Sau Khi Về Hưu Phán Quan Tham Gia Trò Chơi Chạy Trốn

Chương 169: Xin đừng ồn ào

Trước Sau
Dù bất mãn đến mức nào đi chăng nữa, cái gì tới vẫn phải tới. Kỳ Vô Quá gắng gượng lên tinh thần, nhấn vào giao diện chọn nhân vật. Vừa thấy giao diện, khuôn mặt cậu lập tức thay đổi, dường như lần này kẻ xui xẻo cũng có mùa xuân.

Tất cả các nhân vật đều giống nhau như đúc, không có gì khác nhau.

Khách hàng A, khách hàng B, khách hàng C, khách hàng D, khách hàng E, khách hàng F.

Các nhân vật này không có tóm tắt, chỉ có một hàng chữ duy nhất ở phía dưới: Chơi net ở đại sảnh đúng là tự làm khổ mình, cố gắng vào được phòng VIP là mục tiêu chung của mọi người.

“…”

Kỳ Vô Quá nhìn hồi lâu, cuối cùng không nhịn được mắng: “Trò chơi này bị điên à, nhân vật giống nhau thì thôi đi, cố gắng vào phòng VIP là ý gì? Vậy mục tiêu của trò chơi này là đi vào trong phòng trở thành quý tộc tiệm net hay sao?”

Đoàn Lệ nói: “Có lẽ liên quan tới chủ tuyến.”

Kiểu nhân vật này không có gì phải chọn, cứ để hệ thống chọn hộ là được.

Lần chơi này hoàn toàn không có người mới. Kỳ Vô Quá và Đoàn Lệ chọn nhân vật ngẫu nhiên, sau đó đẩy cửa đi vào. Nơi xuất hiện phía sau cửa đúng là tiệm net Gia Đình Hạnh Phúc.

Kỳ Vô Quá đi qua cửa vài bước, tầm mắt mới trở lại bình thường, suýt nữa cậu đã đập vào lưng người đi trước. Cậu lui về sau theo phản xạ, lại va phải một người khác.

“Cẩn thận.”

Giọng nói người đứng phía sau rất quen thuộc, đúng là Đoàn Lệ.

Kỳ Vô Quá đứng vững lại, thấy trước mình có người đang đứng. Cậu quay đầu lại nhìn, phía sau Đoàn Lệ có ba người lần lượt đẩy cửa bước vào. Tổng số người vừa đủ sáu người, vừa phải không nhiều không ít.

Xem ra địa điểm xuất hiện lần này của mọi người đều là phía trước tiệm net.

Sảnh trước tiệm được trang trí bằng phong cách kỳ lạ, đối diện cửa có một tấm bảng hiệu. Cách thiết kế của bảng hiệu là kiểu xa hoa lắm tiền, hoàn toàn không phù hợp với hình ảnh ưu nhã của tiệm net. Trên màu vàng chói là bốn chữ “Gia Đình Hạnh Phúc” đỏ tươi.

Tấm biển được treo trên bức tường phía sau quầy, vị trí của cô phục vụ vừa khớp với phía dưới biển, trông rất giống một vị quan nha môn ngồi chễm chệ dưới biển chữ.

Thứ không hợp với tiệm net khác là ảnh chụp gắn trên tường. Những tấm ảnh đó đều là các tấm ảnh chụp gia đình, trên ảnh là gia đình ngập tràn hạnh phúc, hoặc nhà ba người, hoặc là ba thế hệ chụp chung, nói tóm lại đều lấy một người ôm trẻ con vào ngực làm trung tâm.

Sau một hồi nghiên cứu, Kỳ Vô Quá chỉ cảm thấy sự xuất hiện của mấy tấm ảnh kia trên tường của một tiệm net tuy rằng trông hơi khó chịu nhưng lại khá phù hợp với tiệm.

Gia Đình Hạnh Phúc.

“Anh ơi? Anh ơi!”

Kỳ Vô Quá chợt bừng tỉnh, lúc này mới phát hiện dường như người đi trước đã làm xong thủ tục. Cô gái đứng trước quầy mỉm cười, nói: “Xin hãy đưa căn cước công dân ạ.”

Kỳ Vô Quá sờ vào túi, lập tức tìm thấy một tấm căn cước công dân đưa qua.”

Cô gái trước quầy lại nói: “Mở máy cần 50 đồng.”



Lúc này Kỳ Vô Quá hơi lúng túng, trong túi quần cậu rỗng tuếch, trừ tấm căn cước công dân ra thì không có xu nào.

Cậu quay lại hỏi: “Đoàn Lệ, anh có tiền không?”

Đoàn Lệ còn chưa kịp trả lời đã nghe cô gái kia nói: “Không được đi vay.”

Thôi được, lúc vừa vào trò chơi cần phải nghe lời NPC.

Kỳ Vô Quá đành quay lại, nở nụ cười áy náy với nhân viên tiếp tân: “Tôi quên mang tiền rồi, phải làm sao đây?”

Có vẻ tiếp tân đã gặp nhiều trường hợp như vậy nên không trách gì, trên mặt treo một nụ cười chuyên nghiệp, nói: “Tôi có thể mở máy trước cho anh, nhưng trong vòng 24 tiếng phải trả nợ.”

Kỳ Vô Quá lại hỏi: “Nếu không trả kịp thì sao?”

“Đương nhiên là tắt máy.” Tiếp tân nói: “Tất nhiên khách không lên mạng cũng sẽ không được ở lại tiệm net của chúng tôi nữa.”

Những lời này dịch ra có nghĩa là: Nếu không trả nợ được thì chết luôn đi.

Quy tắc là như vậy, Kỳ Vô Quá cũng chỉ có thể bất đắc dĩ nghe theo, cậu nhận lấy tấm thẻ trên tay tiếp tân, đi qua một bên chờ đợi.

Tiếp sau đó là Đoàn Lệ.

Kỳ Vô Quá vốn tưởng thiết lập nhân vật của mọi người đều giống nhau, đều chỉ có thể lên mạng giá rẻ ở đại sảnh. Không ngờ khi Đoàn Lệ đưa căn cước cho cô gái kia, sự việc không còn giống như trước nữa. Cô tiếp tân vừa đặt thẻ vào máy quét liền nở nụ cười thật tươi: “Chào anh Đoàn, anh là khách VIP của tiệm chúng tôi, có cần chúng tôi mở một ghế đơn cho anh không? Ghế đơn mỗi ngày sẽ có cơm miễn phí cho anh, còn có đồ vệ sinh cá nhân tặng kèm…”

Cô tiếp tân liên thanh nói hàng loạt phúc lợi đặc biệt dành cho khách VIP, nói ngắn gọn là trừ phí lên mạng ra, Đoàn Lệ có thể sử dụng miễn phí mọi thứ trong tiệm.

Đoàn Lệ còn chưa kịp đáp, Kỳ Vô Quá đã tỏ ra không thể tin nổi. Cậu nói: “Sao khách VIP của các người lạ thế, đi chơi net còn có phúc lợi đặc biệt?”

Cô gái kia nguýt một cái khinh thường, nói: “Tất nhiên kiểu khách có phí tiêu dùng thấp như anh sẽ kém hơn khách hàng bỏ mấy chục vạn như anh Đoàn rồi, hay anh cũng tiêu mấy chục vạn ra đi rồi tôi làm thẻ VIP cho.”

“…”

Kỳ Vô Quá nghèo kiết xác chỉ đành nhận mệnh đón lấy sự khinh bỉ của tiếp tân.

Cuối cùng Đoàn Lệ cũng lên tiếng, hỏi: “Ghế đơn chỉ cho một người dùng thôi à?”

Tiếp tân gật đầu: “Đương nhiên rồi, phúc lợi VIP chỉ được sử dụng cho mình, không thể đi tặng.”

“Vậy mở tôi một máy ở sảnh đi.”

Cô gái kia trợn tròn mắt, có vẻ như không hiểu vì sao Đoàn Lệ lại làm vậy: “Anh Đoàn này, nếu anh chỉ mở một máy ở đại sảnh thì sẽ không được hưởng các phúc lợi VIP đâu.”

Đoàn Lệ vẫn kiên trì như cũ, cô gái tiếp tân cũng chỉ đành bất đắc dĩ mở cho Đoàn Lệ một máy giống cậu. Mỗi máy ở tiệm net Gia Đình Hạnh Phúc này đều được nối cố định, cho nên không thể chọn bừa máy rồi lên mạng là được. Vì vậy người chơi bị chia ra các góc là chuyện bình thường, nhưng Kỳ Vô Quá và Đoàn Lệ vẫn ngồi ở chỗ sát nhau. Nguyên nhân rất đơn giản, Đoàn Lệ đã sử dụng phúc lợi VIP để chỉ định chỗ ngồi của mình bên cạnh Kỳ Vô Quá.

Khi cả hai đi tới đại sảnh thì phát hiện trên tường cũng treo đầy ảnh. Phong cách chụp ảnh không khác ở trước quầy cho lắm, đều là ảnh chụp gia đình, xem ra chủ tiệm net rất thích chủ đề Gia Đình Hạnh Phúc.



Kỳ Vô Quá ngồi trên ghế, nhỏ giọng nói: “Không công bằng chút nào, đều là ngẫu nhiên, vì sao tôi lại chọn phải nhân vật không xu dính túi vậy chứ?”

Không sai, trong mấy người chơi, người thảm nhất là Kỳ Vô Quá.

Tuy những người chơi khác không phải VIP, chỉ có thể ngồi ở sảnh, nhưng tốt xấu gì trên người vẫn còn 50 đồng tiền mở máy, chỉ có Kỳ Vô Quá bị âm số trong tài khoản.

Đoàn Lệ cũng không biết nên khuyên cậu như thế nào, chỉ có thể giơ tay vỗ vai đối phương, nói: “Ít nhất… không cần phải đi làm.”

Kỳ Vô Quá nghe hắn an ủi xong vẫn không dễ chịu hơn bao nhiêu, cậu nói: “Nói thế cũng không đúng, từ những phúc lợi VIP anh được hưởng là có thể đoán ra ở trong tiệm net này, trừ tiền lên mạng ra thì tắm rửa hay ăn cơm đều phải tiêu tiền, tiền từ đâu ra đây, đương nhiên là làm việc rồi…”

Nói xong, Kỳ Vô Quá mặt ủ mày ê cắm thẻ vào máy quét, nhìn số “-50” xuất hiện trên màn hình máy tính, chỉ cảm thấy mệt mỏi dần dâng lên trong cơ thể.

Màn hình máy tính vẫn duy trì ở giao diện cửa sổ, đồng thời không thể khởi động máy. Tình huống phía bên Đoàn Lệ cũng giống thế, Kỳ Vô Quá cảm thấy kỳ quái định gọi quản lý lại. Vị trí của bọn họ nằm đối diện với quầy tiếp, hoàn toàn có thể nhìn thấy quầy. Cậu vừa đứng lên liền nhìn thấy cô tiếp tân đã làm xong thủ tục cho vị khách cuối cùng, sau đó không biết cô bấm gì trong quầy mà cánh cửa tiệm net dần đóng lại.

Sắc mặt những người chơi có mặt ở đây đều xấu hẳn đi. Tuy rằng không gian quỷ vực chỉ giới hạn trong tiệm net, dù cửa rộng mở thì bọn họ cũng không đi ra ngoài được, nhưng hành động này của NPC vẫn sẽ khiến người khác cảm thấy bất an.

Trong thế giới hiện thực làm gì có tiệm net nào đóng cửa lại để làm ăn đâu? Cảm giác này sẽ chỉ làm người ta nghĩ đến án giết người liên hoàn xảy ra sau đó.

Vào những giây phút đầu tiên, trò chơi đã mang một bầu không khí căng thẳng.

Sau khi cửa hoàn toàn đóng lại, cô gái trước quầy nói: “Xét thấy lần này chúng ta có không ít người mới, cho nên tôi sẽ giải thích một ít quy định liên quan đến Gia Đình Hạnh Phúc.”

Từ góc bàn máy tính có một thanh niên to cao đứng lên, trông dáng người cơ bắp của gã không giống với người làm công tác quản lý máy chủ.

Quản lý máy chủ đi đến giữa sảnh, nói: “Quy tắc trong tiệm net chúng tôi chỉ có hai điều, thứ nhất, mỗi ngày vào lúc 0h sẽ nạp phí bổ sung thời gian, xin hãy đóng phí đúng thời hạn. Thứ hai, vì để tạo không gian tốt đẹp cho mọi người, chúng tôi nghiêm cấm làm ồn trong sảnh.”

Nói tới đây, quản lý máy chủ hơi dừng lại: “Trước đó đã có khách không hiểu ý của việc cấm ồn ào, cấm ồn là không được nói chuyện, nếu muốn trò chuyện xin hãy lên mạng. Nếu có vị khách nào không nghe lời, tôi đây không ngại giúp người đó câm miệng lại.”

Quản lý máy chủ nở nụ cười dữ tợn, từ nụ cười này có thể thấy sự giúp đỡ của gã chắc chắn là một cách tàn nhẫn.

“Được rồi, bây giờ mọi người có thể hưởng thụ cuộc sống của riêng mình.”

Quản lý vừa dứt lời, màn hình trước mặt Kỳ Vô Quá lập tức sáng lên.

Cốt truyện của Gia Đình Hạnh Phúc chính thức bắt đầu.

Xuất hiện trên màn hình máy tính có mấy biểu tượng, chúng khiến Kỳ Vô Quá vô cùng ngạc nhiên. Sau khi quản lý nói ra quy định của tiệm net, trong lòng Kỳ Vô Quá lóe lên một suy đoán. Trong tiệm net không được nói chuyện, cần đóng phí đúng hạn. Từ hai điểm này có thể đoán ra có lẽ chủ tuyến liên quan tới phí lên mạng, hơn nữa tắm rửa ăn cơm trong tiệm đều cần tiền, cho nên chắc chắn thời gian tử vong cũng liên quan đến tiền.

Không ngờ biểu tượng xếp trên cùng của màn hình máy tính là: Cách để kiếm tiền.

**********

Lảm nhảm:

NPC: Hello sếp, không ngờ tới phải không? =))))))))

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau