Sau Khi Từ Chức, Tiểu Hoàng Đế Không Làm Người
Chương 9: Lập hậu
Vệ Tuân không thích Hà Vân Châu.
Rất không thích.
Nếu không phải cha hắn hiện giờ là quan to ngoại phái, mà bản nhân hắn xác thật tài hoa hơn người, xảo lưỡi như hoàng*, vô cùng thích hợp với chức Hồng Lư Tự, thì y đã sớm ném Hà Vân Châu ra khỏi kinh thành đi xây dựng nông thôn mới rồi.
*xảo lưỡi như hoàng: khua môi múa mép, lời nói khôn khéo
Lúc này thấy Giang Toại bảo vệ hắn, Vệ Tuân trong lòng nảy lên cảm giác khó chịu.
Tuy rằng y lòng dạ hẹp hòi, nhưng không ngốc, còn biết thu liễm, miễn làm những người khác cười chê.
Kết thúc bàn tán, rất nhanh liền có đại thần nói ra ý kiến của mình, Vệ Tuân nghe xong, đột nhiên quay đầu hỏi Giang Toại: "Thái phó cho rằng việc này nên như thế nào xử lý?"
Giang Toại chớp chớp mắt, "Thần nghe bệ hạ."
Lại đá bóng cao su về.
Giang Toại nghĩ kỹ rồi, về sau trừ phi là đại sự đặc biệt đặc biệt quan trọng, bằng không hắn sẽ không biểu lộ ra ý kiến của mình khi thượng triều, nếu thực sự có dị nghị, chờ hạ triều, hắn đi Võ Anh điện xem xét. Kim Loan điện là sân nhà Vệ Tuân, có câu nói như nào nhỉ?
Đúng rồi, làm Vệ Tuân độc mỹ.
...
Quyết định chủ ý, Giang Toại chuẩn bị về sau trở thành linh vật khi thượng triều, Vệ Tuân không đoán được tâm tư của hắn, còn tưởng rằng hắn không có hứng thú với việc Túc Nhật quốc đi sứ, ngẫm lại cũng phải, mặc kệ đối phương muốn làm gì, bọn họ ở đây đoán mò cũng vô dụng, còn không bằng chuẩn bị tốt, chờ đến lúc bọn họ tới, thì tìm hiểu sau.
Nghĩ vậy, Vệ Tuân không hứng thú lắm nói: "Hai nước lui tới là chuyện thường, theo lệ cũ, Hồng Lư Tự tới làm đi."
Lão đại Hồng Lư Tự là một lão nhân bước vào tuổi 70, ông tuân lệnh, về chỗ đứng vuốt râu nghĩ, việc của người trẻ tuổi, hay là ném cho người trẻ tuổi làm đi, bộ xương già này của ông, không thể lăn lộn mù quáng được.
Vì thế, sau hôm nay, suốt một tháng, Giang Toại cũng chưa gặp lại Hà Vân Châu.
Dụng tâm dữ dội hiểm ác.
......
Hà Vân Châu đã là quan viên gần cuối hàng, sau hắn chỉ còn lại hai ba người, bọn họ đều không có sự tình để thượng tấu, lúc này cách thời gian mới thượng triều đã hơn một canh giờ, cảm thấy không sai biệt lắm, Vệ Tuân tính toán rời đi, mà đúng lúc này, tả tướng không chịu cô đơn đứng dậy.
"Khởi bẩm bệ hạ, trừ bỏ chuyện miễn giảm phí dụng nghỉ ngơi của tú tài bị hữu tướng cường lực phản đối, vi thần còn có việc muốn tấu."
Hữu tướng: "..."
Nếu không phải đằng sau có nhiều đồng liêu như vậy, ông nhất định duỗi tay dài, đánh cái đầu chó của lão ta quấn băng.
Tận dụng mọi lúc bôi nhọ đại danh của ông, vô sỉ!
......
Vệ Tuân vô biểu tình gật gật đầu, "Tấu đi."
Tấu xong rồi y muốn hồi cung.
Được cho phép, tả tướng lại không mở miệng, mà ý vị không rõ nhìn thoáng qua Giang Toại, sau đó, vén vạt áo, bịch một tiếng quỳ xuống.
Chuông cảnh báo trong lòng Giang Toại bị cái quỳ này của lão làm vang lên, Vệ Tuân ngày thường biểu hiện là một vị vua nhân từ, khi triều thần thượng tấu, đều không cần quỳ, hiện tại lão quỳ, vậy chẳng phải là nói, lão muốn tấu đại sự ư?!
Không phải là buộc tội hắn chứ?!
Trong nháy mắt, lông mao Giang Toại đều dựng lên, hắn bắt đầu liều mạng nhớ lại nội dung quyển sách kia, trong sách tả tướng đứng về phe Vệ Tuân sao, người đầu tiên khai đao với mình, chẳng lẽ là tả tướng?
Lúc đầu óc Giang Toại đang có gió lốc, tả tướng phủ phục trên mặt đất, khí phách nói: "Vi thần khẩn cầu bệ hạ tuyển tú nữ, làm phong phú hậu cung, một ngày không có vương hậu, quốc gia một ngày không yên, vì giang sơn xã tắc, vì sinh con nối dõi, vi thần cả gan tấu thỉnh bệ hạ lập hậu!"
Trong khoảng thời gian ngắn, Kim Loan điện lặng ngắt như tờ.
Mỗi người trong lòng đều có suy nghĩ riêng.
Giang Toại: Nguyên lai là việc này, hù chết hắn, không liên quan tới hắn là được, hắn có thể tiếp tục làm linh vật.
Hữu tướng: Lão thái đầu, một ngày không tìm việc ngươi liền nhàn đến hoảng.
Tả tướng: Bệ hạ năm nay đã mười bảy, nam tử nhà bình thường tới tuổi này, liền tính không thành thân, cũng đã đính hôn, ta biết hoàng thượng không thích nghe cái này, nhưng ta vẫn phải nói, lão thất phu ngươi có thể thôi trách ta không?!
Vệ Tuân: Tả tướng hiểu tâm trẫm, trẫm xác thật muốn cưới hậu.
Đầu tả tướng còn đang thân mật tiếp xúc với mặt đất, mặc kệ là ai, cũng chưa nói chuyện, tuy rằng hoàng thượng không để lão đứng dậy, nhưng co được dãn được, cọ một chút, liền đứng dậy, ánh mắt sáng quắc nhìn lên trên.
"Nhiếp Chính vương có ý kiến gì với đề nghị của lão phu không?"
Giang Toại: "..."
Không phải, vì sao lại hỏi ta?
Giang Toại ngốc nhiên đối mặt với tả tướng, trong mắt tả tướng mang lửa, tràn ngập muốn cùng hắn đấu một trận chiến **.
Giang Toại:???
Bệ hạ thành thân hay không, liên quan mẹ gì tới hắn? Tả tướng muốn nã pháo, cũng phải nã chuẩn lên long ỷ chứ.
Tả tướng làm vậy không phải không có lý do gì, năm trước lão đã đề cập chuyện này, năm kia cũng đề qua, năm kia nữa cũng thế, trên cơ bản trừ bỏ một năm Vệ Tuân mới vừa đăng cơ kia, năm nào cũng đề cập qua chuyện này, mà hằng năm, Nhiếp Chính vương đều chắn về.
Mấy năm trước dùng lý do Vệ Tuân tuổi còn nhỏ, chưa cập quan. Cập quan rồi, bệ hạ liền say mê triều chính, vô tâm với hôn nhân, trước buông thả, qua hai năm lại nói.
Nhưng đã qua ba năm, không bắt đầu tuyển hoàng hậu, hai cháu gái nhà lão đều không lưu được nữa.
Hữu tướng quen biết ông ta nhiều năm, nhìn lão há mồm liền biết trong lòng lão đánh bàn tính gì, vốn dĩ việc hôn sự hoàng đế, ông cũng cảm thấy nên đề thượng nhật trình, nhưng ông chính là không quen nhìn bộ dáng nóng vội của tả tướng, hừ lạnh một tiếng, ông nghiêng đầu, sống chết mặc bây.
Tả tướng còn đang nhìn chằm chằm Giang Toại, chấp nhất muốn có đáp án từ miệng hắn, Giang Toại ngẩn người, theo bản năng quay đầu, nhìn về phía đương sự.
Không nghĩ tới Vệ Tuân cũng đang nhìn hắn, hơn nữa còn một bộ rất tò mò hắn muốn nói gì.
Giang Toại nghẹn lại: "..."
Mấy năm trước Vệ Tuân tuổi còn nhỏ, hắn xác thật là không đồng ý, sau khi y lớn, kỳ thật Giang Toại liền không quản nữa, khi đó đều là Vệ Tuân không muốn, lại vô pháp khuyên phục đại thần phía dưới, mới đẩy hắn ra, cùng tả tướng cố gắng nói lý.
Trước kia Vệ Tuân nói qua với Giang Toại, y không muốn thành thân sớm, không nghĩ đi lên lối mòn của phụ hoàng, hơn nữa cùng y sớm chiều ở chung lâu, Vệ Tuân xác thật không động tâm với bất luận kẻ nào, khi đó, Giang Toại còn tưởng rằng y chưa thông suốt, hoặc là bị lão hoàng đế ảnh hưởng, rất khó thích người khác.
Hiện giờ nhìn quyển sách kia, Giang Toại mới phát hiện chân tướng.
Vệ Tuân y... hóa ra là thích nam nhân!
Trong sách, Vệ Tuân cùng một nam tử từ hiểu nhau, bên nhau đến yêu nhau, đã là quân thần, lại là phu thê, mưa gió chung thuyền, cộng đồng kháng địch ( hắn chính là kẻ địch), người nọ tên có chút xa lạ, Giang Toại không quen biết người này, nhưng hắn biết, không bao lâu nữa, người nọ liền sẽ xuất hiện trên triều, dùng tốc độ cực nhanh tấn chức, sau đó đến bên cạnh Vệ Tuân, làm quân sư cùng nội trợ hiền lương của y.
Chỉ là hiện tại, người nọ còn chưa xuất hiện, tâm Vệ Tuân tự nhiên vẫn phong bế.
Đối với sự tình trong sách, Giang Toại đến nay vẫn duy trì thái độ bán tín bán nghi, chính là, không có đạo lý đằng trước nhân vật đều miêu tả đầy đủ mắt mũi, sau này liền thay đổi, cho nên Giang Toại cảm thấy, nam nhân này hẳn là có thật, một ngày nào đó, Vệ Tuân sẽ thấy hắn.
Vì để lưu lại đường sống mai sau, Giang Toại châm chước trả lời: "Bổn vương cảm thấy, đề nghị của tả tướng rất tốt, chỉ là chuyện lập hậu này, cần bàn bạc kỹ hơn. Bệ hạ cảm thấy sao?"
Giang Toại hiện giờ tựa như cầu thủ, bóng có thể ở bất luận vị trí nào, nhưng chỉ cần tới chân hắn, hắn phải một chân đá văng nó.
Mà đá cho ai? Đương nhiên là tọa ủng bảo vệ khung thành hoàng đế bệ hạ rồi.
......
Vệ Tuân nhìn Giang Toại, một lúc lâu sau, y ý vị không rõ cười một tiếng, "Thái phó nói đúng, có quan hệ với giang sơn xã tắc, hiển nhiên yêu cầu bàn bạc kỹ hơn."
Vệ Tuân quay đầu, hơi xốc mí, nhìn về phía tả tướng, bị y nhìn, tả tướng trong lòng đột nhiên giật mình, hiện giờ vị hoàng đế này, tuổi còn không lớn bằng nửa vị trước, nhưng trong lúc vô ý toát ra tâm tư cùng khí thế, đã xa xa vượt qua.
Những quan viên phẩm cấp thấp không dung nhập được triều đình, còn có nhóm quan ở nơi rời xa kinh thành, bọn họ từ khi nghe nói Vệ triều có một Nhiếp Chính vương, liền kêu trời gọi đất cho rằng Vệ triều sắp vong, hoàng đế đã bị bắt cóc, coi như con rối. Đối với loại ngôn luận này, tả tướng chỉ biết khịt mũi coi thường.
Ai đều có khả năng làm con rối, chỉ có Vệ Tuân là không, trên người y có lang huyết, máu mang theo ánh lửa giết chóc. Y sinh ra phải làm hoàng đế, cho dù tiên hoàng không truyền ngôi cho y, sau khi lớn lên y cũng sẽ dẫm lên xác vạn người, đoạt ngôi vị.
Kể từ đó, có vị Nhiếp Chính vương Giang Toại thật ra lại chuyện tốt, rốt cuộc, hắn có thể khiến con sói con này nghe lời.
Khi mở miệng thượng tấu, tuy rằng trong lòng có bàn tính, tả tướng cũng không cảm thấy mình nói có vấn đề gì, nhưng lúc này bị Vệ Tuân nhìn, trái tim lão có chút phát run.
"Thôi," Vệ Tuân nhìn bộ dạng này của lão, tức khắc không có hứng thú hù dọa, "Chuyện lập hậu, trong lòng trẫm có quyết định, chư vị ái khanh không cần lo lắng, bãi triều đi."
Tần Vọng Sơn bắt đầu niệm xướng, Vệ Tuân xuống từ long ỷ, không lập tức rời đi, mà đi lên phía trước rồi dừng lại, chờ Giang Toại đi cùng.
Sau khi Giang Toại đến cạnh y, Vệ Tuân mới cùng hắn ra ngoài, chờ hai người bọn họ đều đi, nguyên bản một nhóm người đang quỳ, cung điện đầy người đang yên tĩnh nháy mắt ồn ào lên, so với khi không thượng triều còn náo nhiệt hơn.
Bọn họ đều đoán câu nói cuối cùng kia của Vệ Tuân là có ý gì, hay là y có ái mộ nữ tử nào? Tưởng tượng như thế, các quan càng thêm kích động, vạn nhất là nữ nhi của mình thì sao, vậy không phải rút lộc phi thăng à, các đại thần tò mò vò đầu bứt tai, Giang Toại cũng thế.
Trầm mặc trong chốc lát, Giang Toại thật sự nhịn không được, "Bệ hạ có người trong lòng?"
Thái độ dân Vệ triều khá cởi mở, đối với chuyện tình yêu, cũng không kiêng kị lắm. Đến cả tính hướng, tuy rằng không phải toàn dân đều có thể tiếp thu, nhưng gia tộc Vệ thị đã từng có một vị hoàng đế lập nam hậu, lão hoàng đế cha Vệ Tuân chay mặn không kỵ, tuyển vào trong cung vài nam tử diện mạo âm nhu, có là tiểu quan. Ít nhiều hắn phản diện hình tượng(?), chỉ cần Vệ Tuân muốn cưới là nam tử gia thế trong sạch, hơn nữa bảo đảm không làm loạn hậu cung, thì các triều thần sẽ không phản đối quá mãnh liệt.
Giang Toại đang phân tích chuyện này trong lòng, đột nhiên, Vệ Tuân dừng bước chân.
"Thái phó hy vọng trẫm có sao?"
Giang Toại: "???"
Tình huống hôm nay là như nào, tả tướng muốn hỏi hắn chung thân đại sự của hoàng đế, bản thân hoàng đế cũng muốn hỏi hắn về chung thân đại sự của mình, Giang Toại kéo khóe miệng, rất muốn đáp lại một câu, liên quan quái gì tới ta, nhưng im lặng tự hỏi, hắn vẫn nuốt lại lời đại nghịch bất đạo này.
"Vấn đề này, không quan hệ với việc thần hy vọng, bất luận bệ hạ có người trong lòng hay không, thần đều sẽ đứng về phía ngài, ủng hộ bệ hạ."
Cho nên, xem ở phân lượng thành tâm của ta, về sau nhất định phải lưu cho ta một mạng đấy!
Vệ Tuân tựa hồ đã sớm biết Giang Toại sẽ trả lời như vậy, nhàn nhạt cười, y lại tung ra một vấn đề khác, "Vậy thái phó, ngươi khi nào sẽ có người trong lòng?"
Rất không thích.
Nếu không phải cha hắn hiện giờ là quan to ngoại phái, mà bản nhân hắn xác thật tài hoa hơn người, xảo lưỡi như hoàng*, vô cùng thích hợp với chức Hồng Lư Tự, thì y đã sớm ném Hà Vân Châu ra khỏi kinh thành đi xây dựng nông thôn mới rồi.
*xảo lưỡi như hoàng: khua môi múa mép, lời nói khôn khéo
Lúc này thấy Giang Toại bảo vệ hắn, Vệ Tuân trong lòng nảy lên cảm giác khó chịu.
Tuy rằng y lòng dạ hẹp hòi, nhưng không ngốc, còn biết thu liễm, miễn làm những người khác cười chê.
Kết thúc bàn tán, rất nhanh liền có đại thần nói ra ý kiến của mình, Vệ Tuân nghe xong, đột nhiên quay đầu hỏi Giang Toại: "Thái phó cho rằng việc này nên như thế nào xử lý?"
Giang Toại chớp chớp mắt, "Thần nghe bệ hạ."
Lại đá bóng cao su về.
Giang Toại nghĩ kỹ rồi, về sau trừ phi là đại sự đặc biệt đặc biệt quan trọng, bằng không hắn sẽ không biểu lộ ra ý kiến của mình khi thượng triều, nếu thực sự có dị nghị, chờ hạ triều, hắn đi Võ Anh điện xem xét. Kim Loan điện là sân nhà Vệ Tuân, có câu nói như nào nhỉ?
Đúng rồi, làm Vệ Tuân độc mỹ.
...
Quyết định chủ ý, Giang Toại chuẩn bị về sau trở thành linh vật khi thượng triều, Vệ Tuân không đoán được tâm tư của hắn, còn tưởng rằng hắn không có hứng thú với việc Túc Nhật quốc đi sứ, ngẫm lại cũng phải, mặc kệ đối phương muốn làm gì, bọn họ ở đây đoán mò cũng vô dụng, còn không bằng chuẩn bị tốt, chờ đến lúc bọn họ tới, thì tìm hiểu sau.
Nghĩ vậy, Vệ Tuân không hứng thú lắm nói: "Hai nước lui tới là chuyện thường, theo lệ cũ, Hồng Lư Tự tới làm đi."
Lão đại Hồng Lư Tự là một lão nhân bước vào tuổi 70, ông tuân lệnh, về chỗ đứng vuốt râu nghĩ, việc của người trẻ tuổi, hay là ném cho người trẻ tuổi làm đi, bộ xương già này của ông, không thể lăn lộn mù quáng được.
Vì thế, sau hôm nay, suốt một tháng, Giang Toại cũng chưa gặp lại Hà Vân Châu.
Dụng tâm dữ dội hiểm ác.
......
Hà Vân Châu đã là quan viên gần cuối hàng, sau hắn chỉ còn lại hai ba người, bọn họ đều không có sự tình để thượng tấu, lúc này cách thời gian mới thượng triều đã hơn một canh giờ, cảm thấy không sai biệt lắm, Vệ Tuân tính toán rời đi, mà đúng lúc này, tả tướng không chịu cô đơn đứng dậy.
"Khởi bẩm bệ hạ, trừ bỏ chuyện miễn giảm phí dụng nghỉ ngơi của tú tài bị hữu tướng cường lực phản đối, vi thần còn có việc muốn tấu."
Hữu tướng: "..."
Nếu không phải đằng sau có nhiều đồng liêu như vậy, ông nhất định duỗi tay dài, đánh cái đầu chó của lão ta quấn băng.
Tận dụng mọi lúc bôi nhọ đại danh của ông, vô sỉ!
......
Vệ Tuân vô biểu tình gật gật đầu, "Tấu đi."
Tấu xong rồi y muốn hồi cung.
Được cho phép, tả tướng lại không mở miệng, mà ý vị không rõ nhìn thoáng qua Giang Toại, sau đó, vén vạt áo, bịch một tiếng quỳ xuống.
Chuông cảnh báo trong lòng Giang Toại bị cái quỳ này của lão làm vang lên, Vệ Tuân ngày thường biểu hiện là một vị vua nhân từ, khi triều thần thượng tấu, đều không cần quỳ, hiện tại lão quỳ, vậy chẳng phải là nói, lão muốn tấu đại sự ư?!
Không phải là buộc tội hắn chứ?!
Trong nháy mắt, lông mao Giang Toại đều dựng lên, hắn bắt đầu liều mạng nhớ lại nội dung quyển sách kia, trong sách tả tướng đứng về phe Vệ Tuân sao, người đầu tiên khai đao với mình, chẳng lẽ là tả tướng?
Lúc đầu óc Giang Toại đang có gió lốc, tả tướng phủ phục trên mặt đất, khí phách nói: "Vi thần khẩn cầu bệ hạ tuyển tú nữ, làm phong phú hậu cung, một ngày không có vương hậu, quốc gia một ngày không yên, vì giang sơn xã tắc, vì sinh con nối dõi, vi thần cả gan tấu thỉnh bệ hạ lập hậu!"
Trong khoảng thời gian ngắn, Kim Loan điện lặng ngắt như tờ.
Mỗi người trong lòng đều có suy nghĩ riêng.
Giang Toại: Nguyên lai là việc này, hù chết hắn, không liên quan tới hắn là được, hắn có thể tiếp tục làm linh vật.
Hữu tướng: Lão thái đầu, một ngày không tìm việc ngươi liền nhàn đến hoảng.
Tả tướng: Bệ hạ năm nay đã mười bảy, nam tử nhà bình thường tới tuổi này, liền tính không thành thân, cũng đã đính hôn, ta biết hoàng thượng không thích nghe cái này, nhưng ta vẫn phải nói, lão thất phu ngươi có thể thôi trách ta không?!
Vệ Tuân: Tả tướng hiểu tâm trẫm, trẫm xác thật muốn cưới hậu.
Đầu tả tướng còn đang thân mật tiếp xúc với mặt đất, mặc kệ là ai, cũng chưa nói chuyện, tuy rằng hoàng thượng không để lão đứng dậy, nhưng co được dãn được, cọ một chút, liền đứng dậy, ánh mắt sáng quắc nhìn lên trên.
"Nhiếp Chính vương có ý kiến gì với đề nghị của lão phu không?"
Giang Toại: "..."
Không phải, vì sao lại hỏi ta?
Giang Toại ngốc nhiên đối mặt với tả tướng, trong mắt tả tướng mang lửa, tràn ngập muốn cùng hắn đấu một trận chiến **.
Giang Toại:???
Bệ hạ thành thân hay không, liên quan mẹ gì tới hắn? Tả tướng muốn nã pháo, cũng phải nã chuẩn lên long ỷ chứ.
Tả tướng làm vậy không phải không có lý do gì, năm trước lão đã đề cập chuyện này, năm kia cũng đề qua, năm kia nữa cũng thế, trên cơ bản trừ bỏ một năm Vệ Tuân mới vừa đăng cơ kia, năm nào cũng đề cập qua chuyện này, mà hằng năm, Nhiếp Chính vương đều chắn về.
Mấy năm trước dùng lý do Vệ Tuân tuổi còn nhỏ, chưa cập quan. Cập quan rồi, bệ hạ liền say mê triều chính, vô tâm với hôn nhân, trước buông thả, qua hai năm lại nói.
Nhưng đã qua ba năm, không bắt đầu tuyển hoàng hậu, hai cháu gái nhà lão đều không lưu được nữa.
Hữu tướng quen biết ông ta nhiều năm, nhìn lão há mồm liền biết trong lòng lão đánh bàn tính gì, vốn dĩ việc hôn sự hoàng đế, ông cũng cảm thấy nên đề thượng nhật trình, nhưng ông chính là không quen nhìn bộ dáng nóng vội của tả tướng, hừ lạnh một tiếng, ông nghiêng đầu, sống chết mặc bây.
Tả tướng còn đang nhìn chằm chằm Giang Toại, chấp nhất muốn có đáp án từ miệng hắn, Giang Toại ngẩn người, theo bản năng quay đầu, nhìn về phía đương sự.
Không nghĩ tới Vệ Tuân cũng đang nhìn hắn, hơn nữa còn một bộ rất tò mò hắn muốn nói gì.
Giang Toại nghẹn lại: "..."
Mấy năm trước Vệ Tuân tuổi còn nhỏ, hắn xác thật là không đồng ý, sau khi y lớn, kỳ thật Giang Toại liền không quản nữa, khi đó đều là Vệ Tuân không muốn, lại vô pháp khuyên phục đại thần phía dưới, mới đẩy hắn ra, cùng tả tướng cố gắng nói lý.
Trước kia Vệ Tuân nói qua với Giang Toại, y không muốn thành thân sớm, không nghĩ đi lên lối mòn của phụ hoàng, hơn nữa cùng y sớm chiều ở chung lâu, Vệ Tuân xác thật không động tâm với bất luận kẻ nào, khi đó, Giang Toại còn tưởng rằng y chưa thông suốt, hoặc là bị lão hoàng đế ảnh hưởng, rất khó thích người khác.
Hiện giờ nhìn quyển sách kia, Giang Toại mới phát hiện chân tướng.
Vệ Tuân y... hóa ra là thích nam nhân!
Trong sách, Vệ Tuân cùng một nam tử từ hiểu nhau, bên nhau đến yêu nhau, đã là quân thần, lại là phu thê, mưa gió chung thuyền, cộng đồng kháng địch ( hắn chính là kẻ địch), người nọ tên có chút xa lạ, Giang Toại không quen biết người này, nhưng hắn biết, không bao lâu nữa, người nọ liền sẽ xuất hiện trên triều, dùng tốc độ cực nhanh tấn chức, sau đó đến bên cạnh Vệ Tuân, làm quân sư cùng nội trợ hiền lương của y.
Chỉ là hiện tại, người nọ còn chưa xuất hiện, tâm Vệ Tuân tự nhiên vẫn phong bế.
Đối với sự tình trong sách, Giang Toại đến nay vẫn duy trì thái độ bán tín bán nghi, chính là, không có đạo lý đằng trước nhân vật đều miêu tả đầy đủ mắt mũi, sau này liền thay đổi, cho nên Giang Toại cảm thấy, nam nhân này hẳn là có thật, một ngày nào đó, Vệ Tuân sẽ thấy hắn.
Vì để lưu lại đường sống mai sau, Giang Toại châm chước trả lời: "Bổn vương cảm thấy, đề nghị của tả tướng rất tốt, chỉ là chuyện lập hậu này, cần bàn bạc kỹ hơn. Bệ hạ cảm thấy sao?"
Giang Toại hiện giờ tựa như cầu thủ, bóng có thể ở bất luận vị trí nào, nhưng chỉ cần tới chân hắn, hắn phải một chân đá văng nó.
Mà đá cho ai? Đương nhiên là tọa ủng bảo vệ khung thành hoàng đế bệ hạ rồi.
......
Vệ Tuân nhìn Giang Toại, một lúc lâu sau, y ý vị không rõ cười một tiếng, "Thái phó nói đúng, có quan hệ với giang sơn xã tắc, hiển nhiên yêu cầu bàn bạc kỹ hơn."
Vệ Tuân quay đầu, hơi xốc mí, nhìn về phía tả tướng, bị y nhìn, tả tướng trong lòng đột nhiên giật mình, hiện giờ vị hoàng đế này, tuổi còn không lớn bằng nửa vị trước, nhưng trong lúc vô ý toát ra tâm tư cùng khí thế, đã xa xa vượt qua.
Những quan viên phẩm cấp thấp không dung nhập được triều đình, còn có nhóm quan ở nơi rời xa kinh thành, bọn họ từ khi nghe nói Vệ triều có một Nhiếp Chính vương, liền kêu trời gọi đất cho rằng Vệ triều sắp vong, hoàng đế đã bị bắt cóc, coi như con rối. Đối với loại ngôn luận này, tả tướng chỉ biết khịt mũi coi thường.
Ai đều có khả năng làm con rối, chỉ có Vệ Tuân là không, trên người y có lang huyết, máu mang theo ánh lửa giết chóc. Y sinh ra phải làm hoàng đế, cho dù tiên hoàng không truyền ngôi cho y, sau khi lớn lên y cũng sẽ dẫm lên xác vạn người, đoạt ngôi vị.
Kể từ đó, có vị Nhiếp Chính vương Giang Toại thật ra lại chuyện tốt, rốt cuộc, hắn có thể khiến con sói con này nghe lời.
Khi mở miệng thượng tấu, tuy rằng trong lòng có bàn tính, tả tướng cũng không cảm thấy mình nói có vấn đề gì, nhưng lúc này bị Vệ Tuân nhìn, trái tim lão có chút phát run.
"Thôi," Vệ Tuân nhìn bộ dạng này của lão, tức khắc không có hứng thú hù dọa, "Chuyện lập hậu, trong lòng trẫm có quyết định, chư vị ái khanh không cần lo lắng, bãi triều đi."
Tần Vọng Sơn bắt đầu niệm xướng, Vệ Tuân xuống từ long ỷ, không lập tức rời đi, mà đi lên phía trước rồi dừng lại, chờ Giang Toại đi cùng.
Sau khi Giang Toại đến cạnh y, Vệ Tuân mới cùng hắn ra ngoài, chờ hai người bọn họ đều đi, nguyên bản một nhóm người đang quỳ, cung điện đầy người đang yên tĩnh nháy mắt ồn ào lên, so với khi không thượng triều còn náo nhiệt hơn.
Bọn họ đều đoán câu nói cuối cùng kia của Vệ Tuân là có ý gì, hay là y có ái mộ nữ tử nào? Tưởng tượng như thế, các quan càng thêm kích động, vạn nhất là nữ nhi của mình thì sao, vậy không phải rút lộc phi thăng à, các đại thần tò mò vò đầu bứt tai, Giang Toại cũng thế.
Trầm mặc trong chốc lát, Giang Toại thật sự nhịn không được, "Bệ hạ có người trong lòng?"
Thái độ dân Vệ triều khá cởi mở, đối với chuyện tình yêu, cũng không kiêng kị lắm. Đến cả tính hướng, tuy rằng không phải toàn dân đều có thể tiếp thu, nhưng gia tộc Vệ thị đã từng có một vị hoàng đế lập nam hậu, lão hoàng đế cha Vệ Tuân chay mặn không kỵ, tuyển vào trong cung vài nam tử diện mạo âm nhu, có là tiểu quan. Ít nhiều hắn phản diện hình tượng(?), chỉ cần Vệ Tuân muốn cưới là nam tử gia thế trong sạch, hơn nữa bảo đảm không làm loạn hậu cung, thì các triều thần sẽ không phản đối quá mãnh liệt.
Giang Toại đang phân tích chuyện này trong lòng, đột nhiên, Vệ Tuân dừng bước chân.
"Thái phó hy vọng trẫm có sao?"
Giang Toại: "???"
Tình huống hôm nay là như nào, tả tướng muốn hỏi hắn chung thân đại sự của hoàng đế, bản thân hoàng đế cũng muốn hỏi hắn về chung thân đại sự của mình, Giang Toại kéo khóe miệng, rất muốn đáp lại một câu, liên quan quái gì tới ta, nhưng im lặng tự hỏi, hắn vẫn nuốt lại lời đại nghịch bất đạo này.
"Vấn đề này, không quan hệ với việc thần hy vọng, bất luận bệ hạ có người trong lòng hay không, thần đều sẽ đứng về phía ngài, ủng hộ bệ hạ."
Cho nên, xem ở phân lượng thành tâm của ta, về sau nhất định phải lưu cho ta một mạng đấy!
Vệ Tuân tựa hồ đã sớm biết Giang Toại sẽ trả lời như vậy, nhàn nhạt cười, y lại tung ra một vấn đề khác, "Vậy thái phó, ngươi khi nào sẽ có người trong lòng?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất