Sau Khi Trọng Sinh Thành Long Vương Tôi Dựa Vào Hải Sản Làm Giàu
Chương 58
Cá mú nghệ con mà Lục Áo đặt đã được nuôi trồng một khoảng thời gian rồi.
Cậu gần đây vẫn luôn bận rộn, không cách nào đi lấy.
Hiện tại cậu cuối cùng cũng rãnh rồi, sáng bán cá xong, học xong lớp đào tạo '' Giấy chứng nhận khả năng chuyên môn", sau đó đặc biệt mang theo máy bơm oxy lái xe 3 gác đi trại cá giống bên ngoài huyện thành, định đi lấy cá mú nghệ con.
Chủ trại cá họ Mao, có hơn 20 năm kinh nghiệm gây trồng cá giống, danh tiếng vẫn luôn rất tốt.
Lúc cậu đến ngư trường ông chủ đang ăn cơm, trông thấy Lục Áo, Mao Hoa Thanh vội vàng đứng lên chào đón, "Cậu ăn cơm chưa, ăn chút ở chỗ tôi không?"
"Ăn rồi, sao các anh lại ăn trễ vậy?"
"Vừa rồi có chút chuyện nên mới trễ. Dù sao cũng ở nhà mà, sớm chút trễ chút cũng không sao. Ài, tôi dẫn cậu đi xem cá mú nghệ con nhé, đã lựa sẵn hết cho cậu rồi."
Vì Lục Áo sau đó đã đặt thêm 500 con cá mú nghệ con, Mao Hoa Thanh liền giảm giá cho cậu, chỉ thu 6.5 tệ cho 1 con.
Giá này đi chỗ khác hỏi ai cũng bảo rẻ, hai người hợp tác rất hài lòng.
Mao Hoa Thanh vừa nói vừa cấp tốc lùa cơm vào miệng, dẫn Lục Áo ra cạnh biển.
Trại cá giống của anh ta ở ngay trong biển, dùng hình thức lồng bè để nuôi cá.
Lục Áo đi cùng, thấy có hơn chục lồng bè ghép lại với nhau, tò mò nhìn một chút, "Toàn bộ chỗ này đều là cá mú nghệ sao?"
"Không phải, nào có nhiều như vậy?" Mao Hoa Thanh cười, "Cá mú nghệ không dễ nuôi, sức lực lại lớn, thường thì cá mú nghệ thành niên tôi đều chuyển vào trong lồng nuôi, chỗ này chủ yếu là nuôi sò điệp."
"Toàn bộ sao?"
"Đúng, toàn bộ đều là sò điệp. Chỗ các cậu có người muốn nuôi không? Năm nay sò điệp bán được giá lắm, mấy con sò điệp lớn có thể bán được 8 tệ nửa kg. Nếu như muốn nuôi, chỗ tôi cũng có sò giống nha."
"Không có nghe nói, bên chỗ tôi không có lồng cá."
"Cũng phải, chỗ các cậu địa thế tốt, ra biển cũng rất tiện, lồng cá cũng không dễ quản lý, vừa cần kỹ thuật vừa mệt, vẫn là bắt cá thoải mái hơn."
Lục Áo không hùa theo, cậu hỏi:" Chỗ anh hiện tại có sò điệp đã lớn không? Tôi mua một chút."
Mao Hoa Thanh vội hỏi:" Có có có, cậu cần bao nhiêu, tôi vớt cá mú nghệ cho cậu xong sẽ đi vớt sò điệp."
"Cho tôi 17kg đi."
"Đợt chút nhé, tôi vớt cá mú nghệ cho cậu trước, cá mú nghệ mà cậu cần tôi nuôi ở cái lồng bè nhỏ khác. Chúng ta qua bên kia xem."
Mao Hoa Thanh dẫn Lục Áo ngồi trên một cái thuyền nhỏ, lái qua lồng nuôi cá.
Vợ của anh ta đang nghỉ trong căn nhà bên trên lồng bè, tiện thể chăm sóc những con sò điệp này.
Trông thấy Lục Áo tới, cô ấy đi ra chào hỏi.
Mao Hoa Thanh hỏi:" Bà xã, vợt lưới đâu? Cho anh 2 thùng nước nữa."
"Đợi chút, em đi lấy. Hôm nay tới lấy cá mú nghệ con phải không?"
"Đúng, Lục Áo còn muốn mua chút sò điệp, em xem chỗ nào có sò điệp lớn nhất, vớt 17kg đi."
"À! Sò điệp của mấy cái lồng đằng xa kia là mập nhất, em qua kia vớt lên xem thử, mấy anh đợi xíu nhé."
Vợ Mao Hoa Thanh vừa nghe có mối làm ăn, quên luôn việc hỏi han, vội vàng cầm vợt đi vớt.
Mao Hoa Thanh thì dẫn Lục Áo đi xem cá mú nghệ, "Cá mú nghệ mà tôi nuôi đều là chính tông, giống như cá hoang dã vậy, nên sinh trưởng có hơi chậm 1 chút."
"Không sao." Lục Áo thuận miệng hỏi, "Vậy cá mú nghệ mà những nhà khác nuôi là gì?"
"Này khó nói lắm, loài nào cũng có, bình thường sẽ xem nhu cầu của khách hàng, rất nhiều người sẽ nuôi cá mú trân châu, loài này là lai gữa cá mú cọp và cá mú nghệ, lớn nhanh, sức đề kháng tốt, nếu như cậu muốn, lần sau tôi sẽ nuôi loại này cho cậu."
"Tạm thời không cần." Lục Áo nói, "Lần sau cần sẽ tìm anh."
"Được, nếu như không nuôi cá mú nghệ, chỗ tôi vẫn còn những loại cá nổi tiếng khá, hiệu quả kinh tế không tồi, đợt lát nữa tôi cho cậu một cuốn sách nhỏ, khi cần cậu có thể hiểu rõ thêm."
"Được."
Hai người vừa đi vừa nói, một hồi đã đến lồng nhỏ nuôi cá mú nghệ con.
Mao Hoa Thanh đựng đầy nước biển cho thùng nước rồi bắt đầu dùng vợt vớt.
Lục Áo lần đầu tiên nhìn thấy cá mú nghệ con.
Mấy con cá giống này dễ thương hơn cá lớn nhiều, con nào cũng tròn xoe, da cá có hơi phản quang, nhìn như đồ chơi trẻ em,
Mao Hoa Thanh vớt từng con một lên, vừa vớt vừa đếm, đếm đủ 500 con, lại thêm 10 con vào trong thùng, cười với Lục Áo, "510 con, đều ở đây hết, 10 con kia là tôi tặng."
"Cảm ơn."
"Không cần khách sáo, cậu đếm lại lần nữa đi, đợt lát nữa tôi sẽ đưa cho cậu thước đo, cậu cũng có thể đo thử, đảm bảo mỗi 1 con đều hơn 9cm.''
"Không cần đo, vừa nhìn là biết ngay."
"Ha ha ha đúng vậy, chúng ta kiêng cá về nào."
Hai người khiêng thùng cá về bờ, vợ Mao Hoa Thanh cũng qua đây, dùng bao tải đựng bao lớn sò điệp, nhiệt tình hỏi:"Cố tình chọn 2 túi lưới mập mạp nhất để cắt đó, Lục Áo cậu xem chất lượng này được không?"
Lục Áo mở túi ra xem, quả nhiên con nào cũng rất to, sắp to bằng lòng bàn tay cậu.
Mao Hoa Thanh thấy cậu vừa lòng, nói:" Sò điệp nhà tôi là sò điệp thịt hồng, nấu vừa thơm vừa mềm, tối nay cậu ăn thử là biết. Bất kể là hấp hay nấu canh, mùi vị đều cực kỳ được. Chỉ là không nên ăn nhiều, sợ là khô nóng trong người!"
Nói rồi Mao Hoa Thanh lộ ra vẻ tươi cười 'cậu cũng hiểu mà'.
Lục Áo làm bộ không phát hiện.
Những con sò điệp này Mao Hoa Thanh bán cho cậu 5 tệ nửa kg, tổng cộng hơn 17kg, bỏ đi số lẻ, chỉ tính 17kg.
Lục Áo thanh toán tiền, đem cá mú nghệ và sò điệp bỏ lên xe 3 gác.
Mao Hoa Thanh đi qua hỗ trợ khiêng vác, "Mấy con sò điệp này tối này có thể ăn rồi, sò điệp mà nhà tôi nuôi, không có cát, cũng đã thông qua kiểm dịch tiểu chuẩn để đưa ra thị trường, nếu mà ăn sashimi, uống chút rượu cũng không thành vấn đề."
"Được, cảm ơn."
"Ài, không cần khách sáo, nếu ăn thấy vừa lòng, lần sau lại tới nhé."
Lục Áo về tới thôn đã hơn 4 giờ chiều, cậu bỏ sò điệp vào trong thau lớn, thêm chút nước biển vào để nuôi tạm.
Cá mú nghệ con còn nhỏ, thời tiết lại nóng thế này, Lục Áo sợ để lâu sẽ không sống nổi, dứt khoát nhân lúc trời chưa tối, chở ra biển để phóng sinh sớm.
Cậu chở thùng ra bờ biển, lại khiêng tới chỗ đá ngầm.
Người còn chưa tới đá ngầm, tai cậu đã nghe thấy tiếng ai đang nói.
Người nói còn rất trẻ, nhưng không phải là mấy giọng nói quen thuộc mà cậu từng nghe.
Hai âm thanh hình như đang trò chuyện, nghe giống như đôi tình nhân.
Giờ là thời gian nghỉ hè, mấy sinh viên đại học trong thôn đều trở về, có thể là đang đi biển bắt hải sản.
Lục Áo nghe xong, cũng không để ý, vì để tránh xấu hổ, cậu đặc biệt cách xa xa để né tránh.
Cậu khiêng cá mú nghệ tiếp tục đi, đi tới vùng biển thường ngày hay bắt cá, đem cá mú nghệ đổ vào trong biển.
Cậu thường xuyên bắt được cá mú nghệ ở xung quanh đây, môi trường bên này hẳn là thích hợp cho cá mú nghệ sinh trưởng.
Thùng nước nghiêng qua, cá mú nghệ trơn tròn rơi vào trong nước biển, nhanh chóng chạy trốn ra bốn phía.
Lục Áo đổ hết 2 thùng còn lại, hít 1 hơi thật sâu rồi nhảy xuống nước, muốn nhìn xem những con cá này có thích ứng với môi trường không.
Cậu không định bắt cá, trên người chỉ mặc mỗi cái quần cộc, tùy tiện xuống nước xem thử, đợi lát nữa sẽ trở về nhà.
Cậu xuống nước bơi 1 vòng, khi trồi lên mặt nước, bên tai nghe được tiếng kêu cứu.
Đó là giọng nam, tiếng kêu tràn ngập sự sợ hãi, cũng không biết đã kêu bao lâu.
Lục Áo không ngờ ở đây còn có thể gặp phải chuyện ngoài ý muốn.
Tiếng kêu cứu càng ngày càng yếu, dần dần yếu đến mức sắp không nghe được nữa.
Lục Áo trong lòng giật mình, mặc kệ những suy nghĩ lung tung trong đầu, hét lớn một tiếng, "Cố chịu 1 chút! Tôi tới ngay!"
Nói xong cậu bơi nhanh qua bên kia.
Tiếng kêu hẳn phát ra từng chỗ tảng đá ngầm to cách cậu khoảng 1 km, nơi đó có khúc quẹo, vừa khéo ngăn cản tầm mắt.
Tai Lục Áo tinh, chẳng sợ cách xa như vậy, cậu vẫn nghe được rõ ràng.
Trên thực tế, muốn bơi qua cần tốn 3-5 phút.
Trong lòng Lục Áo sốt ruột.
Nghe động tĩnh này, hẳn bọn họ đã rơi xuống nước được 1 khoảng thời gian, bơi qua đã tốn thời gian, đi vớt người cũng cần thời gian, thời gian dây dưa 3-5 phút này, cả hai có thể đều sẽ chết mất.
Tốc độ bơi của Lục Áo chỉ bình thường mà thôi.
Nếu chạy trên bờ có thể sẽ nhanh hơn, nhưng trên bờ đá ngầm gập ghềnh, thủy triều mỗi ngày đều sẽ bao phủ 1 phần, bởi vậy có rất nhiều đá ngầm đều mọc đầy rêu xanh trơn trượt, không cẩn thận sẽ bị trượt ngã bể đầu.
Lục Áo ở trong nước cấp tốc bơi nhanh, đôi tai đã dần không nghe thấy tiếng kêu cứu nữa, không biết là đang vội tự cứu nên không rãnh kêu cứu hay đã chìm vào trong biển rồi.
Đáy lòng Lục Áo nặng nề, mặc kệ tất cả, mau chóng biến về hình rồng, dùng vuốt chân sau cầm quần cộc nhanh chóng bơi về bên kia.
Tốc độ bơi của hình rồng có thể nói là nhanh như điện, chỉ có hơn chục giây, cậu đã tới nơi.
Đời này cậu chưa từng chật vật nhếch nhác như vậy.
Khi cậu tới, một nam một nữ ngâm mình trong nước đã mất đi ý thức.
Hai người lẳng lặng trôi trong nước, lồng ngực không còn phập phồng, chóp mũi cũng không có bọt khí.
Nam sinh kia có thể là muốn cứu người, kết quả bị nữ sinh trong vô thức cuốn lấy, nam sinh không kịp giãy giụa, cũng bị chìm theo.
Rất nhiều người đối với tình huống ở dưới nước có sự hiểu sai, nếu có 1 người thể trọng 50kg rơi xuống nước, trong lúc giãy dụa, sức của người nọ tuyệt đối sẽ hơn 50kg, gây ảnh hưởng rất lớn trong việc cứu giúp.
Điều này dẫn đến rất nhiều lúc, người không kinh nghiệm đi cứu người bị đuối nước trái lại khiến bản thân cũng bị thiệt mạng.
Lục Áo nhanh chóng bơi qua, quên cả việc biến lại hình người, móng ngắn nhỏ mỗi bên 1 người, trước tiên kéo họ trồi lên mặt trước trước.
Thấy hai người không thể tự mình hít thở, ôm nổi lên mặt nước cũng không còn hô hấp.
Trong lòng Lục áo hiện ra dự cảm xấu.
Đá ngầm nơi này tương đối dốc, lên bờ không tiện, Lục Áo vùng vẫy một hồi mới thành công lên bờ.
Trên bờ, 2 người đều đã rơi vào hôm mê.
Móng vuốt của Lục Áo đặt trên ngực bụng của bọn họ, bọn họ không hề có phản ứng.
Nếu như không kịp thời nghĩ ra biện pháp, cho dù có thể cứu sống, bọn họ cũng sẽ đối mặt với nguy cơ não bộ bị tổn thương.
Lục Áo nhanh chóng biến về hình người, mặc lại quần cộc, làm hồi sinh tim phổi (CPR) cho họ, một giây cũng không dám trì hoãn.
Lần đầu tiên cậu gặp phải loại tình huống khó cả đôi đường này, chỉ sợ có thể cứu được người này không cứu được người còn lại.
Cậu gần đây vẫn luôn bận rộn, không cách nào đi lấy.
Hiện tại cậu cuối cùng cũng rãnh rồi, sáng bán cá xong, học xong lớp đào tạo '' Giấy chứng nhận khả năng chuyên môn", sau đó đặc biệt mang theo máy bơm oxy lái xe 3 gác đi trại cá giống bên ngoài huyện thành, định đi lấy cá mú nghệ con.
Chủ trại cá họ Mao, có hơn 20 năm kinh nghiệm gây trồng cá giống, danh tiếng vẫn luôn rất tốt.
Lúc cậu đến ngư trường ông chủ đang ăn cơm, trông thấy Lục Áo, Mao Hoa Thanh vội vàng đứng lên chào đón, "Cậu ăn cơm chưa, ăn chút ở chỗ tôi không?"
"Ăn rồi, sao các anh lại ăn trễ vậy?"
"Vừa rồi có chút chuyện nên mới trễ. Dù sao cũng ở nhà mà, sớm chút trễ chút cũng không sao. Ài, tôi dẫn cậu đi xem cá mú nghệ con nhé, đã lựa sẵn hết cho cậu rồi."
Vì Lục Áo sau đó đã đặt thêm 500 con cá mú nghệ con, Mao Hoa Thanh liền giảm giá cho cậu, chỉ thu 6.5 tệ cho 1 con.
Giá này đi chỗ khác hỏi ai cũng bảo rẻ, hai người hợp tác rất hài lòng.
Mao Hoa Thanh vừa nói vừa cấp tốc lùa cơm vào miệng, dẫn Lục Áo ra cạnh biển.
Trại cá giống của anh ta ở ngay trong biển, dùng hình thức lồng bè để nuôi cá.
Lục Áo đi cùng, thấy có hơn chục lồng bè ghép lại với nhau, tò mò nhìn một chút, "Toàn bộ chỗ này đều là cá mú nghệ sao?"
"Không phải, nào có nhiều như vậy?" Mao Hoa Thanh cười, "Cá mú nghệ không dễ nuôi, sức lực lại lớn, thường thì cá mú nghệ thành niên tôi đều chuyển vào trong lồng nuôi, chỗ này chủ yếu là nuôi sò điệp."
"Toàn bộ sao?"
"Đúng, toàn bộ đều là sò điệp. Chỗ các cậu có người muốn nuôi không? Năm nay sò điệp bán được giá lắm, mấy con sò điệp lớn có thể bán được 8 tệ nửa kg. Nếu như muốn nuôi, chỗ tôi cũng có sò giống nha."
"Không có nghe nói, bên chỗ tôi không có lồng cá."
"Cũng phải, chỗ các cậu địa thế tốt, ra biển cũng rất tiện, lồng cá cũng không dễ quản lý, vừa cần kỹ thuật vừa mệt, vẫn là bắt cá thoải mái hơn."
Lục Áo không hùa theo, cậu hỏi:" Chỗ anh hiện tại có sò điệp đã lớn không? Tôi mua một chút."
Mao Hoa Thanh vội hỏi:" Có có có, cậu cần bao nhiêu, tôi vớt cá mú nghệ cho cậu xong sẽ đi vớt sò điệp."
"Cho tôi 17kg đi."
"Đợt chút nhé, tôi vớt cá mú nghệ cho cậu trước, cá mú nghệ mà cậu cần tôi nuôi ở cái lồng bè nhỏ khác. Chúng ta qua bên kia xem."
Mao Hoa Thanh dẫn Lục Áo ngồi trên một cái thuyền nhỏ, lái qua lồng nuôi cá.
Vợ của anh ta đang nghỉ trong căn nhà bên trên lồng bè, tiện thể chăm sóc những con sò điệp này.
Trông thấy Lục Áo tới, cô ấy đi ra chào hỏi.
Mao Hoa Thanh hỏi:" Bà xã, vợt lưới đâu? Cho anh 2 thùng nước nữa."
"Đợi chút, em đi lấy. Hôm nay tới lấy cá mú nghệ con phải không?"
"Đúng, Lục Áo còn muốn mua chút sò điệp, em xem chỗ nào có sò điệp lớn nhất, vớt 17kg đi."
"À! Sò điệp của mấy cái lồng đằng xa kia là mập nhất, em qua kia vớt lên xem thử, mấy anh đợi xíu nhé."
Vợ Mao Hoa Thanh vừa nghe có mối làm ăn, quên luôn việc hỏi han, vội vàng cầm vợt đi vớt.
Mao Hoa Thanh thì dẫn Lục Áo đi xem cá mú nghệ, "Cá mú nghệ mà tôi nuôi đều là chính tông, giống như cá hoang dã vậy, nên sinh trưởng có hơi chậm 1 chút."
"Không sao." Lục Áo thuận miệng hỏi, "Vậy cá mú nghệ mà những nhà khác nuôi là gì?"
"Này khó nói lắm, loài nào cũng có, bình thường sẽ xem nhu cầu của khách hàng, rất nhiều người sẽ nuôi cá mú trân châu, loài này là lai gữa cá mú cọp và cá mú nghệ, lớn nhanh, sức đề kháng tốt, nếu như cậu muốn, lần sau tôi sẽ nuôi loại này cho cậu."
"Tạm thời không cần." Lục Áo nói, "Lần sau cần sẽ tìm anh."
"Được, nếu như không nuôi cá mú nghệ, chỗ tôi vẫn còn những loại cá nổi tiếng khá, hiệu quả kinh tế không tồi, đợt lát nữa tôi cho cậu một cuốn sách nhỏ, khi cần cậu có thể hiểu rõ thêm."
"Được."
Hai người vừa đi vừa nói, một hồi đã đến lồng nhỏ nuôi cá mú nghệ con.
Mao Hoa Thanh đựng đầy nước biển cho thùng nước rồi bắt đầu dùng vợt vớt.
Lục Áo lần đầu tiên nhìn thấy cá mú nghệ con.
Mấy con cá giống này dễ thương hơn cá lớn nhiều, con nào cũng tròn xoe, da cá có hơi phản quang, nhìn như đồ chơi trẻ em,
Mao Hoa Thanh vớt từng con một lên, vừa vớt vừa đếm, đếm đủ 500 con, lại thêm 10 con vào trong thùng, cười với Lục Áo, "510 con, đều ở đây hết, 10 con kia là tôi tặng."
"Cảm ơn."
"Không cần khách sáo, cậu đếm lại lần nữa đi, đợt lát nữa tôi sẽ đưa cho cậu thước đo, cậu cũng có thể đo thử, đảm bảo mỗi 1 con đều hơn 9cm.''
"Không cần đo, vừa nhìn là biết ngay."
"Ha ha ha đúng vậy, chúng ta kiêng cá về nào."
Hai người khiêng thùng cá về bờ, vợ Mao Hoa Thanh cũng qua đây, dùng bao tải đựng bao lớn sò điệp, nhiệt tình hỏi:"Cố tình chọn 2 túi lưới mập mạp nhất để cắt đó, Lục Áo cậu xem chất lượng này được không?"
Lục Áo mở túi ra xem, quả nhiên con nào cũng rất to, sắp to bằng lòng bàn tay cậu.
Mao Hoa Thanh thấy cậu vừa lòng, nói:" Sò điệp nhà tôi là sò điệp thịt hồng, nấu vừa thơm vừa mềm, tối nay cậu ăn thử là biết. Bất kể là hấp hay nấu canh, mùi vị đều cực kỳ được. Chỉ là không nên ăn nhiều, sợ là khô nóng trong người!"
Nói rồi Mao Hoa Thanh lộ ra vẻ tươi cười 'cậu cũng hiểu mà'.
Lục Áo làm bộ không phát hiện.
Những con sò điệp này Mao Hoa Thanh bán cho cậu 5 tệ nửa kg, tổng cộng hơn 17kg, bỏ đi số lẻ, chỉ tính 17kg.
Lục Áo thanh toán tiền, đem cá mú nghệ và sò điệp bỏ lên xe 3 gác.
Mao Hoa Thanh đi qua hỗ trợ khiêng vác, "Mấy con sò điệp này tối này có thể ăn rồi, sò điệp mà nhà tôi nuôi, không có cát, cũng đã thông qua kiểm dịch tiểu chuẩn để đưa ra thị trường, nếu mà ăn sashimi, uống chút rượu cũng không thành vấn đề."
"Được, cảm ơn."
"Ài, không cần khách sáo, nếu ăn thấy vừa lòng, lần sau lại tới nhé."
Lục Áo về tới thôn đã hơn 4 giờ chiều, cậu bỏ sò điệp vào trong thau lớn, thêm chút nước biển vào để nuôi tạm.
Cá mú nghệ con còn nhỏ, thời tiết lại nóng thế này, Lục Áo sợ để lâu sẽ không sống nổi, dứt khoát nhân lúc trời chưa tối, chở ra biển để phóng sinh sớm.
Cậu chở thùng ra bờ biển, lại khiêng tới chỗ đá ngầm.
Người còn chưa tới đá ngầm, tai cậu đã nghe thấy tiếng ai đang nói.
Người nói còn rất trẻ, nhưng không phải là mấy giọng nói quen thuộc mà cậu từng nghe.
Hai âm thanh hình như đang trò chuyện, nghe giống như đôi tình nhân.
Giờ là thời gian nghỉ hè, mấy sinh viên đại học trong thôn đều trở về, có thể là đang đi biển bắt hải sản.
Lục Áo nghe xong, cũng không để ý, vì để tránh xấu hổ, cậu đặc biệt cách xa xa để né tránh.
Cậu khiêng cá mú nghệ tiếp tục đi, đi tới vùng biển thường ngày hay bắt cá, đem cá mú nghệ đổ vào trong biển.
Cậu thường xuyên bắt được cá mú nghệ ở xung quanh đây, môi trường bên này hẳn là thích hợp cho cá mú nghệ sinh trưởng.
Thùng nước nghiêng qua, cá mú nghệ trơn tròn rơi vào trong nước biển, nhanh chóng chạy trốn ra bốn phía.
Lục Áo đổ hết 2 thùng còn lại, hít 1 hơi thật sâu rồi nhảy xuống nước, muốn nhìn xem những con cá này có thích ứng với môi trường không.
Cậu không định bắt cá, trên người chỉ mặc mỗi cái quần cộc, tùy tiện xuống nước xem thử, đợi lát nữa sẽ trở về nhà.
Cậu xuống nước bơi 1 vòng, khi trồi lên mặt nước, bên tai nghe được tiếng kêu cứu.
Đó là giọng nam, tiếng kêu tràn ngập sự sợ hãi, cũng không biết đã kêu bao lâu.
Lục Áo không ngờ ở đây còn có thể gặp phải chuyện ngoài ý muốn.
Tiếng kêu cứu càng ngày càng yếu, dần dần yếu đến mức sắp không nghe được nữa.
Lục Áo trong lòng giật mình, mặc kệ những suy nghĩ lung tung trong đầu, hét lớn một tiếng, "Cố chịu 1 chút! Tôi tới ngay!"
Nói xong cậu bơi nhanh qua bên kia.
Tiếng kêu hẳn phát ra từng chỗ tảng đá ngầm to cách cậu khoảng 1 km, nơi đó có khúc quẹo, vừa khéo ngăn cản tầm mắt.
Tai Lục Áo tinh, chẳng sợ cách xa như vậy, cậu vẫn nghe được rõ ràng.
Trên thực tế, muốn bơi qua cần tốn 3-5 phút.
Trong lòng Lục Áo sốt ruột.
Nghe động tĩnh này, hẳn bọn họ đã rơi xuống nước được 1 khoảng thời gian, bơi qua đã tốn thời gian, đi vớt người cũng cần thời gian, thời gian dây dưa 3-5 phút này, cả hai có thể đều sẽ chết mất.
Tốc độ bơi của Lục Áo chỉ bình thường mà thôi.
Nếu chạy trên bờ có thể sẽ nhanh hơn, nhưng trên bờ đá ngầm gập ghềnh, thủy triều mỗi ngày đều sẽ bao phủ 1 phần, bởi vậy có rất nhiều đá ngầm đều mọc đầy rêu xanh trơn trượt, không cẩn thận sẽ bị trượt ngã bể đầu.
Lục Áo ở trong nước cấp tốc bơi nhanh, đôi tai đã dần không nghe thấy tiếng kêu cứu nữa, không biết là đang vội tự cứu nên không rãnh kêu cứu hay đã chìm vào trong biển rồi.
Đáy lòng Lục Áo nặng nề, mặc kệ tất cả, mau chóng biến về hình rồng, dùng vuốt chân sau cầm quần cộc nhanh chóng bơi về bên kia.
Tốc độ bơi của hình rồng có thể nói là nhanh như điện, chỉ có hơn chục giây, cậu đã tới nơi.
Đời này cậu chưa từng chật vật nhếch nhác như vậy.
Khi cậu tới, một nam một nữ ngâm mình trong nước đã mất đi ý thức.
Hai người lẳng lặng trôi trong nước, lồng ngực không còn phập phồng, chóp mũi cũng không có bọt khí.
Nam sinh kia có thể là muốn cứu người, kết quả bị nữ sinh trong vô thức cuốn lấy, nam sinh không kịp giãy giụa, cũng bị chìm theo.
Rất nhiều người đối với tình huống ở dưới nước có sự hiểu sai, nếu có 1 người thể trọng 50kg rơi xuống nước, trong lúc giãy dụa, sức của người nọ tuyệt đối sẽ hơn 50kg, gây ảnh hưởng rất lớn trong việc cứu giúp.
Điều này dẫn đến rất nhiều lúc, người không kinh nghiệm đi cứu người bị đuối nước trái lại khiến bản thân cũng bị thiệt mạng.
Lục Áo nhanh chóng bơi qua, quên cả việc biến lại hình người, móng ngắn nhỏ mỗi bên 1 người, trước tiên kéo họ trồi lên mặt trước trước.
Thấy hai người không thể tự mình hít thở, ôm nổi lên mặt nước cũng không còn hô hấp.
Trong lòng Lục áo hiện ra dự cảm xấu.
Đá ngầm nơi này tương đối dốc, lên bờ không tiện, Lục Áo vùng vẫy một hồi mới thành công lên bờ.
Trên bờ, 2 người đều đã rơi vào hôm mê.
Móng vuốt của Lục Áo đặt trên ngực bụng của bọn họ, bọn họ không hề có phản ứng.
Nếu như không kịp thời nghĩ ra biện pháp, cho dù có thể cứu sống, bọn họ cũng sẽ đối mặt với nguy cơ não bộ bị tổn thương.
Lục Áo nhanh chóng biến về hình người, mặc lại quần cộc, làm hồi sinh tim phổi (CPR) cho họ, một giây cũng không dám trì hoãn.
Lần đầu tiên cậu gặp phải loại tình huống khó cả đôi đường này, chỉ sợ có thể cứu được người này không cứu được người còn lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất