Sau Khi Trọng Sinh, Ta Đoạt Lại Phúc Khí
Chương 14:
Từ cổng Đông kinh thành, đoàn xe gồm một chiếc xe ngựa cùng mấy thị vệ thuận lợi đi ra ngoài trong làn mưa bụi.
Lính canh thành nhìn bóng đoàn xe xa dần, nhớ tới những con chiến mã đám hộ vệ cưỡi, hâm mộ nói: “Mấy con ngựa đó cũng tốt quá rồi, so ra chiến mã Nam quân Bắc quân đều kém xa.”
Đồng liêu đứng cạnh nhìn hắn một cái: “Ngươi không nhận ra đoàn xe vừa rồi là của ai? Là nhi tử của Trung Dũng hầu đấy, chiến mã Nam quân Bắc quân có thể so với ngựa của hắn sao?”
Trình phủ, trong phòng, lúc này Lưu thị mới từ từ tỉnh dậy.
Nhìn màn giường quen thuộc trước mắt, bà ta trố mắt một lát mới nhớ tới chuyện đã xảy ra.
Lưu thị lập tức chống mình đứng dậy, hướng ra ngoài gọi người: “Người đâu …”
“Phu nhân tỉnh! Mau đi thông báo cho lão gia.”
Bên ngoài rất nhanh đã có động tinh, được nha hoàn đỡ ngồi dậy, dựa vào trên giường, Lưu thị hỏi: “Ta hôn mê bao lâu rồi? Đại tiểu thư đâu? Tìm được về chưa?”
“Hồi phu nhân, người hôn mê đã nửa ngày, lão gia đã phái người đi tìm đại tiểu thư, chẳng qua chưa tìm được.”
Lưu thị nghe nha hoàn nói, phất phất tay cho người lui xuống, sau đó một mình ngồi trên giường, nhớ lại toàn bộ quá trình trước khi mình ngất xỉu.
Thân thể của bà luôn rất tốt, dù đã hạ sinh ba hài tử, thoạt nhìn cũng chỉ hơi ưu nhược, trên thực tế ngày thường rất ít khi sinh bệnh.
Bà ta thật sự không hiểu tại sao bản thân có thể hôn mê đúng thời điểm này, một khi bà ta ngã xuống, tứ phòng nhất định sẽ dồn hết sức lực đem người hoàn toàn đuổi đi, chứng thực lỗi lầm của bà.
Tuy vừa rồi nha hoàn nói còn chưa tìm được người, nhưng trong lòng Lưu thị cảm thấy, Trần Tùng Ý rời phủ cũng không thể chạy quá xa, người là bà một tay nuôi lớn, một lòng hiếu thuận với bà.
Tính tình nàng nhu nhược, lại quyến luyến với tình thân, nếu tin bà té xỉu truyền ra, nói không chừng nàng sẽ tự mình chạy về, hơn nữa trước khi đi đồ vật có giá trị nàng đều để lại, khẳng định chạy không xa.
Đang nghĩ ngợi, Trình Trác Chi liền bước vào.
Nhìn Lưu thị ngồi nghỉ trên giường, ông ta nhanh chóng bước tới, quan tâm hỏi: “Lệ nương, nàng sao rồi?”
Trên mặt Lưu thị lộ ra nụ cười yếu ớt, nói “Thiếp thân không có việc gì, làm lão gia lo lắng rồi. Thiếp như này là làm sao vậy?”
Thấy bà ta xác thật không có vấn đề gì, Trình Trác Chỉ thở dài nhẹ nhõm một hơi, nói: “Vừa rồi nàng ngất đi, ta mời đại phu tới xem, nói nàng bởi vì cảm xúc kích động mới tạm thời hôn mê.”
Lưu thị gật đầu, trong lòng lại cảm thấy không đúng.
Tính tình bà cùng vẻ ngoài nhu nhược hoàn toàn khác nhau, không thể chỉ vì chút chuyện này mà kích động đến ngất xỉu.
Bà ta còn muốn tìm đại phu đáng tin cậy hỏi cho rõ, lại hỏi: “Ý nha đầu, chàng phái người đi tìm nàng? Đã đón nàng về chưa?”
Trình Trác Chi lắc đầu, vỗ mu bàn tay bà, nói: “Còn chưa tìm được, nhưng khẳng định có thể tìm ra, Ý nhi hiếu thuận như vậy, nếu nghe nói nàng bởi vì nó mà té xỉu, nói không chừng sẽ tự mình trở về.”
Về điểm này, phu thê hai người có suy nghĩ giống nhau, hơn nữa hiện tại người phái đi tìm không thấy Trần Tùng Ý cũng là chuyện tốt, chứng minh nàng y phục bất chính, đầu tóc bù rù chạy ra ngoài chưa bị người khác phát hiện, bọn họ còn cơ hội vãn hồi thanh danh.
Trình Trác Chi nghĩ, năm đó là do bà ta cường ngạnh đòi về nhà mẹ đẻ, mới xảy ra chuyện đêm mưa ôm nhầm con.
Có thể nói, đều là Lưu thị sai mới tạo ra khốn cực ngày hôm nay.
Nhưng nhìn phu nhân giờ phút này vì dưỡng nữ không chút tin tức mà hao tổn tinh thần, dường như nguyên khí đại thương, ông ta không thể thốt ra lời oán trách, chỉ có thể nói: “Nàng cứ an tâm tĩnh dưỡng, mọi chuyện đã đến nước này, nếu nương đã không thích, Tùng Ý lại hiếu thuận không muốn làm chúng ta khó xử, đợi sau khi tìm được người, ta sẽ phái người đưa nàng về Trần gia kia.”
Lưu thị vốn dĩ đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, nghĩ xem Trần Tùng Ý rời khỏi phủ sẽ chạy đến nơi nào.
Đột nhiên nghe được những lời này của Trình Trác Chi, bà ta lập tức ngẩng đầu, nói: “Không thể được!”
“Sao lại không thể?” Trình Trác Chi nhăn mi lại.
Vì chuyện ôm nhầm này, ông ta bị kẹp giữa mẫu thân cùng phu nhân, chán ngấy cảnh làm ván kẹp rồi, chỉ muốn tìm ra biện pháp dứt điểm hoàn toàn.
—— Tùng Ý đã chọn rời đi, sao bọn họ phải giữ nàng lại?
Trong lòng Lưu thị thầm mắng ông hồ đồ, mấy năm nay có thể thuận lời như vậy, ông ta thật sự cho rằng dựa vào thực lực bản thân mới ngồi được lên vị trí này sao?
Chỉ là những lời này không thể nói ra, sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của Trình Trác Chi, bà ta chỉ có thể nói: “Không tính Ý nhi hiếu thuận, mấy năm nay nàng ở dưới gối thiếp hưởng đủ sủng ái, thiếp luyến tiếc đưa nàng trở về địa phương hương dã như Trần gia, không phải từ nhỏ Ý nhi đã có phúc khí rồi sao, đại sư cũng nói mệnh cách của nàng rất tốt, lưu lại trong nhà, Trình gia ta mới có thể càng ngày càng tốt.”
Những lời này mấy năm nay Trình Trác Chi đã nghe không biết bao nhiêu lần, ông cảm thấy trên người Trần Tùng Ý quả thật có một ít phúc khí, nhưng chủ yếu vẫn dựa vào bản thân luồn cúi, bởi vậy rất không vui nói: “Những lời đó của đạo tăng sao có thể tin? Sao nàng có thể mê tín như vậy, gia hòa vạn sự hưng, làm mẫu thân cao hứng, trong lòng Minh Châu không còn khúc mắc, đây mới là điều quan trọng nhất.”
Lưu thị bị ông ta đáp trả, nghĩ tới chuyện hôm nay hết thảy đều là nữ nhi Trình Minh Châu ban tặng, quyết tâm sau này phải dạy dỗ ả thật tốt, bẻ bỏ tính tình thiếu kiên nhẫn này.
“Lão gia nói phải, đều là thiếp tâm tư nữ nhân thiển cận.”
Bà ta không phản bác Trình Trác Chi, mà nhu thuận cúi đầu, sau đó mới lo lắng mà nhắc nhở ông ta, “Chỉ là Ý nhi cứ như vậy rời đi, còn hôn sự với Tạ gia, chúng ta phải cho Tạ gia công đạo thế nào đây?”
“Chuyện này nàng không cần lo lắng.” Trình Trác Chi trầm ngâm một chút, cảm thấy vẫn nên đem quyết định trong nhà nói cho Lưu thị, “Người Tạ gia muốn cưới chính là đích nữ Trình gia chúng ta, nương nói, không có đại tiểu thư, còn có nữ nhi của lão tứ, cũng là đích nữ, tuổi cũng xấp xỉ Ý nhi.”
Nếu mọi chuyện xảy ra lúc trước chưa đủ để làm cảm xúc bà ta dao động, thì lời này của Trình Trác Chi thực sự làm bà ta giận đến nổ phổi.
Bọn họ bàn tính hay lắm, hôn sự của nhị phòng, tứ phòng bọn họ còn dám nghĩ cách hái trộm?!
Lão thái bà cũng thật bất công, dù Ta gia thật sự muốn kết thân với Trình gia, người gả đi cũng phải là Minh Châu, nào tới phiên tiểu thư tứ phòng!
Lưu thị gả cho người phu quân này, vốn dĩ cảm thấy ông ta dễ dụ dỗ, tùy tiện thối gió bên tai mấy câu, bà nói gì đều nghe nấy, chỉ là ông ta cũng nghe lời mẫu thân, huynh đệ y như vậy, làm Lưu thị buồn phiền không thôi.
Không thể nói đạo lý cùng ông ta, bà ta chỉ đơn giản dùng nước mắt tấn công, Lưu thị nắm chặt tay Trình Trác Chi, thỉnh cầu nói: “Thiếp không quản được nhiều như vậy, dù sao Ý nhi cũng do một tay thiếp nuôi lớn, nàng tuyệt đối không thể ở bên ngoài chịu khổ, chàng nhất định phải mang nàng trở về.”
Chiêu này lần nào cũng có tác dụng, Trình Trác Chi đáp ứng, kêu bà ta nghỉ ngơi cho tốt, sau đó từ trong phòng đi ra ngoài.
Ông ta vừa đi, Lưu thị liền lau khô nước mắt, thu lại biểu tình nhu nhược, vẻ mặt trở nên lạnh lùng.
Vú già đắc lực bên người bà ta lúc này mới từ bên ngoài tiến vào.
Đây là tâm phúc năm đó bà ta gả đến Trình gia dẫn theo, dung mạo tầm thường, nhưng thắng ở năng lực, sau này lại gả cho một quản sự Trình gia, trở thành quản sự nương tử, thường ngày nắm giữ chi tiêu trong phủ, Lưu thị có việc mới gọi bà ta tới bên người.
Thời điểm vú già bước vào, Lưu thị cho hạ nhân lui xuống, thấy bà ta tiến gần mép giường mới vội vàng nói: “Phu nhân làm sao vậy? Nghe nói người hôn mê bất tỉnh trong sảnh, nô ở bên ngoài đợi rất lâu người mời tỉnh lại.”
“Ta không sao.” Lưu thị nói, sau đó bảo bà ta mở ngăn bí mật trên bàn trang điểm, “Đem hai con búp bê kia lại đây.”
Lính canh thành nhìn bóng đoàn xe xa dần, nhớ tới những con chiến mã đám hộ vệ cưỡi, hâm mộ nói: “Mấy con ngựa đó cũng tốt quá rồi, so ra chiến mã Nam quân Bắc quân đều kém xa.”
Đồng liêu đứng cạnh nhìn hắn một cái: “Ngươi không nhận ra đoàn xe vừa rồi là của ai? Là nhi tử của Trung Dũng hầu đấy, chiến mã Nam quân Bắc quân có thể so với ngựa của hắn sao?”
Trình phủ, trong phòng, lúc này Lưu thị mới từ từ tỉnh dậy.
Nhìn màn giường quen thuộc trước mắt, bà ta trố mắt một lát mới nhớ tới chuyện đã xảy ra.
Lưu thị lập tức chống mình đứng dậy, hướng ra ngoài gọi người: “Người đâu …”
“Phu nhân tỉnh! Mau đi thông báo cho lão gia.”
Bên ngoài rất nhanh đã có động tinh, được nha hoàn đỡ ngồi dậy, dựa vào trên giường, Lưu thị hỏi: “Ta hôn mê bao lâu rồi? Đại tiểu thư đâu? Tìm được về chưa?”
“Hồi phu nhân, người hôn mê đã nửa ngày, lão gia đã phái người đi tìm đại tiểu thư, chẳng qua chưa tìm được.”
Lưu thị nghe nha hoàn nói, phất phất tay cho người lui xuống, sau đó một mình ngồi trên giường, nhớ lại toàn bộ quá trình trước khi mình ngất xỉu.
Thân thể của bà luôn rất tốt, dù đã hạ sinh ba hài tử, thoạt nhìn cũng chỉ hơi ưu nhược, trên thực tế ngày thường rất ít khi sinh bệnh.
Bà ta thật sự không hiểu tại sao bản thân có thể hôn mê đúng thời điểm này, một khi bà ta ngã xuống, tứ phòng nhất định sẽ dồn hết sức lực đem người hoàn toàn đuổi đi, chứng thực lỗi lầm của bà.
Tuy vừa rồi nha hoàn nói còn chưa tìm được người, nhưng trong lòng Lưu thị cảm thấy, Trần Tùng Ý rời phủ cũng không thể chạy quá xa, người là bà một tay nuôi lớn, một lòng hiếu thuận với bà.
Tính tình nàng nhu nhược, lại quyến luyến với tình thân, nếu tin bà té xỉu truyền ra, nói không chừng nàng sẽ tự mình chạy về, hơn nữa trước khi đi đồ vật có giá trị nàng đều để lại, khẳng định chạy không xa.
Đang nghĩ ngợi, Trình Trác Chi liền bước vào.
Nhìn Lưu thị ngồi nghỉ trên giường, ông ta nhanh chóng bước tới, quan tâm hỏi: “Lệ nương, nàng sao rồi?”
Trên mặt Lưu thị lộ ra nụ cười yếu ớt, nói “Thiếp thân không có việc gì, làm lão gia lo lắng rồi. Thiếp như này là làm sao vậy?”
Thấy bà ta xác thật không có vấn đề gì, Trình Trác Chỉ thở dài nhẹ nhõm một hơi, nói: “Vừa rồi nàng ngất đi, ta mời đại phu tới xem, nói nàng bởi vì cảm xúc kích động mới tạm thời hôn mê.”
Lưu thị gật đầu, trong lòng lại cảm thấy không đúng.
Tính tình bà cùng vẻ ngoài nhu nhược hoàn toàn khác nhau, không thể chỉ vì chút chuyện này mà kích động đến ngất xỉu.
Bà ta còn muốn tìm đại phu đáng tin cậy hỏi cho rõ, lại hỏi: “Ý nha đầu, chàng phái người đi tìm nàng? Đã đón nàng về chưa?”
Trình Trác Chi lắc đầu, vỗ mu bàn tay bà, nói: “Còn chưa tìm được, nhưng khẳng định có thể tìm ra, Ý nhi hiếu thuận như vậy, nếu nghe nói nàng bởi vì nó mà té xỉu, nói không chừng sẽ tự mình trở về.”
Về điểm này, phu thê hai người có suy nghĩ giống nhau, hơn nữa hiện tại người phái đi tìm không thấy Trần Tùng Ý cũng là chuyện tốt, chứng minh nàng y phục bất chính, đầu tóc bù rù chạy ra ngoài chưa bị người khác phát hiện, bọn họ còn cơ hội vãn hồi thanh danh.
Trình Trác Chi nghĩ, năm đó là do bà ta cường ngạnh đòi về nhà mẹ đẻ, mới xảy ra chuyện đêm mưa ôm nhầm con.
Có thể nói, đều là Lưu thị sai mới tạo ra khốn cực ngày hôm nay.
Nhưng nhìn phu nhân giờ phút này vì dưỡng nữ không chút tin tức mà hao tổn tinh thần, dường như nguyên khí đại thương, ông ta không thể thốt ra lời oán trách, chỉ có thể nói: “Nàng cứ an tâm tĩnh dưỡng, mọi chuyện đã đến nước này, nếu nương đã không thích, Tùng Ý lại hiếu thuận không muốn làm chúng ta khó xử, đợi sau khi tìm được người, ta sẽ phái người đưa nàng về Trần gia kia.”
Lưu thị vốn dĩ đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, nghĩ xem Trần Tùng Ý rời khỏi phủ sẽ chạy đến nơi nào.
Đột nhiên nghe được những lời này của Trình Trác Chi, bà ta lập tức ngẩng đầu, nói: “Không thể được!”
“Sao lại không thể?” Trình Trác Chi nhăn mi lại.
Vì chuyện ôm nhầm này, ông ta bị kẹp giữa mẫu thân cùng phu nhân, chán ngấy cảnh làm ván kẹp rồi, chỉ muốn tìm ra biện pháp dứt điểm hoàn toàn.
—— Tùng Ý đã chọn rời đi, sao bọn họ phải giữ nàng lại?
Trong lòng Lưu thị thầm mắng ông hồ đồ, mấy năm nay có thể thuận lời như vậy, ông ta thật sự cho rằng dựa vào thực lực bản thân mới ngồi được lên vị trí này sao?
Chỉ là những lời này không thể nói ra, sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của Trình Trác Chi, bà ta chỉ có thể nói: “Không tính Ý nhi hiếu thuận, mấy năm nay nàng ở dưới gối thiếp hưởng đủ sủng ái, thiếp luyến tiếc đưa nàng trở về địa phương hương dã như Trần gia, không phải từ nhỏ Ý nhi đã có phúc khí rồi sao, đại sư cũng nói mệnh cách của nàng rất tốt, lưu lại trong nhà, Trình gia ta mới có thể càng ngày càng tốt.”
Những lời này mấy năm nay Trình Trác Chi đã nghe không biết bao nhiêu lần, ông cảm thấy trên người Trần Tùng Ý quả thật có một ít phúc khí, nhưng chủ yếu vẫn dựa vào bản thân luồn cúi, bởi vậy rất không vui nói: “Những lời đó của đạo tăng sao có thể tin? Sao nàng có thể mê tín như vậy, gia hòa vạn sự hưng, làm mẫu thân cao hứng, trong lòng Minh Châu không còn khúc mắc, đây mới là điều quan trọng nhất.”
Lưu thị bị ông ta đáp trả, nghĩ tới chuyện hôm nay hết thảy đều là nữ nhi Trình Minh Châu ban tặng, quyết tâm sau này phải dạy dỗ ả thật tốt, bẻ bỏ tính tình thiếu kiên nhẫn này.
“Lão gia nói phải, đều là thiếp tâm tư nữ nhân thiển cận.”
Bà ta không phản bác Trình Trác Chi, mà nhu thuận cúi đầu, sau đó mới lo lắng mà nhắc nhở ông ta, “Chỉ là Ý nhi cứ như vậy rời đi, còn hôn sự với Tạ gia, chúng ta phải cho Tạ gia công đạo thế nào đây?”
“Chuyện này nàng không cần lo lắng.” Trình Trác Chi trầm ngâm một chút, cảm thấy vẫn nên đem quyết định trong nhà nói cho Lưu thị, “Người Tạ gia muốn cưới chính là đích nữ Trình gia chúng ta, nương nói, không có đại tiểu thư, còn có nữ nhi của lão tứ, cũng là đích nữ, tuổi cũng xấp xỉ Ý nhi.”
Nếu mọi chuyện xảy ra lúc trước chưa đủ để làm cảm xúc bà ta dao động, thì lời này của Trình Trác Chi thực sự làm bà ta giận đến nổ phổi.
Bọn họ bàn tính hay lắm, hôn sự của nhị phòng, tứ phòng bọn họ còn dám nghĩ cách hái trộm?!
Lão thái bà cũng thật bất công, dù Ta gia thật sự muốn kết thân với Trình gia, người gả đi cũng phải là Minh Châu, nào tới phiên tiểu thư tứ phòng!
Lưu thị gả cho người phu quân này, vốn dĩ cảm thấy ông ta dễ dụ dỗ, tùy tiện thối gió bên tai mấy câu, bà nói gì đều nghe nấy, chỉ là ông ta cũng nghe lời mẫu thân, huynh đệ y như vậy, làm Lưu thị buồn phiền không thôi.
Không thể nói đạo lý cùng ông ta, bà ta chỉ đơn giản dùng nước mắt tấn công, Lưu thị nắm chặt tay Trình Trác Chi, thỉnh cầu nói: “Thiếp không quản được nhiều như vậy, dù sao Ý nhi cũng do một tay thiếp nuôi lớn, nàng tuyệt đối không thể ở bên ngoài chịu khổ, chàng nhất định phải mang nàng trở về.”
Chiêu này lần nào cũng có tác dụng, Trình Trác Chi đáp ứng, kêu bà ta nghỉ ngơi cho tốt, sau đó từ trong phòng đi ra ngoài.
Ông ta vừa đi, Lưu thị liền lau khô nước mắt, thu lại biểu tình nhu nhược, vẻ mặt trở nên lạnh lùng.
Vú già đắc lực bên người bà ta lúc này mới từ bên ngoài tiến vào.
Đây là tâm phúc năm đó bà ta gả đến Trình gia dẫn theo, dung mạo tầm thường, nhưng thắng ở năng lực, sau này lại gả cho một quản sự Trình gia, trở thành quản sự nương tử, thường ngày nắm giữ chi tiêu trong phủ, Lưu thị có việc mới gọi bà ta tới bên người.
Thời điểm vú già bước vào, Lưu thị cho hạ nhân lui xuống, thấy bà ta tiến gần mép giường mới vội vàng nói: “Phu nhân làm sao vậy? Nghe nói người hôn mê bất tỉnh trong sảnh, nô ở bên ngoài đợi rất lâu người mời tỉnh lại.”
“Ta không sao.” Lưu thị nói, sau đó bảo bà ta mở ngăn bí mật trên bàn trang điểm, “Đem hai con búp bê kia lại đây.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất