Sau Khi Trọng Sinh, Ta Đoạt Lại Phúc Khí

Chương 18:

Trước
Tiểu Liên nóng lòng muốn biết chuyện tương lai, nàng nhịn không được chủ động hỏi Trần Tùng Ý, “Tiểu thư, sau đó thì sao?”

Trần Tùng Ý không nói gì.

Tuy thời trẻ vận mệnh Tiểu Liên trắc trở, hơn hai mươi tuổi lại có gia đình, sinh nhi dục nữ, nhưng hạnh phúc này khốn nỗi chỉ kéo dài một đoạn thời gian.

Chiến tranh nổ ra, khắp nơi chiêu binh mộ tướng, lúc đầu là mười hộ chọn một đinh, sau đó giảm dần xuống năm hộ, ba hộ.

Cuối cùng, ngay cả nông phu già cũng bị kéo đi tòng quân, đến biên quan chống giặc man di.

Nam nhân cả nhà Tiểu Liên đều sẽ tử trận sa trường, ruộng đồng trong nhà không người trồng trọt, chỉ còn sót lại nàng ấy tuổi già đơn độc.

Người thân cuối cùng bên cạnh là nữ nhi cũng chết đi, nàng như già thêm hai ba mươi tuổi, muốn ở trên đường bán mình an táng nữ nhi như khi còn trẻ cũng không được.

Bởi vì nàng ấy đã lớn tuổi, đôi mắt đã khóc đến mù, không ai chịu mua một người vô dụng như vậy.

Nước mất nhà tan, những quý tộc thế gia đã từng xa hoa hào nhoáng đó cũng sẽ rời khỏi mảnh đất kinh thành phồn hoa, trốn về phía nam chạy nạn.

Lúc Trần Tùng Ý tử trận ở kiếp thứ hai vẫn chưa nhìn thấy cảnh biên quan bị công phá, gót sắt man di dẫm đạp quốc thổ Đại Tề, vận mệnh quốc gia sau này thế nào, chỉ cần dựa vào tương lai của Tiểu Liên cũng đủ để nàng suy đoán.

Nếu hết thảy không có gì thay đổi. vận mệnh của mọi người đều đã định sẵn như thế, hoặc là chết, hoặc là trở thành nô lệ.

Nàng ngồi trong xe ngựa, lại một lần nữa không cam lòng.



Tiểu Liên thấy nàng mím chặt môi không nói lời nào, vì thế không tiếp tục dò hỏi.

Nàng ấy xích thân thể sang một bên, nghĩ tới những lời tiểu thư vừa nói, cảm thấy trong tim như được tiếp thêm sức mạnh, tương lai không còn tối tăm ảm đạm như vậy nữa.

Ngoài xe ngựa, Phong Mân cưỡi ngựa đi bên cạnh.

Vừa rồi thời điểm Trần Tùng Ý dùng thuật bói toán an ủi Tiểu Liên, hắn vẫn luôn lắng nghe.

Đó cũng chính là cảm giác giống như trước khi bọn họ xuất phát, nàng tính ra một quẻ, lời nàng nói tựa như có một loại ma lực, có thể rẽ mây nhìn thấy mặt trời, làm người ta không tự chủ được mà tin tưởng.

Thuật đoán mệnh này nàng theo ân sư học từ đời thứ hai.

n sư vốn chỉ định thu huynh trưởng nàng làm đệ tử, nhưng thấy Trần Tùng Ý đối với thuật đoán mệnh này rất hứng thú, cho nên tiện tay nhận làm đồ đệ.

Loại thuật pháp này tương truyền từ nước Chu, vốn dùng các hiện tượng thiên văn, tinh tượng kết hợp kỹ năng suy đoán quân sự trên chiến trường. Dùng loại suy luận này để đoán mệnh cách con người, có thể nói là dùng dao mổ trâu giết gà.

Nhưng những ngày tháng sống ở biên quan, ân sư rảnh rỗi không có việc gì làm sẽ đi khắp nơi trong thành, đoán mệnh cho bá tánh, đôi khi thu mấy văn tiền, thỉnh thoảng nhận được mấy bao gạo.

Nếu người tìm ông ấy không trả được thù lao, ông cũng không để ý, bởi vì ông đi phán mệnh cho người khác không phải vì tiền tài.

Người ở thời đại này luôn hoang mang trước vận mệnh bản thân, phán mệnh chỉ cho họ một con đường, cũng cho họ thêm hy vọng.

n sư không cảm thấy việc này hao tâm tổn sức, nhưng Trần Tùng Ý chỉ dùng thuật suy đoán này trên chiến trường, hôm nay đoán mệnh giúp Tiểu Liên cũng là lần đầu tiên.

Tuy giờ phút này nàng đang đắm chìm trong hồi ức, nhưng vẫn cảm nhận được, sau khi nhìn thấy ánh sáng trong tương lai, mê man trên người Tiểu Liên đã tản đi rất nhiều.



Nàng cuối cùng cũng hiểu rõ, vì sao ân sư thích làm chuyện này.

Nhưng, nếu thấy trước vận mệnh bi thảm của người khác lại không cách nào thay đổi, chẳng lẽ ân sư không cảm thấy bất lực giống nàng lúc này sao?

Trần Tùng Ý càng thêm trầm tư.

Nếu nàng có thể xoay chuyển vận mệnh của chính mình, có phải cũng có thể ngăn cản nhiều chuyện hơn?

Phúc khí trên người nàng không được hưởng, lại để Trình gia lợi dụng, có phải nếu đời này nàng vững chân, không để Trình Minh Châu cùng Lưu thị cướp đi vận khí, người bên cạnh nàng sẽ được hưởng phúc?

“Ta sẽ không bán ngươi đi.” Thanh âm Trần Tùng Ý vang lên trong xe ngựa, “Ngươi đã đi theo ta, vận mệnh sau này cũng sẽ thay đổi, ngươi có thể cùng người nhà mãi mãi sống hạnh phúc.”

Trong xe ngựa an tĩnh một lát, ngay sau đó vang lên thanh âm của tiểu cô nương: “Vâng!”

Trần Tùng Ý ngước mắt về phía nàng, Tiểu Liên vẻ mặt tín nhiệm kiên định nhìn thắng nàng: “Em tin tiểu thư.”

Trong sinh mệnh của nàng ấy, chưa từng gặp qua người giống Trần Tùng Ý.

Ngay trong những năm tháng thái bình, người như bọn họ vẫn là tầng đáy của xã hội, dù không có chiến tranh vẫn luôn có cảm giác bèo trôi trong dòng xoáy số mệnh, nhưng Trần Tùng Ý không có.

Nàng là người không sợ vận mệnh, cho nên nàng nói cái gì, Tiểu Liên liền tin tưởng cái đó.

Tuy rằng nàng ấy không biết đoạn tương lai tiểu thư ẩn đi là gì, nhưng tiểu cô nương tin rằng, mặc kệ là gì, tương lai sẽ tốt đẹp hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước