Sau Khi Về Hưu Phán Quan Tham Gia Trò Chơi Chạy Trốn

Chương 38: Bản đồ Quy hoạch

Trước Sau
Kỳ Vô Quá tiếp tục tìm tư liệu trong điện thoại, càng xem càng phát hiện tên này có mối quan hệ không đơn giản với vị quan chức Giang Truyện Trí.

Giang Truyện Trí là người đứng đầu thành phố nhỏ này, chuyên ngành đại học của ông ta là quy hoạch thành phố, sau khi tốt nghiệp đã từng làm công việc liên quan ròng rã gần mười năm.

Toàn bộ thành phố mới là do một tay ông ta tạo ra, tất cả mọi khâu từ thiết kế đến quy hoạch đều phải có sự cho phép của ông ta mới được thực thi.

Sau khi Giang Truyện Trí gặp nạn, tốc độ khai thác khu đô thị mới gần như bị đình trệ, mãi cho tới khi một vị khác được bầu lên thì mới từ từ đẩy nhanh tiến trình.

Chỉ là khi bắt đầu khởi công xây dựng khu đô thị mới lần thứ hai đã không còn có sự góp mặt của vị Giang Truyện Trí chuyên nghiệp mà bá đạo nữa, rất nhiều chỗ quy hoạch không giống với ý định ban đầu.

“Tôi luôn cảm thấy, cái người tên Giang Truyện Trí này là một nhân vật then chốt.” Kỳ Vô Quá nói.

Đoạn Lệ không tán thành nhưng cũng không phản đối: “Bây giờ chủ tuyến trò chơi mới bắt đầu, khó nói lắm, chờ cốt truyện phát triển tiếp mới kết luận được.”

Ngữ khí lúc hắn nói chuyện vô cùng bình thản, trên mặt không chút gợn sóng, tựa hồ không hề nghĩ tới chuyện chủ tuyến trò chơi triển khai sẽ kéo theo những cái chết ập xuống.

Có lẽ không phải hắn không nghĩ tới, mà không thèm để ý thôi.

Trong lòng Kỳ Vô Quá nảy lên suy nghĩ như vậy, cậu cười cười, dùng giọng điệu đùa cợt nói: “Anh bình tĩnh thế, không sợ người tiếp theo chết vì cốt truyện là tôi hả, dù sao thân phận của tôi cũng là vlogger thích tìm đường chết, tính mạng như chỉ mành treo chuông.”

Đoạn Lệ bình tĩnh nhìn cậu, nói: “Cậu không chết được đâu.”

“Là người thì đều phải chết, trò chơi này có rất nhiều điều bất ngờ, sinh mạng đúng là quá nhỏ bé.”

“Có tôi đây rồi.”

Cuộc trò chuyện của hai người kết thúc bằng một câu nói không rõ nghĩa thêm chút ám muội của Đoạn Lệ.

Khách đã tới cửa, thời gian nói chuyện phiếm kết thúc, nhiệm vụ nhân vật lại tiếp tục. Lần bận rộn này kéo dài tới tận khuya.

Chờ đến khi ngồi trên xe bus, Kỳ Vô Quá mới có cơ hội nói chuyện tiếp với Đoạn Lệ.

Hôm nay người trên xe vẫn không nhiều, Chu Dũng và Lộ Mạn Mạn vẫn ngồi trước mặt bọn cậu.

Công việc hôm nay của Chu Dũng dường như rất bận, lên đến xe bus rồi mà vẫn cầm theo một chồng bài thi để chấm.

Lộ Mạn Mạn là một người thích nhàn nhã, cô lật người nằm thưỡn ra trên chỗ đang ngồi, nói: “Các anh sướng nhất đấy, đi mở cửa tiệm bán đồ, tự do hơn bọn này nhiều.”

“Tôi thì thảm rồi”, Lộ Mạn Mạn chỉ chỉ đống bài thi trên tay Chu Dũng, “Vậy mà còn phải thi thử, má ơi, đây là lần thứ hai tôi bị môn toán dọa cho sợ chết khiếp.”

Chu Dũng ngẩng đầu, nói: “Nếu không có đáp án cho sẵn, tôi cũng sẽ bị môn toán dọa chết như cô ấy…”

Lộ Mạn Mạn nói: “Thầy Chu, không thì thầy cho em qua môn đi, coi như nể mặt hai chúng ta đều là người chơi, con điểm này làm em mất mặt quá.”

“Xin lỗi, đấy là nhiệm vụ nhân vật.”

Chu Dũng chỉ dùng vài chữ đã dứt khoát từ chối Lộ Mạn Mạn.

Lộ Mạn Mạn cũng không thèm để ý, cô vốn chỉ thuận miệng nói mà thôi, cùng lắm thì mất mặt thêm chút, cũng chẳng phải chuyện gì to tát.

“Sai rồi.”

Đoạn Lệ đột nhiên mở miệng nói.

“Hả? Sai cái gì?” Lộ Mạn Mạn hỏi.

Kỳ Vô Quá thò người qua hỏi: “Đề nào? Anh liếc mắt một cái đã nhìn ra chỗ sai, lợi hại.”

“Đáp án đề này sai rồi.”

Đoạn Lệ chỉ vào một dãy số trong đề điền vào chỗ trống, mấy người ngồi cạnh đều thuộc loại trả chữ cho thầy cô, nhìn qua nhìn lại vẫn chưa biết sai ở chỗ nào.



Chu Dũng vốn đã bị đống bài thi làm cho loạn cào cào, nếu đúng là đáp án bị sai, anh ta sẽ phải chấm lại toàn bộ bài, còn phải tính này tính nọ, vừa nghĩ đã thấy phiền.

Vậy nên anh ta khoát tay nói: “Đáp án sao mà sai được, anh tính sai thì có.”

Giọng điệu của hắn cứng nhắc, không muốn tiếp tục đề tài này nữa.

Đoạn Lệ không thèm để ý tới anh ta, quay về tựa lưng vào chỗ cũ.

Kỳ Vô Quá đảo mắt nhìn vẻ mặt của hắn, cậu mở miệng ra nhưng không nói thêm gì, chỉ chuyên tâm quan sát lối vào đường hầm.

Đường hầm rất sạch sẽ, không hề có bất cứ thứ gì cản đường.

Theo phán đoán của Kỳ Vô Quá, có lẽ phải làm chuyện gì đó mới có thể phát động được sự kiện thần bí trong đường hầm.

Mãi cho tới khi xuống xe, Kỳ Vô Quá vẫn còn chìm đắm trong suy nghĩ của mình, nên Đoạn Lệ phải kéo cậu xuống.

Đến khi bước vào tiểu khu, Đoạn Lệ rốt cuộc chịu không nổi dáng vẻ hồn để trên mây này của Kỳ Vô Quá nữa, mở miệng hỏi: “Cậu đang nghĩ gì vậy?”

Lúc này Kỳ Vô Quá mới phát hiện toàn bộ cơ thể mình gần như phải dựa vào Đoạn Lệ mà đi, cậu đứng thẳng người lại, nói: “Tôi đang nghĩ về điều kiện phát động.”

“Vì sao Đặng Á Hoa nhìn thấy thứ không bình thường trong hầm, mà chúng ta lại không thấy? Chẳng lẽ là do anh ta đâm phải chướng ngại vật trên đường ư?”

Kỳ Vô Quá vò vò tóc, mặt mày ủ rũ nói: “Cho dù là sao đi chăng nữa thì tôi đều thấy việc không nghiêm trọng vậy chứ, chỉ đụng phải chướng ngại thôi mà anh ta cũng bị biến thành bù nhìn được à?”

“Điều kiện phát động chưa chắc đã liên quan tới chuyện trong đường hầm.” Đoạn Lệ kiên nhẫn vuốt lại mái tóc bị vò rối cho Kỳ Vô Quá, nói: “Khi trò chơi được triển khai, điều kiện sẽ tự xuất hiện.”

Cảm xúc nôn nóng không tên của Kỳ Vô Quá được xoa dịu lại, hỏi hắn: “Đúng rồi, đống đề ban nãy của Chu Dũng có chỗ nào không đúng vậy? Với lại thường ngày anh cũng sẽ không quan tâm tới chuyện của người khác.”

Đoạn Lệ nhìn cậu, nói: “Không phải, tôi chỉ phát hiện đáp án sai nên thấy không dễ chịu thôi.”

“Thì ra là bị chứng rối loạn cưỡng chế.” Kỳ Vô Quá cười nói, “Thấy chỗ nào không đúng thì nhất định phải chỉ ra cho bằng được mới thôi.”

Chứng rối loạn cưỡng chế.

Mấy chữ này khiến bóng đèn trong đầu Kỳ Vô Quá lóe lên(1), cậu đột nhiên dừng lại.

“Tôi có ít chuyện muốn hỏi thăm Phùng Chân.”

Kỳ Vô Quá bỏ lại một câu như vậy, sau đó chạy như bay về phía tiểu khu nơi Phùng Chân ở. Bọn họ vừa mới chia tay nhau ở trạm xe bus, có lẽ cậu đuổi theo vẫn còn kịp.

Quả nhiên Phùng Chân đang chuẩn bị bước vào trong tiểu khu.

“Phùng Chân! Chờ chút!”

Thân thể Phùng Chân cứng đờ, cô quay người lại, thấy là hai người Kỳ Vô Quá mới thở phào nhẹ nhõm.

“Là các anh à, làm tôi sợ muốn chết.” Cô vỗ vỗ ngực, tỏ vẻ vừa bị dọa mất vía, “Có chuyện gì không?”

Kỳ Vô Quá hỏi: “Đặng Á Hoa làm việc cho ban quy hoạch nhỉ, trong nhà có bản vẽ hay thứ gì liên quan không?”

Phùng Chân suy nghĩ một chút, nói: “Chắc là có, anh ta thường ngày tan làm xong cũng hay tăng ca trong thư phòng.”

“Chúng ta đi xem đi.” Kỳ Vô Quá đề nghị.

Phùng Chân cũng không thấy bọn cậu mất lịch sự gì, dù sao đây là tình huống đặc thù, ban ngày mọi người đều bận làm nhiệm vụ, không có thời gian rảnh để đi tìm hiểu chuyện khác.

Ở nơi mà lưỡi hái tử thần luôn đặt ngay trên đầu mình, chẳng ai còn sức nào mà đi tơ tưởng tới chuyện khác.

Sau khi phát hiện manh mối phải đi điều tra ngay lập tức, nhanh chóng tìm ra chủ tuyến trò chơi mới là cách để sống sót.



Nhà Phùng Chân rất lớn, ba phòng hai sảnh, trong đó có một phòng được dùng làm thư phòng.

Sau khi Đặng Á Hoa mất tích, Phùng Chân vẫn chưa vào phòng đó lần nào, có lẽ là do bị bóng ma tâm lý, nên cô cố gắng không tiếp xúc với những món đồ của Đặng Á Hoa.

Kỳ Vô Quá đẩy cửa thư phòng ra, nhìn thấy một thư phòng hơi bừa bộn, trên bàn làm việc chất đầy bản vẽ.

Kỳ Vô Quá và Đoạn Lệ bắt đầu kiểm tra chồng bản vẽ trong phòng.

Quả nhiên, những bản vẽ này đều liên quan tới vùng mới giải phóng để quy hoạch.

Sau khi người đã từng lãnh đạo là Giang Truyện Trí gặp nạn, bản đồ quy hoạch thành phố mới bị thay đổi không ít, mà Đặng Á Hoa chính là một trong số những người phụ trách quy hoạch liên quan.

Bên viện thiết kế thay đổi bản vẽ đều phải qua sự kiểm duyệt của anh ta mới có thể thực hiện, sau đó sẽ được công bố rộng rãi trên báo chí.

Mục đích của Kỳ Vô Quá rất rõ ràng, nhanh chóng tìm được bản quy hoạch đầu tiên trong chồng tư liệu có sẵn.

“Quả nhiên quy tắc bố cục của cái này rất khác thường.”

Xem ra bản quy hoạch trước mặt hai người Kỳ Vô Quá vô cùng kỳ lạ.

Bên trong thành phố mới là một bồn địa cực lớn, nhưng hình dạng lại rất có quy tắc, cứ như là một vòng tròn hoàn hảo do compa phác ra vậy.

Một con sông chảy qua ngay tâm đường tròn, đảo Giang Tâm diện tích lớn cũng vừa vặn nằm ngay giữa vòng tròn đó.

Tất cả mọi thứ đều vô cùng đối xứng nhau.

Những công trình được quy hoạch nằm ở phía trên đều có bố cục giống nhau như đúc. Từ trạm xe bus, trung tâm thương mại đến tiểu khu đều mang hình dáng giống hệt nhau.

Những công trình này được sắp xếp theo quy luật, khiến cho người xem cảm thấy vô cùng mãn nhãn.

Kỳ Vô Quá đột nhiên ngẩng đầu hỏi: “Anh có cảm thấy thoải mái không?”

Đoạn Lệ nhìn cậu một cái, có chút không hiểu ra sao: “Không.”

Kỳ Vô Quá nói: “Lạ nhỉ, đáng lẽ người bị chứng cưỡng ép như anh thấy đồ án hoàn hảo như thế này thì phải thoải mái chứ?”

Đoạn Lệ căn bản không định trả lời câu hỏi này của cậu, thẳng tay lật ngược bản vẽ quan sát.

Loại đồ án quy hoạch có quy luật như thế này có độ khó trong thực thi rất lớn, vì vậy dự án gặp phải rắc rối không nhỏ nơi thôn trang kia, nguyên nhân xuất phát từ nhiều mặt, đã nhiều năm rồi chưa ai nhắc về chúng.

Sau đó các ban ngành liên quan bắt đầu đánh nhịp, thẳng tay loại bỏ đồ án quy hoạch đó để chuyển đến nơi khác. Giữ thôn trang này làm nơi bảo tồn văn hóa dân tộc, không chừng sau này còn có thể khai phá hạng mục du lịch.

Tóm lại là theo tiến trình quy hoạch ngày càng được đẩy mạnh, hạng mục xây dựng cũng được sửa đổi ngày càng nhiều.

Ngoại trừ tiểu khu đã được quy hoạch không có gì thay đổi, thì bản đồ quy hoạch thành phố mới bấy giờ đã không thể nhìn ra được bố cục vô cùng quy luật như trước nữa.

Ban nãy Kỳ Vô Quá muốn đến nhà Phùng Chân tìm bản đồ quy hoạch, cũng là vì mấy chữ “chứng rối loạn cưỡng chế” kia.

Kỳ Vô Quá đã từng thấy một mẩu tin nhắn như thế này trên điện thoại của Đặng Á Hoa.

“Anh nói xem, có phải Giang Truyện Trí mắc chứng rối loạn cưỡng chế không? Sao phải xây dựng bố cục kỳ lạ như vậy?”

Kỳ Vô Quá sờ sờ cằm, cảm thấy mình hẳn nên cẩn thận tìm hiểu câu chuyện ẩn sau đảo Giang Tâm thử xem, biết đâu chủ tuyến trò chơi sẽ càng thêm rõ ràng.

***************

Chú thích:

(1) Cái này là ẩn dụ cho việc nghĩ ra được điều gì mới mẻ, mà ý nghĩ này nảy ra bất ngờ, không thể đoán trước.

(2) Cho cô nào không hiểu về cái bản quy hoạch, bồn địa là vị trí lòng chảo có núi bao quanh, vì vậy địa hình không đều, lõm vào ở trung tâm, xung quanh sẽ có chỗ móp méo, không thể nào tròn như compa vẽ như trên đồ án mà bạn thụ thấy được.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau