Sau Khi Về Hưu Phán Quan Tham Gia Trò Chơi Chạy Trốn

Chương 180: Kinh doanh hạnh phúc

Trước Sau
Những tấm ảnh trên tường chụp lại biểu cảm kỳ quái khiến người khác khó chịu, nhưng chỉ cần thêm một cái di động lên tay họ, tất cả đều sẽ trở nên hợp lý.

“Di động?”

Kỳ Vô Quá gật đầu: “Bây giờ có rất nhiều người ăn cơm cũng không rời di động, phần lớn khi người ta chơi điện thoại đều sẽ tỏ ra thờ ơ.”

Sự tồn tại của phòng VIP cũng liên quan đến chủ tuyến. Video ăn với cơm là để ám chỉ thái độ hiện nay của thanh niên đối với di động.

Đoàn Lệ đứng dậy, nói: “Đến chỗ khác xem sao.”

Kỳ Vô Quá biết ý Đoàn Lệ, dường như hắn không hiểu chủ tuyến trò chơi này cho lắm. Trên thực tế Đoàn Lệ là người có thói quen sống theo kiểu truyền trống, những lúc không cần thiết, Kỳ Vô Quá rất ít khi thấy hắn sử dụng di động.

Tất nhiên những lớp dưới trong nhà họ Đoàn đứng trước mặt Đoàn Lệ sẽ không có cơ hội để chơi điện thoại rồi. Nói tóm lại, đối với Đoàn Lệ mà nói, di động không rời tay gần như có thể xem như câu chuyện đến từ thế giới khác.

Kỳ Vô Quá kéo Đoàn Lệ lại, nói: “Có phải anh quên mất chuyện gì không?”

“Chuyện gì?”

Kỳ Vô Quá chỉ vào váy ngủ trên người mình: “Tôi mặc thế này mà anh không thấy cay mắt à?”

Đoàn Lệ nghiêm túc nhìn một lát, nói: “Nhìn quen rồi, cũng được.”

“…”

Kỳ Vô Quá quyết định bỏ qua cuộc trò chuyện về vấn đề này với Đoàn Lệ, quen với việc mặc đồ nữ gì đó là không thể, cả đời này cũng đừng mơ.

Cậu quay về phòng thay quần áo, sau đó ra ngoài cùng Đoàn Lệ. Hai người lần nữa đi vòng quanh khu dân cư một lần, mọi người đều dừng ở tư thế không giống với hôm trước như Kỳ Vô Quá đã đoán.

Đêm hôm qua còn hạnh phúc mỹ mãn, hôm nay đã dừng lại ở cảnh bất hạnh.

Hoặc là cãi nhau, hoặc là lạnh nhạt, hoặc tông cửa xông ra, mỗi phòng đều có các bất hạnh khác nhau. Điểm giống nhau duy nhất là trong đó đều sẽ có một người thờ ơ cúi đầu nhìn tay mình, cứ như không liên quan gì tới bản thân.

Khi Đoàn Lệ rời khỏi khu chung cư, hắn chợt dừng lại nhìn lướt ra phía sau.

Kỳ Vô Quá thấy Đoàn Lệ tỏ ra nghi hoặc bèn dừng lại hỏi: “Sao thế?”

Đoàn Lệ im lặng hồi lâu, nói: “Tôi không rõ lắm, vì sao thế giới ảo lại thú vị hơn cả thế giới thực vậy?”

Kỳ Vô Quá cười nói: “Tình cảm con người rất phức tạp, giới hạn giữa ảo và thật không quá rõ ràng, còn vì sao lại vì thế giới ảo mà từ bỏ hiện thực, vì đó là tình huống cực đoan mà thôi.”

Toàn bộ không gian tiệm net Gia Đình Hạnh Phúc thể hiện một loại cảm xúc cực đoan, dù là buột miệng bình luận trên mạng trở thành sự thật hay là vì thế giới mạng mà từ bỏ gia đình “hạnh phúc” trong thế giới thực, tất cả đều là tình huống cực đoan nhất.

Đoàn Lệ nghe xong, nói: “Xem ra chấp niệm lần này của boss không gian quỷ vực là vậy rồi.”

Kỳ Vô Quá gật đầu, nói: “Hẳn là manh mối qua cửa nằm trong mảnh vé máy bay.”

Sau khi nhận được mảnh vé máy bay trong hàng ghế sáu người, Kỳ Vô Quá đã suy nghĩ mối quan hệ giữa nó và chủ tuyến trò chơi. Miệng vết xé không bằng phẳng, chứng tỏ là bị người ta tiện tay xé rách. Mặt sau phần đăng ký có một câu chuyện, có thể có liên quan đến chấp niệm của boss không gian.

Hiện tại con đường qua cửa đã rõ, sau khi gom đủ mảnh vé máy bay rồi chắp lại, boss chính sẽ xuất hiện.

Còn về khu dân cư này, Kỳ Vô Quá nhìn thoáng qua sương xám có xu hướng lan ra, thầm nghĩ chờ đến lúc boss đưa ra phán định qua cửa, dân cư trong này chắc chắn sẽ ra quấy rối.

Khi hai người quay lại tiệm net, họ phát hiện toàn bộ ảnh chụp bên trong lại lần nữa thay đổi. Từng người trong ảnh chụp sau quầy đều không nở nụ cười hạnh phúc nhìn vào màn ảnh. Thay vào đó, khuôn mặt bọn họ cực kỳ vô cảm, cúi đầu nhìn tay mình. Rõ ràng khoảng cách rất gần, vậy mà người trong ảnh lại như người xa lạ không chút quan hệ.

Kỳ Vô Quá và Đoàn Lệ quay về vị trí của mình, chờ ngày hôm sau đến.

Ngày hôm sau khi kết toán lương, Kỳ Vô Quá lại đưa ra yêu cầu đi vào khu ghế VIP. Ghế sáu người đã vào, phòng VIP chỉ còn lại ghế hai người và ghế đơn.

Vấn đề là không ai muốn một mình đi vào phòng đơn cả. Dù sao trước đó phòng sáu người đã cho họ biết bên trong phòng cũng không an toàn. Nếu một mình Giang Nhất Chu hoặc Khưu Lan đi vào, chắc chắn sẽ gặp phải nguy hiểm.

Kỳ Vô Quá vốn định đi một mình vào phòng đơn, Đoàn Lệ và Giang Nhất Chu hoặc Khưu Lan đi vào phòng đôi. Cậu còn chưa kịp nói gì đã nghe Đoàn Lệ nói: “Trước đó tôi đã vào phòng đơn rồi, không cần đi nữa.”

Nghe Đoàn Lệ nhắc, Kỳ Vô Quá mới nhớ ra quả thật Đoàn Lệ đã từng đi vào ghế đơn, hơn nữa chỉ mười phút đã có thể ra ngoài.

Trước đó Kỳ Vô Quá chưa từng vào khu VIP, tất nhiên sẽ không cảm thấy bất thường. Nhưng bây giờ ngẫm lại, có thể thấy tốc độ đi ra của Đoàn Lệ nhanh tới đáng kinh ngạc.

Kỳ Vô Quá lôi Đoàn Lệ sang một bên, nhỏ giọng hỏi: “Trước đó khi đi vào anh có bị nhốt lại không?”

Đoàn Lệ gật đầu: “Có.”

“Vậy anh ra kiểu gì?”

“…” Đoàn Lệ im lặng vài giây mới nói: “Bạo lực.”

Thôi được, kết quả thành như vậy cũng không lạ, rất hợp với tác phong của Đoàn Lệ khi đi một mình. Nhưng nghe Đoàn Lệ nói như vậy, cậu nghĩ không cần đi vào phòng đơn nữa. Cậu cười nói với tiếp tân: “Quên mất một chuyện.”

Khi tiếp tân trò chuyện với Kỳ Vô Quá đều sẽ tỏ ra lạnh nhạt, dù cậu không nợ tiền cũng sẽ thế.

Kỳ Vô Quá không để ý, hỏi tiếp: “Hai ngày trước bạn tôi có vào phòng VIP đơn, anh ấy để quên một thứ bên trong.”

Tiếp tân hỏi: “Đồ gì?”

Kỳ Vô Quá nói: “Một cái hộp nhỏ, quà khu VIP của các người.”

Không đợi tiếp tân từ chối, Kỳ Vô Quá nói tiếp: “Theo quy định của tiệm net, hộp quà của các người được tặng cho ai?”

Tiếp tân nói: “Khách vào khu VIP, hơn nữa có thể ra ngoài đúng giờ.”

“Cho nên hẳn là bạn tôi đã được tặng quà rồi đúng không?” Kỳ Vô Quá nói: “Nhân viên tiệm net làm gì được quyền ăn trộm vật tư khách làm rơi trong phòng?”

“…”

Tiếp tân bất đắc dĩ nhìn Kỳ Vô Quá, sau đó đi về hướng phòng VIP. Vài phút sau, cô ta cầm một cái hộp gỗ nhỏ quay về. Đoàn Lệ nhận lấy hộp từ tay cô rồi đưa cho Kỳ Vô Quá. Quả nhiên trong hộp là một mẩu vé nhỏ, vừa giống vừa khác với mẩu vé Kỳ Vô Quá đang giữ, hẳn là cùng một tấm vé mà ra.

Kỳ Vô Quá vẫy mảnh vé trong tay, nói với nhóm Giang Nhất Chu: “Được rồi, không cần vào ghế đơn nữa, các người ở ngoài chờ đi, tôi với Đoàn Lệ sẽ đi xem phòng đôi.”



Nhóm Giang Nhất Chu há hốc, bọn họ chưa từng nghĩ có thể cò kè mặc cả với NPC. Với họ thì sự tồn tại của NPC chỉ để dẫn cốt truyện mà thôi, không ngờ Kỳ Vô Quá có thể thông qua quy tắc nào đó của trò chơi, khiến NPC không thể từ chối yêu cầu của mình.

Kỳ Vô Quá và Đoàn Lệ cứ vậy đi theo sau tiếp tân vào khu VIP trong ánh mắt ngưỡng mộ của hai người Giang Nhất Chu.

“Xin hãy chăm chỉ kinh doanh hạnh phúc.”

Tiếp tân đóng cửa lại, thời gian đếm ngược hiện lên.

Phòng VIP của hai người là một gian phòng ngủ. Kỳ Vô Quá đã dần xem nhẹ những thứ này, tuy hơi khác với phòng ngủ trong khu dân cư, nhưng cậu nhìn một cái là biết căn phòng này được sắp đặt theo phòng ngủ chính của gia đình.

Ở giữa là chiếc giường đôi 1m8, bên cạnh là tủ quần áo, gần cửa sổ có một cái bàn trang điểm, đầu còn lại của phòng là cánh cửa.

Kỳ Vô Quá mở cửa phòng nhìn thoáng qua, phát hiện bên trong là một phòng tắm. Tổng thể cả phòng là loại phòng ngủ đôi, không có bất cứ thứ gì liên quan tới tiệm net.

Kỳ Vô Quá thở dài: “Cách bài trí kỳ lạ thật, phòng VIP tiệm net lại không có máy tính? Chẳng bình thường chút nào.”

Đoàn Lệ nói: “Thiết bị lên mạng của phòng đơn là một cái di động.”

Kỳ Vô Quá nghe xong chợt bừng tỉnh: “Đúng rồi, hẳn là di động.”

Trước đó cậu hoàn toàn không nghĩ tới chuyện này, bị chuyện ở khu dân cư lúc tối dẫn nhầm đường. Tuy phòng này được sắp đặt không giống lắm, nhưng lại mang đến cảm giác tương đồng với khu dân cư. Điều này khiến Kỳ Vô Quá luôn nơm nớp lo sợ liệu mình có bị ép thay đồ nữ nữa không, năng lực suy luận bị ảnh hưởng.Bây giờ đã xác định được mục tiêu, chuyện tiếp theo sẽ rất dễ hành động.

Kỳ Vô Quá nói: “Tôi tìm bên này, anh tìm bên kia, trước hết phải tìm ra điện thoại đã.”

Mục tiêu của Kỳ Vô Quá là bàn trang điểm gần cửa sổ. Trên bàn trang điểm thứ gì cũng có, có thể thấy nữ chủ nhân của căn phòng là một người phụ nữ rất quan tâm tới vẻ ngoài của mình.

Kỳ Vô Quá đi qua, cầm lấy tóc giả đặt trên mặt bàn. Cậu quan sát thật kỹ, phát hiện quả nhiên mớ tóc giả kia không đơn giản như vậy. Tóc giả không phải là loại tóc giả công nghiệp mà là tóc thật bị lột xuống khỏi da đầu.

Trên bàn còn có móng giả, nhưng với tác phong làm việc của phòng VIP thì đây chắc là móng tay do khách để lại.

Còn mấy thứ như son môi Kỳ Vô Quá không quan tâm, chỉ cần ngửi thấy mùi máu tươi sau khi mở nắp là biết trong son môi đã được pha thêm thuốc nhuộm đặc biệt. Mỗi một món đồ trên bàn trang điểm đều tương ứng với một bộ phận trên cơ thể. Nếu là người chơi khác phát hiện ra, có lẽ đã sớm né xa ba mét không muốn quay lại rồi.

Kỳ Vô Quá lại bình thản như cũ, khuôn mặt thờ ơ không hề dao động, cứ như trước mắt chỉ là đồ trang điểm bình thường mà thôi.

Điều khiến người ta thất vọng là, Kỳ Vô Quá lục tung cả bàn trang điểm lên vẫn không tìm được di động. Chiếc tủ đầu giường bên cạnh cũng thế, ngoài một ít sách được làm từ da người ra thì không có thu hoạch gì.

Phía bên Đoàn Lệ cũng không tìm ra, Kỳ Vô Quá thở dài, nói: “Căn phòng này khiến tôi mở mang tầm mắt thật đấy.”

Những nơi có thể nghĩ đến đều đã tìm, Kỳ Vô Quá quyết tâm tìm lại, nếu không tìm được gì mới tính tiếp.

Trên tường vẫn treo rất nhiều ảnh, toàn bộ đều là cuộc sống của cặp đôi. Phong cách sinh hoạt không khác với ghế sáu người là mấy. Nơi chụp ảnh đều là trong phòng ngủ, tuy khuôn mặt bên trong không giống nhau, nhưng lại chụp từ sáng tới tận tối.

Sáng sớm, hai vợ chồng vươn tay sờ soạng tủ như muốn tìm gì đó.

Khi rửa mặt trong phòng tắm, đôi mắt vẫn dừng ở nơi nào đó.

Buổi tối về nhà, từng người nằm trên giường nhìn tay mình.

Sau khi tắt đèn lưng quay lưng, vẫn như cũ nhìn vào tay mình.

Cả một ngày không có bất cứ cái nhìn nào dành cho nhau như một đôi vợ chồng bình thường trong ảnh.

Kỳ Vô Quá quay lại nói với Đoàn Lệ: “Có lẽ đây chính là đồng sàng dị mộng đây.”

Đoàn Lệ nhìn mấy tấm ảnh, nói: “Bọn họ đều không yêu người còn lại, sao còn sống cùng nhau?”

Kỳ Vô Quá nhún vai: “Động vật quần cư là vậy đấy, ai cũng làm theo tự nhiên.”

“Đương nhiên cũng có nhiều người ban đầu kết hôn vì có tình cảm, về sau lại xuất hiện những thứ đáng sợ như con giáp thứ mười ba hay di động.”

Mấy bức ảnh này chẳng qua chỉ để xác nhận suy đoán của Kỳ Vô Quá lần nữa thôi. Mục đích bọn họ đi vào phòng này là để lấy mảnh vé máy bay còn thiếu. Trước khi rời đi, tiếp tân chỉ nói: “Xin hãy chăm chỉ kinh doanh hạnh phúc.”

Bốn chữ “Kinh doanh hạnh phúc” nghe có chút vi diệu.

Kỳ Vô Quá hỏi: “Anh nghĩ xem ý của mấy lời này là gì?”

Đoàn Lệ im lặng một lát, sau đó vươn tay ôm lấy Kỳ Vô Quá, trầm giọng nói: “Chắc hẳn vợ chồng thường như vậy đúng không?”

Kỳ Vô Quá bị cái ôm của Đoàn Lệ dọa sợ tới mức cả kinh, nghe đối phương nói xong mới phát hiện có vẻ mình nghĩ nhiều rồi. Chỉ là Kỳ Vô Quá cảm thấy dường như có chỗ nào đó đã khác đi.

Bạn bè kề vai sát cánh với nhau là chuyện bình thường, vì sao vừa rồi tim cậu lại đập nhanh thế này?

Tuy Kỳ Vô Quá chưa từng gặp phải chuyện như vậy, nhưng cậu không phải là kẻ ngốc. Cậu nghĩ tình cảm mình dành cho Đoàn Lệ không đơn giản chỉ là bạn bè nữa rồi.

“Xin lỗi, chưa thỏa mãn điều kiện, xin hãy tiếp tục kinh doanh hạnh phúc của các người.”

Âm thanh vang lên trong phòng đột nhiên cắt đứt nội tâm rối loạn của Kỳ Vô Quá, cậu nhìn Đoàn Lệ, nói: “Kinh doanh hạnh phúc không phải cái này.”

Kỳ Vô Quá nhìn thoáng quá một trong số các tấm ảnh, nói: “Tôi biết di động ở đâu rồi.”

Cậu đi thẳng đến đầu giường, lục lọi khe hở giữa tường với giường một lát, thuận lợi tìm thấy hai chiếc di động.

Đoàn Lệ hỏi: “Sao cậu biết di động giấu ở đây?”

Kỳ Vô Quá chỉ vào ảnh trên tường, nói: “Thiết lập căn phòng này là người không thể rời khỏi di động, thế thì chắc chắn bọn họ sẽ đặt di động ở nơi gần mình nhất.”

“Không phải trên tủ thì là dưới gối, rớt vào khe là chuyện bình thường.”

Tìm được di động rồi, vấn đề tiếp theo là làm sao để kinh doanh hạnh phúc. Vấn đề này nằm trong phạm vi Đoàn Lệ không hiểu biết, Kỳ Vô Quá cầm di động, bắt đầu mở xem. Di động trong tay cậu mang một chiếc ốp sáng lấp lánh, nhìn là biết di động của nữ chủ nhân.

Kỳ Vô Quá đã có suy đoán về kinh doanh hạnh phúc trong phòng VIP của tiệm net, hiện tại phải xác minh thông qua di động. Quả nhiên trong Wechat di động, Kỳ Vô Quá mở được một tài khoản có lượng bài đăng rất lớn.

Có vẻ chủ di động là một người cuồng sống ảo, ngày ba buổi đều đăng bài, trên cơ bản là phô bày cuộc sống ăn, mặc, ở, đi lại của mình, không chừa chỗ nào.

Mỗi ngày trên trang cá nhân đều trông vô cùng hạnh phúc.

Kỳ Vô Quá nhìn trang cá nhân trên di động, đột nhiên cười nói: “Thiết lập này thật đáng mỉa mai.”



Đoàn Lệ nói: “Ý cậu là?”

“Một đôi vợ chồng nằm cùng một giường còn lười nhìn nhau, vậy mà trong mắt bạn bè lại tình cảm như vậy.”

Mỗi lần đăng bài, nữ chủ nhân đều sẽ dùng giọng điệu ngọt ngào để nhắc tới anh X nhà mình, mà anh X cũng sẽ hùa theo nhấn thích bài vợ đăng, trả lời bằng giọng cưng chiều. Bình luận bên dưới của bạn bè phần lớn đều bày tỏ sự hâm mộ đối với tình cảm của bọn họ.

Kỳ Vô Quá ngẩng đầu nhìn lướt qua mấy tấm ảnh treo trên tường, càng lúc càng thấy thú vị.

Đoàn Lệ cau mày, hỏi: “Mục đích khi làm vậy là gì?”

Kỳ Vô Quá thõng tay: “Không biết, nhưng có thể xác nhận một chuyện, kinh doanh hạnh phúc mà phòng VIP yêu cầu chính là chuyện này.”

Sau khi đã hiểu ý “kinh doanh hạnh phúc” là gì, cả hai không câu giờ nữa, chụp lại những món đồ nằm trên bàn trang điểm, sau đó bắt chước nữ chủ nhân đăng bài lên, còn Đoàn Lệ dùng một chiếc di động khác nhấn thích, hơn nữa còn bình luận thêm.

Chỉ là khi Kỳ Vô Quá thấy bình luận của Đoàn Lệ, cậu bỗng cảm thấy bất đắc dĩ.

Bình luận của Đoàn Lệ là: Đẹp lắm.

Kỳ Vô Quá nhìn Đoàn Lệ, nói: “Anh đang đi giám sát công việc hay gì? Như vậy sao có thể khiến người ta cảm thấy chúng ta hạnh phúc được?”

“…”

Nói xong, vì để chứng minh cho lý luận của mình, Kỳ Vô Quá ấn vào nút mở cửa.

Quả nhiên vẫn không đủ tiêu chuẩn.

Đoàn Lệ đành khiêm tốn xin chỉ dạy, hỏi: “Vậy phải nhắn như thế nào mới mở cửa được?”

Kỳ Vô Quá lướt một hồi, nói: “Bấm cái này là được.”

Vốn cậu chỉ lấy ví dụ cho Đoàn Lệ, về sau nhắn lại là được, không ngờ Đoàn Lệ lại nói luôn: “Cục cưng, em vui là được, moa moa.”

“…”

Giọng nói của Đoàn Lệ rất ít cảm xúc, hầu hết đều mang vẻ cứng nhắc không thay đổi, cách nói chuyện của hắn cũng là kiểu trần thuật khách quan, ít khi miêu tả cảm tính. Tóm lại khí chất của Đoàn Lệ không hề liên quan gì tới hai chữ “moa moa”.

Đã có lúc trong lòng Kỳ Vô Quá trăm mối cảm xúc ngổn ngang, vừa buồn cười vừa cảm thấy mình không nên cười.

Cậu do dự một lát, nói: “Thế… anh cứ gửi vậy đi.”

Dù sao chỉ là thiết lập trò chơi mà thôi, chờ ra ngoài rồi, mọi người xóa đi lịch sử đen tối đó là được.

Không ngờ dù đã vứt bỏ liêm sỉ, nhưng cả hai vẫn chưa thể ra ngoài. Sau vài lần thử, giọng nói kia như mất kiên nhẫn, ra tối hậu thư: “Các người chỉ còn lại cơ hội cuối cùng, nếu không thể kinh doanh hạnh phúc thì ở lại luôn đi.”

Kỳ Vô Quá nhìn Đoàn Lệ, bất đắc dĩ thở dài: “Khó quá, cả anh và tôi đều chưa có kinh nghiệm, biết thân mật kiểu gì đây.”

“Thân mật?” Trọng điểm của Đoàn Lệ lại hơi kỳ lạ.

Kỳ Vô Quá giải thích: “Nói ngắn gọn là hành động chụp ảnh đôi đăng lên mạng ấy.”

Đoàn Lệ suy nghĩ một lát, sau đó đứng dậy lấy ra một cái hộp từ tủ. Chiếc hộp bọc vải nhung màu đỏ thâm, nhìn là biết dùng để đựng nhẫn. Trong hộp là một đôi giống nhau, khiến Kỳ Vô Quá đã hiểu ý Đoàn Lệ.

Cậu nói: “Không được đâu.”

Đoàn Lệ nhìn cậu, nói: “Nếu thân mật là có thể qua cửa, cậu đừng ngại.”

Kỳ Vô Quá: “Ý tôi nói người còn lại trong phòng là nữ, số đo nhẫn không vừa.”

Không phải Kỳ Vô Quá chê không muốn nhập vai nữ mà là cơ thể Đoàn Lệ còn vạm vỡ hơn cậu. Nhẫn mà Kỳ Vô Quá đeo không vào, Đoàn Lệ lại càng không vừa.

“Thế thì hết cách rồi.”

Khuôn mặt Đoàn Lệ vẫn lạnh lùng vô cảm, nhưng không hiểu sao Kỳ Vô Quá có ảo giác nhìn thấy chút tiếc nuối từ hắn.

Cái gì thế, không gian này có độc rồi. Kỳ Vô Quá cố bình tĩnh lại, ánh mắt lướt lên nhẫn.

“Nhưng tôi có cách khác.”

Cậu đặt nhẫn lên giường, sau đó kéo tay Đoàn Lệ, nói: “Trước kia tôi từng thấy có ngôi sao phát cơm chó trên Weibo như thế này, mạo phạm rồi.”

Đoàn Lệ hơi ngạc nhiên, không hiểu vì sao cả hai chỉ chạm tay mà thôi, cậu cần gì phải nói mạo phạm. Không phải bọn họ chưa từng làm ra hành động thân mật hơn thế này. Nhưng chỉ vài giây sau, Đoàn Lệ đã biết nguyên nhân Kỳ Vô Quá xin lỗi.

Lòng bàn tay chạm nhau, mười ngón tay đan xen, động tác vô cùng thân mật.

Đoạn Lệ cụp mắt, nhìn hai bàn tay nắm chặt lấy nhau.

Kỳ Vô Quá thấy hắn trở nên kỳ quái, chỉ cho là thói ở sạch của hắn phát tác, nói: “Sắp xong rồi, chụp một tấm là được.”

Đoàn Lệ ngẩng đầu, ánh mắt sâu như vực thẳm: “Tôi không ngại, đừng vội.”

Kỳ Vô Quá nghe xong, bàn tay bỗng vô cớ lùi về. Chỉ là cậu vừa cử động liền cảm thấy Đoàn Lệ tăng thêm sức tay, ngăn cản cậu lâm trận bỏ chạy.

“Cậu cũng biết tôi chưa bao giờ để ý việc tiếp xúc với cậu.”

Đoàn Lệ nói xong, lấy di động bên cạnh lên chụp một tấm.

Mãi tới khi tay mình bị buông ra, sau đó được nhét một chiếc di động vào tay, Kỳ Vô Quá mới bừng tỉnh lại.

Cậu đờ đẫn đăng tấm ảnh kia lên trang cá nhân theo bản năng. Trên tường là một tấp ảnh chụp đôi tay nắm chặt lấy nhau, trừ nó ra còn có một câu: Anh X nhà tôi trốn tôi đi mua nhẫn, kết quả không vừa số, hơi tiếc nhỉ.

Kiểu phát cơm chó mập mờ này quả nhiên đã thỏa mãn nhân viên giám sát, cả hai thuận lợi rời khỏi phòng VIP trước thời gian quy định.

Kỳ Vô Quá quay lại nhìn thoáng qua phòng, lại cúi đầu nhìn mảnh vé nhỏ lấy được, luôn cảm thấy dường như trong phòng ngủ đã xảy ra chuyện gì ghê gớm lắm.

Dù thế nào đi chăng nữa thì vẫn phải quay về thế giới hiện thực mới nghĩ ra được.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau