Sau Khi Về Hưu Phán Quan Tham Gia Trò Chơi Chạy Trốn

Chương 36: Thôn Giang Biên

Trước Sau
Đường vào trong thôn đều lắp đèn dọc hai bên, chẳng qua vì không được ai tu sửa nên đã hỏng gần hết. Chỉ còn lại vài chiếc còn dùng được, ánh sáng không tốt cho lắm, chỉ có thể chiếu sáng vài vùng le lói để chứng tỏ sự tồn tại của mình mà thôi.

Kỳ Vô Quá lôi một chiếc đèn pin từ trong túi xách ra, mở livestream, sau đó đi dọc theo con đường thẳng tắp.

Đây là một thôn trang điển hình kiểu mới cũ lẫn lộn, hai bên đường xây không ít nhà hai tầng, nhưng nhà cũ bên cạnh lại không bị dỡ bỏ. Có nhiều nơi vẫn duy trì phong tục này, họ cho rằng nhà cũ không thể dỡ bỏ bừa bãi được, như vậy sẽ không may mắn.

Trong thế giới thực, Kỳ Vô Quá đã đi tới rất nhiều nơi, cậu chỉ thấy truyền thống này có ở những nông thôn hoang sơ hẻo lánh.

Khi người già còn sống, nhà cũ không thể dỡ. Trong vòng mười năm từ khi người già mất đi cũng không thể dỡ được nhà.

Lý do rất đơn giản, người già quen ở trong ngôi nhà đã gắn bó với mình cả đời, cho dù là khi còn sống hay đã chết đều như vậy.

Các ngôi nhà hai tầng vẫn sáng đèn, bây giờ sóng mạng phát triển, cho dù là đã muộn thì vẫn có không ít thanh niên trong thôn chưa đi ngủ.

Trong căn nhà cũ lại là một không gian tối mịt, cũng không biết là do không ai ở hay chủ nhà đã đi ngủ.

Trong thôn lúc này vô cùng yên tĩnh. Ngoại trừ tiếng trùng kêu rả rích bên tai ra, thì hầu như không nghe thêm được âm thanh nào nữa.

Tiếng của Kỳ Vô Quá rất bé, khán giả phòng livestream lại tỏ ra thông cảm cho cậu, dù sao mọi người cũng chỉ muốn tìm thêm kích thích mà thôi.

Thám hiểm trong im lặng sẽ tạo nên phong vị rất khác biệt.

Từ những âm thanh phát ra trong phòng livestream có thể thấy được tâm tình kích động của khán giả, thậm chí còn có mấy khán giả nhiều tiền thích khám phá ma quái nổ mấy quả pháo hoa thưởng cho cậu.

Bước chân của Kỳ Vô Quá và Đoạn Lệ đột nhiên ngừng lại.

Tình huống phía trước không giống như những nơi khác, tuy đó vẫn là một tòa nhà mới xây cạnh một căn nhà cũ.

Nhưng nhà mới lại tối om, không có đèn sáng.

Trong khi nhà cũ lại có ánh đèn lờ mờ, ánh sáng kia không giống như đèn điện, mà lại giống ánh đèn dầu xưa cũ mà người nông thôn thường dùng.

Kỳ Vô Quá vào những lúc thế này cứ như hoàn toàn đắm chìm vào nhân vật vlogger. Cậu giơ điện thoại chiếu về phía kia, sau đó giải thích tình huống trước mắt một chút.

Những khán giả vẫn luôn tìm kiếm sự kích thích mãnh liệt yêu cầu cậu đi qua đó xem thử.

Nhà cũ chỉ có một tầng, là loại nhà gạch được xây theo kiến trúc truyền thống, trên đỉnh được che bởi một lớp gạch đá.

Cửa phòng làm bằng gỗ, trên lớp gỗ được dán một lớp giấy trắng. Trải qua sự mai một của thời gian, những tờ giấy trắng kia đã bị nhuộm thành màu vàng, rách rưới tả tơi dính lên cửa sổ.

Cửa sổ không được tính là cao, Kỳ Vô Quá rón rén đi tới, ngóc đầu lên nhìn vào nhà qua cái cửa sổ rách nát.

Bên trong rất tối, ngay phần chính giữa phòng lại bày một chiếc bàn gỗ, trên bàn có một ngọn đèn đang cháy.

Ngọn đèn đang lay động kia chính là nguồn sáng duy nhất, chiếc bàn này có lẽ là bàn ăn trong nhà.

Kỳ Vô Quá có thể thông qua bát đũa trên bàn mà đoán được gia đình này đang ăn cơm, nhưng ăn cơm vào lúc tối khuya như vậy thì hơi kỳ quái.

Nhưng thứ kỳ quái nhất không phải là thời gian ăn cơm, mà là những người ngồi vây quanh bàn.

Mấy người kia… căn bản không phải người.

Ánh lửa yếu ớt của cây đèn dầu chiếu sáng khuôn mặt của những “người” này, mặc dù chỉ có thể thấy lờ mờ qua ánh sáng lập lòe, Kỳ Vô Quá cũng có thể nhìn rõ chúng.

Trên khuôn mặt trắng bệch là ngũ quan sơ sài, còn có cái miệng lớn như chậu máu, thoạt trông rất quỷ dị khiến người ta sợ hãi.

Những người rơm này đều được dán tấm giấy giống nhau lên phần mặt, chúng y hệt như tờ giấy vẽ mặt của chủ tiệm tạp hóa đầu thôn, bên trên còn vẽ mắt mũi miệng một cách bừa bãi.



Chỉ là quần áo trên người chúng lại khác nhau, dường như là để chứng minh cho thân phận cũng như vai trò trong nhà.

Những người rơm này cứ ngồi thẳng tắp quanh bàn ăn không hề nhúc nhích. Bát đũa bày biện trên bàn đều là đồ thật, quả thật cảnh tượng này khiến người ta lạnh hết cả người.

Kỳ Vô Quá nhíu mày, lùi về sau mấy bước, rồi mới nhẹ giọng nói với chiếc di động trong tay: “Mọi người đừng thấy cảnh tượng này cổ quái kỳ lạ, thực ra đây là một loại phong tục truyền thông ở nơi chúng tôi dùng để tế tổ tiên…”

Kỳ Vô Quá nói vài ba câu khiến phòng livestream sôi nổi hẳn lên, sau đó lại kiếm cớ điện thoại hết pin để tắt livestream.

Cậu vừa ngẩng đầu, đã thấy Đoạn Lệ dùng ánh mắt kỳ quái nhìn cậu.

Kỳ Vô Quá hỏi: “Sao thế?”

Đoạn Lệ trầm mặc một lát, nói: “Tôi cảm thấy những lời cậu vừa nói nghe cũng khá hợp lý đấy.”

Kỳ Vô Quá: “Hết cách rồi, tôi cũng không thể dọa mấy người bạn nhỏ trong phòng livestream được, lỡ may phòng phát của tôi bị đóng vì lý do truyền bá mê tín dị đoan thì chết, tôi không muốn nhiệm vụ nhân vật thất bại mà không qua ải được đâu.”

Đoạn Lệ có chút dở khóc dở cười, hắn phát hiện dây thần kinh của Kỳ Vô Quá quả thật khác hẳn người bình thường, ở trong game sinh tồn lệ quỷ hoành hành này, cậu lại có thể duy trì cuộc sống như đang ở thế giới thực.

Kỳ Vô Quá không biết Đoạn Lệ đang nghĩ gì, bước thẳng tới nói: “Tôi muốn đi kiểm chứng suy nghĩ của mình một chút.”

“Liên quan tới Tưởng Lệ Tuệ?”

Kỳ Vô Quá vỗ vỗ bả vai Đoạn Lệ: “Chỉ là cảm giác trong lòng thôi, hi vọng không phải như tôi đoán.”

Tưởng Lệ Tuệ đã từng nói cô ở một mình trong căn nhà ba tầng duy nhất của thôn.

Nơi này rất dễ tìm, dọc đường biên thôn vốn không có nhiều nhà, căn ba tầng thì chỉ có một căn mà thôi.

Căn nhà của Tưởng Lệ Tuệ cũng không giống những căn khác trong thôn, bên cạnh nhà cô không hề có nhà cũ. Xung quanh nhà đều có tường bao quanh, cách xây cũng rất tốt, thoạt nhìn ngăn nắp đẹp đẽ hơn những nhà khác nhiều.

Kỳ Vô Quá đi tới trước cổng, nhẹ nhàng đẩy một cái, quả nhiên không khóa.

Đây dù sao cũng không phải là thế giới thực, vì để đẩy mạnh nội dung chính trong truyện, rất nhiều giả thiết đều là để người chơi có thể thuận đường đi thăm dò.

“Xem ra thôn này quả thật là có liên quan tới chủ tuyến trò chơi.”

Đoạn Lệ duy trì im lặng, vai hắn căng lên, tay đút vào trong túi áo.

Kỳ Vô Quá biết đây là trạng thái đề phòng của hắn, lúc này bọn cậu đã ở trong một cái thôn quỷ dị, đồng thời còn bước vào nơi có liên quan đến nội dung game, chưa biết sẽ có tình huống gì đang chờ mình ở phía trước.

Cửa căn nhà ba tầng cũng bị đóng lại, Kỳ Vô Quá mới đặt tay lên, cái cửa này đã giống như bị phá đi phong ấn, hai cánh cửa từ từ mở sang hai bên.

Tầng một lọt vào tầm mắt là phòng khách, cách bài trí bên trong trông rất hiện đại, có đầy đủ mọi thứ như sofa và TV.

Bên cạnh phòng khách là phòng ngủ của chủ nhà.

Kỳ Vô Quá không bước vào phòng ngủ, mà dừng lại ở bàn thờ trước mặt.

Không ít nơi có thói quen treo ảnh ông bà trong nhà, mỗi ngày đều thắp hương cúng bái, nơi này dường như cũng theo phong tục như vậy.

Phía trên là một bức ảnh đôi vợ chồng già, họ là trưởng bối đã qua đời của chủ nhà. Đây vốn chỉ là một bức ảnh rất bình thường, nhưng Kỳ Vô Quá lại cau mày, cảm thấy có gì đó hơi sai.

Cậu rất mẫn cảm với kết cấu khuôn mặt lẫn xương cốt con người, người đàn ông trong bức ảnh treo trên tường có lẽ là chừng sáu bảy mươi tuổi. Mái tóc của ông lão bạc phơ, đôi mắt vẩn đục, nếp nhăn trên mặt hằn sâu như ruộng đất khô cằn mấy tháng chưa được thấm nước mưa.

“Cậu đang nhìn gì thế?” Đoạn Lệ thấp giọng hỏi.

Kỳ Vô Quá nói: “Người này có khuôn mặt khá giống với ông chú trung niên lên xe bus ở trạm đầu tiên mỗi tối.”

Thật ra nếu có quan hệ ruột thịt, thì khuôn mặt giống nhau cũng không phải chuyện gì lạ.



Kỳ Vô Quá xoay người đi vào phòng ngủ, cánh cửa đang khép của phòng lại còn chủ động hơn cả cổng chính. Cậu thậm chí còn chưa đặt tay lên, cánh cửa kia đã từ từ mở ra rồi.

Trang trí trong phòng vô cùng đơn giản, chỉ có một cái giường và một chiếc tủ treo quần áo.

Ngoài ra không còn gì khác.

Trên giường có người trùm kín chăn nằm, trông như đang ngủ say.

Theo lý mà nói, hai người xông bậy vào nhà hẳn là phải rón rén đóng cửa lại, chột dạ rời đi mới đúng. Nhưng Kỳ Vô Quá lại tiến về phía trước, nương theo ánh sáng di động để nhìn cho rõ người trên giường.

Quả nhiên đúng như cậu nghĩ, thứ đang nằm trên đó là một người rơm.

Từ khi Kỳ Vô Quá bước vào nhà này, trực giác đã nói cho cậu biết, chỉ e toàn bộ thôn này không có ai là người sống.

Tờ giấy trên mặt người rơm không khác gì mấy con bù nhìn ở tiệm tạp hóa hay trong nhà cũ chút nào, ngũ quan đều được vẽ bừa lên. Nếu chỉ nhìn vào khuôn mặt, chắc chắn không thể biết được thân phận của người rơm này.

Kỳ Vô Quá nghĩ một chút, thẳng tay xốc chiếc chăn đang phủ trên thân người rơm lên. Quần áo mà người rơm đang mặc trông rất quen mắt, đó là bộ quần áo mà Tưởng Lệ Tuệ lúc lên xe đã mặc.

“Quả nhiên là Tưởng Lệ Tuệ.” Kỳ Vô Quá nói.

Mọi chuyện đã đến nước này, bọn họ cũng không cần hạ giọng nói chuyện như lúc vừa tới nữa.

Đoạn Lệ nhìn kỹ một chút, nói: “Thứ này đúng là kỳ lạ, nó chỉ là một người rơm bình thường thôi, rất sạch sẽ.”

Kỳ Vô Quá nói: “Xem ra ngày đầu tiên vào game Tưởng Lệ Tuệ đã chết rồi, vậy người mấy ngày nay vẫn ngồi chung xe với chúng ta là ai?”

Đoạn Lệ nói: “Vẫn là cô ta, có lẽ cô ta chưa biết mình đã chết.”

Kỳ Vô Quá giơ tay phủ chăn lên, sau đó hai người họ lui ra khỏi nhà Tưởng Lệ Tuệ.

Tình huống lúc này vẫn chưa được sáng tỏ, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra trong thôn trang quỷ dị này, có quan hệ gì với chủ tuyến trò chơi hay không, hai người cậu vẫn chưa thể rõ được.

Kỳ Vô Quá nói: “Xem ra sáng mai phải tìm cơ hội tới xem thử.”

Lúc hai người trở về biệt thự đảo Giang Tâm thì đã gần hai giờ sáng. Dù sao chuyến xe mà họ ngồi đã là chuyến cuối cùng, muốn về chỉ có thể cuốc bộ đi mà thôi.

Đối với một người khá chú trọng vào giấc ngủ như Kỳ Vô Quá, thì đây đúng là cực hình.

Thật vất vả mới tới được đích, khi Kỳ Vô Quá bước chân vào nhà liền cảm thấy toàn thân mình sắp bay lên trời.

Cậu đang chuẩn bị vào phòng ngả đầu đi ngủ, lại bị Đoạn Lệ kéo một cái.

Kỳ Vô Quá quay đầu hỏi: “Sao thế?”

Đoạn Lệ nói: “Ngủ bên phòng tôi đi, cậu quên chuyện hôm qua rồi à?”

Kỳ Vô Quá cào cào tóc, thấy đối phương nói rất có lý. Tuy rằng chất lượng giấc ngủ của cậu khá tốt, nhưng với cái âm thanh tối qua kia thì dù cậu có chết trên giường cũng phải tỉnh dậy mất.

Nếu tối nay lại xảy ra chuyện như vậy, cậu bị đánh thức thêm lần nữa, có lẽ bản thân sẽ mất kiểm soát mà lao thẳng lên tầng ba đập nhau một trận với lũ ma quỷ kia mất.

Một đêm không mộng.

********

Lảm nhảm: Phần này khá dài, tui đọc trước bản Trung thì thấy nó đến những chương 54 gì đó cơ, tầm sau đó 3 chương sẽ có bí mật mà bà tác giả đã nhắc tới trong mấy chương trước về hai anh em nhà họ Kỳ nha, tui sẽ ráng làm nhanh cho các cô đỡ sốt ruột =)))

Các cô đọc truyện có phát hiện lỗi typo nào của tui nhớ nhắc tui sửa nha:> Yêu các cô:>

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau