Sau Khi Trọng Sinh Tra Công Một Lòng Chỉ Muốn Chuộc Tội
Chương 55
Thời điểm mở mắt ra, Kê Du Cẩn có hơi mờ mịt, anh nhìn nhìn xung quanh, theo bản năng tìm bóng dáng ấy. Nhưng mà ở bên cạnh anh là nguyệt tẩu và bảo mẫu, còn đứa con đã rời khỏi lồng ấp được mấy ngày nữa.
“Anh Kê, cuối cùng anh cũng tỉnh lại rồi, mau xem con anh nè, khỏe mạnh ú nu, chỉ là anh phải chịu khổ rồi.” Nguyệt tẩu ôm đứa trẻ đến bên cạnh Kê Du Cẩn.
Con anh? Kê Du Cẩn giật mình, anh đã trở lại rồi sao?
Trước khi được đưa vào phòng phẫu thuật, Kê Du Cẩn cho rằng sau khi bị tiêm thuốc mê anh sẽ ngủ qua đi, đến khi tỉnh dậy sẽ có thể nhìn thấy Nhiếp Câu và con mình. Nhưng không biết tại sao, tác dụng của thuốc mê qua rồi, tuy rằng anh không thể động đậy cũng không có cảm giác đau đớn gì, nhưng ý thức vẫn rất tỉnh táo.
Thậm chí, anh có thể cảm nhận được khoảnh khắc dao phẫu thuật cắt vào da thịt mình, trong nháy mắt ấy, anh chỉ cảm thấy sởn tóc gáy.
Chắc chắn là do mình quá khẩn trương thôi, lập tức là xong rồi, Kê Du Cẩn tự an ủi mình.
Lúc huyết nhục dựng dục trong bụng mình hơn 200 ngày bị lấy ra, Kê Du Cẩn mơ hồ nghe được tiếng đứa nhỏ khóc nỉ non. Anh muốn mở mắt ra nhìn xem đứa nhỏ thế nào rồi, nhưng lại không làm được.
“Chảy máu nhiều quá, cần phải cắt bỏ tử cung để cầm máu, mau đi tìm người nhà ký tên đi!”
Tình hình dường như không ổn rồi…
“Mất máu quá nhiều, mau lấy thêm túi máu đến đây.”
“Bên phòng máu nói tất cả túi máu RH- đều ở đây, các túi máu điều từ những bệnh viện gần đây cũng đã ở chỗ này rồi.”
“Xem xem có thể liên hệ được với nhóm tình nguyện viên có nhóm máu RH- không, nhanh chóng đến bệnh viện hiến máu.”
“Đã liên hệ được một người, đang chạy đến.”
Máu chảy đi nhiều khiến Kê Du Cẩn cảm thấy lạnh lẽo, anh phải chết rồi sao?
Bóng ma tử vong bao phủ trên người, Kê Du Cẩn cảm thấy sợ hãi, anh không muốn chết, anh còn chưa kịp nhìn mặt con, còn Nhiếp Câu nữa, nếu chết rồi sẽ không còn được gặp lại Nhiếp Câu nữa, thật tiếc…
Luyến tiếc mạnh mẽ khiến Kê Du Cẩn tràn ngập khát vọng muốn sống, anh cố gắng mở hai mắt ra.
Âm thanh cứu giúp dần dần đi ra, Kê Du Cẩn cuối cùng cũng… mở to mắt!
Nhưng mà anh phát hiện mình không ở bệnh viện, mà là xuất hiện ở siêu thị gần nhà mình hay đến kia.
Tại sao mình lại ở đây? Nên biết rằng từ khi Nhiếp Câu ôm đồm chuyện nấu cơm vào người, mua đồ ăn gì đó cũng không cần Kê Du Cẩn nhọc lòng, cho nên từ đó anh rất ít khi đến đây.
Rất nhanh, Kê Du Cẩn phát hiện mình không thể khống chế được hoạt động của thân thể, lại nhìn đồng hồ ở siêu thị, đây là khoảng thời gian trước khi anh gặp Nhiếp Câu!
Sao lại thế này? Đây đều là ảo giác của anh sao? Ý thức của anh giống như có xuất hiện trên người mình, nhưng quyền điều khiển không thuộc về anh mà thuộc về một “bản thân” mình khác, điều anh có thể làm, chỉ có thể đứng ngoài cuộc quan sát.”
Còn nữa, Nhiếp Câu đâu? Nếu tất cả đây không phải là ảo giác của anh, anh phải làm sao mới có thể trở về bên cạnh người yêu của mình?
Đang suy nghĩ, một chiếc xe mua sắm đụng vào người Kê Du Cẩn, làm anh lập tức lảo đảo.
“Xin lỗi, tôi không chú ý đến anh đang đứng ở đây, anh có sao không?”
Giọng nói này quen thuộc như vậy, cùng với tầm mắt của thân thể này nhìn qua, Kê Du Cẩn có hơi mừng rỡ, quả nhiên là Nhiếp Câu!
Nhưng mà, hình như có chỗ nào đó không đúng lắm…
Là ánh mắt.
Lúc trước lần đầu tiên anh nhìn thấy Nhiếp Câu, ánh mắt đối phương tràn ngập quan tâm, mà Nhiếp Câu trước mặt anh này, trong mắt càng có nhiều phần… hư tình giả ý!
Kê Du Cẩn đứng ngoài cuộc nhìn “Kê Du Cẩn” từ từ quen biết Nhiếp Câu, sau đó Nhiếp Câu lần nữa dùng danh nghĩ thuê nhà mà nghênh ngang vào ở.
Trải qua một thời gian sau, Kê Du Cẩn đã hiểu rõ hiện giờ tất cả không phải là ảo giác của anh. Anh không biết tại sao mình lại ở trong hoàn cảnh này, thời khắc nào anh cũng hi vọng mình có thể trở lại thế giới bên kia.
Mà Nhiếp Câu ở thế giới này, có đôi khi Kê Du Cẩn hoài nghi người này không phải là cùng một người Nhiếp Câu mà anh quen biết, bởi vì đã từng trải qua thế nào quan tâm và yêu thương thật sự, cho nên từng cử chỉ của Nhiếp Câu trong mắt anh rõ ràng là chỉ giả vờ.
Giả vờ thể hiện yêu thích và yêu thích thật sự hoàn toàn không giống nhau.
Chính là, người này với Nhiếp Câu mà anh quen biết kia có rất nhiều thói quen và cử chỉ giống nhau, giống nhau đến mức chỉ có thể dùng nguyên nhân họ thật sự là cùng một người để giải thích.
Nhiếp Câu này không thật sự yêu “Kê Du Cẩn”, nhưng “Kê Du Cẩn” chưa từng gặp qua tình yêu thật lòng là thế nào, cho nên đã bị tình yêu giả dối kia che mờ mắt.
Sau khi Nhiếp Câu vào ở không lâu, “Kê Du Cẩn” phát hiện hắn lặng lẽ học tập ngôn ngữ ký hiệu cho người câm điếc.
Sau khi bị phát hiện, người đàn ông này ra vẻ ngượng ngùng giải thích: “Tôi nghĩ nếu học được rành ngôn ngữ ký hiệu rồi, là có thể hiểu được những ý anh muốn biểu đạt, anh cũng không cần mỗi lần muốn nói gì đó đều phải cầm di động đánh chữ.”
Thấy một màn như vậy, “Kê Du Cẩn” hoàn toàn cảm động, yêu đối phương.
Mà Kê Du Cẩn chỉ có ý thức kia, lúc này mới chú ý đến vấn đề mà trước nay anh vẫn luôn xem nhẹ. Dựa theo cách nói của người yêu mình trước lúc yêu nhau, cậu ấy luôn bận rộn làm việc, nào có thời gian đi học ngôn ngữ ký hiện đâu? Người bình thường cũng không cố ý đi học ngôn ngữ ký hiệu làm gì, trừ phi cần tiếp xúc lâu dài với người câm điếc…
Hiện tại anh nhìn đến việc này, giống như đưa ra được một lời giải thích thỏa đáng. Có lẽ người này chính là Nhiếp Câu mà anh đã từng gặp, chỉ có như vậy mới giải thích được tại sao Nhiếp Câu mà anh yêu thương kia lần đầu tiên gặp anh đã biết ngôn ngữ kí hiệu rồi.
Thì ra, anh cho rằng đó là một lần may mắn gặp gỡ tình cờ, thật ra vẫn không tồn tại, có chăng chỉ là do người khác sắp xếp chặt chẽ ra mà thôi.
Kê Du Cẩn không còn sốt ruột về thế giới của mình nữa, anh muốn biết Nhiếp Câu trước đây đã làm những gì.
Một người có tâm, một người có tình. “Kê Du Cẩn” và Nhiếp Câu ở bên nhau càng lúc càng ái muội. Trong lúc đó, Nhiếp Câu có tỏ tình với “Kê Du Cẩn”.
Kê Du Cẩn có thể cảm nhận được sự vui sướng kích động một chính mình khác, nhưng cuối cùng “Kê Du Cẩn” vẫn từ chối lời tỏ tình kia, bởi vì anh không dám đảm bảo sau khi yêu nhau, Kê Du Cẩn có thể tiếp thu thân thể dị dạng của mình không. Nếu đến lúc đó lại bị đối phương chán ghét vứt bỏ, chi bằng từ đầu không cần phải đi đến bước đó, giữ lại sự tốt đẹp của đối phương trong lòng nhau là đủ rồi.
Nhiếp Câu hình như rất hoang mang không biết tại sao mình lại bị từ chối, nhưng hắn không nói gì thêm, tiếp tục duy trì ái muội với “Kê Du Cẩn.”
Mà loại ái muội này, vẫn bị đánh vỡ vào sinh nhật hôm đó. Bị mời rượu liên tục, Kê Du Cẩn cũng phát hiện có gì đó không đúng. Quả nhiên, thân thể rất ít uống rượu rất nhanh bị chuốc say. Tuy rằng anh không thể điều khiển được thân thể này, nhưng tất cả cảm giác từ thân thể này anh đều có thể cảm nhận được. Chất cồn kích thích dạ dày làm anh vô cùng khó chịu, nhưng mà điều khiến anh càng thêm khó chịu còn ở phía sau.
Sau khi sau rượu không phản kháng được, thân thể anh bị kéo lên giường, bị lột sạch quần áo, bị mở ra không chút nào tôn trọng.
“Hửm?” Hình như Nhiếp Câu kinh ngạc với chỗ mình vừa nhìn thấy.
Rồi sau đó di động vang lên ánh đèn flash và tiếng chụp ảnh.
Sau khi chụp ảnh xong, người đàn ông bụng dạ khó lường kia nhẹ nhàng đè lên người anh. Động tác vụng về, chỉ bằng lý thuyết suông và bản năng thân thể, không có bất kể lòng thương tiếc hay yêu quý gì, tất cả làm Kê Du Cẩn cảm nhận được đau đớn khi bị xé rách.
Anh không muốn thừa nhận, đây là người xem anh như trân bảo đang làm những việc này.
Khi tỉnh táo lại, “Kê Du Cẩn” cảm giác như người mình bị mở ra rồi gắn lại một lần, không có chỗ nào không khó chịu.
Tầm mắt nhìn về Nhiếp Câu đang ngồi bên cạnh giường, đối phương để trần nửa người trên, một bàn tay hứng thú dạt dào xem di động, một ngón tay khác kẹp một điếu thuốc, tàn thuốc rơi vãi trên giường, nhìn vô cùng chói mắt.
Kê Du Cẩn chưa bao giờ biết, Nhiếp Câu vậy mà lại biết hút thuốc.
Mùi khói sặc mũi làm anh khó chịu, ho khan một tiếng, thân thể vì vậy mà run lên, đau nhức khó giải thích lan tràn cơ thể.
Chú ý đến anh đã tỉnh lại, Nhiếp Câu dù bận vẫn ung dung nghiêng đầu nhìn anh, lộ ra một nụ cười khó hiểu: “Trước đó tôi cảm nhận được anh thích tôi, nhưng mà tôi tỏ tình với anh thì anh lại từ chối, lúc đó tôi còn không rõ tại sao, bây giờ cuối cùng cũng biết rồi.”
Nhiếp Câu vừa nói, đưa điện thoại đến trước mặt Kê Du Cẩn, phía trên là một bức ảnh được mở ra.
Người trên ảnh chụp đúng là Kê Du Cẩn, trên người anh tràn đầy dấu vết ái muội, vết bẩn sau khi hoan ái còn trên người anh không được rửa sạch, còn có bí mật anh dùng trăm phương ngàn kế che giấu, cứ như vậy mà hiện trên màn hình di động một cách trần trụi, với tư thế vô cùng khó coi.
“Có phải anh sợ tôi phát hiện chuyện này hay không? Anh … quái vật này?”
Lúc Nhiếp Câu nói lời này, vẫn mang theo nụ cười như bình thường, chỉ là nụ cười này không còn ấm áp như ánh mặt trời, ngược lại làm “Kê Du Cẩn” cảm thấy lạnh lẽo từ tận đáy lòng.
Nếu có thể phát ra tiếng, lúc này “Kê Du Cẩn” chắc chắn sẽ điên lên mà hét chói tai, nhưng anh lại làm không được. Đối mặt với chuyện tuyệt vọng như thế, điều anh có thể làm chỉ là chịu đựng sự đau đớn của thân thể, co rúm lại chui vào chăn run rẩy, ý đồ che đậy tất cả khó coi.
Nhiếp Câu vẫn ung dung nhìn anh trong chốc lát, giống như đang thưởng thức dáng vẻ con mồi sợ hãi. Sau đó, hắn khôi phục lại vẻ săn sóc dịu dàng thường ngày, lôi Kê Du Cẩn từ trong chăn ra ôm vào lòng, ôn tồn nói lời nhỏ nhẹ: “Anh yên tâm, nếu chúng ta đã làm chuyện đó rồi, tôi sẽ không bỏ mặc anh đâu, tuy rằng chỗ đó của anh thật sự … ghê tởm, nhưng tôi sẽ cố gắng tiếp nhận anh như vậy.”
Sau khi đối mặt với tuyệt vọng hoàn toàn, lại nghe được lời nói nhỏ nhẹ ôn tồn, người ta sẽ có phản ứng thế nào đây? Sẽ ôm hi vọng, sẽ sinh ra cảm kích và ỷ lại, hơn nữa “Kê Du Cẩn” vốn dĩ đã yêu người đàn ông này, tình yêu làm lu mờ lí trí, anh cứ như vậy mà tiếp nhận cách nói và quyết định của đối phương.
Kê Du Cẩn có thể cảm nhận được tâm tình nắm chặt cọng rơm cứu mạng cuối cùng này, chờ mong mình được cứu rỗi. Đã từng được người yêu phổ cập qua cho cái gì gọi là hành vi PUA (*), Kê Du Cẩn dễ dàng nhìn hiểu ngay đây là những thủ đoạn để khống chế người khác của Nhiếp Câu, anh cảm thấy sợ hãi, nhưng trừ việc đứng ngoài bàng quan nhìn xem thì anh không làm gì được nữa.
(*) Hành vi PUA: T có giải thích rõ ở cuối chương 1, nếu ai không nhớ thì quay lại đó đọc nhé.
Trước đó, tuy rằng Nhiếp Câu tràn ngập hư tình giả ý, nhưng ít ra vẫn có biểu hiện ôn nhu săn sóc. Có lẽ cảm thấy bản thân đã nắm được nhược điểm của “Kê Du Cẩn”, sau đó Nhiếp Câu không còn kiêng dè gì, bắt đầu lộ bộ mặt thật ra.
Bộ mặt thật của hắn là gì đâu? Thì ra hắn cũng không dịu dàng như thế, không hài lòng cái gì sẽ lập tức xụ mặt giận dữ. Thì ra hắn cũng không ưu tú như vậy, phần lớn thời gian chỉ ở nhà ăn không ngồi rồi mà chơi game. Hút thuốc, uống rượu, trêu ghẹo “em trai”, “em gái” trên mạng vô cùng ái muội.
Lần đầu tiên Nhiếp Câu nhìn đến bộ mặt này của Nhiếp Câu, thật sự không thể tin được, nhưng cẩn thận ngẫm lại, lấy những gì Nhiếp Câu đã trải qua trong xã hội, hắn biến thành người như vậy cũng không có gì khó hiểu. Một người không nhận được bao nhiêu thiện ý và gặp được bao nhiêu người tốt, làm sao có thể dễ dàng trở thành một người thiện lương tốt đẹp?
Người mình thích hay đổi 180 độ, “Kê Du Cẩn” cũng vô cùng thấp thỏm. Nhưng hai người đã xác định quan hệ, tất cả bí mật của anh đều bị đối phương phát hiện rồi, tuy rằng bị ghét bỏ, nhưng lại không bị vứt bỏ, nghĩ đến đối phương nói thích anh chắc là thật sự nhỉ? “Kê Du Cẩn” dần dần cũng chấp nhận một người yêu như vậy.
Nếu đã là người yêu, chăm sóc bữa ăn cũng như cuộc sống thường ngày của đối phương cũng biến thành chuyện đương nhiên. Theo như lời đối phương nói, hắn đã chịu chấp nhận thân thể dị dạng của anh, thì “Kê Du Cẩn” phải bồi thường cho hắn trên những phương diện khác.
Bởi vì thân thể thường xuyên bị người yêu khinh thường, bệnh sợ xã hội của “Kê Du Cẩn” càng lúc càng nghiêm trọng, mua sắm nguyên liệu nấu ăn cũng là đặt hàng trên mạng nhờ người ta giao hàng tận nhà. Anh am hiểu chế tác các loại điểm tâm ngọt tinh xảo phức tạp, nhưng lại không rành với dầu muối dấm tương thường ngày, tay nghề nấu cơm cũng chỉ đến mức tàm tạm. Chuyện này tự nhiên cũng sẽ khiến cho Nhiếp Câu bất mãn.
Hôm nay, Nhiếp Câu thua vài trận game, trong lòng hắn không thoải mái, lại ăn mấy món ăn tầm thường như vậy, toàn bộ lửa giận của hắn lập tức bùng nổ.
“Anh chỉ biết làm mấy món này cho tôi ăn thôi à? Còn những nguyên liệu nấu ăn đó, nào có tươi ngon bằng tự mình đi chợ chọn lựa! Tôi thấy tại anh cứ dùng mấy nguyên liệu nấu ăn dở tệ như vậy nên tay nghề mới luôn kém đến thế. Ngày mai anh không được đặt hàng trên mạng nữa, buổi sáng tự mình đi chợ mua đồ đi.” Nhiếp Câu trực tiếp sai bảo.
“Kê Du Cẩn” bất an buông chén đũa: “Anh có thể thêm tiền để người giao hàng đưa đồ tốt hơn đến.’
“Anh đang khoe khoang với tôi anh giàu có lắm đúng không? Tôi kêu anh tự mình đi chọn, anh nghe không hiểu sao? Thế nào? Việc nhỏ như vậy cũng không muốn làm cho tôi sao? Tôi vì anh, mỗi ngày đều chịu đựng cảm giác buồn nôn, còn không quên thỏa mãn nhu cầu sinh lý của anh, anh nói có phải không?” Nhiếp Câu hùng hổ dọa người.
“Kê Du Cẩn” buồn bã gục đầu xuống.
Thật ra, anh cũng không muốn thỏa mãn nhu cầu sinh lý gì, một lần cũng không hề muốn. Nhưng mà anh không có cách nào phản bác lại lời Nhiếp Câu, cho dù lúc bắt đầu anh không muốn ra sao, cuối cùng vẫn sẽ trầm luân dưới thân Nhiếp Câu.
Có lẽ, giống như Nhiếp Câu cười nhạo anh như vậy, thân thể anh vốn khốn nạn thế đi.
Hôm sau, Nhiếp Câu cũng không quên lời nói của mình hôm qua, buổi sáng 8 giờ đã thúc giục “Kê Du Cẩn” ra ngoài.
“Nhanh đi đi, lúc này chợ sáng mới mở, nguyên liệu nấu ăn là tươi ngon nhất, lại nhiều chủng loại.”
Lúc này, lần gần nhất “Kê Du Cẩn” ra khỏi nhà đã qua hơn một tháng, đứng ở cửa, anh giống như một con ốc sên bị ép rời đi vỏ ốc bảo vệ của mình.
Ôm một chút mong đợi, “Kê Du Cẩn” nắm ống tay áo Nhiếp Câu cầu xin: “Không đi có được không? Anh sợ lắm.”
Nhiếp Câu không kiên nhẫn mà rút tay áo lại, dùng ánh mắt kỳ quái quét một lượt từ đầu đến chân anh, nói: “Có gì đâu mà sợ hãi, người ở chợ cũng sẽ không lột quần áo của anh để nhìn đến thân thể dị dạng của anh, dũng cảm lên nào anh yêu, việc nhỏ thế này cũng không muốn làm, anh thật sự yêu tôi sao?”
Nói rồi, đẩy “Kê Du Cẩn” ra ngoài, đóng sầm cửa lại.
“Anh Kê, cuối cùng anh cũng tỉnh lại rồi, mau xem con anh nè, khỏe mạnh ú nu, chỉ là anh phải chịu khổ rồi.” Nguyệt tẩu ôm đứa trẻ đến bên cạnh Kê Du Cẩn.
Con anh? Kê Du Cẩn giật mình, anh đã trở lại rồi sao?
Trước khi được đưa vào phòng phẫu thuật, Kê Du Cẩn cho rằng sau khi bị tiêm thuốc mê anh sẽ ngủ qua đi, đến khi tỉnh dậy sẽ có thể nhìn thấy Nhiếp Câu và con mình. Nhưng không biết tại sao, tác dụng của thuốc mê qua rồi, tuy rằng anh không thể động đậy cũng không có cảm giác đau đớn gì, nhưng ý thức vẫn rất tỉnh táo.
Thậm chí, anh có thể cảm nhận được khoảnh khắc dao phẫu thuật cắt vào da thịt mình, trong nháy mắt ấy, anh chỉ cảm thấy sởn tóc gáy.
Chắc chắn là do mình quá khẩn trương thôi, lập tức là xong rồi, Kê Du Cẩn tự an ủi mình.
Lúc huyết nhục dựng dục trong bụng mình hơn 200 ngày bị lấy ra, Kê Du Cẩn mơ hồ nghe được tiếng đứa nhỏ khóc nỉ non. Anh muốn mở mắt ra nhìn xem đứa nhỏ thế nào rồi, nhưng lại không làm được.
“Chảy máu nhiều quá, cần phải cắt bỏ tử cung để cầm máu, mau đi tìm người nhà ký tên đi!”
Tình hình dường như không ổn rồi…
“Mất máu quá nhiều, mau lấy thêm túi máu đến đây.”
“Bên phòng máu nói tất cả túi máu RH- đều ở đây, các túi máu điều từ những bệnh viện gần đây cũng đã ở chỗ này rồi.”
“Xem xem có thể liên hệ được với nhóm tình nguyện viên có nhóm máu RH- không, nhanh chóng đến bệnh viện hiến máu.”
“Đã liên hệ được một người, đang chạy đến.”
Máu chảy đi nhiều khiến Kê Du Cẩn cảm thấy lạnh lẽo, anh phải chết rồi sao?
Bóng ma tử vong bao phủ trên người, Kê Du Cẩn cảm thấy sợ hãi, anh không muốn chết, anh còn chưa kịp nhìn mặt con, còn Nhiếp Câu nữa, nếu chết rồi sẽ không còn được gặp lại Nhiếp Câu nữa, thật tiếc…
Luyến tiếc mạnh mẽ khiến Kê Du Cẩn tràn ngập khát vọng muốn sống, anh cố gắng mở hai mắt ra.
Âm thanh cứu giúp dần dần đi ra, Kê Du Cẩn cuối cùng cũng… mở to mắt!
Nhưng mà anh phát hiện mình không ở bệnh viện, mà là xuất hiện ở siêu thị gần nhà mình hay đến kia.
Tại sao mình lại ở đây? Nên biết rằng từ khi Nhiếp Câu ôm đồm chuyện nấu cơm vào người, mua đồ ăn gì đó cũng không cần Kê Du Cẩn nhọc lòng, cho nên từ đó anh rất ít khi đến đây.
Rất nhanh, Kê Du Cẩn phát hiện mình không thể khống chế được hoạt động của thân thể, lại nhìn đồng hồ ở siêu thị, đây là khoảng thời gian trước khi anh gặp Nhiếp Câu!
Sao lại thế này? Đây đều là ảo giác của anh sao? Ý thức của anh giống như có xuất hiện trên người mình, nhưng quyền điều khiển không thuộc về anh mà thuộc về một “bản thân” mình khác, điều anh có thể làm, chỉ có thể đứng ngoài cuộc quan sát.”
Còn nữa, Nhiếp Câu đâu? Nếu tất cả đây không phải là ảo giác của anh, anh phải làm sao mới có thể trở về bên cạnh người yêu của mình?
Đang suy nghĩ, một chiếc xe mua sắm đụng vào người Kê Du Cẩn, làm anh lập tức lảo đảo.
“Xin lỗi, tôi không chú ý đến anh đang đứng ở đây, anh có sao không?”
Giọng nói này quen thuộc như vậy, cùng với tầm mắt của thân thể này nhìn qua, Kê Du Cẩn có hơi mừng rỡ, quả nhiên là Nhiếp Câu!
Nhưng mà, hình như có chỗ nào đó không đúng lắm…
Là ánh mắt.
Lúc trước lần đầu tiên anh nhìn thấy Nhiếp Câu, ánh mắt đối phương tràn ngập quan tâm, mà Nhiếp Câu trước mặt anh này, trong mắt càng có nhiều phần… hư tình giả ý!
Kê Du Cẩn đứng ngoài cuộc nhìn “Kê Du Cẩn” từ từ quen biết Nhiếp Câu, sau đó Nhiếp Câu lần nữa dùng danh nghĩ thuê nhà mà nghênh ngang vào ở.
Trải qua một thời gian sau, Kê Du Cẩn đã hiểu rõ hiện giờ tất cả không phải là ảo giác của anh. Anh không biết tại sao mình lại ở trong hoàn cảnh này, thời khắc nào anh cũng hi vọng mình có thể trở lại thế giới bên kia.
Mà Nhiếp Câu ở thế giới này, có đôi khi Kê Du Cẩn hoài nghi người này không phải là cùng một người Nhiếp Câu mà anh quen biết, bởi vì đã từng trải qua thế nào quan tâm và yêu thương thật sự, cho nên từng cử chỉ của Nhiếp Câu trong mắt anh rõ ràng là chỉ giả vờ.
Giả vờ thể hiện yêu thích và yêu thích thật sự hoàn toàn không giống nhau.
Chính là, người này với Nhiếp Câu mà anh quen biết kia có rất nhiều thói quen và cử chỉ giống nhau, giống nhau đến mức chỉ có thể dùng nguyên nhân họ thật sự là cùng một người để giải thích.
Nhiếp Câu này không thật sự yêu “Kê Du Cẩn”, nhưng “Kê Du Cẩn” chưa từng gặp qua tình yêu thật lòng là thế nào, cho nên đã bị tình yêu giả dối kia che mờ mắt.
Sau khi Nhiếp Câu vào ở không lâu, “Kê Du Cẩn” phát hiện hắn lặng lẽ học tập ngôn ngữ ký hiệu cho người câm điếc.
Sau khi bị phát hiện, người đàn ông này ra vẻ ngượng ngùng giải thích: “Tôi nghĩ nếu học được rành ngôn ngữ ký hiệu rồi, là có thể hiểu được những ý anh muốn biểu đạt, anh cũng không cần mỗi lần muốn nói gì đó đều phải cầm di động đánh chữ.”
Thấy một màn như vậy, “Kê Du Cẩn” hoàn toàn cảm động, yêu đối phương.
Mà Kê Du Cẩn chỉ có ý thức kia, lúc này mới chú ý đến vấn đề mà trước nay anh vẫn luôn xem nhẹ. Dựa theo cách nói của người yêu mình trước lúc yêu nhau, cậu ấy luôn bận rộn làm việc, nào có thời gian đi học ngôn ngữ ký hiện đâu? Người bình thường cũng không cố ý đi học ngôn ngữ ký hiệu làm gì, trừ phi cần tiếp xúc lâu dài với người câm điếc…
Hiện tại anh nhìn đến việc này, giống như đưa ra được một lời giải thích thỏa đáng. Có lẽ người này chính là Nhiếp Câu mà anh đã từng gặp, chỉ có như vậy mới giải thích được tại sao Nhiếp Câu mà anh yêu thương kia lần đầu tiên gặp anh đã biết ngôn ngữ kí hiệu rồi.
Thì ra, anh cho rằng đó là một lần may mắn gặp gỡ tình cờ, thật ra vẫn không tồn tại, có chăng chỉ là do người khác sắp xếp chặt chẽ ra mà thôi.
Kê Du Cẩn không còn sốt ruột về thế giới của mình nữa, anh muốn biết Nhiếp Câu trước đây đã làm những gì.
Một người có tâm, một người có tình. “Kê Du Cẩn” và Nhiếp Câu ở bên nhau càng lúc càng ái muội. Trong lúc đó, Nhiếp Câu có tỏ tình với “Kê Du Cẩn”.
Kê Du Cẩn có thể cảm nhận được sự vui sướng kích động một chính mình khác, nhưng cuối cùng “Kê Du Cẩn” vẫn từ chối lời tỏ tình kia, bởi vì anh không dám đảm bảo sau khi yêu nhau, Kê Du Cẩn có thể tiếp thu thân thể dị dạng của mình không. Nếu đến lúc đó lại bị đối phương chán ghét vứt bỏ, chi bằng từ đầu không cần phải đi đến bước đó, giữ lại sự tốt đẹp của đối phương trong lòng nhau là đủ rồi.
Nhiếp Câu hình như rất hoang mang không biết tại sao mình lại bị từ chối, nhưng hắn không nói gì thêm, tiếp tục duy trì ái muội với “Kê Du Cẩn.”
Mà loại ái muội này, vẫn bị đánh vỡ vào sinh nhật hôm đó. Bị mời rượu liên tục, Kê Du Cẩn cũng phát hiện có gì đó không đúng. Quả nhiên, thân thể rất ít uống rượu rất nhanh bị chuốc say. Tuy rằng anh không thể điều khiển được thân thể này, nhưng tất cả cảm giác từ thân thể này anh đều có thể cảm nhận được. Chất cồn kích thích dạ dày làm anh vô cùng khó chịu, nhưng mà điều khiến anh càng thêm khó chịu còn ở phía sau.
Sau khi sau rượu không phản kháng được, thân thể anh bị kéo lên giường, bị lột sạch quần áo, bị mở ra không chút nào tôn trọng.
“Hửm?” Hình như Nhiếp Câu kinh ngạc với chỗ mình vừa nhìn thấy.
Rồi sau đó di động vang lên ánh đèn flash và tiếng chụp ảnh.
Sau khi chụp ảnh xong, người đàn ông bụng dạ khó lường kia nhẹ nhàng đè lên người anh. Động tác vụng về, chỉ bằng lý thuyết suông và bản năng thân thể, không có bất kể lòng thương tiếc hay yêu quý gì, tất cả làm Kê Du Cẩn cảm nhận được đau đớn khi bị xé rách.
Anh không muốn thừa nhận, đây là người xem anh như trân bảo đang làm những việc này.
Khi tỉnh táo lại, “Kê Du Cẩn” cảm giác như người mình bị mở ra rồi gắn lại một lần, không có chỗ nào không khó chịu.
Tầm mắt nhìn về Nhiếp Câu đang ngồi bên cạnh giường, đối phương để trần nửa người trên, một bàn tay hứng thú dạt dào xem di động, một ngón tay khác kẹp một điếu thuốc, tàn thuốc rơi vãi trên giường, nhìn vô cùng chói mắt.
Kê Du Cẩn chưa bao giờ biết, Nhiếp Câu vậy mà lại biết hút thuốc.
Mùi khói sặc mũi làm anh khó chịu, ho khan một tiếng, thân thể vì vậy mà run lên, đau nhức khó giải thích lan tràn cơ thể.
Chú ý đến anh đã tỉnh lại, Nhiếp Câu dù bận vẫn ung dung nghiêng đầu nhìn anh, lộ ra một nụ cười khó hiểu: “Trước đó tôi cảm nhận được anh thích tôi, nhưng mà tôi tỏ tình với anh thì anh lại từ chối, lúc đó tôi còn không rõ tại sao, bây giờ cuối cùng cũng biết rồi.”
Nhiếp Câu vừa nói, đưa điện thoại đến trước mặt Kê Du Cẩn, phía trên là một bức ảnh được mở ra.
Người trên ảnh chụp đúng là Kê Du Cẩn, trên người anh tràn đầy dấu vết ái muội, vết bẩn sau khi hoan ái còn trên người anh không được rửa sạch, còn có bí mật anh dùng trăm phương ngàn kế che giấu, cứ như vậy mà hiện trên màn hình di động một cách trần trụi, với tư thế vô cùng khó coi.
“Có phải anh sợ tôi phát hiện chuyện này hay không? Anh … quái vật này?”
Lúc Nhiếp Câu nói lời này, vẫn mang theo nụ cười như bình thường, chỉ là nụ cười này không còn ấm áp như ánh mặt trời, ngược lại làm “Kê Du Cẩn” cảm thấy lạnh lẽo từ tận đáy lòng.
Nếu có thể phát ra tiếng, lúc này “Kê Du Cẩn” chắc chắn sẽ điên lên mà hét chói tai, nhưng anh lại làm không được. Đối mặt với chuyện tuyệt vọng như thế, điều anh có thể làm chỉ là chịu đựng sự đau đớn của thân thể, co rúm lại chui vào chăn run rẩy, ý đồ che đậy tất cả khó coi.
Nhiếp Câu vẫn ung dung nhìn anh trong chốc lát, giống như đang thưởng thức dáng vẻ con mồi sợ hãi. Sau đó, hắn khôi phục lại vẻ săn sóc dịu dàng thường ngày, lôi Kê Du Cẩn từ trong chăn ra ôm vào lòng, ôn tồn nói lời nhỏ nhẹ: “Anh yên tâm, nếu chúng ta đã làm chuyện đó rồi, tôi sẽ không bỏ mặc anh đâu, tuy rằng chỗ đó của anh thật sự … ghê tởm, nhưng tôi sẽ cố gắng tiếp nhận anh như vậy.”
Sau khi đối mặt với tuyệt vọng hoàn toàn, lại nghe được lời nói nhỏ nhẹ ôn tồn, người ta sẽ có phản ứng thế nào đây? Sẽ ôm hi vọng, sẽ sinh ra cảm kích và ỷ lại, hơn nữa “Kê Du Cẩn” vốn dĩ đã yêu người đàn ông này, tình yêu làm lu mờ lí trí, anh cứ như vậy mà tiếp nhận cách nói và quyết định của đối phương.
Kê Du Cẩn có thể cảm nhận được tâm tình nắm chặt cọng rơm cứu mạng cuối cùng này, chờ mong mình được cứu rỗi. Đã từng được người yêu phổ cập qua cho cái gì gọi là hành vi PUA (*), Kê Du Cẩn dễ dàng nhìn hiểu ngay đây là những thủ đoạn để khống chế người khác của Nhiếp Câu, anh cảm thấy sợ hãi, nhưng trừ việc đứng ngoài bàng quan nhìn xem thì anh không làm gì được nữa.
(*) Hành vi PUA: T có giải thích rõ ở cuối chương 1, nếu ai không nhớ thì quay lại đó đọc nhé.
Trước đó, tuy rằng Nhiếp Câu tràn ngập hư tình giả ý, nhưng ít ra vẫn có biểu hiện ôn nhu săn sóc. Có lẽ cảm thấy bản thân đã nắm được nhược điểm của “Kê Du Cẩn”, sau đó Nhiếp Câu không còn kiêng dè gì, bắt đầu lộ bộ mặt thật ra.
Bộ mặt thật của hắn là gì đâu? Thì ra hắn cũng không dịu dàng như thế, không hài lòng cái gì sẽ lập tức xụ mặt giận dữ. Thì ra hắn cũng không ưu tú như vậy, phần lớn thời gian chỉ ở nhà ăn không ngồi rồi mà chơi game. Hút thuốc, uống rượu, trêu ghẹo “em trai”, “em gái” trên mạng vô cùng ái muội.
Lần đầu tiên Nhiếp Câu nhìn đến bộ mặt này của Nhiếp Câu, thật sự không thể tin được, nhưng cẩn thận ngẫm lại, lấy những gì Nhiếp Câu đã trải qua trong xã hội, hắn biến thành người như vậy cũng không có gì khó hiểu. Một người không nhận được bao nhiêu thiện ý và gặp được bao nhiêu người tốt, làm sao có thể dễ dàng trở thành một người thiện lương tốt đẹp?
Người mình thích hay đổi 180 độ, “Kê Du Cẩn” cũng vô cùng thấp thỏm. Nhưng hai người đã xác định quan hệ, tất cả bí mật của anh đều bị đối phương phát hiện rồi, tuy rằng bị ghét bỏ, nhưng lại không bị vứt bỏ, nghĩ đến đối phương nói thích anh chắc là thật sự nhỉ? “Kê Du Cẩn” dần dần cũng chấp nhận một người yêu như vậy.
Nếu đã là người yêu, chăm sóc bữa ăn cũng như cuộc sống thường ngày của đối phương cũng biến thành chuyện đương nhiên. Theo như lời đối phương nói, hắn đã chịu chấp nhận thân thể dị dạng của anh, thì “Kê Du Cẩn” phải bồi thường cho hắn trên những phương diện khác.
Bởi vì thân thể thường xuyên bị người yêu khinh thường, bệnh sợ xã hội của “Kê Du Cẩn” càng lúc càng nghiêm trọng, mua sắm nguyên liệu nấu ăn cũng là đặt hàng trên mạng nhờ người ta giao hàng tận nhà. Anh am hiểu chế tác các loại điểm tâm ngọt tinh xảo phức tạp, nhưng lại không rành với dầu muối dấm tương thường ngày, tay nghề nấu cơm cũng chỉ đến mức tàm tạm. Chuyện này tự nhiên cũng sẽ khiến cho Nhiếp Câu bất mãn.
Hôm nay, Nhiếp Câu thua vài trận game, trong lòng hắn không thoải mái, lại ăn mấy món ăn tầm thường như vậy, toàn bộ lửa giận của hắn lập tức bùng nổ.
“Anh chỉ biết làm mấy món này cho tôi ăn thôi à? Còn những nguyên liệu nấu ăn đó, nào có tươi ngon bằng tự mình đi chợ chọn lựa! Tôi thấy tại anh cứ dùng mấy nguyên liệu nấu ăn dở tệ như vậy nên tay nghề mới luôn kém đến thế. Ngày mai anh không được đặt hàng trên mạng nữa, buổi sáng tự mình đi chợ mua đồ đi.” Nhiếp Câu trực tiếp sai bảo.
“Kê Du Cẩn” bất an buông chén đũa: “Anh có thể thêm tiền để người giao hàng đưa đồ tốt hơn đến.’
“Anh đang khoe khoang với tôi anh giàu có lắm đúng không? Tôi kêu anh tự mình đi chọn, anh nghe không hiểu sao? Thế nào? Việc nhỏ như vậy cũng không muốn làm cho tôi sao? Tôi vì anh, mỗi ngày đều chịu đựng cảm giác buồn nôn, còn không quên thỏa mãn nhu cầu sinh lý của anh, anh nói có phải không?” Nhiếp Câu hùng hổ dọa người.
“Kê Du Cẩn” buồn bã gục đầu xuống.
Thật ra, anh cũng không muốn thỏa mãn nhu cầu sinh lý gì, một lần cũng không hề muốn. Nhưng mà anh không có cách nào phản bác lại lời Nhiếp Câu, cho dù lúc bắt đầu anh không muốn ra sao, cuối cùng vẫn sẽ trầm luân dưới thân Nhiếp Câu.
Có lẽ, giống như Nhiếp Câu cười nhạo anh như vậy, thân thể anh vốn khốn nạn thế đi.
Hôm sau, Nhiếp Câu cũng không quên lời nói của mình hôm qua, buổi sáng 8 giờ đã thúc giục “Kê Du Cẩn” ra ngoài.
“Nhanh đi đi, lúc này chợ sáng mới mở, nguyên liệu nấu ăn là tươi ngon nhất, lại nhiều chủng loại.”
Lúc này, lần gần nhất “Kê Du Cẩn” ra khỏi nhà đã qua hơn một tháng, đứng ở cửa, anh giống như một con ốc sên bị ép rời đi vỏ ốc bảo vệ của mình.
Ôm một chút mong đợi, “Kê Du Cẩn” nắm ống tay áo Nhiếp Câu cầu xin: “Không đi có được không? Anh sợ lắm.”
Nhiếp Câu không kiên nhẫn mà rút tay áo lại, dùng ánh mắt kỳ quái quét một lượt từ đầu đến chân anh, nói: “Có gì đâu mà sợ hãi, người ở chợ cũng sẽ không lột quần áo của anh để nhìn đến thân thể dị dạng của anh, dũng cảm lên nào anh yêu, việc nhỏ thế này cũng không muốn làm, anh thật sự yêu tôi sao?”
Nói rồi, đẩy “Kê Du Cẩn” ra ngoài, đóng sầm cửa lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất