Sau Khi Từ O Thành A, Tôi Thành Nam Thần Quốc Dân
Chương 2
Edit: Bạn Chang Chăm Chỉ
Bạch Việt đi ra cửa bệnh viện, ngẩng đầu trông thấy ánh mặt trời chói mắt, cảm thấy chói mắt.
Ban ngày nhiệt độ không khí còn tương đối thấp, cho nên mặc áo khoác. Nhưng hiện tại đã tới trưa, mặt trời đã lên đỉnh đầu, như vậy nhưng thật ra có hơi nóng.
Anh cởi bỏ nút áo, đang muốn cởi chế phục, đột nhiên một bóng người từ cây cột phía sau bước ra, chạy lại đây lắc lắc cánh tay hắn.
"Cuối cùng cậu cũng ra, tớ đợi cậu nửa giờ rồi đấy!"
Người nói chính là một Omega, ăn mặc không khác Bạch Việt lắm. Diện mạo còn có chút đáng yêu, nhưng người hơi đô con, nhìn là biết dinh dưỡng sung túc.
Bạch Việt: "Xin lỗi, hàng quá dài. Sớm biết đã kêu cậu đi về trước."
Lý Nhậm thè lưỡi: "Đi về trước cũng chỉ có tự học. Thôi tớ thà chờ cậu cùng đi ăn cơm còn hơn, đi nhanh đi, tí nữa lại có nhiều người."
Bạch Việt bị kéo xuống lầu, cùng đi vào trạm xe bus.
Xe bus công cộng(*) là phương tiện giao thông thường thấy nhất của đế quốc, tốc độ tuy rằng kém xe tự lái, nhưng thắng ở phương tiện tiện nghi.
(*) gốc là huyền phù xe bus, cao nhân nào giúp em với:<.
Lý Nhậm lảm nhảm, sau khi lên xe cái miệng liền không dừng lại: "Chờ chúng ta thi xong, Thượng Vũ Phi cũng nghỉ hè nhỉ. Khi nào hắn trở về?"
Bạch Việt lắc đầu: "Không biết, chưa nói."
"Chưa nói?" Lý Nhậm nghi hoặc. Nhớ tới lời đồn đãi trong lớp, kinh hô, "Không phải là sự thật sự chứ, các cậu......"
Hắn ấp a ấp úng: "Chia tay?"
Bạch Việt hoàn toàn không hiểu vì sao lại có lời đồn này. Nhưng nhìn thấy biểu tình kinh ngạc của bạn tốt thật sự rất thú vị, bởi vậy không nói một lời mà quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Xe bus dừng lại sau mấy dặm, lại có một đống người lên xe.
Lý Nhậm cho rằng chính mình đoán trúng tâm sự, rất là tự trách: "Tớ, tớ cũng chỉ thuận miệng nên nói thôi. Có gì cậu cũng đừng thương tâm nhé. Tục ngữ nói, thiên hạ nơi nào chẳng có cỏ lạ(*). Cậu là một Omega đẹp như vậy, khẳng định có cả đống Alpha ưu tú theo đuổi."
(*) gốc "thiên nhai hà xứ vô phương thảo" trích trong bài thơ "Điệp luyến hoa" của Tô Đông Pha. Nghĩa ở đây nói thế gian không thiếu người tốt đẹp, dịch thuần Việt thì là "đời còn dài, trai còn nhiều" =)).
Bạch Việt: "......"
Lý Nhậm càng khẩn trương: "Cậu, cậu, nếu không thì trưa nay chúng ta uống rượu. Một cơn say giải ngàn nỗi sầu, buổi chiều không lên lớp thì không lên lớp, tớ bồi cậu."
Bạch Việt: "Tôi chưa bao giờ uống rượu."
Lý Nhậm: "Không sao, ai cũng có lần đầu tiên. Nó cũng không khác nước ngọt mấy đâu, uống xong rượu ngủ một giấc, phiền não gì cũng quên hết......"
Hắn vẫn còn nói chuyện, Bạch Việt rốt cuộc quay đầu lại nhìn hắn. Đôi mắt híp híp lại, như là đang cười.
Bạch Việt: "Lần trước chú Lý nói, trong nhà mua một rương bia, nhưng mấy ngày sau liền biến mất không chút dấu vết. Hỏi tôi có biết gì không."
Nghe vậy, Lý Nhậm không nói, tay béo cọ một chút lên trán, lau xuống mồ hôi lạnh.
Bạch Việt cười: "Tôi và Vũ Phi không có gì đâu."
Tiểu mập mạp: "Thật, thật ư?"
Bạch Việt gật đầu.
"Cậu cứ làm tớ sợ, tớ còn tưởng rằng hắn tới nơi khác liền thay lòng đổi dạ." Lý Nhậm lẩm bẩm một câu, lại cẩn thận hỏi, "À thì, chuyện kia, sau đó cậu nói như thế nào?"
Lúc này, xe bus lại dừng lại lần nữa. Trên xe có vào học sinh mặc bộ đồng phục Bạch Việt đứng dậy, theo thứ tự xuống xe.
Bạch Việt cũng đứng lên: "Đi thôi, đến trạm rồi."
"Ai, từ từ đã, rốt cuộc cậu nói gì hả, không bán đứng tớ chứ?!"
Lý Nhậm theo sát đuổi theo.
Lạc Hoa trung học viện phụ cận khai không ít tiệm cơm, tiện nghi lợi ích thực tế, thực chịu quảng đại học sinh hoan nghênh. Hiện tại chính trực cơm điểm, cơ hồ mỗi nhà tiệm ăn đều đám đông ồ ạt.
Hai người tìm trong chốc lát, mới nhặt được một trương bàn trống ngồi xuống.
Bởi vì tiền tiêu vặt không nhiều lắm, Bạch Việt rất ít khi ở bên ngoài ăn cơm. So sánh mà nói, Lý Nhậm cơ hồ là khách quen mỗi quán. Giờ phút này ngồi xuống, bàn tay vung lên: "Bà chủ, cho hai phần cơm chiên, và mấy món con hay ăn."
"Ok luôn!" Bà chủ vội đến chân không chạm đất, còn không quên nói một tiếng, "Hiện tại hơi vội, muốn uống nước thì tự lấy nhá, ở......"
Lý Nhậm xua xua tay: "Yên tâm, con biết rồi."
Bà chủ nhếch miệng cười, quay đầu tiếp tục bận việc trong phòng bếp.
Trong chốc lát, cơm chiên đã làm xong bưng lên. Nguyên liệu bên trong rất đầy đủ, đủ loại thịt và rau dưa thịt, cơm từng hạt từng hạt săn chắc, lại thêm cả hương thơm nứt mũi.
Bạch Việt đang muốn ăn, lại nghe thấy cửa tiệm truyền đến một trận vang lớn. Theo đó nhìn, cánh cửa của cửa hàng lung lay sắp đổ. Mấy khuôn mặt nam sinh bất thiện đi đến.
Bà chủ hoảng sợ, bà nhìn mấy người khách là học sinh kia mặc đồng phục cũng không nghiêm túc, cà lơ phất phơ, như là tới gây sự.
Mấy người vào tiệm quét mắt một cái, liền xác nhận mục tiêu là Bạch Việt mà đi qua.
Bà chủ mạnh mẽ áp xuống bất an trong lòng, đón khách: "Khách, khách nhân......"
Còn chưa dứt lời, đã bị kẻ dẫn đầu đẩy một cái: "Không có việc của bà, cút!"
Bà chủ lảo đảo suýt nữa ngã, may mà được một cánh tay kịp thời đỡ lấy.
Bà quay đầu nhìn, phát hiện người đỡ mình chính là bạn học Omega xinh đẹp kia.
Bạch Việt: "Bác có sao không ạ?"
Bà chủ ngẩn người: "Không, không có việc gì."
Bạch Việt buông tay, nhìn mấy tên Alpha thô lỗ kia.
Bọn họ rõ ràng là tới đây tìm anh, vẫn là người quen —— bạn học cùng lớp, Phương Chân Nhân. Trái phải đều có người, bên người toàn là mấy cái hồ bằng cẩu hữu. Không biết vì sao đều tới đây tìm anh.
Bạch Việt nhìn bọn họ: "Muốn đánh nhau?"
Rõ ràng sự việc không phải như vậy! Tiểu mập mạp hoảng đến hoang mang lo sợ.
Nếu là ở trường học ít nhất còn có thể tìm thầy cô giúp đỡ, hiện tại phải làm sao bây giờ.
Phương Chân Nhân oai miệng cười, ngón tay khấu khấu mộc chất bàn bản: "Ra đây, chắc cưng cũng không muốn nháo ở chỗ này đâu."
Bạch Việt trầm mặc, tầm mắt dừng ở trên người bà chủ đang co rúm.
Phương Chân Nhân người này tuy là học sinh của học viện Lạc Hoa, nhưng hành sự làm người lại chẳng khác gì bản chất của mấy kẻ lưu manh. Nếu như nháo ở chỗ này, phỏng chừng hắn có thể phá cả cái quán này.
Anh đứng lên.
Phương Chân Nhân vừa lòng: "Thế này mới đúng chứ. Cứ ngoan ngoãn nghe lời, anh cũng sẽ không đánh cưng đâu."
"Bạch, Bạch Việt!" Tiểu mập mạp cũng đứng lên theo, tầm mắt dao động ở giữa hai người. Không biết nên như thế nào cho phải.
Bạch Việt nhìn hắn trấn an cười một chút: "Không có gì, đi làm việc cần làm đi."
Ví dụ như báo nguy.
Sau đó xoay người, ra khỏi quán.
Nguyên bản quán cơm ầm ĩ lại trở nên vô cùng an tĩnh, các khách nhân ngồi yên tại chỗ, nhìn theo mấy người đi xa.
Sau khi ra ngoài, Bạch Việt bị mấy người phía trước phía sau kẹp ở giữa, xô đẩy tới một hẻm nhỏ yên lặng.
Bên này là đường chết, đằng sau là mấy cái thùng rác. Trừ bỏ người thu rác, cơ hồ không có ai sẽ tới, là thiên đường của mấy tên du côn.
Bất quá, Bạch Việt thấy vài người đứng ở hẻm nhỏ, không khỏi nhướng mày.
An Vũ cùng mấy đồng bạn Omega cũng ở chỗ này, cùng có tư thế ôm ngực, mắt lạnh nhìn anh.
Phương Chân Nhân đi đến bên cạnh An Vũ, một bộ thái độ thiên hạ ta là nhất, hất cằm: "Biết tại sao tao tìm mày rồi nhỉ?"
Bạch Việt thấy An Vũ ở chỗ này, đại khái cũng hiểu được chuyện gì xảy ra. Phương Chân Nhân muốn theo đuổi An Vũ, tự nhiên muốn ra vẻ ta đây trước mặt người trong lòng.
Nhưng anh vẫn mỉm cười: "Không biết."
Phương Chân Nhân thấy người này vẫn có cái thái đội dường như không có việc gì, trong lòng nổi giận: "An Vũ là người của tao. Một con đĩ như mày, cũng dám chọc cậu ấy nổi giận!?"
Bạch Việt nhìn về phía An Vũ: "Cậu nổi giận à."
An Vũ không nghĩ tới đối phương thế nhưng sẽ đem câu chuyện vứt cho mình.
Đương nhiên là hắn nổi giận, nhưng không riêng là bởi vì chuyện này. Hắn từ nhỏ đến lớn, bởi vì sinh ra xinh đẹp mà được mọi người thổi phồng khen ngợi, lại duy độc ở trên người Thượng Vũ Phi ăn mệt.
Chính mình thật vất vả thích một người, kết quả người kia không chọn hắn thì thôi, còn chọn một Omega các phương diện đều không bằng mình.
Càng quá đáng hơn, Omega này còn hoàn toàn không đem hắn để vào mắt. Đối với sự thị uy mình thị bản không tiếp chiêu, này chẳng lẽ còn không thể tức?
Nhưng nếu nói trắng ra như vậy, sẽ khiến cho An Vũ cảm thấy mất mặt, giống như chính mình để ý nhiều đến phần cảm tình này. Hắn cảm thấy không cam lòng.
"Sao, còn muốn khiêu khích?" Phương Chân Nhân tiến lên một bước, đem An Vũ che ở phía sau, "Mày chính là học sinh xuất sắc trong lời mấy ông bà già kia(*) suốt ngày khen ngợi nhỉ. Phạm sai lầm, chẳng lẽ không biết làm như thế nào à?"
(*) ở đây chỉ các thầy cô giáo.
Bạch Việt: "Nên làm như thế nào?"
Phương Chân Nhân giận: "Xin lỗi!"
"Tôi không cần." An Vũ ôm ngực đứng ở phía sau, đánh gãy lời nói của đối phương. Một đôi mắt hoa đào xinh đẹp trừng Bạch Việt.
"Tao không cần mày giả mù sa mưa xin lỗi. Từ đầu đến cuối tao chỉ có một yêu cầu. Mày, chia tay Vũ Phi!"
Lời này không thể nghi ngờ là đánh thẳng vào mặt Phương Chân Nhân. Hắn tới hỗ trợ xuất đầu, kết quả gia hoả An Vũ này còn tâm tâm niệm niệm Thượng Vũ Phi kia, huống chi còn làm nhiều trò như vậy trước mặt đàn em.
Bất quá, hắn còn phải theo đuổi An Vũ, không thể bởi vì việc nhỏ này mà trở mặt. Huống chi, nếu Thượng Vũ Phi biết mình bị đá, biểu tình kia phỏng chừng sẽ thực xuất sắc.
"Đúng vậy." Phương Chân Nhân cười ha ha, "Mày tốt nhất mau chóng cùng tên kia chia tay. Nếu không khuôn mặt nhỏ trắng nõn này, không cẩn thận nở hoa thì phải làm sao bây giờ."
Vừa dứt lời, Bạch Việt liền cảm thấy người phía sau lại đến gần hơn vài phần, tựa hồ chuẩn bị động thủ.
Phương Chân Nhân: "Anh thực ra rất thương hương tiếc ngọc, huống chi cưng lại là một Omega xinh đẹp như vậy. Chỉ tiếc cưng chọc sai người rồi."
"Hoặc là, bây giờ mày bảo thằng kia chia tay. Hoặc là, mày cũng chỉ có thể khóc sướt mướt đi bệnh viện."
Bạch Việt lui về phía sau một bước, bả vai lại bị người phía sau ngăn lại. Anh nhìn lướt qua, tầm mắt lần thứ hai rơi xuống trước người nhân thân thượng.
Bạch Việt: "Tôi biết rồi."
Anh lấy ra di động, làm trò trước mặt mọi người, gửi tin nhắn.
Cuối cùng, còn cố ý giơ màn hình lên: "Đã gửi."
Yêu cầu đã được thỏa mãn, An Vũ lúc này cũng có chút ngây người. Hắn còn tưởng rằng người này sẽ hơi chút chống cự trong chốc lát, ít nhất có thể cho hắn tát mấy phát.
Kết quả người này hoàn toàn không phản kháng, tuy nói hết thảy đều phát triển theo ý tưởng của hẳn, nhưng tổng thể vẫn có cảm giác không đúng chỗ nào đó.
"Tích tích."
Một tiếng thông báo đơn giản vang lên, quanh quẩn trong hẻm nhỏ.
Thanh âm này tới thật sự vừa vặn, Bạch Việt chân trước mới vừa gửi xong tin nhắn, sau lưng liền vang lên thông báo tin nhắn. Tất cả mọi người không hẹn mà cùng nhìn di động của mình.
"Không đúng! Dám chơi lão tử?!"
Phương Chân Nhân tự giác bị lừa, tiến lên một bước, hung hăng bắt lấy Bạch Việt, "Mày căn bản không chia hắn, mày chia ai?"
Bạch Việt lùi một chút, nhưng sức mạnh của Alpha cùng Omega chênh lệch quá lớn, không thể động.
Phương Chân Nhân thấy thế, bất giác sửng sốt.
Hắn trước kia vẫn luôn không dám động thủ thật với Bạch Việt, không phải vì quân tử hay gì, mà là mấy năm trước bị Thượng Vũ Phi giáo huấn còn lưu lại bóng ma tâm lý.
Đừng nói là túm như vậy, chỉ là nhẹ nhàng chạm vào Bạch Việt một chút, hỗn đản kia đều sẽ đột nhiên xuất hiện đánh hắn. Dẫn tới hậu quả, sau khi người nọ tốt nghiệp, hắn theo bản năng vẫn không dám động thủ.
Nhưng hiện tại giờ khắc này, hắn mới ý thức được Thượng Vũ Phi đã rời đi. Từ giờ trở đi, học viện Lạc Hoa không còn ai có thể đánh lại hắn!
Phương Chân Nhân nhếch khóe miệng, túm Bạch Việt giơ lên trên tường.
"Phanh ——!"
Một tiếng nặng nề.
Bất quá, phát ra âm thanh không phải là Bạch Việt, mà là Phương Chân Nhân.
Hắn còn chưa kịp động thủ, đột nhiên phần eo cảm thấy đau, liên tiếp lùi lại vài bước.
Tập trung nhìn, thế nhưng phát hiện trên mặt đất nằm một người. Nguyên bản là đàn em hắn an bài trông chừng, hiện tại là nửa ngất nửa tỉnh, không biết bị ai đánh như bao cát.
"Ai, lăn ra đây ——"
Mới vừa gầm lên, lại bay tới một đạo hắc ảnh, khiến hắn ngã ở trên mặt đất thật mạnh.
Những đàn em kia của hắn liên tiếp mà bị đánh ngã. Đừng nói phản kháng, còn chưa kịp lên tiếng.
Ở trên chồng bao cát bằng thịt, là một người.
Tóc đen ngắn sắc bén, mặc chiếc áo thun trắng rộng thùng thình, phía dưới là một chiếc quần xanh sẫm cùng một đôi giày. Trên eo quấn thêm ý một chiếc áo khoác cùng màu.
Thanh niên một chân dẫm lên những Alpha đang hôn mê, một tay cầm di động, đang nhìn tin ngắn.
Thấy rõ gương mặt người nọ, Phương Chân Nhân hoảng sợ mà trừng lớn đôi mắt: "Mày, mày ——"
Thanh niên rốt cuộc cũng đánh, ấn xuống gửi đi tin nhắn, ngẩng đầu bố thí cho Phương Chân Nhân một ánh mắt. Nhếch mi hơi mang lệ khí: "Em ấy chia tao."
"Cái, cái gì?"
Phương Chân Nhân không kịp phản ứng lại những lời này.
Kết quả vừa dứt lời, lại là một thông báo tin nhắn vang lên.
"Tích tích."
Lúc này vang lên, là điện thoại của Bạch Việt.
Phương Chân Nhân lúc này mới hiểu, đối phương là ở trả lời chất vấn vừa rồi của hắn. Bạch Việt thật sự gửi cho Thượng Vũ Phi tin nhắn chia tay.
Bạch Việt cầm lấy di động, phát hiện chỉ có ngắn ngủn ba chữ —— "Không có khả năng."
Ngày edit: 25/7/2021.
Chang: bạn thụ của chúng ta xuất hiện rồi kìa UwU.
Bạch Việt đi ra cửa bệnh viện, ngẩng đầu trông thấy ánh mặt trời chói mắt, cảm thấy chói mắt.
Ban ngày nhiệt độ không khí còn tương đối thấp, cho nên mặc áo khoác. Nhưng hiện tại đã tới trưa, mặt trời đã lên đỉnh đầu, như vậy nhưng thật ra có hơi nóng.
Anh cởi bỏ nút áo, đang muốn cởi chế phục, đột nhiên một bóng người từ cây cột phía sau bước ra, chạy lại đây lắc lắc cánh tay hắn.
"Cuối cùng cậu cũng ra, tớ đợi cậu nửa giờ rồi đấy!"
Người nói chính là một Omega, ăn mặc không khác Bạch Việt lắm. Diện mạo còn có chút đáng yêu, nhưng người hơi đô con, nhìn là biết dinh dưỡng sung túc.
Bạch Việt: "Xin lỗi, hàng quá dài. Sớm biết đã kêu cậu đi về trước."
Lý Nhậm thè lưỡi: "Đi về trước cũng chỉ có tự học. Thôi tớ thà chờ cậu cùng đi ăn cơm còn hơn, đi nhanh đi, tí nữa lại có nhiều người."
Bạch Việt bị kéo xuống lầu, cùng đi vào trạm xe bus.
Xe bus công cộng(*) là phương tiện giao thông thường thấy nhất của đế quốc, tốc độ tuy rằng kém xe tự lái, nhưng thắng ở phương tiện tiện nghi.
(*) gốc là huyền phù xe bus, cao nhân nào giúp em với:<.
Lý Nhậm lảm nhảm, sau khi lên xe cái miệng liền không dừng lại: "Chờ chúng ta thi xong, Thượng Vũ Phi cũng nghỉ hè nhỉ. Khi nào hắn trở về?"
Bạch Việt lắc đầu: "Không biết, chưa nói."
"Chưa nói?" Lý Nhậm nghi hoặc. Nhớ tới lời đồn đãi trong lớp, kinh hô, "Không phải là sự thật sự chứ, các cậu......"
Hắn ấp a ấp úng: "Chia tay?"
Bạch Việt hoàn toàn không hiểu vì sao lại có lời đồn này. Nhưng nhìn thấy biểu tình kinh ngạc của bạn tốt thật sự rất thú vị, bởi vậy không nói một lời mà quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Xe bus dừng lại sau mấy dặm, lại có một đống người lên xe.
Lý Nhậm cho rằng chính mình đoán trúng tâm sự, rất là tự trách: "Tớ, tớ cũng chỉ thuận miệng nên nói thôi. Có gì cậu cũng đừng thương tâm nhé. Tục ngữ nói, thiên hạ nơi nào chẳng có cỏ lạ(*). Cậu là một Omega đẹp như vậy, khẳng định có cả đống Alpha ưu tú theo đuổi."
(*) gốc "thiên nhai hà xứ vô phương thảo" trích trong bài thơ "Điệp luyến hoa" của Tô Đông Pha. Nghĩa ở đây nói thế gian không thiếu người tốt đẹp, dịch thuần Việt thì là "đời còn dài, trai còn nhiều" =)).
Bạch Việt: "......"
Lý Nhậm càng khẩn trương: "Cậu, cậu, nếu không thì trưa nay chúng ta uống rượu. Một cơn say giải ngàn nỗi sầu, buổi chiều không lên lớp thì không lên lớp, tớ bồi cậu."
Bạch Việt: "Tôi chưa bao giờ uống rượu."
Lý Nhậm: "Không sao, ai cũng có lần đầu tiên. Nó cũng không khác nước ngọt mấy đâu, uống xong rượu ngủ một giấc, phiền não gì cũng quên hết......"
Hắn vẫn còn nói chuyện, Bạch Việt rốt cuộc quay đầu lại nhìn hắn. Đôi mắt híp híp lại, như là đang cười.
Bạch Việt: "Lần trước chú Lý nói, trong nhà mua một rương bia, nhưng mấy ngày sau liền biến mất không chút dấu vết. Hỏi tôi có biết gì không."
Nghe vậy, Lý Nhậm không nói, tay béo cọ một chút lên trán, lau xuống mồ hôi lạnh.
Bạch Việt cười: "Tôi và Vũ Phi không có gì đâu."
Tiểu mập mạp: "Thật, thật ư?"
Bạch Việt gật đầu.
"Cậu cứ làm tớ sợ, tớ còn tưởng rằng hắn tới nơi khác liền thay lòng đổi dạ." Lý Nhậm lẩm bẩm một câu, lại cẩn thận hỏi, "À thì, chuyện kia, sau đó cậu nói như thế nào?"
Lúc này, xe bus lại dừng lại lần nữa. Trên xe có vào học sinh mặc bộ đồng phục Bạch Việt đứng dậy, theo thứ tự xuống xe.
Bạch Việt cũng đứng lên: "Đi thôi, đến trạm rồi."
"Ai, từ từ đã, rốt cuộc cậu nói gì hả, không bán đứng tớ chứ?!"
Lý Nhậm theo sát đuổi theo.
Lạc Hoa trung học viện phụ cận khai không ít tiệm cơm, tiện nghi lợi ích thực tế, thực chịu quảng đại học sinh hoan nghênh. Hiện tại chính trực cơm điểm, cơ hồ mỗi nhà tiệm ăn đều đám đông ồ ạt.
Hai người tìm trong chốc lát, mới nhặt được một trương bàn trống ngồi xuống.
Bởi vì tiền tiêu vặt không nhiều lắm, Bạch Việt rất ít khi ở bên ngoài ăn cơm. So sánh mà nói, Lý Nhậm cơ hồ là khách quen mỗi quán. Giờ phút này ngồi xuống, bàn tay vung lên: "Bà chủ, cho hai phần cơm chiên, và mấy món con hay ăn."
"Ok luôn!" Bà chủ vội đến chân không chạm đất, còn không quên nói một tiếng, "Hiện tại hơi vội, muốn uống nước thì tự lấy nhá, ở......"
Lý Nhậm xua xua tay: "Yên tâm, con biết rồi."
Bà chủ nhếch miệng cười, quay đầu tiếp tục bận việc trong phòng bếp.
Trong chốc lát, cơm chiên đã làm xong bưng lên. Nguyên liệu bên trong rất đầy đủ, đủ loại thịt và rau dưa thịt, cơm từng hạt từng hạt săn chắc, lại thêm cả hương thơm nứt mũi.
Bạch Việt đang muốn ăn, lại nghe thấy cửa tiệm truyền đến một trận vang lớn. Theo đó nhìn, cánh cửa của cửa hàng lung lay sắp đổ. Mấy khuôn mặt nam sinh bất thiện đi đến.
Bà chủ hoảng sợ, bà nhìn mấy người khách là học sinh kia mặc đồng phục cũng không nghiêm túc, cà lơ phất phơ, như là tới gây sự.
Mấy người vào tiệm quét mắt một cái, liền xác nhận mục tiêu là Bạch Việt mà đi qua.
Bà chủ mạnh mẽ áp xuống bất an trong lòng, đón khách: "Khách, khách nhân......"
Còn chưa dứt lời, đã bị kẻ dẫn đầu đẩy một cái: "Không có việc của bà, cút!"
Bà chủ lảo đảo suýt nữa ngã, may mà được một cánh tay kịp thời đỡ lấy.
Bà quay đầu nhìn, phát hiện người đỡ mình chính là bạn học Omega xinh đẹp kia.
Bạch Việt: "Bác có sao không ạ?"
Bà chủ ngẩn người: "Không, không có việc gì."
Bạch Việt buông tay, nhìn mấy tên Alpha thô lỗ kia.
Bọn họ rõ ràng là tới đây tìm anh, vẫn là người quen —— bạn học cùng lớp, Phương Chân Nhân. Trái phải đều có người, bên người toàn là mấy cái hồ bằng cẩu hữu. Không biết vì sao đều tới đây tìm anh.
Bạch Việt nhìn bọn họ: "Muốn đánh nhau?"
Rõ ràng sự việc không phải như vậy! Tiểu mập mạp hoảng đến hoang mang lo sợ.
Nếu là ở trường học ít nhất còn có thể tìm thầy cô giúp đỡ, hiện tại phải làm sao bây giờ.
Phương Chân Nhân oai miệng cười, ngón tay khấu khấu mộc chất bàn bản: "Ra đây, chắc cưng cũng không muốn nháo ở chỗ này đâu."
Bạch Việt trầm mặc, tầm mắt dừng ở trên người bà chủ đang co rúm.
Phương Chân Nhân người này tuy là học sinh của học viện Lạc Hoa, nhưng hành sự làm người lại chẳng khác gì bản chất của mấy kẻ lưu manh. Nếu như nháo ở chỗ này, phỏng chừng hắn có thể phá cả cái quán này.
Anh đứng lên.
Phương Chân Nhân vừa lòng: "Thế này mới đúng chứ. Cứ ngoan ngoãn nghe lời, anh cũng sẽ không đánh cưng đâu."
"Bạch, Bạch Việt!" Tiểu mập mạp cũng đứng lên theo, tầm mắt dao động ở giữa hai người. Không biết nên như thế nào cho phải.
Bạch Việt nhìn hắn trấn an cười một chút: "Không có gì, đi làm việc cần làm đi."
Ví dụ như báo nguy.
Sau đó xoay người, ra khỏi quán.
Nguyên bản quán cơm ầm ĩ lại trở nên vô cùng an tĩnh, các khách nhân ngồi yên tại chỗ, nhìn theo mấy người đi xa.
Sau khi ra ngoài, Bạch Việt bị mấy người phía trước phía sau kẹp ở giữa, xô đẩy tới một hẻm nhỏ yên lặng.
Bên này là đường chết, đằng sau là mấy cái thùng rác. Trừ bỏ người thu rác, cơ hồ không có ai sẽ tới, là thiên đường của mấy tên du côn.
Bất quá, Bạch Việt thấy vài người đứng ở hẻm nhỏ, không khỏi nhướng mày.
An Vũ cùng mấy đồng bạn Omega cũng ở chỗ này, cùng có tư thế ôm ngực, mắt lạnh nhìn anh.
Phương Chân Nhân đi đến bên cạnh An Vũ, một bộ thái độ thiên hạ ta là nhất, hất cằm: "Biết tại sao tao tìm mày rồi nhỉ?"
Bạch Việt thấy An Vũ ở chỗ này, đại khái cũng hiểu được chuyện gì xảy ra. Phương Chân Nhân muốn theo đuổi An Vũ, tự nhiên muốn ra vẻ ta đây trước mặt người trong lòng.
Nhưng anh vẫn mỉm cười: "Không biết."
Phương Chân Nhân thấy người này vẫn có cái thái đội dường như không có việc gì, trong lòng nổi giận: "An Vũ là người của tao. Một con đĩ như mày, cũng dám chọc cậu ấy nổi giận!?"
Bạch Việt nhìn về phía An Vũ: "Cậu nổi giận à."
An Vũ không nghĩ tới đối phương thế nhưng sẽ đem câu chuyện vứt cho mình.
Đương nhiên là hắn nổi giận, nhưng không riêng là bởi vì chuyện này. Hắn từ nhỏ đến lớn, bởi vì sinh ra xinh đẹp mà được mọi người thổi phồng khen ngợi, lại duy độc ở trên người Thượng Vũ Phi ăn mệt.
Chính mình thật vất vả thích một người, kết quả người kia không chọn hắn thì thôi, còn chọn một Omega các phương diện đều không bằng mình.
Càng quá đáng hơn, Omega này còn hoàn toàn không đem hắn để vào mắt. Đối với sự thị uy mình thị bản không tiếp chiêu, này chẳng lẽ còn không thể tức?
Nhưng nếu nói trắng ra như vậy, sẽ khiến cho An Vũ cảm thấy mất mặt, giống như chính mình để ý nhiều đến phần cảm tình này. Hắn cảm thấy không cam lòng.
"Sao, còn muốn khiêu khích?" Phương Chân Nhân tiến lên một bước, đem An Vũ che ở phía sau, "Mày chính là học sinh xuất sắc trong lời mấy ông bà già kia(*) suốt ngày khen ngợi nhỉ. Phạm sai lầm, chẳng lẽ không biết làm như thế nào à?"
(*) ở đây chỉ các thầy cô giáo.
Bạch Việt: "Nên làm như thế nào?"
Phương Chân Nhân giận: "Xin lỗi!"
"Tôi không cần." An Vũ ôm ngực đứng ở phía sau, đánh gãy lời nói của đối phương. Một đôi mắt hoa đào xinh đẹp trừng Bạch Việt.
"Tao không cần mày giả mù sa mưa xin lỗi. Từ đầu đến cuối tao chỉ có một yêu cầu. Mày, chia tay Vũ Phi!"
Lời này không thể nghi ngờ là đánh thẳng vào mặt Phương Chân Nhân. Hắn tới hỗ trợ xuất đầu, kết quả gia hoả An Vũ này còn tâm tâm niệm niệm Thượng Vũ Phi kia, huống chi còn làm nhiều trò như vậy trước mặt đàn em.
Bất quá, hắn còn phải theo đuổi An Vũ, không thể bởi vì việc nhỏ này mà trở mặt. Huống chi, nếu Thượng Vũ Phi biết mình bị đá, biểu tình kia phỏng chừng sẽ thực xuất sắc.
"Đúng vậy." Phương Chân Nhân cười ha ha, "Mày tốt nhất mau chóng cùng tên kia chia tay. Nếu không khuôn mặt nhỏ trắng nõn này, không cẩn thận nở hoa thì phải làm sao bây giờ."
Vừa dứt lời, Bạch Việt liền cảm thấy người phía sau lại đến gần hơn vài phần, tựa hồ chuẩn bị động thủ.
Phương Chân Nhân: "Anh thực ra rất thương hương tiếc ngọc, huống chi cưng lại là một Omega xinh đẹp như vậy. Chỉ tiếc cưng chọc sai người rồi."
"Hoặc là, bây giờ mày bảo thằng kia chia tay. Hoặc là, mày cũng chỉ có thể khóc sướt mướt đi bệnh viện."
Bạch Việt lui về phía sau một bước, bả vai lại bị người phía sau ngăn lại. Anh nhìn lướt qua, tầm mắt lần thứ hai rơi xuống trước người nhân thân thượng.
Bạch Việt: "Tôi biết rồi."
Anh lấy ra di động, làm trò trước mặt mọi người, gửi tin nhắn.
Cuối cùng, còn cố ý giơ màn hình lên: "Đã gửi."
Yêu cầu đã được thỏa mãn, An Vũ lúc này cũng có chút ngây người. Hắn còn tưởng rằng người này sẽ hơi chút chống cự trong chốc lát, ít nhất có thể cho hắn tát mấy phát.
Kết quả người này hoàn toàn không phản kháng, tuy nói hết thảy đều phát triển theo ý tưởng của hẳn, nhưng tổng thể vẫn có cảm giác không đúng chỗ nào đó.
"Tích tích."
Một tiếng thông báo đơn giản vang lên, quanh quẩn trong hẻm nhỏ.
Thanh âm này tới thật sự vừa vặn, Bạch Việt chân trước mới vừa gửi xong tin nhắn, sau lưng liền vang lên thông báo tin nhắn. Tất cả mọi người không hẹn mà cùng nhìn di động của mình.
"Không đúng! Dám chơi lão tử?!"
Phương Chân Nhân tự giác bị lừa, tiến lên một bước, hung hăng bắt lấy Bạch Việt, "Mày căn bản không chia hắn, mày chia ai?"
Bạch Việt lùi một chút, nhưng sức mạnh của Alpha cùng Omega chênh lệch quá lớn, không thể động.
Phương Chân Nhân thấy thế, bất giác sửng sốt.
Hắn trước kia vẫn luôn không dám động thủ thật với Bạch Việt, không phải vì quân tử hay gì, mà là mấy năm trước bị Thượng Vũ Phi giáo huấn còn lưu lại bóng ma tâm lý.
Đừng nói là túm như vậy, chỉ là nhẹ nhàng chạm vào Bạch Việt một chút, hỗn đản kia đều sẽ đột nhiên xuất hiện đánh hắn. Dẫn tới hậu quả, sau khi người nọ tốt nghiệp, hắn theo bản năng vẫn không dám động thủ.
Nhưng hiện tại giờ khắc này, hắn mới ý thức được Thượng Vũ Phi đã rời đi. Từ giờ trở đi, học viện Lạc Hoa không còn ai có thể đánh lại hắn!
Phương Chân Nhân nhếch khóe miệng, túm Bạch Việt giơ lên trên tường.
"Phanh ——!"
Một tiếng nặng nề.
Bất quá, phát ra âm thanh không phải là Bạch Việt, mà là Phương Chân Nhân.
Hắn còn chưa kịp động thủ, đột nhiên phần eo cảm thấy đau, liên tiếp lùi lại vài bước.
Tập trung nhìn, thế nhưng phát hiện trên mặt đất nằm một người. Nguyên bản là đàn em hắn an bài trông chừng, hiện tại là nửa ngất nửa tỉnh, không biết bị ai đánh như bao cát.
"Ai, lăn ra đây ——"
Mới vừa gầm lên, lại bay tới một đạo hắc ảnh, khiến hắn ngã ở trên mặt đất thật mạnh.
Những đàn em kia của hắn liên tiếp mà bị đánh ngã. Đừng nói phản kháng, còn chưa kịp lên tiếng.
Ở trên chồng bao cát bằng thịt, là một người.
Tóc đen ngắn sắc bén, mặc chiếc áo thun trắng rộng thùng thình, phía dưới là một chiếc quần xanh sẫm cùng một đôi giày. Trên eo quấn thêm ý một chiếc áo khoác cùng màu.
Thanh niên một chân dẫm lên những Alpha đang hôn mê, một tay cầm di động, đang nhìn tin ngắn.
Thấy rõ gương mặt người nọ, Phương Chân Nhân hoảng sợ mà trừng lớn đôi mắt: "Mày, mày ——"
Thanh niên rốt cuộc cũng đánh, ấn xuống gửi đi tin nhắn, ngẩng đầu bố thí cho Phương Chân Nhân một ánh mắt. Nhếch mi hơi mang lệ khí: "Em ấy chia tao."
"Cái, cái gì?"
Phương Chân Nhân không kịp phản ứng lại những lời này.
Kết quả vừa dứt lời, lại là một thông báo tin nhắn vang lên.
"Tích tích."
Lúc này vang lên, là điện thoại của Bạch Việt.
Phương Chân Nhân lúc này mới hiểu, đối phương là ở trả lời chất vấn vừa rồi của hắn. Bạch Việt thật sự gửi cho Thượng Vũ Phi tin nhắn chia tay.
Bạch Việt cầm lấy di động, phát hiện chỉ có ngắn ngủn ba chữ —— "Không có khả năng."
Ngày edit: 25/7/2021.
Chang: bạn thụ của chúng ta xuất hiện rồi kìa UwU.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất