Sau Khi Trọng Sinh Bị Đối Thủ Một Mất Một Còn Mua Về Nhà
Chương 23: Ngô đồng 2
Thế tử gia sắc mặt từ lúc sáng sớm đã rất không tốt, hạ nhân ai cũng không dám hỏi nhiều, chỉ có thể phân phó xuống, đem Khúc Trầm Chu khóa ở ngoài cửa thư phòng, đều thức thời mà lui xuống.
Hắn biết bọn hạ nhân nghi hoặc cùng tò mò, hận không thể ngay lúc này viết thiên sách luận tới chứng minh sự trong sạch của mình, nhưng ngẫm lại cách làm này thật giống như càng ngu xuẩn.
Cũng may người trong viện của hắn đều là một tay hắn chọn lựa dạy dỗ, cũng không phải hạng người lắm mồm, còn không đến mức truyền ra cái gì, sợ là sợ hai kẻ Bạch Thạch Nham kia không biết điểm dừng.
Cũng không phải bởi là vì bị hãm ở trong mộng, Liễu Trọng Minh an ủi chính mình, hắn chỉ là nghĩ muốn quan sát tiểu quái vật này một chút, đến tột cùng kỳ quặc ở chổ nào.
Sau đó, liền nhìn đến thân ảnh gầy yếu mỏng manh kia cong lưng, như là từ dưới bậc thang nhặt cái gì lên.
Hắn nhẹ nhàng buông bút, ở bên cửa sổ đứng đó một lúc lâu, đợi đến lúc đi ra ngoài, người ngồi bên ngoài bậc thang đã ngủ rồi, ôm ở trong ngực đôi tay dính bùn đất, hợp lại một đóa hoa ở trong gió hơi hơi rung động.
Khuôn mặt điềm tĩnh bình yên khi ngủ như một ma chú không thể diễn tả, làm Liễu Trọng Minh nhìn chằm chằm hồi lâu, không biết khi nào sợi dây trước sau căng chặt từng chút từng chút thả lỏng ra.
Như là trở lại lúc đại ca còn ở, lúc hắn vẫn cứ có thể tùy hứng.
Trong viện thực an tĩnh, bọn hạ nhân đều biết khi nào mới có thể tới quấy rầy hắn, trong không khí chỉ có tiếng gió thoảng qua, một hai tiếng côn trùng kêu vang làm xung quanh càng có vẻ tĩnh mịch.
Hắn cũng ngồi xuống ở bậc thang, trên mặt đất nhặt lên đóa hoa ngô đồng bị gió thổi đến lăn qua lộn lại, cầm ở trong tay xoay xoay.
Không biết đã bao lâu rồi...... Không có thời gian thả lỏng yên bình như vậy.
Vu cổ chi thuật cũng được, người trong cung cũng được, hắn hiện tại cái gì đều không muốn suy xét, cứ cho là hắn tham luyến một khắc an nhàn này đi.
Thật an tĩnh.
Thật sự rất an tĩnh.
Khi mặt trời ngã về phía Tây, Liễu Trọng Minh bị người đánh thức, liếc mắt một cái nhìn thấy đó là cặp yêu đồng kia, đại kinh thất sắc, không chút nghĩ ngợi liền đưa tay ra, hướng cái cổ mảnh khảnh kia bóp lên.
Khúc Trầm Chu thấy hắn mở mắt, còn không có tới kịp lùi tay về, liền bị người ấn ngã ngưỡng mặt vào bậc thang.
Liễu Trọng Minh chưa bao giờ giống như vậy, ở trước mặt người lai lịch không rõ vô cùng đáng ngờ mà ngủ quên, càng đừng nói không hề phòng bị mà làm người dựa đến gần như vậy.
Hắn kinh hồn chưa định thở hổn hển, lạnh giọng quát hỏi: "Ngươi đang làm gì?"
"Thế tử," Khúc Trầm Chu nỗ lực ngửa đầu, từ trong cổ bị bóp chặt phát ra giọng nói yếu ớt: "Mặt trời đã xuống núi, nếu tiếp tục ngủ nữa, sẽ cảm lạnh."
Lực đạo trong cổ họng dần dần giảm đi, hắn nhìn Liễu Trọng Minh ánh mắt tàn nhẫn dần dần thanh tỉnh trở lại, còn chưa kịp nói với hắn cái gì, liền chật vật vội vàng rời đi.
Ở chỗ này ngủ lạnh là một chuyện, nhưng hắn biết, hôm nay Trọng Minh còn có chuyện quan trọng đi làm.
Tuy rằng phân ra biệt viện ở riêng, nhưng Trọng Minh không có thành gia, còn không thể cùng hầu phủ phân gia, mỗi tháng đều có mấy ngày cố định trở về hầu phủ, cùng người nhà cùng nhau dùng bữa tối.
Ngôi nhà mà Trọng Minh đã từng chán ghét, chỉ có sau khi hoàn toàn mất đi, Trọng Minh mới ý thức được bọn họ có bao nhiêu quan trọng.
Như vậy không bằng thời điểm còn tồn tại, hảo hảo quý trọng.
Có thể cùng người nhà cùng nhau ăn cơm, điều này đối với Khúc Trầm Chu mà nói, là hy vọng xa vời vĩnh viễn không thể chạm đến.
Hắn nhìn bóng dáng Liễu Trọng Minh vội vàng rời đi, lại rũ mắt nhìn hoa ngô đồng đã khô héo trong tay, khe khẽ thở dài.
Hóa ra căn bản không thể hoàn toàn thoát khỏi kiếp trước, hắn không thể đối với chuyện của Liễu Trọng Minh hờ hững thờ ơ, cũng không thể cùng Liễu Trọng Minh hình đồng lộ nhân. (Như người qua đường.)
Liễu Trọng Minh, có lẽ thật là kiếp số của hắn.
***********
Thời điểm Liễu Trọng Minh chạy về hầu phủ, trong phòng khách tiệc tối đã khai, ba người đều đang chờ hắn.
An Định hầu Liễu Duy Chính ngồi ghế trên, tuy tuổi đã cao, nhưng người hàng năm tu thân dưỡng tính, ôn hòa không tranh, thoạt nhìn cũng không già nua, mặt mày thanh đạm bình tĩnh, ẩn ẩn còn có chút bộ dáng thanh tú khi còn trẻ.
Chổ ngồi bên tay trái là phu nhân hắn, trong phủ chỉ có một vị chủ mẫu, cũng không có thị thiếp, nhưng giữa hai người trước sau nhàn nhạt, như gần như xa.
Liễu phu nhân đón nhi tử ngồi xuống, lại liên tục hỏi tình hình gần đây, An Định hầu liền không nói chuyện nữa.
Sau khi hắn chào hỏi cha mẹ mình, lại được tam đệ Liễu Thanh Trì thi lễ, mới lần lượt ngồi xuống.
An Định hầu đụng đũa trước, ba người còn lại mới bắt đầu động.
Gặp mặt theo lệ thường, cũng không có gì để nói, Liễu Thanh Trì ngoại trừ cùng hắn hàn huyên vài câu, liền trước sau yên lặng cúi đầu ăn cơm, giống như hắn ở cùng hay không cũng không có cái gì khác nhau.
Điều này làm hắn nhịn không được luôn nhớ tới thời điểm đại ca còn ở, cho đến khi không còn đại ca che chắn hết thảy những chuyện không thoải mái bên ngoài, hắn mới phát hiện, trong nhà hóa ra chi linh phá toái* như vậy, trong mắt mỗi người như là đều chỉ có chính mình.
*Chi linh phá toái: Tan tành, vụn vặt, vỡ nát, ở đây muốn nói rời rạc không đoàn kết, không thân thiết với nhau.
Ngay cả đệ đệ ngày trước cùng hắn cùng đại ca chơi đùa, cũng không còn thân thiết với hắn nữa.
Trên bàn ăn vẫn quạnh quẽ như thường ngày, phụ thân thỉnh thoảng hỏi vài câu công khóa, điều này làm cho Liễu Trọng Minh âm thầm hổ thẹn một chút.
Phụ thân tin tưởng hắn, cho nên cho phép hắn dọn ra biệt viện ở riêng, cứ cách mấy ngày đem công khóa làm tốt đưa về cho phụ thân xem qua, lần này tuy rằng phụ thân không biết hắn bỏ buổi học sáng, buổi chiều cũng ngủ, nhưng hắn khó tránh khỏi chột dạ.
Liễu phu nhân ngắt lời bọn họ, lải nhải vài lần không cho Liễu Duy Chính lại hỏi những câu cổ hủ này, Liễu Duy Chính không vui trách cứ vài lần, cũng không ngăn được Liễu phu nhân chen vào nói, liền trầm mặc xuống.
Liễu Thanh Trì nhanh chóng kết thúc bữa ăn, lạnh lùng ném xuống một câu, rời khỏi chổ ngồi: "Mẫu thân, việc học của nhị ca quan trọng hay là ăn mặc ấm lạnh quan trọng, người đến bây giờ còn chưa có minh bạch sao?"
Liễu phu nhân ở sau lưng hắn quăng chiếc đũa: "Cho ngươi đọc sách, chính là để người tới cùng ta tranh luận? Tiên sinh dạy các ngươi lấy chữ hiếu làm đầu, ngươi chính là hiếu như vậy?"
Liễu Thanh Trì người đã sớm rời đi không thấy bóng dáng.
Liễu Trọng Minh yên lặng nhìn vị trí trống, tốc độ ăn nhanh hơn.
Trước nay đều là như thế này, trong lúc mẫu thân ngang ngược dong dài thì phụ thân trở nên trầm mặc, đệ đệ càng ngày càng khắc nghiệt, vị mẫu thân cường thế cũng vĩnh viễn không biết mấy đứa nhi tử muốn cái gì.
May mắn bản thân hắn còn có nơi để đi, cũng biết, phụ thân là bởi vì sao mới đồng ý cho hắn dọn ra biệt viện.
"Trọng Minh, mấy ngày mới trở về một lần, ăn nhiều một chút," Liễu phu nhân gắp đồ ăn bỏ vào bát cho hắn, vui vẻ ra mặt mà nhìn hắn ăn hết: "Vẫn là dọn về đây ở đi, nương cũng có thể chăm sóc tốt cho ngươi."
"Không được, bên kia rất tốt." Hắn nhàn nhạt mà đáp lời.
Liễu phu nhân cũng biết không nói động được hắn, chỉ có thể bất đắc dĩ từ bỏ: "Sau khi ăn xong ăn chút sữa đông chưng đường đi, nương hôm nay làm riêng cho ngươi."
Đây là đồ ngọt Liễu Trọng Minh yêu thích, hắn gật gật đầu, không biết vì sao, lại ma xui quỷ khiến mà lắc đầu.
"Đóng gói vào hộp đi, ta mang về ăn, muốn hai chén."
Lúc từ hầu phủ trở lại biệt viện, đã là giờ Tuất, trong viện đã thắp đèn lồng, đem từ cửa viện đến phòng ngủ chiếu sáng rõ.
Còn chưa tới cửa phòng ngủ, hắn liền nhìn thấy quản gia đứng dưới hiên trong viện, trong tay nắm một cái xích sắt, một thân ảnh gầy nhỏ đang quỳ một bên quản gia.
"Thế tử gia," quản gia thấy hắn trở về, vội khom người hỏi: "Y nên đưa đi nơi nào?"
Liễu Trọng Minh đi vội vàng, không có dặn dò đưa Khúc Trầm Chu đi đâu, quản gia lưỡng lự, liền chỉ có thể ở chỗ này chờ.
"Y không có phòng?"
Mỗi lần chịu áp lực từ hầu phủ ra ngoài, Liễu Trọng Minh tâm tình đều sẽ giống như không tốt.
Quản gia không dám hỏi nhiều, vội đáp lời: "Dạ dạ, ta liền đưa hắn trở về."
"Chờ một chút," một chân đã bước qua ngạch cửa, Liễu Trọng Minh nhớ tới hộp đồ ăn trong tay, lại xoay người: "Ngươi đi về trước, cho hắn tiến vào."
Khúc Trầm Chu dời ánh mắt từ trên cái bóng trên mặt đất dời về phía cửa sáng ngời, dùng tay chống đỡ, gian nan đứng lên. Tuy nói loại chuyện này với hắn mà nói là chuyện thường ngày, nhưng quỳ lâu rồi, chân vẫn cứ bị tê không nghe sai sử.
Liễu Trọng Minh đứng ở cửa nhìn y lảo đảo đứng lên, vài bước xuống bậc thang, hướng y vươn tay ra: "Sau này ở biệt viện, miễn quỳ lễ."
Bàn tay quen thuộc trong trí nhớ bất ngờ xuất hiện ở trước mặt, Khúc Trầm Chu giống như bị cái gì hung hăng đấm vào, thân thể lung lay một chút, chưa kịp té ngã, liền bị người nhanh tay đỡ lấy.
Nhiệt độ của bàn tay siết chặt truyền đến, y cúi đầu, không dám để người nhìn thấy khóe mắt ửng hồng.
"Chiều nay, cũng nhờ ngươi đánh thức ta."
Liễu Trọng Minh chỉ vị trí cho Khúc Trầm Chu ngồi xuống, mới đưa hộp đồ ăn đặt ở trên bàn.
Hắn biết buổi chiều là do hắn mới tỉnh mơ hồ đại kinh tiểu quái (sợ lớn hãi nhỏ), ở trên đường đi đến hầu phủ, hắn luôn là nhịn không được hồi nhớ lại khi vừa mở mắt nhìn thấy ánh mắt kia.
Ôn nhu, thâm tình, bi thương, thống khổ......
Rất nhiều điều phức tạp rối rắm không thể miêu tả đều ở trong cái thoáng nhìn kia, chính là trong nháy mắt bọn họ nhìn nhau, mọi cảm xúc dâng trào như bị khóa chặt bởi một cánh cửa lớn đóng sầm lại.
Bị hắn ấn ngã xuống đất Khúc Trầm Chu lại khôi phục bộ dáng đạm mạc bình tĩnh trở lại, thậm chí sẽ không vì bản thân biện giải nửa câu.
Ánh mắt là không lừa được người, hắn cảm thấy nếu không có nhìn lầm, đối phương nhất định là quen biết hắn.
Hắn biết bọn hạ nhân nghi hoặc cùng tò mò, hận không thể ngay lúc này viết thiên sách luận tới chứng minh sự trong sạch của mình, nhưng ngẫm lại cách làm này thật giống như càng ngu xuẩn.
Cũng may người trong viện của hắn đều là một tay hắn chọn lựa dạy dỗ, cũng không phải hạng người lắm mồm, còn không đến mức truyền ra cái gì, sợ là sợ hai kẻ Bạch Thạch Nham kia không biết điểm dừng.
Cũng không phải bởi là vì bị hãm ở trong mộng, Liễu Trọng Minh an ủi chính mình, hắn chỉ là nghĩ muốn quan sát tiểu quái vật này một chút, đến tột cùng kỳ quặc ở chổ nào.
Sau đó, liền nhìn đến thân ảnh gầy yếu mỏng manh kia cong lưng, như là từ dưới bậc thang nhặt cái gì lên.
Hắn nhẹ nhàng buông bút, ở bên cửa sổ đứng đó một lúc lâu, đợi đến lúc đi ra ngoài, người ngồi bên ngoài bậc thang đã ngủ rồi, ôm ở trong ngực đôi tay dính bùn đất, hợp lại một đóa hoa ở trong gió hơi hơi rung động.
Khuôn mặt điềm tĩnh bình yên khi ngủ như một ma chú không thể diễn tả, làm Liễu Trọng Minh nhìn chằm chằm hồi lâu, không biết khi nào sợi dây trước sau căng chặt từng chút từng chút thả lỏng ra.
Như là trở lại lúc đại ca còn ở, lúc hắn vẫn cứ có thể tùy hứng.
Trong viện thực an tĩnh, bọn hạ nhân đều biết khi nào mới có thể tới quấy rầy hắn, trong không khí chỉ có tiếng gió thoảng qua, một hai tiếng côn trùng kêu vang làm xung quanh càng có vẻ tĩnh mịch.
Hắn cũng ngồi xuống ở bậc thang, trên mặt đất nhặt lên đóa hoa ngô đồng bị gió thổi đến lăn qua lộn lại, cầm ở trong tay xoay xoay.
Không biết đã bao lâu rồi...... Không có thời gian thả lỏng yên bình như vậy.
Vu cổ chi thuật cũng được, người trong cung cũng được, hắn hiện tại cái gì đều không muốn suy xét, cứ cho là hắn tham luyến một khắc an nhàn này đi.
Thật an tĩnh.
Thật sự rất an tĩnh.
Khi mặt trời ngã về phía Tây, Liễu Trọng Minh bị người đánh thức, liếc mắt một cái nhìn thấy đó là cặp yêu đồng kia, đại kinh thất sắc, không chút nghĩ ngợi liền đưa tay ra, hướng cái cổ mảnh khảnh kia bóp lên.
Khúc Trầm Chu thấy hắn mở mắt, còn không có tới kịp lùi tay về, liền bị người ấn ngã ngưỡng mặt vào bậc thang.
Liễu Trọng Minh chưa bao giờ giống như vậy, ở trước mặt người lai lịch không rõ vô cùng đáng ngờ mà ngủ quên, càng đừng nói không hề phòng bị mà làm người dựa đến gần như vậy.
Hắn kinh hồn chưa định thở hổn hển, lạnh giọng quát hỏi: "Ngươi đang làm gì?"
"Thế tử," Khúc Trầm Chu nỗ lực ngửa đầu, từ trong cổ bị bóp chặt phát ra giọng nói yếu ớt: "Mặt trời đã xuống núi, nếu tiếp tục ngủ nữa, sẽ cảm lạnh."
Lực đạo trong cổ họng dần dần giảm đi, hắn nhìn Liễu Trọng Minh ánh mắt tàn nhẫn dần dần thanh tỉnh trở lại, còn chưa kịp nói với hắn cái gì, liền chật vật vội vàng rời đi.
Ở chỗ này ngủ lạnh là một chuyện, nhưng hắn biết, hôm nay Trọng Minh còn có chuyện quan trọng đi làm.
Tuy rằng phân ra biệt viện ở riêng, nhưng Trọng Minh không có thành gia, còn không thể cùng hầu phủ phân gia, mỗi tháng đều có mấy ngày cố định trở về hầu phủ, cùng người nhà cùng nhau dùng bữa tối.
Ngôi nhà mà Trọng Minh đã từng chán ghét, chỉ có sau khi hoàn toàn mất đi, Trọng Minh mới ý thức được bọn họ có bao nhiêu quan trọng.
Như vậy không bằng thời điểm còn tồn tại, hảo hảo quý trọng.
Có thể cùng người nhà cùng nhau ăn cơm, điều này đối với Khúc Trầm Chu mà nói, là hy vọng xa vời vĩnh viễn không thể chạm đến.
Hắn nhìn bóng dáng Liễu Trọng Minh vội vàng rời đi, lại rũ mắt nhìn hoa ngô đồng đã khô héo trong tay, khe khẽ thở dài.
Hóa ra căn bản không thể hoàn toàn thoát khỏi kiếp trước, hắn không thể đối với chuyện của Liễu Trọng Minh hờ hững thờ ơ, cũng không thể cùng Liễu Trọng Minh hình đồng lộ nhân. (Như người qua đường.)
Liễu Trọng Minh, có lẽ thật là kiếp số của hắn.
***********
Thời điểm Liễu Trọng Minh chạy về hầu phủ, trong phòng khách tiệc tối đã khai, ba người đều đang chờ hắn.
An Định hầu Liễu Duy Chính ngồi ghế trên, tuy tuổi đã cao, nhưng người hàng năm tu thân dưỡng tính, ôn hòa không tranh, thoạt nhìn cũng không già nua, mặt mày thanh đạm bình tĩnh, ẩn ẩn còn có chút bộ dáng thanh tú khi còn trẻ.
Chổ ngồi bên tay trái là phu nhân hắn, trong phủ chỉ có một vị chủ mẫu, cũng không có thị thiếp, nhưng giữa hai người trước sau nhàn nhạt, như gần như xa.
Liễu phu nhân đón nhi tử ngồi xuống, lại liên tục hỏi tình hình gần đây, An Định hầu liền không nói chuyện nữa.
Sau khi hắn chào hỏi cha mẹ mình, lại được tam đệ Liễu Thanh Trì thi lễ, mới lần lượt ngồi xuống.
An Định hầu đụng đũa trước, ba người còn lại mới bắt đầu động.
Gặp mặt theo lệ thường, cũng không có gì để nói, Liễu Thanh Trì ngoại trừ cùng hắn hàn huyên vài câu, liền trước sau yên lặng cúi đầu ăn cơm, giống như hắn ở cùng hay không cũng không có cái gì khác nhau.
Điều này làm hắn nhịn không được luôn nhớ tới thời điểm đại ca còn ở, cho đến khi không còn đại ca che chắn hết thảy những chuyện không thoải mái bên ngoài, hắn mới phát hiện, trong nhà hóa ra chi linh phá toái* như vậy, trong mắt mỗi người như là đều chỉ có chính mình.
*Chi linh phá toái: Tan tành, vụn vặt, vỡ nát, ở đây muốn nói rời rạc không đoàn kết, không thân thiết với nhau.
Ngay cả đệ đệ ngày trước cùng hắn cùng đại ca chơi đùa, cũng không còn thân thiết với hắn nữa.
Trên bàn ăn vẫn quạnh quẽ như thường ngày, phụ thân thỉnh thoảng hỏi vài câu công khóa, điều này làm cho Liễu Trọng Minh âm thầm hổ thẹn một chút.
Phụ thân tin tưởng hắn, cho nên cho phép hắn dọn ra biệt viện ở riêng, cứ cách mấy ngày đem công khóa làm tốt đưa về cho phụ thân xem qua, lần này tuy rằng phụ thân không biết hắn bỏ buổi học sáng, buổi chiều cũng ngủ, nhưng hắn khó tránh khỏi chột dạ.
Liễu phu nhân ngắt lời bọn họ, lải nhải vài lần không cho Liễu Duy Chính lại hỏi những câu cổ hủ này, Liễu Duy Chính không vui trách cứ vài lần, cũng không ngăn được Liễu phu nhân chen vào nói, liền trầm mặc xuống.
Liễu Thanh Trì nhanh chóng kết thúc bữa ăn, lạnh lùng ném xuống một câu, rời khỏi chổ ngồi: "Mẫu thân, việc học của nhị ca quan trọng hay là ăn mặc ấm lạnh quan trọng, người đến bây giờ còn chưa có minh bạch sao?"
Liễu phu nhân ở sau lưng hắn quăng chiếc đũa: "Cho ngươi đọc sách, chính là để người tới cùng ta tranh luận? Tiên sinh dạy các ngươi lấy chữ hiếu làm đầu, ngươi chính là hiếu như vậy?"
Liễu Thanh Trì người đã sớm rời đi không thấy bóng dáng.
Liễu Trọng Minh yên lặng nhìn vị trí trống, tốc độ ăn nhanh hơn.
Trước nay đều là như thế này, trong lúc mẫu thân ngang ngược dong dài thì phụ thân trở nên trầm mặc, đệ đệ càng ngày càng khắc nghiệt, vị mẫu thân cường thế cũng vĩnh viễn không biết mấy đứa nhi tử muốn cái gì.
May mắn bản thân hắn còn có nơi để đi, cũng biết, phụ thân là bởi vì sao mới đồng ý cho hắn dọn ra biệt viện.
"Trọng Minh, mấy ngày mới trở về một lần, ăn nhiều một chút," Liễu phu nhân gắp đồ ăn bỏ vào bát cho hắn, vui vẻ ra mặt mà nhìn hắn ăn hết: "Vẫn là dọn về đây ở đi, nương cũng có thể chăm sóc tốt cho ngươi."
"Không được, bên kia rất tốt." Hắn nhàn nhạt mà đáp lời.
Liễu phu nhân cũng biết không nói động được hắn, chỉ có thể bất đắc dĩ từ bỏ: "Sau khi ăn xong ăn chút sữa đông chưng đường đi, nương hôm nay làm riêng cho ngươi."
Đây là đồ ngọt Liễu Trọng Minh yêu thích, hắn gật gật đầu, không biết vì sao, lại ma xui quỷ khiến mà lắc đầu.
"Đóng gói vào hộp đi, ta mang về ăn, muốn hai chén."
Lúc từ hầu phủ trở lại biệt viện, đã là giờ Tuất, trong viện đã thắp đèn lồng, đem từ cửa viện đến phòng ngủ chiếu sáng rõ.
Còn chưa tới cửa phòng ngủ, hắn liền nhìn thấy quản gia đứng dưới hiên trong viện, trong tay nắm một cái xích sắt, một thân ảnh gầy nhỏ đang quỳ một bên quản gia.
"Thế tử gia," quản gia thấy hắn trở về, vội khom người hỏi: "Y nên đưa đi nơi nào?"
Liễu Trọng Minh đi vội vàng, không có dặn dò đưa Khúc Trầm Chu đi đâu, quản gia lưỡng lự, liền chỉ có thể ở chỗ này chờ.
"Y không có phòng?"
Mỗi lần chịu áp lực từ hầu phủ ra ngoài, Liễu Trọng Minh tâm tình đều sẽ giống như không tốt.
Quản gia không dám hỏi nhiều, vội đáp lời: "Dạ dạ, ta liền đưa hắn trở về."
"Chờ một chút," một chân đã bước qua ngạch cửa, Liễu Trọng Minh nhớ tới hộp đồ ăn trong tay, lại xoay người: "Ngươi đi về trước, cho hắn tiến vào."
Khúc Trầm Chu dời ánh mắt từ trên cái bóng trên mặt đất dời về phía cửa sáng ngời, dùng tay chống đỡ, gian nan đứng lên. Tuy nói loại chuyện này với hắn mà nói là chuyện thường ngày, nhưng quỳ lâu rồi, chân vẫn cứ bị tê không nghe sai sử.
Liễu Trọng Minh đứng ở cửa nhìn y lảo đảo đứng lên, vài bước xuống bậc thang, hướng y vươn tay ra: "Sau này ở biệt viện, miễn quỳ lễ."
Bàn tay quen thuộc trong trí nhớ bất ngờ xuất hiện ở trước mặt, Khúc Trầm Chu giống như bị cái gì hung hăng đấm vào, thân thể lung lay một chút, chưa kịp té ngã, liền bị người nhanh tay đỡ lấy.
Nhiệt độ của bàn tay siết chặt truyền đến, y cúi đầu, không dám để người nhìn thấy khóe mắt ửng hồng.
"Chiều nay, cũng nhờ ngươi đánh thức ta."
Liễu Trọng Minh chỉ vị trí cho Khúc Trầm Chu ngồi xuống, mới đưa hộp đồ ăn đặt ở trên bàn.
Hắn biết buổi chiều là do hắn mới tỉnh mơ hồ đại kinh tiểu quái (sợ lớn hãi nhỏ), ở trên đường đi đến hầu phủ, hắn luôn là nhịn không được hồi nhớ lại khi vừa mở mắt nhìn thấy ánh mắt kia.
Ôn nhu, thâm tình, bi thương, thống khổ......
Rất nhiều điều phức tạp rối rắm không thể miêu tả đều ở trong cái thoáng nhìn kia, chính là trong nháy mắt bọn họ nhìn nhau, mọi cảm xúc dâng trào như bị khóa chặt bởi một cánh cửa lớn đóng sầm lại.
Bị hắn ấn ngã xuống đất Khúc Trầm Chu lại khôi phục bộ dáng đạm mạc bình tĩnh trở lại, thậm chí sẽ không vì bản thân biện giải nửa câu.
Ánh mắt là không lừa được người, hắn cảm thấy nếu không có nhìn lầm, đối phương nhất định là quen biết hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất