Sau Khi Từ O Giả Trang B, Hắn Mang Thai Con Của Lão Nam Nhân Hào Môn
Chương 24: Chương 23.2
"Bảo bảo!"
Hai giờ sáng, Lâm Ngộ An đột nhiên bật dậy, trên trán đều là mồ hôi lạnh, hô hấp dồn dập. Ánh sáng chậm rãi chiếu vào ngoài cửa sổ, Lâm Ngộ An ngơ ngác nhìn, lấy tay lau mồ hôi trên mặt, trằm mặc lúc lâu liền trầm thấp mắng một câu.
Cậu nằm dài trên giường, muốn tiếp tục ngủ nhưng hình ảnh máu me trong giấc mơ lúc nãy luôn lặp đi lặp lại hiện ra trong đầu cậu.
Tiếng khóc thảm thiết của đứa nhỏ, khuôn mặt thật giống với cậu, đôi mắt long lanh đầy nước mắt, vô cùng đáng thương mà kêu ba ba.. Cổ họng Lâm Ngộ An khó chịu.. bỗng nhiên không tự chủ liền khóc.
Mẹ! Viền mắt Lâm Ngộ An nóng lên, chân tàn nhẫn mà đạp hai lần.
Bùi Yến Chu là đồ khốn nạn! Bùi Yến Chu không phải người! Cầm thú!
*! Có cái gì mà khóc? Có gì mà khóc cơ chứ?
Không phải là một đứa bé.. là một đứa bé đó!
Lâm Ngộ An gắt gao chôn mặt vào trong gối, nước mắt rơi xuống, từ từ ngấm vào gối, lưu lại một trận lạnh lẽo.
Ngoài cửa sổ, con ve vẫn còn từng tiếng từng tiếng mà kêu, càng thêm cảm giác thê lương và bi ai.
Một tay Lâm Ngộ An nắm chặt ga giường, không tiếng động àm thút thít.
* * *
Sáng sớm hôm sau, tiếng thông báo tin nhắn wechat vẫn vang lên, Lâm Ngộ An mơ mơ hồ hồ cầm đện thoại, mơ màng mở mắt ra, sau đó bị hình ảnh đôi mắt sưng đỏ và hạch đào trên điện thoại là cho giật mình. Cậu lấy lại tinh thần, ngáp một cái, nhìn một chút xem người mới sáng sớm đã quấy nhiễu mình là ai.
Vừa mở wechat ra, tin tực liền như sóng trào ra, Lâm Ngộ An xoa xoa đôi mắt, nhìn tên wechat là Giang gia đệ nhất thiên hạ, ảnh chân dung chỉ một chữ "Soái" đơn giản kia, ánh mắt sáng lên, trong nháy mắt liền tỉnh táo.
Đây là sắp có việc làm sao?
Cậu ấn vào xem, tin nhắn nhiều như thế, trọng điểm cũng chỉ có một.. Giang đại lão bản muốn mở một quán Cà phê Mèo, muốn mời cậu vẽ trang trí tường, giá cả có thể thương lượng.
Lâm Ngộ An rục rà rục rịch nghĩ muốn nhận nhưng lại nghĩ đến đứa nhỏ trong bụng, nhất thời liền uể oải. Chất Propylen trong thuốc màu có hại rất lớn đối với thai nhi.. Cậu bất đắc dĩ đánh chữ.
[Ya~: Xin lỗi, thân thể tôi gần đây không thoải mái, đơn hàng này chỉ sợ là tôi không thể nhận được.]
Bên kia rất nhanh liền trả lời lại.
[Giang gia đệ nhất thiên hạ: Không sao, thời gian chúng ta cũng cso thể thương lượng được, tôi cũng không gấp.]
Lâm Ngộ An có chút động lòng nhưng việc cậu chuẩn bị làm.. Sau đó giống như còn phải an dưỡng một thời gian, cũng không thể để người ta đợi lâu như thế được.
Cậu nhịn đau từ chối.
[Ya~: Xin lỗi, gần nhất tôi không tiện tiếp xúc với Propylen trong thuốc màu, chỉ có thể phiền cậu tìm người khác thôi.]
Cậu suy nghĩ một chút, liền gửi thêm cái icon buồn cười hai tay chắp trước ngực cúi đầu xin lỗi.
[Giang gia đệ nhất thiên hạ: Chỉ là không thể tiếp xúc với chất Propylen trong thuốc màu thôi phải không? ]
[Ya~: Đúng thế.]
[Giang gia đệ nhất thiên hạ: Này thì có cái gì đâu. Nếu không thì thế này, cậu đến xem một chút, thuận tiện phác thảo giúp tôi bản thiết kế, sau đó tôi tìm người vẽ theo là được rồi.]
Lâm Ngộ An bất đắc dĩ.
[Ya~: Như vậy sẽ không phiền cậu chứ? ]
[Giang gia đệ nhất thiên hạ: Chủ yếu là tôi rất thích phong cách của cậu, tôi sợ người khác không vẽ ra được cảm giác đó.]
[Giang gia đệ nhất thiên hạ: Việc này cũng không gấp, thời gian nửa tháng, cậu thấy được không? ]
Lâm Ngộ An bất đắc dĩ nở nụ cười, đều nói đến như vậy rồi, cậu còn từ chối thì không tốt lắm.
[Ya~: Được rồi, vậy cậu xem lúc nào rảnh? Tôi tới xem xem.]
[Giang gia đệ nhất thiên hạ: Cả buổi sáng nay tôi đều ở cửa hàng, cậu xem cậu đến lúc nào cũng được.]
Hắn gửi định vị cho cậu. Lâm Ngộ An trả lời ok xong quay người leo cầu thang xuống. Ngày hôm nay, cậu còn phải tới chỗ Thanh ca để học vẽ, nên đi sớm một chút.
Sau khi rửa mặt xong, cậu liền thay một bộ quần áo khác, bỗng nhiên lại nghe Triệu Thừa Phi mơ mơ màng màng hỏi: "Tam nhi, đêm qua có phải cậu khóc không?"
Lâm Ngộ An ngưng động tác lại, giả ngơ hỏi: "Cái gì cơ?"
Triệu Thừa Phi nói: "Đêm qua, tớ nghe thấy giống như cậu đang khóc.."
Cái trán Lâm Ngộ An nhảy nhảy, trên mặt hơi hồng: "Cậu có phải là nằm mơ hay không?"
Âm thanh Triệu Thừa Phi yếu ớt nói: "Không phải đâu, khi đó tớ đã tỉnh rồi mà.."
"Mọi người đều không nghe thấy à? Hay là ma nữ ở phòng bên cạnh lại khóc nhỉ?"
Lâm -Ma nữ phòng bên cạnh- Ngộ An: "..."
Cậu xấu hổ nói: "Cậu là ngủ mơ thôi."
Cái gì mà ma nữ phòng bên, phòng bên đều là con trai, lấy đâu ra ma nữ chứ?
* * *
Tùy tiện ăn chút gì đó xong, Lâm Ngộ An liền gọi xe muốn đi đến quán Cà phê Mèo của Giang Biệt. Mới vừa lên xe, wechat lại có tin nhắn tới, Lâm Ngộ An tưởng là Giang Biệt, kết quả vừa nhìn lại là Bùi Yến Chu. Cậu không tự chủ được cắn môi dưới, mở ra xem.
[Bùi: Trung tâm thành phố có một nhà hàng mới mở, cùng tôi đi ăn được không? ]
Lâm Ngộ An nhớ tối bộ dạng chật vật đêm hôm qua, không khỏi tàn nhẫn cắn răng trả lời: "Không đi."
Gửi xong wechat lại cảm thấy ngữ khí có chút kỳ, tự hồ không tốt lắm, lại nói: "Tôi hôm nay bận chút việc, không có ở trường học, làm phiền Bùi tiên sinh rồi."
Ở trước cổng trường, Bùi Yến Chu nhìn tin nhắn kia, phía sau là một dấu chấm lạnh lùng, ngón tay nhẹ nhàng kéo từ trên xuống. Phong cách trả lời của đứa trẻ giống với nick name của cậu, đều thích thêm một cái cuộn sóng ở cuối cùng. Nhưng bây giờ, tin nhắn thế mà không có cuộn sóng. Bùi Yến Chu trầm tư, nghĩ thầm không lẽ có chuyện gì xảy ra sao.
Ngĩ một lúc lâu, cũng chỉ có thể nghĩ đến hôm nay là đúng một tuần theo lời hẹn..
Con mắt Bùi Yến Chu hơi chìm chìm, nhìn thư ký Lý ở ghế trước: "Hỏi bệnh viện xem đã có kết quả kiểm tra chưa?"
Thư ký Lý nhìn điện thoại: "Vẫn chưa có thông báo hay chúng ta tới hỏi một chút."
Bùi Yến Chu liếc nhìn sân trường, quay đầu nói: "Đi thôi."
Xe chậm rãi quay đầu, lúc sắp rời đi vừa vặn nhìn thấy một chiếc oto màu trắng đi ra từ trong trường học, Bùi Yến Chu liếc mắt nhìn, cũng không để ý.
* * *
Chờ đến Cà phê Mèo, Lâm Ngộ An mới biết tại sao Giang Biệt lại nói không vội. Không gian rộng lớn bên trong hoàn toàn trống rỗng, ngoại trừ hộp sơn tường được xếp gọn gàng trên sàn nhà ở ngoài, những thứ khác đều không thấy.. Đến cae mèo cũng không thấy. Trên mặt Lâm Ngộ An có chút một lời khó nói hết.
Giang Biệt cười hì hì chào đón, chủ động giải thích: "Đây là đang sửa chữa, đồ đạc đã chuẩn bị tốt từ sớm. Để cậu đến xem nếu như có hiệu quả thì chỉ cần sửa đổi chút thiết kế là được."
Hắn vừa nói vừa đưa bản vẽ lên, Lâm Ngộ An là người học vẽ nên có thể xem hiểu, cậu chỉ vào bức tường trước mặt: "Chính là chỗ đó à?"
Giang Biệt nói: "Phải. Chỗ đó tôi định để giá trèo của mèo, sau đó lợi dụng không gian kéo dài, làm cho phía tường này nhìn giống như là một không gian khác."
Lâm Ngộ An gật đầu: "Ý tưởng thật không tồi."
Giang Biệt đương dương tự đắc: "Đó là tất nhiên." Hắn nổi hứng lên, đưa tay khoát lên vai Lâm Ngộ An, chỉ vào vach tường nói chuyện trên trời dưới biển.
Khí tưc của Alpha xa lạ phả vào mặt làm Lâm Ngộ An hơi nhướng mày, không dấu vết hơi dịch sang bên cạnh một chút.
Giang Biệt sũng sờ, sau đó vỗ vỗ đầu: "Ây da, là tôi nhất thười cao hứng không cư xử đúng mực." Nghệ thuật gia dù sao cũng hơi cổ quái, Giang Biệt cũng không để trong lòng, tiếp tục nói đến ý tưởng vẽ tường cho cậu.
Lâm Ngộ An cười cười, kiên trì nghe hắn nói này nói kia, thỉnh thoảng còn gật đầu phụ họa, cực kỳ nghiêm túc.
Mãi đến khi đưa phương án cuối cùng xác định xong, Giang Biệt suýt nữa xem Lâm Ngộ An là tri kỷ luôn, gọi thẳng luôn là không ai hiểu hắn hơn cậu, những người không thể hiện thực hóa ý tưởng của hắn thì đều là tục nhân. Thật không thể chịu được!
Lâm Ngộ An miễn cưỡng cười, thầm nghĩ nếu có thể thì cậu cũng muốn được coi là tục nhân.
Xác định xong tất cả mọi thứ thì đã sắp mười một giờ, Giang Biệt hào hứng ngẩng cao đầu muốn mời cậu ăn cơm nhưng Lâm Ngộ An nhìn thời gian sau đó uyển chuyển từ chối.
Cậu đã nói với Thanh ca là sẽ tới rồi, bây giờ cũng không còn sớm nữa cũng nên qua đó thôi.
Giang Biệt có chút thất vọng, nhưng cũng không ép buộc, chờ đến lúc Lâm Ngộ An sắp rời đi, hắn dường như chợt nhớ ra cái gì, liền bắt đầu bát quái: "Đúng rồi, lần trước thấy cậu với anh tôi nhình như có quen biết, hai người rất thân sao?"
Sắc mặt Lâm Ngộ An cứng đờ, lập tức cười: "Không phải đâu."
Cậu cúi đầu thu dọn đồ đạc: "Lần trước, Bùi tiên sinh đến trường chúng tôi khảo sát nên có gặp mặt qua một lần thôi."
"Thì ra là thế." Giang Biệt sờ cằm gật đầu, nói lầm bầm: "Tôi còn tưởng anh tôi bỗng dưng thông suốt rồi chứ.."
Đợi đến lúc Lâm Ngộ An rời đi, Giang Biệt vẫy tay tạm biệt, cất giọng nói: "Lâm đại sư, sinh ý quán nhỏ của tôi tất cả đều dựa vào cậu đấy."
Người xung quanh đều nhìn về phía này, Lâm Ngộ An không nói gì, vội vã rời đi.
* * *Bùi tiên sinh làm người trầm ổn như thế, sao lại có một người em trai như thế được cơ chứ?
Hai giờ sáng, Lâm Ngộ An đột nhiên bật dậy, trên trán đều là mồ hôi lạnh, hô hấp dồn dập. Ánh sáng chậm rãi chiếu vào ngoài cửa sổ, Lâm Ngộ An ngơ ngác nhìn, lấy tay lau mồ hôi trên mặt, trằm mặc lúc lâu liền trầm thấp mắng một câu.
Cậu nằm dài trên giường, muốn tiếp tục ngủ nhưng hình ảnh máu me trong giấc mơ lúc nãy luôn lặp đi lặp lại hiện ra trong đầu cậu.
Tiếng khóc thảm thiết của đứa nhỏ, khuôn mặt thật giống với cậu, đôi mắt long lanh đầy nước mắt, vô cùng đáng thương mà kêu ba ba.. Cổ họng Lâm Ngộ An khó chịu.. bỗng nhiên không tự chủ liền khóc.
Mẹ! Viền mắt Lâm Ngộ An nóng lên, chân tàn nhẫn mà đạp hai lần.
Bùi Yến Chu là đồ khốn nạn! Bùi Yến Chu không phải người! Cầm thú!
*! Có cái gì mà khóc? Có gì mà khóc cơ chứ?
Không phải là một đứa bé.. là một đứa bé đó!
Lâm Ngộ An gắt gao chôn mặt vào trong gối, nước mắt rơi xuống, từ từ ngấm vào gối, lưu lại một trận lạnh lẽo.
Ngoài cửa sổ, con ve vẫn còn từng tiếng từng tiếng mà kêu, càng thêm cảm giác thê lương và bi ai.
Một tay Lâm Ngộ An nắm chặt ga giường, không tiếng động àm thút thít.
* * *
Sáng sớm hôm sau, tiếng thông báo tin nhắn wechat vẫn vang lên, Lâm Ngộ An mơ mơ hồ hồ cầm đện thoại, mơ màng mở mắt ra, sau đó bị hình ảnh đôi mắt sưng đỏ và hạch đào trên điện thoại là cho giật mình. Cậu lấy lại tinh thần, ngáp một cái, nhìn một chút xem người mới sáng sớm đã quấy nhiễu mình là ai.
Vừa mở wechat ra, tin tực liền như sóng trào ra, Lâm Ngộ An xoa xoa đôi mắt, nhìn tên wechat là Giang gia đệ nhất thiên hạ, ảnh chân dung chỉ một chữ "Soái" đơn giản kia, ánh mắt sáng lên, trong nháy mắt liền tỉnh táo.
Đây là sắp có việc làm sao?
Cậu ấn vào xem, tin nhắn nhiều như thế, trọng điểm cũng chỉ có một.. Giang đại lão bản muốn mở một quán Cà phê Mèo, muốn mời cậu vẽ trang trí tường, giá cả có thể thương lượng.
Lâm Ngộ An rục rà rục rịch nghĩ muốn nhận nhưng lại nghĩ đến đứa nhỏ trong bụng, nhất thời liền uể oải. Chất Propylen trong thuốc màu có hại rất lớn đối với thai nhi.. Cậu bất đắc dĩ đánh chữ.
[Ya~: Xin lỗi, thân thể tôi gần đây không thoải mái, đơn hàng này chỉ sợ là tôi không thể nhận được.]
Bên kia rất nhanh liền trả lời lại.
[Giang gia đệ nhất thiên hạ: Không sao, thời gian chúng ta cũng cso thể thương lượng được, tôi cũng không gấp.]
Lâm Ngộ An có chút động lòng nhưng việc cậu chuẩn bị làm.. Sau đó giống như còn phải an dưỡng một thời gian, cũng không thể để người ta đợi lâu như thế được.
Cậu nhịn đau từ chối.
[Ya~: Xin lỗi, gần nhất tôi không tiện tiếp xúc với Propylen trong thuốc màu, chỉ có thể phiền cậu tìm người khác thôi.]
Cậu suy nghĩ một chút, liền gửi thêm cái icon buồn cười hai tay chắp trước ngực cúi đầu xin lỗi.
[Giang gia đệ nhất thiên hạ: Chỉ là không thể tiếp xúc với chất Propylen trong thuốc màu thôi phải không? ]
[Ya~: Đúng thế.]
[Giang gia đệ nhất thiên hạ: Này thì có cái gì đâu. Nếu không thì thế này, cậu đến xem một chút, thuận tiện phác thảo giúp tôi bản thiết kế, sau đó tôi tìm người vẽ theo là được rồi.]
Lâm Ngộ An bất đắc dĩ.
[Ya~: Như vậy sẽ không phiền cậu chứ? ]
[Giang gia đệ nhất thiên hạ: Chủ yếu là tôi rất thích phong cách của cậu, tôi sợ người khác không vẽ ra được cảm giác đó.]
[Giang gia đệ nhất thiên hạ: Việc này cũng không gấp, thời gian nửa tháng, cậu thấy được không? ]
Lâm Ngộ An bất đắc dĩ nở nụ cười, đều nói đến như vậy rồi, cậu còn từ chối thì không tốt lắm.
[Ya~: Được rồi, vậy cậu xem lúc nào rảnh? Tôi tới xem xem.]
[Giang gia đệ nhất thiên hạ: Cả buổi sáng nay tôi đều ở cửa hàng, cậu xem cậu đến lúc nào cũng được.]
Hắn gửi định vị cho cậu. Lâm Ngộ An trả lời ok xong quay người leo cầu thang xuống. Ngày hôm nay, cậu còn phải tới chỗ Thanh ca để học vẽ, nên đi sớm một chút.
Sau khi rửa mặt xong, cậu liền thay một bộ quần áo khác, bỗng nhiên lại nghe Triệu Thừa Phi mơ mơ màng màng hỏi: "Tam nhi, đêm qua có phải cậu khóc không?"
Lâm Ngộ An ngưng động tác lại, giả ngơ hỏi: "Cái gì cơ?"
Triệu Thừa Phi nói: "Đêm qua, tớ nghe thấy giống như cậu đang khóc.."
Cái trán Lâm Ngộ An nhảy nhảy, trên mặt hơi hồng: "Cậu có phải là nằm mơ hay không?"
Âm thanh Triệu Thừa Phi yếu ớt nói: "Không phải đâu, khi đó tớ đã tỉnh rồi mà.."
"Mọi người đều không nghe thấy à? Hay là ma nữ ở phòng bên cạnh lại khóc nhỉ?"
Lâm -Ma nữ phòng bên cạnh- Ngộ An: "..."
Cậu xấu hổ nói: "Cậu là ngủ mơ thôi."
Cái gì mà ma nữ phòng bên, phòng bên đều là con trai, lấy đâu ra ma nữ chứ?
* * *
Tùy tiện ăn chút gì đó xong, Lâm Ngộ An liền gọi xe muốn đi đến quán Cà phê Mèo của Giang Biệt. Mới vừa lên xe, wechat lại có tin nhắn tới, Lâm Ngộ An tưởng là Giang Biệt, kết quả vừa nhìn lại là Bùi Yến Chu. Cậu không tự chủ được cắn môi dưới, mở ra xem.
[Bùi: Trung tâm thành phố có một nhà hàng mới mở, cùng tôi đi ăn được không? ]
Lâm Ngộ An nhớ tối bộ dạng chật vật đêm hôm qua, không khỏi tàn nhẫn cắn răng trả lời: "Không đi."
Gửi xong wechat lại cảm thấy ngữ khí có chút kỳ, tự hồ không tốt lắm, lại nói: "Tôi hôm nay bận chút việc, không có ở trường học, làm phiền Bùi tiên sinh rồi."
Ở trước cổng trường, Bùi Yến Chu nhìn tin nhắn kia, phía sau là một dấu chấm lạnh lùng, ngón tay nhẹ nhàng kéo từ trên xuống. Phong cách trả lời của đứa trẻ giống với nick name của cậu, đều thích thêm một cái cuộn sóng ở cuối cùng. Nhưng bây giờ, tin nhắn thế mà không có cuộn sóng. Bùi Yến Chu trầm tư, nghĩ thầm không lẽ có chuyện gì xảy ra sao.
Ngĩ một lúc lâu, cũng chỉ có thể nghĩ đến hôm nay là đúng một tuần theo lời hẹn..
Con mắt Bùi Yến Chu hơi chìm chìm, nhìn thư ký Lý ở ghế trước: "Hỏi bệnh viện xem đã có kết quả kiểm tra chưa?"
Thư ký Lý nhìn điện thoại: "Vẫn chưa có thông báo hay chúng ta tới hỏi một chút."
Bùi Yến Chu liếc nhìn sân trường, quay đầu nói: "Đi thôi."
Xe chậm rãi quay đầu, lúc sắp rời đi vừa vặn nhìn thấy một chiếc oto màu trắng đi ra từ trong trường học, Bùi Yến Chu liếc mắt nhìn, cũng không để ý.
* * *
Chờ đến Cà phê Mèo, Lâm Ngộ An mới biết tại sao Giang Biệt lại nói không vội. Không gian rộng lớn bên trong hoàn toàn trống rỗng, ngoại trừ hộp sơn tường được xếp gọn gàng trên sàn nhà ở ngoài, những thứ khác đều không thấy.. Đến cae mèo cũng không thấy. Trên mặt Lâm Ngộ An có chút một lời khó nói hết.
Giang Biệt cười hì hì chào đón, chủ động giải thích: "Đây là đang sửa chữa, đồ đạc đã chuẩn bị tốt từ sớm. Để cậu đến xem nếu như có hiệu quả thì chỉ cần sửa đổi chút thiết kế là được."
Hắn vừa nói vừa đưa bản vẽ lên, Lâm Ngộ An là người học vẽ nên có thể xem hiểu, cậu chỉ vào bức tường trước mặt: "Chính là chỗ đó à?"
Giang Biệt nói: "Phải. Chỗ đó tôi định để giá trèo của mèo, sau đó lợi dụng không gian kéo dài, làm cho phía tường này nhìn giống như là một không gian khác."
Lâm Ngộ An gật đầu: "Ý tưởng thật không tồi."
Giang Biệt đương dương tự đắc: "Đó là tất nhiên." Hắn nổi hứng lên, đưa tay khoát lên vai Lâm Ngộ An, chỉ vào vach tường nói chuyện trên trời dưới biển.
Khí tưc của Alpha xa lạ phả vào mặt làm Lâm Ngộ An hơi nhướng mày, không dấu vết hơi dịch sang bên cạnh một chút.
Giang Biệt sũng sờ, sau đó vỗ vỗ đầu: "Ây da, là tôi nhất thười cao hứng không cư xử đúng mực." Nghệ thuật gia dù sao cũng hơi cổ quái, Giang Biệt cũng không để trong lòng, tiếp tục nói đến ý tưởng vẽ tường cho cậu.
Lâm Ngộ An cười cười, kiên trì nghe hắn nói này nói kia, thỉnh thoảng còn gật đầu phụ họa, cực kỳ nghiêm túc.
Mãi đến khi đưa phương án cuối cùng xác định xong, Giang Biệt suýt nữa xem Lâm Ngộ An là tri kỷ luôn, gọi thẳng luôn là không ai hiểu hắn hơn cậu, những người không thể hiện thực hóa ý tưởng của hắn thì đều là tục nhân. Thật không thể chịu được!
Lâm Ngộ An miễn cưỡng cười, thầm nghĩ nếu có thể thì cậu cũng muốn được coi là tục nhân.
Xác định xong tất cả mọi thứ thì đã sắp mười một giờ, Giang Biệt hào hứng ngẩng cao đầu muốn mời cậu ăn cơm nhưng Lâm Ngộ An nhìn thời gian sau đó uyển chuyển từ chối.
Cậu đã nói với Thanh ca là sẽ tới rồi, bây giờ cũng không còn sớm nữa cũng nên qua đó thôi.
Giang Biệt có chút thất vọng, nhưng cũng không ép buộc, chờ đến lúc Lâm Ngộ An sắp rời đi, hắn dường như chợt nhớ ra cái gì, liền bắt đầu bát quái: "Đúng rồi, lần trước thấy cậu với anh tôi nhình như có quen biết, hai người rất thân sao?"
Sắc mặt Lâm Ngộ An cứng đờ, lập tức cười: "Không phải đâu."
Cậu cúi đầu thu dọn đồ đạc: "Lần trước, Bùi tiên sinh đến trường chúng tôi khảo sát nên có gặp mặt qua một lần thôi."
"Thì ra là thế." Giang Biệt sờ cằm gật đầu, nói lầm bầm: "Tôi còn tưởng anh tôi bỗng dưng thông suốt rồi chứ.."
Đợi đến lúc Lâm Ngộ An rời đi, Giang Biệt vẫy tay tạm biệt, cất giọng nói: "Lâm đại sư, sinh ý quán nhỏ của tôi tất cả đều dựa vào cậu đấy."
Người xung quanh đều nhìn về phía này, Lâm Ngộ An không nói gì, vội vã rời đi.
* * *Bùi tiên sinh làm người trầm ổn như thế, sao lại có một người em trai như thế được cơ chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất