Sau Khi Trở Thành Võ Đế, Tôi Lại Xuyên Về

Chương 10: Bày trận

Trước
Edit: Bảo Ngọc

Thập Tam chỉ nhìn thoáng qua Lâm Sâm Miểu đang đứng đầu con hẻm rồi lại quay đầu lại. Ở trong mắt anh ta, không cần thiết phải để ý một học sinh vô hại như vậy.

Trong đó có một tên cầm súng của nhà họ Lý chĩa họng súng vào Lâm Sâm Miểu, ý bảo cậu mau ngoan ngoãn ngồi xuống cùng đám người Triệu Thụy.

Nhìn thấy cậu thiếu niên vừa xuất hiện, chút hy vọng trong lòng Trương Ngũ vừa ngoi lên lập tức bị dập tắt. Anh ta thực sự không cho rằng một cậu bé học sinh cấp ba có năng lực lật ngược tình thế lúc này, hiện tại cũng chỉ là có thêm một mạng người nữa mất đi mà thôi.

Không khí lại trở nên căng thẳng như ban đầu, chỉ có Triệu Thụy nhìn thấy Lâm Sâm Miểu đột nhiên xuất hiện bị dọa sợ chết khiếp, điên cuồng ra khẩu hiệu cho cậu: "Chạy mau!"

Kết quả Triệu Thụy phát hiện ra trúc mã của mình ngày thường thông minh bao nhiêu, lúc này thế mà giống như không nhận ra nguy hiểm, chuyển bước đi vào trong ngõ nhỏ.

Sớm biết như vậy thì cậu ấy không nên nói cho Lâm Sâm Miểu biết chuyện mình đến đây! Trong lòng Triệu Thụy hối hận gần chết.

Lâm Sâm Miểu nhìn lướt qua Triệu Thụy đang ôm đầu ngồi xổm trong góc giống như chim cút, sau khi xác nhận cậu ấy không vấn đề gì thì từ từ bước tới gần chỗ Thập Tam và Trương Ngũ đang giằng co nhau.

Trong mắt cậu lóe lên một tia sáng, đối với cậu mà nói hôm nay xem ra có thu hoạch không nhỏ đây.

Lấy Lâm Sâm Miểu tu vi chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra, trong cơ thể mấy người đang đứng ở đây đều có một chút linh khí lưu chuyển. Tuy rằng dấu vết này vô cùng nhạt gần như không có, nhưng có thể xác minh một điều, thế giới này cũng có tu sĩ.

Bước chân của Lâm Sâm Miểu quá trầm ổn, khiến cho cho mấy người nhà họ Lý và Thập Tam đều không khỏi nhíu mày.

"Thằng nhóc con, qua bên kia ngồi xuống cho tao." Người giơ súng chỉ vào Lâm Sâm Miểu mắng chửi một câu.

"Giao ra đồ vật trong tay anh, tôi có thể không làm phiền đến chuyện các người." Lâm Sâm Miểu nói với Thập Tam nói.

Giọng điệu của cậu bình thản, không những không có vẻ hoảng loạn lo sợ như những học sinh bình thường khác khi phải đối mặt với cảnh tượng này, ngược lại còn mang theo một vẻ cao ngạo của kẻ bề trên. Điều này khiến cho những tên thuộc hạ của nhà họ Lý phải ngây người.

"Nhóc con, cậu là ai?" Cuối cùng Thập Tam cũng nhìn về phía Lâm Sâm Miểu, anh ta cẩn thận bỏ linh thạch vào túi quần của mình, nhưng ngắm ngía đủ điều đều không nhìn ra cậu thiếu niên trước mặt này có gì lạ thường, bèn yên tâm.

"Không bằng lòng sao?" Lâm Sâm Miểu nghiêng đầu, chỉ là khuôn mặt cậu quá mức với non nớt, hoàn toàn không có cảm giác áp lức của lâu chủ Thiềm Nguyệt Lâu năm xưa, trái lại trông có vẻ như đang tỏ ra dễ thương.

Nhìn trúc mã của mình thế mà lại tỏ ra đáng yêu trước mặt những kẻ cầm súng đó để đổi đồ vật, cả người Triệu Thụy đều sắp nghẹn gần chết, trong đầu óc toàn là những tiếng rít gào của mình dành cho Lâm Sâm Miểu.

Con bà nó đây là lúc làm vẻ đáng yêu sao?

Nhìn thấy dáng vẻ của Triệu Thụy như sắp không nhịn không được mà xông tới, Lâm Sâm Miểu thầm than một tiếng, nói: "Nếu anh không muốn, vậy thì tôi đành phải giúp đối thủ của anh rồi."

Lâm Sâm Miểu vừa dứt lời, hai tên người nhà họ Lý lập tức nhanh chóng chĩa họng súng vào cậu. Súng trong tay Thập Tam tuy rằng chỉ vào Trương Ngũ, nhưng mà cũng đã âm thầm bắt đầu bấm tay niệm thần chú súc tích linh lực, chuẩn bị phát động số linh lực còn sót lại không bao nhiêu của mình.

Không trách bọn họ cẩn thận, mà là thiếu niên trước mặt này mỗi tiếng nói mỗi cử động của cậu thật sự vô cùng quỷ dị.

Động tác của mấy người này làm sao giấu được Lâm Sâm Miểu, pháp thuật mà Thập Tam ấp ủ trong mắt cậu thực sự là chẳng đáng để nhắc tời. Cậu hơi nhướng mày, Lâm Sâm Miểu hiện tại thật ra đã hiểu vì sao mấy người tu hành này đánh nhau còn phải dùng cả súng rồi, đừng nói là người tu đạo thuật ở thế giới này còn chưa thoát khỏi thời đại dùng vũ khí nóng đi?

Lâm Sâm Miểu vừa suy tư, vừa chậm rì rì cầm lấy cặp sách.

Bên kia Triệu Thụy đầu chảy đầy mồ hôi nhìn thấy động tác của Lâm Sâm Miểu, không khỏi ôm hy vọng nghĩ: Chẳng lẽ trong cặp sách của thằng bạn mình còn có cả bom à?

Triệu Thụy, những tên lưu manh ngồi xổm trong góc, cùng với những người nhà họ Lý đứng đối diện với Lâm Sâm Miểu đều bởi vì hành động này của cậu mà nín thở chờ đợi, hai tên cầm đầu của nhà họ Lý âm trầm híp mắt lại, chuẩn bị bóp cò.

Một bên là mong chờ, một bên còn lại là cẩn thận kiêng kị.

Rồi sau đó mấy người đối diện chỉ nhìn thấy thiếu niên non nớt trước mặt này dưới tình hình bị người ta lấy súng chỉ vào mình, thế mà chậm rãi kéo khóa cặp, giống như tìm kiếm thứ gì đó mà lần mò một hồi lâu, lấy ra một nắm... ruột bút hết mực?

Nhìn thấy trên tay Lý Sâm Miểu cầm ngòi bút hết mực mà chỉ có học sinh mới có, cả người Triệu Thụy đều sững sờ, gào thét trong lòng, ôi bạn ơi bạn lấy cái đấy ra làm gì? Hôm nay tôi mới vứt một nắm kìa bạn ơi.

Người nhà họ Lý và Thập Tam cũng lảo đảo, tiếp theo chính là tức điên!

Cái khỉ gì vậy? Thằng nhóc con này rõ ràng chính là một thằng ngu không có đầu óc, mất công mấy người bọn họ đề phòng e sợ thằng nhóc này ra đại chiêu, kết quả cậu lại lấy ra một nắm ruột bút hết mực?

Chẳng lẽ là nói cho bọn họ biết cậu là học bá sao, để bọn họ nương tay với bông hoa nhỏ của tổ quốc sao?

Không đợi Thập Tam mắng ra tiếng, Lâm Sâm Miểu liền tung nắm ruột bút trong tay xuống đất.



Những chiếc ruột bút thon dài lăn xuống, khiến người ta không ngờ được rằng từng cây từng cây dựng đứng trên mặt đất, giống như có một loại lực lượng thần bí duy trì sự cân bằng của chúng

Mà vị trí của những cây ruột bút, thoạt nhìn có vẻ lộn xộn, nhưng lại giống như vận hành theo một quy luật nào đó, vừa vặn vây xung quanh người nhà họ lý, Thập Tam và Trương Ngũ.

"Đây là cái gì?" Mấy người nhà họ Lý theo bản năng lui về phía sau, tuy tay bọn họ cầm súng, nhưng mà xuất thân của bọn họ khiến cho đám người này đối mặt với những trường hợp kỳ dị như này thì càng sinh ra một loại cảm giác kính sợ.

Mà Trương Ngũ thì lại trợn tròn hai mắt, khó tin mà nhìn những chiếc ruột bút dựng đứng vây chung quanh, này đó chẳng lẽ chính là thứ mà anh ta đã từng nhìn thấy ở dòng chính...

"À, đúng rồi, còn thiếu một cái." Cậu trai đối diện kêu lên, đánh gãy suy nghĩ của Trương Ngũ.

Lâm Sâm Miểu vỗ vỗ lòng bàn tay, từ trong hộp bút lại lấy ra một cục tẩy ném qua.

Cục tẩy vững vàng dừng ở trước mũi chân của Thập Tam.

Nhìn thấy hành động này của chàng trai, sau đó nhìn những vật dụng tầm thường vây xung quanh mình sắp xếp theo một trật tự nhất định, nỗi hốt hoảng trong lòng Trương Ngũ đạt tới đỉnh điểm, bởi vì anh ta đã nhận ra hành động này của thiếu niên có nghĩa là gì.

Cậu đang bày trận! Cậu dùng những đồ vật bình thường đến tầm thường này để bày trận pháp!

Hơi thở của Trương Ngũ dần trở nên nặng nề, thậm chí anh ta còn quên mất tình cảnh hiện giờ của mình, một lần lại một lần dùng ánh mắt nhớ kỹ trận pháp mà cậu bố trí.

Hiện nay văn hóa tu chân đã xuống dốc, những thế gia như bọn họ gìn giữ lưu truyền công pháp tới nay cũng chỉ là kéo dài hơi tàn mà thôi, còn phương pháp bày trận như này gần như đã thất truyền từ lâu.

Trương Ngũ cũng chỉ là may mắn được nhìn thấy trận pháp tồn tại ở từ đường của dòng chính nhà họ Trương, mỗi một vị trí của trận pháp đều dùng tài liệu cực kỳ trân quý mới có thể bảo tồn đến nay.

Đây cũng là nguyên nhân dẫn đến trận pháp gần như bị thất truyền, bởi vì khi bày trận yêu cầu các loại linh thạch trân quý, thậm chí là xương cốt, máu của trân cầm dị thú. Hiện nay, cơ bản là không có gia tộc nào có thể bồi dưỡng ra một trận pháp sư.

Trương Ngũ quả thực không thể tin tưởng rằng, thằng nhóc cấp ba vô cùng bình thường đang đứng trước mắt mình lại có thể dùng những vật liệu như vậy cũng tạo thành trận pháp!

Triệu Thụy ngồi một góc nhìn những ngòi bút dựng đứng ở nơi đó, còn có một cục tẩy nằm ở giữa, cũng sợ ngây người. Bởi... bởi vì trước đó vài ngày hắn mới nhìn thấy Lâm Sâm Miểu nghịch mấy thứ này...

Bầy bố một bộ khốn trận đơn giản như này, cùng với khắc trận phù ở trên ruột bút, cũng không hề tiêu tốn bao nhiêu linh lực của Lâm Sâm Miểu, trận thành khiến cậu hài lòng gật gật đầu.

Phương pháp bày trận này cũng chỉ có người vận dụng pháp tắc không gian đến mức tận cùng như Lâm Sâm Miểu, mới có ý tưởng táo bạo và năng lực thực hiện nó.

Những vật liệu bày trận tuy là rất bình thường, nhưng là đều chiếm giữ mỗi một cái tiết điểm của không gian vô cùng chuẩn xác, liên kết lại thì lập tức có thể cắt đứt toàn bộ không gian

Dùng những tài liệu đó để bày trận, người khác nhìn sợ là vô cùng chấn động, nhưng Lâm Sâm Miểu lại cảm thấy vô cùng uất nghẹn, nhớ lại ban đầu hắn theo học trận pháp, dùng những vật liệu còn quý giá gấp trăm lần những thứ này.

Âm thầm cảm khái một chút sự "nghèo nàn" của mình, Lâm Sâm Miểu vẩy vẩy tay, Thập Tam liền hoảng sợ phát hiện ra hộp linh thạch mình cất trong túi, thế mà hoàn toàn không chịu sự kiềm chế của anh ta, mà bay về phía thiếu niên kỳ dị đang đứng bên ngoài trận pháp kia.

Anh ta cố gắng duỗi tay chặn lại, nhưng lại chỉ chạm vào bức tường chắn được dựng lên bằng những ruột bút kia.

Một trận quang mang màu lam lấp lóe, nhanh như chớp bao trùm cả trận pháo, Thập Tam ban nãy chạm vào trận pháp cả người cháy đen nằm vật xuống mặt đất.

Cảnh tượng kỳ dị như vậy khiến cho những kẻ tự xưng là hậu nhân của thế gia tu chân như nhà họ Lý và Trương Ngũ đều phải sợ hãi.

Trong gia tộc nhà họ lưu truyền dẫn lôi thuật, cho dù phát triển đến cực hạn, e là cũng không có uy lực như vậy.

Trương Ngũ vô cùng kinh sợ, không khỏi kích động mà nắm chặt nắm tay. Một trận pháp đại sư sở dĩ được người ta sùng bái, chính là bởi vì chỉ cần cho hắn thời gian, trận pháp của hắn có thể không cần tốn nhiều sức lực có thể giết chết tất cả kẻ địch, thậm chí là diệt toàn tộc.

Mặc dù hiện tại nền văn minh tu chân đã xuống dốc, nhưng những người trong thế gia vẫn ghi nhớ lời dạy bảo của người xưa, cho dù có đắc tội tám đến mười môn phái hoặc gia tộc, cũng không thể đắc tội một tên trận pháp đại sư.

Thấy thế, người nhà họ Lý lập tức trở nên dè dặt, bọn họ nhìn tinh thạch trong tay Lâm Sâm Miểu cũng thấy khó khăn.

Trước mắt người này khó chơi thả không thể đắc tội, nhưng mà vị tiên sinh tọa trấn trong nhà mình càng là...

Tưởng tượng đến thủ đoạn mà Kỳ Quan Húc trừng trị nhà họ Lý, mấy người họ chỉ cảm thấy lông tơ trên người dựng đứng.

Lúc này Lâm Sâm Miểu không rảnh để ý tới bọn họ, cậu đang lấy khối linh thạch kia ra cẩn thận xem xét.

Không tồi, xem như là một khối linh thạch cực phẩm. Ánh mắt Lâm Sâm Miểu đột nhiên sáng bừng, trong tay cậu bỗng xuất hiện một khối linh thạch cực phẩm còn to lớn hơn, đặt hai viên cùng nhau tỉ mỉ so sánh.

Điều này khiến cho Trương Ngũ đang trộm theo dõi cậu, đồng tử mắt co rụt lại, không nói thiếu niên làm thế nào từ không trung trống rỗng đột nhiên lấy ra một viên linh thạch. Phải biết rằng khối linh thạch gây ra trận tranh chiến giữa hai nhà họ Trương và họ Lý, e rằng có lật tung cả nước Hoa cũng không tìm thấy viên thứ hai, thế mà trong tay cậu lại cầm một viên còn lớn hơn...

Lâm Sâm Miểu cho dù có là đỗ nghèo khỉ, ít nhiều trong tay vẫn còn một hai khối linh thạch cực phẩm. Mà điều khiến cậu cảm thấy hưng phấn cũng không phải ngoài ý muốn có được một viên linh thạch cực phẩm, mà là... đây viên linh thạch sinh ra ở trong thế giới này, hơn nữa linh khí bên trong còn rất thuần túy.



Việc này chứng minh, cho dù linh khí thế giới này có chút loãng, nhưng vẫn có linh nguyên. Hơn nữa linh nguyên này nhất định còn chưa suy kiệt, nếu không phẩm chất của viên linh thạch cực phẩm này sẽ giảm xuống.

Nói như vậy, hiện nay linh khí trong không khí loãng chỉ là biểu tượng, chỉ sợ rằng linh nguyên thế giới này đã xảy ra vấn đề gì đã bị che giấu thôi.

Lâm Sâm Miểu cười cười, đối với cậu mà nói đây chính là một tin tức vô cùng tốt, chỉ cần thế giới này không phải hoàn toàn khô kiệt linh khí, thì cậu có thể cứu chữa.

Trong trận pháp, mấy người nhà họ Lý đang nghiên cứu biện pháp phá trận. Tuy rằng rất khó tin, nhưng bọn họ vẫn chấp nhận sự thật đây là một bộ trận pháp. Bọn họ ít nhiều cũng có chút hiểu biết về trận pháp, chỉ biết trận pháp đều có mắt trận là quan trọng nhất, tìm được mắt trận thì mọi chuyện dễ dàng rồi.

Nghĩ như vậy, đám người nhà họ Lý không hẹn mà cùng hướng ánh mắt về phía cục tẩy nằm ở trung tâm của trận pháp.

"Đúng vậy, các người nghĩ không sai, cục tẩy chính là mắt trận." Lâm Sâm Miểu liếc cũng không thèm liếc bọn họ, không hề để ý đáp lại.

Trương Ngũ bị chế trụ trong trận pháp theo bản năng bắt đầu căng thẳng, anh ta từng nghe nói nếu như trận pháp đại sư bị phá trận, thì chỉ có đường chết...

Nhưng người nhà họ Lý lại bởi vì giọng điệu của Lâm Sâm Miểu mà trở nên thấp thỏm, nhìn cục tẩy kia đầy cừu hận, thấy trên cục tẩy in hình một con thỏ béo ị, chỉ cảm thấy con thỏ này nhìn có vẻ đáng yêu vô hại, thực tế lại không hề hiền lành.

Ngoảnh đầu nhìn lướt qua dáng vẻ do dự của đám người, Lâm Sâm Miểu ác ý cong môi nói: "Đúng rồi, vật liệu bày trận không quá kiên cố, nếu không cẩn thận thì sẽ..."

Dù sao thì nó cũng chỉ là một cục tẩy mà thôi! Dùng loại tài liệu như này bày trận pháp, có thể lợi hại bao nhiêu chứ?

Nghe xong Lâm Sâm Miểu nói, một tên người nhà họ Lý giận dữ, nhấc chân đá vào cục tẩy nọ.

Lập tức, một tiếng "loẹt xoẹt" chói tai vang lên, cục tẩy bị đá đi cùng với những ngòi bút dựng đứng chung quanh trong nháy mắt vỡ vụn ra.

Ngay sau đó không gian bị trận pháp bao trùm chợt biến mất.

Loại biến mất này, cũng không phải chỉ là trận pháp biến mất, còn bao gồm cả người ở bên trong.

"...Một không cẩn thận trận pháp lập tức hỏng mất, khe nứt không gian nuốt chửng các người." Nửa câu sau của thiếu niên văng vẳng vang lên trong con ngõ nhỏ, phối hợp sự im lặng chết chóc là tiếng thét chói tai, chỉ khiến cho người ta cảm thấy vô cùng quái dị.

Cằm Triệu Thụy đã rơi trên mặt đất, cậu ấy nhìn vòng tròn bất quy tắc đã biến mất kia, trước đó có tàn thuốc và chai bia mà anh Vương và đám lưu manh vứt xuống.

Mà hiện tại, nơi đó giống như là được công nhân vệ sinh dọn dẹp sạch sẽ, ngay cả mặt đất cũng thiếu một khoảnh.

Nhưng Triệu Thụy kinh ngạc lại không kịp người sống sót trong lòng một phần vạn.

Trương Ngũ đầu đầy mồ hôi lạnh nằm trên mặt đất, nghiêng đầu nhìn cổ tay áo mình bị mất một mảnh, hai mắt mí mắt hắn giật giật. Hiện tại anh ta nhìn vòng bút bi vẫn còn đứng sừng sững vây xung quanh người, chỉ cảm thấy chúng nó vô cùng đáng yêu. Nếu không phải chúng nó tồn tại, chỉ sợ là người biến mất còn có thêm anh ta.

Nhưng bây giờ Trương Ngũ lại càng hiểu sâu hơn trình độ bày trận của thiếu niên, bởi vì anh ta đã ý thức được, lúc ban đầu thiếu niên không chỉ bố trí một trận pháp, mà là hai cái.

Một cái vây quanh anh ta, một cái vây quanh những người nhà họ Lý kia và Thập Tam giằng co với anh ta.

Thực sự là Trương Ngũ suy nghĩ nhiều rồi, Lâm Sâm Miểu mới lười bố trí hai cái trận, cậu chỉ là dùng ruột bút chất lượng tốt hơn vây xung quanh Trương Ngũ mà thôi.

Cậu đã vận dụng đến cực hạn chất liệu của trận pháp, từ lúc Lâm Sâm Miểu lấy ra ruột bút thì toàn bộ trận pháp nãy đã nằm trong sự khống chế của cậu.

Hơn nữa Lâm Sâm Miểu bày trận có một đặc điểm, chính là chưa bao giờ che giấu mắt trận. Cậu chính là kiêu ngạo, không cố kỵ nói cho mọi người biết mắt trận liền ở chỗ này, các người giỏi thì tới đây!

Đáng tiếc cho dù mạnh mẽ như Kỳ Quan Húc, cũng không dám dễ dàng đụng vào mắt trận của Lâm Sâm Miểu.

"Á đù! Lâm Tử, ruột bút này cậu mua ở đâu thế?" Triệu Thụy rột cục cũng lấy lại tinh thần, ngốc nghếch chạy hùng hục lại chỗ Lâm Sâm Miểu.

Lâm Sâm Miểu cho cậu ấy một ánh mắt hình viên đạn, Triệu Thụy lập tức ngoan ngoãn lùi lại.

Tên nhóc này thế mà tự chủ trương chạy tới đây, không chỉ bị ăn đòn, hơn nữa suýt chút nữa đã mất cả mạng.

Khắc chế xúc động muốn đánh cho Triệu Thụy một trận, Lâm Sâm Miểu bước đến bên người Trương Ngũ, mũi chân giống đá rác rưởi mà đá những ruột bút vừa phát uy kia đi.

Thứ này tuy dùng tốt, nhưng chỉ là hàng dùng một lần.

Trương Ngũ sợ sệt nhìn động tác của Lâm Sâm Miểu, rất sợ tình cảnh vừa nãy lại tái diễn.

Nhưng mà Trương Ngũ đã lo lắng thừa rồi, trước đó những cái ruột bút này ở trong tay Lâm Sâm Miểu có thể tạo thành một trận pháp uy lực cực đại, nhưng mà bây giờ dưới chân hắn lại biến trở về là những chiếc ruột bút vứt đi mà thôi, thuận thế nằm lăn lóc trên mặt đất.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước