Sau Khi Về Hưu Phán Quan Tham Gia Trò Chơi Chạy Trốn
Chương 87
Đoạn Lệ vẫn thức dậy từ rất sớm, Kỳ Vô Quá luôn có cảm giác cậu sẽ không bao giờ có cơ hội thấy trạng thái híp mắt buồn ngủ của đối phương.
Trong phòng Đoạn Lệ cũng xuất hiện một bộ trang phục dân tộc giống cậu.
“Ra ngoài nói chuyện đi, bây giờ trong trọ đều là người chơi, không cần lo bị NPC phát hiện.” Kỳ Vô Quá đề nghị.
Hai người đi thẳng ra ngoài sân hóng gió, mặt trời vẫn chưa mọc hết, trên mặt hồ bao phủ một lớp sương mù, cảm giác mây như đang nhẹ nhàng lượn lờ, đó là những quảng cáo lừa những phượt thủ này tới.
Thiên đường tới rồi không muốn rời đi, chỉ là không ai hiểu, thật ra đây là “Thiên đường nhân gian” tới rồi là không thể đi được.
“Bây giờ phòng chúng ta đã bắt đầu xuất hiện trang bị của thôn dân, dựa theo tốc độ này mà nói, chỉ qua ba ngày nữa chắc chắn sẽ có người chết.”
Kỳ Vô Quá dựa vào ghế mây, ánh mắt dừng trên mặt hồ phía xa.
“Sự an nguy của những người khác không phải trách nhiệm của cậu, đừng tự tạo áp lực cho mình.” Ngữ khí của Đoạn Lệ không có gì dao động, vẫn là thái độ thản nhiên không thèm để ý tới người chơi khác như cũ.
Kỳ Vô Quá cười nói: “Tôi biết, những người bước vào trò chơi đều là những người đã hết thọ, trước đó đều đã ký hiệp ước tự nguyện bước vào không gian quỷ vực.”
“Chẳng qua là lúc tôi chơi game luôn thích kết cục hoàn mỹ, bây giờ đã có tất cả manh mối, về sau sẽ không cam lòng.”
Đoạn Lệ nhìn cậu, sau một hồi trầm mặc, mở miệng nói: “Cho nổ nhà trọ.”
Kỳ Vô Quá đột nhiên quay đầu, nói: “Cái gì? Anh vừa nói gì?”
Lông mày của Đoạn Lệ không hề nhếch lên, cứ như chuyện hắn vừa nói là điều vô cùng bình thường: “Quầy tạp hóa có thể cho đổi bất cứ thứ gì, dùng lửa sẽ bị thôn dân dập tắt, vậy cho nổ đi, nổ trọ không đủ thì nổ hết cả thôn.”
Điều khiến Kỳ Vô Quá khiếp sợ không phải vì biểu hiện như phần tử khủng bố của Đoạn Lệ, mà cậu phát hiện, con người thoạt trông bình tĩnh lý trí trước mắt này có mức độ điên cuồng nào đó.
Chẳng qua ý nghĩ điên cuồng này lại rất tinh tế, càng nghĩ càng thấy thích hợp.
Kỳ Vô Quá nghe thấy lời nhắc này mới phát hiện mình trước đó đã chìm vào suy tư thường thấy, trước sau chỉ nghĩ làm sao để phá hủy địa điểm mấu chốt của thôn Thiên Đường.
Trên thực tế, điểm mấu chốt của toàn bộ thôn Thiên Đường là nhà trọ, ngọn nguồn đưa phượt thủ từ bên ngoài đến tham quan phong cảnh thôn từ trước tới nay vẫn là nhà trọ.
Bây giờ cơ chế phòng cháy đã được khởi động, dưới sự phòng ngự chặt chẽ của các thôn dân, còn không bằng phá hủy hoàn toàn nơi khống chế người chơi này.
Phần mấu chốt bị phá, cơ chế tự sửa chữa của game chắc chắn sẽ khởi động, số liệu lớn như thế, khẳng định là đủ để phá hủy trò chơi. Vả lại, một lần không được thì hai lần, hai lần không được thì ba lần, dù sao thuốc nổ cũng không thiếu.
Việc này không nên chậm trễ, Kỳ Vô Quá vẽ xong đơn mua sắm liền đi cùng Đoạn Lệ đến quầy tạp hóa trong thôn, lần này còn lái cả máy kéo đi.
Hôm nay quầy tạp hóa mở cửa bán bình thường, Kỳ Vô Quá cũng thuận lợi đổi đủ số lượng thuốc nổ.
Ông chủ quầy tạp hóa không có dị nghị gì với với hành vi của bọn họ, chỉ làm đúng nghĩa vụ của nhân vật NPC trong game.
Thời gian sắp tới, nhóm người chơi dưới sự chỉ huy của Kỳ Vô Quá mà đặt thuốc nổ, sau đó trốn đến một nơi vừa an toàn vừa có tầm nhìn tốt. Đương nhiên là bao gồm cả Sử Mạnh Huy không bình thường bị đánh ngất khiêng ra.
Chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, bùm một tiếng, cả cái trọ bị san phẳng thành đống đổ nát.
“Lần này thật sự không sao chứ?” Mã San San hỏi.
“Lần một không được thì nổ lần hai, lần hai không được thì nổ lần ba, lần ba không được nữa thì nổ cả thôn.” Kỳ Vô Quá nói.
“.…..”
Hầu Giai Vân ở bên cạnh cạn lời nhìn sang, chỉ cảm thấy người chơi trước mắt cô hơi bất thường.
Có lẽ vì cảm xúc lo lắng của Hầu Giai Vân quá mức rõ ràng, cho nên Kỳ Vô Quá mới trấn an: “Các cô đừng lo, thuốc nổ mua đủ rồi, tôi đã chuẩn bị số lượng đủ để nổ hết cả thôn Thiên Đường.”
“.…..”
Trừ Đoạn Lệ ra, những người chơi khác đều cảm thấy may mắn vì sau khi rời khỏi quỷ vực rồi sẽ không nhớ rõ gì. Bằng không sau khi trở lại thế giới hiện thực, không chừng sẽ bị thanh niên thoạt trông nguy hiểm này tìm tới diệt khẩu.
Hơn nữa còn cảm thấy, hai người kia chắc chắn làm công việc không tầm thường chút nào.
Trước khi bố trí, Kỳ Vô Quá còn tưới xăng kín sàn gỗ, bây giờ lửa đã bốc cháy hừng hực.
Lửa lớn ở trọ đã đả động tới thôn dân thôn Thiên Đường, cơ chế phòng cháy trong trò chơi lại lần nữa khởi động, tất cả những thôn dân đều ùa ra khỏi nhà chạy tới đây.
Chỉ là thuốc nổ có sức công phá lớn, hơn nữa trọ lại cách xóm một khoảng xa, chờ tới khi phần lớn thôn dân tới nơi, thế lửa đã không thể dập tắt, kết cục của trọ đã được định đoạt.
Nhưng mà, một màn khiến mọi người chấn kinh đã xảy ra.
Phía bên không gian của trọ, toàn bộ đều bị chấn động, mà loại chấn động này rất lớn, dù là Phó Hàm tháo kính ra cũng có thể thấy rõ.
Sau đó, nó như là bản phóng lớn khi tổ ong vò vẽ tự tái khởi động, khối không gian kia như bị một cục tẩy tẩy sạch, để lộ không gian số phía sau.
Vô số con chữ màu lục lam chạy qua, tổ hợp số 0 và 1 khiến người xem không hiểu quy luật điên cuồng biến hóa.
Mà thôn dân tụ tập quanh trọ lại như đồng thời nhận được mệnh lệnh nào đó, quay về trong thôn.
Khối không gian kỳ ảo của trọ dần hình thành, mấy phút sau, tất cả đều như chưa từng xảy ra chuyện gì.
“Cái này cũng thần kỳ quá.”
Kỳ Vô Quá quay đầu, cười xin lỗi với mấy người chơi còn lại: “Xem ra phải phiền mọi người cho nổ lần nữa rồi.”
Sau lần cho nổ thứ ba, tình huống đã bắt đầu chuyển biến.
Những con chữ chạy qua kia không thể sửa chữa trọ được nữa, mà là điên cuồng nhảy lên, tốc độ dần chậm lại, càng lúc càng chậm, cuối cùng dừng hẳn.
Thôn Thiên Đường vốn hoàn mỹ tới mức bất thường rốt cuộc cũng bị dừng lại.
Đến cả gió nhẹ thổi qua mặt hồ cũng biến mất, thôn dân lần thứ hai tập trung trước nhà trọ đổ nát cũng như bị ấn nút dừng, biến thành những bức tượng điêu khắc đứng sừng sững bên kia.
Khoảng không gian đất trời dường như đã biến thành hư vô, mà thứ tồn tại chân thật duy nhất chỉ có người chơi đứng từ xa.
“Thành công rồi.” Kỳ Vô Quá nâng tay sờ tai mình, trực giác nói cho cậu biết, chuyện kế tiếp vẫn nên gỡ khuyên tai xuống thì tốt hơn.
Cậu cúi đầu tháo khuyên, lúc ngẩng đầu lên, biểu tình không có gì biến hóa.
Kỳ Vô Quá nhìn Đoạn Lệ một cái, nói: “Đi thôi.”
Đoạn Lệ gật đầu.
Những người chơi còn lại hơi chần chờ, đang muốn cất bước đuổi theo, lại thấy Kỳ Vô Quá quay đầu.
Cậu cười cười, thoạt trông vẫn như cũ, nhưng lại có điều gì đó khác lạ.
“Chuyện tiếp theo cứ giao cho thiên sư chuyên nghiệp là được rồi.”
***
Khi Thiên tự số mười Khưu Lương mở cửa bước vào không gian trò chơi, cậu ta đã ngập tràn phẫn nộ.
Cậu ta vốn đang ngồi trong phòng, nghịch ngợm một biển số liệu. Được quản lý và số liệu hóa không gian quỷ vực là thu hoạch lớn nhất sau khi cậu ta bước tới nơi này.
Trước khi chết, Khưu Lương vẫn đang chạy chương trình, tìm bug là chấp niệm ngay lúc đó, mặc dù bây giờ đã khôi phục lý trí, thường ngày nhìn qua không khác gì lúc còn sống.
Nhưng mà, bug vẫn là thứ chạm đến mấu chốt của cậu ta.
Ngay khi nhận được số liệu bị hỏng chuyển tới từ không gian thôn Thiên Đường, Khưu Lương hơi kinh ngạc, sau đó bị tức giận cực độ khống chế.
Không gian thôn Thiên Đường là tính mạng của cậu ta. Mỗi một lệ quỷ bước vào không gian quỷ vực, đều mang theo cả chuyện xưa cùng bối cảnh.
Chỉ khi lặp lại câu chuyện của bọn họ, mới có thể đủ để hóa giải oán khí trong trò chơi, cũng khiến không gian quỷ vực hoạt động bình thường.
Cho dù đã không còn sắm vai boss Thiên tự hoặc nhóm nhân viên quản lý Địa tự, vẫn mang theo bối cảnh câu chuyện của mình vào không gian trò chơi tương ứng.
Đương nhiên, số lượng quản lý không gian ảo không nhiều lắm, khó khăn rất lớn, cũng có nhiều người chơi không biết rằng, độ khó địa ngục có phần thử thách bị ẩn giấu.
Không gian ẩn giấu thử thách có tỷ lệ xuất hiện cực nhỏ, những người chơi bước vào đều có kết cục phải chết.
Lúc Khưu Lương nhìn thấy không gian được mở ra, cậu ta cảm thấy hơi kinh ngạc, chỉ là thời khắc mấu chốt đó đang đứng chạy chương trình, hơn nữa còn là không gian đặc thù của cậu ta.
Thậm chí boss cuối như cậu ta không cần xuất hiện, dù là người chơi toàn diệt hay qua cửa.
Vì thế nên Khưu Lương cứ yên tâm chạy chương trình của mình, không quan tâm chuyện không gian.
Không ngờ rằng, lần mặc kệ này lại khiến không gian bị tên chán sống nào làm số liệu đảo lộn.
Điều này đã chạm đến mấu chốt của một lập trình viên như Khưu Lương, cậu ta lửa giận ngút trời, thậm chí không thể duy trì được hình thái, cũng không thể khống chế ác khí.
Đôi mắt cậu ta biến thành màu đỏ tươi, trên khuôn mặt xuất hiện chút khí thế thuộc về lệ quỷ hiếm khi xuất hiện.
Trong cơn tức giận, Khưu Lương thậm chí còn chưa đọc tư liệu người chơi tham gia không gian, đẩy cửa đi thẳng vào.
Dám làm hỗn loạn không gian như mạng sống của Khưu Lương, thậm chí còn xuất hiện bug, đây là chuyện không thể tha thứ.
Khưu Lương chắc chắn phải băm thây hai kẻ quấy rối này ra thành ngàn mảnh!
Khưu Lương đứng trong nhà trọ nguyên bản, trước phần bug không thể sửa chữa này, khí thế ngút trời chờ mấy kẻ tìm chết kia bước vào.
Tầm nhìn của Khưu Lương không tốt lắm, đây là đương nhiên, thị lực của lập trình viên đều kém cả.
Nó cũng không gây trở ngại cho cậu ta tỏ vẻ đằng đằng sát khí, cố gắng ra oai đánh phủ đầu người chơi gây rối.
Khưu Lương nghĩ, với loại người chơi gây nhiễu loạn không gian số liệu tuần hoàn của không gian quỷ vực, cậu ta nhất định phải đá chúng vào biến số của ải có độ khó địa ngục.
Những người chơi to gan đó, có lẽ là sợ hãi khí thế của cậu ta, cho nên chỉ có hai người đi tới.
Khưu Lương chỉ cảm thấy tức giận hơn, những người chơi còn lại cứ giữ lại là được rồi. Còn hai người chơi đi tới, đương nhiên là để Khưu Lương tế sống luôn cũng không sao.
Hai người kia tới gần, càng lúc càng gần, Khưu Lương dụi dụi mắt, cảm thấy có lẽ vì mình mang lệ khí quá nặng nên mới sinh ra ảo giác.
Cậu ta xoa xoa đôi mắt quỷ đỏ ngầu để nhìn cho rõ, một người trong số đó vẫn mang khuôn mặt cũ.
Con quỷ Khưu Lương đã tỉnh táo lại, lý trí cuối cùng cũng trở về.
“.…..”
Việc bây giờ cậu ta muốn làm nhất là ra vẻ chưa có chuyện gì xảy ra, quay người chạy về văn phòng.
Còn mấy cái không gian như mạng sống gì đó, không sao cả, dù sao cũng chỉ là chương trình mà thôi, hỏng thì bỏ chút thời gian sửa lại là được.
Nhưng mà muộn rồi.
************************
Lảm nhảm: Khưu Lương: Chị dâu, em sai rồi, cứu em với QAQ
Btw còn hai chương nữa là hết màn rồi nhé =))
Trong phòng Đoạn Lệ cũng xuất hiện một bộ trang phục dân tộc giống cậu.
“Ra ngoài nói chuyện đi, bây giờ trong trọ đều là người chơi, không cần lo bị NPC phát hiện.” Kỳ Vô Quá đề nghị.
Hai người đi thẳng ra ngoài sân hóng gió, mặt trời vẫn chưa mọc hết, trên mặt hồ bao phủ một lớp sương mù, cảm giác mây như đang nhẹ nhàng lượn lờ, đó là những quảng cáo lừa những phượt thủ này tới.
Thiên đường tới rồi không muốn rời đi, chỉ là không ai hiểu, thật ra đây là “Thiên đường nhân gian” tới rồi là không thể đi được.
“Bây giờ phòng chúng ta đã bắt đầu xuất hiện trang bị của thôn dân, dựa theo tốc độ này mà nói, chỉ qua ba ngày nữa chắc chắn sẽ có người chết.”
Kỳ Vô Quá dựa vào ghế mây, ánh mắt dừng trên mặt hồ phía xa.
“Sự an nguy của những người khác không phải trách nhiệm của cậu, đừng tự tạo áp lực cho mình.” Ngữ khí của Đoạn Lệ không có gì dao động, vẫn là thái độ thản nhiên không thèm để ý tới người chơi khác như cũ.
Kỳ Vô Quá cười nói: “Tôi biết, những người bước vào trò chơi đều là những người đã hết thọ, trước đó đều đã ký hiệp ước tự nguyện bước vào không gian quỷ vực.”
“Chẳng qua là lúc tôi chơi game luôn thích kết cục hoàn mỹ, bây giờ đã có tất cả manh mối, về sau sẽ không cam lòng.”
Đoạn Lệ nhìn cậu, sau một hồi trầm mặc, mở miệng nói: “Cho nổ nhà trọ.”
Kỳ Vô Quá đột nhiên quay đầu, nói: “Cái gì? Anh vừa nói gì?”
Lông mày của Đoạn Lệ không hề nhếch lên, cứ như chuyện hắn vừa nói là điều vô cùng bình thường: “Quầy tạp hóa có thể cho đổi bất cứ thứ gì, dùng lửa sẽ bị thôn dân dập tắt, vậy cho nổ đi, nổ trọ không đủ thì nổ hết cả thôn.”
Điều khiến Kỳ Vô Quá khiếp sợ không phải vì biểu hiện như phần tử khủng bố của Đoạn Lệ, mà cậu phát hiện, con người thoạt trông bình tĩnh lý trí trước mắt này có mức độ điên cuồng nào đó.
Chẳng qua ý nghĩ điên cuồng này lại rất tinh tế, càng nghĩ càng thấy thích hợp.
Kỳ Vô Quá nghe thấy lời nhắc này mới phát hiện mình trước đó đã chìm vào suy tư thường thấy, trước sau chỉ nghĩ làm sao để phá hủy địa điểm mấu chốt của thôn Thiên Đường.
Trên thực tế, điểm mấu chốt của toàn bộ thôn Thiên Đường là nhà trọ, ngọn nguồn đưa phượt thủ từ bên ngoài đến tham quan phong cảnh thôn từ trước tới nay vẫn là nhà trọ.
Bây giờ cơ chế phòng cháy đã được khởi động, dưới sự phòng ngự chặt chẽ của các thôn dân, còn không bằng phá hủy hoàn toàn nơi khống chế người chơi này.
Phần mấu chốt bị phá, cơ chế tự sửa chữa của game chắc chắn sẽ khởi động, số liệu lớn như thế, khẳng định là đủ để phá hủy trò chơi. Vả lại, một lần không được thì hai lần, hai lần không được thì ba lần, dù sao thuốc nổ cũng không thiếu.
Việc này không nên chậm trễ, Kỳ Vô Quá vẽ xong đơn mua sắm liền đi cùng Đoạn Lệ đến quầy tạp hóa trong thôn, lần này còn lái cả máy kéo đi.
Hôm nay quầy tạp hóa mở cửa bán bình thường, Kỳ Vô Quá cũng thuận lợi đổi đủ số lượng thuốc nổ.
Ông chủ quầy tạp hóa không có dị nghị gì với với hành vi của bọn họ, chỉ làm đúng nghĩa vụ của nhân vật NPC trong game.
Thời gian sắp tới, nhóm người chơi dưới sự chỉ huy của Kỳ Vô Quá mà đặt thuốc nổ, sau đó trốn đến một nơi vừa an toàn vừa có tầm nhìn tốt. Đương nhiên là bao gồm cả Sử Mạnh Huy không bình thường bị đánh ngất khiêng ra.
Chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, bùm một tiếng, cả cái trọ bị san phẳng thành đống đổ nát.
“Lần này thật sự không sao chứ?” Mã San San hỏi.
“Lần một không được thì nổ lần hai, lần hai không được thì nổ lần ba, lần ba không được nữa thì nổ cả thôn.” Kỳ Vô Quá nói.
“.…..”
Hầu Giai Vân ở bên cạnh cạn lời nhìn sang, chỉ cảm thấy người chơi trước mắt cô hơi bất thường.
Có lẽ vì cảm xúc lo lắng của Hầu Giai Vân quá mức rõ ràng, cho nên Kỳ Vô Quá mới trấn an: “Các cô đừng lo, thuốc nổ mua đủ rồi, tôi đã chuẩn bị số lượng đủ để nổ hết cả thôn Thiên Đường.”
“.…..”
Trừ Đoạn Lệ ra, những người chơi khác đều cảm thấy may mắn vì sau khi rời khỏi quỷ vực rồi sẽ không nhớ rõ gì. Bằng không sau khi trở lại thế giới hiện thực, không chừng sẽ bị thanh niên thoạt trông nguy hiểm này tìm tới diệt khẩu.
Hơn nữa còn cảm thấy, hai người kia chắc chắn làm công việc không tầm thường chút nào.
Trước khi bố trí, Kỳ Vô Quá còn tưới xăng kín sàn gỗ, bây giờ lửa đã bốc cháy hừng hực.
Lửa lớn ở trọ đã đả động tới thôn dân thôn Thiên Đường, cơ chế phòng cháy trong trò chơi lại lần nữa khởi động, tất cả những thôn dân đều ùa ra khỏi nhà chạy tới đây.
Chỉ là thuốc nổ có sức công phá lớn, hơn nữa trọ lại cách xóm một khoảng xa, chờ tới khi phần lớn thôn dân tới nơi, thế lửa đã không thể dập tắt, kết cục của trọ đã được định đoạt.
Nhưng mà, một màn khiến mọi người chấn kinh đã xảy ra.
Phía bên không gian của trọ, toàn bộ đều bị chấn động, mà loại chấn động này rất lớn, dù là Phó Hàm tháo kính ra cũng có thể thấy rõ.
Sau đó, nó như là bản phóng lớn khi tổ ong vò vẽ tự tái khởi động, khối không gian kia như bị một cục tẩy tẩy sạch, để lộ không gian số phía sau.
Vô số con chữ màu lục lam chạy qua, tổ hợp số 0 và 1 khiến người xem không hiểu quy luật điên cuồng biến hóa.
Mà thôn dân tụ tập quanh trọ lại như đồng thời nhận được mệnh lệnh nào đó, quay về trong thôn.
Khối không gian kỳ ảo của trọ dần hình thành, mấy phút sau, tất cả đều như chưa từng xảy ra chuyện gì.
“Cái này cũng thần kỳ quá.”
Kỳ Vô Quá quay đầu, cười xin lỗi với mấy người chơi còn lại: “Xem ra phải phiền mọi người cho nổ lần nữa rồi.”
Sau lần cho nổ thứ ba, tình huống đã bắt đầu chuyển biến.
Những con chữ chạy qua kia không thể sửa chữa trọ được nữa, mà là điên cuồng nhảy lên, tốc độ dần chậm lại, càng lúc càng chậm, cuối cùng dừng hẳn.
Thôn Thiên Đường vốn hoàn mỹ tới mức bất thường rốt cuộc cũng bị dừng lại.
Đến cả gió nhẹ thổi qua mặt hồ cũng biến mất, thôn dân lần thứ hai tập trung trước nhà trọ đổ nát cũng như bị ấn nút dừng, biến thành những bức tượng điêu khắc đứng sừng sững bên kia.
Khoảng không gian đất trời dường như đã biến thành hư vô, mà thứ tồn tại chân thật duy nhất chỉ có người chơi đứng từ xa.
“Thành công rồi.” Kỳ Vô Quá nâng tay sờ tai mình, trực giác nói cho cậu biết, chuyện kế tiếp vẫn nên gỡ khuyên tai xuống thì tốt hơn.
Cậu cúi đầu tháo khuyên, lúc ngẩng đầu lên, biểu tình không có gì biến hóa.
Kỳ Vô Quá nhìn Đoạn Lệ một cái, nói: “Đi thôi.”
Đoạn Lệ gật đầu.
Những người chơi còn lại hơi chần chờ, đang muốn cất bước đuổi theo, lại thấy Kỳ Vô Quá quay đầu.
Cậu cười cười, thoạt trông vẫn như cũ, nhưng lại có điều gì đó khác lạ.
“Chuyện tiếp theo cứ giao cho thiên sư chuyên nghiệp là được rồi.”
***
Khi Thiên tự số mười Khưu Lương mở cửa bước vào không gian trò chơi, cậu ta đã ngập tràn phẫn nộ.
Cậu ta vốn đang ngồi trong phòng, nghịch ngợm một biển số liệu. Được quản lý và số liệu hóa không gian quỷ vực là thu hoạch lớn nhất sau khi cậu ta bước tới nơi này.
Trước khi chết, Khưu Lương vẫn đang chạy chương trình, tìm bug là chấp niệm ngay lúc đó, mặc dù bây giờ đã khôi phục lý trí, thường ngày nhìn qua không khác gì lúc còn sống.
Nhưng mà, bug vẫn là thứ chạm đến mấu chốt của cậu ta.
Ngay khi nhận được số liệu bị hỏng chuyển tới từ không gian thôn Thiên Đường, Khưu Lương hơi kinh ngạc, sau đó bị tức giận cực độ khống chế.
Không gian thôn Thiên Đường là tính mạng của cậu ta. Mỗi một lệ quỷ bước vào không gian quỷ vực, đều mang theo cả chuyện xưa cùng bối cảnh.
Chỉ khi lặp lại câu chuyện của bọn họ, mới có thể đủ để hóa giải oán khí trong trò chơi, cũng khiến không gian quỷ vực hoạt động bình thường.
Cho dù đã không còn sắm vai boss Thiên tự hoặc nhóm nhân viên quản lý Địa tự, vẫn mang theo bối cảnh câu chuyện của mình vào không gian trò chơi tương ứng.
Đương nhiên, số lượng quản lý không gian ảo không nhiều lắm, khó khăn rất lớn, cũng có nhiều người chơi không biết rằng, độ khó địa ngục có phần thử thách bị ẩn giấu.
Không gian ẩn giấu thử thách có tỷ lệ xuất hiện cực nhỏ, những người chơi bước vào đều có kết cục phải chết.
Lúc Khưu Lương nhìn thấy không gian được mở ra, cậu ta cảm thấy hơi kinh ngạc, chỉ là thời khắc mấu chốt đó đang đứng chạy chương trình, hơn nữa còn là không gian đặc thù của cậu ta.
Thậm chí boss cuối như cậu ta không cần xuất hiện, dù là người chơi toàn diệt hay qua cửa.
Vì thế nên Khưu Lương cứ yên tâm chạy chương trình của mình, không quan tâm chuyện không gian.
Không ngờ rằng, lần mặc kệ này lại khiến không gian bị tên chán sống nào làm số liệu đảo lộn.
Điều này đã chạm đến mấu chốt của một lập trình viên như Khưu Lương, cậu ta lửa giận ngút trời, thậm chí không thể duy trì được hình thái, cũng không thể khống chế ác khí.
Đôi mắt cậu ta biến thành màu đỏ tươi, trên khuôn mặt xuất hiện chút khí thế thuộc về lệ quỷ hiếm khi xuất hiện.
Trong cơn tức giận, Khưu Lương thậm chí còn chưa đọc tư liệu người chơi tham gia không gian, đẩy cửa đi thẳng vào.
Dám làm hỗn loạn không gian như mạng sống của Khưu Lương, thậm chí còn xuất hiện bug, đây là chuyện không thể tha thứ.
Khưu Lương chắc chắn phải băm thây hai kẻ quấy rối này ra thành ngàn mảnh!
Khưu Lương đứng trong nhà trọ nguyên bản, trước phần bug không thể sửa chữa này, khí thế ngút trời chờ mấy kẻ tìm chết kia bước vào.
Tầm nhìn của Khưu Lương không tốt lắm, đây là đương nhiên, thị lực của lập trình viên đều kém cả.
Nó cũng không gây trở ngại cho cậu ta tỏ vẻ đằng đằng sát khí, cố gắng ra oai đánh phủ đầu người chơi gây rối.
Khưu Lương nghĩ, với loại người chơi gây nhiễu loạn không gian số liệu tuần hoàn của không gian quỷ vực, cậu ta nhất định phải đá chúng vào biến số của ải có độ khó địa ngục.
Những người chơi to gan đó, có lẽ là sợ hãi khí thế của cậu ta, cho nên chỉ có hai người đi tới.
Khưu Lương chỉ cảm thấy tức giận hơn, những người chơi còn lại cứ giữ lại là được rồi. Còn hai người chơi đi tới, đương nhiên là để Khưu Lương tế sống luôn cũng không sao.
Hai người kia tới gần, càng lúc càng gần, Khưu Lương dụi dụi mắt, cảm thấy có lẽ vì mình mang lệ khí quá nặng nên mới sinh ra ảo giác.
Cậu ta xoa xoa đôi mắt quỷ đỏ ngầu để nhìn cho rõ, một người trong số đó vẫn mang khuôn mặt cũ.
Con quỷ Khưu Lương đã tỉnh táo lại, lý trí cuối cùng cũng trở về.
“.…..”
Việc bây giờ cậu ta muốn làm nhất là ra vẻ chưa có chuyện gì xảy ra, quay người chạy về văn phòng.
Còn mấy cái không gian như mạng sống gì đó, không sao cả, dù sao cũng chỉ là chương trình mà thôi, hỏng thì bỏ chút thời gian sửa lại là được.
Nhưng mà muộn rồi.
************************
Lảm nhảm: Khưu Lương: Chị dâu, em sai rồi, cứu em với QAQ
Btw còn hai chương nữa là hết màn rồi nhé =))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất