi tin tôi tin.”
Đùa nhau một chốc, Lý Niệm lại khôi phục vai trò trợ lý giám đốc: “Xem ra lúc trước đã đoán đúng, bọn họ đích xác muốn thiên vị tập đoàn Nguyễn thị, dùng dằng với chúng ta ngày hôm nay là muốn thêm áp lực cho NguyễnThần Hiên mà thôi.”
Hứa Thừa Hạo chậm rãi uống nước: “Ừ.”
Lý Niệm liếc anh: “Nhìn thấy tập đoàn Giang thị thất tín, sau đó còn lợi dụng mình, cậu không tức giận à? Không nghĩ gì à?”
Hứa Thừa Hạo bình thản nói: “Bọn họ kéo thời gian cũng chính là có lợi cho việc tiến hành dự án của chúng ta, ta cứ xuôi theo là tốt rồi. Còn những thứ khác… Đây chỉ là một ván cờ trên thương trường thôi, chiến thắng mới là quan trọng nhất, không nên hành động theo cảm tính.”
Lý Niệm suy nghĩ thấy cũng đúng, liền nói: “Em nói đúng, kết quả mới là quan trọng nhất, chỉ cần chúng ta là người thắng cuộc, mưu kế của bọn họ cũng vứt thùng rác hết. Nghĩ tới mấy bộ mặt biến sắc của bọn họ lúc kết thúc là anh thấy vui rồi.”
Hứa Thừa Hạo cười: “Anh biết nên gọi bọn họ là gì không?”
Lý Niệm: “Giấu đầu hở đuôi?”
Hứa Thừa Hạo: “Là bộ đồ mới của hoàng đế.”
Hai người nhìn nhau rồi phì cười, Hứa Thừa Hạo đẩy cửa rời đi, trở lại phòng làm việc của mình. Nhiệt độ trong phòng ấm áp hơn một chút so với bên ngoài, ánh mặt trời rực rỡ chiếu bên ngoài cửa sổ rộng mở, vịt vàng nhỏ được đặt dưới đất phơi nắng trông càng vàng óng ánh, giống như vật phát sáng tí hon.
Hứa Thừa Hạo bước qua kiểm tra một lần, chắc chắn số hoa vừa nở tối hôm qua không thiếu một bông, anh mới yên tâm ngồi lại bàn tiếp tục làm việc.
Tối nay là thời điểm tù trưởng Châu phi vùng lên, chậu bông lớn ở nhà đã dựa theo kế hoạch của anh, ôm trọn lấy 90% khả năng thất bại – không kết trái thành công cũng không có ớt dị dạng.
Còn vịt vàng nhỏ dạo gần đây liên tục báo tin thắng lợi, kết hết trái này tới trái khác, nếu không phải do tên nam phản diện bệnh thần kinh thì anh đã sớm hoàn thành nhiệm vụ thu hoạch ớt.
… Anh không muốn nhớ tới chuyện lúc trước nữa, dù sao hôm nay anh nhất quyết sẽ không gặp ai, nhất là Cảnh Nhất Thành, anh sẽ về nhà ngay sau khi tan việc, thế giới có Cảnh Nhất Thành là thế giới nguy hiểm đối với anh!! Cảnh Nhất Thành chính là phần tử nguy hiểm số một mà anh phải cảnh giác!!
Quá tam ba bận, nếu đối phương lại cướp ăn ớt của anh lần nữa, có khi anh sẽ không thể khống chế được tay mình, để vịt vàng nhỏ tiếp tục hun cái đầu mười lăm tỷ của hắn!!
Làm thế nào bây giờ, tự nhiên căng thẳng quá.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất