Sau Khi Trở Thành Võ Đế, Tôi Lại Xuyên Về
Chương 7: Hiệu trưởng
Edit: Hạ Quyên
Tại phòng hiệu trưởng, thầy Trần dạy môn hóa lớp 12A1 đang cầu tình cho Lâm Sâm Miểu:
"Hiệu trưởng, chúng ta đều biết rõ thành tích của đứa nhỏ Lâm Sâm Miểu này. Không nói đến những lời đồn đãi ngày hôm qua có phải là thật hay không, nếu là thật, đứa nhỏ này cũng không làm ảnh hưởng đến thành tích của chính mình, bây giờ đuổi học thì cũng qua loa quá."
"Huống hồ, Lâm Sâm Miểu là một hạt giống tốt, đã đạt được giải nhất trong vòng loại của cuộc thi hóa học, tôi tìm người tra tìm thành tích đấu vòng loại của em ấy, đã vậy còn đứng đầu, lần này chắc chắn em ấy có thể đem lại cho trường chúng ta một thứ hạng cao. Mặc khác, tất cả các giáo viên đều cảm thấy đứa nhỏ này khá tốt..."
Tối hôm qua Lâm Tiềm Uyên bị Bạch Lâm Lâm náo loạn cả đêm, lúc này ngồi sau bàn làm việc với vẻ mặt trầm ngâm, như đang suy xét ý kiến của thầy Trần.
Trên thực tế, lúc không biết thân phận của Lâm Sâm Miểu, Lâm Tiềm Uyên có lẽ sẽ còn hơi suy xét đến việc Lâm Sâm Miểu có thể mang đến giải thưởng cho trường học. Nhưng hiện tại, Lâm Tiềm Uyên đã sớm ra quyết định buộc Lâm Sâm Miểu nghỉ học, sau đó lại tống hai mẹ con đến một thành phố nhỏ vô danh.
Hiện tại không ai biết gã đã kết hôn lần hai, mà Bạch Lâm Lâm lại là bồ nhí lật đổ chính thất. Nếu thật sự làm lớn chuyện, gã và nhà họ Bạch đều sẽ mất mặt, huống hồ chắc chắn Lâm Tiềm Uyên sẽ không vứt bỏ cơ hội tiến vào nhà họ Bạch ở thủ đô.
"Được rồi thầy Trần, tôi sẽ xem xét đề nghị của thầy". Lâm Tiềm Uyên đuổi thầy Trần đi, vừa đúng lúc chạm mặt với Quách Kính An đang dẫn Lâm Sâm Miểu tiến vào.
Thầy Trần hòa ái vỗ vỗ vai Lâm Sâm Miểu rồi rời đi, mà ánh mắt Quách Kính An nhìn Lâm Sâm Miểu càng lúc càng tệ.
Quách Kính An ngồi vào ghế chủ nhiệm giáo dục. Thật ra chuyện này có liên quan khá lớn đến Bạch Lâm Lâm. Ngày hôm qua ông ta nhằm vào Lâm Sâm Miểu như vậy, cũng đều là ý của Bạch Lâm Lâm.
"Hiệu trưởng! Tôi dẫn Lâm Sâm Miểu lại đây, ngày hôm qua thằng nhóc này đã đẩy ngã tôi, còn tự tiện rời khỏi trường. Ngài xem việc buộc thôi học này không phải là ván đã đóng thuyền hay sao?" Quách Kính An vội vàng há mồm chửi bới Lâm Sâm Miều
Lâm Sâm Miểu đứng ở đằng sau ông ta cười nhạo, ngước mắt trào phúng nhìn Lâm Tiềm Uyên, rồi nói: "Chủ nhiệm Quách, e là thầy phải đi ra ngoài một lát, hình như hiệu trưởng Lâm muốn nói chuyện riêng với tôi."
"Cậu..."
Quách Kính An còn muốn nói thêm, Lâm Tiềm Uyên lại ho một tiếng: "Ừm... Lão Quách, trước tiên thầy cứ ra ngoài một lúc, tôi muốn nói chuyện riêng với em ấy."
Quách Kính An hơi sửng sốt, ông ta quay đầu nhìn Lâm Sâm Miểu, lại nhìn Lâm Tiềm Uyên, rồi đi ra ngoài trong tình trạng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Sau khi Quách Kính An rời khỏi, Lâm Tiềm Uyên không yên tâm mà đi đến khóa cửa phòng hiệu trưởng, lúc này mới chuyển ánh mắt nhìn về phía đứa con trai bị mình bỏ rơi mười tám năm.
"Con..." Tuy Lâm Tiềm Uyên lăn lộn nhiều năm như vậy, làm không ít chuyện vô sỉ, nhưng lúc này nhìn thấy Lâm Sâm Miểu, vẫn không tránh được cảm giác xấu hổ.
Không nói đến việc những năm gần đây gã chưa từng đi thăm đứa con trai này, Lâm Sâm Miểu đã ngây người ở trường cấp 3 này gần ba năm, hơn nữa mỗi một năm đều được chọn là học sinh xuất sắc để lên đài phát biểu, nhưng Lâm Tiềm Uyên từ trước đến nay vẫn không nhận ra đứa con trai này.
Lâm Tiềm Uyên quan sát kĩ người thiếu niên trước mặt, càng nhìn càng hoài nghi tại sao đến hiện tại mình mới có thể nhận ra người này. Bởi vì Lâm Sâm Miểu lớn lên rất giống Chương Mật Phương.
Thiếu niên 18 tuổi, vừa đúng lúc đường nét trên khuôn mặt nảy nở, đồng thời cũng không quá sắc bén và cứng cáp. Lâm Tiềm Uyên nhìn Lâm Sâm Miểu, không khỏi nhớ tới Chương Mật Phương trong độ tuổi đẹp nhất, cô gái với nụ cười có thể khiến cảnh đẹp xung quanh ảm đạm.
"Mẹ con, có khỏe không?" Lâm Tiềm Uyên hỏi, trong mắt ánh lên vẻ hoài niệm, dường như không hề nhớ rõ lúc trước mình đã thương tổn hai mẹ con, ngược lại giống như một người đàn ông vì việc lớn mà nhẫn nhục, bất đắc dĩ rời khỏi gia đình
Ánh mắt Lâm Sâm Miểu lập tức lạnh lẽo đến mức làm người ta nổi da gà: "Ông không có tư cách hỏi chuyện mẹ tôi"
Trên thực tế, đây là lần thứ ba trong hai đời cậu nhìn thấy bố mình. Lần đầu tiên là tại tang lễ của mẹ cậu, Lâm Tiềm Uyên uy hiếp cậu không được truy cứu chuyện tai nạn xe cộ.
Lần thứ hai là lúc Lâm Sâm Miểu bị đẩy xuống lầu, ở xa xa nhìn thấy Lâm Tiềm Uyên đang bảo vệ Bạch Dật Phong.
Lúc ấy Lâm Sâm Miểu có thể nhìn thấy rành mạch độ cong trên khóe môi của Lâm Tiềm Uyên, đó là một dáng vẻ rất thư thái, một nụ cười mỉm của sự an tâm, giống như chướng ngại cản đường phía trước rốt cuộc cũng được loại bỏ.
Mãi cho đến hiện tại, Lâm Sâm Miểu nghĩ đến cảnh tượng lúc ấy, đáy lòng vẫn còn cảm giác rét run. Những chuyện này đủ để cho Lâm Sâm Miểu lật đổ phỏng đoán tốt đẹp về người bố trong lòng mình.
"Lúc trước cũng là do bất đắc dĩ nên bố mới phải rời nhà." Sắc mặt Lâm Tiềm Uyên dịu hẳn đi, từ tận đáy lòng gã thật sự nghĩ như vậy.
Lúc này Lâm Tiềm Uyên đã sớm quên, năm đó chính mình ném Lâm Sâm Miểu lúc ấy vẫn chỉ là một đứa trẻ sơ sinh ở ven đường.
Nghe Lâm Tiềm Uyên nói, Lâm Sâm Miểu liền cười phá lên, chính vì một người không xứng được gọi là bố như vậy, thế mà từ nhỏ cậu đã mấy lần vi phạm ý nguyện của mẹ, liều mạng học tập với mục tiêu có thể lấy được thành tích tốt nhất thi đậu vào trường học này
Nhìn nụ cười của Lâm Sâm Miểu, Lâm Tiềm Uyên lại nhớ tới Chương Mật Phương. Trên thực tế, lúc trước Lâm Tiềm Uyên căn bản không nghĩ đến chuyện nhận đứa con trai Lâm Sâm Miểu này.
Ngoại trừ nguyên nhân từ phía nhà họ Bạch, ngay từ đầu khi biết học sinh có thành tích áp đảo Trương Tín Ân là con trai của gã, Lâm Tiềm Uyên đúng là có chút kiêu ngạo.
Nhưng sự kiêu ngạo mỏng manh đó nhanh chóng tan thành mây khói, rốt cuộc dù Lâm Sâm Miểu có giỏi đến mấy thì nó cũng chỉ là một đứa trẻ lớn lên từ một hộ gia đình nhỏ. Chỉ biết vùi đầu học tập, rặt một vẻ mọt sách. Đâu giống như Dật Phong của gã, từ nhỏ cậu ta đã tiếp xúc với tầng lớp cao cấp, hơn nữa lại được nhà họ Bạch ở thủ đô coi trọng.
Gã nghĩ nếu đứa nhỏ này không biết thân biết phận của, gã sẽ lấy danh nghĩa hiệu trưởng, nương theo chuyện tính hướng mà thuận thế đuổi quách nó đi.
Nhưng lúc trước Lâm Sâm Miểu nói với Quách Kính An câu nói kia, khiến Lâm Tiềm Uyên nháy mắt liền hiểu được, đứa trẻ thường xuyên xuất hiện ở các hội nghị với vai trò học sinh xuất sắc này, trên thực tế cũng biết bản thân có quan hệ với gã, nói không chừng còn cố tình tiếp cận hắn.
Rốt cuộc, đứa trẻ nào lại không mang khát khao với bố mình?
Lâm Tiềm Uyên lập tức cảm thấy chuyện này đơn giản, gãlại khuyên nhủ: "Đứa trẻ ngoan, bây giờ con cũng thấy rồi đó, tình huống ngày hôm qua không tốt lắm, con vẫn nên chuyển trường đi, bố đưa con và mẹ ra nước ngoài được không? Bố sẽ chọn trường tốt nhất để con theo học...."
Chuyện quan trọng nhất bây giờ là ném hai mẹ con Chương Mật Phương tới chân trời nào đó, trước khi bọn họ đi thủ đô thì tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì xấu.
"Hiệu trưởng, ông mơ đẹp đấy." Lâm Sâm Miểu cười nhạo: "Tống cổ tôi và mẹ đi, sau đó thì không còn ai biết những chuyện thiếu đạo đức năm đó các người đã làm phải không?"
"Đứa nhỏ này, con ăn nói kiểu gì đấy hả?" Lâm Tiềm Uyên nhíu mày, ở nhà gã chưa bao giờ dám răn dạy Bạch Dật Phong, rốt cuộc bây giờ cũng có thể bày ra uy nghiêm của người cha: "Năm đó bố và mẹ con ly hôn trong hòa bình! Ngày thường cô ta dạy con thế nào?"
Lấy hiểu biết của Lâm Tiềm Uyên đối với Chương Mật Phương, gã dám cam đoan, Chương Mật Phương tuyệt đối sẽ không đem những chuyện dơ bẩn năm đó kể lại toàn bộ cho đứa nhỏ này nghe.
Nhưng phản ứng của Lâm Sâm Miểu lại hung hăng đánh vào mặt gã.
"Ông nói ông và mẹ tôi ly hôn trong hòa bình? Thế tại sao Bạch Dật Phong lại lớn tuổi hơn tôi vậy?"
Đối diện với ánh mắt châm chọc của thiếu niên, lời nói sắc bén bóc trần lớp ngụy trang của Lâm Tiềm Uyên, khiến mọi lời gã định nói đều phải nghẹn xuống.
"Đừng bao giờ nghĩ tới chuyện buộc tôi thôi học, chỉ cần ông dám làm, tôi cũng dám vạch trần chuyện năm đó với mọi người. Nếu người khác biết hiệu trưởng trường Nhất Trung Lâm Thành đức cao vọng trọng là một thằng khốn nạn mèo mả gà đồng, mà tiểu thư nhà họ Bạch là kẻ thứ ba người người đòi đánh, liệu ông có còn cơ hội thăng chức hay không đây?" Lâm Sâm Miểu lẳng lặng nhìn Lâm Tiềm Uyên, đáy mắt không có chút đau khổ khi bị bố ruột uy hiếp.
Lâm Tiềm Uyên bị lời nói của Lâm Tiềm Uyên làm sửng sốt, hoàn toàn không nghĩ tới đứa con trai mọt sách ở trong mắt gã có thể có lúc khéo mồm khéo miệng như vậy. Gã nghĩ Lâm Sâm Miểu không thể biết được tường tận chuyện năm đó.
Thế nhưng lời nói của Lâm Sâm Miểu cố tình lại chọc đúng tới vấn đề Lâm Tiềm Uyên và nhà họ Bạch coi trọng nhất. Truyện mới cập nhật
"Hiệu trưởng, có vay có trả." Lâm Sâm Miểu xoay người, từ đầu tới cuối không kêu lên một tiếng bố.
Lâm Tiềm Uyên hoàn toàn không nghĩ tới loại kết quả như thế này, tức giận đến mức nói không ra lời. Gã thầm nghĩ, quả nhiên phương pháp của Lâm Lâm là đúng, đứa nhỏ này giống như Chương Mật Phương, chỉ biết kéo chân sau, cả hai mẹ con đều không thể giữ lại.
Không cần quay đầu, Lâm Sâm Miểu vẫn có thể đoán được Lâm Tiềm Uyên đang suy nghĩ cái gì.
Cậu khẽ cười, bây giờ nếu cậu dám nói như vậy với Lâm Tiềm Uyên, đương nhiên sẽ không sợ gã đàn ông đó ra chiêu.
Tay Lâm Sâm Miểu đã chạm lên nắm cửa phòng hiệu trưởng, đột nhiên quay đầu lại, dùng cặp mắt sắc bén như báo mang theo ý trào phúng nhìn Lâm Tiềm Uyên: "Nghe nói, năm đó ông chịu ơn nhà họ Bạch, hơn nữa cha mẹ đều mất nên mới đi ở rể, nhờ đó mà nhận được lời khen ngợi từ người khác. Thế nhưng ngày hôm qua, ông bà của tôi mới chạy sang nhà tôi náo loạn, chẳng lẽ là xác chết vùng dậy ư?"
Tiếng nói của thiếu niên mang theo sự âm trầm lạnh lẽo, thật sự đã chọc tới chỗ đau của Lâm Tiềm Uyên, đem việc gã bỏ nhà bỏ con, đến cha mẹ ruột đều không quan tâm vạch trần một cách rõ ràng.
Lâm Tiềm Uyên rất nhiều năm đều không bị người khác trào phúng như vậy, thế cho nên khi gã nghe những lời này, cả người xuất hiện cảm giác xấu hổ như bị lột sạch toàn bộ lớp ngụy trang, không khỏi hoảng hốt, lảo đảo bước hai bước rồi dựa vào trước bàn làm việc của mình.
Lâm Sâm Miểu không có tâm trạng nhìn Lâm Tiềm Uyên mặt đầy mồ hôi lạnh, lập tức mở cửa đi ra ngoài.
Từ lâu cậu đã không còn là cậu thiếu niên đơn thuần, đời trước sau khi mẹ cậu chết, Lâm Sâm Miểu thông qua lời của mẹ Trần Thụy biết được sự thật về chuyện ly hôn của cha mẹ năm đó.
Lâm Tiềm Uyên ngoại tình với Bạch Lâm Lâm, nhà họ Bạch phát hiện nên vội vàng buộc Chương Mật Phương ly hôn, việc đó khiến Chương Mật Phương sinh non.
Lúc cậu vừa mới sinh ra, bởi vì Bạch Lâm Lâm cảm thấy khó chịu, nên bị chính bố ruột ném ven đường tự sinh tự diệt. Sau đó lại bị ông nội Lâm ôm về, lấy cậu ra để uy hiếp mẹ cậu tay không rời nhà, dùng tài sản của Chương Mật Phương mua phòng ở cho hai vợ chồng già bọn họ.
Chương Mật Phương hai mươi tuổi gả cho Lâm Tiềm Uyên, cứ như vậy không xu dính túi ôm bị đuổi ra khỏi nhà với con trai duy nhất của mình.
Nghĩ đến sự vất vả của mẹ trong những năm đó, hốc mắt Lâm Sâm Miểu đỏ bừng.
Cho dù hiện tại cậu đang bị thương, thế nhưng giết Lâm Tiềm Uyên và nhà họ Bạch cũng là chuyện trong tầm tay. Nhưng, bởi vì Lâm Sâm Miểu đã từng lang bạt một mình ở dị giới vậy nên cậu vô cùng cẩn thận, cậu hoàn toàn có khả năng giết sạch nhà họ Bạch, thế nhưng khó mà bảo đảm sau này không xuất hiện một người có quan hệ máu mủ với nhà họ Bạch đến báo thù mẹ cậu.
Khi vấn đề về mạng sống của cậu còn chưa được giải quyết, Lâm Sâm Miểu sẽ không ra tay.
Huống hồ, cậu vốn dĩ không định dùng cái chết để trừng phạt những kẻ đã làm tổn thương mẹ cậu, cho dù là Bạch Lâm Lâm hay kể cả Lâm Tiềm Uyên.
Giết chết bọn họ cũng không đủ giải nỗi hận trong lòng cậu. Lâm Sâm Miểu muốn đem những cực khổ năm đó Chương Mật Phương phải chịu, gấp mười gấp trăm lần trả về cho bọn họ.
Lâm Tiềm Uyên liều mạng như thế không phải là vì muốn bò lên trên sao? Vậy thì cậu sẽ khiến ông ta rơi vào vực sâu không thể gượng dậy nổi!
Thân bại danh liệt, chỉ là bước đầu tiên.
"Tớ dám cam đoan! Thằng nhóc Lâm Sâm Miểu đó sẽ về ngay, rồi cõng cặp sách cút khỏi trường!" Đúng lúc tan tiết đọc sáng, Tề Hổ vừa cười vừa nói chuyện với những người ngày thường không thích Lâm Sâm Miểu.
"Các cậu nghĩ mà xem, vị "con nhà người ta" bình thường cao ngạo không muốn để ý đến ai, giờ chắc sẽ khóc lóc nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, chạy ra khỏi phòng học!"
Mấy người tức khắc cười rộ lên.
Nghe cả đám tám chuyện, Trương Tín Ân thất thần, tuy rằng mắt đang nhìn quyển sách trên tay, thế nhưng trong đầu lại tái hiện ánh mắt bình tĩnh lạ thường của Lâm Sâm Miểu hôm nay, còn có... Nụ cười dành cho Triệu Thụy của cậu.
Mà Đường Đường đứng gần nhóm người Tề Hổ nhất không biết vì cái gì mà lại cảm thấy bực bội, cô ngồi trên ghế, không yên ổn nổi mà miết miết vài cái, quay đầu nhìn Tề Hổ đang cười lớn, nghĩ thầm tại sao những người này phiền như vậy? Ồn ào đến mức khiến cô không thể tập trung làm bài!
Nhưng lúc này là thời điểm tan học, cho dù Đường Đường là lớp trưởng thì cũng không có quyền quản lý bọn họ, chỉ có thể căm giận quay đầu trừng mắt nhìn Tề Hổ một cái
Bạch Dật Phong cũng không tham dự cuộc nói chuyện của những người này, bởi vì trong trường học cậu ta nổi tiếng là hoàng tử nhỏ ấm áp. Cha là hiệu trưởng của trường, lại xuất thân từ nhà họ Bạch ở Lâm Thành, điều này đủ để đắp nặn thân phận cùng địa vị đặc biệt của Bạch Dật Phong.
Với địa vị như thế, sao Bạch Dật Phong có thể tùy ý chửi bới bạn học?
Thế nhưng, trong lòng của Bạch Dật Phong càng chắc chắn việc đó hơn cả đám người Tề Hổ kia. Bởi vì từ trước đến nay bố cậu ta luôn nghe theo lời mẹ, càng coi trọng lời mời của nhà họ Bạch ở thủ đô. Ngày hôm qua mẹ cậu ta náo loạn cả nửa buổi tối, chắc chắn sáng nay việc đầu tiên bố cậu ta sẽ làm chính là đá Lâm Sâm Miểu ra khỏi trường học.
Còn cái gọi là tình cha con, Lâm Sâm Miểu nó xứng ư?
Bạch Dật Phong cúi đầu che lại khóe môi đang mỉm cười của mình, nhưng giây tiếp theo, bóng người từ bên ngoài đi vào lại làm nụ cười trên khóe miệng Bạch Dật Phong cứng đờ.
Lâm Sâm Miểu trở về lớp.
Cậu không đau lòng như mọi người tưởng tượng, cũng không suy sụp, bình tĩnh đi vào với dáng vẻ như ngày thường lúc được giáo viên kêu ra ngoài để nêu gương khen ngợi.
Dưới ánh mắt của mọi người, Lâm Sâm Miểu đi ngang qua mấy đứa nhóc đang lớn tiếng cười nhạo cậu, một ánh mắt cũng không bố thí cho Tề Hổ.
Đây không phải là né tránh rụt rè mà là hành động hoàn toàn coi khinh. Bây giờ Lâm Sâm Miểu đang có rất nhiều chuyện cần suy xét, cậu không muốn đặt sự chú ý của mình vào Tề Hổ và đám khốn nạn này một lần nào nữa.
Nhìn dáng vẻ của Lâm Sâm Miểu, Bạch Dật Phong nhịn mãi vẫn kiềm không được mà véo ngón tay.
Dựa vào đâu Lâm Sâm Miểu vẫn giữ dáng vẻ kiêu ngạo như lúc này? Từ nhỏ nó còn không có bố, mẹ cũng chẳng có bản lĩnh gì, chỉ có thành tích học tập vô dụng mới miễn cưỡng lọt vào mắt.
Một Lâm Sâm Miểu như thế thì có cái gì mà kiêu ngạo? Dựa vào đâu... Nó là đứa con được pháp luật thừa nhận, còn mình, thiếu gia nhà họ Bạch lớn lên ngậm thìa vàng lại chỉ là đứa con ngoài giá thú?
Bạch Dật Phong còn chưa thoát khỏi cơn ghen ghét trào dâng trong lòng thì đã thấy Lâm Sâm Miểu trở về chỗ ngồi, lấy sách giáo khoa cho tiết học tiếp theo.
Cái gì? Nó vậy mà không bị đuổi học?
Nhìn Lâm Sâm Miểu bình bình an an ngồi trên ghế, Đường Đường, Tề Hổ, cũng bắt đầu kinh ngạc.
Ngay cả Trương Tín Ân, người thuyết phục hiệu trưởng không nên đuổi học Lâm Sâm Miểu, lúc này cũng hơi sốc khi thấy dáng vẻ bình tĩnh của Lâm Sâm Miểu. Nhưng tiếng chuông đã vang lên đúng lúc để ngăn mọi người tiếp tục nhìn trộm.
Dưới sự ngạc nhiên của mọi người và đủ loại nghi ngờ, Lâm Sâm Miểu ở lại cho đến khi tan học, và về nhà chỉ với vài cuốn sách như thường lệ.
"Thế mà thằng oắt này không bị đuổi học? Anh Hổ bị vả mặt rồi hả? Học sinh giỏi người ta bình tĩnh lắm đó." Có người chọt chọt vai Tề Hổ, trêu chọc nói.
Tề Hổ thu dọn đồ đạc xong, bĩu môi nhìn thoáng qua bóng lưng của Lâm Sâm Miểu: "Tớ chả tin cậu ta không bị gì!"
Nói đến đây, Tề Hổ đột nhiên nghĩ tới cái gì, gửi tin nhắn cho Bạch Dật Phong: "Lâm Sâm Miểu không bị đuổi đi cũng là chuyện tốt, sắp đến kỳ thi thử lần 1 rồi, nhưng lại xảy ra chuyện lớn như vậy, chắc chắn cậu ta thi không tốt. Thi không tốt thì cút khỏi lớp 12A1, cho cậu ta biết mùi!"
Vả lại không dễ để một người có thể vượt qua bài kiểm tra, nhưng có nhiều điểm tổng phụ khiến thành tích tuột dốc không phanh.
Tề Hổ nhếch khóe miệng, học sinh lớp 12A1 phải bảo vệ hình tượng, nhưng lớp khác thì chưa chắc. Cậu ta muốn ép Lâm Sâm Miểu tự chuyển đến trường khác trong nước mắt.
Tại phòng hiệu trưởng, thầy Trần dạy môn hóa lớp 12A1 đang cầu tình cho Lâm Sâm Miểu:
"Hiệu trưởng, chúng ta đều biết rõ thành tích của đứa nhỏ Lâm Sâm Miểu này. Không nói đến những lời đồn đãi ngày hôm qua có phải là thật hay không, nếu là thật, đứa nhỏ này cũng không làm ảnh hưởng đến thành tích của chính mình, bây giờ đuổi học thì cũng qua loa quá."
"Huống hồ, Lâm Sâm Miểu là một hạt giống tốt, đã đạt được giải nhất trong vòng loại của cuộc thi hóa học, tôi tìm người tra tìm thành tích đấu vòng loại của em ấy, đã vậy còn đứng đầu, lần này chắc chắn em ấy có thể đem lại cho trường chúng ta một thứ hạng cao. Mặc khác, tất cả các giáo viên đều cảm thấy đứa nhỏ này khá tốt..."
Tối hôm qua Lâm Tiềm Uyên bị Bạch Lâm Lâm náo loạn cả đêm, lúc này ngồi sau bàn làm việc với vẻ mặt trầm ngâm, như đang suy xét ý kiến của thầy Trần.
Trên thực tế, lúc không biết thân phận của Lâm Sâm Miểu, Lâm Tiềm Uyên có lẽ sẽ còn hơi suy xét đến việc Lâm Sâm Miểu có thể mang đến giải thưởng cho trường học. Nhưng hiện tại, Lâm Tiềm Uyên đã sớm ra quyết định buộc Lâm Sâm Miểu nghỉ học, sau đó lại tống hai mẹ con đến một thành phố nhỏ vô danh.
Hiện tại không ai biết gã đã kết hôn lần hai, mà Bạch Lâm Lâm lại là bồ nhí lật đổ chính thất. Nếu thật sự làm lớn chuyện, gã và nhà họ Bạch đều sẽ mất mặt, huống hồ chắc chắn Lâm Tiềm Uyên sẽ không vứt bỏ cơ hội tiến vào nhà họ Bạch ở thủ đô.
"Được rồi thầy Trần, tôi sẽ xem xét đề nghị của thầy". Lâm Tiềm Uyên đuổi thầy Trần đi, vừa đúng lúc chạm mặt với Quách Kính An đang dẫn Lâm Sâm Miểu tiến vào.
Thầy Trần hòa ái vỗ vỗ vai Lâm Sâm Miểu rồi rời đi, mà ánh mắt Quách Kính An nhìn Lâm Sâm Miểu càng lúc càng tệ.
Quách Kính An ngồi vào ghế chủ nhiệm giáo dục. Thật ra chuyện này có liên quan khá lớn đến Bạch Lâm Lâm. Ngày hôm qua ông ta nhằm vào Lâm Sâm Miểu như vậy, cũng đều là ý của Bạch Lâm Lâm.
"Hiệu trưởng! Tôi dẫn Lâm Sâm Miểu lại đây, ngày hôm qua thằng nhóc này đã đẩy ngã tôi, còn tự tiện rời khỏi trường. Ngài xem việc buộc thôi học này không phải là ván đã đóng thuyền hay sao?" Quách Kính An vội vàng há mồm chửi bới Lâm Sâm Miều
Lâm Sâm Miểu đứng ở đằng sau ông ta cười nhạo, ngước mắt trào phúng nhìn Lâm Tiềm Uyên, rồi nói: "Chủ nhiệm Quách, e là thầy phải đi ra ngoài một lát, hình như hiệu trưởng Lâm muốn nói chuyện riêng với tôi."
"Cậu..."
Quách Kính An còn muốn nói thêm, Lâm Tiềm Uyên lại ho một tiếng: "Ừm... Lão Quách, trước tiên thầy cứ ra ngoài một lúc, tôi muốn nói chuyện riêng với em ấy."
Quách Kính An hơi sửng sốt, ông ta quay đầu nhìn Lâm Sâm Miểu, lại nhìn Lâm Tiềm Uyên, rồi đi ra ngoài trong tình trạng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Sau khi Quách Kính An rời khỏi, Lâm Tiềm Uyên không yên tâm mà đi đến khóa cửa phòng hiệu trưởng, lúc này mới chuyển ánh mắt nhìn về phía đứa con trai bị mình bỏ rơi mười tám năm.
"Con..." Tuy Lâm Tiềm Uyên lăn lộn nhiều năm như vậy, làm không ít chuyện vô sỉ, nhưng lúc này nhìn thấy Lâm Sâm Miểu, vẫn không tránh được cảm giác xấu hổ.
Không nói đến việc những năm gần đây gã chưa từng đi thăm đứa con trai này, Lâm Sâm Miểu đã ngây người ở trường cấp 3 này gần ba năm, hơn nữa mỗi một năm đều được chọn là học sinh xuất sắc để lên đài phát biểu, nhưng Lâm Tiềm Uyên từ trước đến nay vẫn không nhận ra đứa con trai này.
Lâm Tiềm Uyên quan sát kĩ người thiếu niên trước mặt, càng nhìn càng hoài nghi tại sao đến hiện tại mình mới có thể nhận ra người này. Bởi vì Lâm Sâm Miểu lớn lên rất giống Chương Mật Phương.
Thiếu niên 18 tuổi, vừa đúng lúc đường nét trên khuôn mặt nảy nở, đồng thời cũng không quá sắc bén và cứng cáp. Lâm Tiềm Uyên nhìn Lâm Sâm Miểu, không khỏi nhớ tới Chương Mật Phương trong độ tuổi đẹp nhất, cô gái với nụ cười có thể khiến cảnh đẹp xung quanh ảm đạm.
"Mẹ con, có khỏe không?" Lâm Tiềm Uyên hỏi, trong mắt ánh lên vẻ hoài niệm, dường như không hề nhớ rõ lúc trước mình đã thương tổn hai mẹ con, ngược lại giống như một người đàn ông vì việc lớn mà nhẫn nhục, bất đắc dĩ rời khỏi gia đình
Ánh mắt Lâm Sâm Miểu lập tức lạnh lẽo đến mức làm người ta nổi da gà: "Ông không có tư cách hỏi chuyện mẹ tôi"
Trên thực tế, đây là lần thứ ba trong hai đời cậu nhìn thấy bố mình. Lần đầu tiên là tại tang lễ của mẹ cậu, Lâm Tiềm Uyên uy hiếp cậu không được truy cứu chuyện tai nạn xe cộ.
Lần thứ hai là lúc Lâm Sâm Miểu bị đẩy xuống lầu, ở xa xa nhìn thấy Lâm Tiềm Uyên đang bảo vệ Bạch Dật Phong.
Lúc ấy Lâm Sâm Miểu có thể nhìn thấy rành mạch độ cong trên khóe môi của Lâm Tiềm Uyên, đó là một dáng vẻ rất thư thái, một nụ cười mỉm của sự an tâm, giống như chướng ngại cản đường phía trước rốt cuộc cũng được loại bỏ.
Mãi cho đến hiện tại, Lâm Sâm Miểu nghĩ đến cảnh tượng lúc ấy, đáy lòng vẫn còn cảm giác rét run. Những chuyện này đủ để cho Lâm Sâm Miểu lật đổ phỏng đoán tốt đẹp về người bố trong lòng mình.
"Lúc trước cũng là do bất đắc dĩ nên bố mới phải rời nhà." Sắc mặt Lâm Tiềm Uyên dịu hẳn đi, từ tận đáy lòng gã thật sự nghĩ như vậy.
Lúc này Lâm Tiềm Uyên đã sớm quên, năm đó chính mình ném Lâm Sâm Miểu lúc ấy vẫn chỉ là một đứa trẻ sơ sinh ở ven đường.
Nghe Lâm Tiềm Uyên nói, Lâm Sâm Miểu liền cười phá lên, chính vì một người không xứng được gọi là bố như vậy, thế mà từ nhỏ cậu đã mấy lần vi phạm ý nguyện của mẹ, liều mạng học tập với mục tiêu có thể lấy được thành tích tốt nhất thi đậu vào trường học này
Nhìn nụ cười của Lâm Sâm Miểu, Lâm Tiềm Uyên lại nhớ tới Chương Mật Phương. Trên thực tế, lúc trước Lâm Tiềm Uyên căn bản không nghĩ đến chuyện nhận đứa con trai Lâm Sâm Miểu này.
Ngoại trừ nguyên nhân từ phía nhà họ Bạch, ngay từ đầu khi biết học sinh có thành tích áp đảo Trương Tín Ân là con trai của gã, Lâm Tiềm Uyên đúng là có chút kiêu ngạo.
Nhưng sự kiêu ngạo mỏng manh đó nhanh chóng tan thành mây khói, rốt cuộc dù Lâm Sâm Miểu có giỏi đến mấy thì nó cũng chỉ là một đứa trẻ lớn lên từ một hộ gia đình nhỏ. Chỉ biết vùi đầu học tập, rặt một vẻ mọt sách. Đâu giống như Dật Phong của gã, từ nhỏ cậu ta đã tiếp xúc với tầng lớp cao cấp, hơn nữa lại được nhà họ Bạch ở thủ đô coi trọng.
Gã nghĩ nếu đứa nhỏ này không biết thân biết phận của, gã sẽ lấy danh nghĩa hiệu trưởng, nương theo chuyện tính hướng mà thuận thế đuổi quách nó đi.
Nhưng lúc trước Lâm Sâm Miểu nói với Quách Kính An câu nói kia, khiến Lâm Tiềm Uyên nháy mắt liền hiểu được, đứa trẻ thường xuyên xuất hiện ở các hội nghị với vai trò học sinh xuất sắc này, trên thực tế cũng biết bản thân có quan hệ với gã, nói không chừng còn cố tình tiếp cận hắn.
Rốt cuộc, đứa trẻ nào lại không mang khát khao với bố mình?
Lâm Tiềm Uyên lập tức cảm thấy chuyện này đơn giản, gãlại khuyên nhủ: "Đứa trẻ ngoan, bây giờ con cũng thấy rồi đó, tình huống ngày hôm qua không tốt lắm, con vẫn nên chuyển trường đi, bố đưa con và mẹ ra nước ngoài được không? Bố sẽ chọn trường tốt nhất để con theo học...."
Chuyện quan trọng nhất bây giờ là ném hai mẹ con Chương Mật Phương tới chân trời nào đó, trước khi bọn họ đi thủ đô thì tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì xấu.
"Hiệu trưởng, ông mơ đẹp đấy." Lâm Sâm Miểu cười nhạo: "Tống cổ tôi và mẹ đi, sau đó thì không còn ai biết những chuyện thiếu đạo đức năm đó các người đã làm phải không?"
"Đứa nhỏ này, con ăn nói kiểu gì đấy hả?" Lâm Tiềm Uyên nhíu mày, ở nhà gã chưa bao giờ dám răn dạy Bạch Dật Phong, rốt cuộc bây giờ cũng có thể bày ra uy nghiêm của người cha: "Năm đó bố và mẹ con ly hôn trong hòa bình! Ngày thường cô ta dạy con thế nào?"
Lấy hiểu biết của Lâm Tiềm Uyên đối với Chương Mật Phương, gã dám cam đoan, Chương Mật Phương tuyệt đối sẽ không đem những chuyện dơ bẩn năm đó kể lại toàn bộ cho đứa nhỏ này nghe.
Nhưng phản ứng của Lâm Sâm Miểu lại hung hăng đánh vào mặt gã.
"Ông nói ông và mẹ tôi ly hôn trong hòa bình? Thế tại sao Bạch Dật Phong lại lớn tuổi hơn tôi vậy?"
Đối diện với ánh mắt châm chọc của thiếu niên, lời nói sắc bén bóc trần lớp ngụy trang của Lâm Tiềm Uyên, khiến mọi lời gã định nói đều phải nghẹn xuống.
"Đừng bao giờ nghĩ tới chuyện buộc tôi thôi học, chỉ cần ông dám làm, tôi cũng dám vạch trần chuyện năm đó với mọi người. Nếu người khác biết hiệu trưởng trường Nhất Trung Lâm Thành đức cao vọng trọng là một thằng khốn nạn mèo mả gà đồng, mà tiểu thư nhà họ Bạch là kẻ thứ ba người người đòi đánh, liệu ông có còn cơ hội thăng chức hay không đây?" Lâm Sâm Miểu lẳng lặng nhìn Lâm Tiềm Uyên, đáy mắt không có chút đau khổ khi bị bố ruột uy hiếp.
Lâm Tiềm Uyên bị lời nói của Lâm Tiềm Uyên làm sửng sốt, hoàn toàn không nghĩ tới đứa con trai mọt sách ở trong mắt gã có thể có lúc khéo mồm khéo miệng như vậy. Gã nghĩ Lâm Sâm Miểu không thể biết được tường tận chuyện năm đó.
Thế nhưng lời nói của Lâm Sâm Miểu cố tình lại chọc đúng tới vấn đề Lâm Tiềm Uyên và nhà họ Bạch coi trọng nhất. Truyện mới cập nhật
"Hiệu trưởng, có vay có trả." Lâm Sâm Miểu xoay người, từ đầu tới cuối không kêu lên một tiếng bố.
Lâm Tiềm Uyên hoàn toàn không nghĩ tới loại kết quả như thế này, tức giận đến mức nói không ra lời. Gã thầm nghĩ, quả nhiên phương pháp của Lâm Lâm là đúng, đứa nhỏ này giống như Chương Mật Phương, chỉ biết kéo chân sau, cả hai mẹ con đều không thể giữ lại.
Không cần quay đầu, Lâm Sâm Miểu vẫn có thể đoán được Lâm Tiềm Uyên đang suy nghĩ cái gì.
Cậu khẽ cười, bây giờ nếu cậu dám nói như vậy với Lâm Tiềm Uyên, đương nhiên sẽ không sợ gã đàn ông đó ra chiêu.
Tay Lâm Sâm Miểu đã chạm lên nắm cửa phòng hiệu trưởng, đột nhiên quay đầu lại, dùng cặp mắt sắc bén như báo mang theo ý trào phúng nhìn Lâm Tiềm Uyên: "Nghe nói, năm đó ông chịu ơn nhà họ Bạch, hơn nữa cha mẹ đều mất nên mới đi ở rể, nhờ đó mà nhận được lời khen ngợi từ người khác. Thế nhưng ngày hôm qua, ông bà của tôi mới chạy sang nhà tôi náo loạn, chẳng lẽ là xác chết vùng dậy ư?"
Tiếng nói của thiếu niên mang theo sự âm trầm lạnh lẽo, thật sự đã chọc tới chỗ đau của Lâm Tiềm Uyên, đem việc gã bỏ nhà bỏ con, đến cha mẹ ruột đều không quan tâm vạch trần một cách rõ ràng.
Lâm Tiềm Uyên rất nhiều năm đều không bị người khác trào phúng như vậy, thế cho nên khi gã nghe những lời này, cả người xuất hiện cảm giác xấu hổ như bị lột sạch toàn bộ lớp ngụy trang, không khỏi hoảng hốt, lảo đảo bước hai bước rồi dựa vào trước bàn làm việc của mình.
Lâm Sâm Miểu không có tâm trạng nhìn Lâm Tiềm Uyên mặt đầy mồ hôi lạnh, lập tức mở cửa đi ra ngoài.
Từ lâu cậu đã không còn là cậu thiếu niên đơn thuần, đời trước sau khi mẹ cậu chết, Lâm Sâm Miểu thông qua lời của mẹ Trần Thụy biết được sự thật về chuyện ly hôn của cha mẹ năm đó.
Lâm Tiềm Uyên ngoại tình với Bạch Lâm Lâm, nhà họ Bạch phát hiện nên vội vàng buộc Chương Mật Phương ly hôn, việc đó khiến Chương Mật Phương sinh non.
Lúc cậu vừa mới sinh ra, bởi vì Bạch Lâm Lâm cảm thấy khó chịu, nên bị chính bố ruột ném ven đường tự sinh tự diệt. Sau đó lại bị ông nội Lâm ôm về, lấy cậu ra để uy hiếp mẹ cậu tay không rời nhà, dùng tài sản của Chương Mật Phương mua phòng ở cho hai vợ chồng già bọn họ.
Chương Mật Phương hai mươi tuổi gả cho Lâm Tiềm Uyên, cứ như vậy không xu dính túi ôm bị đuổi ra khỏi nhà với con trai duy nhất của mình.
Nghĩ đến sự vất vả của mẹ trong những năm đó, hốc mắt Lâm Sâm Miểu đỏ bừng.
Cho dù hiện tại cậu đang bị thương, thế nhưng giết Lâm Tiềm Uyên và nhà họ Bạch cũng là chuyện trong tầm tay. Nhưng, bởi vì Lâm Sâm Miểu đã từng lang bạt một mình ở dị giới vậy nên cậu vô cùng cẩn thận, cậu hoàn toàn có khả năng giết sạch nhà họ Bạch, thế nhưng khó mà bảo đảm sau này không xuất hiện một người có quan hệ máu mủ với nhà họ Bạch đến báo thù mẹ cậu.
Khi vấn đề về mạng sống của cậu còn chưa được giải quyết, Lâm Sâm Miểu sẽ không ra tay.
Huống hồ, cậu vốn dĩ không định dùng cái chết để trừng phạt những kẻ đã làm tổn thương mẹ cậu, cho dù là Bạch Lâm Lâm hay kể cả Lâm Tiềm Uyên.
Giết chết bọn họ cũng không đủ giải nỗi hận trong lòng cậu. Lâm Sâm Miểu muốn đem những cực khổ năm đó Chương Mật Phương phải chịu, gấp mười gấp trăm lần trả về cho bọn họ.
Lâm Tiềm Uyên liều mạng như thế không phải là vì muốn bò lên trên sao? Vậy thì cậu sẽ khiến ông ta rơi vào vực sâu không thể gượng dậy nổi!
Thân bại danh liệt, chỉ là bước đầu tiên.
"Tớ dám cam đoan! Thằng nhóc Lâm Sâm Miểu đó sẽ về ngay, rồi cõng cặp sách cút khỏi trường!" Đúng lúc tan tiết đọc sáng, Tề Hổ vừa cười vừa nói chuyện với những người ngày thường không thích Lâm Sâm Miểu.
"Các cậu nghĩ mà xem, vị "con nhà người ta" bình thường cao ngạo không muốn để ý đến ai, giờ chắc sẽ khóc lóc nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, chạy ra khỏi phòng học!"
Mấy người tức khắc cười rộ lên.
Nghe cả đám tám chuyện, Trương Tín Ân thất thần, tuy rằng mắt đang nhìn quyển sách trên tay, thế nhưng trong đầu lại tái hiện ánh mắt bình tĩnh lạ thường của Lâm Sâm Miểu hôm nay, còn có... Nụ cười dành cho Triệu Thụy của cậu.
Mà Đường Đường đứng gần nhóm người Tề Hổ nhất không biết vì cái gì mà lại cảm thấy bực bội, cô ngồi trên ghế, không yên ổn nổi mà miết miết vài cái, quay đầu nhìn Tề Hổ đang cười lớn, nghĩ thầm tại sao những người này phiền như vậy? Ồn ào đến mức khiến cô không thể tập trung làm bài!
Nhưng lúc này là thời điểm tan học, cho dù Đường Đường là lớp trưởng thì cũng không có quyền quản lý bọn họ, chỉ có thể căm giận quay đầu trừng mắt nhìn Tề Hổ một cái
Bạch Dật Phong cũng không tham dự cuộc nói chuyện của những người này, bởi vì trong trường học cậu ta nổi tiếng là hoàng tử nhỏ ấm áp. Cha là hiệu trưởng của trường, lại xuất thân từ nhà họ Bạch ở Lâm Thành, điều này đủ để đắp nặn thân phận cùng địa vị đặc biệt của Bạch Dật Phong.
Với địa vị như thế, sao Bạch Dật Phong có thể tùy ý chửi bới bạn học?
Thế nhưng, trong lòng của Bạch Dật Phong càng chắc chắn việc đó hơn cả đám người Tề Hổ kia. Bởi vì từ trước đến nay bố cậu ta luôn nghe theo lời mẹ, càng coi trọng lời mời của nhà họ Bạch ở thủ đô. Ngày hôm qua mẹ cậu ta náo loạn cả nửa buổi tối, chắc chắn sáng nay việc đầu tiên bố cậu ta sẽ làm chính là đá Lâm Sâm Miểu ra khỏi trường học.
Còn cái gọi là tình cha con, Lâm Sâm Miểu nó xứng ư?
Bạch Dật Phong cúi đầu che lại khóe môi đang mỉm cười của mình, nhưng giây tiếp theo, bóng người từ bên ngoài đi vào lại làm nụ cười trên khóe miệng Bạch Dật Phong cứng đờ.
Lâm Sâm Miểu trở về lớp.
Cậu không đau lòng như mọi người tưởng tượng, cũng không suy sụp, bình tĩnh đi vào với dáng vẻ như ngày thường lúc được giáo viên kêu ra ngoài để nêu gương khen ngợi.
Dưới ánh mắt của mọi người, Lâm Sâm Miểu đi ngang qua mấy đứa nhóc đang lớn tiếng cười nhạo cậu, một ánh mắt cũng không bố thí cho Tề Hổ.
Đây không phải là né tránh rụt rè mà là hành động hoàn toàn coi khinh. Bây giờ Lâm Sâm Miểu đang có rất nhiều chuyện cần suy xét, cậu không muốn đặt sự chú ý của mình vào Tề Hổ và đám khốn nạn này một lần nào nữa.
Nhìn dáng vẻ của Lâm Sâm Miểu, Bạch Dật Phong nhịn mãi vẫn kiềm không được mà véo ngón tay.
Dựa vào đâu Lâm Sâm Miểu vẫn giữ dáng vẻ kiêu ngạo như lúc này? Từ nhỏ nó còn không có bố, mẹ cũng chẳng có bản lĩnh gì, chỉ có thành tích học tập vô dụng mới miễn cưỡng lọt vào mắt.
Một Lâm Sâm Miểu như thế thì có cái gì mà kiêu ngạo? Dựa vào đâu... Nó là đứa con được pháp luật thừa nhận, còn mình, thiếu gia nhà họ Bạch lớn lên ngậm thìa vàng lại chỉ là đứa con ngoài giá thú?
Bạch Dật Phong còn chưa thoát khỏi cơn ghen ghét trào dâng trong lòng thì đã thấy Lâm Sâm Miểu trở về chỗ ngồi, lấy sách giáo khoa cho tiết học tiếp theo.
Cái gì? Nó vậy mà không bị đuổi học?
Nhìn Lâm Sâm Miểu bình bình an an ngồi trên ghế, Đường Đường, Tề Hổ, cũng bắt đầu kinh ngạc.
Ngay cả Trương Tín Ân, người thuyết phục hiệu trưởng không nên đuổi học Lâm Sâm Miểu, lúc này cũng hơi sốc khi thấy dáng vẻ bình tĩnh của Lâm Sâm Miểu. Nhưng tiếng chuông đã vang lên đúng lúc để ngăn mọi người tiếp tục nhìn trộm.
Dưới sự ngạc nhiên của mọi người và đủ loại nghi ngờ, Lâm Sâm Miểu ở lại cho đến khi tan học, và về nhà chỉ với vài cuốn sách như thường lệ.
"Thế mà thằng oắt này không bị đuổi học? Anh Hổ bị vả mặt rồi hả? Học sinh giỏi người ta bình tĩnh lắm đó." Có người chọt chọt vai Tề Hổ, trêu chọc nói.
Tề Hổ thu dọn đồ đạc xong, bĩu môi nhìn thoáng qua bóng lưng của Lâm Sâm Miểu: "Tớ chả tin cậu ta không bị gì!"
Nói đến đây, Tề Hổ đột nhiên nghĩ tới cái gì, gửi tin nhắn cho Bạch Dật Phong: "Lâm Sâm Miểu không bị đuổi đi cũng là chuyện tốt, sắp đến kỳ thi thử lần 1 rồi, nhưng lại xảy ra chuyện lớn như vậy, chắc chắn cậu ta thi không tốt. Thi không tốt thì cút khỏi lớp 12A1, cho cậu ta biết mùi!"
Vả lại không dễ để một người có thể vượt qua bài kiểm tra, nhưng có nhiều điểm tổng phụ khiến thành tích tuột dốc không phanh.
Tề Hổ nhếch khóe miệng, học sinh lớp 12A1 phải bảo vệ hình tượng, nhưng lớp khác thì chưa chắc. Cậu ta muốn ép Lâm Sâm Miểu tự chuyển đến trường khác trong nước mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất