Sau Khi Về Hưu Phán Quan Tham Gia Trò Chơi Chạy Trốn
Chương 51: Bí mật của quỷ ảnh
Kỳ Vô Quá nói xong cũng không giải thích gì thêm mà trực tiếp nổ máy cho quay xe.
Chiếc xe con màu đen đi băng băng về phía ruộng lúa, mấy chiếc đèn đường mù mờ thắp sáng lối đi tới đồng ruộng.
Sau khi xuống xe, Kỳ Vô Quá liền đi dọc bờ ruộng tiến vào phần giữa, Đoạn Lệ không nói tiếng nào cũng đi theo.
Lộ Mạn Mạn và Phùng Chân phía sau bốn mắt nhìn nhau, cuối cùng lấy hết can đảm đuổi theo họ.
Quả nhiên trong ruộng chỉ còn lại hai con bù nhìn.
Trước mặt mọi người là Đặng Á Hoa và Chu Dũng, những con còn lại, bao gồm Tưởng Lệ Tuệ đều đã biến mất.
“Đệt, chúng nó về nhà thật hả?” Lộ Mạn Mạn trố mắt há mồm.
Phùng Chân hỏi: “Vậy sao hai người này còn ở đây?”
Kỳ Vô Quá cười cười, nói: “Vì họ không phải người trong thôn Giang Biên, làm gì có nhà mà về.”
Lời này tuy nghe rất hoang đường, nhưng logic lại không chê vào đâu được. Tuy Tưởng Lệ Tuệ là người chơi, nhưng thiết lập nhân vật là người thôn Giang Biên, đêm khuya về nhà cũng là chuyện bình thường.
“Cậu định làm sao?” Đoạn Lệ hỏi.
“Khiêng bù nhìn lên xe đi.”
Lộ Mạn Mạn và Phùng Chân đứng trên bờ ruộng, trợn mắt nhìn Đoạn Lệ và Kỳ Vô Quá đi tới, không chút do dự nhổ luôn hai con bù nhìn cắm trong đất.
Con người rơm vốn nên là Chu Dũng kia, lúc này ngoại trừ lớp quần áo bên ngoài ra thì đã hoàn toàn biến thành bù nhìn.
Kỳ Vô Quá vác nó trên vai, quay đầu trở lại xe.
Lộ Mạn Mạn thấy thế liền kéo Phùng Chân lui về phía sau vài bước: “Cậu, cậu muốn làm gì?”
Kỳ Vô Quá thấy hai cô gái mặt đầy sợ hãi thì động viên: “Thứ này là người rơm thật đó, trọng lượng cũng thế, không bằng cô thử tí xem?”
Lộ Mạn Mạn điên cuồng lắc đầu: “Không, không cần, cậu có biết dáng vẻ mình lúc này rất giống sát nhân hàng loạt không?”
Kỳ Vô Quá cảm thấy rất khó hiểu, nói: “Bù nhìn thôi mà. Lại nói, cô làm người chơi đã lâu, thi thể chắc cũng thấy nhiều rồi, còn sợ người rơm ư?”
Lộ Mạn Mạn lại lắc đầu, nói: “Tôi thà nhìn mấy cái xác còn hơn thấy người sống biến thành bù nhìn.”
“Đi thôi.” Đoạn Lệ lên tiếng, cắt đứt cuộc đối thoại vô nghĩa giữa hai người.
Kỳ Vô Quá thở dài: “Các cô sợ cũng phải chịu thôi, đây là đạo cụ để dẫn Giang Truyện Trí ra đấy.”
Kỳ Vô Quá và Đoạn Lệ vác người rơm đi tới cạnh xe, sau khi mở cốp ra thì phát hiện thể tích của chúng quá lớn, căn bản không thể bỏ vào trong đấy được.
Kỳ Vô Quá nói: “Xem ra phải khiêng chúng vào thôi.”
Cũng may thông đạo thứ tư cách cửa hầm không xa lắm, thế là mọi người đưa bù nhìn đi vào hầm.
Kỳ Vô Quá và Đoạn Lệ đi phía trước, Lộ Mạn Mạn và Phùng Chân đi cách một khoảng phía sau.
Gần mười phút sau, họ rốt cuộc cũng đến thông đạo thứ tư.
Lộ Mạn Mạn dường như đã thích ứng với người rơm đầy quỷ dị, lúc này mới tới gần hỏi: “Thế con bù nhìn này phải dùng như nào?”
Kỳ Vô Quá nói: “Thông đạo thứ nhất có một cái bóng, thứ hai có ba cái, thứ ba có năm cái, những thứ này là nhắc nhở mà Giang Truyện Trí cho sẵn. Đặng Á Hoa vì không giải được nên mới biến thành người rơm.”
Kỳ Vô Quá dừng một lát rồi nói tiếp: “Người rơm ở cửa hầm chính là đáp án, cửa lối thông đạo này hẳn phải có bảy cái bóng.”
Lộ Mạn Mạn nghe đến đây bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Thì ra cậu muốn dùng mấy con bù nhìn này để tập hợp thành bảy cái bóng, nhưng nếu thêm chúng ta vào thì cũng mới có sáu cái chứ mấy?”
Kỳ Vô Quá nói: “Sáu cái mới tốt, nếu như kiếm được đúng bảy cái thì sao có thể thỏa mãn chứng ám ảnh cưỡng chế được.”
Kỳ Vô Quá và Đoạn Lệ dựng xong người rơm trên lối vào cửa thông đạo, sau đó vẫy tay gọi Lộ Mạn Mạn và Phùng Chân đi qua.
“Kế tiếp là bổ sung cho đủ quân số.”
Đèn đường trong hầm vẫn rất sáng, sáu chiếc bóng nằm trên mặt đất yên lặng chờ đợi, không khác gì với những thông đạo trước đó.
Mọi thứ dường như không có gì thay đổi, chỉ là gió trong hầm khiến người ta cảm thấy lạnh thấu xương, rõ ràng đang là giữa hè, nhiệt độ lại như ngày mùa đông.
Nghĩ lại thì thấy đây cũng là chuyện bình thường, vì dù có là ban ngày thì đường hầm như đang mở điều hòa vậy, vậy cớ gì ban đêm lại không lạnh cho được.
Phùng Chân là người sợ lạnh, nhịn không được run cầm cập.
Kỳ Vô Quá thấy thế bèn hỏi: “Tôi cởi áo trên bù nhìn ra cho cô khoác tạm nhé?”
Lời này của cậu cũng chỉ là bất đắc dĩ, lúc này đang độ giữa hè nên cậu chỉ mặc có một bộ quần áo, không thể cởi áo khỏa thân chạy lung tung được.
Phùng Chân trợn to mắt, điên cuồng lắc đầu.
Lộ Mạn Mạn không chịu đựng nổi dây thần kinh thô của Kỳ Vô Quá mà nguýt một cái, lúc cô bước về Kỳ Vô Quá định nói gì đó, khóe mắt lại vô tình quét qua chiếc bóng dưới đất.
“A!”
Lộ Mạn Mạn hét lên, sau đó nhanh chóng bịt kín miệng mình.
Phùng Chân hỏi: “Sao vậy?”
Lộ Mạn Mạn chỉ vào mặt đất, nói: “Hình như thừa ra một cái bóng.”
Mọi người cúi đầu nhìn, quả nhiên là như thế.
Chỉ mấy phút trước thôi, số bóng trên mặt đất là sáu.
Giờ phút này bên cạnh người đứng đầu, cũng chính là bên cạnh chiếc bóng của Kỳ Vô Quá lại thừa ra một dấu vết mờ mờ. Màu sắc của chiếc bóng kia rất nhạt, phảng phất như một làn khói xanh chực chờ biến mất.
Nhưng khi mọi người nhìn xuống thì màu sắc của nó càng lúc càng đậm, cuối cùng trở thành một chiếc bóng chân chính.
“Đây… Chúng ta nên làm sao giờ?”
Kỳ Vô Quá không trả lời câu hỏi của Lộ Mạn Mạn mà lôi quyển ký họa trong cặp ra. Cậu thẳng tay xé tờ giấy vẽ đêm qua xuống, đặt trên chiếc bóng đột nhiên xuất hiện.
“Giang Truyện Trí, tôi tặng ông một bức tranh.”
Lộ Mạn Mạn quả thực bị hành động này của Kỳ Vô Quá dọa cho sợ ngây người, kiểu gì đây, tặng tranh cho boss trong game à?
Đang lúc cô muốn nói gì đó, chiếc bóng dưới đất lại không ngừng uốn éo, dường như đang phải chịu kích thích gì lớn lắm.
Cái bóng giãy dụa, sau đó dần dần trồi lên khỏi mặt đất biến thành người. Nói người cũng không phải, toàn thân ông ta toàn là bùn, quần áo rách nát, khuôn mặt xanh tím, trông là biết không phải người sống.
Trên đầu Giang Truyện Trí vẫn còn đội chiếc mũ bảo hiểm, mặc bộ chế phục công trường theo quy định. Có lẽ hôm đó vừa hay ông ta đi thị sát ở công trình nào đó về, mặc bộ đồ này cũng không có gì kỳ lạ.
Ông ta vừa xuất hiện, đôi mắt đỏ ngầu đã nhìn về phía bức tranh trên mặt đất, thoạt trông như bức vẽ kia có thâm thù đại hận gì với mình vậy, chỉ hận không thể xé toạc thành từng mảnh.
Thế nhưng Kỳ Vô Quá lại thản nhiên không thèm quan tâm, âm dương cách biệt, lệ quỷ không thể động vào người dương gian được.
“Giang Truyện Trí, chuyện âm huyệt phải giải quyết như thế nào?”
Giang Truyện Trí không để ý đến cậu mà nhìn chằm chằm vào tấm vẽ đặt dưới đất kia.
“Gay rồi.” Kỳ Vô Quá nhỏ giọng nói: “Sức sát thương bức tranh này gây lên người bị chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế lớn hơn tôi nghĩ nhiều.”
Đoạn Lệ hơi bất đắc dĩ nhìn cậu, tay bỏ vào chiếc túi nhỏ mang theo, âm thầm cảnh giác.
Tuy rằng có thể Giang Truyện Trí nắm mấu chốt qua cửa lần này, nhưng nếu ông ta uy hiếp đến an toàn của họ, vậy cũng chỉ còn cách giải quyết cho tốt.
Nhưng đúng lúc này, Giang Truyện Trí đột nhiên quay đầu nhào về phía Lộ Mạn Mạn.
“Á!”
Tiếng hét sợ hãi của Lộ Mạn Mạn còn chưa ra khỏi miệng, lại phát hiện Giang Truyện Trí đi lướt qua cô, nhập vào con bù nhìn Đặng Á Hoa.
Bù nhìn bắt đầu cử động, động tác ban đầu còn hơi cứng nhắc, nhưng sau vài bước chân đã tự nhiên hơn nhiều, trông không khác người sống là mấy.
Giang Truyện Trí đi qua, nhặt bức họa dưới đất lên rồi quay người về phía Kỳ Vô Quá.
“Cậu vẽ à?”
Âm thanh của Giang Truyện Trí rất kỳ lạ, vừa khàn vừa thô.
Kỳ Vô Quá gật đầu, thậm chí còn cười cười: “Đúng rồi, trông đẹp không.”
“Sửa đi.”
Giang Truyện Trí đưa bức tranh tới, động tác nặng nề, thái độ rất cứng rắn.
Một con bù nhìn quỷ dị, hơn nữa lại đang ở trong hầm, bầu không khí lúc này rất đáng sợ.
Ít nhất có thể thông qua Phùng Chân mặt trắng bệch đứng bên cạnh mà thấy, tình cảnh này không phải là phạm vi mà người thường chịu được.
Kỳ Vô Quá buông tay: “Đây không phải là tranh chì, muốn sửa cũng không được.”
Giang Truyện Trí nghe vậy thì nổi giận, nâng tay xé tranh thành từng mảnh nhỏ.
Kỳ Vô Quá còn chưa kịp phản ứng, đã thấy Đoạn Lệ đạp một phát ngay ngực Giang Truyện Trí.
Bù nhìn bị đạp bay thẳng ra làn xe chạy, Giang Truyện Trí vốn không phải người, theo lý mà nói, một đạp này không thể gây ra sát thương vật lý lớn cho ông ta được.
Nhưng ông ta lại phát ra tiếng hét thảm thiết, lăn lộn trên đất mấy vòng mới có thể miễn cưỡng đứng dậy.
Lúc này Kỳ Vô Quá mới phát hiện, phần rơm chỗ ngực Giang Truyện Trí đã chuyển thành màu đen, cứ như vừa bị lửa đốt vậy.
Giang Truyện Trí bị chọc tức điên, cử động tay chân một chút rồi lao thẳng về phía Đoạn Lệ.
Đoạn Lệ lùi lại nửa bước, khi hắn đang chuẩn bị ra tay lần nữa, những trang giấy bị xé nát trên đất đột nhiên bay lên. Chúng không phải bị gió thổi, mà như là có ý thức chụm thành vòng, từ từ biến thành một làn khói đen trên không.
Đoạn Lệ thấy thế thì hơi nhướng mày, lắc mình chạy ra phía sau Lộ Mạn Mạn và Phùng Chân, nhanh chóng bổ một phát vào sau gáy hai cô.
Kỳ Vô Quá kinh ngạc nhìn Đoạn Lệ đánh ngất hai người chơi, chớp mắt một cái, hỏi: “Anh làm gì vậy?”
Đoạn Lệ trả lời: “Chuyện tiếp theo không thể để họ thấy.”
Kỳ Vô Quá biết Đoạn Lệ ra tay tự có chừng mực nên cũng không hỏi nhiều, chỉ nhìn tiếp đống giấy vụn đang bay múa kia.
Đám giấy vụn hóa thành khói lại biến thành một con chim lớn màu đen, Giang Truyện Trí cũng dừng tấn công, nhìn chằm chằm vào con chim đang bay trên trời.
Chiếc xe con màu đen đi băng băng về phía ruộng lúa, mấy chiếc đèn đường mù mờ thắp sáng lối đi tới đồng ruộng.
Sau khi xuống xe, Kỳ Vô Quá liền đi dọc bờ ruộng tiến vào phần giữa, Đoạn Lệ không nói tiếng nào cũng đi theo.
Lộ Mạn Mạn và Phùng Chân phía sau bốn mắt nhìn nhau, cuối cùng lấy hết can đảm đuổi theo họ.
Quả nhiên trong ruộng chỉ còn lại hai con bù nhìn.
Trước mặt mọi người là Đặng Á Hoa và Chu Dũng, những con còn lại, bao gồm Tưởng Lệ Tuệ đều đã biến mất.
“Đệt, chúng nó về nhà thật hả?” Lộ Mạn Mạn trố mắt há mồm.
Phùng Chân hỏi: “Vậy sao hai người này còn ở đây?”
Kỳ Vô Quá cười cười, nói: “Vì họ không phải người trong thôn Giang Biên, làm gì có nhà mà về.”
Lời này tuy nghe rất hoang đường, nhưng logic lại không chê vào đâu được. Tuy Tưởng Lệ Tuệ là người chơi, nhưng thiết lập nhân vật là người thôn Giang Biên, đêm khuya về nhà cũng là chuyện bình thường.
“Cậu định làm sao?” Đoạn Lệ hỏi.
“Khiêng bù nhìn lên xe đi.”
Lộ Mạn Mạn và Phùng Chân đứng trên bờ ruộng, trợn mắt nhìn Đoạn Lệ và Kỳ Vô Quá đi tới, không chút do dự nhổ luôn hai con bù nhìn cắm trong đất.
Con người rơm vốn nên là Chu Dũng kia, lúc này ngoại trừ lớp quần áo bên ngoài ra thì đã hoàn toàn biến thành bù nhìn.
Kỳ Vô Quá vác nó trên vai, quay đầu trở lại xe.
Lộ Mạn Mạn thấy thế liền kéo Phùng Chân lui về phía sau vài bước: “Cậu, cậu muốn làm gì?”
Kỳ Vô Quá thấy hai cô gái mặt đầy sợ hãi thì động viên: “Thứ này là người rơm thật đó, trọng lượng cũng thế, không bằng cô thử tí xem?”
Lộ Mạn Mạn điên cuồng lắc đầu: “Không, không cần, cậu có biết dáng vẻ mình lúc này rất giống sát nhân hàng loạt không?”
Kỳ Vô Quá cảm thấy rất khó hiểu, nói: “Bù nhìn thôi mà. Lại nói, cô làm người chơi đã lâu, thi thể chắc cũng thấy nhiều rồi, còn sợ người rơm ư?”
Lộ Mạn Mạn lại lắc đầu, nói: “Tôi thà nhìn mấy cái xác còn hơn thấy người sống biến thành bù nhìn.”
“Đi thôi.” Đoạn Lệ lên tiếng, cắt đứt cuộc đối thoại vô nghĩa giữa hai người.
Kỳ Vô Quá thở dài: “Các cô sợ cũng phải chịu thôi, đây là đạo cụ để dẫn Giang Truyện Trí ra đấy.”
Kỳ Vô Quá và Đoạn Lệ vác người rơm đi tới cạnh xe, sau khi mở cốp ra thì phát hiện thể tích của chúng quá lớn, căn bản không thể bỏ vào trong đấy được.
Kỳ Vô Quá nói: “Xem ra phải khiêng chúng vào thôi.”
Cũng may thông đạo thứ tư cách cửa hầm không xa lắm, thế là mọi người đưa bù nhìn đi vào hầm.
Kỳ Vô Quá và Đoạn Lệ đi phía trước, Lộ Mạn Mạn và Phùng Chân đi cách một khoảng phía sau.
Gần mười phút sau, họ rốt cuộc cũng đến thông đạo thứ tư.
Lộ Mạn Mạn dường như đã thích ứng với người rơm đầy quỷ dị, lúc này mới tới gần hỏi: “Thế con bù nhìn này phải dùng như nào?”
Kỳ Vô Quá nói: “Thông đạo thứ nhất có một cái bóng, thứ hai có ba cái, thứ ba có năm cái, những thứ này là nhắc nhở mà Giang Truyện Trí cho sẵn. Đặng Á Hoa vì không giải được nên mới biến thành người rơm.”
Kỳ Vô Quá dừng một lát rồi nói tiếp: “Người rơm ở cửa hầm chính là đáp án, cửa lối thông đạo này hẳn phải có bảy cái bóng.”
Lộ Mạn Mạn nghe đến đây bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Thì ra cậu muốn dùng mấy con bù nhìn này để tập hợp thành bảy cái bóng, nhưng nếu thêm chúng ta vào thì cũng mới có sáu cái chứ mấy?”
Kỳ Vô Quá nói: “Sáu cái mới tốt, nếu như kiếm được đúng bảy cái thì sao có thể thỏa mãn chứng ám ảnh cưỡng chế được.”
Kỳ Vô Quá và Đoạn Lệ dựng xong người rơm trên lối vào cửa thông đạo, sau đó vẫy tay gọi Lộ Mạn Mạn và Phùng Chân đi qua.
“Kế tiếp là bổ sung cho đủ quân số.”
Đèn đường trong hầm vẫn rất sáng, sáu chiếc bóng nằm trên mặt đất yên lặng chờ đợi, không khác gì với những thông đạo trước đó.
Mọi thứ dường như không có gì thay đổi, chỉ là gió trong hầm khiến người ta cảm thấy lạnh thấu xương, rõ ràng đang là giữa hè, nhiệt độ lại như ngày mùa đông.
Nghĩ lại thì thấy đây cũng là chuyện bình thường, vì dù có là ban ngày thì đường hầm như đang mở điều hòa vậy, vậy cớ gì ban đêm lại không lạnh cho được.
Phùng Chân là người sợ lạnh, nhịn không được run cầm cập.
Kỳ Vô Quá thấy thế bèn hỏi: “Tôi cởi áo trên bù nhìn ra cho cô khoác tạm nhé?”
Lời này của cậu cũng chỉ là bất đắc dĩ, lúc này đang độ giữa hè nên cậu chỉ mặc có một bộ quần áo, không thể cởi áo khỏa thân chạy lung tung được.
Phùng Chân trợn to mắt, điên cuồng lắc đầu.
Lộ Mạn Mạn không chịu đựng nổi dây thần kinh thô của Kỳ Vô Quá mà nguýt một cái, lúc cô bước về Kỳ Vô Quá định nói gì đó, khóe mắt lại vô tình quét qua chiếc bóng dưới đất.
“A!”
Lộ Mạn Mạn hét lên, sau đó nhanh chóng bịt kín miệng mình.
Phùng Chân hỏi: “Sao vậy?”
Lộ Mạn Mạn chỉ vào mặt đất, nói: “Hình như thừa ra một cái bóng.”
Mọi người cúi đầu nhìn, quả nhiên là như thế.
Chỉ mấy phút trước thôi, số bóng trên mặt đất là sáu.
Giờ phút này bên cạnh người đứng đầu, cũng chính là bên cạnh chiếc bóng của Kỳ Vô Quá lại thừa ra một dấu vết mờ mờ. Màu sắc của chiếc bóng kia rất nhạt, phảng phất như một làn khói xanh chực chờ biến mất.
Nhưng khi mọi người nhìn xuống thì màu sắc của nó càng lúc càng đậm, cuối cùng trở thành một chiếc bóng chân chính.
“Đây… Chúng ta nên làm sao giờ?”
Kỳ Vô Quá không trả lời câu hỏi của Lộ Mạn Mạn mà lôi quyển ký họa trong cặp ra. Cậu thẳng tay xé tờ giấy vẽ đêm qua xuống, đặt trên chiếc bóng đột nhiên xuất hiện.
“Giang Truyện Trí, tôi tặng ông một bức tranh.”
Lộ Mạn Mạn quả thực bị hành động này của Kỳ Vô Quá dọa cho sợ ngây người, kiểu gì đây, tặng tranh cho boss trong game à?
Đang lúc cô muốn nói gì đó, chiếc bóng dưới đất lại không ngừng uốn éo, dường như đang phải chịu kích thích gì lớn lắm.
Cái bóng giãy dụa, sau đó dần dần trồi lên khỏi mặt đất biến thành người. Nói người cũng không phải, toàn thân ông ta toàn là bùn, quần áo rách nát, khuôn mặt xanh tím, trông là biết không phải người sống.
Trên đầu Giang Truyện Trí vẫn còn đội chiếc mũ bảo hiểm, mặc bộ chế phục công trường theo quy định. Có lẽ hôm đó vừa hay ông ta đi thị sát ở công trình nào đó về, mặc bộ đồ này cũng không có gì kỳ lạ.
Ông ta vừa xuất hiện, đôi mắt đỏ ngầu đã nhìn về phía bức tranh trên mặt đất, thoạt trông như bức vẽ kia có thâm thù đại hận gì với mình vậy, chỉ hận không thể xé toạc thành từng mảnh.
Thế nhưng Kỳ Vô Quá lại thản nhiên không thèm quan tâm, âm dương cách biệt, lệ quỷ không thể động vào người dương gian được.
“Giang Truyện Trí, chuyện âm huyệt phải giải quyết như thế nào?”
Giang Truyện Trí không để ý đến cậu mà nhìn chằm chằm vào tấm vẽ đặt dưới đất kia.
“Gay rồi.” Kỳ Vô Quá nhỏ giọng nói: “Sức sát thương bức tranh này gây lên người bị chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế lớn hơn tôi nghĩ nhiều.”
Đoạn Lệ hơi bất đắc dĩ nhìn cậu, tay bỏ vào chiếc túi nhỏ mang theo, âm thầm cảnh giác.
Tuy rằng có thể Giang Truyện Trí nắm mấu chốt qua cửa lần này, nhưng nếu ông ta uy hiếp đến an toàn của họ, vậy cũng chỉ còn cách giải quyết cho tốt.
Nhưng đúng lúc này, Giang Truyện Trí đột nhiên quay đầu nhào về phía Lộ Mạn Mạn.
“Á!”
Tiếng hét sợ hãi của Lộ Mạn Mạn còn chưa ra khỏi miệng, lại phát hiện Giang Truyện Trí đi lướt qua cô, nhập vào con bù nhìn Đặng Á Hoa.
Bù nhìn bắt đầu cử động, động tác ban đầu còn hơi cứng nhắc, nhưng sau vài bước chân đã tự nhiên hơn nhiều, trông không khác người sống là mấy.
Giang Truyện Trí đi qua, nhặt bức họa dưới đất lên rồi quay người về phía Kỳ Vô Quá.
“Cậu vẽ à?”
Âm thanh của Giang Truyện Trí rất kỳ lạ, vừa khàn vừa thô.
Kỳ Vô Quá gật đầu, thậm chí còn cười cười: “Đúng rồi, trông đẹp không.”
“Sửa đi.”
Giang Truyện Trí đưa bức tranh tới, động tác nặng nề, thái độ rất cứng rắn.
Một con bù nhìn quỷ dị, hơn nữa lại đang ở trong hầm, bầu không khí lúc này rất đáng sợ.
Ít nhất có thể thông qua Phùng Chân mặt trắng bệch đứng bên cạnh mà thấy, tình cảnh này không phải là phạm vi mà người thường chịu được.
Kỳ Vô Quá buông tay: “Đây không phải là tranh chì, muốn sửa cũng không được.”
Giang Truyện Trí nghe vậy thì nổi giận, nâng tay xé tranh thành từng mảnh nhỏ.
Kỳ Vô Quá còn chưa kịp phản ứng, đã thấy Đoạn Lệ đạp một phát ngay ngực Giang Truyện Trí.
Bù nhìn bị đạp bay thẳng ra làn xe chạy, Giang Truyện Trí vốn không phải người, theo lý mà nói, một đạp này không thể gây ra sát thương vật lý lớn cho ông ta được.
Nhưng ông ta lại phát ra tiếng hét thảm thiết, lăn lộn trên đất mấy vòng mới có thể miễn cưỡng đứng dậy.
Lúc này Kỳ Vô Quá mới phát hiện, phần rơm chỗ ngực Giang Truyện Trí đã chuyển thành màu đen, cứ như vừa bị lửa đốt vậy.
Giang Truyện Trí bị chọc tức điên, cử động tay chân một chút rồi lao thẳng về phía Đoạn Lệ.
Đoạn Lệ lùi lại nửa bước, khi hắn đang chuẩn bị ra tay lần nữa, những trang giấy bị xé nát trên đất đột nhiên bay lên. Chúng không phải bị gió thổi, mà như là có ý thức chụm thành vòng, từ từ biến thành một làn khói đen trên không.
Đoạn Lệ thấy thế thì hơi nhướng mày, lắc mình chạy ra phía sau Lộ Mạn Mạn và Phùng Chân, nhanh chóng bổ một phát vào sau gáy hai cô.
Kỳ Vô Quá kinh ngạc nhìn Đoạn Lệ đánh ngất hai người chơi, chớp mắt một cái, hỏi: “Anh làm gì vậy?”
Đoạn Lệ trả lời: “Chuyện tiếp theo không thể để họ thấy.”
Kỳ Vô Quá biết Đoạn Lệ ra tay tự có chừng mực nên cũng không hỏi nhiều, chỉ nhìn tiếp đống giấy vụn đang bay múa kia.
Đám giấy vụn hóa thành khói lại biến thành một con chim lớn màu đen, Giang Truyện Trí cũng dừng tấn công, nhìn chằm chằm vào con chim đang bay trên trời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất