Sau Khi Về Hưu Phán Quan Tham Gia Trò Chơi Chạy Trốn
Chương 138: Vị khách đêm khuya
Đoàn Duệ Thành chạy tới tìm Đoàn Lệ lúc nửa đêm tất nhiên không phải do rảnh rỗi. Thiên sư nhà họ Đoàn gặp chuyện, người tạm thời có uy danh cao nhất còn ở lại là Đoàn Lệ, đương nhiên cậu ta chỉ có thể chạy tới cầu cứu chú nhỏ.
Bây giờ là thời đại xã hội tuân theo pháp luật, không phải ai cũng có thể làm thiên sư, quan trọng nhất là phải có chứng chỉ, bằng không sẽ bị áp chế triệt tiêu.
Mà chứng chỉ do chính tay hiệp hội Thiên Sư cung cấp giấy chứng nhận hành nghề.
Bước đầu tiên để tất cả các thiên sư tiến bước hành nghề là phải vượt qua cuộc thi của hiệp hội Thiên Sư, thi đỗ nhận được giấy chứng nhận mới nhận được chứng chỉ. Mặc dù nhà họ Đoàn là gia tộc đạt được địa vị tối cao trong giới huyền môn, thế nhưng đệ tử mới cũng phải tham gia cuộc thi.
Mấy thiếu niên tham gia thi lần này đã gặp chuyện. Khoảng một tiếng trước, Đoàn Duệ Thành nhận được cuộc điện thoại đến từ giám khảo phụ trách của hiệp hội Thiên Sư, nói mất liên lạc với thí sinh. Nhưng trong quá trình thi đã từng xuất hiện tình huống như thế này, theo đánh giá của hiệp hội Thiên Sư, thí sinh tạm thời vẫn chưa nguy hiểm đến tính mạng. Cho nên bên kia chỉ thông báo mà thôi, tạm thời chưa gián đoạn cuộc thi.
Đoàn Duệ Thành bốc thử một quẻ, phát hiện là quẻ đại hung. Cậu ta cảm thấy việc có hơi mờ ám, hơn nữa dường như giám khảo coi thi lần này lén lút liên hệ với nhà họ Chu. Đoàn Duệ Thành nghĩ đến đây thì không ngồi yên được nữa, xông thẳng qua tìm Đoàn Lệ.
Đoàn Lệ nghe xong, lông mày hơi cau lại. Hắn và Kỳ Vô Quá vừa gặp phải nhà họ Chu đánh lén, bây giờ các đệ tử thiên sư nhà họ Đoàn tham gia cuộc thi lại xảy ra chuyện.
Hai việc này rất khó để người khác không liên kết với nhau.
Trong tình cảnh này Kỳ Vô Quá không tiện lên tiếng, chỉ là cậu cảm thấy không chừng mọi việc đang nhắm đến cậu và Đoàn Lệ.
Đoàn Lệ nói: “Con về trước đi, việc này không đơn giản đâu.”
Đoàn Duệ Thành ứng tiếng rời đi, các đệ tử nhà họ Đoàn tham gia cuộc thi đều mang theo vật hộ thân, trong khoảng thời gian ngắn không phải lo có vấn đề gì lớn. Hơn nữa tuy rằng giám khảo có qua lại với nhà họ Chu, nhưng trong số các giám khảo kia cũng có khách nhà họ Đoàn, nếu gây ra chuyện lớn thật thì dù phải lật mặt, các vị khách kia cũng sẽ bảo vệ tính mạng cho mấy thiếu niên.
Kỳ Vô Quá thấy Đoàn Duệ Thành đi khuất khỏi cửa mới hỏi: “Anh nói xem liệu có liên quan tới chúng ta hoặc cái sừng dê kia không?”
Đoàn Lệ trầm ngâm hồi lâu, nói: “Chưa biết, mấy năm nay nhà họ Chu rất an phận, không biết có kế hoạch gì mà đột nhiên thường xuyên có các hành động bất thường như vậy.”
Kỳ Vô Quá thở dài: “Thật ra tôi chỉ là người bình thường mà thôi, sao lại bị nhà họ Chu theo đuôi nhỉ?”
Đoàn Lệ nhìn lướt qua chiếc khuyên đỏ tươi trên tai cậu, im lặng một lát, nói: “Có lẽ là do cậu xui xẻo.”
Kỳ Vô Quá vò đầu, nói: “Cũng không hẳn là xui xẻo, vì việc này mà quen được anh cũng là may mắn rồi.”
Đoàn Lệ chợt ngẩn ra, sau một lúc lâu, hắn đứng dậy đi vào trong phòng, chỉ để lại một câu.
“Muộn rồi, có chuyện gì để mai nói sau.”
Lúc Kỳ Vô Quá rời đi, cậu còn tự hỏi xem có phải mình thấy tai Đoàn Lệ đỏ lên.
Chẳng lẽ là xấu hổ?
Suy nghĩ này vừa lóe lên, Kỳ Vô Quá lập tức cho rằng mình nhìn nhầm rồi. Một Đoàn Lệ lạnh lùng như băng, khuôn mặt bất biến sao có thể xấu hổ cho được?
Kỳ Vô Quá thầm nghĩ nên quay về đánh một giấc thật ngon, cậu căng thẳng tới mức xuất hiện ảo giác rồi, sau đó đẩy cửa vào phòng.
Nhưng Kỳ Vô Quá Vẫn không thể có một giấc ngủ yên ổn, nửa đêm đột nhiên thức giấc.
Khi cậu tỉnh lại, một bóng người cao ngất đang đứng trước giường cậu, ngón tay như vừa rời khỏi gối đầu mình.
Kỳ Vô Quá cau mày quay đi, không muốn để ý người ta.
“Tôi biết cậu tỉnh rồi, tôi không tin Tỏa Hồn Trận phát tác mà cậu còn ngủ được.”
“Tỏa Hồn Trận thôi mà, khác gì ngủ giường đất đâu.” Kỳ Vô Quá ngái ngủ nói.
“Đừng lạnh lùng như thế, có chuyện rồi đây.” Người tới không chiều lòng theo cậu.
“Tạ Tất An, dạo này cậu rảnh lắm à?”
Kỳ Vô Quá vẫn không muốn để ý tới đồng nghiệp cũ, dưới cái nhìn của cậu, dù trong bất kỳ tình huống nào thì sự xuất hiện của hai anh em một trắng một đen này đều không phải chuyện tốt.
Tạ Tất An không quan tâm tới thái độ ác liệt của Kỳ Vô Quá, nói: “Kỳ Hãn Dật chết rồi.”
Tuy Kỳ Vô Quá không quan tâm tới sống chết của Kỳ Hãn Dật, thế nhưng Tạ Tất An đã tìm tới đây, chứng minh có biến trong đó.
Kỳ Vô Quá đứng dậy, đi đến trước bàn ngồi xuống, nói: “Tình huống ra sao?”
Tạ Tất An ngồi xuống theo, nói: “Tôi chạy cả đường tới đây khát muốn chết, cần một chén trà giải khát.”
Kỳ Vô Quá liếc hắn: “Bây giờ tôi là người, không có trà cho quỷ uống.”
“…” Tạ Tất An chán nản, xoa mũi lảng sang chuyện khác: “Lần trước sau khi quay về tôi đã nói chuyện với Thôi Giác, cậu ta cũng đã sửa lại sổ Sinh Tử rồi.”
“Ý cậu là sống lâu trăm tuổi?” Kỳ Vô Quá nhớ tới lời đã nói với Tạ Tất An trước khi thu hồi mệnh cách.
“Ừ.” Tạ Tất An nói, “Trước có sửa rồi, nhưng sau đó Kỳ Hãn Dật đã chết vào mấy ngày trước.”
Kỳ Vô Quá hơi ngạc nhiên, theo lý mà nói, nếu Thôi Giác đã sửa lại sổ Sinh Tử, Kỳ Hãn Dật sẽ không chết ngoài ý muốn, trừ khi có người muốn nhúng tay gây khó dễ.
“Lần trước sau khi chuyện của cậu gặp phải lỗ hổng, Thôi Giác đã để mắt đến cái nhà này, thường xuyên dò xét xem thử. Nhưng cậu cũng biết đấy, thời gian dưới kia hơi trễ, lúc cậu ta phát hiện, Kỳ Hãn Dật đã chết được mấy ngày rồi.”
Kỳ Vô Quá hỏi: “Nguyên nhân chết là?”
“Tự sát.” Tạ Tất An cau mày, tỏ ra hơi nghi hoặc, “Hơn nữa quỷ sai dưới trướng tôi không câu được hồn gã.”
“Vậy là thành lệ quỷ à?”
Tạ Tất An nói: “Có thể thế, hơn nữa trước khi tới tôi đã tìm rồi nhưng không thấy.”
Mọi chuyện càng lúc càng kỳ lạ, nếu thành quỷ thì thời gian đầu sẽ hoàn toàn không có ý thức, chỉ làm việc bằng chấp niệm.
Tạ Tất An ra tay mà không tìm được người, chỉ có thể chứng minh gã bị giấu đi.
Nhà họ Chu.
Quả nhiên nhà họ Chu luyện quỷ, Kỳ Hãn Dật đột nhiên chết đi chắc chắn có liên quan tới nhau.
Kỳ Vô Quá nói: “Biết rồi, cảm ơn.”
Tạ Tất An thấy Kỳ Vô Quá đứng lên, ngỏ ý tiễn khách thì không khỏi há hốc.
“Thế… thế thôi à? Tốt xấu gì cậu cũng phải cho tôi biết chuyện thế nào chứ?” Tạ Tất An nói, “Bằng không tôi có chết cũng không thỏa mãn được lòng hiếu kỳ của mình.”
Kỳ Vô Quá nở nụ cười lễ phép, nói: “Đừng quên người âm phủ không được nhúng tay vào chuyện dương gian.”
“…”
Bên này Kỳ Vô Quá vừa đuổi Tạ Tất An đi, Đoàn Lệ bên kia lại mở mắt.
Hắn ngồi dậy day day ấn đường. Vừa rồi có người, cũng có lẽ không phải người đã tới, người đó đi tìm Kỳ Vô Quá.
Đoàn Lệ ngồi trên giường suy tư một lát, cuối cùng vẫn trở mình nằm xuống.
Sáng hôm sau, khi Kỳ Vô Quá tỉnh dậy chỉ cảm thấy cơ thể không có chút sức lực nào. Cậu lăn lộn trong ổ chăn một hồi mới miễn cưỡng chống người bò lên.
Vừa mới ngồi dậy, cậu lập tức sửng sốt.
Xuyên qua lớp bình phong trước giường, cậu nhìn thấy có người ngồi phía gian ngoài. Tuy rằng cái bóng rất mờ lại không thấy rõ mặt, nhưng chỉ cần nhìn thân hình, Kỳ Vô Quá biết ngay đó là Đoàn Lệ.
Kỳ Vô Quá không thèm quan tâm tới hình tượng của mình, để cái đầu rối như tổ quạ và đi dép lê ra ngoài.
“Sao tới mà không gọi tôi?”
Đoàn Lệ nâng mắt nhìn cậu, nói: “Sợ đêm qua cậu ngủ không ngon.”
Kỳ Vô Quá đấm đấm cổ, nói: “Hình như ngủ không ngon thật, cảm giác nửa đêm bị bóng đè.”
Nói tới đây, cậu lại cảm thấy mình đang có xu hướng nói nhảm bèn cười nói: “Cũng không biết con quỷ nào to gan vậy, dám chạy tới nhà họ Đoàn.”
“Không biết.” Đoàn Lệ thâm sâu nói: “Đi rửa mặt đi, chúng ta tách sừng dê ra trước.”
Kỳ Vô Quá vào nhà tắm rửa mặt, khi vốc nước lạnh hất lên da, đột nhiên nhớ tới một việc.
Cậu cầm khăn lông lau mặt, quay người trở ra căn phòng của mình.
Đoàn Lệ ngẩng lên, thấy biểu cảm trên mặt Kỳ Vô Quá hơi kỳ lạ, hỏi: “Sao thế?”
“Kỳ Hãn Dật chết rồi.”
“Sao cậu biết?”
“Tạ…” Kỳ Vô Quá vừa thốt ra một chữ thì ngưng bặt, trong đầu mờ mịt không bắt được điểm mấu chốt. Cậu nâng tay sờ lên khuyên tai theo thói quen, nói: “Không nói được, nhưng việc này hẳn không sai đâu.”
Đoàn Lệ nhìn động tác của Kỳ Vô Quá, biết ngay đêm qua là ai tới làm khách. Hẳn đó là người đã đưa khuyên tai cho Kỳ Vô Quá, cũng có thể nói là quỷ.
Chỉ là bây giờ có tranh luận về việc này với Kỳ Vô Quá cũng vô ích, Đoàn Lệ hỏi: “Cái chết của Kỳ Hãn Dật có liên quan tới nhà họ Chu đúng không?”
Kỳ Vô Quá gật đầu, nói: “Tuy tôi không quan tâm tới sống chết của nó, nhưng nhà họ Chu muốn đoạt lợi từ tôi, việc này khiến tôi rất khó chịu.”
Ngón tay Đoàn Lệ gõ gõ lên bàn, dường như đang suy nghĩ gì đó.
Kỳ Vô Quá cũng không nói nhiều, chuyện liên quan tới vấn đề hiện tại quá lớn, mà cậu không hiểu biết lắm đối với giới huyền môn.
Mối quan hệ giữa nhà họ Đoàn và nhà họ Chu chắc chắn không đơn giản như vậy, càng không dám chắc có biết bao chuyện dính líu tới.
“Xem ra chúng ta phải đi một chuyến rồi.”
“Ý anh là đến cuộc thi khảo nghiệm tư cách làm thiên sư?”
Kỳ Vô Quá không ngạc nhiên lắm với quyết định đưa mình tham gia cùng của Đoàn Lệ, bởi vì việc này đều liên quan đến vấn đề giữa nhà họ Đoàn và cậu.
“Ừ.”
Đoàn Lệ không nhiều lời, đứng dậy nói: “Tách sừng dê ra trước đã.”
Quá trình mở sừng dê hơi phức tạp, Đoàn Lệ phải tìm mấy đồ đệ nhà họ Đoàn qua giúp một tay.
Còn Kỳ Vô Quá chỉ có thể ở bên ngoài chơi di động.
Đương nhiên không phải Đoàn Lệ đuổi cậu ra, cậu tự biết mình ở trong chỉ tổ quấy rối người chuyên nghiệp làm việc, không bằng ra ngoài nghịch di động.
Cậu mở vòng bạn bè để phủ bụi đã lâu, tiện tay lướt một hồi lại phát hiện bài đăng mới trên tường của Kỳ Hãn Dật.
Cái tên Kỳ Hãn Dật này rất chăm đăng bài, thường xuyên đăng những tấm hình làm như vô ý nhưng thật ra là cố tình khoe giàu với bạn. Ví dụ như vô tình để lộ chiếc đồng hồ, hay chiếc chìa khóa siêu xe nằm chôn dưới đống sách.
Nhưng bài đăng lần này lại hoàn toàn khác, nó chỉ có một tấm ảnh chụp.
Là ảnh chụp một tòa cao ốc phủ vải.
Tòa nhà đó rất cao, thậm chí ảnh chụp không thể chụp hoàn chỉnh phần mái. Nhưng nó chỉ có một dàn giáo và lớp bê tông xi măng phủ bên ngoài, dưới ánh sáng tù mù tăm tối trông chẳng khác nào một con thú dữ khổng lồ há cái miệng tối om.
Không phải Kỳ Hãn Dật chết rồi ư?
Kỳ Vô Quá cau mày, không hiểu bài đăng này là như thế nào.
Nhìn từ phong cách thì hẳn không phải là kiểu bài Kỳ Hãn Dật sẽ đăng lên, hơn nữa Kỳ Vô Quá còn xác nhận Kỳ Hãn Dật đã chết.
Vậy rốt cuộc bài đăng trên tường là có người dùng di động Kỳ Hãn Dật đăng hay chính tay Kỳ Hãn Dật đăng đây?
Dù như thế nào, chắc chắn tài khoản của gã có chỗ bất thường.
Bây giờ là thời đại xã hội tuân theo pháp luật, không phải ai cũng có thể làm thiên sư, quan trọng nhất là phải có chứng chỉ, bằng không sẽ bị áp chế triệt tiêu.
Mà chứng chỉ do chính tay hiệp hội Thiên Sư cung cấp giấy chứng nhận hành nghề.
Bước đầu tiên để tất cả các thiên sư tiến bước hành nghề là phải vượt qua cuộc thi của hiệp hội Thiên Sư, thi đỗ nhận được giấy chứng nhận mới nhận được chứng chỉ. Mặc dù nhà họ Đoàn là gia tộc đạt được địa vị tối cao trong giới huyền môn, thế nhưng đệ tử mới cũng phải tham gia cuộc thi.
Mấy thiếu niên tham gia thi lần này đã gặp chuyện. Khoảng một tiếng trước, Đoàn Duệ Thành nhận được cuộc điện thoại đến từ giám khảo phụ trách của hiệp hội Thiên Sư, nói mất liên lạc với thí sinh. Nhưng trong quá trình thi đã từng xuất hiện tình huống như thế này, theo đánh giá của hiệp hội Thiên Sư, thí sinh tạm thời vẫn chưa nguy hiểm đến tính mạng. Cho nên bên kia chỉ thông báo mà thôi, tạm thời chưa gián đoạn cuộc thi.
Đoàn Duệ Thành bốc thử một quẻ, phát hiện là quẻ đại hung. Cậu ta cảm thấy việc có hơi mờ ám, hơn nữa dường như giám khảo coi thi lần này lén lút liên hệ với nhà họ Chu. Đoàn Duệ Thành nghĩ đến đây thì không ngồi yên được nữa, xông thẳng qua tìm Đoàn Lệ.
Đoàn Lệ nghe xong, lông mày hơi cau lại. Hắn và Kỳ Vô Quá vừa gặp phải nhà họ Chu đánh lén, bây giờ các đệ tử thiên sư nhà họ Đoàn tham gia cuộc thi lại xảy ra chuyện.
Hai việc này rất khó để người khác không liên kết với nhau.
Trong tình cảnh này Kỳ Vô Quá không tiện lên tiếng, chỉ là cậu cảm thấy không chừng mọi việc đang nhắm đến cậu và Đoàn Lệ.
Đoàn Lệ nói: “Con về trước đi, việc này không đơn giản đâu.”
Đoàn Duệ Thành ứng tiếng rời đi, các đệ tử nhà họ Đoàn tham gia cuộc thi đều mang theo vật hộ thân, trong khoảng thời gian ngắn không phải lo có vấn đề gì lớn. Hơn nữa tuy rằng giám khảo có qua lại với nhà họ Chu, nhưng trong số các giám khảo kia cũng có khách nhà họ Đoàn, nếu gây ra chuyện lớn thật thì dù phải lật mặt, các vị khách kia cũng sẽ bảo vệ tính mạng cho mấy thiếu niên.
Kỳ Vô Quá thấy Đoàn Duệ Thành đi khuất khỏi cửa mới hỏi: “Anh nói xem liệu có liên quan tới chúng ta hoặc cái sừng dê kia không?”
Đoàn Lệ trầm ngâm hồi lâu, nói: “Chưa biết, mấy năm nay nhà họ Chu rất an phận, không biết có kế hoạch gì mà đột nhiên thường xuyên có các hành động bất thường như vậy.”
Kỳ Vô Quá thở dài: “Thật ra tôi chỉ là người bình thường mà thôi, sao lại bị nhà họ Chu theo đuôi nhỉ?”
Đoàn Lệ nhìn lướt qua chiếc khuyên đỏ tươi trên tai cậu, im lặng một lát, nói: “Có lẽ là do cậu xui xẻo.”
Kỳ Vô Quá vò đầu, nói: “Cũng không hẳn là xui xẻo, vì việc này mà quen được anh cũng là may mắn rồi.”
Đoàn Lệ chợt ngẩn ra, sau một lúc lâu, hắn đứng dậy đi vào trong phòng, chỉ để lại một câu.
“Muộn rồi, có chuyện gì để mai nói sau.”
Lúc Kỳ Vô Quá rời đi, cậu còn tự hỏi xem có phải mình thấy tai Đoàn Lệ đỏ lên.
Chẳng lẽ là xấu hổ?
Suy nghĩ này vừa lóe lên, Kỳ Vô Quá lập tức cho rằng mình nhìn nhầm rồi. Một Đoàn Lệ lạnh lùng như băng, khuôn mặt bất biến sao có thể xấu hổ cho được?
Kỳ Vô Quá thầm nghĩ nên quay về đánh một giấc thật ngon, cậu căng thẳng tới mức xuất hiện ảo giác rồi, sau đó đẩy cửa vào phòng.
Nhưng Kỳ Vô Quá Vẫn không thể có một giấc ngủ yên ổn, nửa đêm đột nhiên thức giấc.
Khi cậu tỉnh lại, một bóng người cao ngất đang đứng trước giường cậu, ngón tay như vừa rời khỏi gối đầu mình.
Kỳ Vô Quá cau mày quay đi, không muốn để ý người ta.
“Tôi biết cậu tỉnh rồi, tôi không tin Tỏa Hồn Trận phát tác mà cậu còn ngủ được.”
“Tỏa Hồn Trận thôi mà, khác gì ngủ giường đất đâu.” Kỳ Vô Quá ngái ngủ nói.
“Đừng lạnh lùng như thế, có chuyện rồi đây.” Người tới không chiều lòng theo cậu.
“Tạ Tất An, dạo này cậu rảnh lắm à?”
Kỳ Vô Quá vẫn không muốn để ý tới đồng nghiệp cũ, dưới cái nhìn của cậu, dù trong bất kỳ tình huống nào thì sự xuất hiện của hai anh em một trắng một đen này đều không phải chuyện tốt.
Tạ Tất An không quan tâm tới thái độ ác liệt của Kỳ Vô Quá, nói: “Kỳ Hãn Dật chết rồi.”
Tuy Kỳ Vô Quá không quan tâm tới sống chết của Kỳ Hãn Dật, thế nhưng Tạ Tất An đã tìm tới đây, chứng minh có biến trong đó.
Kỳ Vô Quá đứng dậy, đi đến trước bàn ngồi xuống, nói: “Tình huống ra sao?”
Tạ Tất An ngồi xuống theo, nói: “Tôi chạy cả đường tới đây khát muốn chết, cần một chén trà giải khát.”
Kỳ Vô Quá liếc hắn: “Bây giờ tôi là người, không có trà cho quỷ uống.”
“…” Tạ Tất An chán nản, xoa mũi lảng sang chuyện khác: “Lần trước sau khi quay về tôi đã nói chuyện với Thôi Giác, cậu ta cũng đã sửa lại sổ Sinh Tử rồi.”
“Ý cậu là sống lâu trăm tuổi?” Kỳ Vô Quá nhớ tới lời đã nói với Tạ Tất An trước khi thu hồi mệnh cách.
“Ừ.” Tạ Tất An nói, “Trước có sửa rồi, nhưng sau đó Kỳ Hãn Dật đã chết vào mấy ngày trước.”
Kỳ Vô Quá hơi ngạc nhiên, theo lý mà nói, nếu Thôi Giác đã sửa lại sổ Sinh Tử, Kỳ Hãn Dật sẽ không chết ngoài ý muốn, trừ khi có người muốn nhúng tay gây khó dễ.
“Lần trước sau khi chuyện của cậu gặp phải lỗ hổng, Thôi Giác đã để mắt đến cái nhà này, thường xuyên dò xét xem thử. Nhưng cậu cũng biết đấy, thời gian dưới kia hơi trễ, lúc cậu ta phát hiện, Kỳ Hãn Dật đã chết được mấy ngày rồi.”
Kỳ Vô Quá hỏi: “Nguyên nhân chết là?”
“Tự sát.” Tạ Tất An cau mày, tỏ ra hơi nghi hoặc, “Hơn nữa quỷ sai dưới trướng tôi không câu được hồn gã.”
“Vậy là thành lệ quỷ à?”
Tạ Tất An nói: “Có thể thế, hơn nữa trước khi tới tôi đã tìm rồi nhưng không thấy.”
Mọi chuyện càng lúc càng kỳ lạ, nếu thành quỷ thì thời gian đầu sẽ hoàn toàn không có ý thức, chỉ làm việc bằng chấp niệm.
Tạ Tất An ra tay mà không tìm được người, chỉ có thể chứng minh gã bị giấu đi.
Nhà họ Chu.
Quả nhiên nhà họ Chu luyện quỷ, Kỳ Hãn Dật đột nhiên chết đi chắc chắn có liên quan tới nhau.
Kỳ Vô Quá nói: “Biết rồi, cảm ơn.”
Tạ Tất An thấy Kỳ Vô Quá đứng lên, ngỏ ý tiễn khách thì không khỏi há hốc.
“Thế… thế thôi à? Tốt xấu gì cậu cũng phải cho tôi biết chuyện thế nào chứ?” Tạ Tất An nói, “Bằng không tôi có chết cũng không thỏa mãn được lòng hiếu kỳ của mình.”
Kỳ Vô Quá nở nụ cười lễ phép, nói: “Đừng quên người âm phủ không được nhúng tay vào chuyện dương gian.”
“…”
Bên này Kỳ Vô Quá vừa đuổi Tạ Tất An đi, Đoàn Lệ bên kia lại mở mắt.
Hắn ngồi dậy day day ấn đường. Vừa rồi có người, cũng có lẽ không phải người đã tới, người đó đi tìm Kỳ Vô Quá.
Đoàn Lệ ngồi trên giường suy tư một lát, cuối cùng vẫn trở mình nằm xuống.
Sáng hôm sau, khi Kỳ Vô Quá tỉnh dậy chỉ cảm thấy cơ thể không có chút sức lực nào. Cậu lăn lộn trong ổ chăn một hồi mới miễn cưỡng chống người bò lên.
Vừa mới ngồi dậy, cậu lập tức sửng sốt.
Xuyên qua lớp bình phong trước giường, cậu nhìn thấy có người ngồi phía gian ngoài. Tuy rằng cái bóng rất mờ lại không thấy rõ mặt, nhưng chỉ cần nhìn thân hình, Kỳ Vô Quá biết ngay đó là Đoàn Lệ.
Kỳ Vô Quá không thèm quan tâm tới hình tượng của mình, để cái đầu rối như tổ quạ và đi dép lê ra ngoài.
“Sao tới mà không gọi tôi?”
Đoàn Lệ nâng mắt nhìn cậu, nói: “Sợ đêm qua cậu ngủ không ngon.”
Kỳ Vô Quá đấm đấm cổ, nói: “Hình như ngủ không ngon thật, cảm giác nửa đêm bị bóng đè.”
Nói tới đây, cậu lại cảm thấy mình đang có xu hướng nói nhảm bèn cười nói: “Cũng không biết con quỷ nào to gan vậy, dám chạy tới nhà họ Đoàn.”
“Không biết.” Đoàn Lệ thâm sâu nói: “Đi rửa mặt đi, chúng ta tách sừng dê ra trước.”
Kỳ Vô Quá vào nhà tắm rửa mặt, khi vốc nước lạnh hất lên da, đột nhiên nhớ tới một việc.
Cậu cầm khăn lông lau mặt, quay người trở ra căn phòng của mình.
Đoàn Lệ ngẩng lên, thấy biểu cảm trên mặt Kỳ Vô Quá hơi kỳ lạ, hỏi: “Sao thế?”
“Kỳ Hãn Dật chết rồi.”
“Sao cậu biết?”
“Tạ…” Kỳ Vô Quá vừa thốt ra một chữ thì ngưng bặt, trong đầu mờ mịt không bắt được điểm mấu chốt. Cậu nâng tay sờ lên khuyên tai theo thói quen, nói: “Không nói được, nhưng việc này hẳn không sai đâu.”
Đoàn Lệ nhìn động tác của Kỳ Vô Quá, biết ngay đêm qua là ai tới làm khách. Hẳn đó là người đã đưa khuyên tai cho Kỳ Vô Quá, cũng có thể nói là quỷ.
Chỉ là bây giờ có tranh luận về việc này với Kỳ Vô Quá cũng vô ích, Đoàn Lệ hỏi: “Cái chết của Kỳ Hãn Dật có liên quan tới nhà họ Chu đúng không?”
Kỳ Vô Quá gật đầu, nói: “Tuy tôi không quan tâm tới sống chết của nó, nhưng nhà họ Chu muốn đoạt lợi từ tôi, việc này khiến tôi rất khó chịu.”
Ngón tay Đoàn Lệ gõ gõ lên bàn, dường như đang suy nghĩ gì đó.
Kỳ Vô Quá cũng không nói nhiều, chuyện liên quan tới vấn đề hiện tại quá lớn, mà cậu không hiểu biết lắm đối với giới huyền môn.
Mối quan hệ giữa nhà họ Đoàn và nhà họ Chu chắc chắn không đơn giản như vậy, càng không dám chắc có biết bao chuyện dính líu tới.
“Xem ra chúng ta phải đi một chuyến rồi.”
“Ý anh là đến cuộc thi khảo nghiệm tư cách làm thiên sư?”
Kỳ Vô Quá không ngạc nhiên lắm với quyết định đưa mình tham gia cùng của Đoàn Lệ, bởi vì việc này đều liên quan đến vấn đề giữa nhà họ Đoàn và cậu.
“Ừ.”
Đoàn Lệ không nhiều lời, đứng dậy nói: “Tách sừng dê ra trước đã.”
Quá trình mở sừng dê hơi phức tạp, Đoàn Lệ phải tìm mấy đồ đệ nhà họ Đoàn qua giúp một tay.
Còn Kỳ Vô Quá chỉ có thể ở bên ngoài chơi di động.
Đương nhiên không phải Đoàn Lệ đuổi cậu ra, cậu tự biết mình ở trong chỉ tổ quấy rối người chuyên nghiệp làm việc, không bằng ra ngoài nghịch di động.
Cậu mở vòng bạn bè để phủ bụi đã lâu, tiện tay lướt một hồi lại phát hiện bài đăng mới trên tường của Kỳ Hãn Dật.
Cái tên Kỳ Hãn Dật này rất chăm đăng bài, thường xuyên đăng những tấm hình làm như vô ý nhưng thật ra là cố tình khoe giàu với bạn. Ví dụ như vô tình để lộ chiếc đồng hồ, hay chiếc chìa khóa siêu xe nằm chôn dưới đống sách.
Nhưng bài đăng lần này lại hoàn toàn khác, nó chỉ có một tấm ảnh chụp.
Là ảnh chụp một tòa cao ốc phủ vải.
Tòa nhà đó rất cao, thậm chí ảnh chụp không thể chụp hoàn chỉnh phần mái. Nhưng nó chỉ có một dàn giáo và lớp bê tông xi măng phủ bên ngoài, dưới ánh sáng tù mù tăm tối trông chẳng khác nào một con thú dữ khổng lồ há cái miệng tối om.
Không phải Kỳ Hãn Dật chết rồi ư?
Kỳ Vô Quá cau mày, không hiểu bài đăng này là như thế nào.
Nhìn từ phong cách thì hẳn không phải là kiểu bài Kỳ Hãn Dật sẽ đăng lên, hơn nữa Kỳ Vô Quá còn xác nhận Kỳ Hãn Dật đã chết.
Vậy rốt cuộc bài đăng trên tường là có người dùng di động Kỳ Hãn Dật đăng hay chính tay Kỳ Hãn Dật đăng đây?
Dù như thế nào, chắc chắn tài khoản của gã có chỗ bất thường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất