Sau Khi Về Hưu Phán Quan Tham Gia Trò Chơi Chạy Trốn

Chương 200: Một bức hưu thư

Trước Sau
Cô chủ họ Phạm bị quấn trong một chiếc chăn xây vào giếng. Chăn gấm đã rách mướp, trên chăn còn thêu hoa văn như dùng cho đêm đại hôn.

Mấy tên NPC sai vặt lớn gan từ từ đưa cô chủ họ Phạm ra khỏi giếng. Sau khi hoàn thành mọi thứ, Cố Vân nói: “Các cậu đi đi.”

Bây giờ trong viện chỉ còn lại sáu người chơi và thiên sư thần bí.

Kỳ Vô Quá không kiêng kỵ mấy thứ như hài cốt, cũng không thấy sợ cô chủ họ Phạm đã biến thành xương trắng. Cậu ngồi xuống định mở chiếc chăn gấm ra, tay vừa vói qua, một người lập tức đi tới nhẹ nhàng cản tay cậu.

“Cậu và cô chủ họ Phạm có mối quan hệ gắn bó, nếu mở chăn gấm, chỉ e cô ta sẽ quấn lấy cậu.”

Kỳ Vô Quá thấy là tên thiên sư thần bí kia, tuy mình đã từng bị cô chủ họ Phạm quấn lấy không ít lần, nhưng đã có người chuyên nghiệp ngăn cản, tất nhiên sẽ không tiếp tục tự xốc chăn nữa.

“Cảm ơn.”

Kỳ Vô Quá đứng dậy lui về sau một bước. Thiên sư không xốc chăn lên ngay mà lấy một đôi găng ra đeo lên tay. Đinh Tâm Du đứng một bên hỏi: “Đại sư, có phải bao tay này chặn được âm khí nhập thể không?”

Cô luôn cảm thấy quỷ thai trong bụng khiến mình sống không được yên ổn, nếu có đạo cụ có thể phòng bị một chút cũng có thể yên tâm hơn hẳn.

Thiên sư vẫn tập trung làm động tác trên tay mình, nghe có người hỏi cũng không quay đầu nhìn lấy một cái. Mãi tới khi đeo xong bao tay, hắn mới nhả một chữ.

“Bẩn.”

“…”

Thiên sư thần bí nói rất có lý, chiếc chăn gấm bị chôn trong giếng nhiều năm như vậy, tất nhiên sẽ vừa rách nát vừa dơ bẩn.

Kỳ Vô Quá ghé vào tai Đoàn Lệ, nhỏ giọng nói: “Thói ở sạch của hắn giống anh lắm đấy.”

Đoàn Lệ nhìn cậu, trầm giọng nói: “Tôi không có thói ở sạch.”

Kỳ Vô Quá cười khẽ, nói: “Người có thói ở sạch đều không nhận vậy đâu.”

Ánh mắt Đoàn Lệ trầm xuống, nói: “Cậu có cần nghiệm chứng thử không?”

Kỳ Vô Quá bỗng cảm thấy lời của hắn rất sâu xa, cậu mất tự nhiên sờ môi, không nói gì nữa. Vào những lúc thế này tốt nhất đừng nên tìm đường chết. Bởi người như Đoàn Lệ nói thì ít, hành động thì nhanh.

“Á!”

Đinh Tâm Du và Cố Vân phía bên kia hét lên, Kỳ Vô Quá nhìn qua, phát hiện thiên sư đã lật tấm chăn ra. Thi thể trong chăn đã hoàn toàn hóa thành xương trắng, thoạt trông không đáng sợ cho lắm. Điều khiến các cô ngạc nhiên là một cục tròn nằm giữa xương. Phần dưới bụng cô chủ họ Phạm còn có một đống xương trắng nho nhỏ cuộn tròn.

Đinh Tâm Du không ngốc, cô nhìn đống xương trắng kia rồi lại nhìn bụng mình, sau đó tái mặt nhìn lên.

“Không… không phải trong bụng tôi… là thứ này đấy chứ?”

Kỳ Vô Quá không trả lời, cậu nhìn khung xương hồi lâu, sau đó cau chặt mày. Dường như Đoàn Lệ cũng thấy bất thường, nhỏ giọng hỏi: “Chuyện gì vậy?”

Kỳ Vô Quá nói: “Lại là một người bạn cũ giở trò.”

Cậu tiến lên phía trước, sau đó ngồi xổm trước hai bộ hài cốt, nói: “Cô chủ Phạm, mạo phạm rồi.”

Nói xong, cậu cầm bộ hài cốt nho nhỏ ra. Lúc này thiên sư thần bí không nói gì, chỉ im lặng đứng một bên, hệt như NPC tận chức tận trách. Những người chơi còn lại thấy Kỳ Vô Quá bình thản làm ra chuyện khiến người khác sởn tóc gáy, không hẹn mà lui về phía sau một bước.

Kỳ Vô Quá lại không để ý tới bọn họ, đứng dậy đi đến bên cạnh Đoàn Lệ: “Chúng ta đi vào tâm sự chút.”

Hai người bỏ mấy người kia sau lưng đi vào phòng. Bọn họ không đóng cửa, loại cửa tạm bợ này không có hiệu quả cách âm, đóng lại cũng chỉ để lừa mình dối người mà thôi. Hơn nữa cốt truyện đã được thúc đẩy tới bây giờ, hài cốt cô chủ họ Phạm vẫn còn nằm trong sân, không biết liệu cô ta có đột nhiên hiện ra giết người hay không.

Tuy có thiên sư thần bí trong sân, Kỳ Vô Quá cảm thấy hắn không có gì nguy hiểm, nhưng Đoàn Lệ vẫn luôn tỏ thái độ đối địch , chứng tỏ con NPC kia có vấn đề.

Cả hai suy xét một lúc, chọn ngồi ở chiếc bàn có thể nhìn thấy động tĩnh ngoài sân. Kỳ Vô Quá thả chiếc đầu lâu nhỏ lên bàn, sau đó ánh đen đỏ chợt lóe, bút Phán Quan lập tức xuất hiện trong lòng bàn tay. Khi cậu cầm nó sẽ có khả năng mở đường kết nối giữa hai giới âm dương.

Kỳ Vô Quá vươn tay vẽ một cái ấn vào lòng bàn tay, ngón tay chấm vào đầu lâu, một mảnh đen nhỏ trong đầu lâu bị cậu kéo ra.

“Mảnh ác ý?” Đoàn Lệ cau mày hỏi.

Kỳ Vô Quá gật đầu: “Hơi thở rất nhỏ, tôi không cảm nhận được.”

Đoàn Lệ nói: “Không gian này không giống như bị lây nhiễm.”

Kỳ Vô Quá thoáng nhìn ra ngoài sân, đột nhiên đối diện với tầm mắt của thiên sư thần bí. Khuôn mặt hắn vẫn được che kín bởi lớp mặt nạ bằng gỗ, từ khoảng cách này, Kỳ Vô Quá chỉ có thể nhìn ra đối phương đang hướng mặt vào đâu. Chẳng qua cậu cảm thấy hắn đang nhìn mảnh ác ý trên tay mình.

Theo lý mà nói, người chơi khác hoặc NPC sẽ không nhìn thấy mảnh ác ý. Rốt cuộc tên NPC kia có lai lịch từ đâu? Kỳ Vô Quá không khỏi thêm nghi ngờ.

“Tạm thời có thể thấy những gì xảy ra trong không gian này đều quay quanh sự tiến triển của chủ tuyến.”

Giọng của Đoàn Lệ khiến Kỳ Vô Quá chợt bừng tỉnh. Cậu gật đầu, nói: “Đây cũng là điều khiến tôi nghi ngờ, mảnh ác ý trên tay như một loại chế phẩm mô phỏng.”

“Chế phẩm mô phỏng?”

“Ừ.” Kỳ Vô Quá nói, “Mảnh ác ý đại diện cho những ác ý âm u, cực đoan nhất của loài người.”

Cậu cau mày, lại nghĩ tới những ký ức không vui.

“Nói cách khác, nó đại diện cho dục vọng không thể khống chế của loài người. Loại ác ý này có thể lây nhiễm, hơn nữa phóng đại những cảm xúc tối tăm, sau khi oan hồn lệ quỷ bị lây nhiễm sẽ không thể khống chế.”

Đoàn Lệ nói: “Ý của cậu là, mảnh ác ý này không có năng lực lây nhiễm?”

Kỳ Vô Quá gật đầu: “Cho nên tôi mới nói nó chỉ như hàng nhái thôi.”



Hai người phân tích một lát, lập tức tìm thấy manh mối. Nếu nói mảnh ác ý này chỉ là hàng nhái, vậy chứng tỏ boss không igan này đã từng bị ác ý lây nhiễm. Mỗi cốt truyện trong không gian đều do boss tự mình trải qua, sau khi tiến hành gia công mở rộng sẽ tái diễn lại.

Điều này chứng minh sau khi cô chủ họ Phạm biến thành quỷ dữ cũng đã trải qua việc bị mảnh ác ý lây nhiễm.

Kỳ Vô Quá gật gù, cảm thấy chủ tuyến không gian này càng lúc càng thú vị. Vào cái thời hỗn loạn này, phần lớn các đại lục đều bị đủ loại cảm xúc tăm tối và dục vọng bao phủ, có mảnh ác ý xuất hiện cũng không có gì lạ. Chỉ là mảnh ác ý này sao lại đặt trong xương thai nhi, việc này rất kỳ lạ.

Thai nhi có thể xem như sự tồn tại thuần khiết nhất. Dục vọng duy nhất của chúng chỉ có được sinh ra, như vậy không đủ để phát sinh ác ý. Trừ khi tất cả những chuyện này là do người khác thao túng.

Những manh mối này lần nữa chĩa thẳng vào tên thiên sư xúi giục bà chủ tổ chức âm hôn.

Kỳ Vô Quá nhìn thiên sư đứng trong sân, hỏi: “Anh luôn chướng mắt tên thiên sư kia, chẳng lẽ là gã?”

Nhưng ngoài dự đoán là, Đoàn Lệ thẳng thừng phủ nhận: “Tuy tôi không thích người nọ, nhưng chắc chắn không phải hắn.”

Kỳ Vô Quá nhướng mày, lại không nghi ngờ Đoàn Lệ, đứng dậy nói: “Nếu là vậy chúng ta có thể lợi dụng tên NPC này rồi.”

Đoàn Lệ nghe Kỳ Vô Quá nói vậy thì không biết nên khóc hay cười. Cậu đối xử rất bình đẳng với NPC trong không gian quỷ vực, đều xem chúng là công cụ hình người trợ giúp qua cửa, không có gì khác nhau.

Tuy Kỳ Vô Quá có mục đích, nhưng thái độ với NPC lại rất kính cẩn. Cậu đi đến trước mặt thiên sư thần bí, chắp tay nói: “Đại sư, tôi có chuyện này không biết có thể nhờ ông giúp một tay không?”

“Được.”

Kỳ Vô Quá vốn đang chuẩn bị nghĩ cách thuyết phục đối phương, không ngờ hắn lại đồng ý dễ dàng như thế.

“Ông tinh thông thuật bói toán, liệu có thể tính ra ngày sinh đứa bé này không?”

Thiên sư gật đầu: “Được.”

Hắn không hỏi vì sao Kỳ Vô Quá muốn làm điều này, cũng không yêu cầu thêm đồ vật, đi thẳng đến chỗ chăn gấm. Thiên sư thu dọn toàn bộ hài cốt của thai nhi, sau đó sai người vào nhà cầm khăn trải giường sạch sẽ trải lên đất.

Hắn đặt từng khúc xương vào đúng vị trí, lúc này thiên sư không còn đeo bao tay. Vừa rồi khi chạm vào chăn gấm, hắn đã đeo bao tay nói bẩn, vậy mà bây giờ cần phải tiếp xúc trực tiếp với hài cốt lại tháo bao tay ra.

An Ninh vẫn là người chơi mới, chưa gặp nhiều nguy hiểm trong trò chơi, còn rất nhiều tò mò cần giải đáp. Cô vô cùng hiếu kỳ với hành vi cổ quái của thiên sư, nhưng cũng biết nếu cô hỏi, chắc chắn hắn sẽ không trả lời.

Mà vấn đề này có lẽ chỉ có một người giải đáp cho cô nghe thôi.

An Ninh đi đến bên cạnh Kỳ Vô Quá, nhỏ giọng hỏi: “Không phải ông ta ngại bẩn à? Sao bây giờ lại tháo găng tay?”

Kỳ Vô Quá vẫn nhìn chằm chằm đống xương nhỏ trên đất, đáp: “Đó là sự tôn trọng với người chết, chỉ khi thành lập liên kết với người chết mới có thể làm chuyện tiếp theo.”

An Ninh cái hiểu cái không, nhưng cô không hỏi thêm nữa.

Thiên sư thần bí làm việc trong bầu không khí trầm lặng. Sau khi dọn xong hài cốt, hắn vẽ một trận pháp rồi ngồi xếp bằng trước hài cốt. Trên xương có làn sương lượn lờ dâng lên, sự xuất hiện của nó mang theo mùi vị bất thường dày đặc.

Những người chơi khác đều không tự giác lui về phía sau, cuối cùng giữa sân chỉ còn lại Kỳ Vô Quá, Đoàn Lệ và thiên sư thần bí.

Một lát sau, thiên sư thần bí cuối cùng cũng cất tiếng, là thời gian sinh và giới tính của thai nhi.

Kỳ Vô Quá hơi sửng sốt, nói: “Quả nhiên không sai, ngày âm tháng âm năm âm giờ âm phút âm.”

Đoàn Lệ biến sắc, nói: “Xem ra chúng ta cần phải đến mộ tổ gia tộc này rồi.”

Từ quẻ bói của thiên sư, cái thai không thể sinh ra này là nữ, hơn nữa giờ sinh còn quỷ dị như thế, vả lại…

Kỳ Vô Quá nhìn lướt qua cấu tạo trong viện, cây hòe và giếng tuy đều là phong thủy trong không gian quỷ vực, nhưng ở thế giới hiện thực, địa thế tạo ra chuyện này hẳn sẽ là một cái huyệt âm nhất, được con người thay đổi phong thủy tạo thành.

Sau khi thêm một số nhân tố, đứa trẻ trong bụng cô chủ họ Phạm trở thành nữ lục âm.

Nghe Kỳ Vô Quá và Đoàn Lệ nói phải tới mộ tổ nhà này một chuyến, nhóm Cố Vân đều cảm thấy kỳ lạ. An Ninh sắm vai gã sai vặt có lần tò mò đã ra ngoài xem thử. Cô nói: “Ngoài tòa nhà này đều là sương mù xám xịt, tôi từng định ra ngoài, kết quả không biết gì nữa, quay về chỗ cũ.”

Tất nhiên Đoàn Lệ sẽ không giải đáp nghi vấn cho người chơi, Kỳ Vô Quá nói: “Việc này cần một người giúp đỡ.”

“Ai?”

Kỳ Vô Quá nói: “Cô chủ Phạm.”

Dù người chơi khác nghĩ như thế nào đi nữa, vào nửa đêm âm khí nặng nhất, mọi người lần nữa quay về viện.

Ngụy Kiệt và Cố Vân còn xem như bình tĩnh, An Ninh và Đinh Tâm Du nhìn vào khoảng sân âm trầm u ám, trên đất vẫn còn một chiếc chăn che hài cốt cô chủ Phạm, còn có miệng giếng bị đào ra thì không khỏi sợ hãi.

An Ninh run rẩy nói: “Sao nhìn cảnh này… kích thích vậy? Giếng, cổ thụ, nhìn là thấy hung rồi.”

Đinh Tâm Du lại vừa run vừa nghi ngờ nhìn cô: “Trong này làm gì có cổ thụ?”

“Đó kìa, chẳng lẽ tôi nhìn nhầm?”

An Ninh chỉ vào giữa sân, Đinh Tâm Du quay lại nhìn, trên mặt đất trống trải ban nãy đột nhiên có cây đa lớn xuất hiện. Cây đa kia rất già, phần rễ rủ xuống rậm rạp như tóc.

Nhìn thấy cảnh này, Đinh Tâm Du có cảm giác mình điên rồi mới đi vào chỗ quỷ dị như thế này.

Đúng lúc này, ba người Kỳ Vô Quá đi qua, cứ như trong viện đang bình thường đến không thể bình thường hơn.

Kỳ Vô Quá nhìn Đoàn Lệ, hỏi: “Tôi có cách dẫn tiểu thư họ Phạm ra, chỉ là trận pháp sẽ rất lớn.”

Cách mà Kỳ Vô Quá nhắc đến là khúc trấn hồn, chẳng qua dù chưa về hưu cậu cũng rất ít dùng tới trận pháp này, thế trận quá lớn, quỷ làng trên xóm dưới có thể đua nhau kéo tới thú tội. Trong không gian quỷ vực, chỗ nào cũng có lệ quỷ, không biết khúc trấn hồn có tạo ra hiệu quả khác không.



Đoàn Lệ nói: “Đơn giản lắm, mấu chốt nằm ở chỗ cậu.”

Kỳ Vô Quá hỏi: “Tôi?”

Đoàn Lệ nói: “Cậu viết một bức hưu thư, cô chủ Phạm sẽ chủ động xuất hiện.”

Hưu thư mà Đoàn Lệ nói tất nhiên không phải hưu thư bình thường. Sau khi Kỳ Vô Quá viết xong, bọn họ còn phải dùng cách nào đó để giải trừ mối quan hệ âm hôn giữa cô chủ Phạm và cậu chủ.

Kỳ Vô Quá sửng sốt, tạm thời chưa nghĩ ra điểm mấu chốt.

“Viết hưu thư?”

Đối với Kỳ Vô Quá, Đoàn Lệ kiên nhẫn giải thích: “Từ khi cậu đi vào trò chơi, cô chủ Phạm đã ám cậu, từ những gì các bà vợ lẽ gặp phải, dường như cô ta có chấp niệm với chuyện làm vợ cậu.”

Kỳ Vô Quá ngẫm nghĩ, cảm thấy Đoàn Lệ nói rất có lý. Tuy trước đây người tình của cô chủ họ Phạm không phải cậu chủ nhà này, nhưng có thể nói cô chết vì tình.

Tình, đó là chấp niệm khi chết của cô.

Còn vì sao cô chủ Phạm lại gửi gắm lại chấp niệm ấy lên người cậu chủ cũng có thể giải thích. Sau khi oan hồn biến thành quỷ dữ sẽ khôi phục lý trí, tất nhiên sẽ không có chuyện nhận sai người. Cô chủ Phạm lại bị mảnh ác ý lây nhiễm, chấp niệm và dục vọng nào đó bị phóng đến cực đại.

Sau khi lây nhiễm cô vẫn luôn ở trong trạng thái hỗn độn. Trong trạng thái ấy, cô nhìn thấy cậu chủ cưới thêm vợ bé, cho nên muốn mượn cơ thể mấy bà vợ đó để được ở bên cậu chủ. Cho nên khuôn mặt bọn họ mới thay đổi, càng lúc càng giống cô chủ Phạm, mà đứa bé trong bụng cô ta cũng ở nhờ trong bụng vợ bé, trở thành thai quỷ.

Còn cốt truyện ngoại tình bắt gian tạm thời chưa có kết luận, Kỳ Vô Quá lại có thể đoán ra. Cái chết của cô chủ Phạm hẳn có liên quan tới việc này. Trong trạng thái hỗn độn, cô đã tái diễn lại bi kịch cái chết thông qua các cô vợ lẽ.

Nghĩ đến đây, Kỳ Vô Quá nói: “Anh chờ chút, tôi đi lấy bút mực.”

Cậu vào phòng lấy bút mực, quay ra sân ngồi xuống đất, bàn tay vừa giơ lên đã dừng lại.

“Sao vậy?” Đoàn Lệ hỏi.

Kỳ Vô Quá cười gượng, nói: “Tôi chưa từng kết hôn, phải viết hưu thư như thế nào đây?”

Đoàn Lệ hơi ngạc nhiên, cười khẽ, nói: “Tôi đọc, cậu viết.”

Dưới sự chỉ đạo của Đoàn Lệ, Kỳ Vô Quá viết xong một bức hưu thư, cậu cầm giấy lên, thổi khô mực rồi giao hưu thư cho Đoàn Lệ.

Sau khi làm xong xuôi, Kỳ Vô Quá không khỏi cảm khái: “Không ngờ vào đây rồi còn được trải nghiệm vụ này, chưa từng kết hôn đã phải viết hưu thư.”

Đoàn Lệ nhìn cậu, nói: “Cậu còn muốn được trải nghiệm hoàn chỉnh à?”

Kỳ Vô Quá nhìn ra chút nguy hiểm qua ánh mắt hắn, liên tục lắc đầu, nói: “Tôi không nghĩ vậy, chẳng qua tôi không ngờ anh lại am hiểu viết hưu thư tới vậy.”

Kỳ Vô Quá đang lảng sang chuyện khác, Đoàn Lệ lại không vạch trần cậu, nói: “Ban ngày tôi biết cậu muốn đi mộ tổ xem xét, trong đầu bỗng nảy ra suy nghĩ này, tất nhiên tiếp theo sẽ chuẩn bị sẵn.”

Hai người nói vài câu cũng không làm lỡ chuyện chính, giao bức hưu thư cho thiên sư. Vị thiên sư kia không có dị nghị gì với kế hoạch của hai người, hơn nữa không cần Đoàn Lệ nói gì thêm, hắn cũng biết nên làm thế nào.

Mọi thứ chuẩn bị ổn thỏa, hưu thi bị đốt bốc lên ngọn lửa màu lục lam. Ngọn lửa không mang lại cảm giác ấm áp, ngược lại còn lạnh như băng. Nó cứ vậy bùng lên, biến toàn bộ sân thành màu xanh lục.

Chỉ một tờ giấy mỏng lại cháy rất lâu. Toàn bộ viện dần trở nên yên lặng theo tốc độ cháy của hưu thư. Lá cây đa già không lay động, tiếng dế kêu ban đêm chưa từng ngừng lại lặng đi, gió lạnh cũng biến mất. Giữa đất trời chỉ còn lại sự tĩnh mịch quỷ dị khiến người ta không vui, từ lòng bàn chân sinh ra một cơn ớn lạnh xộc thẳng lên đỉnh đầu.

Ít nhất bốn người chơi khác đều cảm thấy như vậy.

An Ninh đứng ở đó, trong tai chỉ có tiếng tim đập như trống của mình.

Thịch —— Thịch thịch —— Thịch thịch thịch ——

Cô nghe thấy tiết tấu tim đập càng lúc càng nhanh, trong bầu không khí yên lặng, loại âm thanh không được chú ý này sẽ trở nên cực kỳ chói tai.

An Ninh giơ tay ôm ngực trái, sợ tiếng tạp âm sẽ dẫn tới phiền phức không cần thiết. Cô quay đầu nhìn Đinh Tâm Du, phát hiện đối phương cũng giống vậy.

Rốt cuộc bầu không khí tĩnh mịch này lúc nào mới kết thúc đây.

An Ninh khóc không ra nước mắt, lại không dám cất tiếng dò hỏi ba người đứng giữa sân. Dường như ba người kia có một bức tường vô hình ngăn cách với các cô.

Cuối cùng hưu thư đã đốt xong, ngọn lửa đột ngột biến mất, không có quá trình lụi dần.

Trái tim treo lơ lửng của An Ninh còn chưa kịp trở về đã thấy được cảnh tượng suýt nữa khiến cô hét ra tiếng.

Trên cây đa có một bộ váy cưới đỏ rực treo lơ lửng.

“…”

An Ninh phản xạ rất nhanh, giơ tay che miệng mình lại, sợ mất khống chế hét lên. Trong phim kinh dị, người nào hét lớn chắc chắn sẽ là người đầu tiên đi đời nhà ma. Bốn người chơi phía sau đều chìm vào cơn sợ hãi cực độ, sắp không khống chế được cảm xúc.

Cũng may đúng lúc này, Kỳ Vô Quá đứng giữa sân chợt cử động. Bàn tay đút trong túi quần cuối cùng cũng rút ra, từ từ đi về phía váy cưới. Khuôn mặt cậu rất bình thản, dừng lại cách một khoảng vừa đủ, sau đó nói: “Cô chủ Phạm, chúng ta nói chuyện chứ?”

Rõ ràng cậu đang nói chuyện với một bộ váy cưới, thái độ lại tự nhiên như đang nói chuyện với một người phụ nữ. Váy cưới đỏ rực treo trên cây đa hơi đong đưa. Kỳ Vô Quá cũng không sốt ruột, kiên nhẫn đứng chờ.

Một lúc sau, một đôi giày thêu đỏ tươi xuất hiện dưới bộ váy cưới, mà tất nhiên không chỉ có vậy. Tiếp theo đó là một đôi chân đi tất, một đôi tay ngọc nhỏ dài khuất sau tay áo, cuối cùng là đầu người đeo trang sức.

Sau khi cơ thể dưới lớp áo cưới xuất hiện hoàn chỉnh, đầu cô chủ Phạm thõng xuống theo góc gãy xương, không thấy rõ mặt.

Bốn người chơi phía sau đã ôm nhau run bần bật, Kỳ Vô Quá lại dịu giọng nói: “Cô chủ Phạm, cô ngồi vậy chắc cũng mệt lắm, hay là xuống dưới bàn nhé?”

Lại thêm một hồi im lặng.

Kỳ Vô Quá đang chuẩn bị khuyên tiếp, lại nghe thấy tiếng kẽo kẹt cổ quái vang vọng trong không trung. Âm thanh này nghe như tiếng bánh răng sắt ghép vào nhau khó khăn chuyển động, âm thanh càng lớn, đầu cô chủ Phạm càng lên cao. Cuối cùng mặt cô ta hoàn toàn hiện ra trước mắt mọi người. Kỳ Vô Quá nhướng mày, cảm thấy hơi ngạc nhiên. Không phải vì cô chủ họ Phạm trông đáng sợ, trạng thái chết vô cùng thê thảm mà ngược lại cô rất đẹp, đẹp đến mức khác hẳn so với bức ảnh Kỳ Vô Quá đã phục chế.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau