Sau Khi Về Hưu Phán Quan Tham Gia Trò Chơi Chạy Trốn
Chương 112: Đấu pháp
Đoạn Lệ quay lại nhìn Kỳ Vô Quá, không cần nhiều lời, Kỳ Vô Quá vẫn hiểu ý của hắn.
Với tình huống này, cách tốt nhất đối với người bình thường như cậu chính là ở yên bên cạnh, đừng nên lao ra vướng tay vướng chân.
Đoạn Lệ nói: “Cậu có giữ bùa hộ mệnh đó không?”
Kỳ Vô Quá gật đầu, lấy bùa hộ mệnh treo trên cổ ra. Lần trước ở thôn Thiên Đường mượn được cái bùa này, Kỳ Vô Quá vốn định đưa nó cho Đoạn Lệ nhưng lại bị từ chối.
Lý do là so với Đoạn Lệ, Kỳ Vô Quá mới là người không có năng lực tự bảo vệ mình. Bây giờ hai người đã trở thành đồng đội được trói định với nhau, thực lực của tổ đội vốn là người này mạnh hơn bù đắp cho người kia, tạo thế cân bằng.
Kỳ Vô Quá cứ vậy mà bị thuyết phục, bình thản tiếp nhận bùa hộ mệnh vừa nhìn là biết không tầm thường này.
Tuy Đoạn Lệ không nói cho cậu biết cách sử dụng, nhưng Kỳ Vô Quá cũng biết loại pháp khí như vậy phải đến lúc mấu chốt nhất mới lấy ra.
Cho nên trong tình huống bình thường, cậu sẽ không đeo trên người mà cất nó trong túi.
Làn sương xám phía bên kia đã hơi kích động, dưới sự thôi động của người nọ mà lao về phía hai người.
Lúc tới gần, sương xám chia ra thành hai luồng nhỏ, sau đó ngưng kết ra thực thể.
Đó là những con quỷ thấp bé kỳ lạ chỉ cao đến đầu gối hai người, cái đầu rất lớn, tay chân lại bị teo nhỏ nhưng động tác rất nhanh.
Chỉ thấy chân của con quỷ kia vừa đạp lên đất đã nhào về phía Đoạn Lệ. Loại quỷ thấp bé ấy phải gánh cái đầu cực lớn trên cổ, ngũ quan trên mặt vặn xoắn vào nhau.
Rõ ràng chỉ là một cái miệng nhỏ, thế nhưng khi há ra lại để lộ cái hố như có thể nuốt được đầu của người trưởng thành vào.
Đoạn Lệ không lùi mà tiến tới, Kỳ Vô Quá không thấy rõ động tác trong tay hắn, chỉ thấy ở đó có một ngọn lửa màu đỏ kim sáng lên, sau đó hóa thành chim lửa đánh về phía quỷ con.
Tuy động tác của những con quỷ kia mau lẹ, thế nhưng vẫn không tránh thoát được chim lửa lao đến.
Quỷ vật đua nhau phát ra tiếng kêu thảm thiết lăn trên đất, cuối cùng phải lui vào trong sương xám.
Đoạn Lệ lại không chịu buông tha những quỷ vật đó, bàn tay nâng lên, mấy con chim lửa lại biến thành xiềng xích cuốn lấy từng con quỷ, sau đó hoàn toàn biến mất vào cuốn Bách Quỷ Lục không biết xuất hiện trên tay hắn từ bao giờ.
“Nhóc con nhà họ Đoạn kia! Mày đừng có khinh người quá đáng.”
Đoạn Lệ không thèm để ý, nói: “Tôi không muốn xen vào việc của người khác, chỉ là gặp phải mấy con anh linh nên muốn siêu độ bớt mà thôi.”
Kỳ Vô Quá nghe xong bỗng cảm thấy kinh ngạc, thì ra những con quỷ xuất hiện trong màn sương xám kia lại là anh linh.
Tuy cậu không rành chuyện giới huyền môn lắm, nhưng lại đọc được không ít thông tin về anh linh trong mấy cuốn ghi chép về dân gian. Trẻ con chưa được sinh ra đã chết non hoặc không thuận lợi ra đời có chấp niệm đơn giản nhất, đồng thời cũng dày nhất.
Đó là chấp niệm được sinh ra.
Không ngờ nhà họ Chu lại dám sử dụng anh linh làm vật sai khiến, đúng là táng tận lương tâm.
Sau khi Đoạn Lệ thu hết anh linh vào Bách Quỷ Lục vẫn chưa hề dừng lại, ngọn lửa trên người những con chim lửa kia càng thêm nóng, hoàn toàn biến thành màu vàng chói, cứ vậy mà lao vào làn sương xám kia.
Cũng không biết sương xám này được cấu tạo từ gì, chim lửa vừa tiến vào trong đó đã bị nuốt sạch.
Đoạn Lệ vẫn lạnh nhạt như cũ, cứ như việc không thể phá được lớp sương xám kia không hề ảnh hưởng gì tới hắn vậy.
Từng con chim lửa bay vào lớp sương xám như thiêu thân lao đầu vào lửa. Trong sương xám lại có tiếng nói vang lên, không phải giọng già nua kia mà là giọng của một thanh niên trẻ tuổi, ngông cuồng tùy tiện không biết sâu cạn.
“Đừng tốn công vô ích nữa, nhà họ Đoạn các người cũng không phải không biết đây là đồ gia truyền của nhà họ Chu.” Giọng của thanh niên hơi cao lên, mang theo chút đắc ý, “Để đối phó với tiểu thúc nhà họ Đoạn, chúng tôi phải chuẩn bị đầy đủ thôi.”
Kỳ Vô Quá nghe xong, nhịn không được bật cười. Thanh niên này đúng là thú vị, rõ ràng là đang đối đầu với kẻ địch lại nhịn không được khoe đồ tốt nhà mình. Cậu ta đang khiêu khích mà như thi khoe của vậy.
Đôi mắt Đoạn Lệ hơi híp lại, nói: “Phướn(1) dẫn hồn à? Có lẽ tổ tiên nhà họ Chu trước đây cũng không ngờ các người sẽ dùng chúng.”
“Mau giao Kỳ Vô Quá ra đây!”
Giọng nói của Đoạn Lệ không hề dao động, mà người sau lớp sương xám kia như có ý vừa trào phúng vừa tức giận.
Cũng không biết người bên kia làm gì, tốc độ của sương xám càng lúc càng nhanh, từ bị động cắn nuốt chim lửa trở thành chủ động tới gần những con chim lửa đó cắn nuốt lấy chúng.
Kỳ Vô Quá nhìn tầng sương xám này, cảm thấy trong lòng hơi động.
Lúc ở trạm chuyển phát nhanh của rương tinh kia, bởi vì cảnh tượng không lớn cho lắm, cho nên cậu đã từng có ý định thử đi qua biên giới của nó.
Kỳ Vô Quá đoán rằng, vì để khống chế người chơi, ở chỗ biên giới có thể sẽ xuất hiện ảo giác quỷ đánh tường. Rõ ràng là trước mắt có đường, nhưng chỉ cần bước qua một bước sẽ về chỗ cũ ngay.
Nhưng sự thật lại không phải như thế, biên giới đơn giản mà gãy gọn hơn cậu nghĩ nhiều, bởi vì nó bao phủ một tầng sương xám.
Bức tường sương xám cuồn cuộn như đang cảnh cáo không được bước vào.
“Cậu đang nghĩ gì vậy?”
Kỳ Vô Quá hồi hồn, phát hiện Đoạn Lệ vậy mà vẫn còn dư sức quay đầu nhìn mình một cái.
Cậu không trả lời hắn, chỉ vào làn sương xám đó hỏi: “Cái kia có dùng được không?”
Đoạn Lệ nói: “Phướn dẫn hồn có dùng được hay không cũng phải xem thực lực của người sử dụng.”
Kỳ Vô Quá nghe xong, nhịn không được bật cười. Cậu phát hiện bình thường Đoạn Lệ rất kiệm lời, thế nhưng châm chọc người khác thì không thua kém ai.
“Cậu đang nghĩ gì vậy?” Đoạn Lệ lại lặp câu nói đó, “Hình như cậu đã từng gặp thứ này rồi.”
“Ừ.” Kỳ Vô Quá gật đầu, sau đó đi qua ghé vào tai Đoạn Lệ, “Không gian quỷ vực.”
Đoạn Lệ khẽ gật đầu, giải thích cho cậu nghe: “Món pháp khí này của nhà họ Chu đã tồn tại từ lâu, không ai biết lai lịch ra sao, hẳn là không phải người nhà họ Chu luyện chế ra.”
Hai người lần nữa không coi ai ra gì mà bàn tán, cho nên lại chọc giận người đứng trong làn sương xám.
Đối phương tức đến mức nói không thành lời, biểu hiện duy nhất là tốc độ bay của sương xám càng lúc càng nhanh.
Trong làn sương đó ngưng tụ thành một quỷ vật thật lớn.
Quỷ vật xuất hiện lần này rất giống với những oán quỷ họ gặp phải ở viện điều dưỡng, cái đầu cực lớn, xung quanh có các gương mặt khác nhau.
Điểm khác biệt duy nhất là quỷ vật trước mắt được thực thể hóa, hơn nữa còn hung dữ hơn.
Quỷ vật này vừa xuất hiện đã phát ra tiếng tru lớn khiến người ta phải sởn gai ốc. Nếu có người thường ở đây, có lẽ chỉ cần nghe xong tiếng tru đó là sẽ hồn rời khỏi xác.
Bình thường sẽ có ba hồn bảy phách, nhưng chỉ cần một hồn một phách lọt vào đó đều sẽ đồng nghĩa với việc chết đi.
Quỷ vật vô tận sẽ nhân cơ hội xé nát cơ thể không đủ dương khí, hoặc là chiếm cứ cơ thể vô chủ.
Áp lực trên người Đoạn Lệ lập tức lớn lên, không rảnh để bàn luận về lai lịch của sương xám với Kỳ Vô Quá.
Hắn nhìn Kỳ Vô Quá, xác nhận đối phương miễn dịch với tiếng tru của Bách Diện Quỷ rồi mới quay lại đối diện với nó.
Kỳ Vô Quá thấy hắn lấy một thanh kiếm ra từ chiếc túi hay đeo bên người, nói là kiếm cũng không đúng, bởi vì nó chỉ là một cái chuôi kiếm.
Đoạn Lệ cắn đầu lưỡi phun lên chuôi kiếm, máu ở đầu lưỡi là chí dương, trời sinh có thể khắc chế ma quỷ.
Phía trên chuôi kiếm bỗng xuất hiện ánh đỏ vàng lóe lên như mặt trời lúc bình minh.
Thật ra vừa rồi hai người cũng không phải chỉ đang tán nhảm, dưới tình huống như vậy còn thảnh thơi thảo luận mối quan hệ giữa phướn dẫn hồn và nhà họ Chu, mà thật ra họ còn đang bàn kế hoạch.
Chỉ cần nhìn ánh mắt của Đoạn Lệ, Kỳ Vô Quá đã biết ý đối phương.
Phướn dẫn hồn là pháp khí có gốc gác thâm sâu không dễ đối phó, nhưng pháp khí có uy lực như thế nào thì phải xem người sử dụng ra sao.
Những đòn tấn công trước đó của Đoạn Lệ đều khiến thực lực của đối phương yếu đi. Sau đó hai người lại dùng lời nói chọc giận đối phương, khiến cho người nó bắt buộc phải gọi Bách Diện Quỷ ra. Chỉ cần giết được Bách Diện Quỷ, người nọ sẽ mất sức mạnh thao túng phướn dẫn hồn.
Kỳ Vô Quá nhìn Bách Diện Quỷ xuất hiện rồi, làn sương xám lập tức nhạt màu đi, cho nên cậu biết kế sách của Đoạn Lệ đã có tác dụng.
Bây giờ điều cậu cần làm chính là đứng sang một bên để Đoạn Lệ chuyên tâm phát huy toàn bộ sức mạnh, dùng kiếm giết Bách Diện Quỷ kia.
Đây là lần đầu tiên Kỳ Vô Quá thấy Đoạn Lệ dùng kiếm, tình huống này đã giúp cậu hiểu rõ vì sao đệ tử nhà họ Đoạn phải tập võ rồi.
Đoạn Lệ ở phía trước nhanh nhẹn né tránh, bước chân lưu loát đâm từng kiếm ra, mặt người quanh quẩn trên Bách Diện Quỷ bị tước xuống.
Những gương mặt bị cắt xuống kia lại vặn vẹo hóa thành sương mù tan vào lớp sương xám, thế nhưng lại bị ngọn lửa đỏ kim đốt đến mức giãy giụa.
Tình huống bây giờ trông rất quỷ dị, hàng vạn gương mặt hét lên thảm thiết, bị ngọn lửa bỏng cháy bám vào cắn nuốt.
Kỳ Vô Quá lại tìm được cảm hứng đứng múa kiếm dưới trăng từ trên người Đoạn Lệ.
“Tiếc quá, nhạc đệm lần này lại là tiếng hét thảm thiết của quỷ vật, nếu có người đàn khúc nhạc đệm…”
Kỳ Vô Quá thở dài.
Giọng nói của cậu không lớn, nhưng không hiểu vì sao Đoạn Lệ lại nghe được.
Rõ ràng chỉ là một câu cảm khái vô nghĩa lại khiến cho Đoạn Lệ như bị sét đánh, trong đầu bỗng hiện ra một khung cảnh diễm lệ.
Ánh trăng như nước, có người múa kiếm, có người đánh đàn, sau đó cạn ly cùng uống dưới trăng.
Cảm giác mãnh liệt này khiến Đoạn Lệ bỗng trở nên thất thần, thế kiếm trong tay cũng chậm đi.
Chỉ là Đoạn Lệ thất thần như nỏ mạnh hết đà đã làm Bách Diện Quỷ chớp lấy cơ hội. Bách Diện Quỷ hung dữ hoàn toàn không màng tới thanh kiếm cắm vào chỗ hiểm của mình, để kiếm cắm sâu thêm, há miệng định cắn lấy Đoạn Lệ.
Kỳ Vô Quá thầm nghĩ hỏng rồi, đang muốn nhắc nhở Đoạn Lệ, lại thấy đối phương hoảng hốt không biết đang nghĩ gì.
Cậu cũng không rảnh để lo quá nhiều, túm lấy bùa hộ mệnh trên cổ nhào đến chặn Bách Diện Quỷ đang há to miệng.
Bùa hộ mệnh kia gặp phải âm khí nồng nặc lập tức sáng rực lên, tỏa ra vòng sáng bảo vệ trong suốt, chặn đứng miệng của Bách Diện Quỷ.
Kỳ Vô Quá thấy tình hình hơi ổn định mới dám nhìn lướt qua Đoạn Lệ.
Chỉ thấy Đoạn Lệ nhíu chặt mày, hai mắt thất thần, rõ ràng vẫn chưa hồi phục lại khỏi cơn bất ổn.
Người đứng trong làn sương xám cũng phát hiện sự khác thường của Đoạn Lệ. Bọn chúng vốn đến để bắt Kỳ Vô Quá, bây giờ Đoạn Lệ xảy ra vấn đề, Kỳ Vô Quá lại hết đồ bảo vệ, tất nhiên sẽ là cơ hội trời cho.
Người nhà họ Chu trong sương xám nhớ đến mấy năm nay bị nhà họ Đoạn đè đầu cưỡi cổ khiến nhà họ Chu bọn chúng khó có cơ hội trở mình, một khi vị kia hoàn toàn khôi phục thì giết kẻ hèn nhà họ Đoạn sẽ dễ như trở bàn tay.
Chẳng qua chỉ là một cái phướn dẫn hồn mà thôi, hủy đi như vậy cũng xem như là trao đổi có lời.
**************
(1) Phướn: Là một loại cờ dài có hình chữ nhật, thường được treo trong các dịp cúng tế hoặc đám tang, trong chùa chiền.
Với tình huống này, cách tốt nhất đối với người bình thường như cậu chính là ở yên bên cạnh, đừng nên lao ra vướng tay vướng chân.
Đoạn Lệ nói: “Cậu có giữ bùa hộ mệnh đó không?”
Kỳ Vô Quá gật đầu, lấy bùa hộ mệnh treo trên cổ ra. Lần trước ở thôn Thiên Đường mượn được cái bùa này, Kỳ Vô Quá vốn định đưa nó cho Đoạn Lệ nhưng lại bị từ chối.
Lý do là so với Đoạn Lệ, Kỳ Vô Quá mới là người không có năng lực tự bảo vệ mình. Bây giờ hai người đã trở thành đồng đội được trói định với nhau, thực lực của tổ đội vốn là người này mạnh hơn bù đắp cho người kia, tạo thế cân bằng.
Kỳ Vô Quá cứ vậy mà bị thuyết phục, bình thản tiếp nhận bùa hộ mệnh vừa nhìn là biết không tầm thường này.
Tuy Đoạn Lệ không nói cho cậu biết cách sử dụng, nhưng Kỳ Vô Quá cũng biết loại pháp khí như vậy phải đến lúc mấu chốt nhất mới lấy ra.
Cho nên trong tình huống bình thường, cậu sẽ không đeo trên người mà cất nó trong túi.
Làn sương xám phía bên kia đã hơi kích động, dưới sự thôi động của người nọ mà lao về phía hai người.
Lúc tới gần, sương xám chia ra thành hai luồng nhỏ, sau đó ngưng kết ra thực thể.
Đó là những con quỷ thấp bé kỳ lạ chỉ cao đến đầu gối hai người, cái đầu rất lớn, tay chân lại bị teo nhỏ nhưng động tác rất nhanh.
Chỉ thấy chân của con quỷ kia vừa đạp lên đất đã nhào về phía Đoạn Lệ. Loại quỷ thấp bé ấy phải gánh cái đầu cực lớn trên cổ, ngũ quan trên mặt vặn xoắn vào nhau.
Rõ ràng chỉ là một cái miệng nhỏ, thế nhưng khi há ra lại để lộ cái hố như có thể nuốt được đầu của người trưởng thành vào.
Đoạn Lệ không lùi mà tiến tới, Kỳ Vô Quá không thấy rõ động tác trong tay hắn, chỉ thấy ở đó có một ngọn lửa màu đỏ kim sáng lên, sau đó hóa thành chim lửa đánh về phía quỷ con.
Tuy động tác của những con quỷ kia mau lẹ, thế nhưng vẫn không tránh thoát được chim lửa lao đến.
Quỷ vật đua nhau phát ra tiếng kêu thảm thiết lăn trên đất, cuối cùng phải lui vào trong sương xám.
Đoạn Lệ lại không chịu buông tha những quỷ vật đó, bàn tay nâng lên, mấy con chim lửa lại biến thành xiềng xích cuốn lấy từng con quỷ, sau đó hoàn toàn biến mất vào cuốn Bách Quỷ Lục không biết xuất hiện trên tay hắn từ bao giờ.
“Nhóc con nhà họ Đoạn kia! Mày đừng có khinh người quá đáng.”
Đoạn Lệ không thèm để ý, nói: “Tôi không muốn xen vào việc của người khác, chỉ là gặp phải mấy con anh linh nên muốn siêu độ bớt mà thôi.”
Kỳ Vô Quá nghe xong bỗng cảm thấy kinh ngạc, thì ra những con quỷ xuất hiện trong màn sương xám kia lại là anh linh.
Tuy cậu không rành chuyện giới huyền môn lắm, nhưng lại đọc được không ít thông tin về anh linh trong mấy cuốn ghi chép về dân gian. Trẻ con chưa được sinh ra đã chết non hoặc không thuận lợi ra đời có chấp niệm đơn giản nhất, đồng thời cũng dày nhất.
Đó là chấp niệm được sinh ra.
Không ngờ nhà họ Chu lại dám sử dụng anh linh làm vật sai khiến, đúng là táng tận lương tâm.
Sau khi Đoạn Lệ thu hết anh linh vào Bách Quỷ Lục vẫn chưa hề dừng lại, ngọn lửa trên người những con chim lửa kia càng thêm nóng, hoàn toàn biến thành màu vàng chói, cứ vậy mà lao vào làn sương xám kia.
Cũng không biết sương xám này được cấu tạo từ gì, chim lửa vừa tiến vào trong đó đã bị nuốt sạch.
Đoạn Lệ vẫn lạnh nhạt như cũ, cứ như việc không thể phá được lớp sương xám kia không hề ảnh hưởng gì tới hắn vậy.
Từng con chim lửa bay vào lớp sương xám như thiêu thân lao đầu vào lửa. Trong sương xám lại có tiếng nói vang lên, không phải giọng già nua kia mà là giọng của một thanh niên trẻ tuổi, ngông cuồng tùy tiện không biết sâu cạn.
“Đừng tốn công vô ích nữa, nhà họ Đoạn các người cũng không phải không biết đây là đồ gia truyền của nhà họ Chu.” Giọng của thanh niên hơi cao lên, mang theo chút đắc ý, “Để đối phó với tiểu thúc nhà họ Đoạn, chúng tôi phải chuẩn bị đầy đủ thôi.”
Kỳ Vô Quá nghe xong, nhịn không được bật cười. Thanh niên này đúng là thú vị, rõ ràng là đang đối đầu với kẻ địch lại nhịn không được khoe đồ tốt nhà mình. Cậu ta đang khiêu khích mà như thi khoe của vậy.
Đôi mắt Đoạn Lệ hơi híp lại, nói: “Phướn(1) dẫn hồn à? Có lẽ tổ tiên nhà họ Chu trước đây cũng không ngờ các người sẽ dùng chúng.”
“Mau giao Kỳ Vô Quá ra đây!”
Giọng nói của Đoạn Lệ không hề dao động, mà người sau lớp sương xám kia như có ý vừa trào phúng vừa tức giận.
Cũng không biết người bên kia làm gì, tốc độ của sương xám càng lúc càng nhanh, từ bị động cắn nuốt chim lửa trở thành chủ động tới gần những con chim lửa đó cắn nuốt lấy chúng.
Kỳ Vô Quá nhìn tầng sương xám này, cảm thấy trong lòng hơi động.
Lúc ở trạm chuyển phát nhanh của rương tinh kia, bởi vì cảnh tượng không lớn cho lắm, cho nên cậu đã từng có ý định thử đi qua biên giới của nó.
Kỳ Vô Quá đoán rằng, vì để khống chế người chơi, ở chỗ biên giới có thể sẽ xuất hiện ảo giác quỷ đánh tường. Rõ ràng là trước mắt có đường, nhưng chỉ cần bước qua một bước sẽ về chỗ cũ ngay.
Nhưng sự thật lại không phải như thế, biên giới đơn giản mà gãy gọn hơn cậu nghĩ nhiều, bởi vì nó bao phủ một tầng sương xám.
Bức tường sương xám cuồn cuộn như đang cảnh cáo không được bước vào.
“Cậu đang nghĩ gì vậy?”
Kỳ Vô Quá hồi hồn, phát hiện Đoạn Lệ vậy mà vẫn còn dư sức quay đầu nhìn mình một cái.
Cậu không trả lời hắn, chỉ vào làn sương xám đó hỏi: “Cái kia có dùng được không?”
Đoạn Lệ nói: “Phướn dẫn hồn có dùng được hay không cũng phải xem thực lực của người sử dụng.”
Kỳ Vô Quá nghe xong, nhịn không được bật cười. Cậu phát hiện bình thường Đoạn Lệ rất kiệm lời, thế nhưng châm chọc người khác thì không thua kém ai.
“Cậu đang nghĩ gì vậy?” Đoạn Lệ lại lặp câu nói đó, “Hình như cậu đã từng gặp thứ này rồi.”
“Ừ.” Kỳ Vô Quá gật đầu, sau đó đi qua ghé vào tai Đoạn Lệ, “Không gian quỷ vực.”
Đoạn Lệ khẽ gật đầu, giải thích cho cậu nghe: “Món pháp khí này của nhà họ Chu đã tồn tại từ lâu, không ai biết lai lịch ra sao, hẳn là không phải người nhà họ Chu luyện chế ra.”
Hai người lần nữa không coi ai ra gì mà bàn tán, cho nên lại chọc giận người đứng trong làn sương xám.
Đối phương tức đến mức nói không thành lời, biểu hiện duy nhất là tốc độ bay của sương xám càng lúc càng nhanh.
Trong làn sương đó ngưng tụ thành một quỷ vật thật lớn.
Quỷ vật xuất hiện lần này rất giống với những oán quỷ họ gặp phải ở viện điều dưỡng, cái đầu cực lớn, xung quanh có các gương mặt khác nhau.
Điểm khác biệt duy nhất là quỷ vật trước mắt được thực thể hóa, hơn nữa còn hung dữ hơn.
Quỷ vật này vừa xuất hiện đã phát ra tiếng tru lớn khiến người ta phải sởn gai ốc. Nếu có người thường ở đây, có lẽ chỉ cần nghe xong tiếng tru đó là sẽ hồn rời khỏi xác.
Bình thường sẽ có ba hồn bảy phách, nhưng chỉ cần một hồn một phách lọt vào đó đều sẽ đồng nghĩa với việc chết đi.
Quỷ vật vô tận sẽ nhân cơ hội xé nát cơ thể không đủ dương khí, hoặc là chiếm cứ cơ thể vô chủ.
Áp lực trên người Đoạn Lệ lập tức lớn lên, không rảnh để bàn luận về lai lịch của sương xám với Kỳ Vô Quá.
Hắn nhìn Kỳ Vô Quá, xác nhận đối phương miễn dịch với tiếng tru của Bách Diện Quỷ rồi mới quay lại đối diện với nó.
Kỳ Vô Quá thấy hắn lấy một thanh kiếm ra từ chiếc túi hay đeo bên người, nói là kiếm cũng không đúng, bởi vì nó chỉ là một cái chuôi kiếm.
Đoạn Lệ cắn đầu lưỡi phun lên chuôi kiếm, máu ở đầu lưỡi là chí dương, trời sinh có thể khắc chế ma quỷ.
Phía trên chuôi kiếm bỗng xuất hiện ánh đỏ vàng lóe lên như mặt trời lúc bình minh.
Thật ra vừa rồi hai người cũng không phải chỉ đang tán nhảm, dưới tình huống như vậy còn thảnh thơi thảo luận mối quan hệ giữa phướn dẫn hồn và nhà họ Chu, mà thật ra họ còn đang bàn kế hoạch.
Chỉ cần nhìn ánh mắt của Đoạn Lệ, Kỳ Vô Quá đã biết ý đối phương.
Phướn dẫn hồn là pháp khí có gốc gác thâm sâu không dễ đối phó, nhưng pháp khí có uy lực như thế nào thì phải xem người sử dụng ra sao.
Những đòn tấn công trước đó của Đoạn Lệ đều khiến thực lực của đối phương yếu đi. Sau đó hai người lại dùng lời nói chọc giận đối phương, khiến cho người nó bắt buộc phải gọi Bách Diện Quỷ ra. Chỉ cần giết được Bách Diện Quỷ, người nọ sẽ mất sức mạnh thao túng phướn dẫn hồn.
Kỳ Vô Quá nhìn Bách Diện Quỷ xuất hiện rồi, làn sương xám lập tức nhạt màu đi, cho nên cậu biết kế sách của Đoạn Lệ đã có tác dụng.
Bây giờ điều cậu cần làm chính là đứng sang một bên để Đoạn Lệ chuyên tâm phát huy toàn bộ sức mạnh, dùng kiếm giết Bách Diện Quỷ kia.
Đây là lần đầu tiên Kỳ Vô Quá thấy Đoạn Lệ dùng kiếm, tình huống này đã giúp cậu hiểu rõ vì sao đệ tử nhà họ Đoạn phải tập võ rồi.
Đoạn Lệ ở phía trước nhanh nhẹn né tránh, bước chân lưu loát đâm từng kiếm ra, mặt người quanh quẩn trên Bách Diện Quỷ bị tước xuống.
Những gương mặt bị cắt xuống kia lại vặn vẹo hóa thành sương mù tan vào lớp sương xám, thế nhưng lại bị ngọn lửa đỏ kim đốt đến mức giãy giụa.
Tình huống bây giờ trông rất quỷ dị, hàng vạn gương mặt hét lên thảm thiết, bị ngọn lửa bỏng cháy bám vào cắn nuốt.
Kỳ Vô Quá lại tìm được cảm hứng đứng múa kiếm dưới trăng từ trên người Đoạn Lệ.
“Tiếc quá, nhạc đệm lần này lại là tiếng hét thảm thiết của quỷ vật, nếu có người đàn khúc nhạc đệm…”
Kỳ Vô Quá thở dài.
Giọng nói của cậu không lớn, nhưng không hiểu vì sao Đoạn Lệ lại nghe được.
Rõ ràng chỉ là một câu cảm khái vô nghĩa lại khiến cho Đoạn Lệ như bị sét đánh, trong đầu bỗng hiện ra một khung cảnh diễm lệ.
Ánh trăng như nước, có người múa kiếm, có người đánh đàn, sau đó cạn ly cùng uống dưới trăng.
Cảm giác mãnh liệt này khiến Đoạn Lệ bỗng trở nên thất thần, thế kiếm trong tay cũng chậm đi.
Chỉ là Đoạn Lệ thất thần như nỏ mạnh hết đà đã làm Bách Diện Quỷ chớp lấy cơ hội. Bách Diện Quỷ hung dữ hoàn toàn không màng tới thanh kiếm cắm vào chỗ hiểm của mình, để kiếm cắm sâu thêm, há miệng định cắn lấy Đoạn Lệ.
Kỳ Vô Quá thầm nghĩ hỏng rồi, đang muốn nhắc nhở Đoạn Lệ, lại thấy đối phương hoảng hốt không biết đang nghĩ gì.
Cậu cũng không rảnh để lo quá nhiều, túm lấy bùa hộ mệnh trên cổ nhào đến chặn Bách Diện Quỷ đang há to miệng.
Bùa hộ mệnh kia gặp phải âm khí nồng nặc lập tức sáng rực lên, tỏa ra vòng sáng bảo vệ trong suốt, chặn đứng miệng của Bách Diện Quỷ.
Kỳ Vô Quá thấy tình hình hơi ổn định mới dám nhìn lướt qua Đoạn Lệ.
Chỉ thấy Đoạn Lệ nhíu chặt mày, hai mắt thất thần, rõ ràng vẫn chưa hồi phục lại khỏi cơn bất ổn.
Người đứng trong làn sương xám cũng phát hiện sự khác thường của Đoạn Lệ. Bọn chúng vốn đến để bắt Kỳ Vô Quá, bây giờ Đoạn Lệ xảy ra vấn đề, Kỳ Vô Quá lại hết đồ bảo vệ, tất nhiên sẽ là cơ hội trời cho.
Người nhà họ Chu trong sương xám nhớ đến mấy năm nay bị nhà họ Đoạn đè đầu cưỡi cổ khiến nhà họ Chu bọn chúng khó có cơ hội trở mình, một khi vị kia hoàn toàn khôi phục thì giết kẻ hèn nhà họ Đoạn sẽ dễ như trở bàn tay.
Chẳng qua chỉ là một cái phướn dẫn hồn mà thôi, hủy đi như vậy cũng xem như là trao đổi có lời.
**************
(1) Phướn: Là một loại cờ dài có hình chữ nhật, thường được treo trong các dịp cúng tế hoặc đám tang, trong chùa chiền.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất