Sau Khi Trọng Sinh Thành Long Vương Tôi Dựa Vào Hải Sản Làm Giàu

Chương 75: Tôi đem theo muối bắt ốc móng tay

Trước Sau
Bữa tiệc ốc kèn này khiến cho Lục Áo cảm thấy mỹ mãn vô cùng, cả người đểu toả ra năng lượng sung sướng.

Tống Châu rửa chén xong đi ra, thấy cậu không biết từ lúc nào mà đã biến thành một con rồng con nằm ỳ trên ghế.

Thân rồng dài nằm cuộn tròn trên ghế, còn đầu rồng thì tựa lên trên cơ thể.

Tống Châu không ngờ cậu sẽ biến về hình rồng nên đứng ngây người tại chỗ một lúc.

Lục Áo nhẹ chớp chớp đôi mắt, đôi lông mi dài cụp xuống, trông như một cây quạt nhỏ.

Tống Châu nhìn bộ dạng buồn ngủ này của cậu, đi qua đưa tay xoa xoa phần vảy lành lạnh sau ót, "Sung sướng tới vậy sao?"

"Có chứ." Lục Áo chuyển động phần đầu một chút, giọng nói có chút mơ hồ, nghe như sắp ngủ, "Cực kỳ sung sướng."

"Nếu mệt thì vào trong ngủ đi."

"Không đi, tôi ở ngoài hóng gió."

Xung quanh nhà cậu có xây tường cao, căn nhà gần nhất cũng cách nhà cậu gần trăm mét, vả lại cửa sổ còn không nằm ngay bên này, căn bản không thể nhìn thấy trong sân có gì, biến thành hình rồng nằm một lát cũng chẳng sao.

Tống Châu thấy cậu thật sự thoải mái, nhịn không được lại thò tay sờ sờ vảy của cậu lần nữa, nói:" Tôi về trước đây, ngày mai gặp.''

"Được." Lục Áo dùng móng vuốt vẫy vẫy, "Chiều mai đến ăn cơm nhé."

"Ừ, tôi sẽ cố gắng hoàn thành công việc sớm để đến đây sớm."

Hình bóng Tống Châu biến mất ở trong sân, Lục Áo kê đầu lên tay ghế, nằm hưởng thụ thêm một lúc.

Cho dù bên ngoài có thoải mái thế nào cũng không thể ngủ lại một đêm, nhân lúc chưa ngủ quá say, cậu giãy dụa khiến bản thân tỉnh táo lại một chút, một lần nữa biến về hình người, vừa ngáp vừa đi vào phòng tắm lấy quần áo rồi trở về phòng ngủ.

Tuy rằng hình rồng thoải mái thật, nhưng cậu không muốn bò trên mặt đất, đành phải biến về hình người thôi.

Nếu mà ngày nào đó học được cách bay thì tốt rồi, cậu sẽ không cần phải phiền như vậy.

Lục Áo ngáp, ngã lên trên giường, nhanh chóng ngủ say.

Hơn 5h sáng ngày hôm sau, đồng hồ sinh học của cậu đã đúng giờ vang lên.

Cậu cầm điện thoại, định cài đặt báo thức rồi ngủ thêm một lát.

Khi cài báo thức, cậu nhìn thấy tin nhắn Lâm Cống Thương đã gửi cho cậu vào đêm qua: Lục Áo, ngày mai có muốn đi bắt ốc móng tay không?

Tay Lục Áo khựng lại, nhìn tin nhắn, cậu có chút muốn đi, nhưng hôm nay cậu phải thi chứng nhận, không có thời gian.

Thời gian thi đã được quyết định xong rồi, cho dù có muốn đi lắm nhưng vẫn không đi được.

Cậu vô cùng tiếc nuối nói: Không được rồi, hôm nay tôi phải đi thi.

Lâm Cống Thương đã dậy rồi, thấy cậu trả lời như vậy, tích cực đáp: Cậu thi chứng nhận cũng đâu thi cả ngày đâu, khoảng 3h chiều đã có thể về rồi, chúng ta hơn 4h đi bắt ốc, vừa hay lúc đó mặt trời không nắng gắt, bắt một hồi về ăn cơm tối.

Này cũng đúng.

Lục Áo đáp: Được, lúc đó đi đâu bắt?

Lâm Cống Thương: đi chỗ nhà bạn gái tôi, trấn Dư Khánh thôn La Ốc, cậu biết chỗ đó không?

Lục Áo chưa nghe qua trấn này, cậu nói: tôi thi xong thì cậu chỉ đường qua đó là được.

Lâm Cống Thương: Vậy cũng được, chúng ta quyết định thế nhé, cậu thi xong thì cứ qua đó.

Lâm Cống Thương: Cậu ngồi xe bus của huyện đi tới trấn Dư Khánh đi, xe bus của chúng ta thông tới đó.

Lâm Cống Thương: Nếu cậu đã chịu tới, lát nữa tôi sẽ nói với bạn gái tôi, cô ấy luôn muốn làm quen với các cậu [ Cười gian ]

Thì ra là để dỗ bạn gái, chả trách lại tích cực đến thế.

Lục Áo đơn giản trả lời cậu ta, tắt điện thoại, tiếp tục ngủ.

Mãi đến 6h30, cậu mới tỉnh dậy, rửa mặt ăn sáng, khi xuất phát đã khoảng 7h20.

"Giấy chứng nhận khả năng chuyên môn " cũng không khó thi, 7h40 cậu bắt đầu thi, 12h20 đã thi xong, từ thi viết đến thực hành đều thi đậu với số điểm cao.



Trong vòng 1 tuần cậu sẽ có thể lấy được giấy chứng nhận, từ đây có thể tự do lái thuyền trong quy định của giấy chứng nhận.

Buổi trưa cậu ăn ở trong huyện, ăn xong cậu không ở lại, trực tiếp ngồi xe đi trấn Dư Khánh.

Tới trấn Dư Khánh, lại đổi chuyến xe để đến thôn La Ốc.

Lục Áo đeo ba-lô, trông như người nhà ai về thăm quê.

Trên chuyến xe người trong thôn nhìn thấy cậu đều toát ra vẻ tò mò, có rất nhiều người định hỏi thăm cậu.

Lục Áo không từ chối được sự nhiệt tình này, bị mọi người bao vây hỏi chuyện, mãi đến khi vào thôn mới đỡ hơn.

Xuống xe, cậu không định để người trong thôn giúp đỡ, trực tiếp gọi điện thoại cho Lâm Cống Thương.

Lâm Cống Thương tiếp điện thoại, lớn tiếng nói ở đầu dây bên kia:" Cậu đến rồi à? Tôi đang ở ruộng ốc móng tay hỗ trợ, cậu đợi 1 lát, tôi ra đón cậu ngay."

Lần này Lâm Cống Thương không phải đến chơi, cậu ta tới giúp nhà vợ tương lai làm việc, từ sáng sớm đã tới rồi, làm mãi đến giờ.

Nghe nói Lục Áo tới, cậu ta nói với nhà vợ tương lai một tiếng, sau đó rửa sạch tay chân chạy đi đón người.

Lục Áo nhìn cậu ta một thân bùn đất chạy tới, không khỏi hỏi:" Bắt ốc móng tay cực vậy sao?"

"Cũng được. Bọn tôi bắt ốc móng tay trong ruộng ốc ở bãi bùn, quy mô ruộng khá lớn, nên đào hơi cực, đợi lát nữa chúng ta đi bãi cát sẽ tốt hơn."

Lâm Cống Thương mặt mày hồng hào, tâm tình sung sướng nói:" Tôi nói bạn gái đi lấy muối rồi, chúng ta sẽ đi bãi cát bên kia đào."

"Muối?"

"Đúng vậy, muối." Lâm Cống Thương ra vẻ bí mật, "Đợi lát nữa cậu sẽ biết, muối là pháp bảo để bắt ốc móng tay."

Hai người đi về bãi cát ngoài thôn.

Không tới một lát, cậu đã trông thấy bạn gái của Lâm Cống Thương.

Cô gái ấy đen đen ốm ốm, dáng người khá cao, trông thấy Lục Áo thì cười ngại ngùng, cũng không có đi tới bắt chuyện.

Lâm Cống Thương giới thiệu:" Đây là bạn gái của tôi La Tiểu Tuệ. Tiểu Tuệ, đây là Lục Áo mà anh thường kể với em."

La Tiểu Tuệ ngại ngùng cười cười, tay cầm hai bình muối bước tới.

Muối được đựng trong chai nước suối, phần nắp chai có đục một cái lỗ nhỏ, nhẹ tay vung một cái, muối bên trong dễ dàng đổ ra,

Lâm Cống Thương nói với Lục Áo, "Nào nào nào, để anh đây dạy cậu cách bắt ốc móng tay."

Cậu ta ngoắc tay bảo Lục Áo qua đây, nóng lòng đi tìm một cái hang ốc, chuẩn bị trổ tài.

La Tiểu Tuệ đi theo.

Trên bãi cát có rất nhiều hang nhỏ, chưa tới một lát Lâm Cống Thương đã tìm thấy một cái hang nhỏ nghi là của ốc móng tay.

"Tìm thấy rồi!" Lâm Cống Thương ngồi xổm xuống, giơ bình muối nói với Lục Áo:" Muốn bắt ốc móng tay thì phải tìm mấy cái hang nhỏ như vậy trên bãi cát, phải là loại hình chữ bát, tìm thấy rồi thì cậu đổ chút muối vào hang nhỏ, giống như vậy nè."

Nói rồi, cậu ta đổ chút muối vào trong hang.

Lục Áo nhìn chằm chằm miệng hang.

Ngay sau đó, một phần thịt ống nửa trong suốt đột nhiên nhô lên.

Lục Áo cả kinh, Lâm Cống Thương nhanh tay lẹ mắt, bắt lấy phần thịt ống kia nhấc mạnh lên.

Đợi khi cậu ta cầm con ốc trong tay, Lục Áo mới phát hiện đó là một con ốc móng tay mình mang hai miếng vỏ.

Ốc móng tay đào được trên bãi cát không có to nhưng trong siêu thị bán, ngược lại có hơi ốm ốm dài dài.

Lâm Cống Thương không ngờ lần đầu tiên đã bắt được rồi, vẻ mặt không khỏi có chút đắc ý, triển lãm cho Lục Áo xem, nói:" Đào ốc móng tay rất đơn giản, chỉ cần nắm giữ phương pháp là được."

Lục Áo gật đầu.

Lâm Cống Thương tiếp tục nói:" Khi cậu rắc muối phải để ý, trông thấy ốc móng tay nhô lên, tay nhất định phải nhanh, ngay tức khắc bắt nó lên, nếu như chậm một chút, nó cảm thấy có điều bất thường sẽ co rụt về trong hang, tới chừng đó sẽ không bắt được nữa."



Lục Áo gật đầu:" Tôi thử trước."

Lâm Cống Thương cười cười đưa chai muối cho cậu, "Tôi xem thử."

Lục Áo cũng không khách sáo với cậu ta, cầm lấy chai muối, bắt đầu tìm kiếm trên bãi cát.

Cách mà cậu phát đoán xem có ốc hay không càng đơn giản hơn cách của Lâm Cống Thương, cậu đại khái xem qua các hang nhỏ trên bãi cát, cảm nhận sơ lược một chút liền có thể biết được bên dưới hang có sinh vật sống hay không.

Nếu bên dưới cất giấu một sinh vật nhỏ, hơn phân nửa khả năng sẽ là ốc móng tay.

Một lát sau, cậu nhắm trúng một cái hang, nhẹ nhàng đổ một chút muối lên đó.

Rất nhanh, một phần thịt ống nhô lên.

Phần thịt ống nhô lên run lẩy bẩy, có chút đáng yêu.

Lục Áo nhẹ nhàng nhấc toàn bộ con ốc lên.

Cậu cầm con ốc trong tay, con ốc này dài khoảng 4-5 cm, sờ lên cảm giác khá mỏng, có vẻ yếu ớt.

Thịt ốc màu vàng nhạt nửa trong suốt, trông rất đẹp.

Lục Áo bỏ ốc vào trong thùng nhỏ.

Bắt xong một con cậu không ngừng lại, tiếp tục tìm hang nhỏ, rắc muối bắt ốc.

Không tới 1 phút, cậu đã bắt được năm con.

Lâm Cống Thương ở bên cạnh nhìn trợn mắt há hốc mồm, cậu còn tưởng rằng Lục Áo phải tốn chút thời gian mới có thể nắm vững kỹ năng này, không ngờ trong chớp mắt, số ốc mà Lục Áo bắt được còn nhiều hơn cậu ta.

Sau khi lụm lại cái hàm, Lâm Cống Thương tự đáy lòng khen ngợi, " Tay nghề của cậu giỏi thật!"

"Tạm được."

"Này đâu phải tạm được, này là vô cùng được! Trò giỏi hơn thầy nha. " Lâm Cống Thương khen ngợi một câu, tiện thể nói:" Vậy cậu bắt ở đây đi, tôi với Tiểu Tuệ qua kia bắt, chúng ta chia làm hai nhóm, đợi xem ai bắt được nhiều hơn."

Lục Áo nhìn thấy là hiểu, Lâm Cống Thương gọi cậu tới bắt ốc chỉ là tiện thể, tìm một cơ hội hen riêng Tiểu Tuệ mới là chính, hiếm thấy với tính cách tuỳ tiện của cậu ta, còn có thể nghĩ ra loại phương thức uyển chuyển như vậy.

Lục Áo vẫy vẫy tay, lười làm phiền bọn họ, trực tiếp quay đầu đi một hướng khác.

Bãi cát này có rất nhiều ốc móng tay, bình thường lại không có mấy ai tới bắt, đưa mắt nhìn qua toàn bộ đều là hang ốc, cậu cầm chai muối, canh me hang nhỏ, nhẹ tay đổ chút muối xuống, một lát sau, phần lớn sẽ có ốc móng tay chui ra.

Sau khi bắt quen tay, Lục Áo không thoả mãn với quá trình rắc muối chờ đợi này, cậu dứt khoát tung lưới lớn, một hơi đổ muối vào 3 cái hang, sau đó ngồi xổm chờ, hang nào chui ra trước thì bắt trước.

Cách làm này đòi hỏi tốc độ phản ứng của người bắt phải nhanh, rất nhiều người dù chỉ canh 1 cái hang, cũng thường không bắt kịp, lỡ tay để cho ốc móng tay chạy mất.

Lục Áo canh một lúc 3 hang mà không hề sai sót, một tay một con, dứt khoát lại lưu loát.

Sau nửa tiếng, cậu đã bắt được nửa thùng, tính sơ thôi cũng có 3-3.5 kg.

Chỗ ốc này đã đủ cậu và Tống Châu ăn rồi, cậu nhìn một lát, xách thùng trở về.

Lâm Cống Thương và Tiểu Tuệ đầu sát bên đầu trò chuyện, hai người không nghiêm túc bắt ốc, khi Lục Áo đi tới, số ốc mà họ bắt được chỉ vừa khéo che được đáy thùng.

Trông thấy Lục Áo,Lâm Cống Thương giương mắt hỏi:" Sao cậu chạy qua đây rồi, không bắt nữa à?"

Giọng nói của cậu ta vô cùng tiếc nuối, Lục Áo liếc mắt nhìn cậu ta một cái, ánh mắt ra hiệu cậu ta nhìn vào thùng nhỏ mà cậu mang theo,"Bắt đủ rồi."

"Thì bắt nhiều một chút đi. Bãi cát này có nhiều ốc móng tay như vậy, đều là ốc hoang dã đó, ăn vào vô cùng ngon miệng...."

Lâm Cống Thương còn muốn khuyên, La Tiểu Tuệ đã kéo tay áo của cậu ta, ánh mắt Lâm Cống Thương đảo qua thùng của Lục Áo, hai mắt trừng lớn, "Đệch, mới có một lát, sao cậu bắt được nhiều vậy?!"

"Ừ."

"Cậu cũng nhanh quá đi! Cho dù là dân chuyên nghiệp cũng không nhanh bằng cậu? Không tin cậu hỏi thử tiểu Tuệ đi!" Lâm Cống Thương quay đầu nhìn La Tiểu Tuệ, "Tiểu Tuệ, em nói đúng không?"

La Tiểu Tuệ hé miệng cười, nhẹ nhàng gật đầu.

Lục Áo lười tranh luận với cậu ta, ánh mắt cậu lướt qua cậu ta và La Tiểu Huệ một vòng, " Tôi không bắt nữa, hoặc là tôi nghỉ ngơi một lát, các cậu tiếp tục?"

"Khụ, cậu ngồi một bên nghỉ đi, đợi lát nữa tôi lái xe chở cậu về, tôi và Tiểu Tuệ bắt thêm một lát."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau