Sau Khi Trùng Sinh Đám Vai Ác Đều Yêu Tôi

Chương 57: Tỏ Tình

Trước Sau
Đôi mắt của Kỷ Lăng dần trợn trừng, hốt hoảng nhìn Ninh Ngọc, một cảm giác không chân thật như là đang nằm mơ… Việc này sao có thể?

Nhưng cậu nhìn ánh mắt nghiêm túc đó của Ninh Ngọc, lại không thể không nhận thức được rằng, lời Ninh Ngọc nói là thật.

Ninh Ngọc không thể nào, cũng không cần thiết phải nói đùa như thế.

Nói thân phận quân phiến loạn của mình cho một người lạ biết, là một hành vi vô cùng mạo hiểm!

Kỷ Lăng đứng đơ ra đấy, ra sức kêu gọi hệ thống trong trí óc: “Hệ thống! Hệ thống! Ninh Ngọc bảo anh ta là quân phiến loạn, tình tiết quan trọng thế, tại sao trong truyện lại hoàn toàn chưa từng nhắc đến? Việc này không khoa học chút nào!”

Hệ thống cũng rất mơ màng: “Đúng vậy…”

Kỷ Lăng: “Chẳng lẽ trước đó cậu không biết à?”

Hệ thống: “Thật sự không biết…”

Kỷ Lăng tức giận: “Thông tin quan trọng thế mà các cậu cũng không biết, trạm quản lý thời không các cậu làm việc kiểu gì vậy?! Nhiệm vụ này phải làm thế nào? Vả lại đây là một quyển truyện đã hoàn rồi đúng không? Một quyển truyện kết thúc luôn rồi, không thể nào cái hố lớn thế cũng không chịu lấp, thế mà kiếp trước đến cuối cùng thân phận của Ninh Ngọc cũng chẳng bại lộ!”

Nếu thân phận của Ninh Ngọc bại lộ thì làm sao có thể Happy Ending với Cảnh Tùy được nữa? Đây là nhiệm vụ căn bản không thể hoàn thành!

Ểy, đợi đã!

Việc này không chỉ liên quan đến Cảnh Tùy hay việc mình có thể hoàn thành nhiệm vụ hay không… Nếu như Ninh Ngọc là quân phiến loạn, vậy trước đó, cái ngày mình và Ninh Ngọc cùng bị bắt đi lại là sao nữa? Chẳng lẽ Ninh Ngọc đang cố ý hãm hại mình à? Tất cả đều là âm mưu cả?!

Suy nghĩ này khiến Kỷ Lăng run sợ, không phải chứ….

Thần sắc của Kỷ Lăng vật lộn phức tạp, cậu không tin Ninh Ngọc sẽ là người như thế, kiếp trước mình đối đầu với anh ta như thế, cái gì cũng châm chọc gây sự với anh ta, có mấy lần xém dồn anh ta vào chỗ chết, mình theo kịch bản làm hết những việc mà pháo hôi ác độc làm, thế mà Ninh Ngọc chưa từng báo thù mình, chỉ xem mình như là mây khói thoáng qua, anh ta thật sự là bạch liên hoa tấm lòng độ lượng, chính trực lương thiện hàng thật giá thật! Một chàng quân tử ôn nhuận như ngọc!

Kiếp này có rất nhiều việc mình không làm, càng không có mối thù sâu nặng gì với anh ta, Ninh Ngọc càng không có lý do hại mình mới phải chứ? Vả lại lúc đó anh ta mạo hiểm cứu mình để rồi bị thương cũng không giống giả bộ, rốt cuộc chuyện này là thế nào?

Kỷ Lăng nhíu mày suy nghĩ, bỗng nghĩ ra gì đấy, cậu hiểu rồi!

Tất cả những việc này đều là lỗi của cái tên khốn nạn Gabriel, không liên quan gì đến Ninh Ngọc cả!

Ninh Ngọc tuy có thân phận là quân phiến loạn, nhưng đâu ai bảo quân phiến loạn chắc chắn là kẻ xấu? Chắc chắn là người thù địch quý tộc đâu? Vẫn còn rất nhiều dũng sĩ phấn đấu vì để chống lại vận mệnh mà.

Ninh Ngọc rất có khả năng là không thích Gabriel lợi dụng mình, bắt nạt kẻ yếu thế, nên lúc đó mới mạo hiểm cứu mình, khiến cho Gabriel tức giận nên mới bị giam cầm.

Gabriel từng nói với mình rằng Ninh Ngọc là tên phản đồ dựa thế quyền úy, uy hiếp mình đòi xử chết Ninh Ngọc, chắc chắn là vì Ninh Ngọc là thành viên của quân phiến loạn lại đi cứu một quý tộc như mình nên mới khiến Gabriel tức giận.

Bây giờ nghĩ lại, những lời ấy thật sự là thâm sâu vô cùng!

Đúng, việc này chắc chắn là như thế!

Kỷ Lăng chỉ cảm thấy trong lòng bỗng vui lên.

Ninh Ngọc là thành viên quân phiến loại lại nguyện bảo vệ một quý tộc như mình trước mặt đồng minh của anh ta, khiến anh ta xém chút bị Gabriel sát hại, anh ta gánh lấy nhiều thứ như thế nhưng chỉ một mình âm thầm chịu đựng, chưa từng kể cho mình nghe lời nào.

Còn tên khốn Gabriel đó lại che giấu chuyện này, gã ta còn xấu xa đến độ dùng tính mạng của Ninh Ngọc uy hiếp mình, trêu đùa mình như thế.

Tuy đều là quân phiến loạn nhưng tên Gabriel đó là một tên điên, còn Ninh Ngọc là nam thần chính trực lương thiện! Nghĩ như thế thì tên Gabriel đó thật sự xấu xa hơn cậu tưởng tượng nhiều!

Việc này càng làm nổi bật lên điểm đáng quý của Ninh Ngọc.

Trong lòng Kỷ Lăng bỗng xuất hiện rất nhiều cảm xúc, cảm động, kinh ngạc, phức tạp… Cậu nhìn đôi mắt màu xanh ấy của Ninh Ngọc, nhìn gương mặt điển trai ấy, anh ta đang dịu dàng nhìn chăm chăm vào mình, vẻ mặt lại dường như có chút bất an, đang chờ đợi câu trả lời của mình…

Nhất thời mọi cảm xúc của Kỷ Lăng đan xen, nhưng cậu không cảm thấy sợ hãi.

Từ kiếp trước đến kiếp này, cậu chưa từng sợ Ninh Ngọc.

Quân phiến loại thì đã sao? Có gì đáng sợ đâu chứ? Huống hồ bây giờ anh cũng đâu biết thân phận của tôi đâu.

Kỷ Lăng dần hoàn hồn lại, cậu nghiêm túc nhìn lại đôi mắt của Ninh Ngọc, nói như đinh đóng cột rằng: “Tôi không sợ anh, anh cũng đâu có làm hại tôi đâu.



Ninh Ngọc nhìn đôi mắt của cậu thiếu niên, trong đôi mắt ấy có sự vui tươi, trong sáng, chắc chắn, và còn có sự cảm động và bất ngờ khó lòng che giấu được, nhưng chỉ không có sự sợ hãi, chán ghét, xa lánh….

Cậu ấy thật sự không để tâm thân phận quân phiến loạn của mình chút nào sao, càng không nghĩ rằng… Có lẽ tôi đã lừa cậu.

Ninh Ngọc cụp mắt xuống, giấu đi vẻ rung động trong ánh mắt, khóe miệng lại không kìm được mà cong lên, cười nhẹ một tiếng, sau đó lại bất lực thở một hơi dài.

Thì ra cậu tin tưởng tôi như thế à.

Cho dù chính miệng tôi nói cậu biết tôi là quân phiến loại cậu vẫn tin chắc rằng tôi sẽ không tổn thương cậu.

Cậu chưa hề có giây phút nào nghi ngờ tôi.

Cậu căn bản không biết mình đang nói gì….

Cũng không biết mình đang dính phải một người như thế nào.

Nhưng có một điểm tôi không thể không thừa nhận là, lần này, trực giác của cậu rất chính xác.

Ninh Ngọc lại ngước mắt lên, trong mắt tràn ngập vẻ dịu dàng, anh dường như có gì muốn nói nhưng lại thôi, bờ môi hé mở, cuối cùng cũng chỉ từ tốn bảo rằng: “Cậu nói rất đúng, tôi sẽ không làm hại cậu.



Kỷ Lăng nghe thấy câu này cũng không bất ngờ chút nào, đây là lời mà một nhân vật thụ chính lương thiện chính trực như anh ta thốt lên mà, rất phù hợp hình tượng nhân vật!

Cậu biết ngay là mình không đoán sai.

Trong lòng Kỷ Lăng dương dương tự đắc, cậu cảm thấy mình đã nhìn thấu sự thật rồi, biểu cảm cậu trở lại bình thường, trước khi đi còn quan tâm dặn dò nói: “Anh nghĩ ngơi cho khỏe đi nhé, ngày mai tôi lại đến thăm anh.



Ninh Ngọc nhìn cậu một hồi lâu, một lát sau, anh gật đầu khàn giọng nói: “Được.





Thế là lại mấy ngày trôi qua, ngày nào Kỷ Lăng cũng đi đi lại lại giữa dinh thự thành chủ và nhà Jodie.

Vì Ninh Ngọc rất sợ người lạ nên không chịu cho Jodie đến gần, thà đói bụng cũng phải đợi Kỷ Lăng đến, cho nên những chuyện như thay thuốc đút cơm đều là Kỷ Lăng đích thân làm.

Thể chất Ninh Ngọc rất mạnh khỏe, dù bị thương nặng như thế nhưng vết thương có thể nhìn thấy được bằng mắt thường ấy vẫn nhanh chóng kín miệng, Kỷ Lăng nhìn mà kinh ngạc nói không nên lời lại ngưỡng mộ vô cùng, đây chính là cường giả thể chất cấp S!

Thì ra cấp S đã mạnh thế rồi!

Lúc ở nhà, vì không để Văn Ngạn nghi ngờ, Kỷ Lăng cố gắng tỏ ra bình thường, còn thường xuyên đem những món ăn bên ngoài về chia sẻ với Văn Ngạn, lấy thứ đó để làm yên lòng Văn Ngạn.

Cậu và Văn Ngạn cũng không còn câu nệ như trước nữa, Văn Ngạn không bao giờ lại gần cậu quá sát hoặc là làm ra những hành vi vượt mức không hợp lý, trước mặt người ngoài là một anh trai hoàn hảo, chu đáo, còn trước mặt cậu lại là một đầy tớ cung kính nghe lời, luôn giữ đúng bổn phận, thật sự khiến Kỷ Lăng không thể soi ra được tí khuyết điểm nào!

Lúc đầu Kỷ Lăng còn hơi phòng bị, từ từ sự phòng bị ấy lại trở thành khó xử và thẹn thùng… Thái độ dịu dàng chu đáo và thấp bé của Văn Ngạn khiến Kỷ Lăng luôn có cảm giác áy náy, không thể đáp trả lại tấm lòng của đối phương.

Người khác đối xử tốt với cậu, cậu luôn muốn báo đáp lại người đó, tình yêu của Văn Ngạn khiến cậu rất rối ren, nhận lời thì là đang làm khó bản thân, không nhận lời lại cảm thấy có lỗi với tấm lòng si tình của người ta.

Đắn đo quá đi!

Thật sự là khiến người ta khó xử mà!

Cậu thiếu niên Trái Đất chưa từng hẹn hò cuối cùng cũng hiểu được thế nào là sự phiền muộn khi quá được yêu thích, vả lại việc này không có cách giải quyết nào tốt cả, hệ thống lại càng không thể đưa ra bất kỳ ý kiến gì cho cậu về việc này, ngoài việc thân thiện với Văn Ngạn một chút, cậu cũng không biết mình còn có thể làm gì.

Ít ra Kỷ Lăng không làm được việc giả vờ ác độc trước mặt Văn Ngạn, quát mắng sai khiến sỉ nhục anh ta.

Cho dù cậu không tuân thủ theo hình tượng nhân vật nữa nhưng Văn Ngạn vẫn không nghi ngờ chút nào, trái lại còn đối xử với cậu như bình thường, dần dần Kỷ Lăng cũng thả lỏng nhẹ nhõm trước mặt Văn Ngạn, không e dè sợ hãi như trước kia nữa.

Trực giác của cậu mách bảo rằng, bất luận cậu trở nên như nào, chắc Văn Ngạn sẽ không để tâm lắm đâu…



Thế nên hai người chung sống cũng nhẹ nhàng, tự nhiên vui vẻ.

Trưa nọ, trong lúc hai người cùng nhau ăn cơm, Kỷ Lăng cười nói với Văn Ngạn: “Tôi có hẹn với Jodie chiều nay đi lấy quần áo mà cô ấy đã đặt trước, trước khi trời tối tôi sẽ về, anh không cần lo cho tôi đâu.



Văn Ngạn bỗng khựng lại, ngước mắt lên nhìn Kỷ Lăng với ánh mắt thâm sau, một lát sau lại như chưa có chuyện gì xảy ra, gắp thức ăn cho Kỷ Lăng một cách rất tự nhiên, mỉm cười nói: “Ừm.



Kỷ Lăng quen ăn thức ăn Văn Ngạn gắp cho cậu, dường như đây là một việc rất bình thường, nên ngoan ngoãn có gì ăn nấy.

Cậu ăn xong đặt chén xuống, cong mắt nói: “Vậy tôi đi ra ngoài đây.



Văn Ngạn vẫn mỉm cười gật đầu, biểu cảm trên mặt luôn dịu dàng ấm áp, bao dung nhìn Kỷ Lăng, dường như không nghi ngờ gì cả.

Kỷ Lăng lo là Ninh Ngọc sẽ đói nên nóng lòng xoay người đi ngay, không để ý đến Văn Ngạn đang đứng sau nên không nhận ra rằng sau khi cậu rời đi, thần sắc của Văn Ngạn dần trở nên trầm lắng.

Văn Ngạn nhìn bóng lưng của Kỷ Lăng, nụ cười trên mặt dần biến mất, đôi môi mỏng hơi vểnh lên, thần sắc trong mắt dường như đang suy nghĩ gì đó.

Mấy ngày gần đây ngày nào Kỷ Lăng cũng ra ngoài, tuy lý do đều không giống nhau nhưng thời gian và tần suất ra ngoài gần như có quy luật tương đồng, một hai lần thì cũng thôi đi… Nhưng từ lần thứ ba, Văn Ngạn đã nhận ra điều bất ổn.

Kỹ năng diễn xuất của cậu thiếu niên ấy thật sự không được tốt lắm, Văn Ngạn thật sự không thể làm lơ điều bất thường rõ ràng thế kia, cậu thiếu niên có chuyện đang giấu anh ấy.

Không muốn để anh ấy biết.

Văn Ngạn không hỏi là vì không muốn ràng buộc cậu quá mức, cậu thiếu niên không đủ tin tưởng anh ấy, muốn có bí mật của riêng mình thì cũng là điều dễ hiểu, nơi này anh ấy đã dọn dẹp qua rồi, không có gì nguy hiểm, cho nên anh ấy mới chịu cho cậu thiếu niên nhiều khoảng không gian hơn.

Nhưng bây giờ xem ra, chuyện này không hề đơn giản như dự đoán của anh ấy lúc đầu.

Có lẽ, anh ấy nên đi xem thử rồi.



Kỷ Lăng đến nhà Jodie, đút cơm cho Ninh Ngọc ăn như ngày thường, người đàn ông điển trai dịu dàng cúi đầu xuống, có chút lơ đãng… Không ngờ dáng vẻ ngày thường của anh ta cũng tỏa sáng rực rỡ như sao mai thế này, thì ra anh ta cũng có mặt như thế… Trước mặt mình, lại nghe lời đến vậy.

Có lẽ là vì Ninh Ngọc là một người đẹp đẹp mắt mát lòng, lại yếu ớt nghe lời, nên khi cậu chăm sóc anh ta thì không cảm thấy bực bội chút nào, trái lại lại cảm thấy rất hứng thú.

Kỷ Lăng: “Làm sao đây? Hệ thống, tôi cảm thấy tôi hình như là một kẻ mê nhan sắc.



Hệ thống: “Cứ bình tĩnh, nghe bảo loài người đều mê nhan sắc cả.



Kỷ Lăng: “Thật sao?”

Hệ thống: “Thật đấy, không phải bệnh đâu, yên tâm.



Kỷ Lăng rũ rượi thở một hơi dài, cuối cùng cậu cũng hiểu tại sao con người có thể kiếm sống nhờ gương mặt rồi, trước mặt cậu chẳng phải là ví dụ sống sờ sờ đây sao? Đường đường là ngôi sao sáng, cường giả cấp S, chiến sĩ anh dũng thiện chiến… Chẳng phải đang kiếm cơm dựa vào gương mặt sao?

Kỷ Lăng cảm thán vô bờ, cậu đút Ninh Ngọc ăn cơm xong, sợ Ninh Ngọc ăn những món này thấy ngán, vậy là liền cười nói: “Tối anh muốn ăn gì, tôi đi mua cho anh? Mấy món ăn vặt của thành Loan Thủy cũng không tệ đâu.



Ninh Ngọc nhìn chằm chằm cậu rồi chợt nói: “Cảm ơn cậu.



Kỷ Lăng ngại ngùng quơ quơ tay, bảo: “Không cần cảm ơn đâu, chuyện nhỏ thôi mà.

” Dù sao cậu cũng muốn ăn, sẵn tiện mua thêm một phần là được.

Ninh Ngọc nhìn nụ cười của Kỷ Lăng, thần sắc trong mắt bỗng lay động một chút, anh động đậy người như muốn ngồi dậy, Kỷ Lăng vội qua đỡ anh, đặt một chiếc gối đằng sau Ninh Ngọc, góc độ ấy hai người cách nhau rất gần, hai tay Kỷ Lăng giơ ngang sang cổ Ninh Ngọc, đôi tay thon thả dịu dàng điều chỉnh chiếc gối hộ anh, gương mặt thanh tú đó, dường như chỉ cần động đậy một chút là có thể chạm vào được…

Ninh Ngọc ngước đầu lên, nhìn vào góc nghiêng của cậu thiếu niên, mí mắt thon dài của cậu để lại bóng râm mờ mờ dưới mắt, đôi môi màu hồng cử động, khoảnh khắc ấy… Trong lòng ngực anh dường như có cảm xúc, sự kích động lạ thường nào đấy xuất hiện.

Anh bỗng ưỡn người lên mà không báo trước, ngẩng đầu nhè nhẹ lướt qua đôi môi cuốn hút ấy, khựng lại một chút rồi tách ra, đôi mắt màu xanh sáng rực đang nhìn đối phương.

Kỷ Lăng bỗng đơ ra, một lát sau cậu mới hoàn hồn, cậu nhìn Ninh Ngọc với ánh mắt kinh ngạc!

Vừa nãy là chuyện gì thế này?

Ninh Ngọc lén hôn cậu ư?

Tuy chưa đến hai giây, nhưng đó là hôn mà!!!

Ninh Ngọc nhìn đôi mắt kinh hãi đó của cậu thiếu niên, trong ánh mắt bỗng thấp thoáng nụ cười dịu dàng, anh khàn giọng từ tốn nói: “Tôi thích em.



Kỷ Lăng ngơ ngác!

Cậu cậu cậu bị hôn lén thì không nói đi, mà bây bây bây giờ còn được tỏ tình như thế nữa?!

Cậu đơ ra như một tượng đá, nhìn Ninh Ngọc mà không nói nên lời.

Lát sau, Kỷ Lăng đứng bật dậy, loạng choạng bước về sau vài bước, mặt cậu đỏ bừng lên như muốn bốc cháy, lắp ba lắp bắp nói: “Vừa nãy anh nói gì cơ?”

Ninh Ngọc cười, ánh mắt không né tránh mà nhìn vào mắt của Kỷ Lăng, sau đó lại từ tốn, nghiêm túc bảo: “Tôi thích em.



Giọng nói khàn khàn, dịu dàng nhưng rất kiên định.

Kỷ Lăng không còn cảm thấy mình gặp may nữa, cậu khóc không ra nước mắt luôn rồi, tại sao anh lại thích tôi cơ chứ? Chẳng lẽ… Là vì tôi đã cứu anh nên anh thích tôi luôn ư? Ơn cứu mạng lấy thân đền đáp gì đó á?

Anh thích một người có thể đừng qua loa đại khái thế không!

Vả lại quan trọng nhất là bây giờ anh còn không biết thân phận của tôi, nếu anh biết thân phận của tôi thì chắc chắn sẽ không nói ra được những lời này nữa đâu!

Nghĩ đến đây, Kỷ Lăng bỗng bình tĩnh lại, mặt đỏ ửng nghiêm túc bảo: “Anh đừng có thích tôi!”

Lời tỏ tình của Ninh Ngọc bị từ chối nhưng chẳng thấy trên mặt anh xuất hiện cảm xúc thất vọng, tức giận, buồn bã gì, đôi mắt ấy vẫn dịu dàng, cười hỏi: “Tại sao?”

Kỷ Lăng nghĩ mình nhất định phải đánh tan suy nghĩ đáng sợ này của Ninh Ngọc! Dập tất cả những mầm non nguy hiểm ngay lúc chúng mới nảy mầm, cậu mặt nghiêm túc, dùng giọng nói vô tình lạnh lùng nhất có thể, lườm anh, nói một cách hung hăng rằng: “Vì tôi không thích anh.



Trong sâu đôi mắt của Ninh Ngọc vẫn dịu dàng tựa biển, giọng nói bình tĩnh bảo: “Nhưng chuyện tình cảm con người không thể khống chế được đâu… Em có thể không chấp nhận, nhưng đừng cản trở tôi tiếp tục thích em.



“Tôi không thể gạt em, không thể hứa với em chuyện tôi không thể làm được.



Câu, câu này là sao, gì mà không thể hứa chuyện không thể làm được… Anh thích tôi đến thế á?

Mặt Kỷ Lăng bỗng ửng đỏ, không thể trả lời được nữa, hốt hoảng vô cùng! Cậu bị lời tỏ tình đột ngột của Ninh Ngọc làm cho thất kinh hồn vía.

Chuyện này là thế nào?



Tại sao mọi chuyện lại thành ra như này?

Thân phận quân phiến loạn của Ninh Ngọc đã đủ hoang đường rồi, kết quả là bây giờ còn anh ta còn tỏ tình với một tên pháo hôi ác độc như mình, thụ chính không thích công chính mà lại đi thích một tên pháo hôi độc ác, đã vậy còn là một tên pháo hôi độc ác che giấu thân phận, sao anh ta không đi tỏ tình hẹn hò với cameo luôn đi?

Cái thế giới này quả nhiên hết thuốc cứu chữa rồi.

Vả lại cậu là một trai thẳng, sao đi đến đâu cũng bị đàn ông tỏ tình hết vậy! Chuyện này khiến người ta tuyệt vọng quá mà.

Kỷ Lăng: “Thụ chính thích pháo hôi ác độc, hệ thống, cậu từng gặp qua chuyện như này bao giờ chưa?”

Hệ thống: “…”

Kỷ Lăng: “Quả nhiên con người phải biết buông bỏ, may là tôi buông bỏ từ sớm rồi, nếu đã từ bỏ việc làm nhiệm vụ thì không cần đắn đo thế nữa.



Hệ thống: “…”

Tuy rất kinh ngạc…

Nhưng Kỷ Lăng đã dần hoàn hồn lại được, cậu nghiêm túc nhìn Ninh Ngọc, vẫn nghiêm túc nói từng chữ một: “Tôi không có nói đùa với anh đâu, anh đừng thích tôi, nếu không anh sẽ hối hận đấy!”

Ninh Ngọc hỏi: “Tại sao?”

Kỷ Lăng hé miệng, sao cậu có thể nói ra được lý do được chứ? Bảo là nếu như sau này anh biết tôi là ai, nghĩ lại những gì hôm nay bản thân nói chắc sẽ hối hận đến mức muốn đào cái lỗ chui xuống chăng? Kỷ Lăng nghĩ đến đây lại cảm thấy buồn cười vô cùng, cậu lại có hơi đồng cảm với Ninh Ngọc.

Haiz, nhất thời bất cẩn lại thích phải người không nên thích, thật xui xẻo mà, ha ha ha ha.

Kỷ Lăng bảo: “Không có lý do, tôi không phải là người anh nên thích.



Nói xong cậu xoay người rời đi.

Chủ đề này không thể tiếp tục được nữa.

Ninh Ngọc nhìn bóng lưng của cậu, sau đó chợt nói: “Vậy, ngày mai em có đến không?”

Bước chân của Kỷ Lăng bỗng khựng lại, cậu nhớ ra vết thương của Ninh Ngọc còn chưa hồi phục hoàn toàn, nếu bỏ mặc anh ta không lo như thế hình như không thích hợp cho lắm, đắn đo một hồi, xoay người lại bảo: “Tôi sẽ đến, nhưng việc này tuyệt đối không có nghĩa là tôi chấp nhận lời tỏ tình của anh! Tôi chỉ là thấy anh thảm nên đồng cảm với anh thôi, có hiểu chưa? Tôi tuyệt đối không thích anh đâu!”

Lời quan trọng cậu phải nói bốn lần! Nhiều hơn ba lần một lần, cậu cố gắng hết sức rồi!

Nếu như anh thật sự không nghe lời khuyên bảo thì sau này khi biết sự thật rồi đừng có khóc đấy nhé.

Kỷ Lăng ngước cằm lên, nhìn Ninh Ngọc với ánh mắt cảnh cáo.

Ninh Ngọc dịu dàng nhìn bóng lưng tức giận rời khỏi của Kỷ Lăng, một lúc sau, khóe miệng cong lên nở một nụ cười đầy ẩn ý.



Kỷ Lăng đóng cửa lại cái “bịch”, ngăn ánh mắt của Ninh Ngọc lại cậu mới thở phào nhẹ nhõm.

Cậu ra sức vỗ vào mặt mình, nghĩ đến cảnh vừa nãy, trong lòng cậu vẫn căng thẳng vô cùng.

Jodie vừa hay bước đến, thấy cả mặt Kỷ Lăng đỏ ửng, thấy kỳ lạ liền bảo: “Lăng Lăng cậu sao thế? Mặt cậu đỏ quá kìa!”

Kỷ Lăng nghe thế thì càng quẫn bách hơn, cúi đầu không dám nhìn Jodie, nói: “Vậy, vậy sao.



Jodie: “…”

Kỷ Lăng cảm thấy bầu không khí quá gượng gạo, vô cùng mất mặt, vậy là lập tức quay đầu chạy thẳng, chạy ra thật xa mới dừng lại, bước chân dừng lại nhưng ánh mắt lại lúng túng mơ màng… Cậu cảm thấy toang rồi, toang thật rồi, vì lúc nãy khi Ninh Ngọc tỏ tình với cậu, cậu lại không cảm thấy sợ hãi gì hết, chỉ có kinh ngạc và hoảng loạn, vì đây cũng chẳng phải lần đầu tiên cậu được tỏ tình.

Lý trí của cậu nói cho cậu biết, cậu không thích đàn ông, cậu cũng sẽ không chấp nhận người đàn ông nào cả, càng sẽ không hẹn hò với bất kỳ ai trong thế giới này.

Nhưng, tại sao cậu lại như đã dần quen với việc được đàn ông thích vậy chứ…

Kỷ Lăng có hơi hoảng: “Chẳng lẽ tôi bị cong rồi sao QAQ”

Hệ thống thấy Kỷ Lăng đắn đo như thế thì thấy không nhẫn tâm: “Thật ra cong cũng không sao, tình yêu thật sự không phân biệt giới tính…”

Kỷ Lăng: “…”

Hệ thống: “Thuận theo tự nhiên là được rồi.



Kỷ Lăng: “Có ai nói với cậu là, cậu thật sự không giỏi an ủi người khác không:)”

Hệ thống: “…”

Lúc này ai muốn nghe những lời như thế chứ! Chẳng lẽ cậu không phải nên nói với tôi rằng, tôi vẫn thẳng như cây viết vậy, không cong chút nào, còn cứu vãn được sao?

Tức quá đi!



Jodie thấy Kỷ Lăng đỏ mặt chạy ra ngoài như vậy thì cảm thấy kỳ lạ vô cùng, sau đó cô lại tò mò, vừa nãy rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?

Lúc cô tỏ tình với cậu ấy, Kỷ Lăng cũng đâu thẹn thùng vậy đâu…

Cô rất muốn vào trong hỏi người đàn ông đó, trong lòng cô tò mò vô cùng, nhưng hễ nghĩ đến ánh mắt sắc lạnh của người đàn ông ấy, cô lại không dám vào, thôi bỏ đi… Lần sau hỏi Kỷ Lăng là được.

Jodie nghĩ thế rồi xách vỏ ra ngoài, cô còn phải chuẩn bị cơm canh ngày mai cho Kỷ Lăng và Ninh Ngọc nữa.

Ninh Ngọc ngồi trên giường mình.

Lúc Kỷ Lăng không có ở đấy, đôi mắt màu xanh ấy chỉ có sự lạnh lùng, giống như là viên đá quý ở đáy biển, bị cái lạnh băng giá đông lạnh nhiệt độ, anh nhắm mắt lại chuẩn bị nghỉ ngơi, tuy vết thương đang dần lành lại nhưng vẫn còn một khoảng thời gian mới hồi phục hoàn toàn.

Nghĩ đến cục diện bây giờ, cằm của Ninh Ngọc căng cứng, ấn đường hơi chau lại.

Cũng không biết qua bao lâu nữa, chắc khoảng nửa tiếng đồng hồ.

Trước cửa bỗng vọng lại tiếng bước chân, một bước chân từ tốn chậm rãi.

Ninh Ngọc bỗng mở mắt ra, trong ánh mắt là vẻ sắc lạnh vô bờ, tiếng bước chân này… Không phải Jodie, cũng không phải Kỷ Lăng.

Anh từ từ xoay đầu lại thì đúng lúc đó cánh cửa cũng được nhẹ nhàng đẩy vào.

Người đàn ông với mái tóc dài màu bạc ngước đầu lên, xuất hiện một gương mặt tuấn tú dịu dàng, đôi mắt đen huyền sâu như vực thẳm nhìn anh với ánh mắt hờ hững, cất giọng phát ra giọng nói khàn: “Là anh ư.



Ninh Ngọc nheo mắt lại.

Sâu bên trong ánh mắt Văn Ngạn dần được cái lạnh băng giá che phủ, khóe miệng anh ấy vểnh lên: “Nhưng, bây giờ tôi nên gọi anh là Ninh Ngọc hay là Gabriel đây?”



Tác giả có lời muốn nói:

Ninh Ngọc: Ơn cứu mạng, tôi nguyện lấy thân đền đáp.

Kỷ Lăng: Đừng có qua đây! Năm 2019 rồi, tôi từ chối kịch bản cẩu huyết như thế!

Tác giả: Hi hi, muốn không cẩu huyết ư? Cũng không xem xem cậu xuyên vào văn của bà mẹ nào?

Kỷ Lăng: ….

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau