Sau Khi Trọng Sinh Thành Long Vương Tôi Dựa Vào Hải Sản Làm Giàu
Chương 72: Lục Áo mang theo cái túi lưới căng phồng bơi lên mặt biển
Giá cá thu thì không cao, nhưng lại có rất nhiều chất béo không bão hòa trên người nó, khiến thịt cá dễ bị thối rữa tự rã dưới tác dụng của enzym, bởi vậy cá thu mà người trên bờ ăn thường không tươi.
Và một khi nó thối rữa, histidin và vi khuẩn trong cơ thể sẽ tổ hợp thành histamin, con người khi ăn vào sẽ cực dễ bị ngộ độc.
Đặc tính của cá thu khiến cho nó biến thành loại hải sản không được yêu thích trong mắt con người, nếu như con người muốn được ăn cá thu tươi ngon là một chuyện không dễ dàng.
Lâm Tê Nham rất thích ăn cá thu, nhưng đã lâu lắm rời không được ăn, chủ yếu là không có cá tươi để ăn, cá thu không tươi có vị rất tanh, còn có chút hôi, tuyệt đối không phải gu của cậu ấy.
Cá thu vừa ra khỏi mặt nước, câu ấy kích động cầm lấy cần câu, "Tôi lấy đi chiên nha?"
Lần này Lục Áo câu được 1 con cá thu hơi to, có khoảng 250g, đủ là một món.
Lục Áo gật đầu, tỏ ý cứ lấy đi.
Lâm Tê Nham đem cá đi xử lý, dùng gừng tươi ướp, chuẩn bị chiên.
Lục Áo nghĩ nghĩ, "Một con không đủ ăn, cậu đi chỗ cá mà tôi bắt lấy thêm 1 con cá tráp đen ra chiên đi."
Lâm Tê Nham đồng ý, "Cá tráp đen chiên lên vừa thơm vừa ngon, đưa cơm là tuyệt vời."
Lâm Mãn Chương ngồi bên cạnh, nói:" Mọi người là cùng ăn cơm, không thể để một mình Lục Áo ra thức ăn, cậu đi chỗ tôi lấy 1 con đi."
Lâm Mãn Chương đã nói vậy, ai cũng sôi nổi đóng góp cá làm cơm trưa.
Lục Áo không phản đối.
Cậu ngồi trên ghế nhỏ tiếp tục câu cá.
Mặt trời ban trưa nắng gắt, hiện tại không phải là thời điểm tốt để câu cá, thế mà cần câu của cậu, mấy con cá đó cứ nối đuôi nhau cắn câu.
Không tới một hồi, thùng nhỏ bên cạnh cậu đã có bảy tám con cá, từ cá tráp trắng đến cá nhồng biển, cá gì cũng có.
Nhân lúc cơm chưa làm xong, mấy con cá này được trực tiếp đưa đến chỗ Lâm Tê Nham.
Mấy con cá này không phải là cá quý hiếm mắc tiền gì, nhưng mà vừa câu lên đã làm thịt, bất kể là loại nào, khi ăn vào khẩu cảm đều không tồi.
Qua bàn tay của đầu bếp Lâm Tê Nham chiên xào hấp nấu, đủ loại thịt cá canh cá ra lò, khắp thuyền dậy hương thơm.
Lâm Mãn Chương thấy đã câu được kha khá rồi liền nói:" Chúng ta nghỉ ngơi trước đi, ăn trưa xong rồi câu tiếp."
Lục Áo nhìn mấy mon mà Lâm Tê Nham làm ra, "Tôi câu thêm một lát, không kịp để ăn trưa cũng có thể chừa cho cơm tối."
Cậu câu được nhiều mà ăn cũng nhiều, nếu mà không câu thêm vài con, chưa hẳn sẽ đủ ăn.
Lâm Mãn Chương không phản đối, vỗ vỗ vai cậu rồi gọi mọi người đi ăn.
Bữa cơm trên biển cũng không chú trọng gì, mỗi người cầm một cái tô inox to, múc xong cơm gắp xong thức ăn kiếm chỗ ngồi nhìn biển lớn là có thể bắt đầu ăn rồi.
Trưa nay cá nhiều, tay nghề của Lâm Tê Nham bình thường, nhưng bởi vì cá quá tươi, chỉ đơn giản nấu nướng một chút, không cần thêm gia vị đặc biệt gì, cho dù là cho 1 chút muối, ăn vào cũng tươi ngon vô cùng.
Trong lịch sử, ngư dân có truyền thống dùng cá làm cơm, cá vừa vớt lên, nấu chín, vừa có thể coi như cơm vừa có thể xem là món ăn, từ đó có thể thấy cá rất dễ ăn.
Lục Áo bưng cơm ăn, vừa ăn vừa canh chừng cần câu.
Cần câu đặt bên cạnh, thường sẽ có cắn câu, cậu nhấc cần câu lên, gỡ cá xuống, ném vào trong thùng.
Lâm Quý Hiếu ngồi nhìn cậu câu được hết con này tới con khác, hâm mộ vô cùng, "Nếu mà ngư dân nào cũng được may mắn như cậu, vậy thì sẽ không cần phải rầu rồi."
"Tạm ổn thôi." Lục Áo nói, "Nếu lỡ có sức ăn lớn giống tôi, vậy thì vẫn phải tiếp tục rầu thôi."
"Ha ha ha ha, câu này nói cũng đúng, với sức ăn của cậu hả, chẳng may không có chút bản lĩnh thì ngay cả bản thân cũng nuôi không nổi."
Lục Áo cấp tốc ăn xong 1 tô cơm, đi múc tô thứ 2.
Cá biển không có nhiều xương, mọi người ăn cơm rất nhanh, ngoại trừ Lục Áo những người khác 10 phút đã giải quyết xong bữa trưa.
Cơm nước xong, mấy người Lâm Mãn Chương đi vào khoang thuyền ngủ, Lục Áo vẫn còn ngồi bên ngoài vừa ăn vừa câu cá, Lâm Tê Nham thì ngồi bên cạnh phụ dọn cá.
Lục Áo nhìn cậu ấy, "Cậu đi ngủ trước đi, đợi lát nữa 2h30 tôi sẽ gọi cậu dậy đi lặn."
Lâm Tê Nham vội nói:" Không cần, hôm nay tôi không có làm gì nên không mệt."
Lục Áo cũng không miễn cường, "Tùy cậu."
Lâm Tê Nham có chút khẩn trương, dứt khoát kéo ghế tới gần cậu trò chuyện, " Lát nữa khi mà lặn biển tôi cần chú ý điều gì?"
"Không cần chú ý gì nhiều." Lục Áo suy nghĩ, "Nước bên này có hơi sâu, khi lặn cậu nhất định phải thong thả từ tốn, hơn nữa phải làm tốt việc cân bằng áp lực lên hai bên tai, nếu không cậu sẽ khó chịu."
Đám ngư dân bọn họ khi lặn biển thường khá lỗ mãng, không có nhiều thứ có thể tổng kết cho người mới.
Mọi người lặn biển toàn dựa vào trực giác, có rất nhiều vấn đề tuy không uy hiếp tới mạng sống, nhưng đúng thật sẽ có chút ảnh hưởng nhỏ.
Lục Áo suy nghĩ một chút, lại nói:" Khi lặn tới độ sâu tầm 4-5 mét cậu sẽ cảm thấy trụy xuống bởi vì không khí bên trong khoang ngực bị đè nén, thể tích giảm nhỏ, đến khi đó không cần hoảng loạn, động tác phải ổn định."
"À, được, tôi nhớ rồi." Lâm Tê Nham vội vã lấy điện thoại ra ghi chú, "Còn nữa không?"
"Còn nữa à?" Lục Áo suy tư, "Hôm nay trời khá nóng, nhưng dưới nước biển lại lạnh sự chênh lệch về nhiệt độ khá lớn, cần phải làm nóng cơ thể trước khi lặn, tránh khi xuống nước đã bị chuột rút."
"Lát nữa tôi sẽ chuẩn bị kỹ càng."
Lục Áo thấy biểu cảm của cậu ta thay đổi, an ủi một câu, "Không cần lo lắng, kỹ thuật lặn của tôi cũng được, bắt một con cá lớn hơn 50 kg không thành vấn đề, vớt cậu lên cũng không thành vấn đề."
Lâm Tê Nham cười cười, nhưng ngón tay vẫn thoăn thoắt ghi chú lạ.
Lâm Tê Nham biết bơi, kỹ thuật bơi cũng không tệ.
Cậu ta chỉ là đó giờ chưa từng bắt cá, trong tiềm thức có chút căng thẳng.
Lục Áo thấy cậu ta thật sự rất mong đợi, ngủ trưa cũng không ngủ, đơn giản nghỉ ngơi một chút đã dẫn theo câu ta lặn biển.
Ánh sáng buổi trưa rất tốt, sau khi xuống biển, nước biển là một mảng màu xanh thẳm, giống như viên ngọc bích trong trẻo cực đại.
Con người trôi nổi bên trong, có vẻ đặc biệt nhỏ bé.
Lâm Tê nham cột một sợi dây an toàn bên hông, sau khi xuống nước, cảm giác nóng bức biến mất, sức nổi của nước dịu dàng nâng đỡ cơ thể người.
Người ở trong biển, muốn chuyển động trông rất dễ, nhưng cũng rất khó.
Nước vừa là sức nổi, vừa là lực cản, khi ở dưới nước muốn tự do thao tác cơ thể là điều không dễ dàng.
Lâm Tê Nham chậm rãi lặn xuống, một lúc sau, cậu ta trông thấy san hô nơi đáy biển, cũng thấy được đủ loại rong biển và cá nhỏ.
Bọn họ cách đàn cá nhỏ một khoảng, cá nhỏ cũng không sợ người, cứ thể lắc đầu vẫy đuôi bơi qua bơi lại, thường há miệng cắn nuốt thức gì đó.
Lâm Tê Nham mở to hai mắt, vội vàng cầm máy quay dưới nước quay lại một cảnh hiếm thấy này.
Lục Áo ở một bên không xa không gần quan sát cậu ta.
Bọn họ buổi sáng không tới đây bắt cá.
Lục Áo cũng là lần đầu nhìn thấy vùng biển này, thị lực cậu tốt, rất nhanh đã phát hiện đáy biển có một mảng ốc.
Cậu ra hiệu cho Lâm Tê Nham.
Lâm Tê Nham nhìn chỉ biết bên dưới có thứ gì đó, vụng về mà tới gần xem.
Thị lực cậu ta bình thường, nhìn nữa ngày chẳng thấy gì, không khỏi quay đầu khó hiểu nhìn Lục Áo.
Lục Áo lắc đầu, dẫn cậu ta bơi lên.
Bọn họ hôm nay không chuẩn bị dụng cụ lặn, đã bơi trong biển được một lúc phải lên bờ thở.
Lâm Tê Nham không quen lặn biển, kỹ thuật đổi hơi không được tốt lắm, bị Lục Áo xách trên mặt nước, cậu ta mới cảm nhận được hơi thở của mình không đủ, nếu tiếp tục không đổi hơi, đoán chừng sẽ cảm thấy nghẹn.
Cậu hít từng hơi thở, một tay chống trên vai Lục Áo, một tay cầm sợi dây an toàn bên hông, mượn sức nổi lên, mở miệng hỏi:" Vừa rồi cậu kêu tôi nhìn gì?"
"Dưới đó có ốc, lát nữa tôi muốn xuống đó bắt." Lục Áo nói, "Cậu đợi tôi một chút, tôi đi lấy túi lưới."
"Xuống đáy biển bắt à?" Lâm Tê Nham hồi hộp, "Đáy biển cách mặt nước có phải hơn 10 mét không?"
"Cỡ đó."
" Vậy cậu có kịp lên lại để thở không?"
"Có thể."
Thấy Lâm Tê Nham lộ ra biểu cảm chờ mong, Lục Áo lập tức nói, "Nhưng cậu không được, cậu đừng xuống đáy biển, cứ vòng quanh chỗ sâu 3-4 mét được rồi, có vấn đề gì cậu cứ kéo dây an toàn để bơi lên."
"Biết rồi." Lâm Tê Nham nuốt nuốt nước miếng:" Có cần kêu anh Chương bọn họ không?"
"Không cần, nhanh lắm."
Lục Áo về thuyền lấy túi lưới, mọi người trên thuyền đều đang ngủ, không nghe thấy bọn họ nói chuyện.
Lục Áo dẫn Lâm Tê Nham trở lại trong nước.
Lâm Tê Nham vắt máy quay ở cổ, bởi vì phải lặn biển nên máy quay này của cậu ta tương đối nhỏ xinh, trông không nặng lắm, chỉ là bọc một lớp vỏ không thấm nước hơi to thôi.
Lục Áo đặc biệt giúp cậu ta điều chỉnh lại dây an toàn, xác định không có vấn đề thì ra hiệu cho cậu ta ở lại tại chỗ, còn mình thì bơi xuống tiếp.
Càng đi xuống thì ánh sáng càng thêm u ám, sự quá độ sáng tối này bằng mắt thường có thể nhìn thấy được.
Khi tới đáy biển, xung quanh nhìn như trời đầy mây vậy, mang theo loại u ám khiến người ta cảm thấy không thoải mái.
Lục Áo một tay cầm đèn pin, một tay mò ốc.
Không ít ốc bám trên đá ngầm, ốc xà cừ, ốc tù và, ốc gai, ốc heo, đủ loại ốc không biết tên cũng có.
Lục Áo không khách sáo, trực tiếp gỡ hết bỏ vào túi lưới.
Mục tiêu của cậu không phải những con ốc này, mà là ốc kèn ban nãy trông thấy.
Ốc kèn rất lớn, cậu trong thấy một ổ ốc đặc biệt lớn, cậu nhanh tay lẹ mắt bỏ hết vào trong túi lưới.
Bảy tám con ốc kèn, gần như chiếm hết phân nửa túi lưới.
Dưới nước cách mặt nước một khoảng.
Lâm Tê Nham dưới nước không tài nào phán đoán được thời gian, chỉ cảm thấy Lục Áo đã đi rất lâu rồi, trong lòng khẩn trương, thấy Lục Áo ngẩng đầu, liền liều mạng vẫy tay ra hiệu cho cậu bơi lên.
Bọn họ chỉ mới lặn được vài phút, còn lâu mới cực hạn của Lục Áo.
Lục Áo nhìn cậu ta căng thẳng, chỉ đành bơi lên.
Lâm Te Nham cũng bơi lên, khi vừa ra khỏi mặt nước, trước tiên hung hăng hít một hơi thật sâu, mới hỏi:" Cậu làm gì mà ở dưới đó lâu vậy?"
"Cũng không lâu lắm." Lục Áo nói, "Tôi có thể nín thở 5-8 phút."
Lâm Tê Nham dùng sức lau đi nước trên mặt, trong lòng còn sợ hãi, "Tôi cảm thấy mình bị ngột tới sắp không chịu nổi."
"Do cậu không có kinh nghiệm, đây là điều bình thường, nếu thật sự tới cực hạn, tôi sẽ tự mình bơi lên, đừng lo." Lục Áo nói, "Bên dưới còn ốc, tôi xuống dưới bắt tiếp."
"Được, vậy tôi quay phim tiếp đây, nếu như cảm thấy ngột tôi sẽ bơi lên."
Lục Áo gật đầu.
Hai người lần thứ hai lặn xuống, Lục Áo bơi thẳng xuống đáy biển, một lát sau, trong túi lại nhiều thêm hai mấy con ốc kèn.
Hôm nay có thể nói là cậu đã đụng phải ổ ốc rồi.
Chỗ họ ốc kèn bán rất mắc, nửa kg đã bán hơn 200 tệ, chỉ bằng túi lưới này đã đủ bám được 1.000-2.000 tệ rồi.
Lục Áo kiểm kê lại một chút, thả mấy con ốc kèn nhỏ giấu trong khe nham thạch.
Cậu thu hoạch nhiều như vậy, không cần phải đuổi tận giết tuyệt.
Lục Áo nhìn Lâm Tê Nham bơi trên đỉnh đầu, nửa đường lại ngoi lên đổi hơi một lần.
Dù cho cậu cũng không cần đổi hơi, nhưng cậu cũng không muốn biểu hiện sự khác biệt của mình.
Sau khi lần mò phạm vi xung quanh trăm mét, Lục Áo mang theo cái túi lưới căng phồng bơi lên mặt biển.
Cậu và Lâm Tê Nham đã ở dưới nước khá lâu, Lâm Mãn Chương bọn họ cũng đã tỉnh rồi.
Thấy Lục Áo mang theo một túi ốc lớn lên, mấy người họ cảm thấy hứng thú vây quanh xem, "Dưới biển nhiều ốc vậy sao?"
"Nhiều lắm, có thể do không có người qua đây đánh bắt." Lục Áo đỡ Lâm Tê Nham lên thuyền xong, bản thân mới leo lên, "Dưới đó cũng có nhiều cá nữa."
Lâm Mãn Chương kéo cậu một phen, "Vậy chúng ta không lái thuyền về nữa, cứ bắt cá ở đây nhé?"
Lục Áo xoa xoa mặt, "Mọi người đi đi, hôm nay tôi đã đủ chỉ tiêu rồi, không đi nữa."
Mọi người lập tức ý thức được ốc trong túi không phải là ốc tầm thường.
Lâm Cống Thương mở túi ra nhìn, một câu "Đệch" buộc miệng thốt ra, "Dưới đó toàn là ốc kèn sao?"
"Không có quá tới vậy." Lục Áo nói, "Loài ốc khá tương đối nhiều, ốc kèn tôi chỉ tìm thấy mười thấy con."
"Còn nữa, 1-2-3-4....17!" Lâm Quý Hiếu tràn đầy hâm mô, "Đúng 17 con, con nào cũng to, chỉ tính ốc kèn thôi đã có 10kg rồi phải không?"
Lục Áo ước lượng, "Hình như vậy."
"Này cũng quá có lời đi, không được, tôi cũng phải xuống đó xem thử còn ốc kèn không." Lâm Quý Hiếu tranh thủ đi lấy trang bị, "Tôi cũng không cầu xin gì nhiều, có thể bắt được 3-5 con được rồi."
"3-5 con mà không nhiều?" Lâm Cống Thương cũng vội vàng chạy về lấy trang bị, "Tôi cũng đi!"
Chú thích:
Ốc kèn:
Ốc tù và:
Ốc gai:
Ốc xà cừ:
Ốc heo:
Và một khi nó thối rữa, histidin và vi khuẩn trong cơ thể sẽ tổ hợp thành histamin, con người khi ăn vào sẽ cực dễ bị ngộ độc.
Đặc tính của cá thu khiến cho nó biến thành loại hải sản không được yêu thích trong mắt con người, nếu như con người muốn được ăn cá thu tươi ngon là một chuyện không dễ dàng.
Lâm Tê Nham rất thích ăn cá thu, nhưng đã lâu lắm rời không được ăn, chủ yếu là không có cá tươi để ăn, cá thu không tươi có vị rất tanh, còn có chút hôi, tuyệt đối không phải gu của cậu ấy.
Cá thu vừa ra khỏi mặt nước, câu ấy kích động cầm lấy cần câu, "Tôi lấy đi chiên nha?"
Lần này Lục Áo câu được 1 con cá thu hơi to, có khoảng 250g, đủ là một món.
Lục Áo gật đầu, tỏ ý cứ lấy đi.
Lâm Tê Nham đem cá đi xử lý, dùng gừng tươi ướp, chuẩn bị chiên.
Lục Áo nghĩ nghĩ, "Một con không đủ ăn, cậu đi chỗ cá mà tôi bắt lấy thêm 1 con cá tráp đen ra chiên đi."
Lâm Tê Nham đồng ý, "Cá tráp đen chiên lên vừa thơm vừa ngon, đưa cơm là tuyệt vời."
Lâm Mãn Chương ngồi bên cạnh, nói:" Mọi người là cùng ăn cơm, không thể để một mình Lục Áo ra thức ăn, cậu đi chỗ tôi lấy 1 con đi."
Lâm Mãn Chương đã nói vậy, ai cũng sôi nổi đóng góp cá làm cơm trưa.
Lục Áo không phản đối.
Cậu ngồi trên ghế nhỏ tiếp tục câu cá.
Mặt trời ban trưa nắng gắt, hiện tại không phải là thời điểm tốt để câu cá, thế mà cần câu của cậu, mấy con cá đó cứ nối đuôi nhau cắn câu.
Không tới một hồi, thùng nhỏ bên cạnh cậu đã có bảy tám con cá, từ cá tráp trắng đến cá nhồng biển, cá gì cũng có.
Nhân lúc cơm chưa làm xong, mấy con cá này được trực tiếp đưa đến chỗ Lâm Tê Nham.
Mấy con cá này không phải là cá quý hiếm mắc tiền gì, nhưng mà vừa câu lên đã làm thịt, bất kể là loại nào, khi ăn vào khẩu cảm đều không tồi.
Qua bàn tay của đầu bếp Lâm Tê Nham chiên xào hấp nấu, đủ loại thịt cá canh cá ra lò, khắp thuyền dậy hương thơm.
Lâm Mãn Chương thấy đã câu được kha khá rồi liền nói:" Chúng ta nghỉ ngơi trước đi, ăn trưa xong rồi câu tiếp."
Lục Áo nhìn mấy mon mà Lâm Tê Nham làm ra, "Tôi câu thêm một lát, không kịp để ăn trưa cũng có thể chừa cho cơm tối."
Cậu câu được nhiều mà ăn cũng nhiều, nếu mà không câu thêm vài con, chưa hẳn sẽ đủ ăn.
Lâm Mãn Chương không phản đối, vỗ vỗ vai cậu rồi gọi mọi người đi ăn.
Bữa cơm trên biển cũng không chú trọng gì, mỗi người cầm một cái tô inox to, múc xong cơm gắp xong thức ăn kiếm chỗ ngồi nhìn biển lớn là có thể bắt đầu ăn rồi.
Trưa nay cá nhiều, tay nghề của Lâm Tê Nham bình thường, nhưng bởi vì cá quá tươi, chỉ đơn giản nấu nướng một chút, không cần thêm gia vị đặc biệt gì, cho dù là cho 1 chút muối, ăn vào cũng tươi ngon vô cùng.
Trong lịch sử, ngư dân có truyền thống dùng cá làm cơm, cá vừa vớt lên, nấu chín, vừa có thể coi như cơm vừa có thể xem là món ăn, từ đó có thể thấy cá rất dễ ăn.
Lục Áo bưng cơm ăn, vừa ăn vừa canh chừng cần câu.
Cần câu đặt bên cạnh, thường sẽ có cắn câu, cậu nhấc cần câu lên, gỡ cá xuống, ném vào trong thùng.
Lâm Quý Hiếu ngồi nhìn cậu câu được hết con này tới con khác, hâm mộ vô cùng, "Nếu mà ngư dân nào cũng được may mắn như cậu, vậy thì sẽ không cần phải rầu rồi."
"Tạm ổn thôi." Lục Áo nói, "Nếu lỡ có sức ăn lớn giống tôi, vậy thì vẫn phải tiếp tục rầu thôi."
"Ha ha ha ha, câu này nói cũng đúng, với sức ăn của cậu hả, chẳng may không có chút bản lĩnh thì ngay cả bản thân cũng nuôi không nổi."
Lục Áo cấp tốc ăn xong 1 tô cơm, đi múc tô thứ 2.
Cá biển không có nhiều xương, mọi người ăn cơm rất nhanh, ngoại trừ Lục Áo những người khác 10 phút đã giải quyết xong bữa trưa.
Cơm nước xong, mấy người Lâm Mãn Chương đi vào khoang thuyền ngủ, Lục Áo vẫn còn ngồi bên ngoài vừa ăn vừa câu cá, Lâm Tê Nham thì ngồi bên cạnh phụ dọn cá.
Lục Áo nhìn cậu ấy, "Cậu đi ngủ trước đi, đợi lát nữa 2h30 tôi sẽ gọi cậu dậy đi lặn."
Lâm Tê Nham vội nói:" Không cần, hôm nay tôi không có làm gì nên không mệt."
Lục Áo cũng không miễn cường, "Tùy cậu."
Lâm Tê Nham có chút khẩn trương, dứt khoát kéo ghế tới gần cậu trò chuyện, " Lát nữa khi mà lặn biển tôi cần chú ý điều gì?"
"Không cần chú ý gì nhiều." Lục Áo suy nghĩ, "Nước bên này có hơi sâu, khi lặn cậu nhất định phải thong thả từ tốn, hơn nữa phải làm tốt việc cân bằng áp lực lên hai bên tai, nếu không cậu sẽ khó chịu."
Đám ngư dân bọn họ khi lặn biển thường khá lỗ mãng, không có nhiều thứ có thể tổng kết cho người mới.
Mọi người lặn biển toàn dựa vào trực giác, có rất nhiều vấn đề tuy không uy hiếp tới mạng sống, nhưng đúng thật sẽ có chút ảnh hưởng nhỏ.
Lục Áo suy nghĩ một chút, lại nói:" Khi lặn tới độ sâu tầm 4-5 mét cậu sẽ cảm thấy trụy xuống bởi vì không khí bên trong khoang ngực bị đè nén, thể tích giảm nhỏ, đến khi đó không cần hoảng loạn, động tác phải ổn định."
"À, được, tôi nhớ rồi." Lâm Tê Nham vội vã lấy điện thoại ra ghi chú, "Còn nữa không?"
"Còn nữa à?" Lục Áo suy tư, "Hôm nay trời khá nóng, nhưng dưới nước biển lại lạnh sự chênh lệch về nhiệt độ khá lớn, cần phải làm nóng cơ thể trước khi lặn, tránh khi xuống nước đã bị chuột rút."
"Lát nữa tôi sẽ chuẩn bị kỹ càng."
Lục Áo thấy biểu cảm của cậu ta thay đổi, an ủi một câu, "Không cần lo lắng, kỹ thuật lặn của tôi cũng được, bắt một con cá lớn hơn 50 kg không thành vấn đề, vớt cậu lên cũng không thành vấn đề."
Lâm Tê Nham cười cười, nhưng ngón tay vẫn thoăn thoắt ghi chú lạ.
Lâm Tê Nham biết bơi, kỹ thuật bơi cũng không tệ.
Cậu ta chỉ là đó giờ chưa từng bắt cá, trong tiềm thức có chút căng thẳng.
Lục Áo thấy cậu ta thật sự rất mong đợi, ngủ trưa cũng không ngủ, đơn giản nghỉ ngơi một chút đã dẫn theo câu ta lặn biển.
Ánh sáng buổi trưa rất tốt, sau khi xuống biển, nước biển là một mảng màu xanh thẳm, giống như viên ngọc bích trong trẻo cực đại.
Con người trôi nổi bên trong, có vẻ đặc biệt nhỏ bé.
Lâm Tê nham cột một sợi dây an toàn bên hông, sau khi xuống nước, cảm giác nóng bức biến mất, sức nổi của nước dịu dàng nâng đỡ cơ thể người.
Người ở trong biển, muốn chuyển động trông rất dễ, nhưng cũng rất khó.
Nước vừa là sức nổi, vừa là lực cản, khi ở dưới nước muốn tự do thao tác cơ thể là điều không dễ dàng.
Lâm Tê Nham chậm rãi lặn xuống, một lúc sau, cậu ta trông thấy san hô nơi đáy biển, cũng thấy được đủ loại rong biển và cá nhỏ.
Bọn họ cách đàn cá nhỏ một khoảng, cá nhỏ cũng không sợ người, cứ thể lắc đầu vẫy đuôi bơi qua bơi lại, thường há miệng cắn nuốt thức gì đó.
Lâm Tê Nham mở to hai mắt, vội vàng cầm máy quay dưới nước quay lại một cảnh hiếm thấy này.
Lục Áo ở một bên không xa không gần quan sát cậu ta.
Bọn họ buổi sáng không tới đây bắt cá.
Lục Áo cũng là lần đầu nhìn thấy vùng biển này, thị lực cậu tốt, rất nhanh đã phát hiện đáy biển có một mảng ốc.
Cậu ra hiệu cho Lâm Tê Nham.
Lâm Tê Nham nhìn chỉ biết bên dưới có thứ gì đó, vụng về mà tới gần xem.
Thị lực cậu ta bình thường, nhìn nữa ngày chẳng thấy gì, không khỏi quay đầu khó hiểu nhìn Lục Áo.
Lục Áo lắc đầu, dẫn cậu ta bơi lên.
Bọn họ hôm nay không chuẩn bị dụng cụ lặn, đã bơi trong biển được một lúc phải lên bờ thở.
Lâm Tê Nham không quen lặn biển, kỹ thuật đổi hơi không được tốt lắm, bị Lục Áo xách trên mặt nước, cậu ta mới cảm nhận được hơi thở của mình không đủ, nếu tiếp tục không đổi hơi, đoán chừng sẽ cảm thấy nghẹn.
Cậu hít từng hơi thở, một tay chống trên vai Lục Áo, một tay cầm sợi dây an toàn bên hông, mượn sức nổi lên, mở miệng hỏi:" Vừa rồi cậu kêu tôi nhìn gì?"
"Dưới đó có ốc, lát nữa tôi muốn xuống đó bắt." Lục Áo nói, "Cậu đợi tôi một chút, tôi đi lấy túi lưới."
"Xuống đáy biển bắt à?" Lâm Tê Nham hồi hộp, "Đáy biển cách mặt nước có phải hơn 10 mét không?"
"Cỡ đó."
" Vậy cậu có kịp lên lại để thở không?"
"Có thể."
Thấy Lâm Tê Nham lộ ra biểu cảm chờ mong, Lục Áo lập tức nói, "Nhưng cậu không được, cậu đừng xuống đáy biển, cứ vòng quanh chỗ sâu 3-4 mét được rồi, có vấn đề gì cậu cứ kéo dây an toàn để bơi lên."
"Biết rồi." Lâm Tê Nham nuốt nuốt nước miếng:" Có cần kêu anh Chương bọn họ không?"
"Không cần, nhanh lắm."
Lục Áo về thuyền lấy túi lưới, mọi người trên thuyền đều đang ngủ, không nghe thấy bọn họ nói chuyện.
Lục Áo dẫn Lâm Tê Nham trở lại trong nước.
Lâm Tê Nham vắt máy quay ở cổ, bởi vì phải lặn biển nên máy quay này của cậu ta tương đối nhỏ xinh, trông không nặng lắm, chỉ là bọc một lớp vỏ không thấm nước hơi to thôi.
Lục Áo đặc biệt giúp cậu ta điều chỉnh lại dây an toàn, xác định không có vấn đề thì ra hiệu cho cậu ta ở lại tại chỗ, còn mình thì bơi xuống tiếp.
Càng đi xuống thì ánh sáng càng thêm u ám, sự quá độ sáng tối này bằng mắt thường có thể nhìn thấy được.
Khi tới đáy biển, xung quanh nhìn như trời đầy mây vậy, mang theo loại u ám khiến người ta cảm thấy không thoải mái.
Lục Áo một tay cầm đèn pin, một tay mò ốc.
Không ít ốc bám trên đá ngầm, ốc xà cừ, ốc tù và, ốc gai, ốc heo, đủ loại ốc không biết tên cũng có.
Lục Áo không khách sáo, trực tiếp gỡ hết bỏ vào túi lưới.
Mục tiêu của cậu không phải những con ốc này, mà là ốc kèn ban nãy trông thấy.
Ốc kèn rất lớn, cậu trong thấy một ổ ốc đặc biệt lớn, cậu nhanh tay lẹ mắt bỏ hết vào trong túi lưới.
Bảy tám con ốc kèn, gần như chiếm hết phân nửa túi lưới.
Dưới nước cách mặt nước một khoảng.
Lâm Tê Nham dưới nước không tài nào phán đoán được thời gian, chỉ cảm thấy Lục Áo đã đi rất lâu rồi, trong lòng khẩn trương, thấy Lục Áo ngẩng đầu, liền liều mạng vẫy tay ra hiệu cho cậu bơi lên.
Bọn họ chỉ mới lặn được vài phút, còn lâu mới cực hạn của Lục Áo.
Lục Áo nhìn cậu ta căng thẳng, chỉ đành bơi lên.
Lâm Te Nham cũng bơi lên, khi vừa ra khỏi mặt nước, trước tiên hung hăng hít một hơi thật sâu, mới hỏi:" Cậu làm gì mà ở dưới đó lâu vậy?"
"Cũng không lâu lắm." Lục Áo nói, "Tôi có thể nín thở 5-8 phút."
Lâm Tê Nham dùng sức lau đi nước trên mặt, trong lòng còn sợ hãi, "Tôi cảm thấy mình bị ngột tới sắp không chịu nổi."
"Do cậu không có kinh nghiệm, đây là điều bình thường, nếu thật sự tới cực hạn, tôi sẽ tự mình bơi lên, đừng lo." Lục Áo nói, "Bên dưới còn ốc, tôi xuống dưới bắt tiếp."
"Được, vậy tôi quay phim tiếp đây, nếu như cảm thấy ngột tôi sẽ bơi lên."
Lục Áo gật đầu.
Hai người lần thứ hai lặn xuống, Lục Áo bơi thẳng xuống đáy biển, một lát sau, trong túi lại nhiều thêm hai mấy con ốc kèn.
Hôm nay có thể nói là cậu đã đụng phải ổ ốc rồi.
Chỗ họ ốc kèn bán rất mắc, nửa kg đã bán hơn 200 tệ, chỉ bằng túi lưới này đã đủ bám được 1.000-2.000 tệ rồi.
Lục Áo kiểm kê lại một chút, thả mấy con ốc kèn nhỏ giấu trong khe nham thạch.
Cậu thu hoạch nhiều như vậy, không cần phải đuổi tận giết tuyệt.
Lục Áo nhìn Lâm Tê Nham bơi trên đỉnh đầu, nửa đường lại ngoi lên đổi hơi một lần.
Dù cho cậu cũng không cần đổi hơi, nhưng cậu cũng không muốn biểu hiện sự khác biệt của mình.
Sau khi lần mò phạm vi xung quanh trăm mét, Lục Áo mang theo cái túi lưới căng phồng bơi lên mặt biển.
Cậu và Lâm Tê Nham đã ở dưới nước khá lâu, Lâm Mãn Chương bọn họ cũng đã tỉnh rồi.
Thấy Lục Áo mang theo một túi ốc lớn lên, mấy người họ cảm thấy hứng thú vây quanh xem, "Dưới biển nhiều ốc vậy sao?"
"Nhiều lắm, có thể do không có người qua đây đánh bắt." Lục Áo đỡ Lâm Tê Nham lên thuyền xong, bản thân mới leo lên, "Dưới đó cũng có nhiều cá nữa."
Lâm Mãn Chương kéo cậu một phen, "Vậy chúng ta không lái thuyền về nữa, cứ bắt cá ở đây nhé?"
Lục Áo xoa xoa mặt, "Mọi người đi đi, hôm nay tôi đã đủ chỉ tiêu rồi, không đi nữa."
Mọi người lập tức ý thức được ốc trong túi không phải là ốc tầm thường.
Lâm Cống Thương mở túi ra nhìn, một câu "Đệch" buộc miệng thốt ra, "Dưới đó toàn là ốc kèn sao?"
"Không có quá tới vậy." Lục Áo nói, "Loài ốc khá tương đối nhiều, ốc kèn tôi chỉ tìm thấy mười thấy con."
"Còn nữa, 1-2-3-4....17!" Lâm Quý Hiếu tràn đầy hâm mô, "Đúng 17 con, con nào cũng to, chỉ tính ốc kèn thôi đã có 10kg rồi phải không?"
Lục Áo ước lượng, "Hình như vậy."
"Này cũng quá có lời đi, không được, tôi cũng phải xuống đó xem thử còn ốc kèn không." Lâm Quý Hiếu tranh thủ đi lấy trang bị, "Tôi cũng không cầu xin gì nhiều, có thể bắt được 3-5 con được rồi."
"3-5 con mà không nhiều?" Lâm Cống Thương cũng vội vàng chạy về lấy trang bị, "Tôi cũng đi!"
Chú thích:
Ốc kèn:
Ốc tù và:
Ốc gai:
Ốc xà cừ:
Ốc heo:
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất