Sau Khi Trọng Sinh Thành Long Vương Tôi Dựa Vào Hải Sản Làm Giàu
Chương 54
Ông Khiêm đã từ chối mua cá mao thường rồi, không ngờ phút chót ông ba già của mình lại tới hố anh ta 1 phen.
Anh ta nghe thấy lời của ba anh, giả ngu nói:" Không có chuyện này, ba từ đâu con đi đấu giá con cá mao thường kia?"
Ba anh không tin,"Còn ở đâu nữa? Ba ở trong nhóm đấu giá thấy cái ảnh đại diện của con đó!"
"Ài, làm gì có, ba có vô nhóm không, sao lại thấy cái hình của con được?"
"Chú Lý của con ở trong nhóm, đang báo giá trực tiếp cho ba." Ba anh nói, "Được rồi, đừng tán dóc nữa, con tranh thủ đấu giá đi, bong bóng cá mao thường là thứ mà có tiền cũng không mua được, bỏ qua cơ hội này không biết bao lâu mới có dịp thấy lần nữa."
Ông Khiêm nỗ lực thuyết phục ba anh, "Ba à đó đều là mê tín, nhà khoa học người ta đã phân tích rồi, cái gì mà cá mao thường cá sủ sao, bong bóng cá lấy ra, chất keo bên trong đều như nhau cả, cái này với đông trùng hạ thảo đều là thuế IQ* hết!"
"Bong bóng cá của con cá này có phải thuế IQ không ba không cần biết, con mua về trước rồi nói tiếp, cùng lắm thì về sau lại bán ra, có cả đống người bằng lòng mua lại kia kìa!"
Ông Khiêm còn muốn khuyên nữa, tiền hơn trăm vạn mua cái gì không được, sao phải đi bon chen với người ta kia chứ.
Ba anh sao không biết anh đang nghĩ gì, "Con coi như giúp ba mua đi, nếu không con kéo ba vào nhóm, ba tự mình tới!"
Ông Khiêm đành nói:" Được rồi, con đi đấu giá, giành không lại người ta ba đừng có trách con."
Âm cuối của ba anh bay cao vót, cuống cuồng nói:" Gì, gì mà không giành lại người ta, chẳng lẽ nhà mình nghèo hơn người ta à? Ba thấy con không muốn mua thì có, con kéo ba vô nhóm đi, ba tự mình đấu giá."
Ông Khiêm vội vàng ngăn cản, "Đừng mà đừng mà, ba chờ tin tốt của con!"
Anh ta ra giá mấy trăm vạn chỉ là chuyện nhỏ, nếu mà để ba anh ra trận, dưới sự nhốn nháo của nhiều người, nói không chừng sẽ thét lên thành mấy nghìn vạn,"Ài, cạnh tranh trong nhóm kịch liệt quá đi, con không nói với ba nữa, con đi đấu giá."
Nói rồi Ông Khiêm cũng không đợi ba anh có phản ứng gì, cúp máy nhanh như chớp.
Anh ta mở nhóm chat lên, thấy cái giá trong nhóm đã thét lên thành 5.630.000 tệ rồi.
Con cá này, cũng không biết có đáng giá không nữa.
Ông Khiêm vội vàng mở giao diện chat với Lục Áo, định là coi như vứt hơn 5.000.000 tệ xuống biển để dỗ cho ba anh vui.
Ông Khiêm: Lục Áo, ba tôi coi trọng con cá đó của cậu, cậu có thể bán với giá 5.800.000 tệ được không?
Lục Áo nhìn chằm chằm màn hình, mặt không cảm xúc nói: Làm phiền anh vào nhóm đấu giá.
- Ài, nhóm lớn không biết có bao nhiêu người đang âm thầm gây rối, cho dù đấu giá được đi, bọn họ cũng chưa chắc trả được số tiền đó, cậu lại không có yêu cầu tiền cọc gì hết, nói không chừng bọn họ tới là để đẩy giá lên cao mà thôi.
- Cậu thực tế chút đi, 5.800.000 đã là cái giá rất cao rồi, cậu thử nghĩ xem, cậu bắt con cá này chỉ tốn thời gian 1 ngày, lương 1 ngày hơn 5.000.000, cho dù là trừ tiền thuế cũng còn hơn 3.000.000, lương ngày hơn 3.000.000, cao lắm đó, thử hỏi toàn thế giới có bao nhiêu người được như cậu?
- Cậu nghĩ thử đi, độ tươi của con cá này có hạn, nhà cậu có thiết bị giữ tươi cỡ lớn không, nếu như hôm nay không bán đi, ngày mai khi muốn bán cũng khó à nha.
Lục Áo nói: tôi đã chụp lại đoạn nói chuyện vừa ban nãy gửi vào trong nhóm đấu giá rồi.
????
Ông Khiêm lờ mờ chẳng biết gì.
Không nghĩ tới Lục Áo 1 lời không hợp đã chụp màn hình.
Anh ta lui ra ngoài xem nhóm chat, Lục Áo đúng thật đã chụp màn hình gửi vào nhóm.
Đệch, lẽ nào anh ta không cần mặt mũi hay sao, còn phải chịu loại kết án công khai như vậy?
Trong nhóm quả nhiên ầm ĩ cả lên.
Chú Lí mà ba anh quen biết kia là người nhảy ra đầu tiên nhất: nhóc Ông à, con làm vậy sai rồi, phải cạnh tranh công bằng nha.
- Đúng vậy đúng vậy, chỉ có vài trăm vạn, làm như không ai trả nổi vậy đó, tôi ra 5.810.000 tệ.
- 5.815.000
- 5.830.000
Ông Khiêm: các vị, lời tôi nó cũng đâu có sai, chỉ là 1 con cá, chúng ta đấu giá như vậy, đã làm giá tiền tăng lên hơn gấp đôi, giá này đã lệch khỏi giá trị thực tế của một con cá một cách nghiêm trọng rồi.
- Cháu ngoan nói đúng, tôi ra 5.850.000 tệ.
- 5.870.000 tệ, thật lòng mà nói, đồ mà tốt cho cơ thể, dùng nhiều tiền mua cũng đáng.
Ông Khiêm: ài, đâu thể nói vậy được, tiền ai mà chẳng phải cực khổ để kiếm về? 5.000.000-6.000.000 mua 1 con cá là quá mắc rồi!
Lục Áo mặc cho Ông Khiêm xúi giục, cũng không khống chế bình luận.
Có vài người bị Ông Khiêm thuyết phục, nhưng cũng có càng nhiều người càng tranh luận càng cảm thấy đáng giá, sôi nổi ra giá cao hơn.
Giá của con cá mao thường này vẫn cứ thong thả tăng dần.
Tống Châu làm xong 2 chén mỳ hải sản lớn, thấy cậu vẫn còn đang cầm điện thoại, ló đầu nhìn thoáng quá, "Hiện tại giá bao nhiêu rồi?"
"7.180.000 tệ."
"Cao hơn trong dự đoán của tôi 1 chút."
"Cũng cao hơn trong dự đoán của tôi rất nhiều." Trong mắt Lục Áo tràn đầy sung sướng," Cảm thấy sẽ có khả năng đạt tới giá 8.000.000 tệ."
"Cứ để họ đấu giá, chúng ta ăn mỳ trước."
Lục Áo đồng ý, bưng chén mỳ lên hút 1 miếng.
Mỳ vừa vào miệng, cậu liền phát hiện mỳ hôm nay ăn ngon cực kỳ.
Cậu giương mắt nhìn Tống Châu.
Tống Châu lấy dưa cải đặt trước mặt cậu, "Tôi thấy còn bột mỳ, liền cán một chút, ăn được không?"
Lục Áo giơ ngón cái lên với anh,"Được lắm, ngon vô cùng!"
Lục Áo hút 1 miếng lớn, bột mỳ tươi ngon sẽ có một loại hương thơm mà khi ăn vào sẽ lan tràn ra trong khoang miệng, hương vị của các loại hải sản hòa trộn hoàn mỹ với nhau trong nước súp cà chua.
Cà chua này là do Lục Áo trồng, không có phun thuốc, phân bón dùng để bón là phân ngỗng sau khi lên men.
Cà chua được trồng ra bằng cách này đặc biệt nhiều nước, chua chua ngọt ngọt, đủ 10 phần vị cà chua.
Tống Châu bưng chén ngồi đối diện với với cậu lịch sự ăn, nói:"Không đủ trong nồi còn."
"Được," Lục Áo ăn xong 1 miếng mỳ to, "Tôi cảm thấy tôi có thể ăn 5 chén mỳ to!"
Nói xong cậu nhanh chóng ăn xong 1 chén mỳ, vào trong phòng bếp lấy thêm.
Tống Châu dự đoán sức ăn của cậu, đặc biệt làm nhiều một chút, trong nồi còn hơn nửa nồi mỳ, bên trong tôm cua thịt cá gì cũng có.
Tống Châu ăn rất chậm, sức ăn cũng nhỏ hơn Lục Áo rất nhiều.
Lục Áo ăn xong 5 chén, anh mới ăn xong 1 chén.
Trong nồi còn lại nửa chén mỳ, Tống Châu nói:" Tôi ăn không nổi nữa rồi, cậu ăn đi."
"À, được." Lục Áo cấp tốc ăn xong số mỳ còn lại, ân cần cầm lấy chén của Tống Châu,"Anh ngồi đi, tôi đi rửa chén."
Tống Châu cũng khách sáo với cậu, "Tôi xem thử giá hiện tại đã tăng tới bao nhiêu rồi."
"Cậu xem, hình như sắp tới 8.000.000 rồi kìa."
Tống Châu cầm điện thoại của cậu, nhìn thoáng qua, giá cả trong nhóm đúng thực đã tăng tới 8.030.000 tệ, đây là giá của 3 phút trước.
"8.030.000, tạm thời không còn ai ra giá thêm nữa."
"Cái giá này không tệ, tôi còn tưởng chỉ bán được với giá hơn 2.000.000, nay đã vượt xa dự đoán của tôi rồi." Lục Áo dùng khăn lau khô tay, lại ngồi bên cạnh Tống Châu, cầm lấy điện thoại, "Bán đấu giá sắp kết thúc rồi."
Lục Áo ở trong nhóm @ toàn thể thành viên: mọi người chú ý, lần đấu giá này có lắp thêm công năng kéo dài thời gian ra giá, mỗi 5 phút cuối nếu có người ra giá cao hơn, sẽ tự động kéo dài thêm 5 phút, nếu trong thời gian giới hạn này không có ai ra giá tiếp, thì người ra giá cao cuối cùng sẽ đấu giá thành công.
- Hiện tại đã cách lần ra giá trước đã qua 4 phút, đấu giá sắp thành công.
Lời này của Lục Áo đã kích động mọi người, tranh thủ trước khi thời gian giới hạn kết thúc, lại có người ra giá nhiều hơn 5.000 tệ, cũng tức là 8.035.000.
Một vòng cạnh tranh giá mới bắt đầu.
Khi đến giá 8.120.000 tệ, giá cả hoàn toàn bất động.
Lục Áo cũng không ậm ờ, thời gian vừa tới, lập tức tuyên bố đấu giá kết thúc, mời người đại gia họ Quy ra chat riêng.
Người đấu giá được con cá tên Quy Yểu Yểu, là 1 người nữ.
Lục Áo và cô ấy gọi điện thoại bàn bạc, Quy Yểu Yểu sảng khoái nói:" Địa chỉ của tôi là số 19 Chá Dịch Sơn Trang, khu Bạch Ngô Hạp, thành phố Giáp Trang, tỉnh Nguyên Nam, các cậu giao cá đến đó là được."
Lục Áo hỏi, "Được, tôi dùng trực thăng giao tới, xin hỏi xung quanh có chỗ cho trực thăng hạ cánh không?"
"Có, chờ 1 chút, tôi điều phối cái đã."
Lục Áo vừa chờ tin tức của cô ấy, vừa liên lạc với bên trực thăng.
Trực thăng không khó để liên lạc, chỉ cần có tiền, rất nhiều công ty tình nguyện chạy 1 chuyến.
Lục Áo chọn 1 công ty vận tải có thể cấp tốc xin phép đường bay, nói đối phương bay tới sân phơi lúa của thôn Lâm Ốc.
Trực thăng bay 1 chuyến cần 80.000 tệ, nếu bình thường, Lục Áo sẽ cân nhắc 1 chút, nhưng sắp có mấy trăm vạn vô túi, chút tiền 80.000 tệ có là gì.
Bên phía Quy Yểu Yểu nhanh chóng điều phối được bãi đỗ cho trực thăng, Lục Áo nhắn tin cho bên công ty vận chuyển, công vận chuyển phái trực thăng bay qua.
Lục Áo nhìn con cá mao thường trong chậu lớn.
Cá mao thường đã không còn bao nhiêu sức sống.
Tống Châu cũng lại xem, "Con cá này cuối cùng bán giá bao nhiêu?"
"8.120.000 tệ, trừ đi thuế thì đại khái có 4.460.000 tới tay."
"Không tồi." Tống Châu đóng gói với Lục Áo, tiện tay gõ gõ con cá, "Mắt nhìn của người đấu giá con cá này không tồi."
Một thứ vô hình nào đó đã rót vào trong con cá, sức sống của nó đã nhiều thêm không ít, bắt đầu giãy dụa.
Lục Áo bị nó vẫy đá bào dính đầy mặt, đá bào còn trượt xuống cổ áo của cậu, cậu có chút bất đắc dĩ nhìn Tống Châu.
Tống Châu cong cong hai mắt, "Nếu mà còn sống, khách hàng sẽ càng vui vẻ."
"Sức sống quá mạnh, lên trực thăng sẽ rất nguy hiểm."
"Không sao, thêm đá bào vào nó sẽ không vùng vẫy nữa." Tống Châu lấy máy tạo oxy, "Trước bơm chút oxy cho nó?"
"Bơm đi, có oxy hẳn là có thể sống đến tỉnh Nguyên Nam."
Lục Áo vừa nói vừa lấy thùng xốp tới, trước tiên bỏ túi nhựa to trong thùng xốp rồi cố sức khiêng con cá mao thường vào trong túi.
Khi di chuyển con cá, cậu phát hiện mấy lỗ máu bị cậu cắn ban trưa đã biến mất.
Toàn thân con cá hoàn hảo nguyên vẹn, hoàn toàn nhìn không ra đã dùng cách gì để bắt nó lên bờ.
Tống Châu đối diện với anh mắt khó hiểu của cậu, nói:" Điệu thấp sẽ tương tối an toàn."
Lục Áo mới hiểu ra, Tống Châu đang dùng cậu che dấu, cúi đầu đáp lời, Lục Áo tiếp tục kiêng cá.
Trong túi đã bơm oxy, Lục Áo phong kín miệng túi, bỏ thêm 1 lớp đá bào bên ngoài túi nhựa, cuối cùng là đóng kín thùng xốp.
Cậu thường xuyên bắt cá lớn, thùng xốp trữ trong nhà miễn cưỡng đủ to, bỏ con cá hơn 50kg vào, cũng có thể đậy lại, chỉ là nhìn cái thùng xốp được đóng gói kỹ càng này có chút giống 1 cái quan tài.
Trực thăng tới rồi, khi Lục Áo đem thùng xốp cho đối phương, ánh mắt của cơ trưởng và cơ phó hơi kỳ lạ.
Lục Áo cường điệu nói:" Là cá thật, đợi khi đến nơi sẽ mở thùng."
Mấy người Lâm Mãn Chương tới hỗ trợ cũng đứng ra làm chứng, "Chúng tôi thường đóng gói cá như vậy, nếu không gói kỹ nó sẽ giãy dụa trên đường đi."
Cơ trưởng nhìn mắt cậu, nhìn mấy giây mới miễn cưỡng nhường bước,"Được rồi. Khi tới nơi chúng ta cùng nhau mở thùng."
Lục Áo gật đầu, mọi người hỗ trợ khiêng thùng lên trực thăng.
Lâm Cống Thương hâm mộ nhìn cái thùng to này, "Con cá này cũng nặng thật."
"Hơn 50kg, đương nhiên sẽ nặng." Lục Áo vẫy tay chào bọn họ, "Bọn tôi đi bán cá trước, khi về sẽ mời mọi người đi uống rượu."
Lục Áo lên trực thăng, Tống Châu theo sau đi lên.
Hai người đeo đồ bịt tai, cài đai an toàn vào.
Trực thăng chậm rãi cất cánh, bay về hướng tây nam.
Lúc này, Quy Yểu Yểu mang theo trợ lý đang nôn nóng chờ cá trên bãi đỗ trực thăng.
Chú thích:
Thuế IQ: là chỉ việc khi mua sắm đã chi trả 1 số tiền cao hơn giá trị thực tế của món đồ muốn mua đó, phần tiền oan đó được xem như nộp thuế.
Anh ta nghe thấy lời của ba anh, giả ngu nói:" Không có chuyện này, ba từ đâu con đi đấu giá con cá mao thường kia?"
Ba anh không tin,"Còn ở đâu nữa? Ba ở trong nhóm đấu giá thấy cái ảnh đại diện của con đó!"
"Ài, làm gì có, ba có vô nhóm không, sao lại thấy cái hình của con được?"
"Chú Lý của con ở trong nhóm, đang báo giá trực tiếp cho ba." Ba anh nói, "Được rồi, đừng tán dóc nữa, con tranh thủ đấu giá đi, bong bóng cá mao thường là thứ mà có tiền cũng không mua được, bỏ qua cơ hội này không biết bao lâu mới có dịp thấy lần nữa."
Ông Khiêm nỗ lực thuyết phục ba anh, "Ba à đó đều là mê tín, nhà khoa học người ta đã phân tích rồi, cái gì mà cá mao thường cá sủ sao, bong bóng cá lấy ra, chất keo bên trong đều như nhau cả, cái này với đông trùng hạ thảo đều là thuế IQ* hết!"
"Bong bóng cá của con cá này có phải thuế IQ không ba không cần biết, con mua về trước rồi nói tiếp, cùng lắm thì về sau lại bán ra, có cả đống người bằng lòng mua lại kia kìa!"
Ông Khiêm còn muốn khuyên nữa, tiền hơn trăm vạn mua cái gì không được, sao phải đi bon chen với người ta kia chứ.
Ba anh sao không biết anh đang nghĩ gì, "Con coi như giúp ba mua đi, nếu không con kéo ba vào nhóm, ba tự mình tới!"
Ông Khiêm đành nói:" Được rồi, con đi đấu giá, giành không lại người ta ba đừng có trách con."
Âm cuối của ba anh bay cao vót, cuống cuồng nói:" Gì, gì mà không giành lại người ta, chẳng lẽ nhà mình nghèo hơn người ta à? Ba thấy con không muốn mua thì có, con kéo ba vô nhóm đi, ba tự mình đấu giá."
Ông Khiêm vội vàng ngăn cản, "Đừng mà đừng mà, ba chờ tin tốt của con!"
Anh ta ra giá mấy trăm vạn chỉ là chuyện nhỏ, nếu mà để ba anh ra trận, dưới sự nhốn nháo của nhiều người, nói không chừng sẽ thét lên thành mấy nghìn vạn,"Ài, cạnh tranh trong nhóm kịch liệt quá đi, con không nói với ba nữa, con đi đấu giá."
Nói rồi Ông Khiêm cũng không đợi ba anh có phản ứng gì, cúp máy nhanh như chớp.
Anh ta mở nhóm chat lên, thấy cái giá trong nhóm đã thét lên thành 5.630.000 tệ rồi.
Con cá này, cũng không biết có đáng giá không nữa.
Ông Khiêm vội vàng mở giao diện chat với Lục Áo, định là coi như vứt hơn 5.000.000 tệ xuống biển để dỗ cho ba anh vui.
Ông Khiêm: Lục Áo, ba tôi coi trọng con cá đó của cậu, cậu có thể bán với giá 5.800.000 tệ được không?
Lục Áo nhìn chằm chằm màn hình, mặt không cảm xúc nói: Làm phiền anh vào nhóm đấu giá.
- Ài, nhóm lớn không biết có bao nhiêu người đang âm thầm gây rối, cho dù đấu giá được đi, bọn họ cũng chưa chắc trả được số tiền đó, cậu lại không có yêu cầu tiền cọc gì hết, nói không chừng bọn họ tới là để đẩy giá lên cao mà thôi.
- Cậu thực tế chút đi, 5.800.000 đã là cái giá rất cao rồi, cậu thử nghĩ xem, cậu bắt con cá này chỉ tốn thời gian 1 ngày, lương 1 ngày hơn 5.000.000, cho dù là trừ tiền thuế cũng còn hơn 3.000.000, lương ngày hơn 3.000.000, cao lắm đó, thử hỏi toàn thế giới có bao nhiêu người được như cậu?
- Cậu nghĩ thử đi, độ tươi của con cá này có hạn, nhà cậu có thiết bị giữ tươi cỡ lớn không, nếu như hôm nay không bán đi, ngày mai khi muốn bán cũng khó à nha.
Lục Áo nói: tôi đã chụp lại đoạn nói chuyện vừa ban nãy gửi vào trong nhóm đấu giá rồi.
????
Ông Khiêm lờ mờ chẳng biết gì.
Không nghĩ tới Lục Áo 1 lời không hợp đã chụp màn hình.
Anh ta lui ra ngoài xem nhóm chat, Lục Áo đúng thật đã chụp màn hình gửi vào nhóm.
Đệch, lẽ nào anh ta không cần mặt mũi hay sao, còn phải chịu loại kết án công khai như vậy?
Trong nhóm quả nhiên ầm ĩ cả lên.
Chú Lí mà ba anh quen biết kia là người nhảy ra đầu tiên nhất: nhóc Ông à, con làm vậy sai rồi, phải cạnh tranh công bằng nha.
- Đúng vậy đúng vậy, chỉ có vài trăm vạn, làm như không ai trả nổi vậy đó, tôi ra 5.810.000 tệ.
- 5.815.000
- 5.830.000
Ông Khiêm: các vị, lời tôi nó cũng đâu có sai, chỉ là 1 con cá, chúng ta đấu giá như vậy, đã làm giá tiền tăng lên hơn gấp đôi, giá này đã lệch khỏi giá trị thực tế của một con cá một cách nghiêm trọng rồi.
- Cháu ngoan nói đúng, tôi ra 5.850.000 tệ.
- 5.870.000 tệ, thật lòng mà nói, đồ mà tốt cho cơ thể, dùng nhiều tiền mua cũng đáng.
Ông Khiêm: ài, đâu thể nói vậy được, tiền ai mà chẳng phải cực khổ để kiếm về? 5.000.000-6.000.000 mua 1 con cá là quá mắc rồi!
Lục Áo mặc cho Ông Khiêm xúi giục, cũng không khống chế bình luận.
Có vài người bị Ông Khiêm thuyết phục, nhưng cũng có càng nhiều người càng tranh luận càng cảm thấy đáng giá, sôi nổi ra giá cao hơn.
Giá của con cá mao thường này vẫn cứ thong thả tăng dần.
Tống Châu làm xong 2 chén mỳ hải sản lớn, thấy cậu vẫn còn đang cầm điện thoại, ló đầu nhìn thoáng quá, "Hiện tại giá bao nhiêu rồi?"
"7.180.000 tệ."
"Cao hơn trong dự đoán của tôi 1 chút."
"Cũng cao hơn trong dự đoán của tôi rất nhiều." Trong mắt Lục Áo tràn đầy sung sướng," Cảm thấy sẽ có khả năng đạt tới giá 8.000.000 tệ."
"Cứ để họ đấu giá, chúng ta ăn mỳ trước."
Lục Áo đồng ý, bưng chén mỳ lên hút 1 miếng.
Mỳ vừa vào miệng, cậu liền phát hiện mỳ hôm nay ăn ngon cực kỳ.
Cậu giương mắt nhìn Tống Châu.
Tống Châu lấy dưa cải đặt trước mặt cậu, "Tôi thấy còn bột mỳ, liền cán một chút, ăn được không?"
Lục Áo giơ ngón cái lên với anh,"Được lắm, ngon vô cùng!"
Lục Áo hút 1 miếng lớn, bột mỳ tươi ngon sẽ có một loại hương thơm mà khi ăn vào sẽ lan tràn ra trong khoang miệng, hương vị của các loại hải sản hòa trộn hoàn mỹ với nhau trong nước súp cà chua.
Cà chua này là do Lục Áo trồng, không có phun thuốc, phân bón dùng để bón là phân ngỗng sau khi lên men.
Cà chua được trồng ra bằng cách này đặc biệt nhiều nước, chua chua ngọt ngọt, đủ 10 phần vị cà chua.
Tống Châu bưng chén ngồi đối diện với với cậu lịch sự ăn, nói:"Không đủ trong nồi còn."
"Được," Lục Áo ăn xong 1 miếng mỳ to, "Tôi cảm thấy tôi có thể ăn 5 chén mỳ to!"
Nói xong cậu nhanh chóng ăn xong 1 chén mỳ, vào trong phòng bếp lấy thêm.
Tống Châu dự đoán sức ăn của cậu, đặc biệt làm nhiều một chút, trong nồi còn hơn nửa nồi mỳ, bên trong tôm cua thịt cá gì cũng có.
Tống Châu ăn rất chậm, sức ăn cũng nhỏ hơn Lục Áo rất nhiều.
Lục Áo ăn xong 5 chén, anh mới ăn xong 1 chén.
Trong nồi còn lại nửa chén mỳ, Tống Châu nói:" Tôi ăn không nổi nữa rồi, cậu ăn đi."
"À, được." Lục Áo cấp tốc ăn xong số mỳ còn lại, ân cần cầm lấy chén của Tống Châu,"Anh ngồi đi, tôi đi rửa chén."
Tống Châu cũng khách sáo với cậu, "Tôi xem thử giá hiện tại đã tăng tới bao nhiêu rồi."
"Cậu xem, hình như sắp tới 8.000.000 rồi kìa."
Tống Châu cầm điện thoại của cậu, nhìn thoáng qua, giá cả trong nhóm đúng thực đã tăng tới 8.030.000 tệ, đây là giá của 3 phút trước.
"8.030.000, tạm thời không còn ai ra giá thêm nữa."
"Cái giá này không tệ, tôi còn tưởng chỉ bán được với giá hơn 2.000.000, nay đã vượt xa dự đoán của tôi rồi." Lục Áo dùng khăn lau khô tay, lại ngồi bên cạnh Tống Châu, cầm lấy điện thoại, "Bán đấu giá sắp kết thúc rồi."
Lục Áo ở trong nhóm @ toàn thể thành viên: mọi người chú ý, lần đấu giá này có lắp thêm công năng kéo dài thời gian ra giá, mỗi 5 phút cuối nếu có người ra giá cao hơn, sẽ tự động kéo dài thêm 5 phút, nếu trong thời gian giới hạn này không có ai ra giá tiếp, thì người ra giá cao cuối cùng sẽ đấu giá thành công.
- Hiện tại đã cách lần ra giá trước đã qua 4 phút, đấu giá sắp thành công.
Lời này của Lục Áo đã kích động mọi người, tranh thủ trước khi thời gian giới hạn kết thúc, lại có người ra giá nhiều hơn 5.000 tệ, cũng tức là 8.035.000.
Một vòng cạnh tranh giá mới bắt đầu.
Khi đến giá 8.120.000 tệ, giá cả hoàn toàn bất động.
Lục Áo cũng không ậm ờ, thời gian vừa tới, lập tức tuyên bố đấu giá kết thúc, mời người đại gia họ Quy ra chat riêng.
Người đấu giá được con cá tên Quy Yểu Yểu, là 1 người nữ.
Lục Áo và cô ấy gọi điện thoại bàn bạc, Quy Yểu Yểu sảng khoái nói:" Địa chỉ của tôi là số 19 Chá Dịch Sơn Trang, khu Bạch Ngô Hạp, thành phố Giáp Trang, tỉnh Nguyên Nam, các cậu giao cá đến đó là được."
Lục Áo hỏi, "Được, tôi dùng trực thăng giao tới, xin hỏi xung quanh có chỗ cho trực thăng hạ cánh không?"
"Có, chờ 1 chút, tôi điều phối cái đã."
Lục Áo vừa chờ tin tức của cô ấy, vừa liên lạc với bên trực thăng.
Trực thăng không khó để liên lạc, chỉ cần có tiền, rất nhiều công ty tình nguyện chạy 1 chuyến.
Lục Áo chọn 1 công ty vận tải có thể cấp tốc xin phép đường bay, nói đối phương bay tới sân phơi lúa của thôn Lâm Ốc.
Trực thăng bay 1 chuyến cần 80.000 tệ, nếu bình thường, Lục Áo sẽ cân nhắc 1 chút, nhưng sắp có mấy trăm vạn vô túi, chút tiền 80.000 tệ có là gì.
Bên phía Quy Yểu Yểu nhanh chóng điều phối được bãi đỗ cho trực thăng, Lục Áo nhắn tin cho bên công ty vận chuyển, công vận chuyển phái trực thăng bay qua.
Lục Áo nhìn con cá mao thường trong chậu lớn.
Cá mao thường đã không còn bao nhiêu sức sống.
Tống Châu cũng lại xem, "Con cá này cuối cùng bán giá bao nhiêu?"
"8.120.000 tệ, trừ đi thuế thì đại khái có 4.460.000 tới tay."
"Không tồi." Tống Châu đóng gói với Lục Áo, tiện tay gõ gõ con cá, "Mắt nhìn của người đấu giá con cá này không tồi."
Một thứ vô hình nào đó đã rót vào trong con cá, sức sống của nó đã nhiều thêm không ít, bắt đầu giãy dụa.
Lục Áo bị nó vẫy đá bào dính đầy mặt, đá bào còn trượt xuống cổ áo của cậu, cậu có chút bất đắc dĩ nhìn Tống Châu.
Tống Châu cong cong hai mắt, "Nếu mà còn sống, khách hàng sẽ càng vui vẻ."
"Sức sống quá mạnh, lên trực thăng sẽ rất nguy hiểm."
"Không sao, thêm đá bào vào nó sẽ không vùng vẫy nữa." Tống Châu lấy máy tạo oxy, "Trước bơm chút oxy cho nó?"
"Bơm đi, có oxy hẳn là có thể sống đến tỉnh Nguyên Nam."
Lục Áo vừa nói vừa lấy thùng xốp tới, trước tiên bỏ túi nhựa to trong thùng xốp rồi cố sức khiêng con cá mao thường vào trong túi.
Khi di chuyển con cá, cậu phát hiện mấy lỗ máu bị cậu cắn ban trưa đã biến mất.
Toàn thân con cá hoàn hảo nguyên vẹn, hoàn toàn nhìn không ra đã dùng cách gì để bắt nó lên bờ.
Tống Châu đối diện với anh mắt khó hiểu của cậu, nói:" Điệu thấp sẽ tương tối an toàn."
Lục Áo mới hiểu ra, Tống Châu đang dùng cậu che dấu, cúi đầu đáp lời, Lục Áo tiếp tục kiêng cá.
Trong túi đã bơm oxy, Lục Áo phong kín miệng túi, bỏ thêm 1 lớp đá bào bên ngoài túi nhựa, cuối cùng là đóng kín thùng xốp.
Cậu thường xuyên bắt cá lớn, thùng xốp trữ trong nhà miễn cưỡng đủ to, bỏ con cá hơn 50kg vào, cũng có thể đậy lại, chỉ là nhìn cái thùng xốp được đóng gói kỹ càng này có chút giống 1 cái quan tài.
Trực thăng tới rồi, khi Lục Áo đem thùng xốp cho đối phương, ánh mắt của cơ trưởng và cơ phó hơi kỳ lạ.
Lục Áo cường điệu nói:" Là cá thật, đợi khi đến nơi sẽ mở thùng."
Mấy người Lâm Mãn Chương tới hỗ trợ cũng đứng ra làm chứng, "Chúng tôi thường đóng gói cá như vậy, nếu không gói kỹ nó sẽ giãy dụa trên đường đi."
Cơ trưởng nhìn mắt cậu, nhìn mấy giây mới miễn cưỡng nhường bước,"Được rồi. Khi tới nơi chúng ta cùng nhau mở thùng."
Lục Áo gật đầu, mọi người hỗ trợ khiêng thùng lên trực thăng.
Lâm Cống Thương hâm mộ nhìn cái thùng to này, "Con cá này cũng nặng thật."
"Hơn 50kg, đương nhiên sẽ nặng." Lục Áo vẫy tay chào bọn họ, "Bọn tôi đi bán cá trước, khi về sẽ mời mọi người đi uống rượu."
Lục Áo lên trực thăng, Tống Châu theo sau đi lên.
Hai người đeo đồ bịt tai, cài đai an toàn vào.
Trực thăng chậm rãi cất cánh, bay về hướng tây nam.
Lúc này, Quy Yểu Yểu mang theo trợ lý đang nôn nóng chờ cá trên bãi đỗ trực thăng.
Chú thích:
Thuế IQ: là chỉ việc khi mua sắm đã chi trả 1 số tiền cao hơn giá trị thực tế của món đồ muốn mua đó, phần tiền oan đó được xem như nộp thuế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất