Sau Khi Từ O Giả Trang B, Hắn Mang Thai Con Của Lão Nam Nhân Hào Môn
Chương 27: Chương 25.1
Lâm Ngộ An nửa tỉnh nửa mê bị người sắp xếp xong, mãi đến khi ngồi trên bàn ăn, dì giúp việc cười híp mắt múc cho cậu chén canh, cậu mới miễn cưỡng lấy lại tinh thần.
Một tay cậu cầm đũa: "Cảm ơn dì.."
"Không có gì, không có gì!" Dì giúp việc ha hả cười, ánh mắt nhìn cậu đầy từ ái: "Dì không biết con thích ăn gì liền tùy tiện làm một chút."
Lâm Ngộ An nhìn trên bàn sáu món mặn một canh đầy đủ hương vị, lại nhìn vẻ mặt tươi cười, khiêm tốn của dì giúp việc, cậu cảm thấy quả nhiên người bên cạnh Bùi Yến Chu đều khiêm tốn giống như hắn.
Trên bàn ăn rộng rãi chỉ có hai người ngồi, Lâm Ngộ An múc một muỗng canh uống, đôi mắt nhất thời sáng lên, mắt mèo tròn tròn thích ý mà híp lại.
Dì Tôn đứng bên cạnh nhìn, vui vẻ nói: "Thích không?"
Lâm Ngộ An mạnh mẽ gật đầu: "Rất ngon ạ!"
"Được, được, cậu thích là tốt rồi!" Dì Tôn cong mắt cười: "Thích thì ăn nhiều một chút đi, lần sau dì lại nấu tiếp cho con ăn." Bà liếc mắt nhìn Bùi Yến Chu, than thở: "Bùi tiên sinh đối với đồ ăn không có hứng thú, cũng không bảo thích hay không làm dì nấu đều không có cảm giác thành tựu."
Thành tựu lớn nhất của một người đầu bếp chính là món ăn của mình được người ăn khen ngợi nhưng đáng tiếc, từ trước đến giớ Bùi Yến Chu ăn không nói, trên mặt cũng không lộ vẻ vui buồn gì, làm cho dì Tôn cực kỳ thất bại, mỗi lần làm cơm đều không có cảm xúc gì mãnh liệt.
Bùi Yến Chu nghe vậy nở nụ cười: "Là lỗi của tôi." Hắn nhìn Lâm Ngộ An: "Dì thử hỏi xem An An có hay khồn nguyện ý bồi dì, sẵn sàng nếm thử tài nghệ của dì hay không?"
Lâm Ngộ An cảm thấy có chút không đúng, nhưng lại nhìn thấy ánh mắt đầy mong đợi của dì Tôn, vẫn là không đành lòng từ chối, nhắm mắt nói: "Như thế, Như thế sợ là sẽ làm phiền dì quá!"
"Không phiền, không phiền đâu!" Dì Tôn nhất thời vui vẻ ra mặt: "Chỉ cần con thích dì liên vui vẻ!" Tay bà xoa xoa tạp dề, vẻ mặt hạnh phúc mà quay lại nhà bếp, dường như đang suy nghĩ xem ngày mai muốn làm món gì cho cậu ăn.
Bùi Yến Chu nhìn Lâm Ngộ An đang có chút khó xử, giải thích: "Dì Tôn chính là như vậy, đối xử với người khác tương đối nhiệt tình cũng không có ác ý gì."
"Không phải." Lâm Ngộ An liền vội vàng lắc đầu: "Dì là người tốt ạ!"
Bùi Yến Chu nhấp ngụm canh, cảm thấy canh hôm nay đặc biệt ngon. Hắn cười nói: "Cậu đừng thấy lạ là được rồi."
"Không ạ!" Lâm Ngộ An ngượng ngùng cười, cậu ngẩng đầu nhìn Bùi Yến Chu đang có vẻ rất sung sướng, luôn cảm thấy.. giống như là mình bị gài bẫy?
Lúc ăn cơm xong thì đã không còn sớm nữa, Lâm Ngộ An ngồi trên ghế salon xem tivi cùng Bùi Yến Chu, dì Tôn liền mang ra một đĩa trái cây bày biện đẹp đễ. Lâm Ngộ An nhăn mặt, không tự chủ được sờ sờ bụng.
Bùi Yến Chu nhìn buồn cười: "Ăn không được nữa thì thôi, đừng miễn cưỡng chính mình."
Lâm Ngộ An do dự nói: "Nhưng đây là lòng tốt của dì Tôn.."
Sợi tóc trên đỉnh đầu không nghe lời của cậu nhảy nhảy, Bùi Yến Chu nhìn ngứa tay, không nhịn được ấn xuộng, không nghĩ nó rất cứng cỏi, chốc lát sau liền run rẩy đứng lên.
Bùi Yến Chu bất giác bật cười, nói: "Nếu như cậu ăn vào rồi khó chịu, dì Tôn biết được sẽ rất là áy náy."
Lâm Ngộ An suy nghĩ một chút, nghĩ đúng là như thế liền không miễn cưỡng nữa, chỉ là nhìn đĩa hoa quả kia, vẫn không nhịn được đưa tay cầm quả nho bắt đầu ăn.
Quả nho bề ngoài êm dịu, cắn một cái, nước tung tóe, ngọt đến say lòng người. Lâm Ngộ An nhất thời không để ý, khóe miệng đều dính nước nho, màu sắc óng ánh kia cùng với màu đỏ cánh hoa trên môi cậu làm cho đôi môi đẹp đẽ nhìn càng thêm ngon miệng. Con mắt Bùi Yến Chu tối sầm xuống.
Lâm Ngộ An nghiêng nghiêng đầu: "Làm sao vậy ạ?"
Bùi Yến Chu nhắc nhở mình phải kiềm chế, chỉ chỉ khóe môi cậu: "Lau đi."
Nghe vậy, Lâm Ngộ An theo bản năng duỗi đầu lưỡi ra liếm liếm, vẻ mặt vô tội nhìn Bùi Yến Chu: "Còn nữa không ạ?"
Hô hấp của Bùi Yến Chu nặng lên, nhìn thấy con mắt trong suốt không một tia dị dạng cảu thiếu niên, hắn chỉ có thể cười khổ: "Hết rồi."
Lâm Ngộ An không cảm thấy có gì là không đúng cả, chỉ cảm thấy nho thật ngọt, ăn thật sướng miệng, bất tri bất giác lại ăn thêm quả nữa. Bùi Yến Chu chỉ có thể chậm rãi nhìn sang chỗ khác, đưa mặt nhìn tivi.
Lúc này, trên tivi đang chiếu một bộ phim truyền hình, tình cảm nam nữ thật ngọt ngào. Bùi Yến Chu chỉ tùy ý lướt qua, không nghĩ tới một lúc sau nam chính liền chủ động kéo nữ chính vào một căn phòng tối, ngay sau đó BGM liền vang lên.
Tâm lý Bùi Yến Chu nhảy lên, quả nhiên thấy một tay nam chính ôm nữ chính, tay kia chống lên tường, chậm rãi cúi đầu, một bộ thâm tình mà hôn nữ chính trong lồng ngực. Bùi Yến Chu nhắm mắt lại nhưng cố tình, bộ phim này quay thật lớn mật, tiếng hít thở gấp gáp của nam nữ chính, tiếng nước lúc thân mật cùng với âm thanh bàn tay xẹt qua vải vóc, trong căn phòng yên tĩnh lại bị phóng đại lên vô số lần.
Bùi Yến Chu hít sâu một hơi. Hắn theo bản năng nhìn về phía Lâm Ngộ An, chỉ thấy mặc dù bên tai cậu có chút hồng hồng, động tác ăn nho cũng chậm lại, nhưng đôi mắt mèo sáng lấp lánh vẫn nhìn chằm chằm màn hình không nháy mắt. Bùi Yến Chu hơi dừng lại, có chút bất đắc dĩ cười nhẹ. Đúng là vẫn còn nhỏ mà.
Không hiểu sao mà Lâm Ngộ An cũng quan sát hành động của Bùi Yến Chu, ngón tay mất tự nhiên xoa tóc, nỗ lực dùng nói che kín bên tai đỏ chót của mình.
Trong vòng một tiếng, nam nữ chính đã hôn ba bốn lần, Bùi Yến Chu không nhịn nổi nữa, cuối cùng đợi đến lúc tập phim kết lúc, hắn nhìn về phía Lâm Ngộ An, nói: "Cũng muộn rồi, cậu nghỉ ngơi sớm chút đi."
Lâm Ngộ An cũng bị mấy lần hôn liên tiếp kia làm lúng túng cực kỳ, nghe vậy liền hoảng loạn, gật đầu.
Gian phòng ở lầu hai đã được quản gia dọn dẹp xong, Bùi Yến Chu dẫn cậu đi lên, đẩy cửa vào: "Phòng vừa dọn dẹp xong, cậu xem có chỗ nào không thích không?"
Lâm Ngộ An liếc mắt nhìn, bên trong gian phòng sạch sẽ, đồ dùng trên giường nhìn qua cũng còn mới, nhẹ nhàng khoan khoái. Cậu lắc đầu, làm gì còn có chõ nào không thích đây?
Lâm Ngộ An liếc mắt nhìn, bên trong gian phòng sạch sẽ sạch sẽ, trên giường đồ dùng nhìn qua cũng là tiệm mới, nhẹ nhàng khoan khoái cực kỳ. Hắn lắc lắc đầu, nơi nào còn có cái gì không địa phương thích hợp?
Bùi Yến Chu lại nói: "Bên cạnh là phòng ngủ của tôi, có chuyện gì thì có thể trực tiếp đi tìm tôi."
Lâm Ngộ An gật đầu: "Vâng." Cậu quay người nhìn Bùi Yến Chu, chần chờ nói: "Bùi tiên sinh, quần áo ở đâu ạ?"
Bùi Yến Chu bình tĩnh nói: "Tôi đi tìm giúp cậu, cậu đi tắm trước đi, trong phòng tắm đã có đầy đủ đồ dùng tắm rửa mà khăn mặt rồi."
Lâm Ngộ An nghe lời, Bùi Yến Chu cầm điện thoại lên, gửi đi vài ba cái tin nhắn. Sau đó liền ra khỏi phòng giả bộ đi tìm quần áo.
Một lát sau, Lâm Ngộ An nằm nhoài trên khung cửa nhìn xung quanh hành lang, ánh mắt sáng lên khi nhìn thấy Bùi Yến Chu: "Bùi tiên sinh."
"Xin lỗi." Bùi Yến Chu xoa trán, xin lỗi nói: "Quần áo không biết tôi để chỗ nào rồi, cậu đi rửa mặt trước đi, chờ tìm được thì tôi bảo người để bên ngoài cho cậu, được không?"
Nói đến vậy rồi, Lâm Ngộ An cũng không tiện làm khó hắn liền gật đầu, quay người trở về phòng.
Bùi Yến Chu nói: "Đừng đóng cửa, có gì thì kêu một tiếng, tôi có thể nghe thấy."
Lâm Ngộ An cười với Bùi Yến Chu, sau đó khép cửa phòng tắm lại.
Bên trong phòng tắm trơn bóng sạch sẽ, tất cả đồ dùng đều chưa qua sử dụng, Lâm Ngộ An có chút nghi ngờ rằng chưa có ai từng ở qua phòng này.
Lâm Ngộ An mở vòi sen, thử nước ấm, lúc chạm vào nước, cậu không nhịn được kinh ngạc thốt lên, vội vã rút tay về vẫy vẫy.
Lúc này Bùi Yến Chu còn chưa đi xa, nghe thấy tiếng cậu la liền vội vã quay lại, lo lắng hỏi: "Làm sao vậy?"
Lâm Ngộ An đưa ngâm tay vào nước lạnh, sau đó mới trả lời: "Không có chuyện gì, vừa nãy không cẩn thận mở nhầm vòi nước nóng."
Bùi Yến Chu lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nói: "Có chỗ nào không thoải mái thì nhớ nói với tôi."
Trong phòng tắm truyền đến một tiếng "được", Bùi Yến Chu vẫn chưa yên tâm, trước khi đi ra, hắn ngồi trên ghế salon chú ý động tĩnh trong phòng tắm.
Sau đó không lâu, thư ký Lý tới đây, đưa quần áo cho Bùi Yến Chu rồi ghé vào lỗ tai hắn nói thầm một lát.
"Tôi biết rồi." Bùi Yến Chu gật đầu, đứng dậy cầm quần áo đi lên lầu hai, để lại thư ký Lý đứng tại chỗ mà cảm thán.
Giám đốc của bọn họ khi nào thì sẽ giúp người khác làm việc như vậy? Thiếu niên kia.. Hắn lắc lắc đầu, lại nghĩ tới chuyện ngu xuẩn mình từng làm, hắn âm thầm nắm chặt tay.
Trong phòng tắm mơ hồ truyền ra tiếng nước, Bùi Yến Chu ôm quần áo gõ cửa một cái, trong nháy mắt tiếng nước liền ngưng lại: "Bùi tiên sinh?"
Bùi Yến Chu: "Tôi tìm được quần áo rồi, để ngoài cửa cho cậu nhé?"
Lâm Ngộ An: "Được ạ!"
Bùi Yến Chu lại nói: "Tôi giúp cậu đóng cửa, lúc đi ra ngoài nhớ cẩn thật một chút, đừng để trượt ngã."
"Vâng ạ!" Âm thanh Lâm Ngộ An mang theo ý cười, cảm thấy Bùi Yến Chu giống như xem cậu là đứa trẻ mà chăm sóc vậy. Rõ ràng là cậu đã thành niên rồi mà.
Cửa lặng lẽ mở ra một khe nhỏ, Lâm Ngộ An nhìn nhìn, thấy không có ai, liền cúi đầu nhìn, quả nhiên thấy có một cái túi ở trên ghế trước cửa. Cậu cầm lấy, mở túi ra thấy bên trong có hai bộ quần áo, một bộ là đồ ngủ bình thường chỉ là nhìn có chút lớn, bộ khác lại là áo sơ mi cùng quần bò, tương đối thường quy. Lâm Ngộ An thở phào nhẹ nhõm, cậu là đang lo lắng không có đồ để sáng mai mặc.
Chỉ là.. Cậu nhìn bộ đồ ngủ phía dưới, Bùi tiên sinh mua quần áo cho em họ cũng thật có tâm? Đến đồ nhỏ cũng có?
Đầu tiên, Lâm Ngộ An thay áo ngủ, đúng như cậu nghĩ, lớn hơn rất nhiều. Cổ áo hơi mở rộng, xương quai xanh lộ ra một nửa. Lâm Ngộ An rất thích đồ ngủ rộng rãi kiểu này nhưng đây lại là đồ của người khác.. Lâm Ngộ An cầm lấy cổ áo kéo về sau, che đi xương quai xanh đang bị lộ ra, rồi nhìn vào gương một chút, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Cậu đi ra cửa, tay vẫn không ngừng lôi kéo cổ áo, cậu vừa đi xuống cầu thang vừa không nhịn được nói: "Bùi tiên sinh, em hộ của ngài hình như cũng hơi lớn.."
Dưới lầu, thư ký Lý vẫn đang nói gì đó, nghe thấy động tĩnh liền nhìn lên cầu thang, nghe thế hơi sững sờ, theo bản năng nhìn Bùi Yến Chu một chút.
Bùi Yến Chu nhìn thiếu niên da dẻ trắng nõn trên cầu thang, mái tóc dày cộm đen nhánh còn mang theo giọt nước rơi xuống cái cổ thon dài kia tiến vào nơi ngực hơi lộ ra. Thiếu niên có chút gầy, ngón tay không để chỗ cổ áo, mơ hồ có thể thấy xương quai xanh tinh xảo. Bùi Yến Chu nhàn nhạt nhìn thư ký Lý, thư ký Lý đỡ mắt kính, khẽ mỉm cười, một bộ nhã nhặn bại hoại.
Bùi Yến Chu mặt không đỏ tim không đập: "Hắn thích mặc áo ngủ rộng rãi, đúng là có chút lớn."
Lúc Lâm Ngộ An xuống đến nơi mới phát hiện thư ký Lý cũng ở đây, cậu hơi lúng túng chào hỏi: "Lý tiên sinh."
Bùi Yến Chu lại không biết vì sao mà bỗng nhiên nhíu mày.
Thư ký Lý thấy thế những cũng không biết là mình lúc nào thì chọc giám đốc không vui, chỉ cười nói: "Lâm tiên sinh gọi tôi Tiểu Lý là được rồi."
"Làm sao thế được?" Lâm Ngộ An nói, nghĩ là hắn không thích người khác gọi là Lý tiên sinh, liền nói thêm: "Hay tôi gọi anh là Lý ca đi?"
Trong lòng thư ký Lý cười khổ, thấy trên mặt Bùi Yến Chu cũng không phải không thích, lúc này mới đáp lại.
Quần áo quá rộng cũng bất tiện, Lâm Ngộ An không dám tùy ý động, liền ngồi yên lặng trên ghế salon, nhìn thư ký Lý: "Lý ca đến lúc này, là bởi vì.. chuyện của Tưởng Văn Húc phải không ạ?" cậu có chút xoắn xuýt hỏi.
Thư ký Lý hiểu ngay: "Tôi đến đây cũng là để báo cáo với cậu và giám đốc, Tưởng Văn Húc hiện tại đang ở đồn công an, tôi đã xử lý ổn thỏa rồi, cậu không cần lo lắng."
Nghe thấy hai chữ "xử lý", Lâm Ngộ An cảm thấy hồi hộp, lại nghĩ trước đó Bùi Yến Chu nói đến hai tay, có chút chần chờ nhìn thư ký Lý.
Thư ký Lý bị ánh mắt kia làm cho sững sờ, có chút dở khóc dở cười: "Cậu yên tâm, chúng ta là công dân tốt luôn tuân thủ pháp luật, những việc như thế, đồng chí cảnh sát sẽ xử lý công bằng."
Lâm Ngộ An hơi ngượng ngùng cười. Cũng không phải là do cậu quan tâm Tưởng Văn Húc, chỉ vì một ngời đê tiện như vậy cũng không đáng để Bùi tiên sinh làm ra hành vi phạm pháp.
Bùi Yến Chu ngồi bên cạnh, thần sắc bình tĩnh. Thư ký Lý cũng không nói sai, bọn họ luôn tuân thủ luật pháp, việc như thế.. chẳng qua chỉ là bẻ gãy hai cánh tay của Tưởng Văn Húc mà thôi.
Số lượng Omega rất ít cùng với thể chất yếu ớt không giống với Alpha và Beta, vì thế Quốc gia vẫn luôn bảo vệ chặt chẽ quyền lợi của Omega. Bùi Yến Chu cùng lắm là tự vệ, nếu như muốn thì cũng không có gì để nói nhiều. Tưởng Văn Húc tự cho là mình thông minh ghi âm nhưng lại không biết đoạn ghi âm đó cuối cùng lại là bằng chứng chống lại hắn.
Bùi Yến Chu nói: "Hắn sẽ bị tạm giữ một thời gian, cậu không cần lo lắng đâu."
Lâm Ngộ An thở phào nhẹ nhõm, nói: "Đúng rồi, còn có chuyện này nữa."
"Hả?". Bùi Yến Chu nhíu mày.
Lâm Ngộ An: "Chuyện là.. hắn cũng không biết tôi là Omega, hiện tại tôi tạm thời không muốn người khác biết, cho nên có thể hay không làm phiền ngài.."
Tuy Bùi Yến Chu có hơi nghi hoặc nhưng vẫn nói: "Bên cục cảnh sát cũng nên làm cho cậu thân phận mới, tôi sẽ liên hệ với họ, từ từ cũng được, chuyện này không vội, cảnh sát sẽ bảo vệ quyền riêng tư cho cậu."
Lúc này tâm Lâm Ngộ An mới hoàn toàn thả xuống, nhìn Bùi Yến Chu cười ngọt ngào: "Cảm ơn Bùi tiên sinh." Sau đó, cậu cũng nhìn thư ký Lý: "Cũng cảm ơn Lý ca ạ!"
"Không có gì, không có gì." Thư ký Lý vội nói. Hắn nhìn Bùi Yến Chu: "Nếu không còn gì nữa thì tôi về trước đây."
Bùi Yến Chu gật đầu, đợi thư ký Lý quay người rời đi, hắn mới nhìn về phía người bên cạnh: "Cũng không còn sớm nữa, cậu cũng nên nghỉ ngơi đi."
Quả thật Lâm Ngộ An có chút mệt mỏi, lúc này kết quả của chuyện Tưởng Văn Húc, tảng đá đè nặng trong lòng cũng được dỡ xuống.
Cậu nhẹ nhàng ngáp một cái: "Vậy Bùi tiên sinh, chúc ngài ngủ ngon!"
"Ngủ ngon!". Bùi Yến Chu tiện tay giúp Lâm Ngộ An sửa lại sợi tóc ngổn ngang, con mắt ngậm lấy ý cười.
Lâm Ngộ An cũng đã dần quen Bùi Yến Chu thỉnh thoảng sờ tóc mình cũng chỉ xem hắn có thói quen giống bọn Triệu Thừa Phi, nên không để trong lòng.
Trở về phòng, Lâm Ngộ An nhịn không được, đưa điện thoại ra xem, đợi đến lúc buồn ngủ, cậu để điện thoại xuống, đang muốn nằm dài trên giường thì lại nghe thấy tiếng gõ cửa.
"Bùi tiên sinh?" Lâm Ngộ An mở cửa, thấy người đối diện thì sững sờ, ánh mắt hơi dao động hỏi hắn: "Có chuyện gì không ạ?"
Lúc này, Bùi Yến Chu đã tắm rửa xong xuôi, tóc ngán màu đen vẫn còn dính nước, dán chặt ở khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, làm cho khuôn mặt thanh lãnh tự phụ kia thêm mấy phần lười biếng. Áo tắm màu đen cũng tùy ý buộc lại, bắp thịt trước ngực hoàn toàn lộ ra bên ngoài.
"Cũng không có gì.." Bùi Yến Chu cụp mắt nhìn thiếu niên trước mắt, trong con ngươi chợt lóe ý cười, nói: "Chuyện là dì Tôn nhờ tôi hỏi cậu xem, sáng mai cậu muốn ăn gì?"
"À," Lâm Ngộ An suy nghĩ một chút: "Tôi ăn gì cũng được ạ!"
Bùi Yến Chu biết cậu không thoải mái, nên không trêu cậu nữa: "Cậu thích ăn gì cứ nói là được rồi, cậu ăn vui vẻ thì dì Tôn cũng vui vẻ."
Lâm Ngộ An lại suy nghĩ một chút rồi nói: "Vậy thì ăn cháo với bánh quẩy đi."
"Được." Bùi Yến Chu cười, đưa tay xoa nhẹ đầu Lâm Ngộ An: "Đi ngủ sớm một chút đi."
Có lẽ vừa mới tắm xong, tin tuewcs tố của Alpha nồng cực kỳ, mát lạnh lại dày dặc lượn lờ quanh chóp mũi Lâm Ngộ An, mũi cậu giật giật, ngoài ý muốn không ghét bỏ.
"Bùi tiên sinh cũng vậy." Lâm Ngộ An nói.
Một tay cậu cầm đũa: "Cảm ơn dì.."
"Không có gì, không có gì!" Dì giúp việc ha hả cười, ánh mắt nhìn cậu đầy từ ái: "Dì không biết con thích ăn gì liền tùy tiện làm một chút."
Lâm Ngộ An nhìn trên bàn sáu món mặn một canh đầy đủ hương vị, lại nhìn vẻ mặt tươi cười, khiêm tốn của dì giúp việc, cậu cảm thấy quả nhiên người bên cạnh Bùi Yến Chu đều khiêm tốn giống như hắn.
Trên bàn ăn rộng rãi chỉ có hai người ngồi, Lâm Ngộ An múc một muỗng canh uống, đôi mắt nhất thời sáng lên, mắt mèo tròn tròn thích ý mà híp lại.
Dì Tôn đứng bên cạnh nhìn, vui vẻ nói: "Thích không?"
Lâm Ngộ An mạnh mẽ gật đầu: "Rất ngon ạ!"
"Được, được, cậu thích là tốt rồi!" Dì Tôn cong mắt cười: "Thích thì ăn nhiều một chút đi, lần sau dì lại nấu tiếp cho con ăn." Bà liếc mắt nhìn Bùi Yến Chu, than thở: "Bùi tiên sinh đối với đồ ăn không có hứng thú, cũng không bảo thích hay không làm dì nấu đều không có cảm giác thành tựu."
Thành tựu lớn nhất của một người đầu bếp chính là món ăn của mình được người ăn khen ngợi nhưng đáng tiếc, từ trước đến giớ Bùi Yến Chu ăn không nói, trên mặt cũng không lộ vẻ vui buồn gì, làm cho dì Tôn cực kỳ thất bại, mỗi lần làm cơm đều không có cảm xúc gì mãnh liệt.
Bùi Yến Chu nghe vậy nở nụ cười: "Là lỗi của tôi." Hắn nhìn Lâm Ngộ An: "Dì thử hỏi xem An An có hay khồn nguyện ý bồi dì, sẵn sàng nếm thử tài nghệ của dì hay không?"
Lâm Ngộ An cảm thấy có chút không đúng, nhưng lại nhìn thấy ánh mắt đầy mong đợi của dì Tôn, vẫn là không đành lòng từ chối, nhắm mắt nói: "Như thế, Như thế sợ là sẽ làm phiền dì quá!"
"Không phiền, không phiền đâu!" Dì Tôn nhất thời vui vẻ ra mặt: "Chỉ cần con thích dì liên vui vẻ!" Tay bà xoa xoa tạp dề, vẻ mặt hạnh phúc mà quay lại nhà bếp, dường như đang suy nghĩ xem ngày mai muốn làm món gì cho cậu ăn.
Bùi Yến Chu nhìn Lâm Ngộ An đang có chút khó xử, giải thích: "Dì Tôn chính là như vậy, đối xử với người khác tương đối nhiệt tình cũng không có ác ý gì."
"Không phải." Lâm Ngộ An liền vội vàng lắc đầu: "Dì là người tốt ạ!"
Bùi Yến Chu nhấp ngụm canh, cảm thấy canh hôm nay đặc biệt ngon. Hắn cười nói: "Cậu đừng thấy lạ là được rồi."
"Không ạ!" Lâm Ngộ An ngượng ngùng cười, cậu ngẩng đầu nhìn Bùi Yến Chu đang có vẻ rất sung sướng, luôn cảm thấy.. giống như là mình bị gài bẫy?
Lúc ăn cơm xong thì đã không còn sớm nữa, Lâm Ngộ An ngồi trên ghế salon xem tivi cùng Bùi Yến Chu, dì Tôn liền mang ra một đĩa trái cây bày biện đẹp đễ. Lâm Ngộ An nhăn mặt, không tự chủ được sờ sờ bụng.
Bùi Yến Chu nhìn buồn cười: "Ăn không được nữa thì thôi, đừng miễn cưỡng chính mình."
Lâm Ngộ An do dự nói: "Nhưng đây là lòng tốt của dì Tôn.."
Sợi tóc trên đỉnh đầu không nghe lời của cậu nhảy nhảy, Bùi Yến Chu nhìn ngứa tay, không nhịn được ấn xuộng, không nghĩ nó rất cứng cỏi, chốc lát sau liền run rẩy đứng lên.
Bùi Yến Chu bất giác bật cười, nói: "Nếu như cậu ăn vào rồi khó chịu, dì Tôn biết được sẽ rất là áy náy."
Lâm Ngộ An suy nghĩ một chút, nghĩ đúng là như thế liền không miễn cưỡng nữa, chỉ là nhìn đĩa hoa quả kia, vẫn không nhịn được đưa tay cầm quả nho bắt đầu ăn.
Quả nho bề ngoài êm dịu, cắn một cái, nước tung tóe, ngọt đến say lòng người. Lâm Ngộ An nhất thời không để ý, khóe miệng đều dính nước nho, màu sắc óng ánh kia cùng với màu đỏ cánh hoa trên môi cậu làm cho đôi môi đẹp đẽ nhìn càng thêm ngon miệng. Con mắt Bùi Yến Chu tối sầm xuống.
Lâm Ngộ An nghiêng nghiêng đầu: "Làm sao vậy ạ?"
Bùi Yến Chu nhắc nhở mình phải kiềm chế, chỉ chỉ khóe môi cậu: "Lau đi."
Nghe vậy, Lâm Ngộ An theo bản năng duỗi đầu lưỡi ra liếm liếm, vẻ mặt vô tội nhìn Bùi Yến Chu: "Còn nữa không ạ?"
Hô hấp của Bùi Yến Chu nặng lên, nhìn thấy con mắt trong suốt không một tia dị dạng cảu thiếu niên, hắn chỉ có thể cười khổ: "Hết rồi."
Lâm Ngộ An không cảm thấy có gì là không đúng cả, chỉ cảm thấy nho thật ngọt, ăn thật sướng miệng, bất tri bất giác lại ăn thêm quả nữa. Bùi Yến Chu chỉ có thể chậm rãi nhìn sang chỗ khác, đưa mặt nhìn tivi.
Lúc này, trên tivi đang chiếu một bộ phim truyền hình, tình cảm nam nữ thật ngọt ngào. Bùi Yến Chu chỉ tùy ý lướt qua, không nghĩ tới một lúc sau nam chính liền chủ động kéo nữ chính vào một căn phòng tối, ngay sau đó BGM liền vang lên.
Tâm lý Bùi Yến Chu nhảy lên, quả nhiên thấy một tay nam chính ôm nữ chính, tay kia chống lên tường, chậm rãi cúi đầu, một bộ thâm tình mà hôn nữ chính trong lồng ngực. Bùi Yến Chu nhắm mắt lại nhưng cố tình, bộ phim này quay thật lớn mật, tiếng hít thở gấp gáp của nam nữ chính, tiếng nước lúc thân mật cùng với âm thanh bàn tay xẹt qua vải vóc, trong căn phòng yên tĩnh lại bị phóng đại lên vô số lần.
Bùi Yến Chu hít sâu một hơi. Hắn theo bản năng nhìn về phía Lâm Ngộ An, chỉ thấy mặc dù bên tai cậu có chút hồng hồng, động tác ăn nho cũng chậm lại, nhưng đôi mắt mèo sáng lấp lánh vẫn nhìn chằm chằm màn hình không nháy mắt. Bùi Yến Chu hơi dừng lại, có chút bất đắc dĩ cười nhẹ. Đúng là vẫn còn nhỏ mà.
Không hiểu sao mà Lâm Ngộ An cũng quan sát hành động của Bùi Yến Chu, ngón tay mất tự nhiên xoa tóc, nỗ lực dùng nói che kín bên tai đỏ chót của mình.
Trong vòng một tiếng, nam nữ chính đã hôn ba bốn lần, Bùi Yến Chu không nhịn nổi nữa, cuối cùng đợi đến lúc tập phim kết lúc, hắn nhìn về phía Lâm Ngộ An, nói: "Cũng muộn rồi, cậu nghỉ ngơi sớm chút đi."
Lâm Ngộ An cũng bị mấy lần hôn liên tiếp kia làm lúng túng cực kỳ, nghe vậy liền hoảng loạn, gật đầu.
Gian phòng ở lầu hai đã được quản gia dọn dẹp xong, Bùi Yến Chu dẫn cậu đi lên, đẩy cửa vào: "Phòng vừa dọn dẹp xong, cậu xem có chỗ nào không thích không?"
Lâm Ngộ An liếc mắt nhìn, bên trong gian phòng sạch sẽ, đồ dùng trên giường nhìn qua cũng còn mới, nhẹ nhàng khoan khoái. Cậu lắc đầu, làm gì còn có chõ nào không thích đây?
Lâm Ngộ An liếc mắt nhìn, bên trong gian phòng sạch sẽ sạch sẽ, trên giường đồ dùng nhìn qua cũng là tiệm mới, nhẹ nhàng khoan khoái cực kỳ. Hắn lắc lắc đầu, nơi nào còn có cái gì không địa phương thích hợp?
Bùi Yến Chu lại nói: "Bên cạnh là phòng ngủ của tôi, có chuyện gì thì có thể trực tiếp đi tìm tôi."
Lâm Ngộ An gật đầu: "Vâng." Cậu quay người nhìn Bùi Yến Chu, chần chờ nói: "Bùi tiên sinh, quần áo ở đâu ạ?"
Bùi Yến Chu bình tĩnh nói: "Tôi đi tìm giúp cậu, cậu đi tắm trước đi, trong phòng tắm đã có đầy đủ đồ dùng tắm rửa mà khăn mặt rồi."
Lâm Ngộ An nghe lời, Bùi Yến Chu cầm điện thoại lên, gửi đi vài ba cái tin nhắn. Sau đó liền ra khỏi phòng giả bộ đi tìm quần áo.
Một lát sau, Lâm Ngộ An nằm nhoài trên khung cửa nhìn xung quanh hành lang, ánh mắt sáng lên khi nhìn thấy Bùi Yến Chu: "Bùi tiên sinh."
"Xin lỗi." Bùi Yến Chu xoa trán, xin lỗi nói: "Quần áo không biết tôi để chỗ nào rồi, cậu đi rửa mặt trước đi, chờ tìm được thì tôi bảo người để bên ngoài cho cậu, được không?"
Nói đến vậy rồi, Lâm Ngộ An cũng không tiện làm khó hắn liền gật đầu, quay người trở về phòng.
Bùi Yến Chu nói: "Đừng đóng cửa, có gì thì kêu một tiếng, tôi có thể nghe thấy."
Lâm Ngộ An cười với Bùi Yến Chu, sau đó khép cửa phòng tắm lại.
Bên trong phòng tắm trơn bóng sạch sẽ, tất cả đồ dùng đều chưa qua sử dụng, Lâm Ngộ An có chút nghi ngờ rằng chưa có ai từng ở qua phòng này.
Lâm Ngộ An mở vòi sen, thử nước ấm, lúc chạm vào nước, cậu không nhịn được kinh ngạc thốt lên, vội vã rút tay về vẫy vẫy.
Lúc này Bùi Yến Chu còn chưa đi xa, nghe thấy tiếng cậu la liền vội vã quay lại, lo lắng hỏi: "Làm sao vậy?"
Lâm Ngộ An đưa ngâm tay vào nước lạnh, sau đó mới trả lời: "Không có chuyện gì, vừa nãy không cẩn thận mở nhầm vòi nước nóng."
Bùi Yến Chu lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nói: "Có chỗ nào không thoải mái thì nhớ nói với tôi."
Trong phòng tắm truyền đến một tiếng "được", Bùi Yến Chu vẫn chưa yên tâm, trước khi đi ra, hắn ngồi trên ghế salon chú ý động tĩnh trong phòng tắm.
Sau đó không lâu, thư ký Lý tới đây, đưa quần áo cho Bùi Yến Chu rồi ghé vào lỗ tai hắn nói thầm một lát.
"Tôi biết rồi." Bùi Yến Chu gật đầu, đứng dậy cầm quần áo đi lên lầu hai, để lại thư ký Lý đứng tại chỗ mà cảm thán.
Giám đốc của bọn họ khi nào thì sẽ giúp người khác làm việc như vậy? Thiếu niên kia.. Hắn lắc lắc đầu, lại nghĩ tới chuyện ngu xuẩn mình từng làm, hắn âm thầm nắm chặt tay.
Trong phòng tắm mơ hồ truyền ra tiếng nước, Bùi Yến Chu ôm quần áo gõ cửa một cái, trong nháy mắt tiếng nước liền ngưng lại: "Bùi tiên sinh?"
Bùi Yến Chu: "Tôi tìm được quần áo rồi, để ngoài cửa cho cậu nhé?"
Lâm Ngộ An: "Được ạ!"
Bùi Yến Chu lại nói: "Tôi giúp cậu đóng cửa, lúc đi ra ngoài nhớ cẩn thật một chút, đừng để trượt ngã."
"Vâng ạ!" Âm thanh Lâm Ngộ An mang theo ý cười, cảm thấy Bùi Yến Chu giống như xem cậu là đứa trẻ mà chăm sóc vậy. Rõ ràng là cậu đã thành niên rồi mà.
Cửa lặng lẽ mở ra một khe nhỏ, Lâm Ngộ An nhìn nhìn, thấy không có ai, liền cúi đầu nhìn, quả nhiên thấy có một cái túi ở trên ghế trước cửa. Cậu cầm lấy, mở túi ra thấy bên trong có hai bộ quần áo, một bộ là đồ ngủ bình thường chỉ là nhìn có chút lớn, bộ khác lại là áo sơ mi cùng quần bò, tương đối thường quy. Lâm Ngộ An thở phào nhẹ nhõm, cậu là đang lo lắng không có đồ để sáng mai mặc.
Chỉ là.. Cậu nhìn bộ đồ ngủ phía dưới, Bùi tiên sinh mua quần áo cho em họ cũng thật có tâm? Đến đồ nhỏ cũng có?
Đầu tiên, Lâm Ngộ An thay áo ngủ, đúng như cậu nghĩ, lớn hơn rất nhiều. Cổ áo hơi mở rộng, xương quai xanh lộ ra một nửa. Lâm Ngộ An rất thích đồ ngủ rộng rãi kiểu này nhưng đây lại là đồ của người khác.. Lâm Ngộ An cầm lấy cổ áo kéo về sau, che đi xương quai xanh đang bị lộ ra, rồi nhìn vào gương một chút, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Cậu đi ra cửa, tay vẫn không ngừng lôi kéo cổ áo, cậu vừa đi xuống cầu thang vừa không nhịn được nói: "Bùi tiên sinh, em hộ của ngài hình như cũng hơi lớn.."
Dưới lầu, thư ký Lý vẫn đang nói gì đó, nghe thấy động tĩnh liền nhìn lên cầu thang, nghe thế hơi sững sờ, theo bản năng nhìn Bùi Yến Chu một chút.
Bùi Yến Chu nhìn thiếu niên da dẻ trắng nõn trên cầu thang, mái tóc dày cộm đen nhánh còn mang theo giọt nước rơi xuống cái cổ thon dài kia tiến vào nơi ngực hơi lộ ra. Thiếu niên có chút gầy, ngón tay không để chỗ cổ áo, mơ hồ có thể thấy xương quai xanh tinh xảo. Bùi Yến Chu nhàn nhạt nhìn thư ký Lý, thư ký Lý đỡ mắt kính, khẽ mỉm cười, một bộ nhã nhặn bại hoại.
Bùi Yến Chu mặt không đỏ tim không đập: "Hắn thích mặc áo ngủ rộng rãi, đúng là có chút lớn."
Lúc Lâm Ngộ An xuống đến nơi mới phát hiện thư ký Lý cũng ở đây, cậu hơi lúng túng chào hỏi: "Lý tiên sinh."
Bùi Yến Chu lại không biết vì sao mà bỗng nhiên nhíu mày.
Thư ký Lý thấy thế những cũng không biết là mình lúc nào thì chọc giám đốc không vui, chỉ cười nói: "Lâm tiên sinh gọi tôi Tiểu Lý là được rồi."
"Làm sao thế được?" Lâm Ngộ An nói, nghĩ là hắn không thích người khác gọi là Lý tiên sinh, liền nói thêm: "Hay tôi gọi anh là Lý ca đi?"
Trong lòng thư ký Lý cười khổ, thấy trên mặt Bùi Yến Chu cũng không phải không thích, lúc này mới đáp lại.
Quần áo quá rộng cũng bất tiện, Lâm Ngộ An không dám tùy ý động, liền ngồi yên lặng trên ghế salon, nhìn thư ký Lý: "Lý ca đến lúc này, là bởi vì.. chuyện của Tưởng Văn Húc phải không ạ?" cậu có chút xoắn xuýt hỏi.
Thư ký Lý hiểu ngay: "Tôi đến đây cũng là để báo cáo với cậu và giám đốc, Tưởng Văn Húc hiện tại đang ở đồn công an, tôi đã xử lý ổn thỏa rồi, cậu không cần lo lắng."
Nghe thấy hai chữ "xử lý", Lâm Ngộ An cảm thấy hồi hộp, lại nghĩ trước đó Bùi Yến Chu nói đến hai tay, có chút chần chờ nhìn thư ký Lý.
Thư ký Lý bị ánh mắt kia làm cho sững sờ, có chút dở khóc dở cười: "Cậu yên tâm, chúng ta là công dân tốt luôn tuân thủ pháp luật, những việc như thế, đồng chí cảnh sát sẽ xử lý công bằng."
Lâm Ngộ An hơi ngượng ngùng cười. Cũng không phải là do cậu quan tâm Tưởng Văn Húc, chỉ vì một ngời đê tiện như vậy cũng không đáng để Bùi tiên sinh làm ra hành vi phạm pháp.
Bùi Yến Chu ngồi bên cạnh, thần sắc bình tĩnh. Thư ký Lý cũng không nói sai, bọn họ luôn tuân thủ luật pháp, việc như thế.. chẳng qua chỉ là bẻ gãy hai cánh tay của Tưởng Văn Húc mà thôi.
Số lượng Omega rất ít cùng với thể chất yếu ớt không giống với Alpha và Beta, vì thế Quốc gia vẫn luôn bảo vệ chặt chẽ quyền lợi của Omega. Bùi Yến Chu cùng lắm là tự vệ, nếu như muốn thì cũng không có gì để nói nhiều. Tưởng Văn Húc tự cho là mình thông minh ghi âm nhưng lại không biết đoạn ghi âm đó cuối cùng lại là bằng chứng chống lại hắn.
Bùi Yến Chu nói: "Hắn sẽ bị tạm giữ một thời gian, cậu không cần lo lắng đâu."
Lâm Ngộ An thở phào nhẹ nhõm, nói: "Đúng rồi, còn có chuyện này nữa."
"Hả?". Bùi Yến Chu nhíu mày.
Lâm Ngộ An: "Chuyện là.. hắn cũng không biết tôi là Omega, hiện tại tôi tạm thời không muốn người khác biết, cho nên có thể hay không làm phiền ngài.."
Tuy Bùi Yến Chu có hơi nghi hoặc nhưng vẫn nói: "Bên cục cảnh sát cũng nên làm cho cậu thân phận mới, tôi sẽ liên hệ với họ, từ từ cũng được, chuyện này không vội, cảnh sát sẽ bảo vệ quyền riêng tư cho cậu."
Lúc này tâm Lâm Ngộ An mới hoàn toàn thả xuống, nhìn Bùi Yến Chu cười ngọt ngào: "Cảm ơn Bùi tiên sinh." Sau đó, cậu cũng nhìn thư ký Lý: "Cũng cảm ơn Lý ca ạ!"
"Không có gì, không có gì." Thư ký Lý vội nói. Hắn nhìn Bùi Yến Chu: "Nếu không còn gì nữa thì tôi về trước đây."
Bùi Yến Chu gật đầu, đợi thư ký Lý quay người rời đi, hắn mới nhìn về phía người bên cạnh: "Cũng không còn sớm nữa, cậu cũng nên nghỉ ngơi đi."
Quả thật Lâm Ngộ An có chút mệt mỏi, lúc này kết quả của chuyện Tưởng Văn Húc, tảng đá đè nặng trong lòng cũng được dỡ xuống.
Cậu nhẹ nhàng ngáp một cái: "Vậy Bùi tiên sinh, chúc ngài ngủ ngon!"
"Ngủ ngon!". Bùi Yến Chu tiện tay giúp Lâm Ngộ An sửa lại sợi tóc ngổn ngang, con mắt ngậm lấy ý cười.
Lâm Ngộ An cũng đã dần quen Bùi Yến Chu thỉnh thoảng sờ tóc mình cũng chỉ xem hắn có thói quen giống bọn Triệu Thừa Phi, nên không để trong lòng.
Trở về phòng, Lâm Ngộ An nhịn không được, đưa điện thoại ra xem, đợi đến lúc buồn ngủ, cậu để điện thoại xuống, đang muốn nằm dài trên giường thì lại nghe thấy tiếng gõ cửa.
"Bùi tiên sinh?" Lâm Ngộ An mở cửa, thấy người đối diện thì sững sờ, ánh mắt hơi dao động hỏi hắn: "Có chuyện gì không ạ?"
Lúc này, Bùi Yến Chu đã tắm rửa xong xuôi, tóc ngán màu đen vẫn còn dính nước, dán chặt ở khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, làm cho khuôn mặt thanh lãnh tự phụ kia thêm mấy phần lười biếng. Áo tắm màu đen cũng tùy ý buộc lại, bắp thịt trước ngực hoàn toàn lộ ra bên ngoài.
"Cũng không có gì.." Bùi Yến Chu cụp mắt nhìn thiếu niên trước mắt, trong con ngươi chợt lóe ý cười, nói: "Chuyện là dì Tôn nhờ tôi hỏi cậu xem, sáng mai cậu muốn ăn gì?"
"À," Lâm Ngộ An suy nghĩ một chút: "Tôi ăn gì cũng được ạ!"
Bùi Yến Chu biết cậu không thoải mái, nên không trêu cậu nữa: "Cậu thích ăn gì cứ nói là được rồi, cậu ăn vui vẻ thì dì Tôn cũng vui vẻ."
Lâm Ngộ An lại suy nghĩ một chút rồi nói: "Vậy thì ăn cháo với bánh quẩy đi."
"Được." Bùi Yến Chu cười, đưa tay xoa nhẹ đầu Lâm Ngộ An: "Đi ngủ sớm một chút đi."
Có lẽ vừa mới tắm xong, tin tuewcs tố của Alpha nồng cực kỳ, mát lạnh lại dày dặc lượn lờ quanh chóp mũi Lâm Ngộ An, mũi cậu giật giật, ngoài ý muốn không ghét bỏ.
"Bùi tiên sinh cũng vậy." Lâm Ngộ An nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất