Sau Khi Từ O Giả Trang B, Hắn Mang Thai Con Của Lão Nam Nhân Hào Môn
Chương 31
Lâm Ngộ An kinh ngạc, theo bản năng nhào tới, đè lại tay đang đặt trên vô lăng của hắn, nói lớn: "Bùi, Bùi tiên sinh."
Xe tắt, ánh mắt Bùi Yến Chu nặng nề nhìn cậu: "Cậu hối hận rồi?"
"Không phải." Lâm Ngộ An theo bản năng lắc đầu: "Tôi, tôi chỉ là cảm thấy, kết hôn như vậy, có phải là quá nhanh rồi không?"
Bùi Yến Chu tựa lưng vào ghế, hai tay mở rộng, ngón tay gõ nhẹ vào vô lăng: "Cậu có biết hay không? Muốn sinh con là phải có đăng ký kết hôn."
"Lâm Ngộ An mơ hồ nói:" Không có đăng ký.. là không thể sinh con sao? "
Bùi Yến Chu lắc đầu:" Bệnh viện sẽ làm giấy chứng sinh, nhưng sau đó để tên dứa trẻ vào sổ hộ khẩu vẫn hơn. "Hắn cụp mắt nhìn cậu, nói chẩm ãi:" Tôi rất mong chờ đứa bé này. "
Thanh âm hắn trầm thấy, làm Lâm Ngộ An khó giải thích được có cảm giác áy náy:" Lẽ nào cậu hy vọng sinh đứa bé ra mà hai ba ba không kết hôn? Hay là nói, cậu hi vọng đứa bé bị xem là con riêng? "
Lâm Ngộ An nghĩ đến, sau này đứa bé có thể bị bắt nạt vì thân phận có vấn đề, lông mày không tự chủ được nhíu chặt lại.
Bùi Yến Chu ôn nhu dụ dỗ, nói:" Sau khi đăng ký kết hôn, đứa bé liền có thể dnah chính ngôn thuận mà sinh, hắn sẽ được mọi người yêu thương đùm bọc àm lớn lến một cách khỏe mạnh. Như vậy không phải rất tốt sao? "
Lâm Ngộ An theo bản năng gật đầu:" Đương nhiên là tốt rồi. "
" Vậy thì đi thôi. "Bùi Yến Chu khởi động xe, đang muốn đạp ga rời đi thì Lâm Ngộ An lại nhào tới đè tay hắn lại.
Con mắt Bùi Yến Chu chìm xuống:" Cậu là không muốn kết hôn với tôi? "
" Không phải, không phải. "Lâm Ngộ An hoảng loạn, vội vàng lắc đầu, ấp úng nói:" Tôi muốn nói là.. là.. là.. "
Lâm Ngộ An hít sâu một hơi, cắn răng ngượng ngùng nói:" Không cần về nhà.. "
" Sổ hộ khẩu đang ở chỗ tôi. "
Động tác của Bùi Yến Chu ngừng lại, chậm rãi nhìn về phía cậu.
Lâm Ngộ An liếm liếm môi" "Hộ khẩu.. Lúc tôi nghỉ hè đã chuyển ra."
Lúc anh cả lên đại học liền chuyển hộ khẩu, lúc thi đại học xong, Lâm Ngộ An cũng định chuyển ra nhưng khi đó cậu còn chưa trưởng thành chỉ có thể đợi. Sau khi đủ tuổi, lại phân hóa thành Omega, để phòng cha mẹ chủ trương làm ra cái gì không thể cứu vãn nên cậu đã chuyển hộ khẩu luôn. Thế nhưng hiện tại, tim Lâm Ngộ An đập nhanh hơn, khó giải thích được cảm giác như đang làm chuyện xấu. Động tác của Bùi Yến Chu ngừng lại, chận rãi nhìn Lâm Ngộ An chăm chú. Yết hầu Lâm Ngộ An nhúc nhích một chút.
"Ngoan," Bùi Yến Chu nghiêng người sang, xoa đầu cậu, mê hoặc dụ dỗ nói: "Đi lấy sổ hộ khẩu ra đây đi."
Lâm Ngộ An chậm rãi gật đầu.
Lúc cậu đi ra còn bị bạn cùng phòng bắt được hỏi đông hỏi tây, Lâm Ngộ An thật vất vả mới thoát được, lên xe, Bùi Yến Chu nhìn sổ hộ khẩu, khóe miệng nhếch lên cười nhẹ một cái.
"Bùi tiên sinh, chúng ta đi bây giờ sao?" Lâm Ngộ An có chút thấp thỏm hỏi.
"Bây giờ đi." Xe chậm rãi quay đầu chạy, Lâm Ngộ An nói: "Bây giờ.. sẽ không bị muộn chứ?"
Cũng đã gần năm giờ rồi.
"Không muộn," Bùi Yến Chu nhìn đồng hồ trên tay, bình tĩnh nói: "Vẫn đến kịp."
Lâm Ngộ An nghe thế cũng không nói gì nữa, chỉ nắm thật chặt sổ hộ khẩu trong tay. Cậu thấy phong cảnh ngoài cửa sổ, cảm thấy đây không giống như đường đi tới Cục Dân chính, liền hỏi: "Bùi tiên sinh, chúng ta đang đi đâu đây ạ?"
"Cục cảnh sát."
"Hả?" Lâm Ngộ An kinh ngạc nói: "Tại sao lại đến cục cảnh sát?"
"Cậu cần phải làm lại chứng minh thư." Phía trước là đèn đỏ, Bùi Yến Chu quay đầu nhìn cậu, nghiêm túc giải thích: "Thông tin trên chứng minh thư của cậu vẫn là Beta phải không?"
Lâm Ngộ An nhất thời yên lặng. Sau khi phân hóa, cậu vẫn luôn giấu cha mẹ, chứng minh thư mới theo đó tự nhiên là cũng không làm.
"Nhưng tôi không mang theo cái gì.."
"Không sao, tôi mang theo." Đèn đỏ chuyển sang xanh, Bùi Yến Chu khởi động xe, bình tĩnh nói: "Cậu chỉ cần đến là được rồi."
Lâm Ngộ An có chút chần chờ, trong thời gian ngắn như thế, chạy hai nơi, thật sự có thể sao?
Sự thật chứng minh là có thể.
Bùi Yến Chu đã chuẩn bị đầy đủ giấy tờ, vừa đến nơi, Lâm Ngộ An còn chưa biết như thế nào thì Bùi Yến Chu đã làm xong tất cả thủ tục.
Bùi Yến Chu không muốn để cho Lâm Ngộ An đi lên đi xuống liền để cậu ngồi ở sảnh chờ. Lâm Ngộ An cứ nghĩ sẽ phải chờ lâu, không ngờ mới mười phút, ngồi chưa kịp nóng đã thấy Bùi Yến Chu đi xuống, trong tay cầm một đống giấy tờ.
"Đi thôi." Bùi Yến Chu nắm tay Lâm Ngộ An đi ra ngoài.
Lâm Ngộ An có chút không tin nổi: "Thế, thế là xong rồi sao?"
Bùi Yến Chu rút ra một tấm thẻ: "Chứng minh thư mới của cậu phải một thời gian nữa mới lấy được, đây là chứng minh tạm thời, trong thời gian này, cậu dùng tạm cái này đi."
Lâm Ngộ An nhìn chứng minh tạm thời cũng không khác chứng minh thư cũ là bao, chỉ là cột giới tính biến thành nam Omega, nhất thời có chút hoảng hốt.
Lúc bị Bùi Yến Chu nhét vào xe, Lâm Ngộ An nhìn thời gian, đã sắp năm giờ rưỡi rồi. Xe vững vàng chạy trên đường. Lâm Ngộ An nhìn phong cảnh bên đường, vốn có chút lo lắng bây giờ cũng trở nên bình tĩnh lại. Một tay cậu che trên bụng, mắt nhìn về phía trước. Đây là đường đi đến Cục Dân chính.
Lúc đến nơi thì đã hơn năm giờ bốn mươi, Cục Dân chính sắp đóng cửa. Lâm Ngộ An chờ Bùi Yến Chu xuống xe đã thấy hai tay hắn để trên tay lái, ánh mắt nặng nề nhìn phía trước.
"Bùi tiên sinh..". Lâm Ngộ An chần chờ kêu.
Bùi Yến Chu quay đầu nhìn cậu, ánh mắt phức tạp cùng thâm trầm Lâm Ngộ An xem không hiểu.
" "Đây là cơ hội cuối cùng của cậu," Bùi Yến Chu nói: "Lâm Ngộ An, cậu đã suy nghĩ kỹ chưa?"
Lâm Ngộ An sửng sốt, lúng ta lúng túng nói: "Bùi tiên sinh, ngài không phải là rất mong chờ đứa bé này sao?"
"Tôi muốn," Bùi Yến Chu xoa thái dương: "Nhưng cậu còn nhỏ, không có chính kiến. Tôi lớn hơn cậu rất nhiều, thân là người lớn tuổi, tôi có trách nhiệm cùng nghĩa vụ phải nhắc nhở cậu."
"Lâm Ngộ An, kết hôn là chuyện cả đời, sinh con cũng thế."
"Cậu thật sự đã chuẩn bị sẵn sàng sao?"
Lâm Ngộ An nhìn Bùi Yến Chu một lúc, cuối cùng nghiêm túc gật đầu.
"Được rồi." Bùi Yến Chu cười khẽ: "Đi thôi."
Cục Dân chính sắp đóng cửa, lúc nhân viên công tác thấy hai người tuy bất ngờ nhưng vẫn nhiệt tình tươi cười: "Hai vị là tới đăng ký kết hôn sao?"
"Đúng thế."
"Đúng thế."
Lâm Ngộ An cùng Bùi Yến Chu trăm miệng một lời, bọn họ liếc mắt nhìn nhau, không khỏi đều nở nụ cười.
Nhân viên công tác bên cạnh thấy thế che miệng cười, nói: "Tình cảm của hai người thật tốt." Cô chỉ sang một chỗ bảo: "Làm thủ tục ở bên kia."
Điền thông tin, ấn dấu vân tay, cuối cùng đưa đi thẩm tra..
Đợi đến khi đơn xin đăng ký kết hôn được thông qua, hai người liền nộp chín nguyên lệ phí, cầm quyển sổ màu đỏ trên tay, Lâm Ngộ An vẫn có chút không dám tin tưởng.
"Chúc hai vị tân hôn vui vẻ!" Dù đã kéo dài đến sáu giờ, chậm trễ thời gian tam tầm, trên mặt công chứng viên ở Cục Dân chính vẫn mang theo nụ cười, nói lời chúc phúc chân thành, Lâm Ngộ An nhìn, trong lòng cũng không khỏi sung sướng thêm mấy phần. Thật giống như là cậu cùng người yêu đi lĩnh chứng.
Lâm Ngộ An ngẩng đầu nhìn về phía Bùi Yến Chu, Bùi tiên sinh luôn luôn trầm tĩnh thế mà lúc này cũng đang mỉm cười, con mắt cực kỳ nhu hòa. Bùi Yến Chu nắm tay cậu, hai người cùng đi xuống bậc thang.
"Bùi tiên sinh." Lâm Ngộ An bỗng nhiên gọi hắn.
Lâm Ngộ An đứng phía trên một bậc, Bùi Yến Chu đứng bên dưới, vì thế, hai người hiện tại có thể xem là đang mặt đối mặt.
"Làm sao thế?"
Lâm Ngộ An bỗng nhiên cười, mắt mèo đang phản chiếu ánh chiều tà, đẹp đẽ giống như đang phát sáng: "Có phải là ngài đã sớm chuẩn bị tốt?"
Đi đón cậu, đến Cục Cảnh sát, đến Cục Dân chính, từng bước từng bước đều đâu vào đấy, hiệu suất cao đến khó tin được.
Bùi Yến Chu không tỏ rõ ý kiến chỉ "ừm" một tiếng.
Lâm Ngộ An nghiêng đầu, bỗng nhiên hỏi: "Vậy nếu như tôi đổi ý thì làm sao chứ?"
Bùi Yến Chu nhìn cậu một lúc, nói: "Đó là quyền lợi cảu cậu."
"Nhưng dù chỉ có 1% khả năng thì tôi vẫn cần chuẩn bị tốt mọi thứ."
"Cậu chỉ cần suy nghĩ kỹ rồi ra quyết định, còn lại tất cả đã có tôi rồi."
Cậu chỉ cầm bước ra một bước, còn lại chín mươi chín bước, hắn sẽ bước thay cậu.
Xe tắt, ánh mắt Bùi Yến Chu nặng nề nhìn cậu: "Cậu hối hận rồi?"
"Không phải." Lâm Ngộ An theo bản năng lắc đầu: "Tôi, tôi chỉ là cảm thấy, kết hôn như vậy, có phải là quá nhanh rồi không?"
Bùi Yến Chu tựa lưng vào ghế, hai tay mở rộng, ngón tay gõ nhẹ vào vô lăng: "Cậu có biết hay không? Muốn sinh con là phải có đăng ký kết hôn."
"Lâm Ngộ An mơ hồ nói:" Không có đăng ký.. là không thể sinh con sao? "
Bùi Yến Chu lắc đầu:" Bệnh viện sẽ làm giấy chứng sinh, nhưng sau đó để tên dứa trẻ vào sổ hộ khẩu vẫn hơn. "Hắn cụp mắt nhìn cậu, nói chẩm ãi:" Tôi rất mong chờ đứa bé này. "
Thanh âm hắn trầm thấy, làm Lâm Ngộ An khó giải thích được có cảm giác áy náy:" Lẽ nào cậu hy vọng sinh đứa bé ra mà hai ba ba không kết hôn? Hay là nói, cậu hi vọng đứa bé bị xem là con riêng? "
Lâm Ngộ An nghĩ đến, sau này đứa bé có thể bị bắt nạt vì thân phận có vấn đề, lông mày không tự chủ được nhíu chặt lại.
Bùi Yến Chu ôn nhu dụ dỗ, nói:" Sau khi đăng ký kết hôn, đứa bé liền có thể dnah chính ngôn thuận mà sinh, hắn sẽ được mọi người yêu thương đùm bọc àm lớn lến một cách khỏe mạnh. Như vậy không phải rất tốt sao? "
Lâm Ngộ An theo bản năng gật đầu:" Đương nhiên là tốt rồi. "
" Vậy thì đi thôi. "Bùi Yến Chu khởi động xe, đang muốn đạp ga rời đi thì Lâm Ngộ An lại nhào tới đè tay hắn lại.
Con mắt Bùi Yến Chu chìm xuống:" Cậu là không muốn kết hôn với tôi? "
" Không phải, không phải. "Lâm Ngộ An hoảng loạn, vội vàng lắc đầu, ấp úng nói:" Tôi muốn nói là.. là.. là.. "
Lâm Ngộ An hít sâu một hơi, cắn răng ngượng ngùng nói:" Không cần về nhà.. "
" Sổ hộ khẩu đang ở chỗ tôi. "
Động tác của Bùi Yến Chu ngừng lại, chậm rãi nhìn về phía cậu.
Lâm Ngộ An liếm liếm môi" "Hộ khẩu.. Lúc tôi nghỉ hè đã chuyển ra."
Lúc anh cả lên đại học liền chuyển hộ khẩu, lúc thi đại học xong, Lâm Ngộ An cũng định chuyển ra nhưng khi đó cậu còn chưa trưởng thành chỉ có thể đợi. Sau khi đủ tuổi, lại phân hóa thành Omega, để phòng cha mẹ chủ trương làm ra cái gì không thể cứu vãn nên cậu đã chuyển hộ khẩu luôn. Thế nhưng hiện tại, tim Lâm Ngộ An đập nhanh hơn, khó giải thích được cảm giác như đang làm chuyện xấu. Động tác của Bùi Yến Chu ngừng lại, chận rãi nhìn Lâm Ngộ An chăm chú. Yết hầu Lâm Ngộ An nhúc nhích một chút.
"Ngoan," Bùi Yến Chu nghiêng người sang, xoa đầu cậu, mê hoặc dụ dỗ nói: "Đi lấy sổ hộ khẩu ra đây đi."
Lâm Ngộ An chậm rãi gật đầu.
Lúc cậu đi ra còn bị bạn cùng phòng bắt được hỏi đông hỏi tây, Lâm Ngộ An thật vất vả mới thoát được, lên xe, Bùi Yến Chu nhìn sổ hộ khẩu, khóe miệng nhếch lên cười nhẹ một cái.
"Bùi tiên sinh, chúng ta đi bây giờ sao?" Lâm Ngộ An có chút thấp thỏm hỏi.
"Bây giờ đi." Xe chậm rãi quay đầu chạy, Lâm Ngộ An nói: "Bây giờ.. sẽ không bị muộn chứ?"
Cũng đã gần năm giờ rồi.
"Không muộn," Bùi Yến Chu nhìn đồng hồ trên tay, bình tĩnh nói: "Vẫn đến kịp."
Lâm Ngộ An nghe thế cũng không nói gì nữa, chỉ nắm thật chặt sổ hộ khẩu trong tay. Cậu thấy phong cảnh ngoài cửa sổ, cảm thấy đây không giống như đường đi tới Cục Dân chính, liền hỏi: "Bùi tiên sinh, chúng ta đang đi đâu đây ạ?"
"Cục cảnh sát."
"Hả?" Lâm Ngộ An kinh ngạc nói: "Tại sao lại đến cục cảnh sát?"
"Cậu cần phải làm lại chứng minh thư." Phía trước là đèn đỏ, Bùi Yến Chu quay đầu nhìn cậu, nghiêm túc giải thích: "Thông tin trên chứng minh thư của cậu vẫn là Beta phải không?"
Lâm Ngộ An nhất thời yên lặng. Sau khi phân hóa, cậu vẫn luôn giấu cha mẹ, chứng minh thư mới theo đó tự nhiên là cũng không làm.
"Nhưng tôi không mang theo cái gì.."
"Không sao, tôi mang theo." Đèn đỏ chuyển sang xanh, Bùi Yến Chu khởi động xe, bình tĩnh nói: "Cậu chỉ cần đến là được rồi."
Lâm Ngộ An có chút chần chờ, trong thời gian ngắn như thế, chạy hai nơi, thật sự có thể sao?
Sự thật chứng minh là có thể.
Bùi Yến Chu đã chuẩn bị đầy đủ giấy tờ, vừa đến nơi, Lâm Ngộ An còn chưa biết như thế nào thì Bùi Yến Chu đã làm xong tất cả thủ tục.
Bùi Yến Chu không muốn để cho Lâm Ngộ An đi lên đi xuống liền để cậu ngồi ở sảnh chờ. Lâm Ngộ An cứ nghĩ sẽ phải chờ lâu, không ngờ mới mười phút, ngồi chưa kịp nóng đã thấy Bùi Yến Chu đi xuống, trong tay cầm một đống giấy tờ.
"Đi thôi." Bùi Yến Chu nắm tay Lâm Ngộ An đi ra ngoài.
Lâm Ngộ An có chút không tin nổi: "Thế, thế là xong rồi sao?"
Bùi Yến Chu rút ra một tấm thẻ: "Chứng minh thư mới của cậu phải một thời gian nữa mới lấy được, đây là chứng minh tạm thời, trong thời gian này, cậu dùng tạm cái này đi."
Lâm Ngộ An nhìn chứng minh tạm thời cũng không khác chứng minh thư cũ là bao, chỉ là cột giới tính biến thành nam Omega, nhất thời có chút hoảng hốt.
Lúc bị Bùi Yến Chu nhét vào xe, Lâm Ngộ An nhìn thời gian, đã sắp năm giờ rưỡi rồi. Xe vững vàng chạy trên đường. Lâm Ngộ An nhìn phong cảnh bên đường, vốn có chút lo lắng bây giờ cũng trở nên bình tĩnh lại. Một tay cậu che trên bụng, mắt nhìn về phía trước. Đây là đường đi đến Cục Dân chính.
Lúc đến nơi thì đã hơn năm giờ bốn mươi, Cục Dân chính sắp đóng cửa. Lâm Ngộ An chờ Bùi Yến Chu xuống xe đã thấy hai tay hắn để trên tay lái, ánh mắt nặng nề nhìn phía trước.
"Bùi tiên sinh..". Lâm Ngộ An chần chờ kêu.
Bùi Yến Chu quay đầu nhìn cậu, ánh mắt phức tạp cùng thâm trầm Lâm Ngộ An xem không hiểu.
" "Đây là cơ hội cuối cùng của cậu," Bùi Yến Chu nói: "Lâm Ngộ An, cậu đã suy nghĩ kỹ chưa?"
Lâm Ngộ An sửng sốt, lúng ta lúng túng nói: "Bùi tiên sinh, ngài không phải là rất mong chờ đứa bé này sao?"
"Tôi muốn," Bùi Yến Chu xoa thái dương: "Nhưng cậu còn nhỏ, không có chính kiến. Tôi lớn hơn cậu rất nhiều, thân là người lớn tuổi, tôi có trách nhiệm cùng nghĩa vụ phải nhắc nhở cậu."
"Lâm Ngộ An, kết hôn là chuyện cả đời, sinh con cũng thế."
"Cậu thật sự đã chuẩn bị sẵn sàng sao?"
Lâm Ngộ An nhìn Bùi Yến Chu một lúc, cuối cùng nghiêm túc gật đầu.
"Được rồi." Bùi Yến Chu cười khẽ: "Đi thôi."
Cục Dân chính sắp đóng cửa, lúc nhân viên công tác thấy hai người tuy bất ngờ nhưng vẫn nhiệt tình tươi cười: "Hai vị là tới đăng ký kết hôn sao?"
"Đúng thế."
"Đúng thế."
Lâm Ngộ An cùng Bùi Yến Chu trăm miệng một lời, bọn họ liếc mắt nhìn nhau, không khỏi đều nở nụ cười.
Nhân viên công tác bên cạnh thấy thế che miệng cười, nói: "Tình cảm của hai người thật tốt." Cô chỉ sang một chỗ bảo: "Làm thủ tục ở bên kia."
Điền thông tin, ấn dấu vân tay, cuối cùng đưa đi thẩm tra..
Đợi đến khi đơn xin đăng ký kết hôn được thông qua, hai người liền nộp chín nguyên lệ phí, cầm quyển sổ màu đỏ trên tay, Lâm Ngộ An vẫn có chút không dám tin tưởng.
"Chúc hai vị tân hôn vui vẻ!" Dù đã kéo dài đến sáu giờ, chậm trễ thời gian tam tầm, trên mặt công chứng viên ở Cục Dân chính vẫn mang theo nụ cười, nói lời chúc phúc chân thành, Lâm Ngộ An nhìn, trong lòng cũng không khỏi sung sướng thêm mấy phần. Thật giống như là cậu cùng người yêu đi lĩnh chứng.
Lâm Ngộ An ngẩng đầu nhìn về phía Bùi Yến Chu, Bùi tiên sinh luôn luôn trầm tĩnh thế mà lúc này cũng đang mỉm cười, con mắt cực kỳ nhu hòa. Bùi Yến Chu nắm tay cậu, hai người cùng đi xuống bậc thang.
"Bùi tiên sinh." Lâm Ngộ An bỗng nhiên gọi hắn.
Lâm Ngộ An đứng phía trên một bậc, Bùi Yến Chu đứng bên dưới, vì thế, hai người hiện tại có thể xem là đang mặt đối mặt.
"Làm sao thế?"
Lâm Ngộ An bỗng nhiên cười, mắt mèo đang phản chiếu ánh chiều tà, đẹp đẽ giống như đang phát sáng: "Có phải là ngài đã sớm chuẩn bị tốt?"
Đi đón cậu, đến Cục Cảnh sát, đến Cục Dân chính, từng bước từng bước đều đâu vào đấy, hiệu suất cao đến khó tin được.
Bùi Yến Chu không tỏ rõ ý kiến chỉ "ừm" một tiếng.
Lâm Ngộ An nghiêng đầu, bỗng nhiên hỏi: "Vậy nếu như tôi đổi ý thì làm sao chứ?"
Bùi Yến Chu nhìn cậu một lúc, nói: "Đó là quyền lợi cảu cậu."
"Nhưng dù chỉ có 1% khả năng thì tôi vẫn cần chuẩn bị tốt mọi thứ."
"Cậu chỉ cần suy nghĩ kỹ rồi ra quyết định, còn lại tất cả đã có tôi rồi."
Cậu chỉ cầm bước ra một bước, còn lại chín mươi chín bước, hắn sẽ bước thay cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất