Sau Khi Trùng Sinh Đám Vai Ác Đều Yêu Tôi

Chương 47: Trùng Sinh Rồi

Trước Sau
Cảm nhận được nụ hôn dịu dàng của người đàn ông rơi xuống.

Kỷ Lăng cuối cùng cũng lo lắng tới mức khóc luôn rồi!

Nếu như muốn hỏi bây giờ cậu có cảm xúc gì, vậy thì đó là hối hận, hối hận vô cùng.

Nếu như sớm biết có ngày hôm nay, lúc cậu diễn kịch nhất định sẽ bớt đi một chút, thi thoảng cho Cảnh Tùy chút ngọt ngào, cũng không đến mức rơi vào tình cảnh như bây giờ.

Dù sao thì với thái độ của Cảnh Tùy đối với cậu, tuyệt đối sẽ không nỡ miễn cưỡng cậu đâu, anh ta làm như thế này, e rằng là vì suy nghĩ ‘đập đi xây lại’, cảm thấy chỉ có thể dùng cách này để giúp cậu, để cậu chấp nhận sự sung sướng của chuyện này.

Nhưng vấn đề đó là...!cậu không hề bị làm sao cả mà! Cậu không hề bị cưỡng gian!

Nếu như hôm nay thật sự làm, thì đây mới là lần đầu tiên của cậu.

Hơn nữa điều khiến Kỷ Lăng vô cùng hoảng sợ đó là, cậu lại cảm thấy lúc bị hôn cực kì thoải mái, thậm chí còn có chút muốn thử xem, bản năng của cơ thể và suy nghĩ của cậu đang đi ngược lại với nhau, rốt cuộc Cảnh Tùy đã cho cậu dùng cái gì vậy!!!

Cứu mạng với...

Lẽ nào cậu thật sự sẽ một đi không quay đầu trên con đường cong veo này sao? Cậu còn chưa yêu đương đơn thuần nữa, còn chưa nắm bàn tay nhỏ mềm mại của mấy em gái mà đã trực tiếp làm tới bước này rồi, bạch bạch bạch với đàn ông luôn!

Không được, cậu không thể từ bỏ được.

Kỷ Lăng hạ quyết tâm lớn nhất trong kiếp này, cắn vào đầu lưỡi mình, lập tức đau tới mức chảy cả nước mắt, đau đớn khiến lý trí của cậu được kéo lại một chút, cậu nhìn Cảnh Tùy với ánh mắt vô cùng căm hận, nức nở nói: “Anh buông tôi ra!”

Cảnh Tùy ngẩng đầu lên nhìn, lúc này mới phát hiện ra trong mắt cậu thiếu niên là sự tuyệt vọng bi thương tới như vậy, bên môi còn chảy ra chút máu.

Biểu cảm Cảnh Tùy đột ngột thay đổi, giơ tay lên nắm lấy cằm cậu thiếu niên, để cậu mở miệng ra, lồng ngực phập phồng kịch liệt, nghiêm giọng nói: “Em làm gì vậy?!”

Cậu thiếu niên tuyệt vọng nhìn anh ta, sợ hãi, khủng hoảng, quyết tuyệt.

Ánh mắt này khiến quyết tâm mà Cảnh Tùy khó khăn lắm mới đưa ra được lập tức trở nên tan rã, tay anh ta gần như đang run lên.

Một lúc lâu sau, anh ta gian nan cất tiếng nói, người đàn ông chí cao vô thượng trước giờ luôn mạnh mẽ, chưa bao giờ cho bất kì người nào thấy được sự yếu thế, lúc này trong giọng nói lại có chút khẩn cầu: “Đừng như vậy, tôi sẽ không làm hại em đâu...”

Thế nhưng cậu thiếu niên ấy lại liếc mắt sang chỗ khác không nhìn anh ta, cơ thể gầy yếu hơi run rẩy.

Cậu sợ hãi loại chuyện này, sự sợ hãi này khắc vào trong xương cốt cậu, mạnh mẽ tới mức cậu thà tự hại mình cũng không muốn chấp nhận anh ta.

Trong căn phòng yên tĩnh chỉ còn lại tiếng thở dốc đè nén mang theo tiếng nức nở của cậu thiếu niên.

Cũng không biết đã bao lâu.

Cảnh Tùy suy sụp nhắm mắt lại, khàn giọng nói: “Tôi không động vào em đâu, đừng sợ nữa, không sao đâu.”

Anh ta im lặng mấy giây, đứng dậy bế cậu thiếu niên vào trong nhà tắm.



Sau khi kết thúc, Kỷ Lăng vẫn rơi lệ đầy mặt, khóc lóc không ngừng.

Tuy rằng khó khăn lắm mới giữa được trinh tiết của mình nhưng cuối cùng vẫn bị người đàn ông dùng tay làm bắn ra, mà điều khiến cậu xấu hổ muốn chết nhất, đó là cậu còn rất hưởng thụ!

Ma quỷ, Cảnh Tùy đúng thật là ma quỷ.

Kỷ Lăng một mặt tâm như tro tàn.

Cảnh Tùy đã rời đi nhưng cậu vẫn không có chút sức lực nào, không muốn nói chuyện.

Tuy rằng tạm thời đã thoát khỏi nguy hiểm nhưng nếu như Cảnh Tùy cố chấp muốn dùng cách này để cậu hết ám ảnh, lần sau cậu nên làm như thế nào đây? Dù sao thì hôm nay cậu cũng đã chống đỡ rất gian nan rồi.

Kỷ Lăng nghĩ tới đây đúng thật là sốt ruột muốn chết.

Lần này thực sự có chút nuốt không nổi cơm nữa.

Ngày hôm sau tới bữa cơm tối, Phu nhân Shaman lại tới đây, rõ ràng là bà ấy đã biết được chuyện tối hôm qua, nhìn Kỷ Lăng muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì cả, chỉ nhìn Kỷ Lăng rồi thở dài.

Trong lòng Kỷ Lăng vô cùng chua xót, thật sự có cảm giác cưỡi hổ khó xuống, cậu hoang mang mờ mịt, đột nhiên cất tiếng hỏi: “Dì Shaman, Bệ hạ thật sự thích con sao...”

Phu nhân Shaman thấy Kỷ Lăng khó có khi chịu mở miệng nói chuyện, ngay tức khắc lộ ra ánh mắt yêu thương, nói một cách khẳng định: “Là thật mà con.”

Kỷ Lăng mất mát cúi đầu xuống, bây giờ cậu cũng tin tưởng là thật rồi, thế nhưng cậu nên đối mặt với tình cảm này như thế nào đây? Cho dù không nói tới nhiệm vụ, bản thân cậu cũng không thể tiếp nhận được một người mà cậu không hề hiểu, thậm chí cậu còn không dám nói ra lời thật lòng, cũng không hề muốn yêu đương với Cảnh Tùy.

Ăn cơm, sống sót, về nhà, mỗi một việc đều quan trọng hơn so với yêu đương.

Trong tình huống thế này, cậu thực sự không có tâm trạng yêu đương mà!

Kỷ Lăng buồn bã nói: “Nhưng trước đây anh ấy đâu có thích con, vì sao lại...”

Phu nhân Shaman xoa đầu cậu thiếu niên, dịu giọng nói: “Cái chuyện thích này, có những lúc không có lý đâu, ví dụ như dì thích con, chỉ là vì con đáng được thích mà thôi.”

Kỷ Lăng nước mắt rưng rưng, nhưng bà thích và anh ta thích, hoàn toàn không giống nhau có được không!

Phu nhân Shaman ở bên cạnh Kỷ Lăng một lúc rồi rời đi.

Kỷ Lăng ủ rũ cúi đầu đi về phòng, cho dù hôm nay đã ăn cơm bình thường, nhưng tâm trạng cậu vẫn chẳng thả lỏng nổi, ngay lúc cậu vô cùng hoang mang bất lực và tuyệt vọng, bên tai đột nhiên vang lên giọng nói quen thuộc.

Hệ thống: “Ký chủ, cậu vẫn ổn chứ, không sao chứ?”

Kỷ Lăng suýt chút nữa thì vui mừng tới mức bật khóc, cậu không kịp chờ đợi mà hỏi luôn: “Cậu giúp tôi xin đổi nhiệm vụ chưa?”

Hệ thống: “...”

Kỷ Lăng thấy hệ thống không trả lời, trước mắt cậu đen kịt một mảng, tuyệt vọng nói: “Thất bại rồi à?”

Hệ thống chậm rãi nói: “Cũng không phải, bây giờ vẫn chưa biết được kết quả, tôi đã giúp cậu nộp đơn xin rồi, nhưng cậu phải biết nơi quản lý thế giới xuyên việt của chúng tôi phải quản lý hàng ngàn hàng vạn thế giới, trình tự vô cùng phức tạp nhì nhằng, cấp trên đều rất bận bịu, đơn xin phải được phê chuẩn qua các tầng, tình hình của cậu có chút đặc biệt, sau khi lãnh đạo nhận được đơn xin còn phải tiến hành điều tra, mở cuộc họp, nghiên cứu thảo luận, bỏ phiếu, cuối cùng mới hình thành văn bản chính thức tiến hành trả lời, trong thời gian ngắn e là rất khó có kết quả.”

Kỷ Lăng: “...”

Hệ thống nói xong cũng cảm thấy có chút xấu hổ, an ủi nói: “Nhưng thấy vẫn rất có hy vọng đó, dù sao thì chuyện này cũng không phải là lỗi của cậu.”

Kỷ Lăng không thể cười nổi.

Nhưng cậu vẫn miễn cưỡng vực dậy tinh thần, ít nhất thì bây giờ kết quả vẫn chưa được đưa ra, nhỡ đâu...!thật sự có hy vọng thì sao? Trong lòng cậu không kìm được nhen nhóm một ngọn lửa hy vọng nho nhỏ, chưa tới thời khắc cuối cùng, cậu tuyệt đối sẽ không từ bỏ đâu!

Kỷ Lăng bình tĩnh lại, nghi hoặc hỏi tiếp: “Vậy sao bây giờ cậu mới quay lại?”

Hệ thống: “Tôi lo lắng cho cậu, sợ rằng không kịp gặp mặt cậu lần cuối cùng...”

Kỷ Lăng nhớ tới lời lần trước mình nói, nở nụ cười cứng đờ: “...!Cảm ơn cậu.”

Hệ thống: “Việc nên làm mà, tôi cũng không giúp cậu được việc gì khác, nói chuyện với cậu một chút thôi.”

Kỷ Lăng đột nhiên có chút cảm động: “Hệ thống QAQ”

Hệ thống run lên một cái: “...” Bị làm sao vậy chứ? Hình như ký chủ của nó đã bắt đầu thần kinh tán loạn rồi à?! Nhiệm vụ này thực sự khó như vậy sao?



Vài ngày sau, cuối cùng hệ thống cũng hiểu được tại sao ký chủ của mình lại có biểu hiện như vậy rồi, đúng thận là gian khổ.



Nó đi theo ký chủ cũng một thời gian không ngắn rồi, biết rõ ký chủ tham ăn như thế nào, lúc không có việc gì chỉ rúc mình trong nhà, hôm nào cũng có thể ăn từ sáng cho tới tối không ngừng nghỉ.

Còn thường cảm khái với nó, sao trên Trái Đất không có nhiều đồ ăn ngon mới lạ như thế này chứ.

Đồ ăn ngon, gần như là niềm vui duy nhất của cậu ở trong thế giới xa lạ này.

Thế nhưng bây giờ mỗi ngày ký chủ đều đối mặt với nhiều đồ ăn ngon như vậy, nhưng lại chỉ có thể giả vờ nuốt không trôi, một mặt tâm như tro tàn, còn phải lo lắng xem đồ ăn có bị bỏ độc không, đây là chuyện tàn nhẫn tới nhường nào cơ chứ! Hệ thống nhìn mà cũng không kìm lòng nổi nữa.

Cuối cùng cũng có một ngày hệ thống nói: “Tôi thấy hay là kệ đi, không phải chỉ là ngủ với đàn ông thôi sao, nhịn một chút là qua rồi.”

Dưới mắt Kỷ Lăng là một mảng xanh đen, hơi thở mong manh không chút sức lực nói: “Bây giờ là vấn đề ngủ một đêm hay sao? Bây giờ tôi đã ở thế không xuống nổi nữa rồi, nếu như đột nhiên thay đổi thái độ thì sẽ bị Cảnh Tùy nghi ngờ, cậu cảm thấy với sự kiêu ngạo của Cảnh Tùy, sẽ có thể nhẫn nhịn việc tôi lừa dối anh ta thế này sao?”

Hệ thống suy nghĩ một chút, nói: “Có lẽ không đâu.”

Kỷ Lăng nói: “Thế thì đúng rồi, nhỡ đâu thân phận bị bại lộ, anh ta không những không nhẫn nhịn chuyện tôi lừa anh ta mà còn có thể vì một kẻ tới từ nơi khác là tôi, phát hiện bí mật của thế giới này, đó mới là vấn đề lớn đó!”

Hệ thống nghe thấy lời này cũng trở nên căng thẳng: “Cậu nói đúng lắm, không thể để anh ta phát hiện ra bí mật của thế giới này được.”

Kỷ Lăng buồn bã thở dài một tiếng, nằm trên giường như xác chết.

Hệ thống cũng không nói gì nữa.

Ký chủ thật là khổ sở mà.

Kỷ Lăng hai mắt vô thần nhìn lên trần nhà, tuy rằng sợ bại lộ thân phận là nguyên nhân chủ yếu, nhưng ngủ với đàn ông cũng là vấn đề lớn mà! Không đồng ý, đánh chết cũng không đồng ý!

Không đồng ý thì chỉ có thể chịu đựng vậy thôi.



Hôm nay Kỷ Lăng đi từ trong phòng ra, xoa xoa mắt, phát hiện bên ngoài treo đèn kết hoa vô cùng náo nhiệt, lập tức cảm thấy nghi hoặc.

Tuy rằng với thiết lập tâm như tro tàn của cậu hiện giờ cũng không nên hỏi nhiều, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được mà kéo một người hầu tới hỏi: “Mấy người đang làm gì vậy?”

Người hầu đối mặt với Kỷ Lăng, giọng điệu vừa cung kính vừa che giấu sự kích động, nói: “Bệ hạ muốn tổ chức yến tiệc trong Hoàng cung, tuyên bố sẽ chọn ngày tổ chức hôn lễ với ngài.

Không lâu sau, chúng tôi sẽ gọi ngài là Hoàng hậu điện hạ rồi ạ.”

Trước mắt Kỷ Lăng tối đen, suýt chút nữa thì ngất đi!

Cái gì cơ?

Chuyện quan trọng như hôn lễ thế này, sao trước đây không có ai nói với cậu một tiếng vậy!

Cuối cùng Kỷ Lăng cũng không ngồi nổi nữa, cậu không dám đi gặp Cảnh Tùy, nghĩ một chút liền đi tới chỗ Phu nhân Shaman.

Đây là lần đầu tiên Kỷ Lăng đi ra khỏi cung điện trong thời gian này, Phu nhân Shaman vô cùng vui mừng, nói: “Tiểu Lăng sao con lại tới đây?”

Kỷ Lăng trừng to đôi mắt vô thần, không dám tin nói: “Con nghe nói Bệ hạ muốn tuyên bố tin tức kết hôn với con, thế nhưng trước đó chưa hề nói gì với con cả.”

Phu nhân Shaman nghe thấy vậy thì bật cười, bà ấy yêu chiều nói: “Chuyện này ấy à, bọn ta sợ làm phiền tới con nên chưa nói với con.

Con đừng lo lắng, Bệ hạ sẽ chuẩn bị tốt tất cả mọi chuyện, nhất định sẽ cho con một buổi hôn lễ long trọng.”

Kỷ Lăng vội vàng nói: “Thế nhưng con không muốn gả cho Bệ hạ...”

Phu nhân Shaman yêu thương nói: “Dì biết con lo lắng điều gì, nhưng chuyện này không quan trọng đâu, cho dù con đã xảy ra chuyện gì thì con cũng là cục cưng nhỏ của dì.

Cảnh Tùy cũng rất thích con, nếu như có ai dám nói con không xứng với nó, dì nhất định sẽ cho bọn chúng biết tay! Ngoài con ra còn có ai có tư cách làm Hoàng hậu nữa chứ?”

Kỷ Lăng: “...”

Phu nhân Shaman nói: “Dì mong chờ ngày này, cũng đã không biết mong chờ bao lâu rồi, sau này con sẽ gọi dì là mẹ rồi.”

Kỷ Lăng: “...”

Cậu mơ màng ngây ngốc đi ra khỏi cung điện của Phu nhân Shaman.

Vậy là, bọn họ đều cảm thấy thế này là tốt với cậu, là thứ cậu muốn, có thể an ủi được cậu...!nhưng thực ra là không phải mà!

Biểu hiện từ chối của cậu vẫn còn chưa rõ ràng sao?!

Trong lòng Kỷ Lăng tủi thân không chịu nổi, cậu cảm thấy mình giống như một người Trái Đất gặp phải một đám người ngoài hành tinh không thể giao tiếp vậy, người Trái Đất thích táo, nhưng đám người ngoài hành tinh này lại bởi vì cảm thấy cậu đáng yêu, liền cố gắng hết sức lấy quả chuối mà mình yêu thích nhất tranh nhau đưa cho cậu ăn, ép cậu bắt buộc phải ăn, cậu có không thích đi nữa thì cũng chỉ có thể bóp mũi lại mà ăn, nhưng ăn của người này thì người kia lại ghen tuông không vui, không ăn cái nào cả thì có thể còn bị đám người ngoài hành tinh này phẫn nộ đánh chết.

Rõ ràng cậu chẳng muốn ai cả, cậu chỉ muốn về nhà, nhưng tất cả mọi người đều ép buộc cậu phải đưa ra lựa chọn.

Tuy rằng Kỷ Lăng biết không thể hoàn toàn trách bọn họ, bản thân cậu cũng có một phần nguyên nhân, cậu sắm vai thiết lập nhân vật như vậy, lại không dám xé bỏ lớp ngụy trang để hoàn toàn làm chính mình...

Thế nhưng, thế nhưng cậu diễn rất xấu xa mà, cố gắng hết sức để không bị thích, cậu đã ác độc tới mức như vậy luôn rồi! Vì sao vẫn còn bị yêu chứ?!

Kỷ Lăng thực sự không hiểu.

Lúc quay về đi qua hoa viên, Kỷ Lăng đi giữa các khóm hoa, đột nhiên nhìn thấy một đóa hoa màu đỏ đẹp đẽ đang nở rộ.

Đóa hoa này nở đẹp vô cùng, có chút giống hoa hồng trên Trái Đất, cánh hoa kiều diễm ướt át, nhưng màu sắc lại nửa trong suốt, mờ ảo chứ như không phải thật.

Kỷ Lăng đột nhiên nhớ tới trước đây ở lì trong nhà lên tinh võng đọc những tin tức kia, lúc đó bởi vì đa số thời gian là rảnh rỗi, phim truyền hình và bài đăng trên diễn đàn nào Kỷ Lăng cũng xem, còn xem rất nhiều tri thức mới lạ hiếm có trên vũ trụ, khiến cậu được mở mang tầm mắt, bởi vì loài hoa này quá mức đẹp, khiến người ta nhìn xong là khó quên, cho nên cậu mới có ấn tượng.

Hoa này tên là Nước Mắt Sao Trời, là một loài hoa sắp tuyệt chủng, đã rất khó có thể nhìn thấy ở bên ngoài, không ngờ trong Hoàng cung vẫn còn có một chút.

Tuy rằng hoa rất đẹp, bình thường cũng an toàn vô hại, nhưng nếu như ăn cùng với cá Mạn La thì sẽ sản sinh ra kịch độc.

Cá Mạn La cũng là một loại cá trân quý hiếm gặp vô cùng, chỉ sống trong con sông cực kì lạnh lẽo dưới lòng đất của hành tinh Tiên Vân, tuy rằng mùi vị vô cùng tươi ngon nhưng người bình thường sẽ không ăn được.

Hai thứ này đều vô cùng hiếm có, rất nhiều người có thể cả đời cũng chưa bao giờ nhìn thấy, cho nên kiến thức này khá là nhạt nhòa, mới đầu Kỷ Lăng cũng chỉ là vô tình mới đọc được.

Nhưng trùng hợp đó là...!gần đây trong bữa tối của Kỷ Lăng, hầu như mỗi ngày đều có cá Mạn La.

Là bởi vì trước đây cậu từng ăn một lần thì rất thích, món ăn này thành món ăn thường ngày của cậu luôn, cũng là một trong những đồ ăn cậu thích nhất.

Ánh mắt Kỷ Lăng lập tức biến đổi, cẩn thận nhìn xung quanh, xác định không có người xong liền đi lên trước len lén ngắt lấy hai bông hoa.

Cậu căng thẳng không thôi đi về phòng mình, đóng cửa lại, lúc này mới nói với hệ thống: “Cậu giúp tôi tra thử xem, nếu như ăn hoa này, khả năng tử vong là bao nhiêu?”

Hệ thống giật mình sợ hãi, hận không thể có tay ngăn cản ký chủ lại, kích động nói: “Đừng có xúc động! Mạng sống chỉ có một lần thôi, phải biết quý trọng!”

Kỷ Lăng: “...!Không phải vì tôi không muốn chết nên mới nhờ cậu tra giúp hay sao?”

Hệ thống: “?”

Kỷ Lăng: “Tôi chỉ nhớ hoa này ăn cùng với cá Mạn La sẽ sản sinh độc tố, nhưng liều lượng cụ thể và thông tin tỉ mỉ thế nào thì không rõ, sợ ăn nhiều sẽ chết thật nên mới bảo cậu tra giúp một chút.”

Hệ thống thở phào một hơi, chỉ cần ký chủ không phải muốn tự sát là được rồi: “Cậu định giả vờ tự sát à?”

Ánh mắt Kỷ Lăng hơi động, nói: “Coi là vậy đi...”

Hệ thống thấy ký chủ rất đáng thương, nếu như đã không phải chết thật thì cũng không khuyên can nữa, nếu như tự sát có thể tạm thời khiến ký chủ tránh thoát khỏi những người này thì cũng là một cách tốt, vậy là liền nói: “Cậu đợi một chút.”

Một lúc sau, hệ thống quay lại nói: “Với tố chất cơ thể của cậu, ăn nhiều nhất là nửa đóa, nhiều hơn thì sẽ không cứu được đâu.”

Kỷ Lăng hít một hơi thật sâu: “Tôi biết rồi.”



Cậu nhìn chằm chằm đóa hoa xinh đẹp đỏ thắm trước mặt mình, ánh mắt đấu tranh một hồi lâu, cuối cùng đưa ra quyết định.

Nếu như đã không còn hy vọng gì về việc hoàn thành nhiệm vụ nữa, vậy thì cậu còn quan tâm cái gì nữa đây?

Không phải mấy người đều trùng sinh sao?

Đều nói yêu tôi sao?

Muốn bồi thường cho tôi sao?

Ai ai cũng không chịu đi theo cốt truyện, mấy người nhìn xem cái thế giới này nó đổ nát tới mức nào rồi? Chỉ biết lấy ưu thế là trùng sinh đi ức hiếp người khác thôi!

Nếu đã như vậy, ai mà không biết trùng sinh cơ chứ!

Nào, làm tổn thương lẫn nhau đi.

Cùng lắm thì chúng ta quyết đấu công bằng ở cùng một vạch xuất phát!



Cảnh Tùy ngồi trong phòng sách của mình, biết được Kỷ Lăng tới chỗ mẹ một chuyến vào buổi sáng, sau đó liền quay về ở trong cung điện, buổi tối vẫn ăn một chút đồ ăn như thường ngày, nhìn trông vô cùng bình thường.

Anh ta nhớ tới cảnh loạn trong giặc ngoài thời gian này, trong mắt lộ ra một chút mệt mỏi, đối phó với Carlos đã đủ khiến anh ta khó khăn lắm rồi, mà cậu thiếu niên ấy lại càng khiến anh ta đau lòng khó nhẫn nhịn hơn, đúng là cả người lẫn trái tim đều mệt mỏi.

Anh ta không biết mình còn có thể làm gì mới có thể khiến cậu thiếu niên từ từ bước ra khỏi bóng ma tâm lý nữa.

Anh ta vẫn luôn nhường nhịn khoan dung, chính là vì không nỡ khiến cậu thiếu niên buồn, cho dù cậu hiểu lầm rằng anh ta cũng muốn làm trò xằng bậy với cậu...!Vậy nhưng anh ta cứ nhường bước mãi thế này, cuối cùng cũng chỉ khiến cậu thiếu niên ấy càng rời xa anh ta hơn mà thôi, thậm chí là bị lừa gạt tổn thương.

Sự thực chứng minh, có đôi lúc buông tay không nhất định là một quyết định đúng đắn.

Nếu như ban đầu mình cố chấp giữ cậu thiếu niên ấy ở lại bên người, bảo vệ em ấy thật tốt, chậm rãi khuyên nhủ thì có lẽ bây giờ bọn họ đã ở bên nhau rồi, tất cả những chuyện này đương nhiên cũng sẽ không xảy ra.

Nhớ tới việc cậu thiếu niên ấy phải chịu tra tấn trong tay quân phiến loạn, sự hối hận tự trách luôn quanh quẩn trong trái tim anh ta từng giờ từng phút.

Là anh ta không bảo vệ được cậu.

Cuối cùng Cảnh Tùy cũng đưa ra quyết định, trực tiếp để cậu thiếu niên ấy làm Hoàng hậu của mình, có danh phận này rồi thì có thể khiến Carlos từ bỏ ý đồ, còn mình sẽ từ từ tiếp cận em ấy, rồi sẽ có một ngày có thể khiến cậu thiếu niên ấy chấp nhận mình, bước ra khỏi ám ảnh.

Cảnh Tùy chậm rãi thở dài một hơi, đứng dậy đi tới chỗ ở của cậu thiếu niên, anh ta có hơi muốn gặp cậu rồi.

Anh ta phải chính miệng nói với cậu, lời hứa hẹn cả đời mà anh ta dành cho cậu.

Đây cũng là thứ mà kiếp trước anh ta đã hối hận vô số lần vì không thể có được, lúc đó, anh ta có cả thiên hạ thái bình, nhưng lại không có người muốn hứa hẹn kia.

Không có cái người không tiếc bất kỳ giá nào mà ở lại bên cạnh anh ta...

Lần này, anh ta sẽ không buông tay ra nữa, sẽ không bỏ lỡ nữa.

Bước chân Cảnh Tùy chậm rãi mà nặng nề, cuối cùng đi tới trước căn phòng quen thuộc kia, vươn tay ra nhẹ nhàng đẩy mở cửa.

Cậu thiếu niên yên tĩnh nằm trên giường, lúc ngủ không có gai góc dựng lên đầy phòng bị, giống như một thiên sứ nhỏ xinh đẹp, đáy mắt Cảnh Tùy không nhịn được mà xuất hiện một chút dịu dàng, anh ta chậm rãi đi tới chỗ cậu thiếu niên, nhưng vừa mới đi được hai bước, bước chân đã đột nhiên dừng lại, đồng tử co rút lại.

Với năng lực nhận biết vô cùng mạnh mẽ của anh ta, có thể cảm giác được sự bất thường ngay tức khắc.

Hơi thở của cậu thiếu niên nghe thì đều đặn, nhưng lại chậm rãi hơn bình thường rất nhiều, khuôn mặt bình thường luôn tái nhợt kia, lúc này lại có màu đỏ nhàn nhạt, gương mặt ngủ say trông ngọt ngào xinh đẹp.

Thế nhưng Cảnh Tùy lại không có chút cảm xúc vui vẻ nào, anh ta nhạy bén quét mắt một vòng, liền nhìn thấy cánh hoa màu đỏ nửa trong suốt rơi bên cạnh giường.

Những cánh hoa đỏ nửa trong suốt điểm xuyết trên ga trải giường trắng bạc, trên mặt sàn màu trắng, vẻ đẹp và sự cám dỗ ấy giống như một bức tranh hữu tình nào đó mà anh ta hằng mơ ước, người anh ta yêu đang nằm lặng lẽ trên chiếc giường trải đầy cánh hoa, đôi môi hồng nhạt của cậu thiếu niên đang còn vương chút nước hoa, màu sắc đẹp mắt, hấp dẫn dường như đang đợi chờ mời anh ta tới nếm thử.

Thế nhưng Cảnh Tùy lại sắp điên rồi!

Anh ta ngày lập tức ấn nút cấp cứu trên máy truyền tin, giọng nói run run khó mà kìm được: “Mang thuốc giải độc tới đây!”

Sau đó anh ta sải bước đi tới, quỳ một chân xuống giường, run rẩy nắm lấy cổ tay cậu thiếu niên, mạch đập của cậu thiếu niên ấy rất yếu ớt, dường như có thể biến mất bất cứ lúc nào...!Trong lúc này, mọi sự kiềm chế và lớp ngụy trang của Cảnh Tùy đã sụp đổ hoàn toàn, nỗi sợ hãi lan tràn không thể kiểm soát trong nơi sâu nhất ở đáy mắt.

Kỷ Lăng tự sát rồi!

Sao mình có thể bất cẩn như vậy? Sao lại không trông nom em ấy cẩn thận? Sao lại để em ấy có cơ hội tự sát?

Nếu lần này Kỷ Lăng chết, mình nên làm thế nào đây?

Sự bất lực chưa từng có bao trùm lấy anh ta, khiến dòng máu khắp người anh ta trở nên lạnh lẽo.

Các nhân viên y tế lao vào, trong phòng loạn cả lên, tất cả mọi người đều đang bận rộn, nhấc mí mắt kiểm tra trạng thái của cậu thiếu niên, tiêm thuốc giải độc cho cậu, kiểm tra nhịp tim đập.

Cảnh Tùy bất động như tượng đá, ôm chặt cậu thiếu niên, hận rằng người chết sao lại không phải là mình, hận không thể đứng ra thay thế cậu.

Bởi vì anh ta không sợ đau, không sợ bị thương, anh ta đủ mạnh mẽ, nhưng cậu thiếu niên của anh ta không thể chịu được...!cậu thiếu niên quá bé nhỏ yếu ớt, không thể chịu được bất kỳ tổn thương nào.

Chỉ cần một chút nguy hiểm thôi là đã đủ để lấy mạng cậu một cách dễ dàng.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Cảnh Tùy chưa bao giờ cảm thấy khoảng thời gian ngắn ngủi này lại gian nan đến vậy.

Gian nan đến nỗi, mỗi giây đều giống như một con dao.

Cuối cùng, bác sĩ cung kính nói: “Bệ hạ, cậu Kỷ đã không còn nguy hiểm đến tính mạng rồi.”

Cảnh Tùy khàn giọng nói: “Sao còn chưa tỉnh?”

Bác sĩ nói: “Cần một thời gian nữa thuốc mới phát huy hết tác dụng, khoảng một tiếng sau mới có thể tỉnh lại.”

Cảnh Tùy không nói gì nữa.

Bác sĩ lau mồ hôi lạnh, căng thẳng xách hộp bước ra ngoài, ông ta không dám nhớ lại cảnh tượng vừa thấy, cũng không dám tưởng tượng rằng mình sẽ bị làm sao nếu không cứu được Kỷ Lăng.

Ông ta chưa bao giờ nhìn thấy một mặt vừa đáng sợ lại vừa yếu ớt như vậy… trên người Bệ hạ vẫn luôn lạnh lùng mạnh mẽ gần như không thể dao động.

Tầm mắt Cảnh Tùy không rời khỏi cơ thể Kỷ Lăng dù chỉ một lát.

Căn phòng trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại có hai người bọn họ.

Thời gian cứ chậm rãi trôi đi...

Lông mi của cậu thiếu niên trên giường chợt run lên, vẻ mặt Cảnh Tùy bỗng trở nên căng thẳng, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của cậu thiếu niên, đôi môi mỏng mím lại không còn chút máu.

Cậu thiếu niên từ từ mở mắt ra, nhìn người đàn ông đang canh giữ bên giường.

Trong đôi mắt xanh lam ấy, không có chút sợ hãi hay hoảng sợ, chỉ có sự yên bình, giống như vực thẳm chết lặng không chút sóng gió, dường như đã nhìn thấu tất cả mọi thứ, không chuyện gì có thể lay chuyển được cậu nữa.

Lúc này, Cảnh Tùy theo bản năng nhận ra rằng, có gì đó không ổn.

Nhưng anh ta nhất thời không nghĩ ra được.

Đúng vào lúc này, anh ta nghe thấy cậu thiếu niên cất tiếng nói.

Cậu thiếu niên ấy yên lặng nhìn anh ta, trong đôi mắt bình tĩnh nhàn nhạt hiện lên sự giễu cợt, môi khẽ mấp máy, cất giọng lạnh nhạt: “Bệ hạ, tôi đã nói sẽ không quấn lấy anh nữa rồi...!Anh quên rồi sao?”

Gương mặt Cảnh Tùy chợt biến sắc..

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau