Chương 4: Cố ca trở thành người mẫu ngự dụng
Sau khi tan học, Cố Chỉ là người đầu tiên chạy ra khỏi phòng học.
Bởi vì hắn muốn đi tiểu!
Vốn dĩ muốn rủ bạn học nhỏ cùng đi, nhưng bạn nhỏ căn bản không để ý tới hắn.
Đi vệ sinh xong, Cố Chỉ vẩy vẩy hai nhát, kéo quần lên.
Vừa ra khỏi WC, điện thoại trong túi liền rung lên.
Cố Chỉ nhìn tin nhắn, híp mắt, sau đó thêm và xóa danh sách đen, thuận tiện tắt điện thoại.
Tâm phiền ý loạn về tới phòng học, kết quả tất cả không vui trong nháy mắt khi nhìn thấy dáng vẻ Thẩm Úc cúi đầu vẽ tranh liền tan thành mây khói.
"Mẹ nó!"
Cố Chỉ thầm mắng một tiếng, đi vào phòng học.
Hắn vừa ngồi vào chỗ, Thẩm Úc ngay lập tức đưa tay che bức vẽ.
Động tác như vậy làm Cố Chỉ chú ý.
"Vẽ cái gì, cho tôi xem." Nói xong chuẩn bị rút giấy vẽ của Thẩm Úc ra.
Thẩm Úc liều mạng ngăn cản, muốn dùng thân mình chặn giấy vẽ, kết quả phản ứng quá chậm, thời điểm cậu nằm úp sấp xuống thì giấy vẽ đã rơi vào tay Cố Chỉ.
Cố Chỉ có chút buồn cười, không nghĩ tới bạn học nhỏ còn rất ngốc.
"Bạn học nhỏ, về sau phản ứng nhanh hơn chút."
Nói xong, ánh mắt chuyển hướng về giấy vẽ trong tay.
Nhìn thấy hình vẽ trên giấy, Cố Chỉ thấp giọng nở nụ cười.
Hắn ngoảnh mặt lên nhìn về phía Thẩm Úc thì thấy cậu đã cúi đầu.
Có điều Cố Chỉ vẫn thấy vành tai Thẩm Úc đỏ lên rất nhanh.
"Bạn học nhỏ, vẽ cũng không tệ lắm, lần sau nếu muốn vẽ thì nói với tôi, tôi làm người mẫu cho cậu."
Nói xong, vén áo sơ mi của mình lên để lộ ra cơ bụng sáu múi.
"Dáng người anh không tồi đúng không, làm người mẫu cho cậu tuyệt đối không thành vấn đề."
Thẩm Úc hơi hơi quay đầu, liền thấy làn da màu lúa mạch của Cố Chỉ, hơn nữa còn có cơ bụng sáu múi.
"Tôi tên Thẩm Úc."
Thẩm Úc nói chuyện rất chậm, trong giọng nói pha lẫn âm thanh non nớt của thiếu niên, mặc dù chỉ nói bốn chữ cũng chậm hơn không ít so với người khác.
Ngay sau đó, Cố Chỉ lại nghe thấy Thẩm Úc nói: "Tôi không phải.. thằng ngốc, chỉ là phản ứng có chút chậm."
Cố Chỉ nhất thời sửng sốt, lập tức run run bả vai nở nụ cười.
Nghĩ thầm, phản ứng của bạn học nhỏ đúng thật là rất chậm.
"Được, Thẩm Úc, về sau chúng ta chính là bạn thân, có việc gì Cố Ca sẽ che chở cậu!"
Nếu sau này ai dám nói Thẩm Úc là thằng ngốc, nhất định phải lôi nó tới WC cho ăn phân trước rồi nói sau.
Trong lúc nhất thời, Cố Chỉ nghĩ tới Thẩm Nhất Hòa.
Khẽ ngước mắt lên, dùng chân đá đá cái ghế phía trước.
Thẩm Nhất Hòa lộ vẻ mặt không tốt quay đầu hỏi: "Làm gì?"
Cố Chỉ nhíu mày: "Tan học chớ đi, tôi hỏi cậu một chút chuyện."
Tim Thẩm Nhất Hòa thình thịch một tiếng, nghĩ có thể lần này mình đã đụng phải một cây đinh. Nhất thời hết sức cảnh giác nhìn đối phương.
"Tôi có thể nói cho cậu, em trai tôi là.."
"Tôi không đánh cậu."
Thẩm Nhất Hòa lập tức nói: "Vậy được, tan học tôi chờ cậu."
Nói xong, trong lòng nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Chỉ cần không đánh mình là được.
Đừng nhìn hắn hôm nay nói lời hung ác, trên thực tế hắn căn bản không dám đánh nhau.
Kết quả lại nghe được Cố Chỉ mở miệng nói gì đó, Thẩm Nhất Hòa khẩn trương quay đầu đi, làm bộ chính mình không nghe thấy.
Cầm lấy một quyển sách, làm bộ nghiêm túc học tập.
Bất quá lại vểnh tai bắt đầu nghe trộm Cố Chỉ cùng Thẩm Úc nói chuyện.
"Bạn học nhỏ, về sau tôi làm người mẫu ngự dụng của cậu, nhưng cậu phải nghe lời tôi, biết chưa?"
Cố Chỉ làm bộ nhìn không thấy Thẩm Nhất Hòa lén lút, ngược lại còn cười trộm mà dụ dỗ nói với Thẩm Úc.
Nhưng Thẩm Úc lại vẫn đang cố gắng tự hỏi.
Ngày thường mình chỉ có thể vẽ hoa cỏ trong trường học, hoặc là phỏng theo người khác. Muốn vẽ tranh chỉ có thời điểm cuối tuần mới có thể vác giá vẽ đến công viên vẽ tranh.
Mọi người trong trường học tựa hồ cũng không quá thích cậu, căn bản không cho cậu vẽ.
Tuy Cố Chỉ nói có chút nhiều, nhưng dáng người cũng không tệ lắm.
Thẩm Úc cảm thấy giao dịch này cũng không tệ lắm, gật đầu đáp ứng rồi lại cúi xuống.
Bởi vì hắn muốn đi tiểu!
Vốn dĩ muốn rủ bạn học nhỏ cùng đi, nhưng bạn nhỏ căn bản không để ý tới hắn.
Đi vệ sinh xong, Cố Chỉ vẩy vẩy hai nhát, kéo quần lên.
Vừa ra khỏi WC, điện thoại trong túi liền rung lên.
Cố Chỉ nhìn tin nhắn, híp mắt, sau đó thêm và xóa danh sách đen, thuận tiện tắt điện thoại.
Tâm phiền ý loạn về tới phòng học, kết quả tất cả không vui trong nháy mắt khi nhìn thấy dáng vẻ Thẩm Úc cúi đầu vẽ tranh liền tan thành mây khói.
"Mẹ nó!"
Cố Chỉ thầm mắng một tiếng, đi vào phòng học.
Hắn vừa ngồi vào chỗ, Thẩm Úc ngay lập tức đưa tay che bức vẽ.
Động tác như vậy làm Cố Chỉ chú ý.
"Vẽ cái gì, cho tôi xem." Nói xong chuẩn bị rút giấy vẽ của Thẩm Úc ra.
Thẩm Úc liều mạng ngăn cản, muốn dùng thân mình chặn giấy vẽ, kết quả phản ứng quá chậm, thời điểm cậu nằm úp sấp xuống thì giấy vẽ đã rơi vào tay Cố Chỉ.
Cố Chỉ có chút buồn cười, không nghĩ tới bạn học nhỏ còn rất ngốc.
"Bạn học nhỏ, về sau phản ứng nhanh hơn chút."
Nói xong, ánh mắt chuyển hướng về giấy vẽ trong tay.
Nhìn thấy hình vẽ trên giấy, Cố Chỉ thấp giọng nở nụ cười.
Hắn ngoảnh mặt lên nhìn về phía Thẩm Úc thì thấy cậu đã cúi đầu.
Có điều Cố Chỉ vẫn thấy vành tai Thẩm Úc đỏ lên rất nhanh.
"Bạn học nhỏ, vẽ cũng không tệ lắm, lần sau nếu muốn vẽ thì nói với tôi, tôi làm người mẫu cho cậu."
Nói xong, vén áo sơ mi của mình lên để lộ ra cơ bụng sáu múi.
"Dáng người anh không tồi đúng không, làm người mẫu cho cậu tuyệt đối không thành vấn đề."
Thẩm Úc hơi hơi quay đầu, liền thấy làn da màu lúa mạch của Cố Chỉ, hơn nữa còn có cơ bụng sáu múi.
"Tôi tên Thẩm Úc."
Thẩm Úc nói chuyện rất chậm, trong giọng nói pha lẫn âm thanh non nớt của thiếu niên, mặc dù chỉ nói bốn chữ cũng chậm hơn không ít so với người khác.
Ngay sau đó, Cố Chỉ lại nghe thấy Thẩm Úc nói: "Tôi không phải.. thằng ngốc, chỉ là phản ứng có chút chậm."
Cố Chỉ nhất thời sửng sốt, lập tức run run bả vai nở nụ cười.
Nghĩ thầm, phản ứng của bạn học nhỏ đúng thật là rất chậm.
"Được, Thẩm Úc, về sau chúng ta chính là bạn thân, có việc gì Cố Ca sẽ che chở cậu!"
Nếu sau này ai dám nói Thẩm Úc là thằng ngốc, nhất định phải lôi nó tới WC cho ăn phân trước rồi nói sau.
Trong lúc nhất thời, Cố Chỉ nghĩ tới Thẩm Nhất Hòa.
Khẽ ngước mắt lên, dùng chân đá đá cái ghế phía trước.
Thẩm Nhất Hòa lộ vẻ mặt không tốt quay đầu hỏi: "Làm gì?"
Cố Chỉ nhíu mày: "Tan học chớ đi, tôi hỏi cậu một chút chuyện."
Tim Thẩm Nhất Hòa thình thịch một tiếng, nghĩ có thể lần này mình đã đụng phải một cây đinh. Nhất thời hết sức cảnh giác nhìn đối phương.
"Tôi có thể nói cho cậu, em trai tôi là.."
"Tôi không đánh cậu."
Thẩm Nhất Hòa lập tức nói: "Vậy được, tan học tôi chờ cậu."
Nói xong, trong lòng nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Chỉ cần không đánh mình là được.
Đừng nhìn hắn hôm nay nói lời hung ác, trên thực tế hắn căn bản không dám đánh nhau.
Kết quả lại nghe được Cố Chỉ mở miệng nói gì đó, Thẩm Nhất Hòa khẩn trương quay đầu đi, làm bộ chính mình không nghe thấy.
Cầm lấy một quyển sách, làm bộ nghiêm túc học tập.
Bất quá lại vểnh tai bắt đầu nghe trộm Cố Chỉ cùng Thẩm Úc nói chuyện.
"Bạn học nhỏ, về sau tôi làm người mẫu ngự dụng của cậu, nhưng cậu phải nghe lời tôi, biết chưa?"
Cố Chỉ làm bộ nhìn không thấy Thẩm Nhất Hòa lén lút, ngược lại còn cười trộm mà dụ dỗ nói với Thẩm Úc.
Nhưng Thẩm Úc lại vẫn đang cố gắng tự hỏi.
Ngày thường mình chỉ có thể vẽ hoa cỏ trong trường học, hoặc là phỏng theo người khác. Muốn vẽ tranh chỉ có thời điểm cuối tuần mới có thể vác giá vẽ đến công viên vẽ tranh.
Mọi người trong trường học tựa hồ cũng không quá thích cậu, căn bản không cho cậu vẽ.
Tuy Cố Chỉ nói có chút nhiều, nhưng dáng người cũng không tệ lắm.
Thẩm Úc cảm thấy giao dịch này cũng không tệ lắm, gật đầu đáp ứng rồi lại cúi xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất