Sau Khi Trọng Sinh, Ta Đoạt Lại Phúc Khí

Chương 17:

Trước Sau
Trần Tùng Ý cảm thấy mờ mịt, chuyện này ngay cả Lệ vương cũng không làm được.

Có lẽ, bởi vì hắn chết quá sớm.

Thời điểm nàng vì chuyện này mà trầm tư, Tiểu Liên bên cạnh không có việc gì làm, cũng lâm vào hoang mang.

So với Trần Tùng Ý, nàng ấy còn mờ mịt về tương lai sâu hơn.

Cho tới bây giờ, nàng còn chưa dám tin bản thân đã rời khỏi kinh thành.

Tiểu Liên theo cha vào kinh, trở thành lưu dân ngoại thành, hai cha con vốn nương tựa lẫn nhau, nhưng chỉ một cơn phong hàn đã cướp đi tính mạng cha nàng.

Cha đi, nàng lập tức bơ vơ không nơi nương tựa, giống như lục bình trôi nổi trên dòng nước mênh mang vô định.

Phong Mân mua nàng tới hầu hạ Trần Tùng Ý, ở trong mắt Tiểu Liên, vị tiểu thư này vốn không hề cần nàng.

Loại người giống nàng ấy, một khi không được ra lệnh làm việc sẽ không còn bất kỳ giá trị gì nữa.

Nàng không biết sau khi tới Giang Nam, có phải sẽ lại bị sang tay bán đi hay không, không biết chính mình cuối cùng sẽ trôi dạt phương nào.

“Ngươi đang nghĩ gì?”

Thời điểm nàng ấy còn đang mê mang, bên tai bỗng vang lên thanh âm.của tiểu thư.

Tiểu Liên lập tức khôi phục lại tinh thần, nhìn về phía nàng: “Tiểu thư……”

Trần Tùng Ý nhìn khuôn mặt chưa thoát nét trẻ con đang phủ đầy mê mang lạc lõng, tựa như cỏ cây mất rễ, trôi nổi trong dòng xoáy vận mệnh.



Tiểu cô nương trước mắt giống như một đoạn rễ cây, chỉ ở bên nàng một thời gian ngắn ngủi, sau đó lại tiếp tục bị dòng chảy sâu thẳm hơn cuốn đi.

Trần Tùng Ý từng thấy biểu tình mờ mịt này trên khuôn mặt rất nhiều người.

Trong thời đại chiến loạn, trên mặt mỗi người đều là loại biểu tình tối tăm không thấy tương lai này.

Nàng hỏi lại lần nữa: “Ngươi vừa nghĩ cái gì?”

“Nô tì nghĩ……” Tiểu Liên ngơ ngác, môi mấp máy mấy lần, cuối cùng nhỏ giọng nói, “Nô tì chỉ nghĩ nô tì thật ngốc…… Dường như không giúp tiểu thư được việc gì, đợi tiểu thư tới thư viện kia rồi, có phải sẽ bán nô tì cho người khác….”

Góc tường ngoài đô thành, khu ổ chuột lưu dân tụ tập, là nơi nàng ấy quá đỗi quen thuộc.

Chờ bị bán đến nơi mới, nàng cũng không rõ mình phải sống tiếp như thế nào.

Thời điểm Tiểu Liên cúi đầu, Trần Tùng Ý nói: “Ta có thể đoán mệnh giúp ngươi.”

“Dạ?” Tiểu Liên nghi hoặc ngẩng đầu lên, nghe thấy tiểu thư nói muốn đoán mệnh giúp nàng, kêu nàng ngẫu nhiên chọn hai con số từ một đến mười.

Tiểu Liên không chút tự tin chọn ra hai con số.

Là ba cùng chín.

Trần Tùng Ý duỗi tay trái giống như trước khi lên xe ngựa, năm ngón tay linh hoạt đan vào nhau, ngay sau đó nói: “Ngươi là nhân sĩ Tây Nam, mẫu thân chết sớm, vốn dĩ còn có một đệ đệ, còn chưa ra đời—— hẳn là khó sinh?”

“Đúng đúng……”

Tiểu Liên vừa nghe liền lập tức gật đầu, nàng biết ở kinh thành có rất nhiều người biết bói toán như thế này, bấm đốt ngón tay một lát đã biết chuyện cả đời người khác.



Nhưng nàng ấy chỉ là lưu dân, sẽ không ai quan tâm vận mệnh nàng ấy thế nào, hơn nữa người có bản lĩnh này đều có khuyết thiếu trên người, không giống tiểu thư nhà nàng.

Trần Tùng Ý nhìn Tiểu Liên, đôi mắt nàng như có ma lực làm lòng người bình tĩnh, nói: “Phụ thân ngươi sinh bệnh từ đầu mùa xuân, cố gắng chống đỡ đến tháng này.”

Tiểu Liên lộ vẻ mặt ảm đạm, gật gật đầu.

Phụ thân nhiễm bệnh thế nào nàng còn nhớ rõ, vốn có thể chữa, nhưng bọn họ không có tiền.

Trần Tùng Ý buông tay xuống, thanh âm không chút dao động nói tiếp: “Mệnh ngươi mỏng, vô duyên với thân nhân, cha mẹ huynh đệ đều sớm rời bỏ ngươi, cho nên thời trẻ phải phiêu bạt, đến năm hai lăm tuổi ngươi sẽ gặp được một người bán hàng rong, trong nhà có vài mảnh đất cằn, các ngươi sẽ kết làm phu thê. Sau đó ngươi hạ sinh một nhi một nữ. Hài tử đầu lòng là nam, hài tử thứ hai mới là nữ nhi.”

“Con trai ngươi ngày sau sẽ không ở cạnh ngươi, hắn sẽ đi tòng quân, ở biên quan rất được quan trên coi trọng, nữ nhi sẽ gả cho phu quân tốt, nhưng tế tử ngươi cũng sẽ rời nhà.”

Tiểu Liên nghe những lời đằng trước, thần sắc vẫn luôn ảm đạm, nhưng nghe đến hai lăm tuổi sẽ gặp được một người, bọn họ sẽ thành thân, nàng ấy sẽ lại có gia đình, đôi mắt liền sáng lên.

Mẫu thân nàng mất sớm, đối với tiểu cô nương mười hai mười ba tuổi như nàng ấy mà nói, nàng ấy cũng không biết hôn nhân có ý nghĩa gì.

Nhưng ý nghĩa của việc có gia đình, nàng ấy rất rõ ràng.

Đối với tương lai, trước mắt nàng luôn chìm trong một mảnh sương mù.

Chưa từng thông suốt như hiện tại, có người giúp nàng đẩy tầng sương mù này đi, giúp nàng thấy rõ tương lai của nàng sẽ thế nào.

Đáng tiếc Trần Tùng Ý chỉ nói đến đoạn con trai cùng tế tử đều sẽ rời nhà đi tòng quân.

Tiểu Liên chỉ cảm thấy ánh sáng phía trước lập tức đóng băng, những hình ảnh thuộc về tương lai biến hóa không ngừng, làm nàng không khỏi nôn nóng lên.

“Sau đó thì sao ạ?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau