Sau Khi Về Hưu Phán Quan Tham Gia Trò Chơi Chạy Trốn
Chương 154: Cầu thang bộ
Thật ra Kỳ Vô Quá không giận, cậu có thể nhìn ra con quỷ đói này đang sợ gì đó. Từ khi còn ở trong thang máy, cậu và Đoàn Lệ đã phát hiện ra chỗ bất thường của không gian quỷ vực hiện tại.
Tuy những không gian trước đây bọn họ từng chơi đều hung hiểm, nhưng chúng đều có cách qua cửa. Chỉ cần đủ cẩn thận, dè chừng, có gan dò xét cẩn thận chứng minh, dù có là người thường cũng có thể qua cửa. Tòa nhà này lại không giống thế, người thường sau khi bước vào gần như đều sẽ gặp đường chết.
Đây là một không gian tồn tại chỉ đơn giản là để tàn sát người chơi.
Kỳ Vô Quá nhìn quỷ đói, hỏi: “Có phải mày không nói được vì bị quy tắc trong không gian giới hạn không?”
Quỷ đói gật đầu, nói: “Dù anh có đánh tôi thành cát bụi thì tôi cũng không nói nổi đâu.”
Kỳ Vô Quá nhìn nó một lát, ánh mắt trông hơi quỷ dị. Quỷ đói chỉ cảm thấy hiện tại mình như một miếng thịt heo nằm trên thớt, bị con người kỳ lạ này cân nhắc xem tốt nhất nên cắt từ chỗ nào.
Tuy rằng nó càng lúc càng sợ, thế nhưng nó không nói được, cắn chặt răng không chịu khai.
Nếu bị đánh tới mức hồn bay phách tán thì cùng lắm cũng chỉ tốn chút thời gian để hồi phục. Còn nếu trái với quy tắc sẽ bị cắn nuốt, dù có xới tung trời đất cũng sẽ không tìm thấy minh chứng cho sự tồn tại của nó.
Kỳ Vô Quá đánh giá quỷ đói một lát, thu hết từng biểu cảm rất nhỏ trên mặt nó vào mắt. Cậu đã từng làm việc rất nhiều năm ở địa phủ, kinh nghiệm vô cùng phong phú, chỉ cần nhìn là biết quỷ đói đang lo lắng điều gì.
Dẫu con quỷ đang đứng trước mặt cậu không có kỹ năng gì đặc biệt, không đủ điều kiện ứng cử làm quỷ ưu tú, nhưng cơ cấu vận hành của âm phủ khổng lồ ngoại trừ những con quỷ có khả năng hay sở trường đặc biệt ra, phần lớn cũng cần tới quỷ bình thường. Hơn nữa có một chỗ cần số lượng quỷ đói không giới hạn.
Kỳ Vô Quá chưa bao giờ chịu trách nhiệm phê duyệt quỷ công chuyên làm lao động như thế này, nhưng thỉnh thoảng đưa tới vài con cũng không sao. Sợi xiềng trong tay cậu chợt lóe lên ánh đỏ, xiềng xích biến mất, trở thành bút lông.
Quỷ đói ngơ ngẩn nhìn toàn bộ chuyện xảy ra trước mắt, cơ thể vừa cử động đã nghe Kỳ Vô Quá nói: “Đứng im, mày biết mùi dây câu hồn thế nào rồi đấy?”
Sau khi trải qua những chuyện vừa rồi, quỷ đói đã hoàn toàn không còn ý phản kháng, gật đầu liên tục: “Tôi không chạy nữa đâu, anh yên tâm.”
Kỳ Vô Quá khẽ nâng tay, ngòi bút vẽ trong không trung vài nét, một bức tranh dần hình thành. Xuất hiện trên không là một cái nồi thật lớn, dưới đáy có củi đốt cháy hừng hực, còn trong nồi là chất lỏng màu vàng kim.
“Gì đây?” Quỷ đói ngạc nhiên hỏi.
Kỳ Vô Quá nhìn nó giải thích: “Đây là thiên đường của quỷ đói, nơi cung cấp gà rán vô tận.”
Quỷ đói nghe xong, đôi mắt lập tức sáng lên, sau khi nó nghe thấy hai chữ gà rán, trong miệng thậm chí bắt đầu có nước miếng chảy ra.
Nó ăn không đủ no, vĩnh viễn bị đói khát tra tấn, chỉ khi được nhét đồ ăn vào miệng mới có thể miễn cưỡng giảm bớt cơn đau khổ ấy một chút. Nếu có một nơi như vậy, có thể vĩnh viễn cung cấp gà rán, bắt nó trả giá gì nó cũng đồng ý.
“Ở đâu vậy, tôi muốn đi!”
Kỳ Vô Quá khẽ cười, tay hơi rung lên, bức tranh kia lại thay đổi. Một con quỷ bụng to tay chân gầy gò đi tới, nó quẳng thứ đang cầm trong tay vào chảo dầu. Chất lỏng màu vàng lập tức sủi lên từng đợt bóng nhỏ, thứ đang quay cuồng giữa chảo là một người.
Quỷ đói tuy khá ngạc nhiên, nhưng đôi mắt không thể rời khỏi màn hình, thậm chí nó còn hơi động cánh mũi, muốn ngửi mùi thơm dầu không tồn tại. Đối với quỷ mà nói, trong chảo dầu là người hay quỷ cũng không có gì khác nhau, tất cả đều là món ngon có thể cho vào miệng, chỉ thế mà thôi.
Dường như con quỷ đói trong tranh cũng nghĩ như vậy. Nó chảy nước miếng, cầm chiếc dao nhỏ trong tay, thấy chỗ nào chín tới liền tước đi bỏ vào miệng nuốt ngon lành.
Khuôn mặt người trong chảo vô cùng đau đớn, mà bộ phận bị xẻo đi của gã lại từ từ tái sinh.
Đây quả thật là gà rán bất tận.
“Có hài lòng với nơi này không?”
Giọng Kỳ Vô Quá khiến quỷ đói chợt bừng tỉnh khỏi cơn kích động, nó gật đầu liên tục, nói: “Hài lòng! Hài lòng! Đây là đâu vậy, tôi muốn đi!”
Ngòi bút Kỳ Vô Quá chuyển đi, bức tranh biến thành một tờ giấy, nội dung trên giấy là hợp đồng lao động.
“Tao có thể giới thiệu cho mày vào, nhưng mà…”
Kỳ Vô Quá còn chưa dứt lời, quỷ đói đã vỗ ngực mình, nói: “Không thành vấn đề, chỉ cần qua được đó, bảo tôi làm gì tôi cũng bằng lòng.”
“Tốt.”
Kỳ Vô Quá gật đầu, tờ giấy trên không khép lại hóa thành một con chim nho nhỏ, đậu lên trên vai quỷ đói.
“Chờ mày giúp tao chuyện này xong, con chim này sẽ dẫn mày đi.” Kỳ Vô Quá nói: “Nào, rốt cuộc ở cầu thang bộ đã xảy ra chuyện gì?”
Quỷ đói gãi đầu, cảm thấy dùng thứ ngôn ngữ cằn cỗi của mình hẳn không thể miêu tả chính xác tình huống phức tạp lúc ấy. Nó há miệng ra, càng há càng lớn, khóe miệng gần như nứt ra sau tai.
Quỷ đói thò toàn bộ cánh tay phải vào trong miệng rồi phát ra tiếng nôn mửa, sau đó một làn sương đen xuất hiện trong không trung.
Quỷ đói cười gượng, nói: “Để anh chê cười rồi.”
Kỳ Vô Quá khẽ gật đầu, nhìn sương đen dần thay đổi. Xuất hiện trước mắt cậu là cầu thang bộ có ánh đèn tù mù. Đây là góc nhìn của quỷ đói, xem ra nó trốn trên trần nhà, muốn mượn xác Tào Xuyên thêm lần nữa.
Cửa thoát hiểm bị đẩy ra, bốn thanh niên trẻ tuổi đi đến. Mấy người này đúng là Tiết Khải, Trịnh Hiểu Đồng, Trương Soái và Tào Xuyên.
Tiết Khải thoạt trông rất bình tĩnh, nhìn thấy hành lang âm trầm như vậy cũng không có gì thay đổi. Nhưng nhóm đi sau lại không giống thế, sắc mặt Trịnh Hiểu Đồng khá xấu, Tào Xuyên và Trương Soái lại càng ôm chặt nhau.
Tào Xuyên nói: “Sao… sao ở đây lại không có đèn nhỉ…”
Cậu ta vừa dứt lời, đèn dọc hành lang lập tức sáng lên. Tào Xuyên lui về sau một bước, không khỏi hoảng loạn: “Chuyện… chuyện gì thế này?”
Tiết Khải quay lại nhìn cậu ta, nói: “Đèn cảm âm, chưa thấy bao giờ à?”
Dường như Tào Xuyên đã bị thuyết phục, tiến lên phía trước một bước, sau đó nghe Trương Soái ngập ngừng hỏi: “Nhưng mà… lúc chúng ta mở cửa gây ra tiếng động không nhỏ, sao đèn lại không sáng?”
Tiết Khải để lại một câu: “Sợ thì đi thang máy đi.”
Nói xong, hắn không muốn để ý hai tên nhát gan này nữa, đi thẳng theo cầu thang xuống tầng. Trịnh Hiểu Đồng do dự một lát rồi xuống theo.
Trương Soái quay lại nhìn về phía thang máy, nghĩ mình chắc chắn không thể chịu nổi không gian nhỏ hẹp nên cũng đi theo thang bộ xuống, chỉ có mình Tào Xuyên kéo cửa thoát hiểm đi về phía thang máy rồi quay về. Sau một hồi lâu, có lẽ phát hiện hai người Kỳ Vô Quá đã đi vào thang máy nên cậu ta lại quay trở về.
“Các cậu chờ tôi với!”
Về sau quỷ đói vẫn luôn bám trên trần nhà đi theo nhóm bốn người xuống tầng. Cầu thang bộ rất yên tĩnh, chỉ có tiếng bước chân của bọn họ, mà mấy người kia cũng không có tâm trạng nào nói chuyện với nhau, im lặng tiến về phía trước.
Góc nhìn thay đổi, từ góc quan sát trên cao biến thành ngước nhìn, xem ra quỷ đói đang nấp trên mặt đất, chuẩn bị ra tay nhập xác Tào Xuyên.
Chỉ trong chớp mắt, Trịnh Hiểu Đồng đi trước đột nhiên quay đầu lại, ánh sáng trong tay lóe lên, cắt xoẹt qua chỗ Trương Soái.
“Cô…”
Trương Soái còn chưa nói xong, máu tươi nơi cổ phun ra như suối. Tào Xuyên sợ hãi lui liền vài bước, dán lên góc tường run bần bật. Trương Soái nâng tay bịt kín cổ mình theo phản xạ, miệng há ra mấy lần như định chất vấn vì sao Trịnh Hiểu Đồng lại phải làm vậy. Thế nhưng hắn đã bị cắt đứt cổ, không thể phát ra âm thanh.
Tào Xuyên run môi, lắp bắp nói: “Trịnh… Trịnh… Trịnh Hiểu Đồng, cậu điên rồi ư!”
Tình huống này trông khá quen.
Ngay khi Kỳ Vô Quá vừa đi vào trò chơi, người đàn ông đọc báo phòng bên đã bị cô gái váy đỏ giết chết như vậy. Chẳng lẽ Trịnh Hiểu Đồng bị cô gái váy đỏ nhập vào nên mới tấn công Trương Soái?
Kỳ Vô Quá đang suy nghĩ nguyên nhân gây ra cơ sự ấy, Trương Soái đã ngã xuống đất. Cách ra tay của Trịnh Hiểu Đồng vừa nhanh vừa tàn nhẫn, Trương Soái chưa kịp phản kháng đã ngã ra vì mất máu quá nhiều.
Hai chân Tào Xuyên gần như mềm nhũn, quỳ trên đất nhìn Tiết Khải mà hét: “Tiết… Tiết Khải! Mau… mau ngăn Trịnh Hiểu Đồng lại đi!”
Tiết Khải nhìn cậu ta, đôi mắt lạnh lùng như không muốn quan tâm Tào Xuyên. Nhưng Trịnh Hiểu Đồng lại nhìn qua, đôi mắt cô chỉ còn lại tròng mắt trắng.
Khi Trương Soái bị cắt đứt cổ vẫn đang đối diện với Trịnh Hiểu Đồng, vì vậy trên mặt cô dính đầy máu tươi. Dưới ánh đèn u ám của cầu thang, Trịnh Hiểu Đồng không còn giống người nữa.
Cô nhìn Tào Xuyên, cánh tay giơ lên, nói: “Chúng mày đều là quỷ! Đều là quỷ! Tao phải giết chúng mày!”
Cô vừa dứt lời đã nhào ập tới. Tào Xuyên gần như bị dọa tè ra quần, cơ thể sõng soài trên mặt đất, không còn chút sức phản kháng nào.
Ngay khi Tào Xuyên nhắm mắt lại, cảm thấy mình chết chắc rồi, Trương Soái đột nhiên lảo đảo đứng lên. Hắn từ phía sau bóp chặt cổ Trịnh Hiểu Đồng, vật ngã đối phương xuống đất.
Tuy rằng Trịnh Hiểu Đồng đang trong cơn điên, thế nhưng sức cô vẫn không bằng Trương Soái. Lưỡi dao trong tay cô ta rơi xuống đất, cơ thể cũng bị Trương Soái đè chặt không cử động được.
Sau khi cả hai ngã ra, Trịnh Hiểu Đồng mất ý thức, đôi mắt nhắm lại, cơ thể cũng không hề nhúc nhích. Trương Soái lại nhìn chằm chằm cô, sau đó nắm lấy mũi Trịnh Hiểu Đồng. Lưỡi dao xoẹt qua, mũi Trịnh Hiểu Đồng bị cắt mất.
Cơn đau khiến Trịnh Hiểu Đồng mở mắt, đôi mắt cô dần lấy lại ánh sáng.
“Á! Đau quá! Trương Soái! Cậu… cậu làm gì thế!”
Trương Soái lạnh lùng nhét chiếc mũi trên tay vào miệng Trịnh Hiểu Đồng. Trịnh Hiểu Đồng bị nghẹn đến mức trợn trắng mắt, sợ hãi, đau đớn đều hòa lẫn với mùi máu tươi.
Trương Soái mắt điếc tai ngơ lờ đi, cánh tay nâng lên cắt luôn đôi môi Trịnh Hiểu Đồng. Tào Xuyên há hốc nhìn, đôi mắt cậu ta từ từ nhìn về phía Tiết Khải nãy giờ vẫn luôn thờ ơ.
Tiết Khải đột nhiên nở nụ cười, hắn nhìn Tào Xuyên rồi nói: “Được rồi, tiếp theo là cậu đấy, không biết ai trong số các cậu sẽ thắng đây?”
Tuy những không gian trước đây bọn họ từng chơi đều hung hiểm, nhưng chúng đều có cách qua cửa. Chỉ cần đủ cẩn thận, dè chừng, có gan dò xét cẩn thận chứng minh, dù có là người thường cũng có thể qua cửa. Tòa nhà này lại không giống thế, người thường sau khi bước vào gần như đều sẽ gặp đường chết.
Đây là một không gian tồn tại chỉ đơn giản là để tàn sát người chơi.
Kỳ Vô Quá nhìn quỷ đói, hỏi: “Có phải mày không nói được vì bị quy tắc trong không gian giới hạn không?”
Quỷ đói gật đầu, nói: “Dù anh có đánh tôi thành cát bụi thì tôi cũng không nói nổi đâu.”
Kỳ Vô Quá nhìn nó một lát, ánh mắt trông hơi quỷ dị. Quỷ đói chỉ cảm thấy hiện tại mình như một miếng thịt heo nằm trên thớt, bị con người kỳ lạ này cân nhắc xem tốt nhất nên cắt từ chỗ nào.
Tuy rằng nó càng lúc càng sợ, thế nhưng nó không nói được, cắn chặt răng không chịu khai.
Nếu bị đánh tới mức hồn bay phách tán thì cùng lắm cũng chỉ tốn chút thời gian để hồi phục. Còn nếu trái với quy tắc sẽ bị cắn nuốt, dù có xới tung trời đất cũng sẽ không tìm thấy minh chứng cho sự tồn tại của nó.
Kỳ Vô Quá đánh giá quỷ đói một lát, thu hết từng biểu cảm rất nhỏ trên mặt nó vào mắt. Cậu đã từng làm việc rất nhiều năm ở địa phủ, kinh nghiệm vô cùng phong phú, chỉ cần nhìn là biết quỷ đói đang lo lắng điều gì.
Dẫu con quỷ đang đứng trước mặt cậu không có kỹ năng gì đặc biệt, không đủ điều kiện ứng cử làm quỷ ưu tú, nhưng cơ cấu vận hành của âm phủ khổng lồ ngoại trừ những con quỷ có khả năng hay sở trường đặc biệt ra, phần lớn cũng cần tới quỷ bình thường. Hơn nữa có một chỗ cần số lượng quỷ đói không giới hạn.
Kỳ Vô Quá chưa bao giờ chịu trách nhiệm phê duyệt quỷ công chuyên làm lao động như thế này, nhưng thỉnh thoảng đưa tới vài con cũng không sao. Sợi xiềng trong tay cậu chợt lóe lên ánh đỏ, xiềng xích biến mất, trở thành bút lông.
Quỷ đói ngơ ngẩn nhìn toàn bộ chuyện xảy ra trước mắt, cơ thể vừa cử động đã nghe Kỳ Vô Quá nói: “Đứng im, mày biết mùi dây câu hồn thế nào rồi đấy?”
Sau khi trải qua những chuyện vừa rồi, quỷ đói đã hoàn toàn không còn ý phản kháng, gật đầu liên tục: “Tôi không chạy nữa đâu, anh yên tâm.”
Kỳ Vô Quá khẽ nâng tay, ngòi bút vẽ trong không trung vài nét, một bức tranh dần hình thành. Xuất hiện trên không là một cái nồi thật lớn, dưới đáy có củi đốt cháy hừng hực, còn trong nồi là chất lỏng màu vàng kim.
“Gì đây?” Quỷ đói ngạc nhiên hỏi.
Kỳ Vô Quá nhìn nó giải thích: “Đây là thiên đường của quỷ đói, nơi cung cấp gà rán vô tận.”
Quỷ đói nghe xong, đôi mắt lập tức sáng lên, sau khi nó nghe thấy hai chữ gà rán, trong miệng thậm chí bắt đầu có nước miếng chảy ra.
Nó ăn không đủ no, vĩnh viễn bị đói khát tra tấn, chỉ khi được nhét đồ ăn vào miệng mới có thể miễn cưỡng giảm bớt cơn đau khổ ấy một chút. Nếu có một nơi như vậy, có thể vĩnh viễn cung cấp gà rán, bắt nó trả giá gì nó cũng đồng ý.
“Ở đâu vậy, tôi muốn đi!”
Kỳ Vô Quá khẽ cười, tay hơi rung lên, bức tranh kia lại thay đổi. Một con quỷ bụng to tay chân gầy gò đi tới, nó quẳng thứ đang cầm trong tay vào chảo dầu. Chất lỏng màu vàng lập tức sủi lên từng đợt bóng nhỏ, thứ đang quay cuồng giữa chảo là một người.
Quỷ đói tuy khá ngạc nhiên, nhưng đôi mắt không thể rời khỏi màn hình, thậm chí nó còn hơi động cánh mũi, muốn ngửi mùi thơm dầu không tồn tại. Đối với quỷ mà nói, trong chảo dầu là người hay quỷ cũng không có gì khác nhau, tất cả đều là món ngon có thể cho vào miệng, chỉ thế mà thôi.
Dường như con quỷ đói trong tranh cũng nghĩ như vậy. Nó chảy nước miếng, cầm chiếc dao nhỏ trong tay, thấy chỗ nào chín tới liền tước đi bỏ vào miệng nuốt ngon lành.
Khuôn mặt người trong chảo vô cùng đau đớn, mà bộ phận bị xẻo đi của gã lại từ từ tái sinh.
Đây quả thật là gà rán bất tận.
“Có hài lòng với nơi này không?”
Giọng Kỳ Vô Quá khiến quỷ đói chợt bừng tỉnh khỏi cơn kích động, nó gật đầu liên tục, nói: “Hài lòng! Hài lòng! Đây là đâu vậy, tôi muốn đi!”
Ngòi bút Kỳ Vô Quá chuyển đi, bức tranh biến thành một tờ giấy, nội dung trên giấy là hợp đồng lao động.
“Tao có thể giới thiệu cho mày vào, nhưng mà…”
Kỳ Vô Quá còn chưa dứt lời, quỷ đói đã vỗ ngực mình, nói: “Không thành vấn đề, chỉ cần qua được đó, bảo tôi làm gì tôi cũng bằng lòng.”
“Tốt.”
Kỳ Vô Quá gật đầu, tờ giấy trên không khép lại hóa thành một con chim nho nhỏ, đậu lên trên vai quỷ đói.
“Chờ mày giúp tao chuyện này xong, con chim này sẽ dẫn mày đi.” Kỳ Vô Quá nói: “Nào, rốt cuộc ở cầu thang bộ đã xảy ra chuyện gì?”
Quỷ đói gãi đầu, cảm thấy dùng thứ ngôn ngữ cằn cỗi của mình hẳn không thể miêu tả chính xác tình huống phức tạp lúc ấy. Nó há miệng ra, càng há càng lớn, khóe miệng gần như nứt ra sau tai.
Quỷ đói thò toàn bộ cánh tay phải vào trong miệng rồi phát ra tiếng nôn mửa, sau đó một làn sương đen xuất hiện trong không trung.
Quỷ đói cười gượng, nói: “Để anh chê cười rồi.”
Kỳ Vô Quá khẽ gật đầu, nhìn sương đen dần thay đổi. Xuất hiện trước mắt cậu là cầu thang bộ có ánh đèn tù mù. Đây là góc nhìn của quỷ đói, xem ra nó trốn trên trần nhà, muốn mượn xác Tào Xuyên thêm lần nữa.
Cửa thoát hiểm bị đẩy ra, bốn thanh niên trẻ tuổi đi đến. Mấy người này đúng là Tiết Khải, Trịnh Hiểu Đồng, Trương Soái và Tào Xuyên.
Tiết Khải thoạt trông rất bình tĩnh, nhìn thấy hành lang âm trầm như vậy cũng không có gì thay đổi. Nhưng nhóm đi sau lại không giống thế, sắc mặt Trịnh Hiểu Đồng khá xấu, Tào Xuyên và Trương Soái lại càng ôm chặt nhau.
Tào Xuyên nói: “Sao… sao ở đây lại không có đèn nhỉ…”
Cậu ta vừa dứt lời, đèn dọc hành lang lập tức sáng lên. Tào Xuyên lui về sau một bước, không khỏi hoảng loạn: “Chuyện… chuyện gì thế này?”
Tiết Khải quay lại nhìn cậu ta, nói: “Đèn cảm âm, chưa thấy bao giờ à?”
Dường như Tào Xuyên đã bị thuyết phục, tiến lên phía trước một bước, sau đó nghe Trương Soái ngập ngừng hỏi: “Nhưng mà… lúc chúng ta mở cửa gây ra tiếng động không nhỏ, sao đèn lại không sáng?”
Tiết Khải để lại một câu: “Sợ thì đi thang máy đi.”
Nói xong, hắn không muốn để ý hai tên nhát gan này nữa, đi thẳng theo cầu thang xuống tầng. Trịnh Hiểu Đồng do dự một lát rồi xuống theo.
Trương Soái quay lại nhìn về phía thang máy, nghĩ mình chắc chắn không thể chịu nổi không gian nhỏ hẹp nên cũng đi theo thang bộ xuống, chỉ có mình Tào Xuyên kéo cửa thoát hiểm đi về phía thang máy rồi quay về. Sau một hồi lâu, có lẽ phát hiện hai người Kỳ Vô Quá đã đi vào thang máy nên cậu ta lại quay trở về.
“Các cậu chờ tôi với!”
Về sau quỷ đói vẫn luôn bám trên trần nhà đi theo nhóm bốn người xuống tầng. Cầu thang bộ rất yên tĩnh, chỉ có tiếng bước chân của bọn họ, mà mấy người kia cũng không có tâm trạng nào nói chuyện với nhau, im lặng tiến về phía trước.
Góc nhìn thay đổi, từ góc quan sát trên cao biến thành ngước nhìn, xem ra quỷ đói đang nấp trên mặt đất, chuẩn bị ra tay nhập xác Tào Xuyên.
Chỉ trong chớp mắt, Trịnh Hiểu Đồng đi trước đột nhiên quay đầu lại, ánh sáng trong tay lóe lên, cắt xoẹt qua chỗ Trương Soái.
“Cô…”
Trương Soái còn chưa nói xong, máu tươi nơi cổ phun ra như suối. Tào Xuyên sợ hãi lui liền vài bước, dán lên góc tường run bần bật. Trương Soái nâng tay bịt kín cổ mình theo phản xạ, miệng há ra mấy lần như định chất vấn vì sao Trịnh Hiểu Đồng lại phải làm vậy. Thế nhưng hắn đã bị cắt đứt cổ, không thể phát ra âm thanh.
Tào Xuyên run môi, lắp bắp nói: “Trịnh… Trịnh… Trịnh Hiểu Đồng, cậu điên rồi ư!”
Tình huống này trông khá quen.
Ngay khi Kỳ Vô Quá vừa đi vào trò chơi, người đàn ông đọc báo phòng bên đã bị cô gái váy đỏ giết chết như vậy. Chẳng lẽ Trịnh Hiểu Đồng bị cô gái váy đỏ nhập vào nên mới tấn công Trương Soái?
Kỳ Vô Quá đang suy nghĩ nguyên nhân gây ra cơ sự ấy, Trương Soái đã ngã xuống đất. Cách ra tay của Trịnh Hiểu Đồng vừa nhanh vừa tàn nhẫn, Trương Soái chưa kịp phản kháng đã ngã ra vì mất máu quá nhiều.
Hai chân Tào Xuyên gần như mềm nhũn, quỳ trên đất nhìn Tiết Khải mà hét: “Tiết… Tiết Khải! Mau… mau ngăn Trịnh Hiểu Đồng lại đi!”
Tiết Khải nhìn cậu ta, đôi mắt lạnh lùng như không muốn quan tâm Tào Xuyên. Nhưng Trịnh Hiểu Đồng lại nhìn qua, đôi mắt cô chỉ còn lại tròng mắt trắng.
Khi Trương Soái bị cắt đứt cổ vẫn đang đối diện với Trịnh Hiểu Đồng, vì vậy trên mặt cô dính đầy máu tươi. Dưới ánh đèn u ám của cầu thang, Trịnh Hiểu Đồng không còn giống người nữa.
Cô nhìn Tào Xuyên, cánh tay giơ lên, nói: “Chúng mày đều là quỷ! Đều là quỷ! Tao phải giết chúng mày!”
Cô vừa dứt lời đã nhào ập tới. Tào Xuyên gần như bị dọa tè ra quần, cơ thể sõng soài trên mặt đất, không còn chút sức phản kháng nào.
Ngay khi Tào Xuyên nhắm mắt lại, cảm thấy mình chết chắc rồi, Trương Soái đột nhiên lảo đảo đứng lên. Hắn từ phía sau bóp chặt cổ Trịnh Hiểu Đồng, vật ngã đối phương xuống đất.
Tuy rằng Trịnh Hiểu Đồng đang trong cơn điên, thế nhưng sức cô vẫn không bằng Trương Soái. Lưỡi dao trong tay cô ta rơi xuống đất, cơ thể cũng bị Trương Soái đè chặt không cử động được.
Sau khi cả hai ngã ra, Trịnh Hiểu Đồng mất ý thức, đôi mắt nhắm lại, cơ thể cũng không hề nhúc nhích. Trương Soái lại nhìn chằm chằm cô, sau đó nắm lấy mũi Trịnh Hiểu Đồng. Lưỡi dao xoẹt qua, mũi Trịnh Hiểu Đồng bị cắt mất.
Cơn đau khiến Trịnh Hiểu Đồng mở mắt, đôi mắt cô dần lấy lại ánh sáng.
“Á! Đau quá! Trương Soái! Cậu… cậu làm gì thế!”
Trương Soái lạnh lùng nhét chiếc mũi trên tay vào miệng Trịnh Hiểu Đồng. Trịnh Hiểu Đồng bị nghẹn đến mức trợn trắng mắt, sợ hãi, đau đớn đều hòa lẫn với mùi máu tươi.
Trương Soái mắt điếc tai ngơ lờ đi, cánh tay nâng lên cắt luôn đôi môi Trịnh Hiểu Đồng. Tào Xuyên há hốc nhìn, đôi mắt cậu ta từ từ nhìn về phía Tiết Khải nãy giờ vẫn luôn thờ ơ.
Tiết Khải đột nhiên nở nụ cười, hắn nhìn Tào Xuyên rồi nói: “Được rồi, tiếp theo là cậu đấy, không biết ai trong số các cậu sẽ thắng đây?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất