Sau Khi Về Hưu Phán Quan Tham Gia Trò Chơi Chạy Trốn
Chương 52: Mắt trận
Con chim đen to lớn lượn vòng trên không trung, phạm vi lan tỏa của đám khói càng lúc càng lớn.
Cho tới khi bao phủ hết mọi người trong đó, làn khói bắt đầu vặn vẹo, hình thành một bức tranh lơ lửng giữa tầng không, nội dung của nó chính là cảnh địa ngục trong bức vẽ đã bị xé nát.
Hàng ngàn hàng vạn chiếc chảo được bày ra, mỗi một cái lại có một con ngạ quỷ đứng bên cạnh, mà trong chảo dầu cuồn cuộn là những khuôn mặt quỷ hồn mờ ảo không rõ.
Nhưng điểm khác nhau giữa hai bức vẽ là chảo không được sắp xếp chỉnh tề, không có chút ngay hàng thẳng lối nào. Toàn bộ hình ảnh đều trông rất lộn xộn mất thẩm mỹ.
Giang Truyện Trí ngẩng đầu nhìn bức tranh kia, cảm thấy càng lúc càng khó nhịn.
Ông ta nổi nóng nhào tới, đập tan làn khói đen kia.
Đúng là phí công vô ích.
Khói đen lại vặn vẹo thêm lần nữa, hình thành những dòng ngay hàng thẳng lối.
Lần này là mấy dòng chữ lớn.
“Có phải bạn không chịu được những thứ lộn xộn này không, có phải bạn muốn thay đổi chúng không? Nào, hãy gia nhập cùng chúng tôi! Ban thiết kế quy hoạch địa phủ kính mời bạn gia nhập…”
Động tác của Giang Truyện Trí ngừng lại, ông ta chăm chú nhìn những dòng phúc lợi và đãi ngộ liên quan tới công việc, dáng vẻ rất hài lòng.
Sau khi đọc xong còn đứng im suy tư một lát, cuối cùng nâng tay ký tên mình vào.
Ông ta ký xong tên, dòng chữ hình thành từ khói đen biến mất, uốn éo tạo thành một cánh cửa.
Kỳ Vô Quá nhìn những thứ xảy ra trước mắt, cảm thấy vừa khó tin vừa quen thuộc, đầu cậu loạn thành một nùi, trong lòng cũng loạn cào cào cả lên.
Mãi tới khi cảm giác nóng cháy sau tai lay tỉnh cậu, Kỳ Vô Quá theo bản năng giơ tay sờ vào, lại bị phỏng rụt cả tay.
“Shh…”
Đoạn Lệ nói: “Là Tỏa Hồn Trận.”
Kỳ Vô Quá cứ như vừa bước ra khỏi giấc mộng, hỏi: “Đây là phép của anh à?”
Đoạn Lệ lắc đầu: “Không liên quan gì tôi, muốn hỏi thì phải hỏi cậu ấy.”
“Tôi?” Kỳ Vô Quá giơ tay lên, hơi chần chờ chỉ chỉ mình.
Đoạn Lệ đang muốn nói gì đó, lại thấy Giang Truyện Trí đi tới.
Ông ta dừng trước mặt hai người, hoàn toàn không có ý định tấn công.
Giang Truyện Trí nhìn Kỳ Vô Quá một lát, sau đó mở miệng, chỉ nói hai cụm từ: “Mắt trận, Giang Truyện Dũng.”
Sau đó người rơm trước mắt bắt đầu cháy từ chân cháy lên, ngọn lửa lan rất nhanh, chẳng mấy chốc đã nuốt gọn người rơm vào trong nó.
Một bóng đen hình người bay lên, đi vào cánh cửa nằm giữa không trung. Theo bóng đen bước vào cửa, khói đen cũng dần tản đi, cuối cùng không còn mảy may sót lại chút gì.
Ngọn lửa thiêu đốt bù nhìn cũng tắt, một thứ hình lập phương nho nhỏ rớt xuống đất đánh cạch.
Kỳ Vô Quá nhặt lên, phát hiện nó là một cái USB.
“Một chiếc USB ư? Đây là đầu mối gì đây.”
Đoạn Lệ nói: “Về xem là biết, cũng không còn sớm nữa, về thôi.”
Hai người khiêng Phùng Chân và Lộ Mạn Mạn đang hôn mê trên đất lên xe, sau đó chở họ về biệt thự đảo Giang Tâm.
Lúc xe dừng lại, Lộ Mạn Mạn và Phùng Chân cũng vừa tỉnh.
Lộ Mạn Mạn xoa xoa gáy, nói: “Chuyện gì thế này?”
Kỳ Vô Quá nói: “Cô bị Giang Truyện Trí tấn công nên ngất đi thôi.”
Phùng Chân hỏi: “Tôi cảm giác như bị người đánh ấy, bộ quỷ đánh người bạo lực thế à?”
Kỳ Vô Quá cười cười: “Lệ quỷ hại người có hàng ngàn hàng vạn cách, có gì mà lạ.”
Nói xong Kỳ Vô Quá xuống xe, theo sau Đoạn Lệ vào nhà.
Thời điểm Lộ Mạn Mạn và Phùng Chân đi vào, đã thấy hai người Kỳ Vô Quá ngồi quanh một chiếc laptop trong phòng khách xem gì đó.
Cô tò mò đến gần xem thử, phát hiện trong màn hình có vẻ là một bản thiết kế.
“Đây là gì?”
Đôi mắt của Kỳ Vô Quá không rời khỏi màn hình, đáp: “Giang Truyện Trí đưa đấy, hẳn là bản thiết kế tháp cổ.”
Một tấm thiết kế, trên đó vẽ ra từng bộ phận nhỏ, thậm chí là cả hoa văn khắc lên gỗ.
Đây là tháp cổ kia ư?
Chẳng trách ban nãy khi rời đi Giang Truyện Trí lại nói hai chữ “Mắt trận”, xem ra bản vẽ này chính là mấu chốt để qua cửa.
Chỉ là vì sao vừa rồi hắn còn nhắc đến tên em trai hắn – Giang Truyện Dũng?
Kỳ Vô Quá nhìn thật kỹ bản thiết kế, sau đó nói: “Thật vô lý, tòa tháp lớn như vậy, cho dù chúng ta có đi chiêu mộ một đống công nhân đến thì cũng phải xây mất mấy tháng.”
Lộ Mạn Mạn nói: “Đến lúc đó xác chúng ta cũng lạnh rồi.”
Đoạn Lệ nói: “Trò chơi sẽ không có tử cục như vậy, điều then chốt có lẽ nằm trên người Giang Truyện Dũng.”
Kỳ Vô Quá lập tức lấy di động ra gọi điện, đối với công cụ hình người như chủ trọ Giang Truyện Dũng, cậu cũng không ngại đang đêm khuya đi quấy rối giấc ngủ người ta.
Điện thoại nhanh chóng được bắt máy, âm thanh chủ trọ nghe hơi mất hứng, chắc hẳn cảm thấy khách trọ như Kỳ Vô Quá phiền muốn chết.
“Chuyện gì? Giờ này không hợp để gọi điện lắm đâu.”
Kỳ Vô Quá không thèm kiêng kỵ gì, đi thẳng vào vấn đề: “Ban nãy tôi vừa gặp Giang Truyện Trí.”
Âm thanh oán trách của Giang Truyện Dũng lập tức ngừng lại, anh ta trầm mặc một lát, nói: “Cậu nói nhảm gì vậy, anh tôi đã chết lâu rồi.”
Kỳ Vô Quá không đếm xỉa tới anh ta, nói tiếp: “Lúc ở trong hầm, ông ta nói với tôi hai từ, mắt trận, Giang Truyện Dũng.”
Giang Truyện Dũng ngây ra, một hồi sau mới cười khổ nói: “Tôi bỏ nhà đi là vì không muốn tiếp tục công việc này, quả nhiên vẫn không tránh được. Anh ấy có để lại gì không?”
Kỳ Vô Quá nói: “Một bản thiết kế tháp cổ.”
“Anh ấy dù đã chết vẫn sắp xếp kế hoạch thật chu toàn, đến cả tôi cũng không tha.”
Kỳ Vô Quá nghe đến đó thì có chút ngạc nhiên: “Có thể mạo muội hỏi anh chút không, hiện tại anh làm nghề gì thế?”
Giang Truyện Dũng nói: “Cứ coi như là nhà thầu đi.”
Điều này cũng không đúng, cứ xem như Giang Truyện Dũng là nhà thầu, thì cũng không thể xây lại tháp cổ trong thời gian ngắn được.
Lời kế tiếp của Giang Truyện Dũng đã nhanh chóng lý giải được nghi hoặc của Kỳ Vô Quá.
“Nhưng mà nghề của tôi không giống nhà thầu lắm, chúng tôi dùng công nghệ in 3D để xây nhà.”
“Được rồi, trò chơi này logic cũng chặt chẽ đấy, thậm chí còn bắt kịp xu hướng hiện đại nữa.”
Sau khi Kỳ Vô Quá cúp điện thoại thì nói với Đoạn Lệ một câu như vậy.
Đoạn Lệ gật gật đầu, trên mặt hắn nở nụ cười như có như không: “Đương nhiên rồi.”
Theo những yêu cầu của Giang Truyện Dũng, Kỳ Vô Quá gửi bản thiết kế cho ông ta qua tin nhắn thoại. Mười mấy phút sau, tin nhắn hồi đáp của Giang Truyện Dũng đã xuất hiện trên điện thoại của Kỳ Vô Quá.
“Tôi chuẩn bị xong rồi, mai sẽ đến đảo Giang Tâm để làm.”
Kỳ Vô Quá sau khi đọc xong thì nói: “Quả nhiên vẫn không thoát được bản chất của NPC, khác hẳn thế giới thực.”
“?”
“Cứ coi như là dùng công nghệ in 3D đi, mà muốn xây tháp thì trước tiên phải chở hết vật liệu đến đây, có chỗ nào làm nổi chỉ trong một ngày không?” Kỳ Vô Quá nói, “Nếu trò chơi phán định đạt được điều kiện, lập tức cảnh tiếp theo sẽ mở ra.”
Rốt cuộc Đoạn Lệ không nhịn được nói: “Tôi cảm thấy hình như cậu có vẻ thích thú đấy nhỉ.”
Kỳ Vô Quá nghe xong, đôi vai hơi hạ xuống: “Tôi đây là đang tìm kiếm tia hi vọng trong tuyệt vọng, còn thích thú ấy hả, không có đâu, tôi ngủ còn không yên thì đào đâu ra vui với sướng.”
Đoạn Lệ cười khẽ, nói: “Không còn sớm nữa, ngủ đi.”
Tuy trò chơi đã tiếp cận được với chủ tuyến và sắp đến hồi kết, nhưng nhiệm vụ hàng ngày của nhân vật vẫn còn. Nghĩ đến ngày mai phải dậy sớm, Kỳ Vô Quá chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại.
Đêm đẹp thì ngắn, vẫn đừng nên làm trễ thời gian thì hơn.
Người mất ngủ đêm nay lại là Đoạn Lệ.
Màn trong đường hầm kia vẫn luôn quanh quẩn không tan trong lòng hắn. Tình huống trong cửa trước cũng giống như vậy.
Khi đó Kỳ Vô Quá như là đang lấy một thân phận khác nói chuyện với hắn, Đoạn Lệ có thể xác định vẫn là người này, chỉ khác thân phận mà thôi.
Kỳ Vô Quá xin hắn đừng nói chuyện đó ra, Đoạn Lệ lòng đầy nghi hoặc, cũng đồng ý giấu nó xuống.
Sau đó Đoạn Lệ về nhà một chuyến, định tìm tin tức liên quan tới Tỏa Hồn Trận trên lưng Kỳ Vô Quá nhưng không thu hoạch được gì. Điều duy nhất có thể biết là Kỳ Vô Quá có mối liên hệ nào đó với địa phủ.
Huyền môn bấy giờ có thể nói là không biết gì về địa phủ. Nghe nói hồi trước khi năng lực của thiên sư mạnh hơn hiện nay thì có qua lại với quỷ sai.
Chỉ là hiện tại linh khí lụi tàn, năng lực của thiên sư càng ngày càng yếu, các sợi dây liên kết tới địa phủ đã bị chặt đứt từ lâu, người trong huyền môn không còn qua lại với thế giới bên kia nữa.
Hắn cứ tưởng chỉ cần đụng phải tình huống như ban nãy, Kỳ Vô Quá đều sẽ tiến vào trạng thái kia, hoặc nói chỉ khi đứng trong tình huống đó, Kỳ Vô Quá mới nắm giữ được năng lực kỳ quái của cậu.
Không ngờ lần trong hầm vừa rồi, Kỳ Vô Quá lại khiến con chim đen xuất hiện mà vẫn còn tỉnh táo.
Đoạn Lệ hơi lo lắng, liệu điều này có ảnh hưởng gì tới Kỳ Vô Quá không, dù sao âm dương cách biệt, người sống có liên hệ tới địa phủ cũng không phải chuyện tốt đẹp gì.
“Sao thế? Hôm nay đến lượt anh không ngủ được à?”
Đoạn Lệ hơi sững sờ, hắn đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, vậy mà không phát hiện Kỳ Vô Quá vẫn chưa ngủ.”
Đoạn Lệ hỏi: “Sao cậu biết tôi chưa ngủ?”
Kỳ Vô Quá cười nói: “Nghe tiếng hít thở của anh là biết.”
Đoạn Lệ trước giờ không quen mồm mép, nói chuyện thẳng thắn, không biết thế nào là nghệ thuật.
Nếu Kỳ Vô Quá chưa ngủ, hắn cũng tiện mở miệng hỏi luôn: “Chuyện trong đường hầm hôm nay cậu thấy sao?”
Kỳ Vô Quá cũng không giả ngu, nói thẳng: “Anh đang nói con chim đen kỳ quái kia à?”
“Ừ, con chim đó có liên quan tới cậu.”
Kỳ Vô Quá thở dài nói: “Tôi biết là nó có liên quan tới tôi rồi, lúc chim đen xuất hiện, vết bớt sau lưng tôi lại nóng rực lên. Tôi cũng không ngốc, việc này chắc chắn có liên quan tới Tỏa Hồn Trận, chỉ là…”
Kỳ Vô Quá dừng lại một lát, quyết định chuyển đề tài: “Nhưng mà trực giác nói cho tôi biết, chuyện này đừng tra sâu quá thì hơn.”
“Thấy thì thấy thôi, đừng đi tìm nguyên nhân cụ thể làm gì, nói không chừng lại xảy ra chuyện gây khó chịu cho tôi.”
Đoạn Lệ hoàn toàn không thể hiểu được lời nói của Kỳ Vô Quá, hắn trầm mặc một lúc lâu, sau đó hỏi một câu: “Chuyện gây khó chịu là chuyện gì?”
Kỳ Vô Quá ngáp một hơi, hai mí mắt bắt đầu dính vào nhau: “Chuyện khó chịu thì chắc là chuyện đi làm như đi tìm chết thế này đấy.”
Trong khoảnh khắc, Đoạn Lệ không biết nên tiếp lời như thế nào. Đối phương đã không muốn điều tra chuyện này, vậy hắn cũng không nên nghĩ nhiều làm gì.
Đoạn Lệ nói: “Ngủ đi, mai còn phải dậy sớm.”
Một đêm yên giấc.
Cho tới khi bao phủ hết mọi người trong đó, làn khói bắt đầu vặn vẹo, hình thành một bức tranh lơ lửng giữa tầng không, nội dung của nó chính là cảnh địa ngục trong bức vẽ đã bị xé nát.
Hàng ngàn hàng vạn chiếc chảo được bày ra, mỗi một cái lại có một con ngạ quỷ đứng bên cạnh, mà trong chảo dầu cuồn cuộn là những khuôn mặt quỷ hồn mờ ảo không rõ.
Nhưng điểm khác nhau giữa hai bức vẽ là chảo không được sắp xếp chỉnh tề, không có chút ngay hàng thẳng lối nào. Toàn bộ hình ảnh đều trông rất lộn xộn mất thẩm mỹ.
Giang Truyện Trí ngẩng đầu nhìn bức tranh kia, cảm thấy càng lúc càng khó nhịn.
Ông ta nổi nóng nhào tới, đập tan làn khói đen kia.
Đúng là phí công vô ích.
Khói đen lại vặn vẹo thêm lần nữa, hình thành những dòng ngay hàng thẳng lối.
Lần này là mấy dòng chữ lớn.
“Có phải bạn không chịu được những thứ lộn xộn này không, có phải bạn muốn thay đổi chúng không? Nào, hãy gia nhập cùng chúng tôi! Ban thiết kế quy hoạch địa phủ kính mời bạn gia nhập…”
Động tác của Giang Truyện Trí ngừng lại, ông ta chăm chú nhìn những dòng phúc lợi và đãi ngộ liên quan tới công việc, dáng vẻ rất hài lòng.
Sau khi đọc xong còn đứng im suy tư một lát, cuối cùng nâng tay ký tên mình vào.
Ông ta ký xong tên, dòng chữ hình thành từ khói đen biến mất, uốn éo tạo thành một cánh cửa.
Kỳ Vô Quá nhìn những thứ xảy ra trước mắt, cảm thấy vừa khó tin vừa quen thuộc, đầu cậu loạn thành một nùi, trong lòng cũng loạn cào cào cả lên.
Mãi tới khi cảm giác nóng cháy sau tai lay tỉnh cậu, Kỳ Vô Quá theo bản năng giơ tay sờ vào, lại bị phỏng rụt cả tay.
“Shh…”
Đoạn Lệ nói: “Là Tỏa Hồn Trận.”
Kỳ Vô Quá cứ như vừa bước ra khỏi giấc mộng, hỏi: “Đây là phép của anh à?”
Đoạn Lệ lắc đầu: “Không liên quan gì tôi, muốn hỏi thì phải hỏi cậu ấy.”
“Tôi?” Kỳ Vô Quá giơ tay lên, hơi chần chờ chỉ chỉ mình.
Đoạn Lệ đang muốn nói gì đó, lại thấy Giang Truyện Trí đi tới.
Ông ta dừng trước mặt hai người, hoàn toàn không có ý định tấn công.
Giang Truyện Trí nhìn Kỳ Vô Quá một lát, sau đó mở miệng, chỉ nói hai cụm từ: “Mắt trận, Giang Truyện Dũng.”
Sau đó người rơm trước mắt bắt đầu cháy từ chân cháy lên, ngọn lửa lan rất nhanh, chẳng mấy chốc đã nuốt gọn người rơm vào trong nó.
Một bóng đen hình người bay lên, đi vào cánh cửa nằm giữa không trung. Theo bóng đen bước vào cửa, khói đen cũng dần tản đi, cuối cùng không còn mảy may sót lại chút gì.
Ngọn lửa thiêu đốt bù nhìn cũng tắt, một thứ hình lập phương nho nhỏ rớt xuống đất đánh cạch.
Kỳ Vô Quá nhặt lên, phát hiện nó là một cái USB.
“Một chiếc USB ư? Đây là đầu mối gì đây.”
Đoạn Lệ nói: “Về xem là biết, cũng không còn sớm nữa, về thôi.”
Hai người khiêng Phùng Chân và Lộ Mạn Mạn đang hôn mê trên đất lên xe, sau đó chở họ về biệt thự đảo Giang Tâm.
Lúc xe dừng lại, Lộ Mạn Mạn và Phùng Chân cũng vừa tỉnh.
Lộ Mạn Mạn xoa xoa gáy, nói: “Chuyện gì thế này?”
Kỳ Vô Quá nói: “Cô bị Giang Truyện Trí tấn công nên ngất đi thôi.”
Phùng Chân hỏi: “Tôi cảm giác như bị người đánh ấy, bộ quỷ đánh người bạo lực thế à?”
Kỳ Vô Quá cười cười: “Lệ quỷ hại người có hàng ngàn hàng vạn cách, có gì mà lạ.”
Nói xong Kỳ Vô Quá xuống xe, theo sau Đoạn Lệ vào nhà.
Thời điểm Lộ Mạn Mạn và Phùng Chân đi vào, đã thấy hai người Kỳ Vô Quá ngồi quanh một chiếc laptop trong phòng khách xem gì đó.
Cô tò mò đến gần xem thử, phát hiện trong màn hình có vẻ là một bản thiết kế.
“Đây là gì?”
Đôi mắt của Kỳ Vô Quá không rời khỏi màn hình, đáp: “Giang Truyện Trí đưa đấy, hẳn là bản thiết kế tháp cổ.”
Một tấm thiết kế, trên đó vẽ ra từng bộ phận nhỏ, thậm chí là cả hoa văn khắc lên gỗ.
Đây là tháp cổ kia ư?
Chẳng trách ban nãy khi rời đi Giang Truyện Trí lại nói hai chữ “Mắt trận”, xem ra bản vẽ này chính là mấu chốt để qua cửa.
Chỉ là vì sao vừa rồi hắn còn nhắc đến tên em trai hắn – Giang Truyện Dũng?
Kỳ Vô Quá nhìn thật kỹ bản thiết kế, sau đó nói: “Thật vô lý, tòa tháp lớn như vậy, cho dù chúng ta có đi chiêu mộ một đống công nhân đến thì cũng phải xây mất mấy tháng.”
Lộ Mạn Mạn nói: “Đến lúc đó xác chúng ta cũng lạnh rồi.”
Đoạn Lệ nói: “Trò chơi sẽ không có tử cục như vậy, điều then chốt có lẽ nằm trên người Giang Truyện Dũng.”
Kỳ Vô Quá lập tức lấy di động ra gọi điện, đối với công cụ hình người như chủ trọ Giang Truyện Dũng, cậu cũng không ngại đang đêm khuya đi quấy rối giấc ngủ người ta.
Điện thoại nhanh chóng được bắt máy, âm thanh chủ trọ nghe hơi mất hứng, chắc hẳn cảm thấy khách trọ như Kỳ Vô Quá phiền muốn chết.
“Chuyện gì? Giờ này không hợp để gọi điện lắm đâu.”
Kỳ Vô Quá không thèm kiêng kỵ gì, đi thẳng vào vấn đề: “Ban nãy tôi vừa gặp Giang Truyện Trí.”
Âm thanh oán trách của Giang Truyện Dũng lập tức ngừng lại, anh ta trầm mặc một lát, nói: “Cậu nói nhảm gì vậy, anh tôi đã chết lâu rồi.”
Kỳ Vô Quá không đếm xỉa tới anh ta, nói tiếp: “Lúc ở trong hầm, ông ta nói với tôi hai từ, mắt trận, Giang Truyện Dũng.”
Giang Truyện Dũng ngây ra, một hồi sau mới cười khổ nói: “Tôi bỏ nhà đi là vì không muốn tiếp tục công việc này, quả nhiên vẫn không tránh được. Anh ấy có để lại gì không?”
Kỳ Vô Quá nói: “Một bản thiết kế tháp cổ.”
“Anh ấy dù đã chết vẫn sắp xếp kế hoạch thật chu toàn, đến cả tôi cũng không tha.”
Kỳ Vô Quá nghe đến đó thì có chút ngạc nhiên: “Có thể mạo muội hỏi anh chút không, hiện tại anh làm nghề gì thế?”
Giang Truyện Dũng nói: “Cứ coi như là nhà thầu đi.”
Điều này cũng không đúng, cứ xem như Giang Truyện Dũng là nhà thầu, thì cũng không thể xây lại tháp cổ trong thời gian ngắn được.
Lời kế tiếp của Giang Truyện Dũng đã nhanh chóng lý giải được nghi hoặc của Kỳ Vô Quá.
“Nhưng mà nghề của tôi không giống nhà thầu lắm, chúng tôi dùng công nghệ in 3D để xây nhà.”
“Được rồi, trò chơi này logic cũng chặt chẽ đấy, thậm chí còn bắt kịp xu hướng hiện đại nữa.”
Sau khi Kỳ Vô Quá cúp điện thoại thì nói với Đoạn Lệ một câu như vậy.
Đoạn Lệ gật gật đầu, trên mặt hắn nở nụ cười như có như không: “Đương nhiên rồi.”
Theo những yêu cầu của Giang Truyện Dũng, Kỳ Vô Quá gửi bản thiết kế cho ông ta qua tin nhắn thoại. Mười mấy phút sau, tin nhắn hồi đáp của Giang Truyện Dũng đã xuất hiện trên điện thoại của Kỳ Vô Quá.
“Tôi chuẩn bị xong rồi, mai sẽ đến đảo Giang Tâm để làm.”
Kỳ Vô Quá sau khi đọc xong thì nói: “Quả nhiên vẫn không thoát được bản chất của NPC, khác hẳn thế giới thực.”
“?”
“Cứ coi như là dùng công nghệ in 3D đi, mà muốn xây tháp thì trước tiên phải chở hết vật liệu đến đây, có chỗ nào làm nổi chỉ trong một ngày không?” Kỳ Vô Quá nói, “Nếu trò chơi phán định đạt được điều kiện, lập tức cảnh tiếp theo sẽ mở ra.”
Rốt cuộc Đoạn Lệ không nhịn được nói: “Tôi cảm thấy hình như cậu có vẻ thích thú đấy nhỉ.”
Kỳ Vô Quá nghe xong, đôi vai hơi hạ xuống: “Tôi đây là đang tìm kiếm tia hi vọng trong tuyệt vọng, còn thích thú ấy hả, không có đâu, tôi ngủ còn không yên thì đào đâu ra vui với sướng.”
Đoạn Lệ cười khẽ, nói: “Không còn sớm nữa, ngủ đi.”
Tuy trò chơi đã tiếp cận được với chủ tuyến và sắp đến hồi kết, nhưng nhiệm vụ hàng ngày của nhân vật vẫn còn. Nghĩ đến ngày mai phải dậy sớm, Kỳ Vô Quá chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại.
Đêm đẹp thì ngắn, vẫn đừng nên làm trễ thời gian thì hơn.
Người mất ngủ đêm nay lại là Đoạn Lệ.
Màn trong đường hầm kia vẫn luôn quanh quẩn không tan trong lòng hắn. Tình huống trong cửa trước cũng giống như vậy.
Khi đó Kỳ Vô Quá như là đang lấy một thân phận khác nói chuyện với hắn, Đoạn Lệ có thể xác định vẫn là người này, chỉ khác thân phận mà thôi.
Kỳ Vô Quá xin hắn đừng nói chuyện đó ra, Đoạn Lệ lòng đầy nghi hoặc, cũng đồng ý giấu nó xuống.
Sau đó Đoạn Lệ về nhà một chuyến, định tìm tin tức liên quan tới Tỏa Hồn Trận trên lưng Kỳ Vô Quá nhưng không thu hoạch được gì. Điều duy nhất có thể biết là Kỳ Vô Quá có mối liên hệ nào đó với địa phủ.
Huyền môn bấy giờ có thể nói là không biết gì về địa phủ. Nghe nói hồi trước khi năng lực của thiên sư mạnh hơn hiện nay thì có qua lại với quỷ sai.
Chỉ là hiện tại linh khí lụi tàn, năng lực của thiên sư càng ngày càng yếu, các sợi dây liên kết tới địa phủ đã bị chặt đứt từ lâu, người trong huyền môn không còn qua lại với thế giới bên kia nữa.
Hắn cứ tưởng chỉ cần đụng phải tình huống như ban nãy, Kỳ Vô Quá đều sẽ tiến vào trạng thái kia, hoặc nói chỉ khi đứng trong tình huống đó, Kỳ Vô Quá mới nắm giữ được năng lực kỳ quái của cậu.
Không ngờ lần trong hầm vừa rồi, Kỳ Vô Quá lại khiến con chim đen xuất hiện mà vẫn còn tỉnh táo.
Đoạn Lệ hơi lo lắng, liệu điều này có ảnh hưởng gì tới Kỳ Vô Quá không, dù sao âm dương cách biệt, người sống có liên hệ tới địa phủ cũng không phải chuyện tốt đẹp gì.
“Sao thế? Hôm nay đến lượt anh không ngủ được à?”
Đoạn Lệ hơi sững sờ, hắn đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, vậy mà không phát hiện Kỳ Vô Quá vẫn chưa ngủ.”
Đoạn Lệ hỏi: “Sao cậu biết tôi chưa ngủ?”
Kỳ Vô Quá cười nói: “Nghe tiếng hít thở của anh là biết.”
Đoạn Lệ trước giờ không quen mồm mép, nói chuyện thẳng thắn, không biết thế nào là nghệ thuật.
Nếu Kỳ Vô Quá chưa ngủ, hắn cũng tiện mở miệng hỏi luôn: “Chuyện trong đường hầm hôm nay cậu thấy sao?”
Kỳ Vô Quá cũng không giả ngu, nói thẳng: “Anh đang nói con chim đen kỳ quái kia à?”
“Ừ, con chim đó có liên quan tới cậu.”
Kỳ Vô Quá thở dài nói: “Tôi biết là nó có liên quan tới tôi rồi, lúc chim đen xuất hiện, vết bớt sau lưng tôi lại nóng rực lên. Tôi cũng không ngốc, việc này chắc chắn có liên quan tới Tỏa Hồn Trận, chỉ là…”
Kỳ Vô Quá dừng lại một lát, quyết định chuyển đề tài: “Nhưng mà trực giác nói cho tôi biết, chuyện này đừng tra sâu quá thì hơn.”
“Thấy thì thấy thôi, đừng đi tìm nguyên nhân cụ thể làm gì, nói không chừng lại xảy ra chuyện gây khó chịu cho tôi.”
Đoạn Lệ hoàn toàn không thể hiểu được lời nói của Kỳ Vô Quá, hắn trầm mặc một lúc lâu, sau đó hỏi một câu: “Chuyện gây khó chịu là chuyện gì?”
Kỳ Vô Quá ngáp một hơi, hai mí mắt bắt đầu dính vào nhau: “Chuyện khó chịu thì chắc là chuyện đi làm như đi tìm chết thế này đấy.”
Trong khoảnh khắc, Đoạn Lệ không biết nên tiếp lời như thế nào. Đối phương đã không muốn điều tra chuyện này, vậy hắn cũng không nên nghĩ nhiều làm gì.
Đoạn Lệ nói: “Ngủ đi, mai còn phải dậy sớm.”
Một đêm yên giấc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất