Sau Khi Về Hưu Phán Quan Tham Gia Trò Chơi Chạy Trốn

Chương 95: Bệnh trạng

Trước Sau
Một lúc sau đến đúng giờ, hộ công lại đi tới, đưa nhóm người chơi quay về phòng bệnh.

“Từ giờ đến hai giờ là thời gian nghỉ trưa, tốt nhất là cứ làm việc và nghỉ ngơi theo thói quen, nó sẽ có ích cho bệnh của các cậu.”

Trước khi đóng cửa, hộ công nhấn mạnh một câu.

Lấy tính Kỳ Vô Quá tất nhiên sẽ không nghe lời như vậy, cậu vẫy tay với Đoạn Lệ, nói: “Tới đây nào, giá kê cá nhân.”

Hai người không cần nhiều lời, phối hợp ăn ý với nhau.

Độ cao vừa khớp.

Kỳ Vô Quá vịn vào mép cửa sổ nhìn ra ngoài, bên ngoài là một đống phòng ở màu trắng.

Phòng ở màu trắng trông hơi khác biệt so với viện điều dưỡng cũ nát, thậm chí phong cách xây dựng cũng không giống nhau.

Phòng ở màu trắng được xây theo phong cách hiện đại, phần lớn chúng đều xây cửa kính sát đất.

Bằng thị lực hơn người của mình, Kỳ Vô Quá có thể miễn cưỡng nhìn rõ bóng người đong đưa phía sau cửa kính, dường như bên trong đều là bác sĩ mặc áo blouse.

“Cái phòng ngoài kia hình như là văn phòng bác sĩ thì phải?”

Kỳ Vô Quá đang chuẩn bị nhìn thêm, đột nhiên bên trong phát ra giọng nói.

“Cảnh cáo, cảnh cáo, mời bệnh nhân số phòng A-114 nghỉ trưa đúng giờ quy định.”

Kỳ Vô Quá quay đầu nhìn lại, thấy trên camera theo dõi lóe lên tia hồng. Xem ra đối với người bệnh trong phòng, phía bệnh viện vẫn luôn theo dõi nghiêm ngặt.

Cậu vỗ vai Đoạn Lệ, nói: “Thả tôi xuống đi.”

Hai người đi đến bên cạnh giường đơn, cởi quần áo, nằm thẳng ra giường.

Vừa nằm lên đó, Kỳ Vô Quá đã cảm thấy không thích hợp.

Đây không phải lần đầu cậu ngủ chung một cái giường với Đoạn lệ, nhưng điều kiện chỗ ở trước đó tốt hơn bây giờ không biết bao nhiêu lần. Ít nhất lần nào cũng đều là giường đôi, tuy hai người ngủ chung, nhưng giữa bọn họ vẫn có một khoảng cách nhất định.

Mà chiếc giường trước mắt này cùng lắm chỉ rộng 1m, hai tên đàn ông chân dài vai rộng nằm lên tất nhiên sẽ không chừa lại khe hở nào.

Càng quá đáng hơn là, cái viện điều dưỡng keo kiệt này chỉ cho có một chiếc chăn.

“.…..”

Kỳ Vô Quá nhận ra mình không để ý như Đoạn Lệ, trong khoảng thời gian quen nhau đến nay, Kỳ Vô Quá phát hiện ra Đoạn Lệ rất bài xích chuyện tiếp xúc tay chân với người lạ.

Cho dù người đó có té ngã trước mặt hắn, Đoạn Lệ chắc chắn sẽ lắc mình tránh ra chứ không phải chạy đến đỡ lấy.

Nhưng mà hiện tại, Kỳ Vô Quá cảm thấy dường như mình không bình tĩnh được như Đoạn Lệ.

Hơi thở của Đoạn Lệ vững vàng, nghe cứ như không có gì mất tự nhiên vậy.

Kỳ Vô Quá lại cảm thấy phần da nơi hai cánh tay tiếp xúc hơi nóng lên, loại nhiệt độ này không đến từ bên ngoài cơ thể, mà xuất phát từ nơi sâu thẳm bên trong.

Mà ngay lúc này, Đoạn Lệ như cố ý mà bắt đầu đếm ngón tay Kỳ Vô Quá, đếm đến mức Kỳ Vô Quá buồn ngủ như muốn bay lên chín tầng mây.

Gian nan chờ đếm ngón tay xong, Kỳ Vô Quá trở mình, tránh nơi hai người tiếp xúc đi, lúc này mới nặng nề ngủ mất.

Nhưng mà lúc tỉnh lại, tư thế của hai người lại hoàn toàn khác.

Kỳ Vô Quá vẫn nghiêng người ngủ như cũ, bên hông lại hơi nặng. Cậu cúi đầu nhìn thử, phát hiện cánh tay của Đoạn Lệ đang ôm bên hông mình.

Kỳ Vô Quá giật giật, sau đó nghe thấy giọng nói của Đoạn Lệ truyền đến.

“Dậy rồi à?”

Giọng nói của Đoạn Lệ nghe rất thanh tỉnh, không biết đã dậy từ lúc nào.

Kỳ Vô Quá muốn đứng dậy, Đoạn Lệ cũng không cản, buông tay ra nói: “Cậu đoán như thần vậy, ban nãy suýt nữa cậu đã lăn xuống giường rồi.”



Kỳ Vô Quá chỉ cảm thấy xấu hổ, cậu biết tư thế ngủ của mình không được đẹp cho lắm: “Cảm ơn.”

Bây giờ đã là hai giờ, không bao lâu sau, hộ công đúng giờ đến mở cửa.

Nhóm người chơi được dẫn ra khỏi phòng bệnh khu phổ thông, hộ công chỉ nói một câu: “Các người có thể tự do hoạt động trong viện điều dưỡng, nhưng đừng cố vào những nơi bị khóa.”

Viện điều dưỡng có diện tích khá rộng, những nơi có thể nhìn thấy thì không có một bóng người.

Dù là bệnh nhân mặc đồ của người bệnh, hay là bác sĩ mặc áo blouse trắng.

Đợi sau khi hộ công rời đi, mọi người đều có cảm giác cả cái viện to như vậy mà chỉ có mấy người bọn họ.

“Chia nhau ra hành động đi.”

Những người chơi lâu năm không có gì dị nghị, nhưng người chơi mới lại hơi chần chừ.

Viện điều dưỡng không có hơi thở của người sống, dù là ban ngày có ánh nắng bao phủ thì vẫn bao trùm bởi sự âm trầm lạnh lẽo.

Dù là loại trẻ tuổi thần kinh thô như Hồ Tử Khiêm vẫn cảm thấy hơi sợ.

Cậu ta xoa xoa cánh tay, nói: “Bằng kinh nghiệm xem phim kinh dị của tôi, chia nhau ra hành động không phải là tự tìm đường chết sao?”

Hoàng Mỹ Linh cười nói: “Trò chơi bây giờ mới là giai đoạn khởi động, không có gì nguy hiểm đâu, nhân cơ hội này đi tìm thông tin có ích cho  việc qua cửa.”

Không ai chủ động đưa ra đề nghị muốn hành động cùng Hồ Tử Khiêm, mối quan hệ giữa người chơi với nhau là mối quan hệ hợp tác, tốt nhất là mấy con gà mới phải nhanh chóng trưởng thành, nhưng người chơi lâu năm cũng không có nghĩa vụ phải chăm sóc đặc biệt cho người mới.

Hồ Tử Khiêm nhìn mọi người một lần, khí phách thanh niên trỗi dậy khiến cậu ta hăng tiết gà lên, quay đầu rời đi luôn.

Vài phút sau, nhóm người chơi đều đi về hướng của mình.

Kỳ Vô Quá và Đoạn Lệ vẫn hành động chung với nhau như cũ, người chơi khác không cảm thấy có gì lạ.

Dù sao khi hai người này vừa tới viện điều dưỡng đã dùng động tác cầm tay để trói buộc cả hai lại bên nhau, trong mắt của nhóm người chơi, hai người cùng nhau hành động là để vì không OOC(1) mà dẫn tới việc qua cửa thất bại.

Mục tiêu của hai người rất rõ ràng, đó là đến tòa nhà màu trắng thấy được qua cửa sổ kia.

Việc gì khác thường ắt có ẩn ý.

Trong viện điều dưỡng thoạt trông cũ kỹ rách nát còn hoang phế này đột nhiên xuất hiện một tòa nhà trắng hiện đại, rõ ràng trong đó có vấn đề.

Kỳ Vô Quá cùng Đoạn Lệ đều cảm thấy không sai chút nào, thảo luận một lát rồi đi qua.

Trên suốt đường đi, họ không gặp được ai cả.

Tòa nhà trắng nằm phía sau viện điều dưỡng, phải vòng ra một đoạn mới đến được.

Nhưng mà, vất vả đi đường vòng đến tòa nhà trắng rồi, kết quả lại khiến Kỳ Vô Quá hơi thất vọng.

Cửa chính của tòa nhà trắng bị khóa, đến cả cửa sổ cũng bị khóa lại nốt. Dù Kỳ Vô Quá thích khiêu chiến điểm mấu chốt của NPC, hơn nữa không định tuân thủ theo lệnh cấm thì tòa nhà này không có bất cứ cơ hội nào để đi vào.

Kỳ Vô Quá đẩy đẩy cửa, sau đó nói: “Chúng ta đi vòng ra phía sau xem thử đi.”

Đoạn Lệ nói: “Lấy quy tắc của không gian quỷ vực, thì tòa nhà trắng này hẳn là thứ nếu không mở được cốt truyện sẽ không mở ra.”

Kỳ Vô Quá vui mừng gật đầu, nói: “Đúng rồi, anh bắt đầu học được cách nhìn chính xác về không gian quỷ vực rồi đấy.”

“…”

Đoạn Lệ nâng tay bóp ấn đường, cảm thấy quả nhiên dù là người có ý chí kiên định như mình cũng không thể ngăn cản quá trình vô ý tẩy não của Kỳ Vô Quá được.

“Mà quan trọng là sao cậu lại muốn vòng ra phía sau xem?”

Kỳ Vô Quá nói: “Lúc tôi nhìn về phía này từ trong phòng bệnh thì hẳn là mặt trái. Mặt trái không giống như chính diện, tất cả đều là cửa kính xây sát đất.”

“Đi thôi.”

Đoạn Lệ dứt khoát nói, xoay người đi về phía tòa nhà trắng. Kỳ Vô Quá không cần nói hết, hắn đã có thể lý giải ý của đối phương.

Tuy rằng bây giờ cốt truyện của tòa nhà trắng chưa phát triển đến mức này, tạm thời chưa mở ra, nhưng nó vẫn sẽ có một vài quy tắc nhất định.



Ví dụ như, cửa sổ bằng kính xây sát đất không thể che giấu được thứ bên trong.

Kỳ Vô Quá ghé vào bên cửa kính, nhìn thật kỹ phần trang trí bên trong.

Bên trong phòng hầu như trống không, không có người cũng không có bất kỳ một thiết bị chữa bệnh nào, duy chỉ có mấy cái tủ sát tường và từng bình thủy tinh lớn lớn bé bé.

Còn trong bình thủy tinh có chứa gì không, từ bên ngoài nhìn vào không thể thấy rõ được.

Kỳ Vô Quá cùng Đoạn Lệ đi một vòng quanh tòa nhà trắng nhưng không phát hiện thêm được manh mối nào khác có giá trị, hơn nữa thời gian hoạt động tự do đã sắp hết, bèn phải quay về theo lối cũ.

Dọc theo đường đi, bọn họ không gặp được người chơi khác, mãi đến khi đi đến cửa khu điều dưỡng mới thấy bóng dáng của người chơi.

Phía trước tòa nhà chính của viện điều dưỡng có một vườn hoa, giữa hoa viên có một hồ nước rất lớn, trong hồ là hòn non bộ giả phun suối.

Đương nhiên, trong cái viện điều dưỡng cũ nát này, hồ nước đã trở nên hoàn toàn hoang phế, trong nước không có cá, thậm chí phần đá lót đáy cũng trồi lên, còn có không ít vết rạn nứt.

Kỳ Vô Quá đứng từ xa đã thấy Hứa Kiến Thiết ghé vào đáy hồ nước, mặt ông ta như muốn dán hẳn lên mặt đất, dáng vẻ nghiêm túc không biết đang nhìn gì.

Tuy rằng Hứa Kiến Thiết là người mới, nhưng trông ông ta có tính cách rất trầm ổn, dường như còn đáng tin hơn rất nhiều so với Hồ Tử Khiêm.

Kỳ Vô Quá và Đoạn Lệ đi đến cạnh hồ nước, Hứa Kiến Thiết vẫn không phát hiện ra, thậm chí còn không thèm ngẩng đầu lên.

Kỳ Vô Quá thấy đối phương nghiêm túc như vậy, cho rằng ông ta phát hiện được manh mối quan trọng, cũng bước vào hồ nước đi tới cạnh Hứa Kiến Thiết.

Nhưng đáy hồ nước trống khôn, ngoài những khe hở bất quy tắc kia thì không có gì cả.

“Ông đang nhìn gì thế?” Kỳ Vô Quá hỏi.

Lúc này Hứa Kiến Thiết như mới bừng tỉnh khỏi giấc mộng, ngẩng đầu lên: “A, là các cậu à?”

Ông ta đứng dậy, hơi xấu hổ phủi phủi bụi trên người đi.

“Tôi đang nhìn mấy cái khe đó, hình như bên trong có đồ.”

Kỳ Vô Quá đi qua nhìn thử, trong lòng cảm thấy nghi hoặc: “Mấy cái khe này hẹp như vậy, hơn nữa cũng không sâu, chúng chứa đồ được ư?”

Hứa Kiến Thiết sửng sốt, đột nhiên lắc đầu: “Không không, tôi nhìn nhầm rồi, ngại quá ngại quá, chưa có kinh nghiệm.”

Ông ta nói xong, không đợi Kỳ Vô Quá nói thêm gì đã quay người chạy vào khu khám bệnh.

Kỳ Vô Quá nhìn bóng lưng của ông ta, nhíu nhíu mày, sau đó lại ngồi xổm xuống tự mình nhìn thật kỹ.

Đoạn Lệ hỏi: “Có gì lạ không?”

Kỳ Vô Quá lắc đầu: “Không nhìn rõ, không có di động chiếu sáng.”

Nói xong, cậu lại tiện tay nhặt nhánh cây khô bên cạnh chọc vào bên trong.

“Anh xem này, chiều sâu chỉ tầm mấy cm, rốt cuộc Hứa Kiến Thiết đang nhìn gì vậy?”

Đoạn Lệ nói: “Chứng bệnh của ông ta đã bắt đầu ảnh hưởng đến ông ta rồi.”

Kỳ Vô Quá nghe vậy thì sửng sốt, đột nhiên lại nhớ ra từ lúc bước vào trò chơi, mình bắt đầu trở nên khó hiểu. Hoang tưởng liên hệ, hoang tưởng đến tất cả những gì cạnh mình.

Có phải cậu cũng chịu ảnh hưởng của thiết lập này hay không, mới có thể luôn cảm thấy những chuyện mà Đoạn Lệ làm đều liên quan đến mình.

Kỳ Vô Quá vỗ vai Đoạn Lệ, nói: “Cũng may có anh nhắc nhở, bằng không suýt nữa tôi cũng đã chịu ảnh hưởng của thiết lập rồi.”

“…”

*********************

Chú thích

(1) OOC: Viết tắt của cụm Out of Character, nghĩa là nhân vật trong truyện không xử sự như tính cách vốn có của họ ở bên ngoài.

Lảm nhảm: Anh Đoạn nước ấm nấu ếch kìa =)))  Btw ba chương sau tác giả sẽ gộp hai chương làm một, cho nên chương nào chương nấy đều dài á:<

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau