Sau Khi Về Hưu Phán Quan Tham Gia Trò Chơi Chạy Trốn
Chương 175: Vấy bẩn
Dường như Hà Chỉ Kỳ cũng nhận ra, cô nhấn vào công tắc màn hình máy tính, màn hình chợt tối đi.
Mà trên đó lại xuất hiện mặt Hà Chỉ Kỳ.
Cô ta đứng ngẩn ra, khó tin quay người. Gương mặt già nua trên màn hình cũng xoay theo, cô há miệng thở dốc, gương mặt trên màn hình cũng thở dốc.
“A a a!!”
Hà Chỉ Kỳ hét thảm thiết, sau đó bổ nhào ra ngoài. Nhưng khi cô muốn lao đi, nhóm quản lý ngồi hàng trước đã đứng lên. Bọn họ đứng dàn hàng chắn trước cửa, mỉm cười nói: “Đã nói thì phải làm.”
Hà Chỉ Kỳ ngã xuống đất, tốc độ lão hóa đã dừng bây giờ lại tiếp tục. Cô nằm oặt trên đất, nhanh chóng tắt thở, cơ thể dần cuộn tròn. Cuối cùng trên đất chỉ còn lại một nắm cát vàng.
Quản lý đứng bên cạnh lạnh nhạt cầm chổi quét sạch đống tro Hà Chỉ Kỳ để lại, sau đó đổ ra ngoài. Trong tiệm net lại trở nên yên tĩnh, cứ như chưa từng xảy ra chuyện gì vậy. Dấu vết duy nhất Hà Chỉ Kỳ để lại chỉ còn tấm thẻ lên mạng kia.
Tiếp tân trước quầy đi tới thu tấm thẻ kia về. Kỳ Vô Quá nhìn màn hình máy tính dần tối lại, không chần chừ lâu mà quay về chỗ ngồi của mình.
Tình huống hiện tại dường như lâm vào khốn cục. Cái chết của Hà Chỉ Kỳ cho thấy trò chơi đã đi vào giai đoạn nguy hiểm, nếu không nhanh chóng tìm ra chủ tuyến, rơi vào hình thức giết chóc sẽ càng thêm phiền phức.
Chỉ là muốn thăm dò chủ tuyến cần phải tìm cách đi vào khu vực riêng, mà vào khu ghế riêng thì cần tiền. Kiếm tiền là một chuyện vô cùng nguy hiểm, không cẩn thận sẽ phải nhận lấy cái chết, còn là một cái chết tuần hoàn.
Kỳ Vô Quá nhấn mở khung chat, quả nhiên những người chơi khác bên trong đã bị màn vừa rồi dọa sợ. Cái chết của Hà Chỉ Kỳ quá kinh khủng, hơn nữa khó mà chấp nhận nổi. Nếu chỉ đơn giản là chết thì cũng bình thường, nhưng trước khi chết còn phải đối diện với sự lão hóa chóng mặt, đối với nhiều người thì điều này càng khó tiếp thu hơn.
Khưu Lan: “Rốt cuộc Hà Chỉ Kỳ bị sao vậy? Vừa rồi xảy ra chuyện gì, sao đột nhiên…”
Tống Ngọc Thanh: “Tôi không biết, lúc tôi nhận ra đã thấy cô ấy ngã trên mặt đất, già đến mức không nhận diện nổi.”
Sau đó hai người chơi này có vẻ không còn tâm trạng nào để bàn về cái chết của Hà Chỉ Kỳ, mà bắt đầu mon men qua Kỳ Vô Quá tìm hiểu chân tướng.
Các cô nóng lòng muốn biết rốt cuộc Hà Chỉ Kỳ đã chạm phải điều cấm kỵ gì mới có thể dẫn tới kết cục hiện tại. Trước đó các cô chỉ cho rằng Kỳ Vô Quá làm quá lên, bây giờ toàn bộ những gì xảy ra đều cho thấy thật sự không thể nói lung tung.
Kỳ Vô Quá: “Cô ấy gửi thiệp trên diễn đàn, nội dung là nguyện dùng mười năm tuổi thọ đổi cho anh một đời vô tư vô lo.”
Khưu Lan và Tống Ngọc Thanh đều không nói gì, có lẽ là đang đi lục lại lịch sử xem mình có nói gì không nên nói không.
Giang Nhất Chu: “Nếu nói như vậy thì không thể làm thủy quân được nữa, cách làm của chúng ta khá an toàn.”
Kỳ Vô Quá: “Nhưng cách kiếm tiền của chúng ta chỉ có thể miễn cưỡng duy trì qua ngày thôi, vậy chẳng khác nào ngồi im chờ chết.”
Giang Nhất Chu: “Thế phải làm sao đây?”
Kỳ Vô Quá không nói nữa, cậu mở khung chat với Đoàn Lệ: “Tôi có một suy đoán cần chứng thực, anh vào phòng đơn xem thử đi.”
Tuy đặc quyền VIP của Đoàn Lệ đã dùng để chỉ định ngồi chỗ bên cạnh Kỳ Vô Quá, nhưng thế cũng không thể làm khó được cậu. Cậu kéo Đoàn Lệ đi đến trước quầy rồi gõ lên bàn.
Cô tiếp tân ghé vào quầy ngủ ngẩng đầu lên, thấy là Kỳ Vô Quá thì lạnh nhạt: “Chuyện gì?”
Cô ta tỏ thái độ cũng không có gì lạ, Kỳ Vô Quá là loại khách hàng tiêu phí ít nhất trong tiệm net, tất nhiên cô ta sẽ đối xử khác.
Kỳ Vô Quá đẩy Đoàn Lệ lên trước, mỉm cười nói: “Mỗi ngày các người đều phải nạp phí một lần đúng không?”
Cô tiếp tân thấy khách VIP xuất hiện, thái độ lập tức thay đổi: “Đúng vậy.”
Kỳ Vô Quá nói: “0h mỗi sáng đều nạp phí, ý là bắt đầu lại lần nữa đúng không?”
Tiếp tân hơi sửng sốt, nhưng cảm thấy Kỳ Vô Quá nói không sai nên do dự gật đầu: “Đúng là thế.”
“Vậy thì anh ta là khách hàng VIP, hôm qua đã dùng đặc quyền VIP đổi chỗ ngồi máy cạnh tôi, nhưng phúc lợi VIP hôm nay chưa kịp dùng.”
Tiếp tân: “… Nhưng anh Đoàn đã từ bỏ phúc lợi được vào ghế đơn, không thể thay đổi được.”
Kỳ Vô Quá thấy sắc mặt đối phương không vui cho lắm, tiếp tục nói: “Chúng tôi không phải là người không biết nói lý, chỉ là anh ta muốn dùng phúc lợi hôm nay để tham quan phòng đơn mà thôi.”
Tất nhiên kết quả cuối cùng là Đoàn Lệ thuận lợi đi vào phòng ghế đơn. Sau một lúc lâu, hắn đi ra khỏi phòng VIP, tiến tới giao lưu bằng mắt với Kỳ Vô Quá, sau đó quay về chỗ ngồi của mình.
Đoàn Lệ: “Phòng ghế đơn được sắp xếp rất kỳ lạ, trông như một phòng ngủ vậy.”
Kỳ Vô Quá: “Phòng ngủ? Cấu tạo như thế nào?”
Đoàn Lệ: “Khá giống phòng học sinh, sắp xếp như bình thường, một cái giường, một tủ quần áo và một bộ bàn học. Sách trên bàn là sách giáo khoa.”
Kỳ Vô Quá: “Nếu thiết kế phòng đơn như vậy thì lên mạng như thế nào?”
Đoàn Lệ: “Thiết bị lên mạng bên trong rất kỳ lạ, là một máy chiếu di động, trên tường có màn hình chiếu sân khấu di động.”
Kỳ Vô Quá nghe tới đây, cảm thấy có thể thử suy đoán của mình một lần. Nếu sau khi vào phòng đơn được nghiệm chứng, không khác với suy đoán là mấy thì có thể xác định chủ tuyến.
Kỳ Vô Quá: “Trong phòng có ảnh chụp không?”
Đoàn Lệ: “Có, cũng là ảnh gia đình như bên ngoài, rất kỳ quái.”
Chỉ là khi Kỳ Vô Quá nhờ Đoàn Lệ miêu tả vì sao ảnh chụp lại kỳ quái thì hắn không biết nói sao. Điều này rất bình thường, thiên sư như Đoàn Lệ rất mạnh, thế nhưng lại kém về mảng kết giao với người khác. Bảo Đoàn Lệ mô tả ảnh chụp gia đình kỳ lạ chỗ nào đã làm khó hắn rồi.
Kỳ Vô Quá: “Tôi nghĩ ra cách kiếm tiền mới rồi.”
Đoàn Lệ: “Nói xem?”
Kỳ Vô Quá: “Thật ra từ lúc bắt đầu chúng ta đã bị tiệm net này dẫn dắt suy nghĩ đi lệch hướng, kiếm tiền vốn không chỉ giới hạn trên mạng, đây là con đường quan trọng để qua cửa.”
Đoàn Lệ: “Tôi hiểu.”
Sau khi Kỳ Vô Quá nói cho Đoàn Lệ hiểu xong, thấy đối phương cảm thấy suy luận của mình cũng có lý thì mở khung chat với tiếp tân.
Kỳ Vô Quá: “Có phải tiệm net cung cấp việc làm không?”
Tiếp tân: “Xin hãy mở phần mềm đầu tiên ra, bên trong đều có cả.”
Kỳ Vô Quá: “Ý tôi là việc làm trong hiện thực ấy, ví dụ như quản lý máy chủ hay nhân viên quét dọn.”
Chờ gõ xong những lời này, Kỳ Vô Quá bỗng cảm thấy chạnh lòng. Không ngờ có một ngày cậu lại chủ động xin việc làm, khi nhận ra, Kỳ Vô Quá chỉ cho rằng mình đã bị vấy bẩn, không còn là Kỳ Vô Quá của ngày trước nữa. Toàn bộ đều là lỗi của không gian quỷ vực, cái chỗ đáng chết này đã nhuốm chàm ý định không muốn làm việc của cậu.
Đoàn Lệ thấy khuôn mặt Kỳ Vô Quá đột nhiên trở nên u ám, chỉ cảm giác trong lòng hốt hoảng, thế nhưng tạm thời không được nói gì, chỉ đành im lặng nhìn đối phương.
Cũng may đúng lúc này, tiếp tân đáp lại. Quả nhiên câu hỏi của Kỳ Vô Quá đã mở ra tuyến cốt truyện mới, cô gái trước quầy gửi một bảng liệt kê qua. Trong bảng nêu rõ các vị trí tiệm net cung cấp, từ thu ngân đến quản lý máy chủ đến nhân viên vệ sinh, vô cùng đa dạng. Những công việc này đều có một điểm chung là tiền thù lao rất cao. Chỉ cần làm việc ít nhất tám tiếng là có thể đảm bảo phí tiêu dùng trong tiệm net, hơn nữa còn có thể đi vào khu VIP.
Quả nhiên con đường này mới chính xác.
Từ lúc bắt đầu Kỳ Vô Quá đã cảm thấy dù giới hạn không gian chỉ nằm trong tiệm net, ăn uống tiêu tiểu cũng không phải rời khỏi tiệm, nhưng nó lại có thái độ ác liệt với tiệm net.
Bình luận trên mạng biến thành lý do trí mạng trong không gian quỷ vực. Trên thực tế đây là một tư duy bẫy, chỉ cần suy xét vượt khỏi giới hạn không gian và tiệm net, ghép vào đời sống hiện thực, có thể thấy không chỉ lên mạng mới kiếm được tiền.
Kỳ Vô Quá chia sẻ bảng liệt kê vào nhóm chat.
Khưu Lan: “Gì đây?”
Kỳ Vô Quá: “Cách kiếm tiền mới, nếu muốn có cách xác định chủ tuyến, chúng ta phải đi vào được phòng VIP.”
Tống Ngọc Thanh: “Anh lấy từ đâu ra đây?”
Kỳ Vô Quá: “Tôi hỏi xin từ chỗ tiếp tân.”
Dường như Khưu Lan và Tống Ngọc Thanh vẫn còn sợ cái chết của Hà Chỉ Kỳ, cho nên không tin lắm vào cách kiếm tiền mới.
Khưu Lan: “Không phải cách kiếm tiền NPC tiệm net cung cấp đều là bẫy rập à?”
Tống Ngọc Thanh: “Rõ ràng những cách kiếm tiền trong máy tính trước đó đều muốn giết chết chúng ta, tôi không tin mấy NPC kia cho lắm.”
Kỳ Vô Quá không muốn phí sức thuyết phục các cô, chẳng qua vì nể tình nghĩa giữa người chơi với nhau nên gõ một hàng chữ.
“Mỗi trò chơi đều không phải tử cục, con đường này an toàn hơn nhiều so với cách mà Hà Chỉ Kỳ dùng cái chết thử nghiệm.”
Giang Nhất Chu: “Được, tôi với cậu cùng làm.”
Cuối cùng Khưu Lan và Tống Ngọc Thanh quyết định tin tưởng Kỳ Vô Quá, năm người chơi chính thức trở thành nhân viên làm việc trong tiệm net.
Khưu Lan trở thành thu ngân, cùng chia công việc với cô gái quầy tiếp tân, Tống Ngọc Thanh và Giang Nhất Chu làm nhân viên vệ sinh, còn Kỳ Vô Quá và Đoàn Lệ được làm quản lý máy chủ cùng người vạm vỡ ngồi trong góc.
Phúc lợi đầu tiên sau khi Kỳ Vô Quá trở thành nhân viên là cuối cùng cũng được rửa mặt. Cậu và Đoàn Lệ đứng trong phòng vệ sinh nhân viên, chuẩn bị thay đồng phục nhân viên quản lý do tiệm cung cấp. Kỳ Vô Quá nhìn đồng phục trong tay thở dài, khuôn mặt không khỏi buồn bã.
Đoàn Lệ thấy đối phương lại trở nên như vậy, cảm thấy nếu mình không hỏi cho rõ, về sau sẽ có chuyện lớn xảy ra.
“Cậu sao thế? Vừa rồi tôi thấy trông cậu cũng ủ rũ.”
Kỳ Vô Quá ngẩng đầu, tỏ ra đáng thương: “Tôi không còn sạch sẽ nữa rồi.”
“?”
Câu nói này quá bất ngờ, suýt nữa Đoàn Lệ không thể giữ lại vẻ lạnh lùng bất biến của mình.
“Không sạch sẽ?”
Kỳ Vô Quá gật đầu: “Tôi mà lại chủ động xin việc, tâm hồn tôi bị vấy bẩn rồi.”
************
Lảm nhảm: Meo meo meo rửa mặt như mèo, xấu xấu lắm được Đoàn Lệ yêu =)))))))
Mà trên đó lại xuất hiện mặt Hà Chỉ Kỳ.
Cô ta đứng ngẩn ra, khó tin quay người. Gương mặt già nua trên màn hình cũng xoay theo, cô há miệng thở dốc, gương mặt trên màn hình cũng thở dốc.
“A a a!!”
Hà Chỉ Kỳ hét thảm thiết, sau đó bổ nhào ra ngoài. Nhưng khi cô muốn lao đi, nhóm quản lý ngồi hàng trước đã đứng lên. Bọn họ đứng dàn hàng chắn trước cửa, mỉm cười nói: “Đã nói thì phải làm.”
Hà Chỉ Kỳ ngã xuống đất, tốc độ lão hóa đã dừng bây giờ lại tiếp tục. Cô nằm oặt trên đất, nhanh chóng tắt thở, cơ thể dần cuộn tròn. Cuối cùng trên đất chỉ còn lại một nắm cát vàng.
Quản lý đứng bên cạnh lạnh nhạt cầm chổi quét sạch đống tro Hà Chỉ Kỳ để lại, sau đó đổ ra ngoài. Trong tiệm net lại trở nên yên tĩnh, cứ như chưa từng xảy ra chuyện gì vậy. Dấu vết duy nhất Hà Chỉ Kỳ để lại chỉ còn tấm thẻ lên mạng kia.
Tiếp tân trước quầy đi tới thu tấm thẻ kia về. Kỳ Vô Quá nhìn màn hình máy tính dần tối lại, không chần chừ lâu mà quay về chỗ ngồi của mình.
Tình huống hiện tại dường như lâm vào khốn cục. Cái chết của Hà Chỉ Kỳ cho thấy trò chơi đã đi vào giai đoạn nguy hiểm, nếu không nhanh chóng tìm ra chủ tuyến, rơi vào hình thức giết chóc sẽ càng thêm phiền phức.
Chỉ là muốn thăm dò chủ tuyến cần phải tìm cách đi vào khu vực riêng, mà vào khu ghế riêng thì cần tiền. Kiếm tiền là một chuyện vô cùng nguy hiểm, không cẩn thận sẽ phải nhận lấy cái chết, còn là một cái chết tuần hoàn.
Kỳ Vô Quá nhấn mở khung chat, quả nhiên những người chơi khác bên trong đã bị màn vừa rồi dọa sợ. Cái chết của Hà Chỉ Kỳ quá kinh khủng, hơn nữa khó mà chấp nhận nổi. Nếu chỉ đơn giản là chết thì cũng bình thường, nhưng trước khi chết còn phải đối diện với sự lão hóa chóng mặt, đối với nhiều người thì điều này càng khó tiếp thu hơn.
Khưu Lan: “Rốt cuộc Hà Chỉ Kỳ bị sao vậy? Vừa rồi xảy ra chuyện gì, sao đột nhiên…”
Tống Ngọc Thanh: “Tôi không biết, lúc tôi nhận ra đã thấy cô ấy ngã trên mặt đất, già đến mức không nhận diện nổi.”
Sau đó hai người chơi này có vẻ không còn tâm trạng nào để bàn về cái chết của Hà Chỉ Kỳ, mà bắt đầu mon men qua Kỳ Vô Quá tìm hiểu chân tướng.
Các cô nóng lòng muốn biết rốt cuộc Hà Chỉ Kỳ đã chạm phải điều cấm kỵ gì mới có thể dẫn tới kết cục hiện tại. Trước đó các cô chỉ cho rằng Kỳ Vô Quá làm quá lên, bây giờ toàn bộ những gì xảy ra đều cho thấy thật sự không thể nói lung tung.
Kỳ Vô Quá: “Cô ấy gửi thiệp trên diễn đàn, nội dung là nguyện dùng mười năm tuổi thọ đổi cho anh một đời vô tư vô lo.”
Khưu Lan và Tống Ngọc Thanh đều không nói gì, có lẽ là đang đi lục lại lịch sử xem mình có nói gì không nên nói không.
Giang Nhất Chu: “Nếu nói như vậy thì không thể làm thủy quân được nữa, cách làm của chúng ta khá an toàn.”
Kỳ Vô Quá: “Nhưng cách kiếm tiền của chúng ta chỉ có thể miễn cưỡng duy trì qua ngày thôi, vậy chẳng khác nào ngồi im chờ chết.”
Giang Nhất Chu: “Thế phải làm sao đây?”
Kỳ Vô Quá không nói nữa, cậu mở khung chat với Đoàn Lệ: “Tôi có một suy đoán cần chứng thực, anh vào phòng đơn xem thử đi.”
Tuy đặc quyền VIP của Đoàn Lệ đã dùng để chỉ định ngồi chỗ bên cạnh Kỳ Vô Quá, nhưng thế cũng không thể làm khó được cậu. Cậu kéo Đoàn Lệ đi đến trước quầy rồi gõ lên bàn.
Cô tiếp tân ghé vào quầy ngủ ngẩng đầu lên, thấy là Kỳ Vô Quá thì lạnh nhạt: “Chuyện gì?”
Cô ta tỏ thái độ cũng không có gì lạ, Kỳ Vô Quá là loại khách hàng tiêu phí ít nhất trong tiệm net, tất nhiên cô ta sẽ đối xử khác.
Kỳ Vô Quá đẩy Đoàn Lệ lên trước, mỉm cười nói: “Mỗi ngày các người đều phải nạp phí một lần đúng không?”
Cô tiếp tân thấy khách VIP xuất hiện, thái độ lập tức thay đổi: “Đúng vậy.”
Kỳ Vô Quá nói: “0h mỗi sáng đều nạp phí, ý là bắt đầu lại lần nữa đúng không?”
Tiếp tân hơi sửng sốt, nhưng cảm thấy Kỳ Vô Quá nói không sai nên do dự gật đầu: “Đúng là thế.”
“Vậy thì anh ta là khách hàng VIP, hôm qua đã dùng đặc quyền VIP đổi chỗ ngồi máy cạnh tôi, nhưng phúc lợi VIP hôm nay chưa kịp dùng.”
Tiếp tân: “… Nhưng anh Đoàn đã từ bỏ phúc lợi được vào ghế đơn, không thể thay đổi được.”
Kỳ Vô Quá thấy sắc mặt đối phương không vui cho lắm, tiếp tục nói: “Chúng tôi không phải là người không biết nói lý, chỉ là anh ta muốn dùng phúc lợi hôm nay để tham quan phòng đơn mà thôi.”
Tất nhiên kết quả cuối cùng là Đoàn Lệ thuận lợi đi vào phòng ghế đơn. Sau một lúc lâu, hắn đi ra khỏi phòng VIP, tiến tới giao lưu bằng mắt với Kỳ Vô Quá, sau đó quay về chỗ ngồi của mình.
Đoàn Lệ: “Phòng ghế đơn được sắp xếp rất kỳ lạ, trông như một phòng ngủ vậy.”
Kỳ Vô Quá: “Phòng ngủ? Cấu tạo như thế nào?”
Đoàn Lệ: “Khá giống phòng học sinh, sắp xếp như bình thường, một cái giường, một tủ quần áo và một bộ bàn học. Sách trên bàn là sách giáo khoa.”
Kỳ Vô Quá: “Nếu thiết kế phòng đơn như vậy thì lên mạng như thế nào?”
Đoàn Lệ: “Thiết bị lên mạng bên trong rất kỳ lạ, là một máy chiếu di động, trên tường có màn hình chiếu sân khấu di động.”
Kỳ Vô Quá nghe tới đây, cảm thấy có thể thử suy đoán của mình một lần. Nếu sau khi vào phòng đơn được nghiệm chứng, không khác với suy đoán là mấy thì có thể xác định chủ tuyến.
Kỳ Vô Quá: “Trong phòng có ảnh chụp không?”
Đoàn Lệ: “Có, cũng là ảnh gia đình như bên ngoài, rất kỳ quái.”
Chỉ là khi Kỳ Vô Quá nhờ Đoàn Lệ miêu tả vì sao ảnh chụp lại kỳ quái thì hắn không biết nói sao. Điều này rất bình thường, thiên sư như Đoàn Lệ rất mạnh, thế nhưng lại kém về mảng kết giao với người khác. Bảo Đoàn Lệ mô tả ảnh chụp gia đình kỳ lạ chỗ nào đã làm khó hắn rồi.
Kỳ Vô Quá: “Tôi nghĩ ra cách kiếm tiền mới rồi.”
Đoàn Lệ: “Nói xem?”
Kỳ Vô Quá: “Thật ra từ lúc bắt đầu chúng ta đã bị tiệm net này dẫn dắt suy nghĩ đi lệch hướng, kiếm tiền vốn không chỉ giới hạn trên mạng, đây là con đường quan trọng để qua cửa.”
Đoàn Lệ: “Tôi hiểu.”
Sau khi Kỳ Vô Quá nói cho Đoàn Lệ hiểu xong, thấy đối phương cảm thấy suy luận của mình cũng có lý thì mở khung chat với tiếp tân.
Kỳ Vô Quá: “Có phải tiệm net cung cấp việc làm không?”
Tiếp tân: “Xin hãy mở phần mềm đầu tiên ra, bên trong đều có cả.”
Kỳ Vô Quá: “Ý tôi là việc làm trong hiện thực ấy, ví dụ như quản lý máy chủ hay nhân viên quét dọn.”
Chờ gõ xong những lời này, Kỳ Vô Quá bỗng cảm thấy chạnh lòng. Không ngờ có một ngày cậu lại chủ động xin việc làm, khi nhận ra, Kỳ Vô Quá chỉ cho rằng mình đã bị vấy bẩn, không còn là Kỳ Vô Quá của ngày trước nữa. Toàn bộ đều là lỗi của không gian quỷ vực, cái chỗ đáng chết này đã nhuốm chàm ý định không muốn làm việc của cậu.
Đoàn Lệ thấy khuôn mặt Kỳ Vô Quá đột nhiên trở nên u ám, chỉ cảm giác trong lòng hốt hoảng, thế nhưng tạm thời không được nói gì, chỉ đành im lặng nhìn đối phương.
Cũng may đúng lúc này, tiếp tân đáp lại. Quả nhiên câu hỏi của Kỳ Vô Quá đã mở ra tuyến cốt truyện mới, cô gái trước quầy gửi một bảng liệt kê qua. Trong bảng nêu rõ các vị trí tiệm net cung cấp, từ thu ngân đến quản lý máy chủ đến nhân viên vệ sinh, vô cùng đa dạng. Những công việc này đều có một điểm chung là tiền thù lao rất cao. Chỉ cần làm việc ít nhất tám tiếng là có thể đảm bảo phí tiêu dùng trong tiệm net, hơn nữa còn có thể đi vào khu VIP.
Quả nhiên con đường này mới chính xác.
Từ lúc bắt đầu Kỳ Vô Quá đã cảm thấy dù giới hạn không gian chỉ nằm trong tiệm net, ăn uống tiêu tiểu cũng không phải rời khỏi tiệm, nhưng nó lại có thái độ ác liệt với tiệm net.
Bình luận trên mạng biến thành lý do trí mạng trong không gian quỷ vực. Trên thực tế đây là một tư duy bẫy, chỉ cần suy xét vượt khỏi giới hạn không gian và tiệm net, ghép vào đời sống hiện thực, có thể thấy không chỉ lên mạng mới kiếm được tiền.
Kỳ Vô Quá chia sẻ bảng liệt kê vào nhóm chat.
Khưu Lan: “Gì đây?”
Kỳ Vô Quá: “Cách kiếm tiền mới, nếu muốn có cách xác định chủ tuyến, chúng ta phải đi vào được phòng VIP.”
Tống Ngọc Thanh: “Anh lấy từ đâu ra đây?”
Kỳ Vô Quá: “Tôi hỏi xin từ chỗ tiếp tân.”
Dường như Khưu Lan và Tống Ngọc Thanh vẫn còn sợ cái chết của Hà Chỉ Kỳ, cho nên không tin lắm vào cách kiếm tiền mới.
Khưu Lan: “Không phải cách kiếm tiền NPC tiệm net cung cấp đều là bẫy rập à?”
Tống Ngọc Thanh: “Rõ ràng những cách kiếm tiền trong máy tính trước đó đều muốn giết chết chúng ta, tôi không tin mấy NPC kia cho lắm.”
Kỳ Vô Quá không muốn phí sức thuyết phục các cô, chẳng qua vì nể tình nghĩa giữa người chơi với nhau nên gõ một hàng chữ.
“Mỗi trò chơi đều không phải tử cục, con đường này an toàn hơn nhiều so với cách mà Hà Chỉ Kỳ dùng cái chết thử nghiệm.”
Giang Nhất Chu: “Được, tôi với cậu cùng làm.”
Cuối cùng Khưu Lan và Tống Ngọc Thanh quyết định tin tưởng Kỳ Vô Quá, năm người chơi chính thức trở thành nhân viên làm việc trong tiệm net.
Khưu Lan trở thành thu ngân, cùng chia công việc với cô gái quầy tiếp tân, Tống Ngọc Thanh và Giang Nhất Chu làm nhân viên vệ sinh, còn Kỳ Vô Quá và Đoàn Lệ được làm quản lý máy chủ cùng người vạm vỡ ngồi trong góc.
Phúc lợi đầu tiên sau khi Kỳ Vô Quá trở thành nhân viên là cuối cùng cũng được rửa mặt. Cậu và Đoàn Lệ đứng trong phòng vệ sinh nhân viên, chuẩn bị thay đồng phục nhân viên quản lý do tiệm cung cấp. Kỳ Vô Quá nhìn đồng phục trong tay thở dài, khuôn mặt không khỏi buồn bã.
Đoàn Lệ thấy đối phương lại trở nên như vậy, cảm thấy nếu mình không hỏi cho rõ, về sau sẽ có chuyện lớn xảy ra.
“Cậu sao thế? Vừa rồi tôi thấy trông cậu cũng ủ rũ.”
Kỳ Vô Quá ngẩng đầu, tỏ ra đáng thương: “Tôi không còn sạch sẽ nữa rồi.”
“?”
Câu nói này quá bất ngờ, suýt nữa Đoàn Lệ không thể giữ lại vẻ lạnh lùng bất biến của mình.
“Không sạch sẽ?”
Kỳ Vô Quá gật đầu: “Tôi mà lại chủ động xin việc, tâm hồn tôi bị vấy bẩn rồi.”
************
Lảm nhảm: Meo meo meo rửa mặt như mèo, xấu xấu lắm được Đoàn Lệ yêu =)))))))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất