Sau Khi Trở Thành Võ Đế, Tôi Lại Xuyên Về
Chương 5: Nhà họ Lý
Edit: Hạ Quyên
Những lời này quá có tính công kích, Lâm Sâm Miểu vừa dứt lời liền ảo não nhắm mắt lại. Cậu dung hợp với bản thân năm mười tám tuổi, khó tránh khỏi bị ảnh hưởng về mặt tinh thần và cảm xúc. Đặc biệt là trong chuyện này, Lâm Sâm Miểu thực sự rất bực bội vì sự lừa gạt của mẹ, dù biết Chương Mật Phương chỉ muốn tốt cho mình.
Trong 18 năm qua, cậu luôn nghĩ rằng bố mình là người có trách nhiệm và yêu thương cậu sâu sắc, bởi vài chuyện ngoài ý muốn nên mới không thể đến thăm cậu được.
Đây là hậu quả do những lời nói dối thiện ý của Chương Mật Phương tạo thành.
"Mẹ, mẹ có biết con họ bây giờ đang học cùng lớp với con không?" Lâm Sâm Miểu dịu giọng, cố gắng kiềm chế ý trách cứ trong giọng điệu.
Khoảnh khắc con trai bùng nổ, tay Chương Mật Phương khẽ run lên. Bây giờ, đôi đũa trong tay bà cuối cùng rơi xuống bàn đánh một tiếng lách cách.
"Miểu Miểu, con ở trường học... con có sao không?" Chương Mật Phương hoảng loạn gặng hỏi tình huống ở trường của Lâm Sâm Miểu, nhưng mới vừa hỏi xong đã suy sụp ngồi trên ghế dựa.
Cuộc sống ở trường của con trai bà tệ đến mức nào chẳng lẽ bà còn không hiểu? Hôm nay... hôm nay bà nhận được điện thoại, những lời châm chọc và tiếng cười nhạo loáng thoáng đằng sau giáo viên chẳng lẽ còn không chứng minh được điều đó ư?
Chương Mật Phương tuyệt vọng che kín mặt. Lúc đầu, bà không biết nên trả lời câu hỏi của con trai về bố nó thế nào, cũng không muốn làm tổn thương con, vì vậy chỉ có thể lừa gạt cậu, nói bố rất yêu cậu.
Sau đó, khi cu cậu Lâm Sâm Miểu ngày càng kỳ vọng vào bố vì lời nói dối của mình, Chương Mật Phương càng không thể nói ra sự thật cho cậu biết, chỉ có thể giấu giếm hết lần này đến lần khác.
Rồi lúc hai người nhà họ Lâm tìm đến cửa, còn có những lời đàm tiếu của hàng xóm khiến con trai ngày càng trở nên xa cách với bà. Cho dù Chương Mật Phương muốn nói sự thật thì bà cũng không thể ngồi xuống nói chuyện rõ ràng với con trai mình.
Nhìn thấy dáng vẻ của mẹ, Lâm Sâm Miểu hơi lúng túng. Cậu nói những lời đó không có ý muốn trách cứ mẹ. Cậu chỉ muốn nói với mẹ là cậu đã lớn rồi, không cần phải dỗ ngọt, cũng không cần bố nữa.
Nhưng... một thời gian dài không mở lòng tâm sự với mẹ khiến cậu hoàn toàn không biết nên bộc lộ suy nghĩ của mình bằng cách nào.
"Mẹ, con..." Lâm Sâm Miểu bước từng bước thong thả lại hơi ngập ngừng, kéo bàn tay đang che mặt của mẹ ra, nói một cách đứt quãng: "Con không cần bố nữa, con quen rồi. Chỉ cần hai người chúng ta như thế này cũng được mà."
Mẹ là một người mẹ rất tốt, rất nỗ lực.
Nhưng câu khen ngợi này, Lâm Sâm Miểu cuối cùng cũng không nói ra, cậu thu dọn đồ ăn và bát đũa trên bàn rồi lanh lẹ chui vào phòng như đang trốn chạy.
Chỉ còn mỗi Chương Mật Phương ngồi ở chỗ kia, nhìn theo bóng lưng như gió của con trai, vừa cười vừa rơi nước mắt.
Mà Lâm Sâm Miểu trở về phòng lại vô cùng ảo não. Thời gian xa cách quá lâu giữa cậu và mẹ đã khiến Lâm Sâm Miểu quên mất hồi nhỏ mình đã tự do bộc lộ nội tâm của mình ra sao.
Trước đây chưa cảm nhận được điều đó, nhưng bây giờ rõ ràng đã quyết định hàn gắn lại mối quan hệ với mẹ rồi mọi chuyện lại thành ra thế này khiến Lâm Sâm Miểu vô cùng đè nén. Quả thật muốn chạy đến Càn Dương Cung tìm Kỳ Quan Húc đánh một trận xả hơi.
Lúc này Lâm Sâm Miểu mới chợt nhận ra mình và Kỳ Quan Húc giờ đã bị ngăn cách bởi một kết giới không gian dày đặc, sẽ không bao giờ có một người như vậy làm cậu nản lòng.
Điều này không ngờ lại khiến cậu có chút nhàm chán, nằm trên giường lặng lẽ nhìn những vì sao ngoài cửa sổ.
Ngay ở ngoại ô Lâm Thành, cách Lâm Sâm Miểu vài km, trong một khu rừng hoang sơ chưa được khai phá, có hai nhóm người đang giằng co.
Một bên rõ ràng đang chiếm thế thượng phong, biểu cảm thoải mái vui vẻ. Bên còn lại không khí nặng nề, các thành viên nhỏ tuổi không khỏi lộ ra chút tức giận bất bình.
"Nhà họ Trương các ngươi thắng, khối linh thạch này thuộc về các ngươi."
Lý Thiên Ưng chậm rãi mở miệng, tuy ngoài miệng nói lời rộng lượng, nhưng đôi mắt ngầm có ý hung ác nham hiểm lại từ từ quét qua người đứng đầu họ Trương đối diện: "Họ Trương các ngươi đúng là không tệ, vậy mà cử một tên đầy tớ nhỏ nhoi đến tham dự tranh đoạt linh thạch quý giá, không biết... Vài ngày trước đó tiền bối Trương Kế Phong đến thủ đô không biết bây giờ vẫn khoẻ chứ?"
Người trẻ tuổi đứng đối diện mặt không đổi sắc trả lời: "Gia chủ vẫn khoẻ, ra thủ đô chỉ để du ngoạn ngắm cảnh. Nhọc Lý gia chủ quan tâm, Trương Ngũ sẽ truyền lời đúng như sự thật."
Lý Thiên Ưng hừ lạnh một tiếng: "Mong là 15 tháng sau khi di tích Lâm Thành mở ra lần nữa, có thể nhìn thấy tiền bối Kế Phong."
"Ngày 15 tháng sau gia chủ hẳn nhiên sẽ không vắng mặt." Trương Ngũ trả lời, nhà họ Trương thắng lợi trật tự rút lui.
Thấy người nhà họ Trương lần lượt rời đi, Lý Văn Hữu đang đứng bên cạnh Lý Thiên Ưng thò lại gần hỏi: "Bố, họ Trương chỉ phái mấy tên nhãi nhép đến, có phải quá không nể mặt nhà họ Lý của chúng ta không?"
"Hừ." Lý Thiên Ưng trào phúng cười một tiếng: "Nhóc con, chẳng lẽ mày tin lão già Trương Kế Phong kia chỉ đến để du ngoạn ngắm cảnh thật? Lão từ thủ đô tới nơi này chính là vì di tích Lâm Thành. Đáng tiếc số mệnh không tốt, vừa đến Lâm Thành thì vết thương cũ lại tái phát bởi vậy mới phái tâm phúc Trương Ngũ tới tranh đoạt linh thạch phân tán trong khối di tích này với họ Lý chúng ta. Hai nhà Trương Lý đấu đá nhiều năm, bây giờ nếu Trương Kế Phong cầm cự không nổi, mười năm tiếp theo sẽ là của nhà họ Lý."
Lý Văn Hữu nhìn thoáng qua dãy núi đen kịt, nói với bố: "Khối linh thạch đó thật sự phải nhường lại cho họ Trương hả bố? Từ lúc sinh ra đến nay, lần đầu tiên con gặp được linh thạch có linh khí thuần khiết như vậy. Lẽ nào dễ dàng từ bỏ thế ư?"
"Họ Trương giữ được khối linh thạch đó hay không lại là một chuyện khác. Huống hồ, linh lực trong linh thạch cuồn cuộn hung bạo, không chỉ không chữa được vết thương của Trương Kế Phong, nói không chừng còn lấy luôn cái mạng của lão. Nhà họ Trương đang trong tình trạng có bệnh thì vái tứ phương. Như vậy cũng tốt, tháng sau khi di tích mở ra coi như loại bớt một đối thủ đáng gờm." Lý Thiên Ưng sầm mặt tiến lên phía trước.
"Nhưng mà, bên ngoài di tích này còn tồn tại một tầng trận pháp phòng ngự tinh diệu. Nhà họ Trương xem như có chút hiểu biết về trận pháp, nếu bọn họ không tới..." Lý Văn Hữu nhìn vẻ mặt của phụ thân, nuốt nửa câu sau vào bụng.
"Tao thà để di tích này đóng kín, còn hơn cho lão già Trương Kế Phong kia vớt được cái mạng!" Lý Thiên Ưng quát, ông ta vốn không hài lòng với thằng con này của mình, bây giờ lại càng thêm bực bội.
Thực lực của gia tộc họ Trương khá mạnh, ông ta đích thân xuất hiện với tư cách là gia chủ Lý gia, nhưng lần này cũng không đấu lại Trương gia. Ngoại trừ cầu nguyện Trương Kế Phong ngã ngựa, nếu không họ Lý bọn họ vẫn mãi là bên bị chèn ép.
Ngay lúc chuẩn bị rời đi, đột nhiên mọi người cảm thấy mặt đất dưới chân rung chuyển, người Lý gia tức khắc hoảng loạn.
Ngay sau đó, một tiếng bước chân xa lạ và nặng nề vang lên, từ từ tiếp cận nhóm người nhà họ Lý.
Khoảng cách càng ngắn, tiếng bước chân càng nhẹ, cuối cùng không khác gì người thường. Loại cảnh tượng quái dị này khiến người nhà họ Lý dù đang nắm giữ quyền lực thần bí nhất thời cũng phải hoảng sợ, lo lắng nhìn nơi truyền đến tiếng động kia.
Chỗ này khá gần di tích, chẳng lẽ xuất hiện hung thú đã tuyệt chủng nào đó?
Dần dà, người nhà họ Lý cuối cùng cũng nhìn rõ thứ đang từ từ tiến đến trước mặt, đó là một bóng người cao lớn thon gầy.
"Ai, ai đó?" Lý Thiên Ưng lớn tiếng dò hỏi.
Theo bóng người từ từ đến gần, trước mặt nhà họ Lý xuất hiện một thanh niên tuấn mỹ khác thường, nhưng thanh niên này lại ăn mặc rất kỳ quái.
Tóc dài cột mão, mặc trường bào màu đen thêu kim, nhìn thế nào cũng không giống cách ăn mặc của người hiện đại.
Thanh niên trước mặt đội phát quan nghiêng lệch, trường bào mặc trên người thoạt nhìn xa xỉ cũng rách rưới nát tươm, có vẻ vô cùng chật vật. Nhưng cho dù như vậy, người nhà họ Lý cũng không có ai dám khinh thị đối phương, bởi vì ở người nọ phát ra một luồng khí thế khiến tay chân bọn họ run rẩy, muốn động cũng không động nổi.
"Đây là nơi nào?"
Giọng nói của thanh niên như kim thạch va chạm vào nhau, không hiểu sao mang theo một luồng khí thế sát phạt quyết đoán.
Nhưng sau khi người thanh niên hỏi câu này, khí thế trên người hắn cứng lại, hắn nheo mắt, nhớ đến lời Lâm Sâm Miểu nói.
Chẳng lẽ, hắn đến một thế giới khác?
Đêm nay, Lâm Thành nhỏ bé trở thành trung tâm tranh chấp giữa hai đại gia tộc họ Trương và họ Lý. Cả hai đều đạt được cơ duyên của mình.
Sau khi Lâm Tiềm Uyên xã giao xong, về đến nhà thì thấy người hầu nháy mắt ra hiệu với gã. Gã lập tức đè xuống cảm giác mỏi mệt sau một ngày làm việc quần quật và sự không kiên nhẫn nơi đáy mắt, cố gắng cong cong khoé mắt đuôi mày rồi mới lên lầu,
"Lâm Lâm, làm sao vậy? Ai lại khiến em bực mình?" Lâm Tiềm Uyên dịu giọng hỏi.
Gã xem như ở rể nhà họ Bạch, bây giờ có thể lên chức hiệu trưởng, đều là nhờ nhà họ Bạch đề bạt. Vì vậy, trước mặt Bạch Lâm Lâm, hình tượng của Lâm Tiềm Uyên luôn là một người đàn ông tốt dịu dàng và ân cần.
Bạch Lâm Lâm sa sầm mặt, hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Lâm Tiềm Uyên anh biết không, anh trai em nói nhà họ Bạch ở thủ đô coi trọng tư chất của Dật Phong nhà chúng ta, nếu không có gì ngoài ý muốn thì sẽ đưa cả nhà chúng ta đến thủ đô. Vậy nên anh trai bảo em cẩn thận chút, thời gian gần đây đừng gây rắc rối."
"Hả, cái này không phải chuyện tốt ư?" Lâm Tiềm Uyên chẳng hiểu mô tê gì.
"Anh còn giả vờ?" Giây tiếp theo, Bạch Lâm Lâm ném một chồng ảnh, trong đó không chỉ chụp Chương Mật Phương, mà còn cả Lâm Sâm Miểu trong bộ đồng phục của trường trung học số 1 Lâm Thành.
Bạch Lâm Lâm chỉ vào Lâm Sâm Miểu trong ảnh chụp, chất vấn: "Lúc trước tôi đã nói gì? Ném con đĩ này và thằng con bần hèn kia ra xó nào đó khuất mắt tôi. Cuối cùng anh được việc lắm, đặt thằng chó đó dưới mắt dễ nuôi đúng không?"
Lâm Tiềm Uyên nhìn thấy ảnh chụp của Lâm Sâm Miểu cũng hơi kinh ngạc: "Đây, đây không phải là... đứa học sinh hôm nay sao?"
Bạch Lâm Lâm lần này thật sự hiểu lầm Lâm Tiềm Uyên, bà ta cho rằng việc Lâm Sâm Miểu thi đậu trường số 1 Lâm Thành đều là do Lâm Tiềm Uyên bày mưu tính kế, nhưng không nghĩ đến Lâm Tiềm Uyên thật ra là thằng khốn, con trai ruột sinh hoạt suốt ba năm dưới trướng mình mà không hề phát hiện.
"Tôi xem anh còn giảo biện thế nào? Biết ai nói tôi biết không? Là con trai của chúng ta! Nó nói với tôi, thằng kia là bạn học cùng lớp của nó!" Bạch Lâm Lâm bước tới gần Lâm Tiềm Uyên, mắng to: "Lâm Tiềm Uyên anh giỏi lắm, anh ăn của nhà họ Bạch, dùng của nhà họ Bạch, chức hiệu trưởng mà anh đang ngồi cũng nhờ anh trai tôi đề bạt mới bò lên được đúng chứ? Nếu không cả đời anh cũng chỉ là một tên thầy giáo nghèo kiết xác!"
"Cuối cùng anh quay đầu cắn một ngụm, cầm đồ của nhà họ Bạch tôi nuôi ả đàn bà khác với cái thứ tạp chủng kia phải không? Còn xếp nó chung lớp với Dật Phong nhà chúng ta. Anh đang sợ nó không gây chuyện hay gì? Lỡ như nó và mẹ nó đào bới lại chuyện năm đó, chúng ta sao có thể đến được thủ đô! Nhà họ Bạch còn bằng lòng nhận chúng ta hả?"
Mấy câu cuối, Bạch Lâm Lâm gần như gân cổ rống lên.
Vợ cũ và con trai của Lâm Tiềm Uyên luôn là cái gai trong lòng Bạch Lâm Lâm, đến nỗi khi anh trai vừa nhắc bà ta để ý mấy chuyện liên quan tới thanh danh thì đây là điều đầu tiên mà bà ta nghĩ đến.
Chính xác mà nói, bà mới là "ả đàn bà khác" trong miệng mình.
Trước khi nhà họ Bạch ở Lâm Thành làm ăn phát đạt, một nhà Bạch Lâm Lâm sống còn không bằng Lâm Tiềm Uyên. Khi đó, Bạch Lâm Lâm đã coi trọng người đàn ông như Lâm Tiềm Uyên, dù biết Lâm Tiềm Uyên đã có một cô vợ xinh đẹp như tiên nhưng vẫn nhịn không được cù cưa dụ dỗ Lâm Tiềm Uyên.
Sau đó, anh trai bà nhận thân với nhà họ Bạch ở thủ đô, địa vị nhà họ Bạch ở Lâm Thành lập tức nước lên thì thuyền lên.
Bạch Lâm Lâm cuối cùng cũng có dũng khí miệt thị người vợ xinh đẹp của Lâm Tiềm Uyên, cô gái xinh đẹp đến mức khiến bà ta tự cảm thấy xấu hổ. Không chỉ nghênh ngang vào nhà với đứa con trai mới sinh khi Chương Mật Phương đang mang thai mà còn ép Chương Mật Phương bỏ đi.
Nhưng cho dù bây giờ Bạch Lâm Lâm đã trở thành đại tiểu thư cao quý của gia tộc họ Bạch ở Lâm Thành, bà ta cũng sẽ không bao giờ tẩy được vết nhơ trơ trẽn làm tuesday trong quá khứ.
Trong khi Bạch Lâm Lâm lo lắng, sợ hãi những gì xảy ra năm đó bị vạch trần, khiến nhà họ Bạch ở thủ đô không vui thì đảo mắt con bà nói thằng tạp chủng kia đang học ở trường chồng làm việc, còn cùng lớp với con trai?
Bạch Lâm Lâm vừa tức vừa sợ, chưa kịp động não đã làm chuyện thuê người trừ khử.
Chương Mật Phương và Lâm Sâm Miểu vĩnh viễn là minh chứng cho hành động chen chân gớm ghiếc của Bạch Lâm Lâm. Hễ nhìn thấy người phụ nữ kia thì Bạch Lâm Lâm liền nhớ tới dáng vẻ mặt dày mày dạn không biết xấu hổ của mình lúc trước.
Đặc biệt là hai kẻ này đang đe dọa tương lai của họ, Bạch Lâm Lâm ước Chương Mật Phương và Lâm Sâm Miểu triệt để biến mất khỏi thế giới này ngay lập tức!
Kết quả thế mà thất bại, chuyện này khiến Bạch Lâm Lâm quen xuôi gió xuôi nước ở Lâm Thành tức nổ phổi.
"Không, Lâm Lâm, chắc chắn là hiểu lầm. Thằng bé này chỉ là một đứa học sinh bình thường của trường chúng ta, sao có thể là nó được!"
Lâm Tiềm Uyên nhìn ảnh chụp, tuy rằng mới gặp qua, nhưng gã không thể nhớ nổi đứa học trò quen mặt trong ảnh tên là gì. Hình như gã hay nhìn thấy bóng dáng của nó trong trường, nhưng Lâm Tiềm Uyên chưa từng để tâm.
Có điều nhẩm tính thời gian, đứa bé năm đó hẳn cũng lớn chừng này.
Lúc trước Bạch Lâm Lâm ép Chương Mật Phương sinh non. Để trấn an Bạch Lâm Lâm Lâm Tiềm Uyên ôm Lâm Sâm Miểu còn đỏ hỏn đi, tính vứt nó ở ven đường, mặc nó tự sinh tự diệt.
Không ngờ Chương Mật Phương phản ứng rất mạnh. Gã cũng lo lắng nhà mẹ đẻ của Chương Mật Phương nên mới không dám bức điên cô ta, nhờ bố mẹ mình ôm con về.
Nghĩ đến nhà mẹ đẻ Chương Mật Phương, Lâm Tiềm Uyên thẩm cười nhạo một tiếng, nhà mẹ đẻ kiểu này coi như vứt. Bọn họ không nhận Chương Mật Phương làm con nữa, những chu đáo ân cần những năm đó dành cho cô ta của gã đúng là lãng phí.
Nhưng nhà họ Bạch thì khác, Lâm Tiềm Uyên cảm thấy quyết định sáng suốt nhất đời mình là ngoại tình với Bạch Lâm Lâm trong lúc nhà họ Bạch chưa phất lên. Quả thật là khoản đầu tư sinh lời cao nhất mà gã từng làm.
"Ba, con không nhận nhầm đâu." Trong lúc hai vợ chồng Lâm Tiềm Uyên và Bạch Lâm Lâm tranh luận, đứa con trai Bạch Dật Phong đi đến: "Con đọc nhật ký của nó rồi, nó nói ba chính là ba nó."
"Chuyện này..:" Lâm Tiềm Uyên á khẩu không trả lời được, chỉ có thể thề thốt với Bạch Lâm Lâm: "Lâm Lâm, anh thề những năm gần đây anh thật sự không quan tâm đến hai mẹ con đó! Vả lại mỗi ngày anh dành thời gian ở đâu chẳng phải em rõ nhất sao?"
Nói đến đây Bạch Lâm Lâm mới bình tĩnh lại, ban đầu bà ta leo lên từ cái danh tiểu tam nên mấy năm nay luôn nhìn Lâm Tiềm Uyên chằm chằm, ước gì được giám thị 24/7, nhưng bà ta chưa từng thấy gã quay lại tìm người phụ nữ đó.
Lúc này, Bạch Dật Phong phát một đoạn video bằng máy tính bảng trong tay đưa cho Bạch Lâm Lâm.
"Đây là cái gì..." Bạch Lâm Lâm cầm qua xem rồi lập tức sững người. Đoạn video này quay lại cảnh chiếc xe tải lớn lao về phía Chương Mật Phương, nhưng bị Lâm Sâm Miểu chặn lại bằng một tay.
"Mẹ, chiếc xe tải mẹ thuê bị hư rồi." Bạch Dật Phong mở miệng nói, giọng nói bình tĩnh lạ lùng, không hề khiếp sợ trước hành động thuê giết của mẹ, ngược lại ra vẻ hiểu chuyện,
"Có lẽ vậy! Lần sau mẹ đổi người khác thử xem." Bạch Lâm Lâm hầm hừ ngồi trên ghế sô pha, bà ta đã quen coi trời bằng vung ở Lâm Thành, coi chuyện thuê sát thủ giết người nhẹ như lông hồng.
Phản ứng của Bạch Dật Phong cũng rất hờ hững, cậu ta nhìn Lâm Sâm Miểu lông tóc không tổn hao gì trong video còn cảm thán một câu: "Đáng tiếc."
Nhìn thái độ thờ ơ của vợ con lúc bàn bạc chuyện giết người, lúc này đầu óc Lâm Tiềm Uyên mới phản ứng kịp, gã thận trọng hỏi Bạch Lâm Lâm: "Lâm Lâm, chiếc, chiếc xe này là của em thuê?"
"Làm sao? Anh đau lòng? Quả nhiên đúng là Lâm Tiềm Uyên anh che chở ả đàn bà kia!" Bạch Lâm Lâm lập tức hét lên.
"Lâm Lâm! Ý anh không phải vậy! Anh chỉ sợ em ngược lại làm lớn chuyện khiến người bên thủ đô biết!" Lâm Tiềm Uyên tức giận đến vỗ đùi, chỉ cảm thấy bà vợ của mình đúng là thiểu năng trí tuệ.
"Ồ, ở Lâm Thành có chuyện gì mà Bạch Lâm Lâm tôi không làm được? Nhà họ Bạch ở tít thủ đô... sao mà biết được..." Đang nói, Bạch Lâm Lâm cũng bắt đầu do dự.
"Lâm Lâm, anh chưa nói em làm sau. Bây giờ việc đầu tiên mà chúng ta phải làm là đuổi quách bọn họ đi, tới thủ đô rồi hẳn giải quyết tiếp..." Lâm Tiềm Uyên hoàn toàn không đặt tính mạng của vợ cũ trong lòng mà lại bày mưu tính kế với Bạch Lâm Lâm lần nữa, nghĩ cách tống cổ đôi mẹ con này.
Nhìn dáng vẻ ăn nói khép nép của bố, Bạch Dật Phong nhếch miệng trào phúng đi vào phòng mình.
Từ lâu, cậu ta đã quen với cách sống chung bệnh hoạn của bố mẹ mình, vì vậy cậu ta không quá ngạc nhiên khi phát hiện mẹ mình là tiểu tam qua nhật ký của Lâm Sâm Miểu.
Bạch Diệc Phàm nằm trên giường, biểu cảm hoàn toàn trái ngược với vẻ ấm áp sôi nổi lúc ở trường, thậm chí có chút u ám, vặn vẹo.
Cậu ta nghiêng đầu nhìn hai cuốn nhật ký có bìa giống hệt nhau mà mình đã vứt trên bàn.
Hai quyển nhật ký này, một quyển là của cậu, quyển còn lại là của Lâm Sâm Miểu. Do một lần ngoài ý muốn mới khiến cậu ta phát hiện được bí mật của Lâm Sâm Miểu.
Video trên máy tính bảng còn đang phát lại, trong khoảnh khắc xe tải lao về phía Lâm Sâm Miểu, Bạch Dật Phong hả hê tưởng tượng dáng vẻ Lâm Sâm Miểu bị tông cho máu thịt lẫn lộn.
Video không hợp ý cậu ta, Bạch Dật Phong nhàm chán ném máy tính bảng qua một bên, đến cạnh bàn mở một trong hai quyển nhật ký ra.
Chữ viết tay trong cuốn nhật ký này rất đẹp, có thể nhận thấy chủ nhân của nó đã chăm chỉ luyện tập. Nhưng cuốn nhật ký hoàn chỉnh ban đầu giờ lại thiếu trang. Tất nhiên Bạch Dật Phong biết những trang còn thiếu ở đâu, chính cậu ta sai bảo người khác đem tờ nhật ký có nội dung Lâm Sâm Miểu yêu thầm Trương Tín Ân dán lên bảng thông báo.
Nhớ đến cảnh hôm nay Lâm Sâm Miểu bóc từng tờ nhật ký dưới sự cười nhạo của mọi người, khoé miệng Bạch Dật Phong không khỏi tràn ra ý cười.
Ai bảo mày cũng thích Trương Tín Ân, ai bảo mày luôn đứng nhất, ai bảo... mẹ tao chỉ là kẻ thứ ba?
Đêm đã khuya, nhà họ Bạch ở Lâm Thành cũng dần dần yên tĩnh lại.
Trong nhà họ Trương ở thủ đô, cách Lâm Thành ngàn dặm, một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp đang lặng lẽ châm thuốc, xem tin tức trên điện thoại di động.
Rất lâu sau đó, người phụ nữ mới cong khoé miệng: "Mạng lớn đấy, tao ngược lại cũng muốn xem dáng vẻ sống chui sống nhủi của mày."
Những lời này quá có tính công kích, Lâm Sâm Miểu vừa dứt lời liền ảo não nhắm mắt lại. Cậu dung hợp với bản thân năm mười tám tuổi, khó tránh khỏi bị ảnh hưởng về mặt tinh thần và cảm xúc. Đặc biệt là trong chuyện này, Lâm Sâm Miểu thực sự rất bực bội vì sự lừa gạt của mẹ, dù biết Chương Mật Phương chỉ muốn tốt cho mình.
Trong 18 năm qua, cậu luôn nghĩ rằng bố mình là người có trách nhiệm và yêu thương cậu sâu sắc, bởi vài chuyện ngoài ý muốn nên mới không thể đến thăm cậu được.
Đây là hậu quả do những lời nói dối thiện ý của Chương Mật Phương tạo thành.
"Mẹ, mẹ có biết con họ bây giờ đang học cùng lớp với con không?" Lâm Sâm Miểu dịu giọng, cố gắng kiềm chế ý trách cứ trong giọng điệu.
Khoảnh khắc con trai bùng nổ, tay Chương Mật Phương khẽ run lên. Bây giờ, đôi đũa trong tay bà cuối cùng rơi xuống bàn đánh một tiếng lách cách.
"Miểu Miểu, con ở trường học... con có sao không?" Chương Mật Phương hoảng loạn gặng hỏi tình huống ở trường của Lâm Sâm Miểu, nhưng mới vừa hỏi xong đã suy sụp ngồi trên ghế dựa.
Cuộc sống ở trường của con trai bà tệ đến mức nào chẳng lẽ bà còn không hiểu? Hôm nay... hôm nay bà nhận được điện thoại, những lời châm chọc và tiếng cười nhạo loáng thoáng đằng sau giáo viên chẳng lẽ còn không chứng minh được điều đó ư?
Chương Mật Phương tuyệt vọng che kín mặt. Lúc đầu, bà không biết nên trả lời câu hỏi của con trai về bố nó thế nào, cũng không muốn làm tổn thương con, vì vậy chỉ có thể lừa gạt cậu, nói bố rất yêu cậu.
Sau đó, khi cu cậu Lâm Sâm Miểu ngày càng kỳ vọng vào bố vì lời nói dối của mình, Chương Mật Phương càng không thể nói ra sự thật cho cậu biết, chỉ có thể giấu giếm hết lần này đến lần khác.
Rồi lúc hai người nhà họ Lâm tìm đến cửa, còn có những lời đàm tiếu của hàng xóm khiến con trai ngày càng trở nên xa cách với bà. Cho dù Chương Mật Phương muốn nói sự thật thì bà cũng không thể ngồi xuống nói chuyện rõ ràng với con trai mình.
Nhìn thấy dáng vẻ của mẹ, Lâm Sâm Miểu hơi lúng túng. Cậu nói những lời đó không có ý muốn trách cứ mẹ. Cậu chỉ muốn nói với mẹ là cậu đã lớn rồi, không cần phải dỗ ngọt, cũng không cần bố nữa.
Nhưng... một thời gian dài không mở lòng tâm sự với mẹ khiến cậu hoàn toàn không biết nên bộc lộ suy nghĩ của mình bằng cách nào.
"Mẹ, con..." Lâm Sâm Miểu bước từng bước thong thả lại hơi ngập ngừng, kéo bàn tay đang che mặt của mẹ ra, nói một cách đứt quãng: "Con không cần bố nữa, con quen rồi. Chỉ cần hai người chúng ta như thế này cũng được mà."
Mẹ là một người mẹ rất tốt, rất nỗ lực.
Nhưng câu khen ngợi này, Lâm Sâm Miểu cuối cùng cũng không nói ra, cậu thu dọn đồ ăn và bát đũa trên bàn rồi lanh lẹ chui vào phòng như đang trốn chạy.
Chỉ còn mỗi Chương Mật Phương ngồi ở chỗ kia, nhìn theo bóng lưng như gió của con trai, vừa cười vừa rơi nước mắt.
Mà Lâm Sâm Miểu trở về phòng lại vô cùng ảo não. Thời gian xa cách quá lâu giữa cậu và mẹ đã khiến Lâm Sâm Miểu quên mất hồi nhỏ mình đã tự do bộc lộ nội tâm của mình ra sao.
Trước đây chưa cảm nhận được điều đó, nhưng bây giờ rõ ràng đã quyết định hàn gắn lại mối quan hệ với mẹ rồi mọi chuyện lại thành ra thế này khiến Lâm Sâm Miểu vô cùng đè nén. Quả thật muốn chạy đến Càn Dương Cung tìm Kỳ Quan Húc đánh một trận xả hơi.
Lúc này Lâm Sâm Miểu mới chợt nhận ra mình và Kỳ Quan Húc giờ đã bị ngăn cách bởi một kết giới không gian dày đặc, sẽ không bao giờ có một người như vậy làm cậu nản lòng.
Điều này không ngờ lại khiến cậu có chút nhàm chán, nằm trên giường lặng lẽ nhìn những vì sao ngoài cửa sổ.
Ngay ở ngoại ô Lâm Thành, cách Lâm Sâm Miểu vài km, trong một khu rừng hoang sơ chưa được khai phá, có hai nhóm người đang giằng co.
Một bên rõ ràng đang chiếm thế thượng phong, biểu cảm thoải mái vui vẻ. Bên còn lại không khí nặng nề, các thành viên nhỏ tuổi không khỏi lộ ra chút tức giận bất bình.
"Nhà họ Trương các ngươi thắng, khối linh thạch này thuộc về các ngươi."
Lý Thiên Ưng chậm rãi mở miệng, tuy ngoài miệng nói lời rộng lượng, nhưng đôi mắt ngầm có ý hung ác nham hiểm lại từ từ quét qua người đứng đầu họ Trương đối diện: "Họ Trương các ngươi đúng là không tệ, vậy mà cử một tên đầy tớ nhỏ nhoi đến tham dự tranh đoạt linh thạch quý giá, không biết... Vài ngày trước đó tiền bối Trương Kế Phong đến thủ đô không biết bây giờ vẫn khoẻ chứ?"
Người trẻ tuổi đứng đối diện mặt không đổi sắc trả lời: "Gia chủ vẫn khoẻ, ra thủ đô chỉ để du ngoạn ngắm cảnh. Nhọc Lý gia chủ quan tâm, Trương Ngũ sẽ truyền lời đúng như sự thật."
Lý Thiên Ưng hừ lạnh một tiếng: "Mong là 15 tháng sau khi di tích Lâm Thành mở ra lần nữa, có thể nhìn thấy tiền bối Kế Phong."
"Ngày 15 tháng sau gia chủ hẳn nhiên sẽ không vắng mặt." Trương Ngũ trả lời, nhà họ Trương thắng lợi trật tự rút lui.
Thấy người nhà họ Trương lần lượt rời đi, Lý Văn Hữu đang đứng bên cạnh Lý Thiên Ưng thò lại gần hỏi: "Bố, họ Trương chỉ phái mấy tên nhãi nhép đến, có phải quá không nể mặt nhà họ Lý của chúng ta không?"
"Hừ." Lý Thiên Ưng trào phúng cười một tiếng: "Nhóc con, chẳng lẽ mày tin lão già Trương Kế Phong kia chỉ đến để du ngoạn ngắm cảnh thật? Lão từ thủ đô tới nơi này chính là vì di tích Lâm Thành. Đáng tiếc số mệnh không tốt, vừa đến Lâm Thành thì vết thương cũ lại tái phát bởi vậy mới phái tâm phúc Trương Ngũ tới tranh đoạt linh thạch phân tán trong khối di tích này với họ Lý chúng ta. Hai nhà Trương Lý đấu đá nhiều năm, bây giờ nếu Trương Kế Phong cầm cự không nổi, mười năm tiếp theo sẽ là của nhà họ Lý."
Lý Văn Hữu nhìn thoáng qua dãy núi đen kịt, nói với bố: "Khối linh thạch đó thật sự phải nhường lại cho họ Trương hả bố? Từ lúc sinh ra đến nay, lần đầu tiên con gặp được linh thạch có linh khí thuần khiết như vậy. Lẽ nào dễ dàng từ bỏ thế ư?"
"Họ Trương giữ được khối linh thạch đó hay không lại là một chuyện khác. Huống hồ, linh lực trong linh thạch cuồn cuộn hung bạo, không chỉ không chữa được vết thương của Trương Kế Phong, nói không chừng còn lấy luôn cái mạng của lão. Nhà họ Trương đang trong tình trạng có bệnh thì vái tứ phương. Như vậy cũng tốt, tháng sau khi di tích mở ra coi như loại bớt một đối thủ đáng gờm." Lý Thiên Ưng sầm mặt tiến lên phía trước.
"Nhưng mà, bên ngoài di tích này còn tồn tại một tầng trận pháp phòng ngự tinh diệu. Nhà họ Trương xem như có chút hiểu biết về trận pháp, nếu bọn họ không tới..." Lý Văn Hữu nhìn vẻ mặt của phụ thân, nuốt nửa câu sau vào bụng.
"Tao thà để di tích này đóng kín, còn hơn cho lão già Trương Kế Phong kia vớt được cái mạng!" Lý Thiên Ưng quát, ông ta vốn không hài lòng với thằng con này của mình, bây giờ lại càng thêm bực bội.
Thực lực của gia tộc họ Trương khá mạnh, ông ta đích thân xuất hiện với tư cách là gia chủ Lý gia, nhưng lần này cũng không đấu lại Trương gia. Ngoại trừ cầu nguyện Trương Kế Phong ngã ngựa, nếu không họ Lý bọn họ vẫn mãi là bên bị chèn ép.
Ngay lúc chuẩn bị rời đi, đột nhiên mọi người cảm thấy mặt đất dưới chân rung chuyển, người Lý gia tức khắc hoảng loạn.
Ngay sau đó, một tiếng bước chân xa lạ và nặng nề vang lên, từ từ tiếp cận nhóm người nhà họ Lý.
Khoảng cách càng ngắn, tiếng bước chân càng nhẹ, cuối cùng không khác gì người thường. Loại cảnh tượng quái dị này khiến người nhà họ Lý dù đang nắm giữ quyền lực thần bí nhất thời cũng phải hoảng sợ, lo lắng nhìn nơi truyền đến tiếng động kia.
Chỗ này khá gần di tích, chẳng lẽ xuất hiện hung thú đã tuyệt chủng nào đó?
Dần dà, người nhà họ Lý cuối cùng cũng nhìn rõ thứ đang từ từ tiến đến trước mặt, đó là một bóng người cao lớn thon gầy.
"Ai, ai đó?" Lý Thiên Ưng lớn tiếng dò hỏi.
Theo bóng người từ từ đến gần, trước mặt nhà họ Lý xuất hiện một thanh niên tuấn mỹ khác thường, nhưng thanh niên này lại ăn mặc rất kỳ quái.
Tóc dài cột mão, mặc trường bào màu đen thêu kim, nhìn thế nào cũng không giống cách ăn mặc của người hiện đại.
Thanh niên trước mặt đội phát quan nghiêng lệch, trường bào mặc trên người thoạt nhìn xa xỉ cũng rách rưới nát tươm, có vẻ vô cùng chật vật. Nhưng cho dù như vậy, người nhà họ Lý cũng không có ai dám khinh thị đối phương, bởi vì ở người nọ phát ra một luồng khí thế khiến tay chân bọn họ run rẩy, muốn động cũng không động nổi.
"Đây là nơi nào?"
Giọng nói của thanh niên như kim thạch va chạm vào nhau, không hiểu sao mang theo một luồng khí thế sát phạt quyết đoán.
Nhưng sau khi người thanh niên hỏi câu này, khí thế trên người hắn cứng lại, hắn nheo mắt, nhớ đến lời Lâm Sâm Miểu nói.
Chẳng lẽ, hắn đến một thế giới khác?
Đêm nay, Lâm Thành nhỏ bé trở thành trung tâm tranh chấp giữa hai đại gia tộc họ Trương và họ Lý. Cả hai đều đạt được cơ duyên của mình.
Sau khi Lâm Tiềm Uyên xã giao xong, về đến nhà thì thấy người hầu nháy mắt ra hiệu với gã. Gã lập tức đè xuống cảm giác mỏi mệt sau một ngày làm việc quần quật và sự không kiên nhẫn nơi đáy mắt, cố gắng cong cong khoé mắt đuôi mày rồi mới lên lầu,
"Lâm Lâm, làm sao vậy? Ai lại khiến em bực mình?" Lâm Tiềm Uyên dịu giọng hỏi.
Gã xem như ở rể nhà họ Bạch, bây giờ có thể lên chức hiệu trưởng, đều là nhờ nhà họ Bạch đề bạt. Vì vậy, trước mặt Bạch Lâm Lâm, hình tượng của Lâm Tiềm Uyên luôn là một người đàn ông tốt dịu dàng và ân cần.
Bạch Lâm Lâm sa sầm mặt, hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Lâm Tiềm Uyên anh biết không, anh trai em nói nhà họ Bạch ở thủ đô coi trọng tư chất của Dật Phong nhà chúng ta, nếu không có gì ngoài ý muốn thì sẽ đưa cả nhà chúng ta đến thủ đô. Vậy nên anh trai bảo em cẩn thận chút, thời gian gần đây đừng gây rắc rối."
"Hả, cái này không phải chuyện tốt ư?" Lâm Tiềm Uyên chẳng hiểu mô tê gì.
"Anh còn giả vờ?" Giây tiếp theo, Bạch Lâm Lâm ném một chồng ảnh, trong đó không chỉ chụp Chương Mật Phương, mà còn cả Lâm Sâm Miểu trong bộ đồng phục của trường trung học số 1 Lâm Thành.
Bạch Lâm Lâm chỉ vào Lâm Sâm Miểu trong ảnh chụp, chất vấn: "Lúc trước tôi đã nói gì? Ném con đĩ này và thằng con bần hèn kia ra xó nào đó khuất mắt tôi. Cuối cùng anh được việc lắm, đặt thằng chó đó dưới mắt dễ nuôi đúng không?"
Lâm Tiềm Uyên nhìn thấy ảnh chụp của Lâm Sâm Miểu cũng hơi kinh ngạc: "Đây, đây không phải là... đứa học sinh hôm nay sao?"
Bạch Lâm Lâm lần này thật sự hiểu lầm Lâm Tiềm Uyên, bà ta cho rằng việc Lâm Sâm Miểu thi đậu trường số 1 Lâm Thành đều là do Lâm Tiềm Uyên bày mưu tính kế, nhưng không nghĩ đến Lâm Tiềm Uyên thật ra là thằng khốn, con trai ruột sinh hoạt suốt ba năm dưới trướng mình mà không hề phát hiện.
"Tôi xem anh còn giảo biện thế nào? Biết ai nói tôi biết không? Là con trai của chúng ta! Nó nói với tôi, thằng kia là bạn học cùng lớp của nó!" Bạch Lâm Lâm bước tới gần Lâm Tiềm Uyên, mắng to: "Lâm Tiềm Uyên anh giỏi lắm, anh ăn của nhà họ Bạch, dùng của nhà họ Bạch, chức hiệu trưởng mà anh đang ngồi cũng nhờ anh trai tôi đề bạt mới bò lên được đúng chứ? Nếu không cả đời anh cũng chỉ là một tên thầy giáo nghèo kiết xác!"
"Cuối cùng anh quay đầu cắn một ngụm, cầm đồ của nhà họ Bạch tôi nuôi ả đàn bà khác với cái thứ tạp chủng kia phải không? Còn xếp nó chung lớp với Dật Phong nhà chúng ta. Anh đang sợ nó không gây chuyện hay gì? Lỡ như nó và mẹ nó đào bới lại chuyện năm đó, chúng ta sao có thể đến được thủ đô! Nhà họ Bạch còn bằng lòng nhận chúng ta hả?"
Mấy câu cuối, Bạch Lâm Lâm gần như gân cổ rống lên.
Vợ cũ và con trai của Lâm Tiềm Uyên luôn là cái gai trong lòng Bạch Lâm Lâm, đến nỗi khi anh trai vừa nhắc bà ta để ý mấy chuyện liên quan tới thanh danh thì đây là điều đầu tiên mà bà ta nghĩ đến.
Chính xác mà nói, bà mới là "ả đàn bà khác" trong miệng mình.
Trước khi nhà họ Bạch ở Lâm Thành làm ăn phát đạt, một nhà Bạch Lâm Lâm sống còn không bằng Lâm Tiềm Uyên. Khi đó, Bạch Lâm Lâm đã coi trọng người đàn ông như Lâm Tiềm Uyên, dù biết Lâm Tiềm Uyên đã có một cô vợ xinh đẹp như tiên nhưng vẫn nhịn không được cù cưa dụ dỗ Lâm Tiềm Uyên.
Sau đó, anh trai bà nhận thân với nhà họ Bạch ở thủ đô, địa vị nhà họ Bạch ở Lâm Thành lập tức nước lên thì thuyền lên.
Bạch Lâm Lâm cuối cùng cũng có dũng khí miệt thị người vợ xinh đẹp của Lâm Tiềm Uyên, cô gái xinh đẹp đến mức khiến bà ta tự cảm thấy xấu hổ. Không chỉ nghênh ngang vào nhà với đứa con trai mới sinh khi Chương Mật Phương đang mang thai mà còn ép Chương Mật Phương bỏ đi.
Nhưng cho dù bây giờ Bạch Lâm Lâm đã trở thành đại tiểu thư cao quý của gia tộc họ Bạch ở Lâm Thành, bà ta cũng sẽ không bao giờ tẩy được vết nhơ trơ trẽn làm tuesday trong quá khứ.
Trong khi Bạch Lâm Lâm lo lắng, sợ hãi những gì xảy ra năm đó bị vạch trần, khiến nhà họ Bạch ở thủ đô không vui thì đảo mắt con bà nói thằng tạp chủng kia đang học ở trường chồng làm việc, còn cùng lớp với con trai?
Bạch Lâm Lâm vừa tức vừa sợ, chưa kịp động não đã làm chuyện thuê người trừ khử.
Chương Mật Phương và Lâm Sâm Miểu vĩnh viễn là minh chứng cho hành động chen chân gớm ghiếc của Bạch Lâm Lâm. Hễ nhìn thấy người phụ nữ kia thì Bạch Lâm Lâm liền nhớ tới dáng vẻ mặt dày mày dạn không biết xấu hổ của mình lúc trước.
Đặc biệt là hai kẻ này đang đe dọa tương lai của họ, Bạch Lâm Lâm ước Chương Mật Phương và Lâm Sâm Miểu triệt để biến mất khỏi thế giới này ngay lập tức!
Kết quả thế mà thất bại, chuyện này khiến Bạch Lâm Lâm quen xuôi gió xuôi nước ở Lâm Thành tức nổ phổi.
"Không, Lâm Lâm, chắc chắn là hiểu lầm. Thằng bé này chỉ là một đứa học sinh bình thường của trường chúng ta, sao có thể là nó được!"
Lâm Tiềm Uyên nhìn ảnh chụp, tuy rằng mới gặp qua, nhưng gã không thể nhớ nổi đứa học trò quen mặt trong ảnh tên là gì. Hình như gã hay nhìn thấy bóng dáng của nó trong trường, nhưng Lâm Tiềm Uyên chưa từng để tâm.
Có điều nhẩm tính thời gian, đứa bé năm đó hẳn cũng lớn chừng này.
Lúc trước Bạch Lâm Lâm ép Chương Mật Phương sinh non. Để trấn an Bạch Lâm Lâm Lâm Tiềm Uyên ôm Lâm Sâm Miểu còn đỏ hỏn đi, tính vứt nó ở ven đường, mặc nó tự sinh tự diệt.
Không ngờ Chương Mật Phương phản ứng rất mạnh. Gã cũng lo lắng nhà mẹ đẻ của Chương Mật Phương nên mới không dám bức điên cô ta, nhờ bố mẹ mình ôm con về.
Nghĩ đến nhà mẹ đẻ Chương Mật Phương, Lâm Tiềm Uyên thẩm cười nhạo một tiếng, nhà mẹ đẻ kiểu này coi như vứt. Bọn họ không nhận Chương Mật Phương làm con nữa, những chu đáo ân cần những năm đó dành cho cô ta của gã đúng là lãng phí.
Nhưng nhà họ Bạch thì khác, Lâm Tiềm Uyên cảm thấy quyết định sáng suốt nhất đời mình là ngoại tình với Bạch Lâm Lâm trong lúc nhà họ Bạch chưa phất lên. Quả thật là khoản đầu tư sinh lời cao nhất mà gã từng làm.
"Ba, con không nhận nhầm đâu." Trong lúc hai vợ chồng Lâm Tiềm Uyên và Bạch Lâm Lâm tranh luận, đứa con trai Bạch Dật Phong đi đến: "Con đọc nhật ký của nó rồi, nó nói ba chính là ba nó."
"Chuyện này..:" Lâm Tiềm Uyên á khẩu không trả lời được, chỉ có thể thề thốt với Bạch Lâm Lâm: "Lâm Lâm, anh thề những năm gần đây anh thật sự không quan tâm đến hai mẹ con đó! Vả lại mỗi ngày anh dành thời gian ở đâu chẳng phải em rõ nhất sao?"
Nói đến đây Bạch Lâm Lâm mới bình tĩnh lại, ban đầu bà ta leo lên từ cái danh tiểu tam nên mấy năm nay luôn nhìn Lâm Tiềm Uyên chằm chằm, ước gì được giám thị 24/7, nhưng bà ta chưa từng thấy gã quay lại tìm người phụ nữ đó.
Lúc này, Bạch Dật Phong phát một đoạn video bằng máy tính bảng trong tay đưa cho Bạch Lâm Lâm.
"Đây là cái gì..." Bạch Lâm Lâm cầm qua xem rồi lập tức sững người. Đoạn video này quay lại cảnh chiếc xe tải lớn lao về phía Chương Mật Phương, nhưng bị Lâm Sâm Miểu chặn lại bằng một tay.
"Mẹ, chiếc xe tải mẹ thuê bị hư rồi." Bạch Dật Phong mở miệng nói, giọng nói bình tĩnh lạ lùng, không hề khiếp sợ trước hành động thuê giết của mẹ, ngược lại ra vẻ hiểu chuyện,
"Có lẽ vậy! Lần sau mẹ đổi người khác thử xem." Bạch Lâm Lâm hầm hừ ngồi trên ghế sô pha, bà ta đã quen coi trời bằng vung ở Lâm Thành, coi chuyện thuê sát thủ giết người nhẹ như lông hồng.
Phản ứng của Bạch Dật Phong cũng rất hờ hững, cậu ta nhìn Lâm Sâm Miểu lông tóc không tổn hao gì trong video còn cảm thán một câu: "Đáng tiếc."
Nhìn thái độ thờ ơ của vợ con lúc bàn bạc chuyện giết người, lúc này đầu óc Lâm Tiềm Uyên mới phản ứng kịp, gã thận trọng hỏi Bạch Lâm Lâm: "Lâm Lâm, chiếc, chiếc xe này là của em thuê?"
"Làm sao? Anh đau lòng? Quả nhiên đúng là Lâm Tiềm Uyên anh che chở ả đàn bà kia!" Bạch Lâm Lâm lập tức hét lên.
"Lâm Lâm! Ý anh không phải vậy! Anh chỉ sợ em ngược lại làm lớn chuyện khiến người bên thủ đô biết!" Lâm Tiềm Uyên tức giận đến vỗ đùi, chỉ cảm thấy bà vợ của mình đúng là thiểu năng trí tuệ.
"Ồ, ở Lâm Thành có chuyện gì mà Bạch Lâm Lâm tôi không làm được? Nhà họ Bạch ở tít thủ đô... sao mà biết được..." Đang nói, Bạch Lâm Lâm cũng bắt đầu do dự.
"Lâm Lâm, anh chưa nói em làm sau. Bây giờ việc đầu tiên mà chúng ta phải làm là đuổi quách bọn họ đi, tới thủ đô rồi hẳn giải quyết tiếp..." Lâm Tiềm Uyên hoàn toàn không đặt tính mạng của vợ cũ trong lòng mà lại bày mưu tính kế với Bạch Lâm Lâm lần nữa, nghĩ cách tống cổ đôi mẹ con này.
Nhìn dáng vẻ ăn nói khép nép của bố, Bạch Dật Phong nhếch miệng trào phúng đi vào phòng mình.
Từ lâu, cậu ta đã quen với cách sống chung bệnh hoạn của bố mẹ mình, vì vậy cậu ta không quá ngạc nhiên khi phát hiện mẹ mình là tiểu tam qua nhật ký của Lâm Sâm Miểu.
Bạch Diệc Phàm nằm trên giường, biểu cảm hoàn toàn trái ngược với vẻ ấm áp sôi nổi lúc ở trường, thậm chí có chút u ám, vặn vẹo.
Cậu ta nghiêng đầu nhìn hai cuốn nhật ký có bìa giống hệt nhau mà mình đã vứt trên bàn.
Hai quyển nhật ký này, một quyển là của cậu, quyển còn lại là của Lâm Sâm Miểu. Do một lần ngoài ý muốn mới khiến cậu ta phát hiện được bí mật của Lâm Sâm Miểu.
Video trên máy tính bảng còn đang phát lại, trong khoảnh khắc xe tải lao về phía Lâm Sâm Miểu, Bạch Dật Phong hả hê tưởng tượng dáng vẻ Lâm Sâm Miểu bị tông cho máu thịt lẫn lộn.
Video không hợp ý cậu ta, Bạch Dật Phong nhàm chán ném máy tính bảng qua một bên, đến cạnh bàn mở một trong hai quyển nhật ký ra.
Chữ viết tay trong cuốn nhật ký này rất đẹp, có thể nhận thấy chủ nhân của nó đã chăm chỉ luyện tập. Nhưng cuốn nhật ký hoàn chỉnh ban đầu giờ lại thiếu trang. Tất nhiên Bạch Dật Phong biết những trang còn thiếu ở đâu, chính cậu ta sai bảo người khác đem tờ nhật ký có nội dung Lâm Sâm Miểu yêu thầm Trương Tín Ân dán lên bảng thông báo.
Nhớ đến cảnh hôm nay Lâm Sâm Miểu bóc từng tờ nhật ký dưới sự cười nhạo của mọi người, khoé miệng Bạch Dật Phong không khỏi tràn ra ý cười.
Ai bảo mày cũng thích Trương Tín Ân, ai bảo mày luôn đứng nhất, ai bảo... mẹ tao chỉ là kẻ thứ ba?
Đêm đã khuya, nhà họ Bạch ở Lâm Thành cũng dần dần yên tĩnh lại.
Trong nhà họ Trương ở thủ đô, cách Lâm Thành ngàn dặm, một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp đang lặng lẽ châm thuốc, xem tin tức trên điện thoại di động.
Rất lâu sau đó, người phụ nữ mới cong khoé miệng: "Mạng lớn đấy, tao ngược lại cũng muốn xem dáng vẻ sống chui sống nhủi của mày."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất