Sau Khi Trọng Sinh, Ta Đoạt Lại Phúc Khí
Chương 11:
Đầu hẻm, thanh âm rút kiếm phá vỡ sự yên lặng.
Trần Tùng Ý nhìn nam nhân đã rút kiếm, hắn nói với nàng: “Cô lưu lại chỗ này, lát nữa tuần thành sẽ tới đây.”
Nhìn bộ dáng hắn hệt như muốn đi giết toàn bộ Trình gia, Trần Tùng Ý vội lắc lắc đầu, lúc này mới nhanh chóng khôi phục tinh thần.
Nàng nghĩ thế nào cũng không ra, đang lúc chạy trốn không đụng trúng đám người Trình gia, thế mà gặp phải bạn tốt của Tạ Trường Khanh.
“Trình gia không có việc gì.”
Nàng muốn đứng dậy, trong lòng chửi thầm khí vận của mình, vận may đâu chưa thấy, còn suýt chút nữa xui xẻo bị ngựa tông?
Tay nàng vừa chống lên mặt đất, lại cảm giác lòng bàn tay bắt được thứ gì cộm cộm.
Thấy nàng dừng động tác, Phong Mân cúi đầu nhìn nàng, phát hiện trong lòng bàn tay là một thỏi bạc vụn.
Nhìn khối bạc nặng chừng ba lạng trong tay, Trần Tùng Ý ngây ngẩn cả người.
Đây là…… Nàng nhặt được bạc?
Nếu việc này xảy ra với người khác, bọn họ chỉ cảm thấy hôm nay vận khí không tồi, sẽ không nghĩ sâu xa hơn.
Nhưng đối với Trần Tùng Ý mà nói, chuyện nhặt được bạc này lại có ý nghĩa khác.
Khổ nỗi nàng không có thời gian suy nghĩ nhiều, đành đè suy nghĩ này xuống, phải giải quyết chuyện trước mắt.
Sau khi rời Trình gia, trên người nàng không có tiền bạc, nhặt được thỏi bạc này, có thể giải quyết rất nhiều chuyện, thậm chí ——
Nàng nhìn về phía Phong Mân, lại nhìn thanh kiếm trong tay hắn. Thỏi bạc này cũng là bằng chứng cho thấy gặp được hắn không phải chuyện xấu, ngược lại rất có thể là một cơ hội tốt.
Con phố này ít người lui tới, nếu không Phong Mân cũng không phóng ngựa nhanh như vậy.
Chính nàng mới là kẻ đột nhiên vụt ra từ ngõ nhỏ, nếu người cưỡi ngựa là người khác, chỉ sợ dưới vó ngựa sẽ có thêm một oan hồn.
Hai người duy trì tư thế một đứng một ngồi, Trần Tùng Ý mở miệng trước: “Là ta trốn nhà ra đi.”
“Trốn nhà?” Phong Mân thu kiếm, cảm thấy hai chữ này thốt ra từ miệng nàng rất khó tin, “Đại tiểu thư cũng sẽ phản nghịch?”
Thấy hắn không muốn đưa mình trở về nữa, Trần Tùng Ý “Ừm” một tiếng.
Nàng nghĩ Phong Mân có sự tích trốn nhà đi tòng quân, trong xương cốt hắn có tinh thần trượng nghĩa, trong lòng lại nắm chắc thêm vài phần.
Nàng cất thỏi bạc vụn, chống tay lên mặt đất đứng dậy: “Ta có việc phải đi Giang Nam một chuyến, vừa hay muốn tìm người biết võ hộ tống đi cùng. Không biết Phong tam thiếu có nguyện ý giúp đỡ không? Nếu chưa thể trả lời, đợi mặt trời lặn có thể quay lại gặp ta.”
Ồ?
Phong Mân lộ vẻ ngoài ý muốn.
Hôm nay mặc kệ là gặp Trần Tùng Ý ăn mặc như ăn mày chạy nạn chỗ này hay là nghe được yêu cầu của nàng, tất cả đều nằm ngoài dự đoán của hắn.
Cục diện trong kinh ngày một đáng buồn, bằng không hắn cũng không cần mỗi ngày đi khắp nơi tìm niềm vui.
Trốn nhà, hộ tống.
Loại chuyện này đương nhiên hắn cảm thấy hứng thú, huống chi đích đến là Giang Nam.
Hắn nhìn Trần Tùng Ý đang cau mày hoạt động cổ chân, kiểm tra xem cú ngã vừa rồi có tổn thương xương cốt không, đột nhiên mở miệng hỏi: “Cô cảm thấy ta sẽ giúp cô?”
Hắn là kẻ ăn chơi trác táng nổi danh kinh thành, dù gia thế hiển hách, tướng mạo cũng không tồi, nữ nhi thế gia trong kinh đều được dạy không được thân cận với hắn.
Có thể nói, Trần Tùng Ý là tiểu thư khuê các đầu tiên không sợ hãi hắn, còn dám mở miệng nhờ hắn giúp nàng bỏ trốn.
Nghe hắn hỏi, Trần Tùng Ý ngẩng đầu lên, sau đó dưới ánh mắt của hắn “Ừm” một tiếng.
Khuôn mặt anh tuấn của Phong Mân hiện ra vẻ tươi cười, lười biếng nói: “Được, ta giúp cô.”
Hắn nói xong xoay người lên ngựa, sau đó duỗi tay về phía nàng đang đứng, “Đi lên.”
Trần Tùng Ý không chút do dự, nắm lấy tay hắn, mượn lực hắn leo lên ngựa.
Phong Mân cảm nhận được nàng nhanh nhẹn hơn hắn nghĩ nhiều.
Hồi tưởng lại cuộc tương ngộ hôm nay của hai người, từ khi nàng chạy ra ngoài bị ngựa dọa đến khi bọn họ nói chuyện với nhau, tính cách của Trần Tùng Ý rõ ràng hoàn toàn khác với lời Tạ Trường Khanh miêu tả.
Bạn tốt vẫn luôn hành sự đoan chính cẩn thận của hắn bị nàng lừa rồi.
Lúc này Trần Tùng Ý đã yên vị sau lưng hắn, không chút dư thừa hỏi: “Hiện tại đi đâu?”
Phong Mân bảo nàng lên ngựa, rõ ràng muốn đưa nàng đến nơi khác trước.
Phong Mân nghĩ đến bộ y phục nàng đang mặc, chân dài nhẹ nhàng kẹp bụng ngựa, thúc giục tuấn mã di chuyển: “Trước tiên dẫn cô đi mua y phục mới.”
Trần Tùng Ý nhìn nam nhân đã rút kiếm, hắn nói với nàng: “Cô lưu lại chỗ này, lát nữa tuần thành sẽ tới đây.”
Nhìn bộ dáng hắn hệt như muốn đi giết toàn bộ Trình gia, Trần Tùng Ý vội lắc lắc đầu, lúc này mới nhanh chóng khôi phục tinh thần.
Nàng nghĩ thế nào cũng không ra, đang lúc chạy trốn không đụng trúng đám người Trình gia, thế mà gặp phải bạn tốt của Tạ Trường Khanh.
“Trình gia không có việc gì.”
Nàng muốn đứng dậy, trong lòng chửi thầm khí vận của mình, vận may đâu chưa thấy, còn suýt chút nữa xui xẻo bị ngựa tông?
Tay nàng vừa chống lên mặt đất, lại cảm giác lòng bàn tay bắt được thứ gì cộm cộm.
Thấy nàng dừng động tác, Phong Mân cúi đầu nhìn nàng, phát hiện trong lòng bàn tay là một thỏi bạc vụn.
Nhìn khối bạc nặng chừng ba lạng trong tay, Trần Tùng Ý ngây ngẩn cả người.
Đây là…… Nàng nhặt được bạc?
Nếu việc này xảy ra với người khác, bọn họ chỉ cảm thấy hôm nay vận khí không tồi, sẽ không nghĩ sâu xa hơn.
Nhưng đối với Trần Tùng Ý mà nói, chuyện nhặt được bạc này lại có ý nghĩa khác.
Khổ nỗi nàng không có thời gian suy nghĩ nhiều, đành đè suy nghĩ này xuống, phải giải quyết chuyện trước mắt.
Sau khi rời Trình gia, trên người nàng không có tiền bạc, nhặt được thỏi bạc này, có thể giải quyết rất nhiều chuyện, thậm chí ——
Nàng nhìn về phía Phong Mân, lại nhìn thanh kiếm trong tay hắn. Thỏi bạc này cũng là bằng chứng cho thấy gặp được hắn không phải chuyện xấu, ngược lại rất có thể là một cơ hội tốt.
Con phố này ít người lui tới, nếu không Phong Mân cũng không phóng ngựa nhanh như vậy.
Chính nàng mới là kẻ đột nhiên vụt ra từ ngõ nhỏ, nếu người cưỡi ngựa là người khác, chỉ sợ dưới vó ngựa sẽ có thêm một oan hồn.
Hai người duy trì tư thế một đứng một ngồi, Trần Tùng Ý mở miệng trước: “Là ta trốn nhà ra đi.”
“Trốn nhà?” Phong Mân thu kiếm, cảm thấy hai chữ này thốt ra từ miệng nàng rất khó tin, “Đại tiểu thư cũng sẽ phản nghịch?”
Thấy hắn không muốn đưa mình trở về nữa, Trần Tùng Ý “Ừm” một tiếng.
Nàng nghĩ Phong Mân có sự tích trốn nhà đi tòng quân, trong xương cốt hắn có tinh thần trượng nghĩa, trong lòng lại nắm chắc thêm vài phần.
Nàng cất thỏi bạc vụn, chống tay lên mặt đất đứng dậy: “Ta có việc phải đi Giang Nam một chuyến, vừa hay muốn tìm người biết võ hộ tống đi cùng. Không biết Phong tam thiếu có nguyện ý giúp đỡ không? Nếu chưa thể trả lời, đợi mặt trời lặn có thể quay lại gặp ta.”
Ồ?
Phong Mân lộ vẻ ngoài ý muốn.
Hôm nay mặc kệ là gặp Trần Tùng Ý ăn mặc như ăn mày chạy nạn chỗ này hay là nghe được yêu cầu của nàng, tất cả đều nằm ngoài dự đoán của hắn.
Cục diện trong kinh ngày một đáng buồn, bằng không hắn cũng không cần mỗi ngày đi khắp nơi tìm niềm vui.
Trốn nhà, hộ tống.
Loại chuyện này đương nhiên hắn cảm thấy hứng thú, huống chi đích đến là Giang Nam.
Hắn nhìn Trần Tùng Ý đang cau mày hoạt động cổ chân, kiểm tra xem cú ngã vừa rồi có tổn thương xương cốt không, đột nhiên mở miệng hỏi: “Cô cảm thấy ta sẽ giúp cô?”
Hắn là kẻ ăn chơi trác táng nổi danh kinh thành, dù gia thế hiển hách, tướng mạo cũng không tồi, nữ nhi thế gia trong kinh đều được dạy không được thân cận với hắn.
Có thể nói, Trần Tùng Ý là tiểu thư khuê các đầu tiên không sợ hãi hắn, còn dám mở miệng nhờ hắn giúp nàng bỏ trốn.
Nghe hắn hỏi, Trần Tùng Ý ngẩng đầu lên, sau đó dưới ánh mắt của hắn “Ừm” một tiếng.
Khuôn mặt anh tuấn của Phong Mân hiện ra vẻ tươi cười, lười biếng nói: “Được, ta giúp cô.”
Hắn nói xong xoay người lên ngựa, sau đó duỗi tay về phía nàng đang đứng, “Đi lên.”
Trần Tùng Ý không chút do dự, nắm lấy tay hắn, mượn lực hắn leo lên ngựa.
Phong Mân cảm nhận được nàng nhanh nhẹn hơn hắn nghĩ nhiều.
Hồi tưởng lại cuộc tương ngộ hôm nay của hai người, từ khi nàng chạy ra ngoài bị ngựa dọa đến khi bọn họ nói chuyện với nhau, tính cách của Trần Tùng Ý rõ ràng hoàn toàn khác với lời Tạ Trường Khanh miêu tả.
Bạn tốt vẫn luôn hành sự đoan chính cẩn thận của hắn bị nàng lừa rồi.
Lúc này Trần Tùng Ý đã yên vị sau lưng hắn, không chút dư thừa hỏi: “Hiện tại đi đâu?”
Phong Mân bảo nàng lên ngựa, rõ ràng muốn đưa nàng đến nơi khác trước.
Phong Mân nghĩ đến bộ y phục nàng đang mặc, chân dài nhẹ nhàng kẹp bụng ngựa, thúc giục tuấn mã di chuyển: “Trước tiên dẫn cô đi mua y phục mới.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất