Sau Khi Từ Chức, Tiểu Hoàng Đế Không Làm Người

Chương 5: Thế Tử

Trước Sau
Đại thần có thể từ quan, vương gia lại không được. Chỉ vì vương gia là tước vị, con cháu thừa kế, đây là bệ phóng quyền lực, cũng là tượng trưng của vinh sủng, tước vị được Hoàng đế ban thưởng, trên đời này chỉ có một người mới có thể thu hồi, đó là bản thân vua.

Tước vị Giang Toại là Nhiếp Chính vương, trừ cái này ra, hắn còn kiêm một số chức, Vệ Tuân thường xuyên gọi Thái phó, chính là chức quan thật của hắn. Thời gian Vệ Tuân chưa đăng cơ, hắn là Thái phó của hoàng tử, về sau Vệ Tuân đăng cơ, lập tức liền đem hắn thăng thành cấp bậc cao nhất Thái phó Thái tử, tuy rằng trong cung không có Thái tử, chỉ có một tiểu Hoàng đế.

Từ chức rất đơn giản, nhưng Hà Vân Châu nghe được, Giang Toại nói từ quan không chỉ là từ quan vị, hắn còn muốn từ cả tước vị, làm không tốt, suy nghĩ rời khỏi kinh thành cũng có.

Không hổ là huynh đệ tốt mặc quần hở đũng cùng nhau lớn lên, Hà Vân Châu vừa nghĩ trong lòng, Giang Toại liền mở miệng nói: "Sau khi từ quan, ta tính toán về quê Hoài Châu, mua vài mẫu ruộng, noi theo cổ nhân, sinh hoạt thải cúc đông li hạ, du nhiên kiến Nam sơn*. Đương nhiên, trồng trọt là không có khả năng, ta đời này đều sẽ không trồng trọt, chỉ có thể mang mấy ám vệ về, để cho bọn họ tới duy trì sinh hoạt như bây giờ."

Càng nói, Giang Toại càng mặt mày hớn hở, xem ra hắn thật sự thực chờ mong sinh hoạt sau khi từ quan, "A Truy trước cứ ở đây đã, chân đệ ấy tuy rằng không tốt, nhưng tài hoa hơn người, lại tuổi trẻ khí thịnh, muốn thằng bé bồi ta cùng trở về chốn cũ, thật sự ủy khuất nó, ta nghĩ, có nên đưa đệ ấy đến Cố gia không, hiện giờ trong nhà Cố đại tướng quân không cái chủ sự, A Truy quản vương phủ giúp ta nhiều năm như vậy, chính là một quản gia giỏi. Một bên để nó ở tại Cố gia, một bên suy nghĩ xem tương lai đi con đường nào, nếu cuối cùng thằng bé muốn đi cùng ta, ta đây lại phái người đem hắn trở về."

Tựa hồ đang tưởng tượng ra ngày tháng sau này của bản thân nhàn nhã ngồi dưới mái hiên, Giang Toại vẻ mặt hứng khởi, "Ta vẫn luôn không nghĩ ở mãi một chỗ, thời điểm mới từ quan khá nổi bật và quan trọng, ta không thể đi, chờ ồn ào qua đi, ta liền có thể du sơn ngoạn thủy, nếu bệ hạ ân chuẩn, nói không chừng còn có thể được ấn tín."

Hà Vân Châu phức tạp nhìn hắn, "Nghe thì rất tốt đẹp."

Giang Toại cao hứng liên tục gật đầu, "Đúng không, ta cũng cảm thấy như vậy!"

Hà Vân Châu vươn ngón trỏ, "Ta chỉ có một vấn đề."

"Ừ ừ, ngươi hỏi đi!"

"Ngươi tưởng từ quan dễ lắm sao, không có sai lầm lớn, bệ hạ căn bản không có khả năng rút tước vị của ngươi, chỉ cần tước vị còn đó, ngươi cũng chỉ có hai con đường, một là bị phái đến đất phong, không có việc gì không phê chuẩn ra đất phong, thứ hai là tiếp tục ở lại kinh thành. Mà ngươi cảm thấy, một người làm Nhiếp Chính vương đến bảy năm như ngươi, bệ hạ còn sẽ cho ngươi đi sao? Y nếu đã đối với ngươi nổi lên lòng nghi ngờ, thì sao có thể thả hổ về rừng?"

Giang Toại: "..."

Tâm tình tốt đẹp nháy mắt tan biến, hắn hơi hé miệng, mờ mịt nửa ngày, cuối cùng sắc mặt đột nhiên trầm xuống, cả giận nói: "Thế mà ngươi vừa mới nói ngươi chỉ có một vấn đề!"

Hà Vân Châu dùng ánh mắt nhìn thiểu năng trí tuệ liếc Giang Toại, bạn thân cái gì cũng tốt, chẳng qua trong vấn đề của mình luôn quá mức ngây thơ, ngây thơ đến mức như mất não.

Đứng dậy, Hà Vân Châu nhắc nhở: "Chờ ngươi nghĩ kỹ vấn đề này, lại tìm ta thảo luận. Nếu thật như ngươi nói, bệ hạ nổi lên lòng nghi ngờ, vậy khẳng định cũng không phải việc ngày một ngày hai, đừng suy nghĩ mọi chuyện một cách bốc đồng, đừng nóng vội với cầu thành."

Giang Toại vừa mới bị hắn đả kích, bây giờ còn có điểm héo, gật gật đầu, đáp ứng, "Đã biết, ngươi đang tìm gì?"

Hà Vân Châu nhìn xung quanh, lại không tìm được thân ảnh nhỏ kia, hắn hỏi Giang Toại: "Thế Tử đâu, đã lâu ta không nhìn thấy nó, khá nhớ."

Nhắc tới Thế Tử, sắc mặt Giang Toại càng xấu, "Không biết đi đâu chơi, ta vừa trở về không bao lâu, nó liền bay mất."

Thế Tử không phải người, mà là một con bồ câu đưa tin màu trắng thuần thuộc chủng loại hi hữu, gia đoạn còn nhỏ mới mấy tháng đầu đã được Giang Nhất đem về, cùng nó còn có 29 con nữa, nhưng chỉ có Thế Tử là thuần trắng. Giang Nhất muốn bồi dưỡng đám bồ câu đưa tin này, ngày nọ Giang Toại thấy, cảm thấy bồ câu trắng đặc biệt đáng yêu, liền lấy làm sủng vật.

Còn đặt cho nó cái tên rất nổi, vừa nghe là thấy đại gia, Giang Thế Tử.

Giang Toại nuôi Thế Tử trong vương phủ, để nó làm bạn với Giang Truy, không có việc gì thìtrở về nhìn một cái, nhưng năm lần hắn trở về, thì có tận ba lần Thế Tử không ở nhà, bị một con bồ câu cho leo cây, nghĩ cũng thấy Giang Toại có bao nhiêu buồn bực.

Nghĩ đến việc hắn sống còn không tự do bằng một con bồ câu, Giang Toại càng buồn bực.

Rất buồn bực, nhưng Giang Toại còn có chút lo lắng, thế giới bên ngoài nguy hiểm như vậy, một con bồ câu trắng nhỏ như Thế Tử, nếu gặp nguy hiểm thì sao bây giờ, ví dụ không gặp nguy hiểm đi nữa, thì khi đói sẽ như nào, rõ ràng mỗi lần đều cho nó cũng đủ gạo tẻ, vì sao nó lại không muốn ở trong nhà.

Lúc này, Thê Tử được Giang Toại nhớ thương, đang ở thiên đường.

Đậu đỏ, đậu xanh, gạo, gạo kê, kiều mạch, cao lương, đậu phộng, bắp, còn cam thảo nó thích nhất! Nhiều đồ ăn ngon như vậy, ai còn nhớ gạo tẻ phổ phổ thông thông kia?

Trời ạ, nơi này quá làm bồ câu say mê.

Trong lòng bàn tay Vệ Tuân nắm hoa màu đủ mọi màu sắc, tất cả đều lấy tới từ Ngự Thiện phòng, mỗi loại đều là cống phẩm, nhìn bồ câu đưa tin trắng như tuyết đang không ngừng mổ mổ mổ lòng bàn tay mình, Vệ Tuân rũ mắt, vươn một cái tay khác, thong thả sờ sờ lông chỗ gáy của nó.

Động tác ăn cơm động tác đột nhiên dừng lại, Thế Tử ngẩng đầu, dùng cặp mắt đậu đỏ mắt nhìn về phía Vệ Tuân, qua một cái chớp mắt, nó nghiêng đầu, cọ cọ ngón tay Vệ Tuân, đồng thời kêu lên mấy tiếng lấy lòng: "cô cô cô ~"

Vệ Tuân nhìn nó, nhẹ nhàng cười.

"Đã nhiều ngày liền phiền toái ngươi rồi, chờ A Toại trở về, trẫm sẽ đưa cho ngươi một tiểu thư bồ câu."

Thế Tử nâng đầu lên, "Cô?"

Cẩn thận nghe, cư nhiên có thể nghe ra vài phần nghi hoặc.

Vệ Tuân lại không phản ứng nó, chỉ lầm bầm lầu bầu một câu, "Ồ, cũng có thể đưa một con tiểu hùng bồ câu."

Đứng ở phía sau làm phông nền Tần Vọng Sơn: "..."

Bệ hạ đáng thương, đã áp lực đến nỗi bắt đầu tàn phá chung thân đại sự của một con bồ câu.

*



Lúc chạng vạng, không trung truyền đến tiếng phành phạch, bọn thị vệ vương phủ ngẩng đầu nhìn thoáng qua, phát hiện là Thế Tử trở lại, sau đó thấy nhiều không trách cúi đầu.

Thế Tử là một con bồ câu trống lòng mang biển rộng, mỗi ngày không lượn một vòng thì cả người khó chịu, có đôi khi phóng túng quá mức, vài ngày mới về, lúc này nó đã trở lại, trước tiên bay về phía hậu viện, nơi đó có cái phòng nhỏ, ở đó, còn có người chuyên chức chăn nuôi.

Người khác đều cho rằng Thế Tử đói bụng, vội vã trở về ăn cơm, ai cũng không biết, nó hiện tại no căng đến cơ hồ muốn nấc, mà sau khi bay về, nó chạy nhanh dừng ở trên bàn, vì nhắc nhở đối phương, nó còn cúi đầu, ở trên mặt bàn gõ hai tiếng "cốc cốc".

Từ lúc nó bay về, người trong phòng liền nghe được động tĩnh, lúc này càng là bước nhanh tới, cởi xuống tờ giấy bí mật trên đùi Thế Tử, tờ giấy này là đặc chế, nửa trong suốt, vả lại cực mỏng, cách khá xa mà nói, căn bản nhìn không ra trên đùi có cái gì, nhanh chóng xem hết chữ trên giấy, người chăn nuôi nghiêm túc gật gật đầu, sau đó đưa tờ giấy cho Thế Tử.

"Mau ăn."

Thế Tử thờ ơ đứng ở trên bàn, một người một chim đối diện thật lâu, cuối cùng, chăn nuôi viên yên lặng thu hồi tay, đem tờ giấy gạo nếp đặc chế nhét vào miệng.

Vừa giòn vừa thơm, so với cơm hắn ăn ngày thường còn ngon hơn, hắn muốn sau này về hưu, sẽ mở một cửa hàng bán loại giấy này.

Còn thiếu cái tên. Nếu nguyên liệu là gạo nếp, vậy không bằng, kêu nó là Thúy Hương Mễ đi.

*

Thế tử đã trở lại, nhưng mà Hà Vân Châu đã đi rồi, Giang Toại nghe nói Thế Tử trở về, lập tức nhảy nhót chạy tới, cũng giống Vệ Tuân, cầm một đống lương thực để sát Thế Tử, chỉ tiếc, Thế Tử nhìn cũng không thèm nhìn hắn.

Giang Toại: "..." Được rồi, hắn đã quen.

Ngày đầu tiên Nhiếp Chính vương không thượng triều, các quan không để trong lòng, chờ đến ngày hôm sau, Nhiếp Chính vương vẫn không thượng triều, các triều thần có chút ngồi không yên.

Chỉ nói Nhiếp Chính vương bị bệnh, lại không nói là bệnh gì, trong triều cũng không có một lời chứng thực, vì thế, hạ triều, tốp năm tốp ba người hẹn đi thăm bệnh.

Giang Toại giả bệnh là vì nghỉ ngơi, quét sạch đống hỗn độn trong đầu, tất nhiên không muốn vào lúc này thấy một đám người lung tung rối loạn, cùng bọn họ lá mặt lá trái. Mỗi lần những người này tới, đều là Giang Truy tiếp đãi.

Diện mạo Giang Truy thanh vận cao quý lại gầy yếu, quả thực chính là phiên bản mỹ nhân bệnh, cậu đối đãi với tất cả mọi người bằng thái độ như nhau, bình thản mà đạm nhiên, người khác đối diện với cậu, còn chưa mở miệng, tâm lý đã yếu đi ba phần, sợ mình nói rồi, làm vị Giang tiểu công tử thân thể vốn không tốt này thêm buồn bực.

Giang Truy ở bên ngoài tống cổ triều thần, Giang Toại lại ở trong phòng cắn hạt dưa xem thoại bản, có đôi khi còn cắn cùng Thế Tử. Những người tới Nhiếp Chính vương phủ, tất cả đều bị người chăn nuôi Thế Tử ghi lại không sót ký lục một ai, sau đó thừa dịp người khác không chú ý, cột lên đùi Thế Tử, để nó mang cho Vệ Tuân ở thâm cung.

Vệ Tuân nhìn tên những người đó, biểu tình không có bất luận biến hóa gì, duy độc nhìn đến một câu cuối cùng, "Vương gia chưa từng gặp khách", Vệ Tuân mới hơi chút giãn mặt mày.

*

Từ sớm đến tối, Giang Truy không được rảnh rỗi, tuy nói hắn không bài xích gặp người, bất quá cũng không thể để cậu một hơi thấy nhiều người như vậy a, tuy là hỉ nộ cũng không hiện ra, chẳng qua tới tối, trên mặt Giang Truy vẫn là nhiễm một phần chán ghét.

Toàn là một đám ô hợp, hiện tại quan tâm ca ca cậu, nếu hắn xảy ra chuyện, bỏ đá xuống giếng đầu tiên, chính là những người hôm nay lại đây.

Tâm tình không tốt, đến xe lăn cũng không cho hạ nhân đẩy, cậu vươn tay, tự khống chế được xe lăn, chậm rì rì đến phòng Giang Toại, thời điểm cậu vào viện, Giang Toại không đóng cửa, cách rất xa, Giang Truy nghe được hắn đang cùng Giang Lục hình dung một đồ vật.

"... Có ba cái phiến lá lớn như vậy, sẽ chuyển động, hơn nữa chuyển về sau, có thể thổi ra làn gió nhu hòa, à đúng rồi, đồ vật kia cao ước chừng bốn năm thước."

Giang Lục hỏi: "Vương gia mô tả đồ vật, nhưng tên cụ thể thì sao?"

Đương nhiên không có, đây là ở thời điểm Giang Toại nằm mơ đọc sách ngẫu nhiên thoáng thấy. Lúc ấy hắn sợ ngây người, sẽ trúng gió, đánh bại cái nóng, nếu hắn cũng có một đồ vật như vậy, mùa hè năm nay sẽ không bị nóng thành chó!

Giang Toại nghĩ nghĩ, "Cũng không, bên ngoài hẳn là không có, ngươi nghĩ cách tạo một cái cho ta."

Cấp trên nói miệng, phía dưới chạy gãy chân, Giang Lục phác thảo bản sơ đồ quạt điện trừu tượng kia, khóe miệng co rút, "Vâng, thuộc hạ sẽ dốc hết toàn lực."

Khi Giang Lục ra ngoài, kêu một tiếng 'nhị thiếu gia', Giang Truy gật đầu với hắn, sau đó vào phòng, "Đại ca bảo Giang Lục tạo thứ gì vậy?"

Giang Toại cười ha hả, "Thứ tốt, nếu tạo thành, huynh đưa cho đệ một cái."

Ném đống hạt dưa cắn được nửa xuống, Giang Toại đứng lên, "Tìm ta có việc gì sao?"

Giang Truy gật gật đầu, "Chư vị đại nhân rời đi, lễ vật bọn họ mang đến đã thu vào nhà kho, huynh muốn nhìn không?"

Giang Toại tức khắc mất đi hứng thú, hắn lại lần nữa ngồi trở lại, xua xua tay, "Không xem, đệ thích cái gì thì cầm chơi, đừng ném cho ta, toàn đồ vật hoa hòe loè loẹt, bổn vương nhận nhân tình lần này, lần sau còn không biết muốn mang cái gì tới nữa."

Giang Truy cũng biết hắn sẽ nói như vậy, cậu chẳng qua hỏi cho có, kế tiếp, mới là chuyện tương đối quan trọng.

"Còn có một việc, hiện tại đã là thượng tuần* tháng 5, đại ca hình như chưa để Giang Nhị khám mạch cho huynh."

*thượng tuần: khoảng thời gian mười ngày đầu tháng.

*thải cúc đông li hạ, du nhiên kiến Nam sơn: hai câu thơ bài thơ số 5 trong chùm thơ 'Ẩm tửu ký' của Đào Tiềm thời Tấn



飲酒其五結廬在人境,而無車馬喧。問君何能爾心遠地自偏。採菊東籬下,悠然見南山。山氣日夕佳,飛鳥相與還。此還有真意,欲辨已忘言。

Phiên âm:

Kết lư tại nhân cảnh,

Nhi vô xa mã huyên.

Vấn quân hà năng nhĩ,

Tâm viễn địa tự thiên.

Thái cúc đông ly hạ,

Du nhiên kiến Nam sơn.

Sơn khí nhật tịch giai,

Phi điểu tương dữ hoàn.

Thử hoàn hữu chân ý,

Dục biện dĩ vong ngôn.


Dịch nghĩa:

Ta dựng một túp lều tranh tại cõi người,

Mà lại không bị làm phiền bởi tiếng ồn ào của ngựa, xe.

Hỏi người sao có thể làm được như vậy,

Có lòng rộng mở, lánh xa cõi tục nên tự nhiên sẽ được nơi hẻo lánh yên tĩnh mà thôi.

Hái hoa cúc dưới mảnh giậu phía đông,

Thong dong, nhàn nhã ngắm nhìn núi Chung Nam.

Khí núi về chiều thật tươi đẹp,

Những cánh chim cùng nhau bay về tổ.

Trước cảnh ấy, lòng lại nảy sinh những tình cảm chân thật,

Cũng muốn đem điều ấy ra bày tỏ nhưng lại quên mất cả những lời lẽ.


Dịch thơ:

Dựng lều giữa chốn chợ đời

Ngựa xe nhộn nhịp đón mời ngoài tai

Hỏi sao được tới như vầy

Rằng lòng riêng gửi cõi ngoài rảnh rang

Chân rào đông hái cúc vàng

Núi Nam tầm mắt cắt ngang trùng trùng

Chiều trong vách đá giăng sương

Chim về mỏi cánh ngập ngừng nẻo xa

Cảnh này chân ý nẩy ra

Giãi bầy muốn nói mà ta quên lời.

______


editor: hảo bồ câu, hảo huynh đệ=)))

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau