Sau Khi Trọng Sinh Tra Công Một Lòng Chỉ Muốn Chuộc Tội
Chương 64
Vết thương trên đầu Nhiếp Câu là chuyện Kê Du Cẩn lo lắng nhất, anh nhớ kỹ thời gian bác sĩ dặn tái khám, đến ngày đó, sẽ thúc giục Nhiếp Câu đi kiểm tra. Mỗi lần nghe bác sĩ nói máu bầm càng lúc càng ít, một thời gian dài sau Kê Du Cẩn đều sẽ rất vui vẻ.
Hôm nay, lại đến ngày phải đi tái khám, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, đây sẽ là lần kiểm tra cuối cùng, bởi vì lần tái khám trước, máu bầm còn rất ít, lần này hẳn là đã tan hết.
Kê Du Cẩn đánh thức Nhiếp Câu còn đang ngủ dậy: ‘Chúng ta đến bệnh viện sớm một chút đi, không phải xếp hàng đợi lâu.’
Nhiếp Câu tựa như còn chưa tỉnh ngủ, ánh mắt mờ mịt nhìn Kê Du Cẩn trong chốc lát, mới hỏi: “Anh là ai? Tại sao tôi lại ở đây?”
Kê Du Cẩn: …
Sắc mặt Kê Du Cẩn lập tức trắng bệch, các đoạn mất trí nhớ kinh điển trên phim truyền hình đều xuất hiện trong đầu anh, trong đó, nguyên nhân chủ yếu là vì bị thương phần đầu.
Tưởng tượng đến Nhiếp Câu sẽ quên anh, quên đi đứa con, quên tất cả những gì thuộc về hai người, khủng hoảng bao phủ cả người Kê Du Cẩn.
Thấy sắc mặt Kê Du Cẩn tái nhợt, lung lay sắp ngã, Nhiếp Câu lập tức thanh tỉnh: “Em đùa thôi, A Cẩn anh đừng có gấp!”
Trò đùa này hình như hơi lố rồi, dù sao Kê Du Cẩn cũng không cảm thấy có chỗ nào vui, trên đường đến bệnh viện cũng không thèm để ý đến Nhiếp Câu.
Nhiếp Câu hối hận muốn chết, mình ăn no rửng mỡ đi đùa kiểu gì thế này, chọc A Cẩn giận mất rồi.
“Xin lỗi mà, A Cẩn, sau này em sẽ không làm như vậy nữa. Chuyện đó làm sao có thể xảy ra được, dù là kiếp sau, chuyển thế đầu thai, cái gì cũng quên mất, cũng sẽ không quên được anh.
Lời này hình như làm Kê Du Cẩn cảm nhận được xúc động gì đó, sắc mặt của anh cuối cùng cũng dịu lại.
“Khôi phục khá tốt, máu bầm đã tan hết.” Sau khi xem kết quả kiểm tra, bác sĩ khẳng định cho hai người.
Kê Du Cẩn thở phào một hơi, cuối cùng cũng yên tâm.
Một năm qua xảy ra quá nhiều chuyện, nguyên nhân gây ra đều bắt đầu từ lúc An An đến thế giới này. Cho nên Nhiếp Câu quyết định lúc An An một tuổi sẽ chúc mừng một phen, cũng coi như là một dịp để tống cựu nghênh tân.
Khách mời đến rất ít, chỉ có bác sĩ Thư, Chung Trình, Thạch Anh Tuấn và Phi Ngư.
Người khác vẫn tốt, lúc Phi Ngư xuất hiện, Nhiếp Câu và Kê Du Cẩn hầu như không nhận ra cậu -- cậu còn gầy hơn Kê Du Cẩn lúc mới khang phục bệnh tình nữa.
“Trước đó xảy ra chuyện lớn như vậy hai người cũng không báo cho tôi một tiếng? Có phải không xem tôi là bạn đúng không?” Phi Ngư cười cười hỏi tội, chỉ là nụ cười kia đã không còn sự lạc quan hào phóng như xưa.
Cậu nói đến chuyện Nhiếp Câu bị thương nằm viện.
Nhiếp Câu nhìn cậu, nhíu mày nói: “Sao tôi cảm thấy, cậu còn đáng lo hơn tôi nữa vậy? Gần đây gặp phải cái gì phiền toái sao?”
Nụ cười của Phi Ngư trở nên chua xót, cậu tránh né không đáp, chỉ nói: “Một thời gian nữa có lẽ tôi sẽ rời khỏi thành phố S, về quê phát triển, nhân mặt mũi An An mà tụ họp lần cuối với các người, lúc đi sẽ không báo cho hai người nữa. Hơn nữa tôi còn có chuyện nhờ cậu giúp đỡ.”
Nói rồi, Phi Ngư lấy ra một hộp quà tinh xảo đưa cho Nhiếp Câu. Hoa văn gấm vóc màu đỏ rực, vừa nhìn đã biết là quà tặng đám cưới.
“Thứ này, phiền cậu mang đến trang viên Gia Dụ vào ngày 2 tháng 3, tôi có người bạn kết hôn vào hôm đó, đây là quà tân hôn tôi tặng người đó.” Phi Ngư nói.
Nhận lấy hộp quà, Nhiếp Câu có hơi khó hiểu, nếu là bạn bè quan trọng, tại sao Phi Ngư không tự mình đưa đi?
“Tự cậu đưa đi càng thể hiện được tấm lòng mà? Thời gian từ đây đến đó cũng không dài, cậu chờ thêm một đoạn thời gian lại đi không được sao?”
Phi Ngư lắc đầu: “Lúc đó tôi đã rời khỏi thành phố S, cậu giúp tôi chuyện đó đi mà.”
Đây cũng không phải việc gì khó, Nhiếp Câu gật đầu đồng ý giúp cậu.
Phi Ngư hình như nghĩ đến gì đó, nói thêm: “Nếu không đưa vào được, vậy thôi bỏ đi, tìm một cái thùng rác ném đi. Cũng không phải thứ gì quý giá.”
Hửm? Tình huống hình như không đúng lắm! Nhiếp Câu nghĩ thầm.
Sau khi kết thúc bữa tiệc, Nhiếp Câu lên mạng tìm tòi tin tức, mới biết được Phi Ngư đã lâu không có livestream. Nhiếp Câu chắc chắn Phi Ngư đã gặp chuyện khốn khó gì đó, chỉ là đối phương không chịu nói, hắn muốn giúp đỡ cũng không có cách nào giúp được.
Nhiếp Câu không ngờ, cơ hội gặp mặt Phi Ngư lại đến nhanh như vậy, đột nhiên như vậy.
Mới qua hơn một tuần, Nhiếp Câu nhận được điện thoại của mẹ Phi Ngư gọi đến: “Chào cậu, cậu là bạn của Vu Phi sao? Tôi xem lịch sử cuộc gọi của nó, thấy dãy số này xếp vào trong nhóm bạn bè.”
“Vu Phi?” Ban đầu Nhiếp Câu còn chưa phản ứng kịp.
“Trên mạng nó tên là Phi Ngư, người trẻ tuổi mấy đứa chắc quen với tên trên mạng hơn nhỉ?”
“Đúng vậy, cậu ấy sao rồi?” Nhiếp Câu lập tức hỏi.
Giọng nói bên kia đầu dây có chút nghẹn ngào: “Tôi là mẹ của nói… Tiểu Phi nó… qua đời rồi, hu hu… Tôi cảm thấy nó rất để ý đến người bạn này, cho nên muốn nói cho cậu một tiếng, cậu có muốn đến đưa nó một đoạn đường cuối cùng không?”
Phi Ngư… qua đời?
Sau khi cúp điện thoại, Nhiếp Câu sững sờ một hồi lâu, đến khi Kê Du Cẩn có hơi lo lắng hỏi hắn: “Sao vậy?”
“Phi Ngư, cậu ấy qua đời rồi.” Hiện tại Nhiếp Câu vẫn cảm thấy tin tức này quá vớ vẩn.
Kê Du Cẩn cũng sợ ngây người, cùng Nhiếp Câu xác nhận mãi, xác định người gọi điện thoại lúc nãy thật sự là mẹ của Phi Ngư, mới không thể không chấp nhận sự thật này.
‘Tại sao lại như vậy, Phi Ngư tốt như thế, lại còn trẻ như thế…” Kê Du Cẩn rất đau lòng, Phi Ngư là một trong số bạn bè ít ỏi của anh, từng giúp đỡ anh và Nhiếp Câu rất nhiều.
Bọn họ đến địa chỉ quê quán mà mẹ Phi Ngư đã nói, mới biết được nguyên nhân Phi Ngư qua đời.
Thì ra lúc Phi Ngư ngồi xe buýt về quê, gặp một trận sạt lở đất, xe bị đất lở đẩy đến bên cạnh vách núi. Kỳ thật Phi Ngư có thể được cứu ra, bởi vì chỗ ngồi của cậu gần cửa sổ, dễ dàng được cứu viện, nhưng cậu khăng khăng để đứa bé ngồi cạnh cậu được cứu ra trước…
“Đứa bé kia sau khi được cứu ra, lại xảy ra một trận lở đất nữa, xe trực tiếp rơi xuống vách núi, Tiểu Phi không thể cứu được nữa…” Mẹ của Phi Ngư nhắc đến chuyện này, đã khóc không kiềm được.
Cha của Phi Ngư qua đời từ rất sớm, mẹ Vu một mình nuôi Phi Ngư và một đứa con gái nhỏ. Thật ra, Phi Ngư đã đậu vào một trường đại học không tệ, nếu thuận lợi tốt nghiệp có thể tìm được việc làm tốt, cải thiện cuộc sống cả nhà. Nhưng mà bất hạnh ở chỗ, lúc Phi Ngư học đại học năm hai, em gái của cậu kiểm tra ra bệnh nhiễm độc niệu, chi phí ghép thận và điều trị rất cao. Phi Ngư cũng từ lúc ấy liền thôi học, bắt đầu đi làm livestream kiếm tiền.”
“Tôi chỉ biết gia cảnh của cậu ấy không phải quá giàu có, lại không ngờ khó khăn đến mức này.” Tiêu Tiêu nói.
Đúng vậy, Tiêu Tiêu cũng đến tham gia lễ tang của Phi Ngư, gặp mặt Nhiếp Câu lần nữa, cậu ta cũng không biểu hiện ra gì khác thường.
Tình tình ái ái không buông bỏ được trước kia, trước mặt cái chết của bạn thân, lại có vẻ vô cùng buồn cười. Thậm chí, Tiêu Tiêu cảm thấy chuyện ngoài ý muốn như vậy hẳn là nên xảy ra với mình mới đúng, người tốt như Phi Ngư, trước khi chết còn làm một chuyện vĩ đại như vậy, tại sao vận mệnh lại không cho cậu ấy chút ưu đãi nào hết?
Đến tháng 3, Nhiếp Câu nhận được tin tức từ bạn làm ăn Thạch Anh Tuấn trước: “Ngày mai là hôn lễ của tổng tài tập đoàn Tùy thị, câu lạc bộ của chúng ta mấy năm nay cũng đủ nổi tiếng, nhận được thiệp mời, cậu muốn đi với tôi không?”
Ngày 2 tháng 3 này quá nhạy cảm, Nhiếp Câu hỏi: “Hôn lễ cử hành ở đâu?”
“Trang viên Gia Dụ, ở ngoại ô thành phố S.” Thạch Anh Tuấn nói.
“… Ừm, tôi cũng muốn đi.” Nhiếp Câu trả lời.
Nhiếp Câu tìm được tin tức hôn lễ ngày mai của tân lang. Tùy Dật Trác, tuổi trẻ đầy triển vọng, con cháu hào môn, chưa từng có bất kì scandal tình cảm nào, được người trong giới thượng lưu khen ngợi hết lời, liên hôn với con gái ông trùm bất động sản…
Đây là “người bạn” Phi Ngư nhờ hắn tặng quà giúp sao?
Ngày kế, Nhiếp Câu mang theo hộp quà đến trang viên Gia Dụ.
“Đây là quà tặng tân hôn cậu mang đến? Thật ra cũng không cần phiền toái như thế, nhét tiền mừng là được, nhưng mà mang theo quà cũng không sao, không ai chê tiền nhiều, có thể qua bên kia đăng ký.” Thạch Anh Tuấn vừa nói vừa đưa tay giúp Nhiếp Câu lấy đồ.
Nhiếp Câu tránh bàn tay của Thạch Anh Tuấn đi: “Chút nữa nói sau.”
Quà mừng đăng kí thống nhất đối phương chưa chắc sẽ xem qua, đây là việc mà Phi Ngư lúc sinh thời gửi gắm cho hắn, hắn nhất định phải hoàn thành tốt, tốt nhất là có thể nhìn thấy Tùy Dật Trác tự mình mở ra. Nhiếp Câu nghĩ thầm, tuy rằng không biết trong hộp có gì, có lẽ là quà mừng tân hôn bình thường thì sao?
Ánh mắt Nhiếp Câu đảo quanh tìm kiếm, rất nhanh phát hiện một người, người đó ăn mặc một bộ tây trang đen toàn thân, vẻ mặt u ám, không giống như tham gia hôn lễ, mà ngược lại giống tham gia lễ tang hơn. Người đó đúng là Tiêu Tiêu.
Tiêu Tiêu vì bộ quần áo và vẻ mặt hôm nay, đã bị các trưởng bối nói rất nhiều lần.
“Con mặc như vậy, không phải trù anh họ con xui xẻo à? Lúc nữa trước khi khai tiệc con đi thay đồ đi, bằng không con đừng ngồi vào bàn ăn!” Mẹ Tiêu trách móc Tiêu Tiêu.
Tiêu Tiêu không để bụng, cậu ta cố ý mặc thế này, lát nữa còn thông báo cho anh họ một tin tức trọng đại đây! Nếu lúc đó hôn lễ này còn tiếp tục tổ chức được… Vậy chỉ có thể chứng minh ánh mắt Phi Ngư quá tệ rồi.
“Tiêu Tiêu, cậu có cách nào đưa cái này đến trước mặt cho Tùy tổng không?” Nhiếp Câu đi qua, nói với Tiêu Tiêu.
Dù đã quyết định buông xuống, nhưng khi nhìn thấy Nhiếp Câu, Tiêu Tiêu vẫn có chút không được tự nhiên.
“Cậu muốn làm cái gì? Đưa cái này là muốn xin xỏ gì hắn sao? Hắn chính là hung thủ gián tiếp hại chết Tiểu Ngư!” Tiêu Tiêu có hơi tức giận, thấp giọng nói.
Nhiếp Câu không để ý đến việc Tiêu Tiêu hiểu lầm, giải thích: “Đây là Phi Ngư nhờ tôi gửi cho hắn, tôi cảm thấy phải đảm bảo giao tận tay cho Tùy tổng, thì mới được tính là hoàn thành phó thác của Phi Ngư.”
Giúp Phi Ngư gửi? Tiêu Tiêu lập tức nghiêm túc lại, nhận hộp quà, mở ra xem thứ bên trong.
Nhiếp Câu chần chờ một chút, không ngăn cả. Tuy rằng hắn không tự mình mở ra xem, nhưng quả thật lúc ấy Phi Ngư không có nói không được mở ra, vậy nên cứ tùy Tiêu Tiêu mở.
Đồ bên trong rất đơn giản, một cái thẻ ngân hàng, một cái chìa khóa, còn có một cái hộp nhỏ hơn, bên trong hộp nhỏ là một chiếc nhẫn.
Hôm nay, lại đến ngày phải đi tái khám, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, đây sẽ là lần kiểm tra cuối cùng, bởi vì lần tái khám trước, máu bầm còn rất ít, lần này hẳn là đã tan hết.
Kê Du Cẩn đánh thức Nhiếp Câu còn đang ngủ dậy: ‘Chúng ta đến bệnh viện sớm một chút đi, không phải xếp hàng đợi lâu.’
Nhiếp Câu tựa như còn chưa tỉnh ngủ, ánh mắt mờ mịt nhìn Kê Du Cẩn trong chốc lát, mới hỏi: “Anh là ai? Tại sao tôi lại ở đây?”
Kê Du Cẩn: …
Sắc mặt Kê Du Cẩn lập tức trắng bệch, các đoạn mất trí nhớ kinh điển trên phim truyền hình đều xuất hiện trong đầu anh, trong đó, nguyên nhân chủ yếu là vì bị thương phần đầu.
Tưởng tượng đến Nhiếp Câu sẽ quên anh, quên đi đứa con, quên tất cả những gì thuộc về hai người, khủng hoảng bao phủ cả người Kê Du Cẩn.
Thấy sắc mặt Kê Du Cẩn tái nhợt, lung lay sắp ngã, Nhiếp Câu lập tức thanh tỉnh: “Em đùa thôi, A Cẩn anh đừng có gấp!”
Trò đùa này hình như hơi lố rồi, dù sao Kê Du Cẩn cũng không cảm thấy có chỗ nào vui, trên đường đến bệnh viện cũng không thèm để ý đến Nhiếp Câu.
Nhiếp Câu hối hận muốn chết, mình ăn no rửng mỡ đi đùa kiểu gì thế này, chọc A Cẩn giận mất rồi.
“Xin lỗi mà, A Cẩn, sau này em sẽ không làm như vậy nữa. Chuyện đó làm sao có thể xảy ra được, dù là kiếp sau, chuyển thế đầu thai, cái gì cũng quên mất, cũng sẽ không quên được anh.
Lời này hình như làm Kê Du Cẩn cảm nhận được xúc động gì đó, sắc mặt của anh cuối cùng cũng dịu lại.
“Khôi phục khá tốt, máu bầm đã tan hết.” Sau khi xem kết quả kiểm tra, bác sĩ khẳng định cho hai người.
Kê Du Cẩn thở phào một hơi, cuối cùng cũng yên tâm.
Một năm qua xảy ra quá nhiều chuyện, nguyên nhân gây ra đều bắt đầu từ lúc An An đến thế giới này. Cho nên Nhiếp Câu quyết định lúc An An một tuổi sẽ chúc mừng một phen, cũng coi như là một dịp để tống cựu nghênh tân.
Khách mời đến rất ít, chỉ có bác sĩ Thư, Chung Trình, Thạch Anh Tuấn và Phi Ngư.
Người khác vẫn tốt, lúc Phi Ngư xuất hiện, Nhiếp Câu và Kê Du Cẩn hầu như không nhận ra cậu -- cậu còn gầy hơn Kê Du Cẩn lúc mới khang phục bệnh tình nữa.
“Trước đó xảy ra chuyện lớn như vậy hai người cũng không báo cho tôi một tiếng? Có phải không xem tôi là bạn đúng không?” Phi Ngư cười cười hỏi tội, chỉ là nụ cười kia đã không còn sự lạc quan hào phóng như xưa.
Cậu nói đến chuyện Nhiếp Câu bị thương nằm viện.
Nhiếp Câu nhìn cậu, nhíu mày nói: “Sao tôi cảm thấy, cậu còn đáng lo hơn tôi nữa vậy? Gần đây gặp phải cái gì phiền toái sao?”
Nụ cười của Phi Ngư trở nên chua xót, cậu tránh né không đáp, chỉ nói: “Một thời gian nữa có lẽ tôi sẽ rời khỏi thành phố S, về quê phát triển, nhân mặt mũi An An mà tụ họp lần cuối với các người, lúc đi sẽ không báo cho hai người nữa. Hơn nữa tôi còn có chuyện nhờ cậu giúp đỡ.”
Nói rồi, Phi Ngư lấy ra một hộp quà tinh xảo đưa cho Nhiếp Câu. Hoa văn gấm vóc màu đỏ rực, vừa nhìn đã biết là quà tặng đám cưới.
“Thứ này, phiền cậu mang đến trang viên Gia Dụ vào ngày 2 tháng 3, tôi có người bạn kết hôn vào hôm đó, đây là quà tân hôn tôi tặng người đó.” Phi Ngư nói.
Nhận lấy hộp quà, Nhiếp Câu có hơi khó hiểu, nếu là bạn bè quan trọng, tại sao Phi Ngư không tự mình đưa đi?
“Tự cậu đưa đi càng thể hiện được tấm lòng mà? Thời gian từ đây đến đó cũng không dài, cậu chờ thêm một đoạn thời gian lại đi không được sao?”
Phi Ngư lắc đầu: “Lúc đó tôi đã rời khỏi thành phố S, cậu giúp tôi chuyện đó đi mà.”
Đây cũng không phải việc gì khó, Nhiếp Câu gật đầu đồng ý giúp cậu.
Phi Ngư hình như nghĩ đến gì đó, nói thêm: “Nếu không đưa vào được, vậy thôi bỏ đi, tìm một cái thùng rác ném đi. Cũng không phải thứ gì quý giá.”
Hửm? Tình huống hình như không đúng lắm! Nhiếp Câu nghĩ thầm.
Sau khi kết thúc bữa tiệc, Nhiếp Câu lên mạng tìm tòi tin tức, mới biết được Phi Ngư đã lâu không có livestream. Nhiếp Câu chắc chắn Phi Ngư đã gặp chuyện khốn khó gì đó, chỉ là đối phương không chịu nói, hắn muốn giúp đỡ cũng không có cách nào giúp được.
Nhiếp Câu không ngờ, cơ hội gặp mặt Phi Ngư lại đến nhanh như vậy, đột nhiên như vậy.
Mới qua hơn một tuần, Nhiếp Câu nhận được điện thoại của mẹ Phi Ngư gọi đến: “Chào cậu, cậu là bạn của Vu Phi sao? Tôi xem lịch sử cuộc gọi của nó, thấy dãy số này xếp vào trong nhóm bạn bè.”
“Vu Phi?” Ban đầu Nhiếp Câu còn chưa phản ứng kịp.
“Trên mạng nó tên là Phi Ngư, người trẻ tuổi mấy đứa chắc quen với tên trên mạng hơn nhỉ?”
“Đúng vậy, cậu ấy sao rồi?” Nhiếp Câu lập tức hỏi.
Giọng nói bên kia đầu dây có chút nghẹn ngào: “Tôi là mẹ của nói… Tiểu Phi nó… qua đời rồi, hu hu… Tôi cảm thấy nó rất để ý đến người bạn này, cho nên muốn nói cho cậu một tiếng, cậu có muốn đến đưa nó một đoạn đường cuối cùng không?”
Phi Ngư… qua đời?
Sau khi cúp điện thoại, Nhiếp Câu sững sờ một hồi lâu, đến khi Kê Du Cẩn có hơi lo lắng hỏi hắn: “Sao vậy?”
“Phi Ngư, cậu ấy qua đời rồi.” Hiện tại Nhiếp Câu vẫn cảm thấy tin tức này quá vớ vẩn.
Kê Du Cẩn cũng sợ ngây người, cùng Nhiếp Câu xác nhận mãi, xác định người gọi điện thoại lúc nãy thật sự là mẹ của Phi Ngư, mới không thể không chấp nhận sự thật này.
‘Tại sao lại như vậy, Phi Ngư tốt như thế, lại còn trẻ như thế…” Kê Du Cẩn rất đau lòng, Phi Ngư là một trong số bạn bè ít ỏi của anh, từng giúp đỡ anh và Nhiếp Câu rất nhiều.
Bọn họ đến địa chỉ quê quán mà mẹ Phi Ngư đã nói, mới biết được nguyên nhân Phi Ngư qua đời.
Thì ra lúc Phi Ngư ngồi xe buýt về quê, gặp một trận sạt lở đất, xe bị đất lở đẩy đến bên cạnh vách núi. Kỳ thật Phi Ngư có thể được cứu ra, bởi vì chỗ ngồi của cậu gần cửa sổ, dễ dàng được cứu viện, nhưng cậu khăng khăng để đứa bé ngồi cạnh cậu được cứu ra trước…
“Đứa bé kia sau khi được cứu ra, lại xảy ra một trận lở đất nữa, xe trực tiếp rơi xuống vách núi, Tiểu Phi không thể cứu được nữa…” Mẹ của Phi Ngư nhắc đến chuyện này, đã khóc không kiềm được.
Cha của Phi Ngư qua đời từ rất sớm, mẹ Vu một mình nuôi Phi Ngư và một đứa con gái nhỏ. Thật ra, Phi Ngư đã đậu vào một trường đại học không tệ, nếu thuận lợi tốt nghiệp có thể tìm được việc làm tốt, cải thiện cuộc sống cả nhà. Nhưng mà bất hạnh ở chỗ, lúc Phi Ngư học đại học năm hai, em gái của cậu kiểm tra ra bệnh nhiễm độc niệu, chi phí ghép thận và điều trị rất cao. Phi Ngư cũng từ lúc ấy liền thôi học, bắt đầu đi làm livestream kiếm tiền.”
“Tôi chỉ biết gia cảnh của cậu ấy không phải quá giàu có, lại không ngờ khó khăn đến mức này.” Tiêu Tiêu nói.
Đúng vậy, Tiêu Tiêu cũng đến tham gia lễ tang của Phi Ngư, gặp mặt Nhiếp Câu lần nữa, cậu ta cũng không biểu hiện ra gì khác thường.
Tình tình ái ái không buông bỏ được trước kia, trước mặt cái chết của bạn thân, lại có vẻ vô cùng buồn cười. Thậm chí, Tiêu Tiêu cảm thấy chuyện ngoài ý muốn như vậy hẳn là nên xảy ra với mình mới đúng, người tốt như Phi Ngư, trước khi chết còn làm một chuyện vĩ đại như vậy, tại sao vận mệnh lại không cho cậu ấy chút ưu đãi nào hết?
Đến tháng 3, Nhiếp Câu nhận được tin tức từ bạn làm ăn Thạch Anh Tuấn trước: “Ngày mai là hôn lễ của tổng tài tập đoàn Tùy thị, câu lạc bộ của chúng ta mấy năm nay cũng đủ nổi tiếng, nhận được thiệp mời, cậu muốn đi với tôi không?”
Ngày 2 tháng 3 này quá nhạy cảm, Nhiếp Câu hỏi: “Hôn lễ cử hành ở đâu?”
“Trang viên Gia Dụ, ở ngoại ô thành phố S.” Thạch Anh Tuấn nói.
“… Ừm, tôi cũng muốn đi.” Nhiếp Câu trả lời.
Nhiếp Câu tìm được tin tức hôn lễ ngày mai của tân lang. Tùy Dật Trác, tuổi trẻ đầy triển vọng, con cháu hào môn, chưa từng có bất kì scandal tình cảm nào, được người trong giới thượng lưu khen ngợi hết lời, liên hôn với con gái ông trùm bất động sản…
Đây là “người bạn” Phi Ngư nhờ hắn tặng quà giúp sao?
Ngày kế, Nhiếp Câu mang theo hộp quà đến trang viên Gia Dụ.
“Đây là quà tặng tân hôn cậu mang đến? Thật ra cũng không cần phiền toái như thế, nhét tiền mừng là được, nhưng mà mang theo quà cũng không sao, không ai chê tiền nhiều, có thể qua bên kia đăng ký.” Thạch Anh Tuấn vừa nói vừa đưa tay giúp Nhiếp Câu lấy đồ.
Nhiếp Câu tránh bàn tay của Thạch Anh Tuấn đi: “Chút nữa nói sau.”
Quà mừng đăng kí thống nhất đối phương chưa chắc sẽ xem qua, đây là việc mà Phi Ngư lúc sinh thời gửi gắm cho hắn, hắn nhất định phải hoàn thành tốt, tốt nhất là có thể nhìn thấy Tùy Dật Trác tự mình mở ra. Nhiếp Câu nghĩ thầm, tuy rằng không biết trong hộp có gì, có lẽ là quà mừng tân hôn bình thường thì sao?
Ánh mắt Nhiếp Câu đảo quanh tìm kiếm, rất nhanh phát hiện một người, người đó ăn mặc một bộ tây trang đen toàn thân, vẻ mặt u ám, không giống như tham gia hôn lễ, mà ngược lại giống tham gia lễ tang hơn. Người đó đúng là Tiêu Tiêu.
Tiêu Tiêu vì bộ quần áo và vẻ mặt hôm nay, đã bị các trưởng bối nói rất nhiều lần.
“Con mặc như vậy, không phải trù anh họ con xui xẻo à? Lúc nữa trước khi khai tiệc con đi thay đồ đi, bằng không con đừng ngồi vào bàn ăn!” Mẹ Tiêu trách móc Tiêu Tiêu.
Tiêu Tiêu không để bụng, cậu ta cố ý mặc thế này, lát nữa còn thông báo cho anh họ một tin tức trọng đại đây! Nếu lúc đó hôn lễ này còn tiếp tục tổ chức được… Vậy chỉ có thể chứng minh ánh mắt Phi Ngư quá tệ rồi.
“Tiêu Tiêu, cậu có cách nào đưa cái này đến trước mặt cho Tùy tổng không?” Nhiếp Câu đi qua, nói với Tiêu Tiêu.
Dù đã quyết định buông xuống, nhưng khi nhìn thấy Nhiếp Câu, Tiêu Tiêu vẫn có chút không được tự nhiên.
“Cậu muốn làm cái gì? Đưa cái này là muốn xin xỏ gì hắn sao? Hắn chính là hung thủ gián tiếp hại chết Tiểu Ngư!” Tiêu Tiêu có hơi tức giận, thấp giọng nói.
Nhiếp Câu không để ý đến việc Tiêu Tiêu hiểu lầm, giải thích: “Đây là Phi Ngư nhờ tôi gửi cho hắn, tôi cảm thấy phải đảm bảo giao tận tay cho Tùy tổng, thì mới được tính là hoàn thành phó thác của Phi Ngư.”
Giúp Phi Ngư gửi? Tiêu Tiêu lập tức nghiêm túc lại, nhận hộp quà, mở ra xem thứ bên trong.
Nhiếp Câu chần chờ một chút, không ngăn cả. Tuy rằng hắn không tự mình mở ra xem, nhưng quả thật lúc ấy Phi Ngư không có nói không được mở ra, vậy nên cứ tùy Tiêu Tiêu mở.
Đồ bên trong rất đơn giản, một cái thẻ ngân hàng, một cái chìa khóa, còn có một cái hộp nhỏ hơn, bên trong hộp nhỏ là một chiếc nhẫn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất