Sau Khi Về Hưu Phán Quan Tham Gia Trò Chơi Chạy Trốn
Chương 121: Du khách kỳ lạ
Lúc Kỳ Vô Quá và Đoàn Lệ ra khỏi nhà ăn cũng là lúc mặt trời ngả về tây, chân trời lát một tầng ráng mây hồng như dải lụa vàng, mờ ảo phản chiếu trên mặt biển.
Kỳ Vô Quá nói với Đoàn Lệ: “Hình như chúng ta chưa từng ra bờ cát đi ngắm biển bao giờ, cảnh đẹp như vậy, không nằm hưởng gió biển thì quá phí.”
Đoàn Lệ không hứng thú lắm với những thứ giải trí tầm phào như vậy, nghe Kỳ Vô Quá nói thế chỉ trả lời: “Nếu cậu muốn đi thì qua đi.”
Hạng mục kinh doanh nhiều nhất trên đảo trừ quán ăn ra thì chính là khách sạn.
Mấy khách sạn có tầm phóng mắt tốt nằm ở phía tây bờ cát, lúc này là lúc phù hợp nhất để ngắm cảnh mặt trời lặn.
Vị trí địa lý của đảo là tây thấp đông cao, phía tây có bờ cát trắng chạy dài, còn phía đông là vách đá dựng đứng.
Vì để đẩy mạnh sự phát triển của du lịch, các cơ sở kinh doanh trên đảo phần lớn đều nằm ở sườn tây bằng phẳng, còn khu vực sinh sống của cư dân đảo nằm ở sườn đông. Mà khu vực tối cao nằm giữa sườn tây và sườn đông là phủ của anh Tiền – chủ hải đảo.
Người bệnh bị ốc cắt phải của phòng khám Đoàn Lệ sống ở phía đông bờ biển.
Hai người đi dọc bờ cát tiến về phía trước, Kỳ Vô Quá liên tục nhìn những căn khách sạn nằm khuất sau cây nhiệt đới. Trên bờ cát vẫn không có lấy một bóng người, trừ tiếng sóng biển ra thì không còn âm thanh nào khác.
Kỳ Vô Quá dừng lại, tìm một chiếc ghế trên cát ngồi xuống, Đoàn Lệ cũng ngồi bên cạnh cậu. Cậu nhìn ra mặt biển phẳng lặng phía xa, nói: “Nếu không phải vừa rồi thấy nhiều người ở tiệm cơm Giản Thần như vậy, tôi còn tưởng đây là đảo hoang.”
Đoàn Lệ nói: “Những du khách đó rất kỳ lạ.”
Trong khi cả hai đang nói chuyện với nhau, Kỳ Vô Quá nghe thấy phía sau có tiếng động vọng đến.
Cậu xoay người, lập tức nhìn thấy có người đi trên con đường từ khách sạn ra bờ cát. Người nọ mặc một cái quần tắm sặc sỡ, đeo chiếc kính râm, đầy đủ đặc trưng cơ bản của một du khách.
Mục đích của du khách này rất rõ ràng, đi thẳng đến bên ghế phơi nắng ngửa mặt nằm xuống, còn thở dài một tiếng đầy thỏa mãn. Thậm chí người đó còn không thấy Kỳ Vô Quá và Đoàn Lệ, chỉ lo hưởng thụ ánh nắng cuối ngày.
Kỳ Vô Quá nhìn du khách kỳ lạ nằm trên ghế, không nóng vội chạy qua mà cứ ngồi vậy quan sát.
Du khách nằm một lát rồi cởi kính râm xuống, cứ vậy mà trừng mắt nhìn thẳng lên trời, vẻ mặt dại ra.
Kỳ Vô Quá càng nhìn càng cảm thấy khó hiểu, hành động của du khách này rất chậm chạp, không phải như mấy con cương thi, chỉ là hơi ngơ ngẩn mà thôi.
Du khách cứ phơi nắng như vậy, sau đó gã đột nhiên há miệng thở dốc, phát ra âm thanh nghẹn ngào: “Nước, nước! Tôi sắp bị phơi chết rồi.”
“?”
Kỳ Vô Quá nhìn du khách vốn đang hưởng thụ ánh nắng lại đột nhiên như chịu kích thích nào đó, đau đớn dần hiện lên trên mặt.
Nhưng dù là thế, du khách này vẫn cứ lười biếng nằm ngửa trên ghế, vừa như không muốn rời đi, vừa như không thể khống chế cơ thể của mình.
“Nước, cứu tôi với…”
Kỳ Vô Quá thở dài, không tự hỏi xem vì sao người này lại hành động kỳ quặc như vậy mà đứng lên đi xung quanh một vòng. Cậu tìm thấy một cái thùng gần khách sạn, múc đầy nước rồi đi lên bờ cát.
Cậu hỏi: “Anh muốn uống nước hay sao?”
Du khách nói: “Mau hắt nước lên người tôi đi, cảm ơn.”
“…”
Kỳ Vô Quá làm theo lời gã, hắt thẳng xô nước lên người du khách. Lúc này gã mới thở phào một hơi, miễn cưỡng khống chế cơ thể ngồi dậy.
“Giờ này ra phơi nắng vẫn còn gắt quá.”
Trên mặt gã để lộ biểu cảm vô cùng bi thương, nói: “Tôi thích phơi nắng lắm, chỉ là…”
Du khách kia trông có vẻ bị đả kích rất nặng, sau khi cảm ơn liên tiếp mấy lần liền lê bước chân nặng trĩu về phía khách sạn.
Kỳ Vô Quá nhìn chằm chằm bóng lưng gã hồi lâu, cậu vẫn luôn cảm thấy mấy lời của du khách rất quỷ dị. Loại quỷ dị này không phải là trực giác phi khoa học lúc sắp gặp nguy hiểm trong không gian quỷ vực, mà là cảm giác kỳ lạ bất thường.
Cuối cùng cậu quay qua xin Đoàn Lệ giúp đỡ: “Anh thấy sao?”
Đoàn Lệ nói: “Du khách này rất kỳ quái, không giống NPC bình thường, vả lại không mang tính uy hiếp.”
“Trực giác dã thú của anh chuẩn hơn tôi nhiều, đúng là người kia không mang lại cảm giác uy hiếp.”
Kỳ Vô Quá gật đầu, cảm thấy Đoàn Lệ miêu tả rất chính xác, loại an toàn không có bất cứ uy hiếp nào như vậy trong không gian quỷ vực vô cùng kỳ lạ. Cậu thầm ghi nhớ biểu hiện của du khách vào đầu, sau đó theo Đoàn Lệ đi dọc bờ cát quay về.
Đợi tới lúc hoàng hôn hoàn toàn đáp xuống mặt biển bằng phẳng, bờ cát dần trở nên náo nhiệt, những du khách trốn trong khách sạn cả ngày lao ra ngoài, vui cười đùa giỡn trên bãi cát đầy gió.
Lúc rời đi Kỳ Vô Quá còn quay đầu nhìn thoáng qua cảnh tượng trên biển, nói: “Ngày ngủ đêm bay, có loại sinh vật nào có tập tính này không?”
“Quỷ.” Đoàn Lệ trầm giọng nói.
Kỳ Vô Quá liếc nhìn hắn, nói: “Nếu du khách trên bãi cát này toàn là quỷ, thế thì trò chơi này phải có tổng cộng mấy ngàn con quỷ, còn là hải đảo ngăn cách với thế giới bên ngoài, có lẽ đây là độ khó địa ngục trong truyền thuyết đây.”
Đoàn Lệ nói: “Yên tâm, với tình huống trước mắt thì chưa chắc đã là quỷ, ít nhất cũng không đơn giản như vậy.”
Dù như thế nào, manh mối về du khách cũng chỉ mới tạm đến đó, Kỳ Vô Quá còn có chuyện sầu não hơn cần phải xử lý.
Trong nghĩa trang của cậu còn hơn trăm cỗ quan tài chưa chôn, nếu không xử lý cho ổn thỏa, ngày nào đó toàn bộ xác chết vùng dậy thì hẳn là sẽ vui lắm đây.
Kỳ Vô Quá than vãn với Đoàn Lệ, hắn lại trả lời: “Trong quỷ vực sẽ không có mấy thứ như cương thi.”
Kỳ Vô Quá nhìn hắn, nói: “Sao anh biết? Người xây dựng không gian này thật thú vị, không chừng còn tạo ra cương thi khổng lồ để dọa chúng ta.”
Đoàn Lệ vừa nghe thấy chữ khổng lồ liền nhớ tới cảnh tượng ghê tởm ngày đó, im lặng một lát mới giải thích: “Cương thi có cơ thể nhưng không có hồn, không phù hợp với điều kiện không gian quỷ vực.”
Kỳ Vô Quá ngẫm lại, cảm thấy đối phương nói khá đúng, cho nên không băn khoăn chuyện này nữa.
“Dù không có xác chết vùng dậy, nếu tôi không xử lý xong đống quan tài đó, có lẽ anh Tiền cũng sẽ không bỏ qua cho tôi.” Cậu nói, “Vừa hay công nhân bến tàu đang rảnh, tôi qua đó hỏi giá xem sao.”
Bây giờ vẫn còn sớm, chôn hết một trăm cỗ quan tài cần ít thời gian, việc này không nên chậm trễ, hai người Kỳ Vô Quá liền đi về phía bến tàu.
Vừa đi được một nửa, khi đi qua sòng bạc, cả hai chợt nghe thấy tiếng ồn ào cực lớn, có vẻ như bên trong xảy ra xung đột gì đó.
Không bao lâu sau, Cung Thụy liền vọt ra từ bên trong, khuôn mặt tỏ ra vô cùng kinh hoảng, mồ hôi lớn như hạt đậu lấm tấm trên trán, trông như đã chịu kích thích rất lớn.
Cung Thụy hoảng hốt chạy ra ngoài, lúc đến cửa không cẩn thận vướng chân ngã sóng soài từ trên bậc thang sòng bạc xuống đất. Cậu ta ngã choáng cả đầu, vất vả lắm mới trở lại bình thường, vừa ngẩng đầu đã thấy Kỳ Vô Quá nhìn mình đầy vi diệu.
“Cậu làm gì thế? Mở sòng bạc thôi mà hoảng hốt vậy?” Kỳ Vô Quá nhướng mày hỏi.
Cung Thụy không thèm quan tâm tới hình tượng chật vật của mình, thấy Kỳ Vô Quá như thấy cứu tinh, vươn tay kéo ống quần cậu: “Bên trong, bên trong có giết người, không, ăn thịt người, không phải…”
Kỳ Vô Quá dù có năng lực lý giải tức thời cũng không thể hiểu Cung Thụy đang nói gì. Cậu đang chuẩn bị hỏi lại thì Đoàn Lệ nói: “Đi vào xem.”
Đoàn Lệ nói xong không chờ Kỳ Vô Quá trả lời mà kéo luôn cậu vào.
Cung Thụy vẫn còn quỳ trên đất, bàn tay vừa nắm ống quần Kỳ Vô Quá vươn ra trên không trung. Cậu ta nhìn bóng lưng thẳng tắp của hai người chơi dày dặn kinh nghiệm, đột nhiên cảm thấy hơi tủi thân, còn hơi nghèn nghẹn.
Hiển nhiên Kỳ Vô Quá không biết tâm trạng phức tạp của Cung Thụy, cậu vừa bước vào cửa sòng bạc đã thấy cảnh tượng đám người hỗn chiến kia. Nếu không phải có Đoàn Lệ nhanh tay lẹ mắt kéo Kỳ Vô Quá lại, có thể cậu sẽ bị vạ lây thật.
Trong sòng bạc vô cùng hỗn loạn, Kỳ Vô Quá có một du khách to cao dữ tợn đứng ở giữa, trên cổ còn đeo một chuỗi vòng xích vàng lớn.
Du khách đeo vòng vàng lật cái bàn bên người, chửi ầm lên: “Chỗ này của chúng mày đúng là loại nuốt tiền!”
Những du khách xung quanh đều trốn vào chỗ kín hóng chuyện, trông rất kiêng kỵ vị khách đeo vòng vàng. Kỳ Vô Quá cũng không nhảy vào làm gì, đây không phải sản nghiệp của cậu, du khách cổ quái vẫn còn đó, lúc này mà xen vào việc người khác thì không tốt cho lắm. Cậu thấy giữa cảnh tượng hỗn loạn đó có mấy du khách rất lạ. Ngoại trừ du khách đang phá phách ở giữa và khách vây xem bên ngoài thì có lẽ du khách nằm trên mặt đất kia là thứ mà Cung Thụy đã nhắc tới trong lúc hoảng hốt.
Kỳ Vô Quá và Đoàn Lệ đã từng gặp du khách kia, đó là du khách kỳ quái đã từng phơi nắng suýt nữa chết khô trên bãi biển.
Hiện tại gã vẫn rất kỳ quái, thậm chí còn kỳ quái hơn lúc ở trên bờ cát.
Du khách nằm trên mặt đất, trên cẳng chân có một vết thương, từ hình dáng và lượng máu chảy ra có thể thấy đó hẳn là do du khách đeo vòng vàng cắn. Tạm thời bỏ qua vấn đề vì sao người đeo vòng vàng kia lúc giận giữ lại đi cắn người khác thì trông phản ứng của nạn nhân bị cắn thật sự rất kỳ lạ. Gã cứ nằm vậy trên đất, gần như không có bất cứ phản ứng gì với vết thương trên chân.
Từ biểu cảm trên mặt có thể thấy gã gần như không cảm nhận thấy cơn đau, nằm trên mặt đất sòng bạc như đang nằm hưởng thụ trên ghế gần bãi cát. Mà mọi việc xảy ra đang dần đi theo hướng giống như tình huống ở bãi biển lúc chiều.
Sau một lúc lâu, du khách bị thương chớp mắt ngồi dậy. Gã cúi đầu thoáng nhìn qua vết thương trên chân, dường như rất khó tin. Gã chầm chậm sờ vào nó, sau đó trên mặt thoáng tỏ ra đau đớn. Du khách che miệng vết thương, chỉ vào người đeo vòng vàng hỏi: “Sao… sao ông lại cắn tôi?”
Du khách đeo vòng vàng vốn đang xả giận một mình nên hơi chán, bây giờ vừa hay có kẻ nhảy ra làm bao cát, có cớ cho hắn gây chuyện.
“Bố mày cắn mày thì đã làm sao? Chưa nhai luôn mày là đã tốt bụng lắm rồi!”
“Ông!” Dù là như vậy, du khách bị thương vẫn bình thản nói, gần như không hề dao động, “Bây giờ chúng ta đều giống nhau, ông không thể làm như vậy được.”
***********
Lảm nhảm: Ò ó có mùi chua chua =)))
Kỳ Vô Quá nói với Đoàn Lệ: “Hình như chúng ta chưa từng ra bờ cát đi ngắm biển bao giờ, cảnh đẹp như vậy, không nằm hưởng gió biển thì quá phí.”
Đoàn Lệ không hứng thú lắm với những thứ giải trí tầm phào như vậy, nghe Kỳ Vô Quá nói thế chỉ trả lời: “Nếu cậu muốn đi thì qua đi.”
Hạng mục kinh doanh nhiều nhất trên đảo trừ quán ăn ra thì chính là khách sạn.
Mấy khách sạn có tầm phóng mắt tốt nằm ở phía tây bờ cát, lúc này là lúc phù hợp nhất để ngắm cảnh mặt trời lặn.
Vị trí địa lý của đảo là tây thấp đông cao, phía tây có bờ cát trắng chạy dài, còn phía đông là vách đá dựng đứng.
Vì để đẩy mạnh sự phát triển của du lịch, các cơ sở kinh doanh trên đảo phần lớn đều nằm ở sườn tây bằng phẳng, còn khu vực sinh sống của cư dân đảo nằm ở sườn đông. Mà khu vực tối cao nằm giữa sườn tây và sườn đông là phủ của anh Tiền – chủ hải đảo.
Người bệnh bị ốc cắt phải của phòng khám Đoàn Lệ sống ở phía đông bờ biển.
Hai người đi dọc bờ cát tiến về phía trước, Kỳ Vô Quá liên tục nhìn những căn khách sạn nằm khuất sau cây nhiệt đới. Trên bờ cát vẫn không có lấy một bóng người, trừ tiếng sóng biển ra thì không còn âm thanh nào khác.
Kỳ Vô Quá dừng lại, tìm một chiếc ghế trên cát ngồi xuống, Đoàn Lệ cũng ngồi bên cạnh cậu. Cậu nhìn ra mặt biển phẳng lặng phía xa, nói: “Nếu không phải vừa rồi thấy nhiều người ở tiệm cơm Giản Thần như vậy, tôi còn tưởng đây là đảo hoang.”
Đoàn Lệ nói: “Những du khách đó rất kỳ lạ.”
Trong khi cả hai đang nói chuyện với nhau, Kỳ Vô Quá nghe thấy phía sau có tiếng động vọng đến.
Cậu xoay người, lập tức nhìn thấy có người đi trên con đường từ khách sạn ra bờ cát. Người nọ mặc một cái quần tắm sặc sỡ, đeo chiếc kính râm, đầy đủ đặc trưng cơ bản của một du khách.
Mục đích của du khách này rất rõ ràng, đi thẳng đến bên ghế phơi nắng ngửa mặt nằm xuống, còn thở dài một tiếng đầy thỏa mãn. Thậm chí người đó còn không thấy Kỳ Vô Quá và Đoàn Lệ, chỉ lo hưởng thụ ánh nắng cuối ngày.
Kỳ Vô Quá nhìn du khách kỳ lạ nằm trên ghế, không nóng vội chạy qua mà cứ ngồi vậy quan sát.
Du khách nằm một lát rồi cởi kính râm xuống, cứ vậy mà trừng mắt nhìn thẳng lên trời, vẻ mặt dại ra.
Kỳ Vô Quá càng nhìn càng cảm thấy khó hiểu, hành động của du khách này rất chậm chạp, không phải như mấy con cương thi, chỉ là hơi ngơ ngẩn mà thôi.
Du khách cứ phơi nắng như vậy, sau đó gã đột nhiên há miệng thở dốc, phát ra âm thanh nghẹn ngào: “Nước, nước! Tôi sắp bị phơi chết rồi.”
“?”
Kỳ Vô Quá nhìn du khách vốn đang hưởng thụ ánh nắng lại đột nhiên như chịu kích thích nào đó, đau đớn dần hiện lên trên mặt.
Nhưng dù là thế, du khách này vẫn cứ lười biếng nằm ngửa trên ghế, vừa như không muốn rời đi, vừa như không thể khống chế cơ thể của mình.
“Nước, cứu tôi với…”
Kỳ Vô Quá thở dài, không tự hỏi xem vì sao người này lại hành động kỳ quặc như vậy mà đứng lên đi xung quanh một vòng. Cậu tìm thấy một cái thùng gần khách sạn, múc đầy nước rồi đi lên bờ cát.
Cậu hỏi: “Anh muốn uống nước hay sao?”
Du khách nói: “Mau hắt nước lên người tôi đi, cảm ơn.”
“…”
Kỳ Vô Quá làm theo lời gã, hắt thẳng xô nước lên người du khách. Lúc này gã mới thở phào một hơi, miễn cưỡng khống chế cơ thể ngồi dậy.
“Giờ này ra phơi nắng vẫn còn gắt quá.”
Trên mặt gã để lộ biểu cảm vô cùng bi thương, nói: “Tôi thích phơi nắng lắm, chỉ là…”
Du khách kia trông có vẻ bị đả kích rất nặng, sau khi cảm ơn liên tiếp mấy lần liền lê bước chân nặng trĩu về phía khách sạn.
Kỳ Vô Quá nhìn chằm chằm bóng lưng gã hồi lâu, cậu vẫn luôn cảm thấy mấy lời của du khách rất quỷ dị. Loại quỷ dị này không phải là trực giác phi khoa học lúc sắp gặp nguy hiểm trong không gian quỷ vực, mà là cảm giác kỳ lạ bất thường.
Cuối cùng cậu quay qua xin Đoàn Lệ giúp đỡ: “Anh thấy sao?”
Đoàn Lệ nói: “Du khách này rất kỳ quái, không giống NPC bình thường, vả lại không mang tính uy hiếp.”
“Trực giác dã thú của anh chuẩn hơn tôi nhiều, đúng là người kia không mang lại cảm giác uy hiếp.”
Kỳ Vô Quá gật đầu, cảm thấy Đoàn Lệ miêu tả rất chính xác, loại an toàn không có bất cứ uy hiếp nào như vậy trong không gian quỷ vực vô cùng kỳ lạ. Cậu thầm ghi nhớ biểu hiện của du khách vào đầu, sau đó theo Đoàn Lệ đi dọc bờ cát quay về.
Đợi tới lúc hoàng hôn hoàn toàn đáp xuống mặt biển bằng phẳng, bờ cát dần trở nên náo nhiệt, những du khách trốn trong khách sạn cả ngày lao ra ngoài, vui cười đùa giỡn trên bãi cát đầy gió.
Lúc rời đi Kỳ Vô Quá còn quay đầu nhìn thoáng qua cảnh tượng trên biển, nói: “Ngày ngủ đêm bay, có loại sinh vật nào có tập tính này không?”
“Quỷ.” Đoàn Lệ trầm giọng nói.
Kỳ Vô Quá liếc nhìn hắn, nói: “Nếu du khách trên bãi cát này toàn là quỷ, thế thì trò chơi này phải có tổng cộng mấy ngàn con quỷ, còn là hải đảo ngăn cách với thế giới bên ngoài, có lẽ đây là độ khó địa ngục trong truyền thuyết đây.”
Đoàn Lệ nói: “Yên tâm, với tình huống trước mắt thì chưa chắc đã là quỷ, ít nhất cũng không đơn giản như vậy.”
Dù như thế nào, manh mối về du khách cũng chỉ mới tạm đến đó, Kỳ Vô Quá còn có chuyện sầu não hơn cần phải xử lý.
Trong nghĩa trang của cậu còn hơn trăm cỗ quan tài chưa chôn, nếu không xử lý cho ổn thỏa, ngày nào đó toàn bộ xác chết vùng dậy thì hẳn là sẽ vui lắm đây.
Kỳ Vô Quá than vãn với Đoàn Lệ, hắn lại trả lời: “Trong quỷ vực sẽ không có mấy thứ như cương thi.”
Kỳ Vô Quá nhìn hắn, nói: “Sao anh biết? Người xây dựng không gian này thật thú vị, không chừng còn tạo ra cương thi khổng lồ để dọa chúng ta.”
Đoàn Lệ vừa nghe thấy chữ khổng lồ liền nhớ tới cảnh tượng ghê tởm ngày đó, im lặng một lát mới giải thích: “Cương thi có cơ thể nhưng không có hồn, không phù hợp với điều kiện không gian quỷ vực.”
Kỳ Vô Quá ngẫm lại, cảm thấy đối phương nói khá đúng, cho nên không băn khoăn chuyện này nữa.
“Dù không có xác chết vùng dậy, nếu tôi không xử lý xong đống quan tài đó, có lẽ anh Tiền cũng sẽ không bỏ qua cho tôi.” Cậu nói, “Vừa hay công nhân bến tàu đang rảnh, tôi qua đó hỏi giá xem sao.”
Bây giờ vẫn còn sớm, chôn hết một trăm cỗ quan tài cần ít thời gian, việc này không nên chậm trễ, hai người Kỳ Vô Quá liền đi về phía bến tàu.
Vừa đi được một nửa, khi đi qua sòng bạc, cả hai chợt nghe thấy tiếng ồn ào cực lớn, có vẻ như bên trong xảy ra xung đột gì đó.
Không bao lâu sau, Cung Thụy liền vọt ra từ bên trong, khuôn mặt tỏ ra vô cùng kinh hoảng, mồ hôi lớn như hạt đậu lấm tấm trên trán, trông như đã chịu kích thích rất lớn.
Cung Thụy hoảng hốt chạy ra ngoài, lúc đến cửa không cẩn thận vướng chân ngã sóng soài từ trên bậc thang sòng bạc xuống đất. Cậu ta ngã choáng cả đầu, vất vả lắm mới trở lại bình thường, vừa ngẩng đầu đã thấy Kỳ Vô Quá nhìn mình đầy vi diệu.
“Cậu làm gì thế? Mở sòng bạc thôi mà hoảng hốt vậy?” Kỳ Vô Quá nhướng mày hỏi.
Cung Thụy không thèm quan tâm tới hình tượng chật vật của mình, thấy Kỳ Vô Quá như thấy cứu tinh, vươn tay kéo ống quần cậu: “Bên trong, bên trong có giết người, không, ăn thịt người, không phải…”
Kỳ Vô Quá dù có năng lực lý giải tức thời cũng không thể hiểu Cung Thụy đang nói gì. Cậu đang chuẩn bị hỏi lại thì Đoàn Lệ nói: “Đi vào xem.”
Đoàn Lệ nói xong không chờ Kỳ Vô Quá trả lời mà kéo luôn cậu vào.
Cung Thụy vẫn còn quỳ trên đất, bàn tay vừa nắm ống quần Kỳ Vô Quá vươn ra trên không trung. Cậu ta nhìn bóng lưng thẳng tắp của hai người chơi dày dặn kinh nghiệm, đột nhiên cảm thấy hơi tủi thân, còn hơi nghèn nghẹn.
Hiển nhiên Kỳ Vô Quá không biết tâm trạng phức tạp của Cung Thụy, cậu vừa bước vào cửa sòng bạc đã thấy cảnh tượng đám người hỗn chiến kia. Nếu không phải có Đoàn Lệ nhanh tay lẹ mắt kéo Kỳ Vô Quá lại, có thể cậu sẽ bị vạ lây thật.
Trong sòng bạc vô cùng hỗn loạn, Kỳ Vô Quá có một du khách to cao dữ tợn đứng ở giữa, trên cổ còn đeo một chuỗi vòng xích vàng lớn.
Du khách đeo vòng vàng lật cái bàn bên người, chửi ầm lên: “Chỗ này của chúng mày đúng là loại nuốt tiền!”
Những du khách xung quanh đều trốn vào chỗ kín hóng chuyện, trông rất kiêng kỵ vị khách đeo vòng vàng. Kỳ Vô Quá cũng không nhảy vào làm gì, đây không phải sản nghiệp của cậu, du khách cổ quái vẫn còn đó, lúc này mà xen vào việc người khác thì không tốt cho lắm. Cậu thấy giữa cảnh tượng hỗn loạn đó có mấy du khách rất lạ. Ngoại trừ du khách đang phá phách ở giữa và khách vây xem bên ngoài thì có lẽ du khách nằm trên mặt đất kia là thứ mà Cung Thụy đã nhắc tới trong lúc hoảng hốt.
Kỳ Vô Quá và Đoàn Lệ đã từng gặp du khách kia, đó là du khách kỳ quái đã từng phơi nắng suýt nữa chết khô trên bãi biển.
Hiện tại gã vẫn rất kỳ quái, thậm chí còn kỳ quái hơn lúc ở trên bờ cát.
Du khách nằm trên mặt đất, trên cẳng chân có một vết thương, từ hình dáng và lượng máu chảy ra có thể thấy đó hẳn là do du khách đeo vòng vàng cắn. Tạm thời bỏ qua vấn đề vì sao người đeo vòng vàng kia lúc giận giữ lại đi cắn người khác thì trông phản ứng của nạn nhân bị cắn thật sự rất kỳ lạ. Gã cứ nằm vậy trên đất, gần như không có bất cứ phản ứng gì với vết thương trên chân.
Từ biểu cảm trên mặt có thể thấy gã gần như không cảm nhận thấy cơn đau, nằm trên mặt đất sòng bạc như đang nằm hưởng thụ trên ghế gần bãi cát. Mà mọi việc xảy ra đang dần đi theo hướng giống như tình huống ở bãi biển lúc chiều.
Sau một lúc lâu, du khách bị thương chớp mắt ngồi dậy. Gã cúi đầu thoáng nhìn qua vết thương trên chân, dường như rất khó tin. Gã chầm chậm sờ vào nó, sau đó trên mặt thoáng tỏ ra đau đớn. Du khách che miệng vết thương, chỉ vào người đeo vòng vàng hỏi: “Sao… sao ông lại cắn tôi?”
Du khách đeo vòng vàng vốn đang xả giận một mình nên hơi chán, bây giờ vừa hay có kẻ nhảy ra làm bao cát, có cớ cho hắn gây chuyện.
“Bố mày cắn mày thì đã làm sao? Chưa nhai luôn mày là đã tốt bụng lắm rồi!”
“Ông!” Dù là như vậy, du khách bị thương vẫn bình thản nói, gần như không hề dao động, “Bây giờ chúng ta đều giống nhau, ông không thể làm như vậy được.”
***********
Lảm nhảm: Ò ó có mùi chua chua =)))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất