Sau Khi Về Hưu Phán Quan Tham Gia Trò Chơi Chạy Trốn
Chương 208: Tôi tới đón anh
Chuyện xảy ra ngoài ý muốn khiến người khác không kịp đề phòng, Kỳ Vô Quá không nhớ, cũng không đoán ra Đoàn Lệ lại kết thúc sinh mạng bằng cách như vậy.
Man tộc ngoài biên cương thừa dịp triều cương đại loạn, liên tục quấy nhiễu biên quan. Đoàn Lệ thanh trừng nội bộ, giết chết nịnh thần, đón đế vương mới lên ngôi liền nhận quân quay về biên quan, dùng ba năm hoàn toàn đánh tan man tộc. Man tộc bị đánh tan tác thành mấy bộ tộc nhỏ, chạy trốn tới cực bắc khổ lạnh, trong vòng mấy chục năm vẫn khó có thể khôi phục lại.
Khi Đoàn Lệ chiến thắng quay về, vừa trở lại phủ đệ sát thành, sau buổi yến tiệc ban đêm, hắn đã hộc máu ngã ra giường. Thế bệnh kéo tới khiến quân y bó tay, dù cấp dưới hắn đã đi tìm danh y ở đó, thậm chí tìm quan nội y vẫn không thể ngăn cản sinh mệnh của Đoàn Lệ trôi mất.
Một tháng sau, An Bắc Vương uy chấn thiên hạ bệnh chết ở biên thành. Dù đang bị bệnh nặng, hắn vẫn không phạm vào lời hứa của mình, không bước vào nội quan nửa bước.
Đoàn Lệ chết vào đêm trước ngày lập xuân ở biên quan, ngày ấy rét tháng ba, biên quan vốn đã có màu xanh mơn mởn của chồi non lại đổ một trận tuyết lớn.
Đoàn Lệ cho người dìu hắn từ trên giường xuống ngồi bên cửa sổ đang đóng, lại gọi lính gác cửa đến mở ra. Binh lính đang muốn khuyên, lại bị Đoàn Lệ trừng mắt rụt lại.
Dù đang bệnh nặng nhưng An Bắc Vương vẫn là An Bắc Vương, quanh thân vẫn còn lệ khí và sát khí, chỉ cần liếc mắt một cái, không ai dám nói nhiều thêm một câu.
Sau khi sắp xếp xong, Đoàn Lệ phất tay cho mọi người lui cả ra ngoài, còn hắn dựa vào viền cửa, yên lặng nhìn ra cửa sổ.
Trong phòng rất yên tĩnh, phảng phất như nghe thấy tiếng tuyết rơi loạt soạt bên ngoài. Kỳ Vô Quá ngồi bên cửa sổ, một chân co lên, chân kia tùy ý buông thõng xuống. Y nhìn Đoàn Lệ gầy sọp đi, từ ánh mắt tỉnh táo dù đang bệnh có thể thấy ngọn lửa sinh mệnh của Đoàn Lệ đã sắp tắt.
Xem ra đêm nay là đêm cuối rồi.
Kỳ Vô Quá không ngăn cản điều gì, y cũng không cản được.
Mấy hôm nay y đã cẩn thận sắp xếp lại mọi chuyện. Lần bệnh nặng này của Đoàn Lệ hẳn là vì trúng độc do bí dược trong cung. Sau khi Đoàn Lệ rời khỏi kinh thành, thuốc dẫn được rải vào đồ ăn của hắn, chỉ chờ biên quan hoàn toàn được dẹp yên cũng là lúc độc tố phát tác.
Đoàn Lệ im lặng nhìn tuyết, không biết đang nghĩ gì.
Kỳ Vô Quá quay lại nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: “Tuyết ở biên quan vẫn đẹp như vậy.”
Y vốn tưởng câu lẩm bẩm này cũng sẽ không được hồi đáp giống trước đó. Nào ngờ Đoàn Lệ lại cất tiếng: “Tiên sinh thích là được, ta biết người thích tuyết biên quan, trăng biên quan, so với kinh thành, tuyết hay trăng đều trong hơn nhiều.”
Kỳ Vô Quá cả kinh, đột nhiên quay lại, thấy ánh mắt đã bắt đầu tan rã của hắn. Xem ra đối phương đang hấp hối, một chân đã bước qua ranh giới sống chết, cho nên mới có thể thấy mình.
Kỳ Vô Quá cười nói: “Tôi rất thích.”
Đoàn Lệ vươn tay với Kỳ Vô Quá, khó khăn nở nụ cười, nói: “Tiên sinh, người tới đón ta ư?”
Kỳ Vô Quá đứng dậy, ngồi xuống bên người Đoàn Lệ, giơ tay nắm lấy tay hắn.
“Ừ, tôi tới đón anh.”
Đoàn Lệ ngơ ngẩn nhìn y một lát, nói: “Ta…”
Hắn còn chưa nói xong, hơi thở không còn nữa.
Kỳ Vô Quá không cử động, cứ yên lặng nắm tay đối phương như đang kiên nhẫn chờ Đoàn Lệ nói hết. Mãi tới khi tuyết ngoài cửa ngừng rơi, y mới thở dài, vươn tay vuốt qua đôi mắt Đoàn Lệ.
Thân là quỷ sai, sao Kỳ Vô Quá lại không biết Đoàn Lệ chưa nói xong đã ngừng thở. Bàn tay y vuốt qua mắt Đoàn Lệ giúp hắn nhắm mắt lại. Khi tay Kỳ Vô Quá sắp rời đi, một bàn tay bắt được cổ tay y.
Kỳ Vô Quá nhìn Đoàn Lệ mở bừng mắt, hoặc là nói thứ mở mắt chỉ là hồn phách của hắn mà thôi.
Hắn mở mắt, trong con ngươi không có thần thái, biểu cảm cũng mờ mịt. Kỳ Vô Quá biết hắn vẫn còn đang trong thời kỳ hỗn độn lúc mới chết, không có lý trí. Đối với Tinh Quân, sau khi chết đi, hồn phách thanh tỉnh lại sẽ quy vị ngay. Lúc này Đoàn Lệ lại xảy ra chút dị biến, không quay về quy vị.
Y thấy Đoàn Lệ rời khỏi cơ thể của mình, ngơ ngẩn đứng đó một lúc lâu, trong hồn phách màu xám đột nhiên xuất hiện một xoáy nước đen.
Đây là… bị mảnh ác ý lây nhiễm?
Kỳ Vô Quá kinh hãi, giơ tay muốn lôi mảnh nhỏ màu đen kia ra. Tuy hồn phách vẫn đang trong trạng thái hỗn độn nhưng bản năng Đoàn Lệ không cho phép hành vi như vậy xuất hiện. Tay Kỳ Vô Quá bị bắt lấy, y không ngẩng đầu lên, chỉ nói: “Là tôi.”
Đoàn Lệ không phản ứng, tay hơi buông ra. Kỳ Vô Quá kéo mảnh ác ý màu đen ra, lại phát hiện trong cơ thể Đoàn Lệ nhanh chóng tụ thêm một mảnh nhỏ khác. Dưới sự tác động của mảnh ác ý, hồn phách màu xám của Đoàn Lệ cũng từ từ đậm màu lên. Tất cả những chuyện trước mắt đều đã từng xảy ra. Nguyên nhân Đoàn Lệ không thể quy vị có lẽ có liên quan đến việc bị mảnh ác ý lây nhiễm. Nhưng thân là Phá Quân Tinh Quân, linh hồn Đoàn Lệ không giống với người thường, không thể dễ bị lây nhiễm như vậy được.
Kỳ Vô Quá cau mày, nhanh chóng sắp xếp lại ký ức trong đầu một lần. Y nhanh chóng tìm ra khả năng lớn nhất dẫn tới Đoàn Lệ bị lây nhiễm.
Tham Lang Tinh Quân do Đoàn Lệ tự tay chém chết, trước khi Tham Lang Tinh Quân chết, gã ghé vào tai Đoàn Lệ nói mấy câu. Kỳ Vô Quá không nghe thấy mấy lời đó, nhưng từ cảnh này, y đại khái có thể đoán ra.
Lúc này Thiên Đạo suy yếu, Tham Lang Tinh Quân trước khi chết đã bày mưu giăng bẫy Đoàn Lệ. Gã dùng lời lẽ gieo một hạt giống vào lòng Đoàn Lệ, cũng là nguyên nhân gây ra việc này.
Có lẽ câu mà Tham Lang Tinh Quân nói là: “Được chim bẻ ná…”
Nhưng với tính cách của Đoàn Lệ hẳn sẽ không dễ dàng lây nhiễm vì một câu như vậy. Có lẽ còn có một chuyện khác bị Tham Lang Tinh Quân đẩy lên đầu tân đế.
Có lẽ Tham Lang Tinh Quân còn ám chỉ việc Kỳ Vô Quá bị giết, thôn trang bị đồ sát đều là do tân đế làm.
Đoàn Lệ trong trạng thái tỉnh táo tất nhiên sẽ không tin vào những chuyện ma quỷ đó. Tân đế giết Đoàn Lệ cũng chỉ vì suy xét cho đại cục. Tuy Tử Vi Đế Tinh là thiên mệnh, nhưng bây giờ là lúc nhạy cảm, triều đình cũ do quyền thần nắm giữ mới dẫn tới sông núi lụi tàn, đất nước rách nát.
Tuy nịnh thần gây loạn triều cương đã bị giết, vây cánh gần như cũng bị gạt bỏ, nhưng trong triều vẫn còn một số gia tộc quan viên. Mà binh mã thiên hạ phần lớn nằm trong tay Đoàn Lệ. Những quan viên kia không tin sẽ có người mãi mãi cản được sự mê hoặc của quyền thế. Sống vì mình mới là đạo lý của con người.
Nhưng thái độ của các quan viên gia tộc này lại là cục đá lớn ngáng chân tân đế muốn dọn sạch triều cương, thi hành chính sách mới. Những việc tân đế phải làm nhất định là tập trung hết quyền lực vào tay mình, lúc này mới có thể thi hành chính sách mới, tu chỉnh lại non sông.
Minh quân từ trước tới nay đều là người kiên định, thủ đoạn tàn nhẫn, bởi vì trong lòng họ, thiên hạ và đại cục vĩnh viễn được đặt lên đầu.
Còn về Đoàn Lệ, dù tân đế biết ơn hắn, có lẽ trong lòng cũng biết hắn không có tham vọng với vị trí này, nhưng vì đại cục thiên hạ, hắn phải chết.
Vì thế sau khi phương bắc được dẹp yên, Đoạn Lệ liền chết.
Lại sau đó, tin tức An Bắc Vương mắc bệnh chết truyền đến kinh thành, từ đây An Bắc Vương lưu danh sử sách, lấy lễ nghi quốc gia hậu táng, hưởng tôn vinh vô hạn.
Còn những câu chuyện phía sau lịch sử tất nhiên sẽ lặng lẽ bị hủy diệt.
Việc đồ thôn giết Kỳ Vô Quá đương nhiên không phải do tân đế làm, Đoàn Lệ trong trạng thái tỉnh táo sẽ không tin vào những chuyện ma quỷ đó.
Trước kia Tham Lang Tinh Quân hẳn cũng nhìn ra điểm mấu chốt trong đó, trước khi chết gã đã thức tỉnh, cho nên mới lấy thần lực Tinh Quân gieo hạt giống kia vào lòng Đoàn Lệ.
Thiên Đạo lúc đó đã bắt đầu suy yếu, rất nhiều chuyện không thể khống chế hoàn toàn như trước. Tham Lang Tinh Quân bấy giờ mới có thể khôi phục năng lực Tinh Quân trước khi chết, hơn nữa giăng bẫy Đoàn Lệ.
Vào khoảnh khắc Đoàn Lệ tử vong, hồn phách trong trạng thái hỗn độn mất đi lý trí. Đúng lúc này, hạt giống Tham Lang Tinh Quân gieo vào nảy mầm, Đoàn Lệ bị chấp niệm khống chế, trong lòng sinh ra ác ý.
Kỳ Vô Quá nhìn mức độ lây nhiễm của Đoàn Lệ càng lúc càng nặng, y hoàn toàn không thể đoán ra Tinh Quân sau khi bị lây nhiễm sẽ tạo thành hậu quả như thế nào.
Y theo bản năng lật tay, bút Phán Quan xuất hiện.
Tình huống bây giờ khẩn cấp, nếu muốn khống chế ác ý trong cơ thể Đoàn Lệ, Kỳ Vô Quá chỉ có thể tạm thời trói buộc linh hồn Đoàn Lệ bên cạnh mình. Y nâng bút chấm lên một số chỗ trên ngực Đoàn Lệ, một sợi xích đỏ đen xuất hiện trong cơ thể đối phương, nối vào hồn Kỳ Vô Quá.
Sương đen trên xích lượn lờ, lại mơ hồ tỏa ra chút màu vàng lóng lánh. Ánh vàng tuy mỏng manh, nhưng lại khiến sương đen tụ trong người Đoàn Lệ tản ra không trung rồi biến mất.
Kỳ Vô Quá làm xong mọi thứ mới nhận ra, trước đây mình đã từng gặp tình huống này, cũng làm ra chuyện tương tự. Y cũng từng mượn công đức trong người mình để tạm ngăn chặn ác ý trong hồn phách Đoàn Lệ.
Tuy Kỳ Vô Quá không nhớ rõ những việc này lắm, nhưng những gì đã trải qua, y biết mình sẽ làm như thế nào.
Y của quá khứ cũng làm như vậy. Ác ý sinh ra từ sâu trong linh hồn Đoàn Lệ, muốn tinh lọc hoàn toàn cũng chỉ có thể dựa vào chính hắn.
Kỳ Vô Quá quyết định khoảng thời gian về sau sẽ dẫn Đoàn Lệ đi hành tẩu vạn dặm giang sơn, ngắm nhìn trời yên biển lặng.
Y dẫn Đoàn Lệ rời khỏi quân doanh nhưng không rời biên quan. Y để Đoàn Lệ ở lại biên thành một thời gian, tin An Bắc Vương bệnh chết nhanh chóng truyền ra khắp biên quan. Hắn trấn thủ biên quan mấy năm nay, giúp bá tánh không bị dị tộc quấy nhiễu, có thể an cư lạc nghiệp. Khi biết tin An Bắc Vương bệnh chết, bi thương gần như ngập trời. Lúc linh cữu An Bắc Vương nhập quan về kinh, cũng là lúc tất cả các bá tánh đều tự mặc đồ tang, người đưa tiễn hắn kéo dài từ trong thành tới ngoài thành, nhìn không thấy điểm cuối.
Kỳ Vô Quá dẫn theo Đoàn Lệ đứng ở nơi cao nhất trên cửa thành.
Y ngồi, Đoàn Lệ đứng.
“Thế nào?”
Kỳ Vô Quá chỉ vào dòng người không thấy điểm cuối, nói: “Ít nhất những bá tánh biên quan đều khắc sâu anh vào lòng.”
Đoàn Lệ cứ nhìn về phía xa, trên mặt không gợn sóng cũng không nói gì. Hiện tại hồn phách của hắn vẫn chìm trong trạng thái hỗn độn, không có lý trí.
Kỳ Vô Quá nhìn thoáng qua Đoàn Lệ đứng như một bức tượng điêu khắc bên cạnh, thở dài: “Hầy, trước kia anh không thấy tôi, bây giờ thấy rồi lại không có ý thức, những ngày tháng thế này bao giờ mới kết thúc đây?”
Đội quân phụ trách đưa linh cữu An Bắc Vương đã biến mất trên con đường, Đoàn Lệ vẫn không có gì thay đổi. Kỳ Vô Quá không nhụt chí, đương nhiên việc này không dễ dàng như vậy.
Y đứng dậy, nói: “Đi thôi, cả đời này của anh đã từng nắm non sông trong lòng bàn tay, thế mà không thèm nhìn lấy một cái.”
Kỳ Vô Quá mở lòng bàn tay với Đoàn Lệ: “Tôi dẫn anh đi ngắm vạn dặm núi sông anh đã từng bảo vệ.”
Đoàn Lệ chầm chậm cúi đầu, nhìn bàn tay Kỳ Vô Quá hồi lâu. Ngay khi Kỳ Vô Quá định kéo lấy tay hắn, hắn lại giơ tay nắm lấy tay Kỳ Vô Quá.
Kỳ Vô Quá dẫn Đoàn Lệ dạo chơi nhân gian mười năm, trong mười năm này, hai người đi từ biên quan đến Giang Nam, từ sa mạc đến biển, cứ đến mỗi một chỗ sẽ ở lại một thời gian.
Bọn họ được chứng kiến thiên hạ từ núi sông rách nát dần trở nên trời yên biển lặng, bá tánh từ giãy giụa cầu sinh dần trở nên an cư lạc nghiệp. Ác ý trong cơ thể Đoàn Lệ dần nhạt đi, cuối cùng chỉ còn một tia như có như không. Chỉ là tia đó không biến mất, Đoàn Lệ cũng không khôi phục lý trí, luôn chìm trong trạng thái hỗn độn.
Kỳ Vô Quá không thất vọng, y biết bọn họ còn phải tới nơi cuối cùng.
Nơi cuối cùng này không phải quan ngoại cũng không phải quan nội, thậm chí không phải ở dương thế.
Kỳ Vô Quá dẫn Đoàn Lệ đi đến thành Phong Đô.
Đây là một tòa thành thuộc về người chết, bên trong là những hồn phách đang chờ để đầu thai.
Bây giờ linh hồn Đoàn Lệ trói định với Kỳ Vô Quá, y có thể dẫn Đoàn Lệ đi vào mà không bị nghi ngờ, hơn nữa thân phận Kỳ Vô Quá đặc biệt, tất nhiên có thể thản nhiên ra vào.
Cuộc sống của quỷ hồn chờ đầu thai chuyển thế trong thành Phong Đô không khác trên trần thế là bao. Kỳ Vô Quá đi theo Đoàn Lệ chinh chiến thiên hạ mấy năm, cũng rất hiểu biết với những binh lính tướng lãnh chết trận.
Y thuận lợi dẫn Đoàn Lệ đi vào thành Phong Đô, lại lấy được một danh sách từ quỷ sai trong thành.
Thành Phong Đô rất lớn, quỷ hồn khi vào địa phủ nhận thẩm phán xong, trừ những quỷ hồn phải vào mười tám tầng địa ngục nhận phạt, những người còn lại sẽ phải ở trong thành một thời gian.
Kỳ Vô Quá dẫn Đoàn Lệ tới một con ngõ nhỏ. Ở âm tào địa phủ, công danh lợi lộc của mọi người đều bị quét sạch, quỷ hồn bên trong đều ở trong những nhà do nha môn Phong Đô thống nhất phân chia. Nơi những quỷ hồn trú ngụ đều được đăng ký theo danh sách, tiện cho việc quản lý. Nói như vậy, những hồn phách mới chết đều ở trong các phòng liền nhau.
Kỳ Vô Quá cầm quyển sách trong tay, bên trên cẩn thận ghi chép người nào ở đâu, sắp đầu thai vào nhà có gia cảnh như thế nào, được nhận mệnh cách gì.
Đây tất nhiên là cơ mật do y dựa vào thân phận Phán Quan có được, Kỳ Vô Quá vốn không phải người tuân theo quy củ, những việc này không tạo thành gánh nặng trong lòng y.
Y đưa Đoàn Lệ đến gặp những binh lính dưới cấp hắn trong thành Phong Đô. Những người chết trận đó luôn là chiến hữu thân thiết trong lòng Đoàn Lệ, tất nhiên cũng sẽ nhớ rõ.
Cuối cùng Kỳ Vô Quá dẫn hắn đi thăm các thôn dân năm đó chết trong trận hỏa hoạn, một số thôn dân đã đầu thai, số còn lại ở lại thành Phong Đô chờ đợi. Trong đó có mấy đứa bé đồng bọn với Đoàn Lệ, bọn họ vẫn giữ hình dáng ngây thơ của trẻ con. Những chuyện năm đó họ sớm đã quên sạch, sống cuộc sống ở thành Phong Đô không khác gì trong thôn trang, chỉ còn chờ một kiếp người mới.
Kỳ Vô Quá quay lại, thấy Đoàn Lệ nhìn những đứa trẻ đó, khuôn mặt lãnh đạm nhìn rất chăm chú.
Y cười tủm tỉm, biết chuyến này đã có hiệu quả.
Một lúc lâu sau, những đứa bé kia quay về nhà. Kỳ Vô Quá kéo Đoàn Lệ muốn rời đi, lại phát hiện không kéo nổi. Y quay đầu, chỉ thấy Đoàn Lệ mờ mịt nhìn xung quanh như đang tìm ai đó.
Kỳ Vô Quá rất ít khi thấy hắn phản ứng dữ dội như vậy, không khỏi tò mò: “Sao thế? Anh đang tìm ai à?”
Đoàn Lệ không nói gì, vẫn đứng im ở đó không rời đi. Khoảng thời gian này Đoàn Lệ luôn ngoan ngoãn, Kỳ Vô Quá đi đâu hắn sẽ theo đó. Đây là lần đầu hắn phản ứng mạnh như vậy, Kỳ Vô Quá nhướng mày, nói: “Không nói à, không nói tôi sẽ kéo anh đi đấy nhé?”
Đoàn Lệ có phản ứng với bên ngoài, đây là chuyện tốt, nếu có thể phục hồi lý trí của bản thân, loại trừ lây nhiễm thì không còn gì tốt hơn.
Kỳ Vô Quá nói xong, nhìn chằm chằm Đoàn Lệ một lát, thấy hắn vẫn không phản ứng. Y lập tức xoay người giả bộ rời đi.
“Tiên… tiên…”
Cuối cùng Đoàn Lệ cũng bập bẹ mấy chữ, Kỳ Vô Quá đầu tiên là sửng sốt, sau đó bưng kín mặt. Y trầm mặc một lát, lúc này mới đè xuống chua xót dâng lên trong lòng, cười nói: “Nhóc ngốc, tiên sinh vẫn luôn ở cạnh anh.”
Kỳ Vô Quá đi đến trước mặt Đoàn Lệ, một tay đỡ cổ hắn, dán trán mình lên trán hắn. Khoảng cách của hai người gần đến mức hơi thở giao nhau.
Kỳ Vô Quá cất tiếng, nhỏ giọng nói: “Tôi biết bây giờ ngũ cảm của anh không rõ ràng nên tới gần chút, thấy rõ chưa?”
Đoàn Lệ không nói gì, cơ thể căng chặt lại hơi thả lỏng, dường như đã nhận ra gì đó.
Khi Kỳ Vô Quá nắm tay hắn rời khỏi thành Phong Đô, đối phương không phản kháng nữa.
Kỳ Vô Quá vốn định rời khỏi âm phủ, sau khi xảy ra khúc nhạc đệm này lại đổi ý. Hiểu biết của Nhị Bảo vẫn chỉ là một phần của Kỳ Vô Quá, tuy lúc sống chung với nhau, y không che giấu bản thân làm gì.
Nhưng đó là sự xuất hiện của một nhân vật thư sinh, còn về quỷ sai, về Kỳ Vô Quá chân chính, y chưa bao giờ để lộ trước mặt Nhị Bảo.
Cho tới tận bây giờ, Nhị Bảo trong quá khứ vẫn luôn xem Kỳ Vô Quá là người quan trọng nhất trong cuộc đời mình. Kỳ Vô Quá có thể đoán ra suy nghĩ trước đây của y, lúc ấy tình cảm giữa y và Đoàn Lệ không phát triển giống như bây giờ. Dù sao lúc hai người gặp nhau, Đoàn Lệ chỉ là một đứa bé nằm lọt trong vòng bàn tay mà thôi. Khi gặp lại nhau lần nữa, Đoàn Lệ đã không thấy Kỳ Vô Quá. Kỳ Vô Quá đi theo hắn cũng chỉ xuất phát từ lòng tò mò về đứa bé mình chăm sóc mấy năm.
Trong mấy năm nay, Kỳ Vô Quá của quá khứ là quỷ sai mấy ngàn năm, tất nhiên sẽ không có tình cảm ngoại trừ tò mò. Lại về sau, Đoàn Lệ từ chối quy vị, Kỳ Vô Quá cũng vì vậy mà bị trời phạt, suýt nữa hồn phi phách tán.
Hết thảy những thứ đó đều bắt đầu từ hiện tại.
Có lẽ vì câu “Tiên sinh” này khiến Kỳ Vô Quá sinh ra chút tình cảm bất thường, quyết định đưa Đoàn Lệ tiến sâu thêm đến mức hiểu biết về thân phận của mình.
Kỳ Vô Quá của khi đó hẳn đã vì tiêu trừ chấp niệm trong lòng Đoàn Lệ mới có quyết định này.
Dù sao ban đầu y cứu Đoàn Lệ đến về sau chết vì Đoàn Lệ cũng là do nhiệm vụ Thiên Đạo sắp xếp mà thôi. Sau khi đối phương biết việc này sẽ tiêu trừ chấp niệm, không còn vướng bận, chờ khôi phục lý trí sẽ lựa chọn quy vị.
Chỉ là không biết về sau đã xảy ra chuyện gì, cả hai không còn đi theo con đường đã vạch sẵn.
Tóm lại, từ lúc suy nghĩ này lóe lên, Kỳ Vô Quá đã có thể tận mắt nhìn thấy những gì xảy ra lúc trước.
Man tộc ngoài biên cương thừa dịp triều cương đại loạn, liên tục quấy nhiễu biên quan. Đoàn Lệ thanh trừng nội bộ, giết chết nịnh thần, đón đế vương mới lên ngôi liền nhận quân quay về biên quan, dùng ba năm hoàn toàn đánh tan man tộc. Man tộc bị đánh tan tác thành mấy bộ tộc nhỏ, chạy trốn tới cực bắc khổ lạnh, trong vòng mấy chục năm vẫn khó có thể khôi phục lại.
Khi Đoàn Lệ chiến thắng quay về, vừa trở lại phủ đệ sát thành, sau buổi yến tiệc ban đêm, hắn đã hộc máu ngã ra giường. Thế bệnh kéo tới khiến quân y bó tay, dù cấp dưới hắn đã đi tìm danh y ở đó, thậm chí tìm quan nội y vẫn không thể ngăn cản sinh mệnh của Đoàn Lệ trôi mất.
Một tháng sau, An Bắc Vương uy chấn thiên hạ bệnh chết ở biên thành. Dù đang bị bệnh nặng, hắn vẫn không phạm vào lời hứa của mình, không bước vào nội quan nửa bước.
Đoàn Lệ chết vào đêm trước ngày lập xuân ở biên quan, ngày ấy rét tháng ba, biên quan vốn đã có màu xanh mơn mởn của chồi non lại đổ một trận tuyết lớn.
Đoàn Lệ cho người dìu hắn từ trên giường xuống ngồi bên cửa sổ đang đóng, lại gọi lính gác cửa đến mở ra. Binh lính đang muốn khuyên, lại bị Đoàn Lệ trừng mắt rụt lại.
Dù đang bệnh nặng nhưng An Bắc Vương vẫn là An Bắc Vương, quanh thân vẫn còn lệ khí và sát khí, chỉ cần liếc mắt một cái, không ai dám nói nhiều thêm một câu.
Sau khi sắp xếp xong, Đoàn Lệ phất tay cho mọi người lui cả ra ngoài, còn hắn dựa vào viền cửa, yên lặng nhìn ra cửa sổ.
Trong phòng rất yên tĩnh, phảng phất như nghe thấy tiếng tuyết rơi loạt soạt bên ngoài. Kỳ Vô Quá ngồi bên cửa sổ, một chân co lên, chân kia tùy ý buông thõng xuống. Y nhìn Đoàn Lệ gầy sọp đi, từ ánh mắt tỉnh táo dù đang bệnh có thể thấy ngọn lửa sinh mệnh của Đoàn Lệ đã sắp tắt.
Xem ra đêm nay là đêm cuối rồi.
Kỳ Vô Quá không ngăn cản điều gì, y cũng không cản được.
Mấy hôm nay y đã cẩn thận sắp xếp lại mọi chuyện. Lần bệnh nặng này của Đoàn Lệ hẳn là vì trúng độc do bí dược trong cung. Sau khi Đoàn Lệ rời khỏi kinh thành, thuốc dẫn được rải vào đồ ăn của hắn, chỉ chờ biên quan hoàn toàn được dẹp yên cũng là lúc độc tố phát tác.
Đoàn Lệ im lặng nhìn tuyết, không biết đang nghĩ gì.
Kỳ Vô Quá quay lại nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: “Tuyết ở biên quan vẫn đẹp như vậy.”
Y vốn tưởng câu lẩm bẩm này cũng sẽ không được hồi đáp giống trước đó. Nào ngờ Đoàn Lệ lại cất tiếng: “Tiên sinh thích là được, ta biết người thích tuyết biên quan, trăng biên quan, so với kinh thành, tuyết hay trăng đều trong hơn nhiều.”
Kỳ Vô Quá cả kinh, đột nhiên quay lại, thấy ánh mắt đã bắt đầu tan rã của hắn. Xem ra đối phương đang hấp hối, một chân đã bước qua ranh giới sống chết, cho nên mới có thể thấy mình.
Kỳ Vô Quá cười nói: “Tôi rất thích.”
Đoàn Lệ vươn tay với Kỳ Vô Quá, khó khăn nở nụ cười, nói: “Tiên sinh, người tới đón ta ư?”
Kỳ Vô Quá đứng dậy, ngồi xuống bên người Đoàn Lệ, giơ tay nắm lấy tay hắn.
“Ừ, tôi tới đón anh.”
Đoàn Lệ ngơ ngẩn nhìn y một lát, nói: “Ta…”
Hắn còn chưa nói xong, hơi thở không còn nữa.
Kỳ Vô Quá không cử động, cứ yên lặng nắm tay đối phương như đang kiên nhẫn chờ Đoàn Lệ nói hết. Mãi tới khi tuyết ngoài cửa ngừng rơi, y mới thở dài, vươn tay vuốt qua đôi mắt Đoàn Lệ.
Thân là quỷ sai, sao Kỳ Vô Quá lại không biết Đoàn Lệ chưa nói xong đã ngừng thở. Bàn tay y vuốt qua mắt Đoàn Lệ giúp hắn nhắm mắt lại. Khi tay Kỳ Vô Quá sắp rời đi, một bàn tay bắt được cổ tay y.
Kỳ Vô Quá nhìn Đoàn Lệ mở bừng mắt, hoặc là nói thứ mở mắt chỉ là hồn phách của hắn mà thôi.
Hắn mở mắt, trong con ngươi không có thần thái, biểu cảm cũng mờ mịt. Kỳ Vô Quá biết hắn vẫn còn đang trong thời kỳ hỗn độn lúc mới chết, không có lý trí. Đối với Tinh Quân, sau khi chết đi, hồn phách thanh tỉnh lại sẽ quy vị ngay. Lúc này Đoàn Lệ lại xảy ra chút dị biến, không quay về quy vị.
Y thấy Đoàn Lệ rời khỏi cơ thể của mình, ngơ ngẩn đứng đó một lúc lâu, trong hồn phách màu xám đột nhiên xuất hiện một xoáy nước đen.
Đây là… bị mảnh ác ý lây nhiễm?
Kỳ Vô Quá kinh hãi, giơ tay muốn lôi mảnh nhỏ màu đen kia ra. Tuy hồn phách vẫn đang trong trạng thái hỗn độn nhưng bản năng Đoàn Lệ không cho phép hành vi như vậy xuất hiện. Tay Kỳ Vô Quá bị bắt lấy, y không ngẩng đầu lên, chỉ nói: “Là tôi.”
Đoàn Lệ không phản ứng, tay hơi buông ra. Kỳ Vô Quá kéo mảnh ác ý màu đen ra, lại phát hiện trong cơ thể Đoàn Lệ nhanh chóng tụ thêm một mảnh nhỏ khác. Dưới sự tác động của mảnh ác ý, hồn phách màu xám của Đoàn Lệ cũng từ từ đậm màu lên. Tất cả những chuyện trước mắt đều đã từng xảy ra. Nguyên nhân Đoàn Lệ không thể quy vị có lẽ có liên quan đến việc bị mảnh ác ý lây nhiễm. Nhưng thân là Phá Quân Tinh Quân, linh hồn Đoàn Lệ không giống với người thường, không thể dễ bị lây nhiễm như vậy được.
Kỳ Vô Quá cau mày, nhanh chóng sắp xếp lại ký ức trong đầu một lần. Y nhanh chóng tìm ra khả năng lớn nhất dẫn tới Đoàn Lệ bị lây nhiễm.
Tham Lang Tinh Quân do Đoàn Lệ tự tay chém chết, trước khi Tham Lang Tinh Quân chết, gã ghé vào tai Đoàn Lệ nói mấy câu. Kỳ Vô Quá không nghe thấy mấy lời đó, nhưng từ cảnh này, y đại khái có thể đoán ra.
Lúc này Thiên Đạo suy yếu, Tham Lang Tinh Quân trước khi chết đã bày mưu giăng bẫy Đoàn Lệ. Gã dùng lời lẽ gieo một hạt giống vào lòng Đoàn Lệ, cũng là nguyên nhân gây ra việc này.
Có lẽ câu mà Tham Lang Tinh Quân nói là: “Được chim bẻ ná…”
Nhưng với tính cách của Đoàn Lệ hẳn sẽ không dễ dàng lây nhiễm vì một câu như vậy. Có lẽ còn có một chuyện khác bị Tham Lang Tinh Quân đẩy lên đầu tân đế.
Có lẽ Tham Lang Tinh Quân còn ám chỉ việc Kỳ Vô Quá bị giết, thôn trang bị đồ sát đều là do tân đế làm.
Đoàn Lệ trong trạng thái tỉnh táo tất nhiên sẽ không tin vào những chuyện ma quỷ đó. Tân đế giết Đoàn Lệ cũng chỉ vì suy xét cho đại cục. Tuy Tử Vi Đế Tinh là thiên mệnh, nhưng bây giờ là lúc nhạy cảm, triều đình cũ do quyền thần nắm giữ mới dẫn tới sông núi lụi tàn, đất nước rách nát.
Tuy nịnh thần gây loạn triều cương đã bị giết, vây cánh gần như cũng bị gạt bỏ, nhưng trong triều vẫn còn một số gia tộc quan viên. Mà binh mã thiên hạ phần lớn nằm trong tay Đoàn Lệ. Những quan viên kia không tin sẽ có người mãi mãi cản được sự mê hoặc của quyền thế. Sống vì mình mới là đạo lý của con người.
Nhưng thái độ của các quan viên gia tộc này lại là cục đá lớn ngáng chân tân đế muốn dọn sạch triều cương, thi hành chính sách mới. Những việc tân đế phải làm nhất định là tập trung hết quyền lực vào tay mình, lúc này mới có thể thi hành chính sách mới, tu chỉnh lại non sông.
Minh quân từ trước tới nay đều là người kiên định, thủ đoạn tàn nhẫn, bởi vì trong lòng họ, thiên hạ và đại cục vĩnh viễn được đặt lên đầu.
Còn về Đoàn Lệ, dù tân đế biết ơn hắn, có lẽ trong lòng cũng biết hắn không có tham vọng với vị trí này, nhưng vì đại cục thiên hạ, hắn phải chết.
Vì thế sau khi phương bắc được dẹp yên, Đoạn Lệ liền chết.
Lại sau đó, tin tức An Bắc Vương mắc bệnh chết truyền đến kinh thành, từ đây An Bắc Vương lưu danh sử sách, lấy lễ nghi quốc gia hậu táng, hưởng tôn vinh vô hạn.
Còn những câu chuyện phía sau lịch sử tất nhiên sẽ lặng lẽ bị hủy diệt.
Việc đồ thôn giết Kỳ Vô Quá đương nhiên không phải do tân đế làm, Đoàn Lệ trong trạng thái tỉnh táo sẽ không tin vào những chuyện ma quỷ đó.
Trước kia Tham Lang Tinh Quân hẳn cũng nhìn ra điểm mấu chốt trong đó, trước khi chết gã đã thức tỉnh, cho nên mới lấy thần lực Tinh Quân gieo hạt giống kia vào lòng Đoàn Lệ.
Thiên Đạo lúc đó đã bắt đầu suy yếu, rất nhiều chuyện không thể khống chế hoàn toàn như trước. Tham Lang Tinh Quân bấy giờ mới có thể khôi phục năng lực Tinh Quân trước khi chết, hơn nữa giăng bẫy Đoàn Lệ.
Vào khoảnh khắc Đoàn Lệ tử vong, hồn phách trong trạng thái hỗn độn mất đi lý trí. Đúng lúc này, hạt giống Tham Lang Tinh Quân gieo vào nảy mầm, Đoàn Lệ bị chấp niệm khống chế, trong lòng sinh ra ác ý.
Kỳ Vô Quá nhìn mức độ lây nhiễm của Đoàn Lệ càng lúc càng nặng, y hoàn toàn không thể đoán ra Tinh Quân sau khi bị lây nhiễm sẽ tạo thành hậu quả như thế nào.
Y theo bản năng lật tay, bút Phán Quan xuất hiện.
Tình huống bây giờ khẩn cấp, nếu muốn khống chế ác ý trong cơ thể Đoàn Lệ, Kỳ Vô Quá chỉ có thể tạm thời trói buộc linh hồn Đoàn Lệ bên cạnh mình. Y nâng bút chấm lên một số chỗ trên ngực Đoàn Lệ, một sợi xích đỏ đen xuất hiện trong cơ thể đối phương, nối vào hồn Kỳ Vô Quá.
Sương đen trên xích lượn lờ, lại mơ hồ tỏa ra chút màu vàng lóng lánh. Ánh vàng tuy mỏng manh, nhưng lại khiến sương đen tụ trong người Đoàn Lệ tản ra không trung rồi biến mất.
Kỳ Vô Quá làm xong mọi thứ mới nhận ra, trước đây mình đã từng gặp tình huống này, cũng làm ra chuyện tương tự. Y cũng từng mượn công đức trong người mình để tạm ngăn chặn ác ý trong hồn phách Đoàn Lệ.
Tuy Kỳ Vô Quá không nhớ rõ những việc này lắm, nhưng những gì đã trải qua, y biết mình sẽ làm như thế nào.
Y của quá khứ cũng làm như vậy. Ác ý sinh ra từ sâu trong linh hồn Đoàn Lệ, muốn tinh lọc hoàn toàn cũng chỉ có thể dựa vào chính hắn.
Kỳ Vô Quá quyết định khoảng thời gian về sau sẽ dẫn Đoàn Lệ đi hành tẩu vạn dặm giang sơn, ngắm nhìn trời yên biển lặng.
Y dẫn Đoàn Lệ rời khỏi quân doanh nhưng không rời biên quan. Y để Đoàn Lệ ở lại biên thành một thời gian, tin An Bắc Vương bệnh chết nhanh chóng truyền ra khắp biên quan. Hắn trấn thủ biên quan mấy năm nay, giúp bá tánh không bị dị tộc quấy nhiễu, có thể an cư lạc nghiệp. Khi biết tin An Bắc Vương bệnh chết, bi thương gần như ngập trời. Lúc linh cữu An Bắc Vương nhập quan về kinh, cũng là lúc tất cả các bá tánh đều tự mặc đồ tang, người đưa tiễn hắn kéo dài từ trong thành tới ngoài thành, nhìn không thấy điểm cuối.
Kỳ Vô Quá dẫn theo Đoàn Lệ đứng ở nơi cao nhất trên cửa thành.
Y ngồi, Đoàn Lệ đứng.
“Thế nào?”
Kỳ Vô Quá chỉ vào dòng người không thấy điểm cuối, nói: “Ít nhất những bá tánh biên quan đều khắc sâu anh vào lòng.”
Đoàn Lệ cứ nhìn về phía xa, trên mặt không gợn sóng cũng không nói gì. Hiện tại hồn phách của hắn vẫn chìm trong trạng thái hỗn độn, không có lý trí.
Kỳ Vô Quá nhìn thoáng qua Đoàn Lệ đứng như một bức tượng điêu khắc bên cạnh, thở dài: “Hầy, trước kia anh không thấy tôi, bây giờ thấy rồi lại không có ý thức, những ngày tháng thế này bao giờ mới kết thúc đây?”
Đội quân phụ trách đưa linh cữu An Bắc Vương đã biến mất trên con đường, Đoàn Lệ vẫn không có gì thay đổi. Kỳ Vô Quá không nhụt chí, đương nhiên việc này không dễ dàng như vậy.
Y đứng dậy, nói: “Đi thôi, cả đời này của anh đã từng nắm non sông trong lòng bàn tay, thế mà không thèm nhìn lấy một cái.”
Kỳ Vô Quá mở lòng bàn tay với Đoàn Lệ: “Tôi dẫn anh đi ngắm vạn dặm núi sông anh đã từng bảo vệ.”
Đoàn Lệ chầm chậm cúi đầu, nhìn bàn tay Kỳ Vô Quá hồi lâu. Ngay khi Kỳ Vô Quá định kéo lấy tay hắn, hắn lại giơ tay nắm lấy tay Kỳ Vô Quá.
Kỳ Vô Quá dẫn Đoàn Lệ dạo chơi nhân gian mười năm, trong mười năm này, hai người đi từ biên quan đến Giang Nam, từ sa mạc đến biển, cứ đến mỗi một chỗ sẽ ở lại một thời gian.
Bọn họ được chứng kiến thiên hạ từ núi sông rách nát dần trở nên trời yên biển lặng, bá tánh từ giãy giụa cầu sinh dần trở nên an cư lạc nghiệp. Ác ý trong cơ thể Đoàn Lệ dần nhạt đi, cuối cùng chỉ còn một tia như có như không. Chỉ là tia đó không biến mất, Đoàn Lệ cũng không khôi phục lý trí, luôn chìm trong trạng thái hỗn độn.
Kỳ Vô Quá không thất vọng, y biết bọn họ còn phải tới nơi cuối cùng.
Nơi cuối cùng này không phải quan ngoại cũng không phải quan nội, thậm chí không phải ở dương thế.
Kỳ Vô Quá dẫn Đoàn Lệ đi đến thành Phong Đô.
Đây là một tòa thành thuộc về người chết, bên trong là những hồn phách đang chờ để đầu thai.
Bây giờ linh hồn Đoàn Lệ trói định với Kỳ Vô Quá, y có thể dẫn Đoàn Lệ đi vào mà không bị nghi ngờ, hơn nữa thân phận Kỳ Vô Quá đặc biệt, tất nhiên có thể thản nhiên ra vào.
Cuộc sống của quỷ hồn chờ đầu thai chuyển thế trong thành Phong Đô không khác trên trần thế là bao. Kỳ Vô Quá đi theo Đoàn Lệ chinh chiến thiên hạ mấy năm, cũng rất hiểu biết với những binh lính tướng lãnh chết trận.
Y thuận lợi dẫn Đoàn Lệ đi vào thành Phong Đô, lại lấy được một danh sách từ quỷ sai trong thành.
Thành Phong Đô rất lớn, quỷ hồn khi vào địa phủ nhận thẩm phán xong, trừ những quỷ hồn phải vào mười tám tầng địa ngục nhận phạt, những người còn lại sẽ phải ở trong thành một thời gian.
Kỳ Vô Quá dẫn Đoàn Lệ tới một con ngõ nhỏ. Ở âm tào địa phủ, công danh lợi lộc của mọi người đều bị quét sạch, quỷ hồn bên trong đều ở trong những nhà do nha môn Phong Đô thống nhất phân chia. Nơi những quỷ hồn trú ngụ đều được đăng ký theo danh sách, tiện cho việc quản lý. Nói như vậy, những hồn phách mới chết đều ở trong các phòng liền nhau.
Kỳ Vô Quá cầm quyển sách trong tay, bên trên cẩn thận ghi chép người nào ở đâu, sắp đầu thai vào nhà có gia cảnh như thế nào, được nhận mệnh cách gì.
Đây tất nhiên là cơ mật do y dựa vào thân phận Phán Quan có được, Kỳ Vô Quá vốn không phải người tuân theo quy củ, những việc này không tạo thành gánh nặng trong lòng y.
Y đưa Đoàn Lệ đến gặp những binh lính dưới cấp hắn trong thành Phong Đô. Những người chết trận đó luôn là chiến hữu thân thiết trong lòng Đoàn Lệ, tất nhiên cũng sẽ nhớ rõ.
Cuối cùng Kỳ Vô Quá dẫn hắn đi thăm các thôn dân năm đó chết trong trận hỏa hoạn, một số thôn dân đã đầu thai, số còn lại ở lại thành Phong Đô chờ đợi. Trong đó có mấy đứa bé đồng bọn với Đoàn Lệ, bọn họ vẫn giữ hình dáng ngây thơ của trẻ con. Những chuyện năm đó họ sớm đã quên sạch, sống cuộc sống ở thành Phong Đô không khác gì trong thôn trang, chỉ còn chờ một kiếp người mới.
Kỳ Vô Quá quay lại, thấy Đoàn Lệ nhìn những đứa trẻ đó, khuôn mặt lãnh đạm nhìn rất chăm chú.
Y cười tủm tỉm, biết chuyến này đã có hiệu quả.
Một lúc lâu sau, những đứa bé kia quay về nhà. Kỳ Vô Quá kéo Đoàn Lệ muốn rời đi, lại phát hiện không kéo nổi. Y quay đầu, chỉ thấy Đoàn Lệ mờ mịt nhìn xung quanh như đang tìm ai đó.
Kỳ Vô Quá rất ít khi thấy hắn phản ứng dữ dội như vậy, không khỏi tò mò: “Sao thế? Anh đang tìm ai à?”
Đoàn Lệ không nói gì, vẫn đứng im ở đó không rời đi. Khoảng thời gian này Đoàn Lệ luôn ngoan ngoãn, Kỳ Vô Quá đi đâu hắn sẽ theo đó. Đây là lần đầu hắn phản ứng mạnh như vậy, Kỳ Vô Quá nhướng mày, nói: “Không nói à, không nói tôi sẽ kéo anh đi đấy nhé?”
Đoàn Lệ có phản ứng với bên ngoài, đây là chuyện tốt, nếu có thể phục hồi lý trí của bản thân, loại trừ lây nhiễm thì không còn gì tốt hơn.
Kỳ Vô Quá nói xong, nhìn chằm chằm Đoàn Lệ một lát, thấy hắn vẫn không phản ứng. Y lập tức xoay người giả bộ rời đi.
“Tiên… tiên…”
Cuối cùng Đoàn Lệ cũng bập bẹ mấy chữ, Kỳ Vô Quá đầu tiên là sửng sốt, sau đó bưng kín mặt. Y trầm mặc một lát, lúc này mới đè xuống chua xót dâng lên trong lòng, cười nói: “Nhóc ngốc, tiên sinh vẫn luôn ở cạnh anh.”
Kỳ Vô Quá đi đến trước mặt Đoàn Lệ, một tay đỡ cổ hắn, dán trán mình lên trán hắn. Khoảng cách của hai người gần đến mức hơi thở giao nhau.
Kỳ Vô Quá cất tiếng, nhỏ giọng nói: “Tôi biết bây giờ ngũ cảm của anh không rõ ràng nên tới gần chút, thấy rõ chưa?”
Đoàn Lệ không nói gì, cơ thể căng chặt lại hơi thả lỏng, dường như đã nhận ra gì đó.
Khi Kỳ Vô Quá nắm tay hắn rời khỏi thành Phong Đô, đối phương không phản kháng nữa.
Kỳ Vô Quá vốn định rời khỏi âm phủ, sau khi xảy ra khúc nhạc đệm này lại đổi ý. Hiểu biết của Nhị Bảo vẫn chỉ là một phần của Kỳ Vô Quá, tuy lúc sống chung với nhau, y không che giấu bản thân làm gì.
Nhưng đó là sự xuất hiện của một nhân vật thư sinh, còn về quỷ sai, về Kỳ Vô Quá chân chính, y chưa bao giờ để lộ trước mặt Nhị Bảo.
Cho tới tận bây giờ, Nhị Bảo trong quá khứ vẫn luôn xem Kỳ Vô Quá là người quan trọng nhất trong cuộc đời mình. Kỳ Vô Quá có thể đoán ra suy nghĩ trước đây của y, lúc ấy tình cảm giữa y và Đoàn Lệ không phát triển giống như bây giờ. Dù sao lúc hai người gặp nhau, Đoàn Lệ chỉ là một đứa bé nằm lọt trong vòng bàn tay mà thôi. Khi gặp lại nhau lần nữa, Đoàn Lệ đã không thấy Kỳ Vô Quá. Kỳ Vô Quá đi theo hắn cũng chỉ xuất phát từ lòng tò mò về đứa bé mình chăm sóc mấy năm.
Trong mấy năm nay, Kỳ Vô Quá của quá khứ là quỷ sai mấy ngàn năm, tất nhiên sẽ không có tình cảm ngoại trừ tò mò. Lại về sau, Đoàn Lệ từ chối quy vị, Kỳ Vô Quá cũng vì vậy mà bị trời phạt, suýt nữa hồn phi phách tán.
Hết thảy những thứ đó đều bắt đầu từ hiện tại.
Có lẽ vì câu “Tiên sinh” này khiến Kỳ Vô Quá sinh ra chút tình cảm bất thường, quyết định đưa Đoàn Lệ tiến sâu thêm đến mức hiểu biết về thân phận của mình.
Kỳ Vô Quá của khi đó hẳn đã vì tiêu trừ chấp niệm trong lòng Đoàn Lệ mới có quyết định này.
Dù sao ban đầu y cứu Đoàn Lệ đến về sau chết vì Đoàn Lệ cũng là do nhiệm vụ Thiên Đạo sắp xếp mà thôi. Sau khi đối phương biết việc này sẽ tiêu trừ chấp niệm, không còn vướng bận, chờ khôi phục lý trí sẽ lựa chọn quy vị.
Chỉ là không biết về sau đã xảy ra chuyện gì, cả hai không còn đi theo con đường đã vạch sẵn.
Tóm lại, từ lúc suy nghĩ này lóe lên, Kỳ Vô Quá đã có thể tận mắt nhìn thấy những gì xảy ra lúc trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất